Những câu chuyện về một con rối mang tên Kabukimono và chàng thợ rèn Niwa Hisahide, người đã cho cậu biết rằng không cần phải có một trái tim mới có thể yêu thương.
Truyện thuộc series Tơ vò, được dệt theo ủy thác của Pé Sâu.
Fandom: Genshin Impact
Couple: Niwa Hisahide x Kabukimono
Tags: BL, angst, hurt/comfort, bi kịch, cái chết của nhân vật, SE.
Giới hạn độ tuổi: 16+
Độ dài: 8519w

Đêm khuya thanh vắng, bỗng từ đâu vang lên tiếng đàn réo rắt. Trong tiếng đàn chất chứa tầng tầng lớp lớp tâm sự, xé tan tấm màn tĩnh mịch của màn đêm. Niwa nhận thấy sự quen thuộc trong tiếng đàn này, nên mới cất công đi tìm, để biết được liệu những ngón tay gảy được tiếng nhạc kia có phải là người như anh đã ngỡ.
Quả thế, Niwa gặp được Kabukimono ở vườn sau. Dáng người nhỏ thó như chìm hẳn vào trong màn đêm, nếu không nhờ ánh trăng chiếu xuống đàn tranh trước mặt. Những ngón tay mảnh khảnh nhảy múa trên từng dây đàn, chốc chốc miết lấy chúng tạo ra những âm thanh lắng đọng. Khi tiếng đàn đã dứt, Niwa mới chợt lên tiếng:
“Chưa bao giờ em làm tôi thôi ngạc nhiên.”
Nhưng sự xuất hiện của Niwa lại chẳng phải sự bất ngờ đối với Kabukimono. Cậu có thể nhận ra tiếng chân anh bước từ đằng xa, theo nhịp chậm rãi nhưng dứt khoát, lại nhẹ nhàng đủ để không khiến người khác giật mình. Cậu đã quen nghe tiếng bước chân của anh, và nhận ra nó luôn khác biệt so với những người còn lại.
“Dù tôi thổi sáo hay chơi đàn, dường như ngài Niwa đều thích nghe trộm. Chẳng lẽ, ngài có sở thích kỳ quái như vậy sao?”
Gương mặt Niwa nóng dần lên. Anh ngượng ngùng giải thích:
“Chuyện đó… Tôi tình cờ đi ngang qua đây, nghe được tiếng đàn của em mà thôi.”
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt như tượng tạc của Kabukimono. Cậu đáp lời:
“Nếu ngài đã thích tiếng đàn của tôi như vậy, chi bằng ngồi cạnh tôi nghe thêm một khúc nữa.”
Niwa khẽ gật đầu. Anh ngồi xuống bên cạnh Kabukimono; nhưng không quá gần khiến cậu không thoải mái chơi đàn, mà chỉ vừa đủ xa để ngắm nhìn cậu thật kỹ.
Tiếng đàn của Kabukimono hôm nay trầm lắng, như thể có một nỗi buồn vô hình quẩn quanh lấy cậu, nhỏ giọt trên từng dây đàn rồi hòa vào ánh trăng. Một bản nhạc nữa lại kết thúc.
Không ai nói gì một lúc, rồi Niwa lên tiếng:
“Em luôn che giấu tâm tư của mình rất giỏi, tựa như chiếc mặt nạ che đậy. Nhưng nó lại rơi ra khi em đàn hoặc thổi sáo.”
Kabukimono chậm rãi đáp:
“Âm nhạc vốn là thứ để bộc lộ tâm tình của bản thân mà. Ngài Niwa đã thấy được một phần của tôi đằng sau lớp mặt nạ.”
Chỉ một phần thôi. Kabukimono thầm nghĩ. Cậu khác người thường. Khác Niwa.
Nhưng Niwa không lấy đó làm vấn đề. Anh nói:
“Tôi mong rằng ngày nào đó, tôi có thể nhìn ngắm một Kabukimono sau lớp mặt nạ. Chỉ là em thôi.”
Kabukimono không nói gì thêm, chừng một lúc sau, cậu lại chuyển chủ đề sang âm nhạc và thơ ca. Cuộc chuyện trò của họ kéo dài đến tận khuya. Đến tảng sáng, Kabukimono chợt nghe tiếng tim đập mạnh bên tai mới bừng tỉnh. Cậu ngượng ngùng nhìn đến Niwa, người vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ bên cạnh mình.
“Tôi đành mượn bờ vai của ngài một lần nữa vậy.” Cậu khẽ thầm thì.
Kể từ sau khi Kabukimono quyết định không rời đi nữa, Niwa luôn hiện diện bên cạnh để cùng bầu bạn. Anh vẫn luôn là người hiểu cậu nhất, hay người duy nhất hiểu được tâm tư của cậu. Khi ở bên anh, phút chốc cậu quên đi mất sự khác biệt giữa hai người. Quên đi mất việc mình chẳng có trái tim.
Một ngày nọ, cả Niwa và Kabukimono được đại nhân Nagamasa mời đến chơi cờ, thuận dịp bàn bạc một chút về các đơn hàng của họ. Ngoài hai người ra còn có các nhân vật khác trong nhóm thợ rèn. Kabukimono vốn dĩ chỉ ở đó để thổi một khúc nhạc. Cậu vẫn chưa thích nghi lắm với việc biểu diễn cho người khác ngoài Niwa, nhưng thỉnh thoảng, cậu vẫn nhận lời chỉ để lén thấy khóe miệng Niwa nhếch lên một chút.
Kabukimono rót trà trong khi Niwa và Nagamasa đang chơi cờ. Niwa đang ở thế hạ phong sau khi mất cả Kim Tướng và Ngân Tướng. Tuy Kabukimono ít khi chơi cờ, cậu cũng nắm được cơ bản. Nếu Niwa muốn thắng, có lẽ sẽ phải hy sinh một chút.
Nghĩ thế, Kabukimono bèn buông lời:
“Đôi khi một sự hy sinh nhỏ có thể đem lại lợi ích to lớn hơn.”
Niwa nhìn Kabukimono, rồi nhìn xuống bàn cờ đang bày ra trước mắt. Lời cậu nói thoạt nghe qua thì có vẻ chỉ bâng quơ, nhưng thực chất cậu đang có ý nhắc nhở anh. Dường như đã hiểu, anh đưa Phi Xa của mình lên hai bước.
Nagamasa thấy thế thì cười nhẹ, cho Giác Hành của mình lên chiếm lấy Phi Xa. Ngay lập tức, Hương Xa của Niwa tiến lên đánh lấy quân cờ của Nagamasa. Sắc mặt ông thay đổi hẳn.
“Đừng coi thường bất kỳ quân cờ nào. Dù là nhỏ bé đến đâu.”
Kabukimono giả vờ bình phẩm vu vơ, rồi nâng chén trà của mình lên. Thực ra là cậu đang cười, vì thế cờ xoay chuyển hẳn. Niwa càng đánh càng hăng, trong lòng lại phấn chấn hơn nữa vì được trợ giúp.
Một lát sau, Nagamasa đã mất đi hai quân cờ giá trị nhất của mình, Phi Xa và Giác Hành. Ở phía Niwa vẫn còn Giác Hành và hai Hương Xa. Ván cờ có thể tiếp diễn, nhưng Nagamasa đã cười lớn và đầu hàng. Thắng thua đã rõ, đi thêm vài bước cũng chẳng thay đổi được cục diện.
“Không ngờ cậu giấu bên cạnh mình một kỳ thủ hiếm thấy đấy, Niwa ạ .” Nagamasa bình phẩm.
Niwa cười trừ, trông có chút khó xử. Kabukimono lên tiếng nói đỡ:
“Ngài Nagamasa quá khen rồi. Lời tôi nhắc cho cả hai người. Chính ngài Niwa đã biết tận dụng thời cơ, thả con tép bắt con tôm đấy thôi.”
Nagamasa lại cười lớn, tâm trạng còn vui vẻ hơn trước.
“Cậu không cần khiêm tốn như thế! Nhân hôm nay, ta cũng muốn đấu với cậu một ván cờ. Thế nào?”
Kabukimono thấy mình không thể bất kính mà từ chối được. Niwa nhường chỗ cho cậu ngồi đối diện Nagamasa. Cậu nửa đùa nửa thật, nói:
“Bàn cờ đông quân, chật chội thế này. Chi bằng tôi và ngài mỗi người nhường nhau vài nước, diệt quân cho rộng chỗ nhé?”
Niwa sặc ngụm trà đang uống dở, trợn mắt lên nhìn cả hai người họ. Nagamasa chẳng lấy lời Kabukimono nói làm phật ý, trái lại còn thấy vô cùng hứng thú.
Ván cờ mới được bắt đầu. Kabukimono nhường hẳn hai quân cờ giá trị là Giác Hành và Phi Xa cho Nagamasa. Ông ấy thầm cho rằng hành động đó là kính lão đắc thọ, nhưng cũng không muốn thắng quá dễ dàng. Ông muốn xem thử liệu Kabukimono có đủ mưu mẹo để xoay chuyển tình thế như cậu đã giúp Niwa ban nãy không.
Niwa cùng Katsuragi và Miyazaki ngồi xem đánh cờ, thi thoảng bình luận vài câu. Tuy mọi người đều cho rằng phần thắng đã nằm chắc trong tay Nagamasa, Niwa vẫn đặt niềm tin nơi Kabukimono, rằng cậu sẽ lội ngược dòng.
Kết quả cuối cùng, Quân Vương của Nagamasa đã bị các quân Quế Mã, Hương Xa của Kabukimono bao vây. Chiếu tướng. Ván cờ đã ngã ngũ. Niwa lấy làm mừng rỡ trong lòng, nhưng khi Katsuragi và Miyazaki vừa gãi đầu vừa cười trừ quay sang nhìn nhau, anh cũng tỏ vẻ bất ngờ không kém.
“Ta đã đánh giá thấp tài năng của cậu rồi, Kabukimono.”
Kabukimono bình thản đáp:
“Ngài đã có trong tay những quân cờ giá trị nhất của đối thủ. Dường như phần thắng đã thuộc về ngài. Nhưng điều đó chưa hẳn là tuyệt đối.”
Nagamasa trầm ngâm, lắng nghe cậu nói tiếp:
“Như tôi đã nói, đừng bao giờ coi thường bất kỳ quân cờ nào. Một con kiến nhỏ bé cũng có thể giết chết một con voi.”
Niwa định bụng nói gì đó để ngăn cản Kabukimono thất lễ với ngài Nagamasa. Nhưng ông ấy gật gù, rồi lại cười lớn:
“Đúng là tuổi trẻ tài cao! Xem như hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt. Kabukimono này, sau này hãy thường xuyên đến đây chơi cờ cùng ta nhé?”
Cậu khẽ nhìn Niwa, người đang hết sức ngạc nhiên xen lẫn chút tự hào, rồi cúi nhẹ mình về phía trước.
“Đó thật là vinh hạnh cho tôi, thưa ngài Nagamasa.”
Một ngày nọ, có vị thi nhân từ Liyue đến thăm Tatarasuna. Nhìn hoa sen nở rộ trong hồ lại nghĩ về cố hương, ngài ấy có nhã hứng làm vài câu thơ tặng:
“Liên hoa ảnh nhập thuỷ tinh kính
Trúc diệp hương phù anh vũ bôi.” (1)
Trong kính có ảnh đoá hoa sen. Chén trà đượm toả hương lá trúc. Mọi người ở đó đều gật gù, chưa biết đối đáp thế nào thì Kabukimono đã chậm rãi tiến về phía trước rồi.
“Chúc hoa hỷ tịnh lựu hoa diệm
Bồ tửu hân liên cẩn tửu châm.” (2)
Có tiếng xì xào bàn tán trong nhóm thợ rèn. Kabukimono đã lấy hình ảnh hoa lựu bên hồ so với đoá sen, lấy rượu quý mời thay cho trà. Ai nấy đều ngạc nhiên tột bậc, vì hô chẳng thể ngờ cậu không những giỏi âm luật, còn biết đối đáp thi ca theo vần điệu của xứ Liyue xa xôi.
Thi nhân từ phương xa tới mặt mày rạng rỡ, đối đáp cùng Kabukimono như tri kỷ lâu năm trùng phùng.
Việc Kabukimono có tài thi ca một lần nữa lại làm Niwa ngạc nhiên. Anh tự hỏi liệu cậu còn giỏi bao nhiêu thứ anh chưa biết nữa đây, đồng thời cũng mong ngóng được biết hết tất cả về cậu. Thế nên trong một lần được Nagamasa đại nhân mời đến thưởng trà ngắm trăng, anh bèn đưa ra một câu thơ:
“Giữa tia chớp trên không.” (3)
Rồi anh chờ đợi Kabukimono tiếp tục bài thơ còn dang dở, và cậu đã đáp lại anh.
“Giữa tia chớp trên không
Bay mất vào bóng tối mênh mông
Tiếng vạc chừng lạc lõng.” (3)
Nagamasa đại nhân nhấp một ngụm trà, rồi không hết lời Kabukimono:
“Dù là chơi nhạc, đánh cờ hay ngâm thơ, không thứ gì làm khó được cậu nhỉ.”
Kabukimono mỉm cười nhẹ, đáp lời:
“Chỉ là một chút tài mọn thôi.”
Tuy nói vậy nhưng khoé môi cậu nhếch lên. Nét kiêu ngạo đi đôi với tài năng khiến người ta vừa ganh tỵ vừa kính nể. Thế nhưng người vui nhất lại là Niwa. Anh không giấu nổi nụ cười. Chàng trai trẻ tuổi tài năng mà đại nhân Nagamasa đang hết sức khen ngợi kia là của anh.
Sau những lần thể hiện tài năng của mình, khiếu thẩm mỹ của Kabukimono được Niwa hoàn toàn tin tưởng. Cậu đảm nhận trọng trách như một cố vấn, giúp Niwa tìm được bức hoạ đẹp nhất để chuẩn bị cho bữa tiệc linh đình nhất trong năm, hay có lẽ từ trước đến nay. Shogunate đã đích thân mời năm đại gia tộc theo hầu đến dự. Gia tộc Niwa đã đôn đáo khắp nơi tìm kiếm một bức hoạ tuyệt phẩm để dâng lên thần của họ. Từ đầu tuần, gia nhân đã mang về rất nhiều tranh vẽ từ khắp nơi và chất chúng đầy trong sảnh đường. Thế mà Niwa vẫn chưa chọn được bức nào.
Kabukimono từ tốn lướt qua các bức hoạ được trưng bày theo từng hàng dọc hai bên sảnh. Cậu dừng lại ở từng bức, đưa tay chạm vào chất liệu, đôi lúc thở dài hoặc thốt ra những tiếng bình phẩm rất khẽ mà Niwa không tài nào nghe nổi. Anh đã im lặng theo sau cậu suốt cả buổi sáng, trong bộ dạng nôn nóng ra mặt.
“Những bức hoạ này đúng là rất đẹp.” Cuối cùng Kabukimono mới chịu lên tiếng. “Nhưng chưa đủ.”
Niwa hỏi:
“Như thế nghĩa là sao?”
Kabukimono đưa tay chỉ về phía các bức hoạ họ đã xem qua. Cậu đáp:
“Ngài Niwa tốn rất nhiều công sức tìm tranh vẽ về để dâng lên Lôi Thần. Thế nhưng ngài đã bỏ qua một điều quan trọng. Tranh đẹp không chỉ là vì vẻ bề ngoài, mà còn vì cái hồn bên trong của nó nữa.”
Niwa nghiền ngẫm các bức tranh trong khi Kabukimono tiếp tục giải thích:
“Các bức tranh ở đây chỉ tập trung miêu tả cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng trống rỗng. Điều chúng còn thiếu là cảm xúc của người vẽ đặt vào trong đó.”
“Vậy trong số những bức tranh ở đây, không có bức nào có thể dâng lên cho Lôi Thần sao?” Niwa buột miệng hỏi.
Chưa vội đáp ngay, Kabukimono dời ánh mắt và bước chân mình sang hàng tranh cuối cùng ở góc phòng. Niwa tôn trọng bước theo sau, chừa cho cậu khoảng trống vài bước chân để không chắn mất tầm nhìn của cậu.
“Bức tranh này…” Kabukimono dừng lại ở bức tranh cuối cùng. Cậu hướng về phía Niwa mà hỏi, “Ngài Niwa, ngài nghĩ sao về bức tranh này?”
Niwa tiến đến đứng cạnh Kabukimono. Chút bối rối hiện hữu trên gương mặt. Ở xưởng rèn, anh có bao nhiêu tự tin với tài năng của đôi tay mình. Nhưng trước hội hoạ và Kabukimono, anh như một kẻ khờ khạo.
“Ừm… Bức tranh này rất… hài hoà.”
Kabukimono chẳng dừng lại ở đó. Cậu lại hỏi thêm:
“Hài hoà như thế nào? Ngài có thể nói rõ chứ?”
Niwa không hẳn là người khô khan, nhưng để nói rõ bức tranh này đẹp ở chỗ nào, có lẽ anh chưa đạt đến cảnh giới giác ngộ như vậy.
Không để cho Kabukimono thất vọng về mình, Niwa đành nói ra cảm nhận của mình:
“Màu sắc của bức tranh khá tối. Nhưng lại có những nét sáng hơn tô điểm cho nó.”
Lời đã dứt một lúc, vẫn chưa thấy Kabukimono lên tiếng. Sự lo lắng trong lòng Niwa lại chất chồng. Khi nhìn sang bên cạnh, anh bắt gặp nụ cười thoáng qua của Kabukimono, nó đã tắt vội ngay khoảnh khắc bị anh nhìn thấy.
“Hmm…” Kabukimono điều chỉnh lại nét mặt. “Ngài Niwa quả là có mắt nhìn. Ngài đã nói trúng trọng điểm rồi.”
Gương mặt Niwa giãn ra vì nhẹ nhõm và một chút bất ngờ. Kabukimono giải thích:
“Như ngài thấy đấy, bức tranh này khác hẳn tất cả các tranh khác ở đây. Cách dùng màu sắc của hoạ sĩ đã khiến nó đặc biệt.”
Ngón tay thon dài, trắng muốt của cậu lướt trên bề mặt bức tranh vẽ cảnh Inazuma trong cơn bão đến. Bầu trời ảm đạm màu xám pha lẫn tím đậm. Sấm sét loé lên bên trên toà thành nguy nga. Thế nhưng, ở góc đối lập lại là hình ảnh một cây anh đào tĩnh lặng. Hoa rơi từng cánh, nhẹ như cơn bão kia chẳng thể nào chạm tới.
Giọng nói của Kabukimono vang lên:
“Sấm vọng. Đấy là tên của bức tranh. Inazuma trong cơn bão, mọi thứ đều tăm tối. Nhưng tia sét mang ánh sáng kia chẳng phải tượng trưng cho sức mạnh của Lôi Thần đó sao? Shogun… Chính vị đó là ánh sáng, dẫn dắt và bảo vệ Inazuma.”
Giờ thì Niwa đã hiểu hơn một chút, cũng thấy bức tranh đặc biệt hơn một chút. Nhưng xem chừng bức tranh vẫn còn nhiều điều ẩn giấu.
Kabukimono lại hỏi:
“Ngài nghĩ thế nào về sự tương phản giữa cảnh cuồng phong và cây anh đào ở hai phía khác nhau của bức tranh này?
Không để cậu đợi lâu, Niwa đáp:
“Sấm sét đại diện cho Shogun, vậy thì cơn cuồng phong tượng trưng cho những điều mà ngài ấy đang thực hiện để bảo vệ Inazuma. Còn cây anh đào này phải chăng tượng trưng cho những người dân được bảo vệ? Họ có thể có được cuộc sống yên bình, chẳng phải chiến tranh.”
Thật khó mà đoán được Kabukimono đang nghĩ gì đằng sau gương mặt hoàn hảo đó. Cậu im lặng một lúc, khiến Niwa cảm thấy khó hiểu. Rồi anh lên tiếng:
“Tôi nói thế có đúng không?”
“Nghệ thuật là thứ phụ thuộc vào cảm nghĩ của từng cá nhân.” Kabukimono chậm rãi đáp. “Không có một khuôn mẫu đúng hay sai trong việc cảm thụ nghệ thuật. Nếu ngài cho rằng ý nghĩa của bức tranh như lời ngài nói, chắc chắn nó là như thế. Hoặc nó cũng có thể mang hàm ý sâu xa những việc mà Shogunate đang làm liệu có phải là cơn cuồng phong quét sạch Inazuma không.”
“Hử? Sao em lại nghĩ như vậy?”
Kabukimono không trả lời. Cậu xoay người, chậm rãi mà kiên quyết.
“Có vẻ như ngài đã tìm được một bức hoạ hoàn hảo cho Shogun rồi đấy, ngài Niwa.”
Nói rồi, cậu đi mất, để lại Niwa bối rối trong sảnh đường đầy ắp tranh.
Yến tiệc diễn ra nhiều ngày liền, tuy Shogun chỉ xuất hiện một lần duy nhất trên lầu cao, song các gia tộc vẫn tiếp tục dịp vui này, vì đã lâu rồi họ mới có cơ hội gặp gỡ. Tiệc vui sao có thể thiếu rượu ngon và nhạc hay? Thế là vị chủ nhân trẻ tuổi của gia tộc Niwa lại được mời trổ tài.
Mặc dù biết thổi sáo, Niwa lại cảm thấy lo lắng vì khúc nhạc anh được yêu cầu thổi đòi hỏi nhiều kỹ thuật. Người chơi phải am hiểu âm luật tường tận, lại cần đưa hồn riêng của mình vào nữa. Niwa đã dày công tập luyện nhiều ngày liền, duy chỉ mỗi đoạn cao trào vẫn chưa được như ý.
Trong buổi biểu diễn, Niwa định bụng sẽ làm hết sức có thể, để nếu bị khiển trách hoặc chê cười thì anh vẫn ngẩng cao mặt vì sự cố gắng của mình. Thế mà khi khúc nhạc vang lên và dần đến hồi kết, bỗng có một tiếng sáo khác nhỏ hơn xuất phát từ dưới khán đài. Niwa đảo mắt tìm đến nơi âm thanh đó. Anh nhận ra Kabukimono đang ngồi ở góc, bình thản đệm đàn tranh cho anh qua được thử thách lần này. Mừng thầm trong bụng, Niwa thổi càng hăng say hơn. Sự kết hợp của hai người, một sáo một đàn, vô cùng ăn ý, tạo ra một khúc nhạc du dương bên tai, tuyệt diệu đến nỗi các vị đại nhân không ngớt lời khen ngợi.
Da yến kết thúc, Niwa tìm cớ đi cùng Kabukimono trở về. Anh muốn cảm ơn cậu, cũng như dành thêm thời gian ở bên cậu. Công việc chuẩn bị tiếp đón khách khứa cũng như tham dự hội họp, yến tiệc những ngày gần đây khiến anh ít được gặp cậu. Anh thấy nhớ, và mong cậu cũng vậy.
“Cảm ơn em lúc nãy đã giải vây cho tôi.”
Kabukimono đi bên cạnh Niwa, mỉm cười đáp lại:
“Tiếng sáo của ngài Niwa vốn đã rất hay. Đàn tranh của tôi chẳng qua chỉ thêm một chút sắc màu mà thôi.”
“Hai ta đều biết rằng so với em, tôi chỉ như một gã khờ cầm sáo.”
Tuy không trả lời, nhưng nét mặt Kabukimono rạng rỡ hơn hẳn, như thể cậu đang rất vui vì lời khen vừa rồi.
Nhưng, một thư sinh giỏi cầm kỳ thi họa, am tường nghệ thuật kia không hẳn là toàn bộ con người của Kabukimono. Niwa sớm biết được một bộ mặt hoàn toàn khác của cậu.
Trên đường về, đám ronin từ đâu ra phục kích cả hai trong đêm. Nhận thấy hiểm nguy, Niwa ngay lập tức đẩy Kabukimono về phía sau mình để che chắn cho cậu. Anh rút kiếm ra đứng thủ, nhưng không ngờ bọn chúng lại tấn công cậu thư sinh phía sau. Xoẹt. Tiếng lưỡi dao sắc xé gió vang lên. Niwa vội vàng quay lại, chưa kịp phản ứng đã thấy hai cái xác của bọn đánh lén chết ngay tại chỗ.
Kabukimono bình thản đứng thẳng dậy từ dáng khom lưng chiến đấu. Có vết máu trên gương mặt trắng như sứ dưới trăng của cậu. Ngón tay cái của cậu quẹt qua máu. Rồi nhanh như cắt, cậu lại xoay kiếm hướng về đám sát thủ đang lao đến kia. Từng tên từng tên một ngã xuống. Gọn ghẽ đến rợn người.
Niwa không nói gì suốt đoạn đường về nhà. Đám ronin đã dám ra tay trên đường, nghĩa là sự việc càng lúc càng căng thẳng hơn anh lường trước nhiều. Đã vậy, chúng lại bị Kabukimono xử lý nhanh gọn. Niwa trong tình huống ấy đã rơi vào thế bị động, anh hoàn toàn không ngờ được người mình muốn bảo vệ hoá ra lại chẳng cần đến mình.
Về đến nhà, Kabukimono vẫn lặng thinh. Cậu đem đến trước Niwa một chậu nước ấm và khăn sạch. Đến lúc đó, anh mới nhận ra tay mình đã bị thương từ lúc giao tranh. Anh để mặc Kabukimono xắn tay áo của mình lên, từ tốn lau đi vết máu và xử lý vết thương cho anh. Mắt họ chẳng chạm nhau, nhưng Niwa vẫn âm thầm quan sát cậu thư sinh kia trong ngổn ngang suy nghĩ. Cuộc giao tranh hôm nay đã khiến anh thấy được một Kabukimono hoàn toàn khác thường. Trong phút chốc, cậu trở nên lãnh đạm quá, xa cách quá. Cứ như thể ai đó đang điều khiển cậu trở thành thứ vũ khí vô hồn. Cậu ấy vẫn là Kabukimono mà anh quen biết chứ? Hay trước giờ vốn dĩ chỉ có anh nghĩ mình biết cậu mà thôi?
Vết thương đã được băng bó. Kabukimono tuyệt nhiên không nhắc một chữ đến việc vừa rồi, hay giải thích chuyện cậu hạ sát đám sát thủ không một chút nao núng. Môi Niwa mở ra, rồi lại thôi. Cứ thế liên tục vài lần. Anh không phủ nhận cơn giận đang khiến mình muốn nói với cậu cho ra lẽ về sự bất cẩn, liều lĩnh của cậu. Nhưng anh cũng sợ bản thân không kìm được mà lại to tiếng với cậu.
Sau một hồi cân nhắc, Niwa đứng dậy và nói:
“Khuya rồi. Em nên nghỉ ngơi đi.”
Chỉ vậy thôi. Giữa họ như có một bức tường vô hình, càng lúc càng dày lên theo những mầm mống của ngờ vực và bao lời chưa kịp giãi bày. Dường như Niwa đang cảm thấy mình không biết Kabukimono thật sự là ai. Là thư sinh thạo âm luật, giỏi cờ nghệ và hội hoạ? Hay phải chăng chính dáng vẻ lạnh lùng khi xuống tay lấy mạng đám sát thủ kia mới chính là cậu? Và Niwa càng giận hơn nữa trước sự liều lĩnh của cậu. Người bị thương có thể là cậu, chứ không phải anh. Anh sợ cái cảm giác khi ấy, khi chính mắt mình nhìn thấy cậu lao ra đối mặt với hiểm nguy, mà bản thân anh lại chẳng thể ngăn cản. Lẽ ra anh phải bảo vệ cậu mới đúng. Vốn dĩ thanh gươm anh đưa cho Kabukimono chỉ là để phòng thân chứ chưa bao giờ mong có ngày cậu phải dùng đến. Trước đây, Niwa cũng từng luyện kiếm với Kabukimono theo hình thức giao đấu. Anh hiểu rõ từng nhát kiếm của cậu rất hiểm độc, nhanh gọn và không nương tay. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu luôn lao vào tấn công trước, như vũ bão, mà chẳng hề suy xét đến phòng thủ. Chính vì lối đánh như thế mà Niwa luôn muốn cậu ở phía sau mình, nơi anh có thể bảo vệ và hạn chế sự liều lĩnh của cậu. Thế mà đêm đó, cậu đã hoàn toàn phớt lờ anh.
Niwa giận Kabukimono một phần thì giận bản thân mình mười phần. Anh không biết phải đối mặt với cậu thế nào. Chất vấn cậu, hay tỏ rõ sự lo lắng của mình đây? Vì chẳng biết nên làm gì cho phải, Niwa bèn tìm cách tránh mặt cậu hết sức có thể. Anh không chủ động tìm cậu, lại chẳng nói chuyện với cậu lúc ở xưởng rèn. Ai nhìn vào cũng thấy giữa họ có gì đó không ổn, gặng hỏi thì chỉ nhận được tiếng thở dài của Kabukimono, hay sự lảng tránh của Niwa mà thôi.
*
* *
Tiếng đàn của Kabukimono vẫn vang lên trong đêm vắng. Nhưng khác với bao lần, giai điệu lại trở nên réo rắt hơn bao giờ hết, như thể tâm sự trong lòng chảy theo những ngón tay, tràn vào dây đàn, lan toả ra khắp quanh mình. Vốn dĩ, cậu luôn cô độc, một mình một đàn. Thế mà cậu đã bắt đầu trở nên thân thuộc với bóng dáng ai đó cạnh bên từ khi nào, để rồi bây giờ không còn nữa, sự đơn độc lại càng nhân lên gấp bội. Nghĩ thế thôi, Kabukimono lại không dễ kìm lại xúc cảm trong lòng.
Dây đàn đứt đoạn. Khúc nhạc cũng không thể tấu lên được nữa. Kabukimono thở dài một hơi, đầu hơi ngẩng lên phía bầu trời. Đâu đó loé lên một tia chớp chia đôi khung trời ra làm hai mảnh. Ắt hẳn đó là điềm báo chuyện xấu sắp xảy đến.
Suy nghĩ miên man còn chưa dứt, Kabukimono đã cảnh giác bởi tiếng bước chân nặng nề phía sau. Đó không phải là tiếng chân của Niwa. Cậu nhanh nhẹn quay người lại phía sau.
Người vừa đến hoàn toàn xa lạ. Hắn ta trạc tứ tuần, tóc và râu màu nhàn nhạt. Dựa theo kiểu cách bộ y phục đỏ trên người hắn, Kabukimono biết được hắn ta không phải người ở đây.
“Xin thứ lỗi. Ta không cố tình làm phiền cậu.” Hắn lên tiếng. “Ta là thương nhân từ phương xa vừa đến đây, vô tình bị tiếng đàn của cậu mê hoặc. Tiếc thật. Khúc nhạc chưa hết mà dây đàn đã đứt.”
Ánh mắt hắn ta nhìn xuống cây đàn phía sau Kabukimono. Cậu vẫn lặng im, âm thầm quan sát con người này.
“Ta biết chút ít về nhạc cụ. Nếu cậu cho phép, ta có thể xem qua, biết đâu sửa chữa được thì sao?”
Kẻ lạ mặt vừa mới đến lại còn có thể sửa đàn. Kabukimono có chút nghi ngờ khả năng của hắn. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, một người khác vì không chờ đợi được nữa liền tiến đến bên cậu, gọi tên:
“Kabukimono!”
Đó là Niwa. Anh hẳn cũng là mới đến thôi. Anh đã nghe thấy tiếng đàn của cậu chăng?
“Thứ lỗi.” Niwa hướng về người đàn ông lạ mặt kia. “Trời đã khuya. Đã đến lúc cậu ấy phải quay về.”
“Ồ?” Người lạ mặt tỏ vẻ ngạc nhiên giả dối. “Vậy thì ta cũng chẳng dám làm phiền thêm nữa. Tuy vậy, ta vẫn rất mong được chỉ đường đến gặp ngài Akame Mitsunaga.”
“Tôi biết ông là thợ máy đến từ Fontaine.” Niwa đáp, theo cái cách lạnh lùng nhất có thể mà đến cả Kabukimono cũng thấy xa lạ. “Nhóm của tôi đến bến cảng đón ông nhưng không thấy đâu. Họ đang chờ ông ở chân núi rồi.”
“Người Inazuma thật chu đáo nhỉ!” Hắn ta cảm thán. “Thế thì chúng ta đành tạm biệt ở đây thôi. Cuộc gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng ta lại thấy rất thú vị đấy. Hẹn khi khác nhé. Tên ta là Escher.”
Tuy nói với cả hai, nhưng ánh mắt hắn ghim chặt vào Kabukimono như Niwa không hề tồn tại. Cả cậu và anh đều không đáp lời. Từ miệng Escher nở ra một nụ cười bí ẩn, rồi hắn quay gót.
Khi vị khách lạ mặt đã đi rồi, Niwa mới quay sang nhìn Kabukimono với vẻ mặt vừa giận vừa sầu.
“Sao em lại ở đây với ông ta?”
“Tôi chỉ chơi đàn, như thường lệ.” Kabukimono đáp. Chính cậu cũng giữ khoảng cách với anh.
“Em không nên giao du với người như thế. Tốt nhất đừng nên gặp mặt nữa thì hơn.”
Niwa nói vậy là vì trong lòng vốn dĩ đã cảnh giác với cái tên Escher này từ lâu. Hắn ta không phải là người địa phương, thế mà lại rất quan tâm đến hội rẻn và việc làm ăn của họ. Còn một việc khả nghi hơn nữa; hắn luôn tự nhận mình chỉ là thợ máy bình thường, nhưng một thợ máy lại có thể xoay sở cả một chiếc tàu lớn để đến Inazuma, còn khoác trên mình vải vóc đắt tiền, phong thái không tầm thường chút nào… Người như vậy nên đề phòng trước vẫn hơn.
Kabukimono không để tâm những chuyện đó. Cậu không nắm tình hình công việc nội bộ của hội quán, cũng chẳng nghi ngờ Escher như Niwa. Cậu nói với anh:
“Ngài Niwa lo xa rồi. Tôi và ông ta chỉ mới gặp. Ông ta thấy dây đàn của tôi đã đứt nên ngỏ ý muốn giúp sửa chữa.”
“Không phải là tôi lo xa.” Đôi mày của Niwa chau lại. Kabukimono dường như không để ý đến lời anh. Cậu xoay người lại để lấy cây đàn. “Tôi đang cảnh cáo em không được tiếp xúc với hắn nữa.”
Kabukimono cẩn thận gói đàn vào trong lớp vải mịn, rồi cậu đeo nó lên lưng.
“Ngài Niwa nói vậy là có ý gì? Ngài đâu thể can thiệp chuyện tôi giao tiếp với ai cơ chứ?”
“Nhưng tên Escher này thì lại khác. Tôi không tin tưởng hắn ta. Tôi không muốn thấy hắn lảng vảng lại gần em nữa!”
Niwa gằn giọng. Anh nhận ra hai tay mình đang siết chặt bên mạn sườn. Kabukimono, trái lại, với gương mặt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ mùa thu, lên tiếng:
“Ngài Niwa như vậy là đang cảnh giác với vị khách Escher kia, hay là vì ngài đang ghen?”
Niwa sa sầm mặt mày. Kabukimono đã nói trúng tim đen anh rồi. Anh vừa cảnh giác cao độ với Escher, vừa cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy hắn ta tiếp cận Kabukimono. Anh ghét cái cách hắn nhìn cậu chằm chằm như muốn cướp lấy cậu khỏi tay anh. Anh ghét cái cách hắn trơ trẽn đòi gặp lại cậu như ban nãy. Suy cho cùng, anh chỉ muốn mình là người duy nhất được ở thật gần bên cậu, được cậu chú ý đến.
Anh đã ghen sao? Niwa không dám nghĩ nhiều. Vì anh luôn cho mình lý trí và đặt đại cuộc lên đầu. Dù tốt xấu gì thì Escher cũng là khách của hội quán, nếu ra mặt đắc tội thì không nên. Nhưng ghen tuông có thể khiến anh mất bình tĩnh, càng mất đi hình tượng của mình trong mắt Kabukimono.
“Ngài Niwa.” Cậu gọi. “Ngài lại không dám trả lời tôi sao?”
“Không phải vậy…” Niwa ấp úng đáp lời. “Tôi không muốn em giao thiệp với Escher cũng là vì nhiều lý do…”
“Ngài Niwa không biết đó thôi, đối với những người chơi đàn như tôi, đàn đâu chỉ là một công cụ tầm thường, có thể dễ dàng thay thế. Một cây đàn như là người bạn tâm giao, gắn bó qua nhiều năm tháng, nhiều biến cố cuộc đời… Nay dây đàn đã đứt, giống như bạn tâm giao lâm hoạn nạn. Tôi không thể để mặc nó như thế. Nhất định tôi phải sửa nó. Người tên Escher kia cũng chỉ muốn giúp đỡ tôi. Có lẽ, ông ta thật sự hiểu được sự gắn kết giữa đàn và người gảy.”
“Sao em lại nói vậy?” Niwa không khỏi cảm thấy cơn khó chịu dâng lên trong lòng, giày xéo lồng ngực khi Kabukimono nói về một người đàn ông khác, không phải anh. Phải chăng cậu đang cố tình khích bác anh?
Thật khó để biết suy nghĩ thật sự của Kabukimono đang bị cậu che giấu dưới gương mặt hoàn hảo đó. Cậu đáp:
“Ngài đừng ghen tuông vớ vẩn nữa. Chẳng phải chính ngài mới là người không muốn gặp tôi nữa à?”
Kể từ đêm bị phục kích, Niwa luôn tránh mặt cậu, một câu cũng không nói. Thế mà khi thấy cậu trò chuyện cùng người khác thì lại xông đến, bắt cậu phải thế này thế kia. Niwa tự cho mình cái quyền kiểm soát cậu, bỡn cợt với cảm xúc của cậu như thế ư? Kabukimono hết sức phiền lòng. Vốn dĩ, Niwa là người duy nhất hiểu cậu, nay lại làm cậu tổn thương.
“Nếu ngài không còn chuyện gì để nói, tôi xin phép quay về.”
Kabukimono nhẹ nhàng cúi chào, rồi xoay người đi. Chưa được nửa bước đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại từ phía sau. Cậu mơ hồ thấy gương mặt thoáng buồn của Niwa ập đến. Rồi là đôi môi anh. Chúng khoá chặt cậu, ép đôi môi cậu hé mở và tiếp nhận anh. Kabukimono dùng sức kháng cự. Một tay cậu bị tay anh ghìm lại, còn tay kia hết đập vào vai rồi lại nắm lấy vai áo anh.
Niwa không dễ dàng bỏ cuộc. Anh lại kéo Kabukimono sát vào cơ thể mình. Làn môi ấn mạnh vào môi cậu như đang muốn khẳng định cậu là của anh, đồng thời cũng đủ nhẹ để cậu không bị đau. Kabukimono đành buông thõng hai tay, trong đầu có vô vàn suy nghĩ, nhưng lý trí cứ thế bị Niwa lấy đi sạch mỗi lần đầu lưỡi anh chạm vào bên trong khuôn miệng cậu.
Một lúc sau, Niwa nới lỏng vòng tay. Anh kết thúc nụ hôn bằng một tiếng thở dài, rồi ôm Kabukimono vào lòng, để cậu tựa vào vai mình.
“Tôi xin lỗi…” Anh thì thầm với cậu. “Xin lỗi vì đã tránh mặt em mấy ngày vừa qua. Xin lỗi vì đã ghen tuông. Và vì… chuyện vừa rồi nữa.”
Kabukimono không đáp lời, nhưng cậu cũng đã từ bỏ việc đẩy anh ra. Cậu ngoan ngoãn tựa mình trong vòng tay anh như một chú cún con, nghe anh trải lòng.
“Những ngày này quả thực có một số chuyện xảy ra khiến trong lòng tôi bất an. Từ việc bị phục kích cho đến việc người lạ liên tục xuất hiện tại đây… Tôi rất lo lắng cho em, Kabukimono ạ. Khi nhìn thấy em mạo hiểm xông vào đám sát thủ kia, tôi nhận ra bản thân bất lực biết bao. Tôi đã không bảo vệ được em mà lại để em xông lên một cách bất cẩn như thế…”
Kabukimono thừa nhận bản thân có hơi liều lĩnh. Nhưng ở thời khắc sinh tử, cậu cũng sẽ làm tất cả để Niwa được an toàn. Anh luôn cho rằng mình có nhiệm vụ phải bảo vệ cậu. Trong khi cậu cũng hệt như vậy. Ai mà chẳng muốn bảo vệ người mình yêu thật chu toàn?
Sóng dữ trong lòng Kabukimono đã dịu lại. Cậu nhẹ nhàng đưa tay mình vòng qua Niwa, ôm anh thật chặt. Mất vài ngày để cả hai bọn họ nhận ra, mọi thứ sẽ đơn giản biết bao nếu họ chịu trải lòng với nhau. Hoá ra, sự xuất hiện của người đàn ông Escher kia cũng không hoàn toàn xấu, vì hắn đã giúp Kabukimono và Niwa làm lành với nhau.
*
* *
Sự xuất hiện của Escher hóa ra lại giúp đỡ các thợ rèn rất nhiều. Nhờ công nghệ tiên tiến mà hắn đưa đến từ Fontaine, năng suất làm việc và chất lượng các sản phẩm đã được cải thiện đáng kể. Ai ai cũng thán phục tài năng của hắn, nhất là từ khi hắn bắt đầu xử lý Tủy Pha Lê. Tuy vậy, Niwa lại không dễ dàng bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực về con người này.
Ắt hẳn hắn đang âm mưu gì đó. Dù chưa có chứng cớ gì, nhưng Niwa vẫn tin vào trực giác của mình. Nhất định hắn đến đây không chỉ đơn thuần là vì muốn giúp thợ rèn trên đảo Tatarasuna nâng cao tay nghề. Nhất định hắn còn muốn thứ gì đó khác từ nơi này.
Niwa đoán già đoán non rằng Escher muốn tiếp cận Kabukimono. Từ cái cách hắn cố tình chạm mặt cậu ở lò rèn, ở hội quán hay trên đường lên núi… Mọi thứ quá bất thường. Kabukimono vẫn duy trì thái độ khách sáo, có phần lạnh nhạt với hắn. Cậu chẳng chủ động đến tìm, và khi được hắn hỏi han, cậu cũng chỉ đáp vài ba câu vì phép lịch sự tối thiểu. Như thế cũng chẳng làm Niwa yên lòng hoàn toàn. Kabukimono vốn như một tờ giấy trắng, không thấy rõ được kẻ trước mặt có mưu đồ xấu với mình hay chăng. Anh tự giao cho mình trọng trách phải bảo vệ cậu trước kẻ thâm sâu như Escher.
“Hóa ra tôi không phải người duy nhất thấy hắn đáng ngờ.”
Nagamasa đã nói với Niwa như vậy khi họ cùng uống rượu với nhau. Chính ông ấy cũng có suy nghĩ hệt như anh.
“Một kẻ thông minh và đầy tham vọng như vậy làm gì ở đây kia chứ?” Nagamasa nói tiếp. “Chính hắn đã đề nghị đến đây hợp tác, lại còn từ chối nhận khoản thù lao hậu hĩnh chúng ta trả cho. Hắn nói cái gì mà chỉ làm việc vì khoa học…”
Niwa đã nghe về chuyện này. Escher có thể không cần tiền, nhưng hắn là kẻ đầy tính toán. Thứ hắn muốn từ Tatarasuna có thể là gì đây?
“Dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận với hắn. Nhất là cậu đấy, Niwa ạ.”
Đôi mày Niwa nhíu nhẹ. “Nếu hắn dám giở trò gì…”
“Tôi không nói cậu phải làm gì cả.” Nagamasa ngắt lời. “Quan sát hắn âm thầm thì sẽ tốt hơn là bứt dây động rừng. Bây giờ chúng ta vẫn chưa có chứng cứ để kết tội hắn. Mọi thứ chỉ là suy đoán mà thôi.”
“Tôi hiểu.” Niwa đáp. Anh nôn nóng đến vậy cũng là vì lo cho an nguy của một người khác ngoài bản thân anh đó chứ. “Tôi sẽ canh chừng hắn.”
Nagamasa gật đầu. Cuộc hội thoại của họ kết thúc khi có người khác vừa bước vào phòng.
Sự nghi ngờ của Niwa và Nagamasa khiến họ bắt tay vào điều tra Escher trong bí mật. Tuy đã cố gắng nghe lời khuyên của Nagamasa mà không đánh rắn động cỏ, Niwa thấy mình thiếu sự kiềm chế mỗi khi Escher mon men đến gần Kabukimono. Nhưng trước khi anh hay Nagamasa kịp vạch trần bộ mặt của tên kỹ sư đó, thảm kịch đã xảy ra tại Tatarasuna.
Một dịch bệnh kỳ lạ xuất hiện, khiến cho các thợ rèn lần lượt ngã bệnh và qua đời. Chẳng ai rõ nguyên nhân của dịch bệnh, chỉ biết rằng nó xuất phát từ lò rèn trung tâm ở đảo. Lượng người chết ngày một nhiều, lò rèn càng trở nên mất kiểm soát. Không có người nào có thể tiếp cận nơi đó mà bình an quay về nhà. Việc rèn đúc vốn là kế sinh nhai của những người dân ở đảo Tatarasuna bao đời nay. Họ không bao giờ có thể ngờ rằng chính nó lại trở thành thứ vũ khí kết liễu chính mình.
Niwa, thân là người phụ trách các lò rèn, anh phải phong tỏa tin tức để tránh gây náo loạn, đồng thời phái người đến Inazuma cầu viện trợ. Miyazaki Kaneo là người được anh tin tưởng cử đi. Thế mà sau một thời gian vẫn không thấy bất cứ tin tức gì của đoàn tàu của Miyazaki. Viện trợ từ Inazuma cũng không đến. Sự việc ngày càng nghiêm trọng khiến Niwa đứng ngồi không yên.
Giữa lúc hỗn loạn đó, Kabukimono đã đưa ra một đề nghị:
“Hãy để tôi đến Thiên Thủ Các cầu viện trợ.”
Trước lời này, Niwa tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
“Sao em lại muốn đến đó?” Tuy không nói ra, Niwa lo lắng và có phần sợ hãi khi Kabukimono muốn rời xa anh, đặc biệt là trong lúc này, sau khi không một ai trở về từ con thuyền anh cử đi đến Inazuma tháng trước.
Kabukimono hoàn toàn thấu hiểu suy nghĩ của anh. Chính vì vậy mà cậu không thể nhìn anh chống chọi với bão tố một mình. Cậu muốn giúp đỡ anh bằng những gì có thể.
Chiếc lông vũ vàng giấu kín trong người Kabukimono bỗng trở nên có sức nặng hơn bao giờ hết.
“Những người ở Tatarasuna có ân nghĩa với tôi.”
Kabukimono đáp. Các thợ rèn chất phác ở Inazuma đã cưu mang cậu, khi cậu được ra khỏi Hội quán Shakkei. Họ dạy cho cậu kỹ nghệ rèn đúc, trở thành bạn bè của cậu… Cậu đã sống những ngày tháng bình yên và tươi đẹp biết bao ở nơi này. Giờ đây, chứng kiến nó rơi vào hiểm cảnh, sao cậu có thể khoanh tay làm ngơ? Chưa hết, ở đây vẫn còn người mà cậu muốn bảo vệ.
“Và ngài nữa, ngài Niwa. Tôi có thể giúp ngài việc này. Đây là điều nhỏ nhất tôi làm được so với những gì ngài đã làm cho tôi.”
Giữa họ là sự im lặng kéo dài một lúc lâu. Rồi Niwa lên tiếng:
“Chẳng phải em cũng đã thấy Miyazaki không quay về… Bao nhiêu người tôi cử đi đều không về… Lẽ nào… Em muốn dấn thân vào hiểm nguy như vậy sao?”
Kabukimono nhìn xuống tách trà đã nguội. Họ ngồi bên nhau cùng ngắm trăng. Nhưng bầu trời bây giờ đã không còn dịu dàng như trước. Mây vần vũ kéo đến che khuất trăng rằm.
Thấy Kabukimono không trả lời, Niwa lại lên tiếng: “Tôi đang lo lắng cho em. Nếu em xảy ra bất trắc gì…”
Kabukimono đặt một tay lên đùi Niwa khiến anh ngừng lời. Thế rồi, rất đỗi tự nhiên, cậu cúi xuống gối đầu lên đùi anh.
“Ngài Niwa lo lắng nhiều rồi. Ngài đã tận mắt thấy kiếm thuật của tôi chẳng thua kém gì bất cứ ai ở đây. Vì vậy, tôi có thể tự lo cho bản thân mình.”
Suối tóc dài của Kabukimono vốn hay được cột gọn gàng giờ xõa ra, phủ lên người Niwa. Bàn tay anh cẩn thận mà cũng đầy âu yếm vuốt ve. Ngày đầu tiên gặp nhau, tóc cậu cũng dài thế này. Kabukimono đã từng cắt nó đi, giờ mái tóc lại dài đến chạm đất. Thời gian qua, Kabukimono cũng đã thay đổi. Suốt lâu nay, cậu đã chứng minh cho anh thấy thực lực của mình, cũng như chấp nhận anh làm tri kỷ. Điều anh chẳng nỡ đó là để cậu ra đi một mình, để cậu rời xa anh.
“Hứa với tôi,” giọng anh trìu mến, đong đầy yêu thương và lưu luyến. “Hứa với tôi rằng em sẽ bình an quay về bên tôi.”
Kabukimono khẽ trở mình để được nhìn thấy gương mặt Niwa mà cậu hằng yêu dấu.
“Được. Tôi hứa với ngài.”
Gió thổi. Cánh anh đào rơi trên mái tóc sẫm màu như trời đêm của Kabukimono. Niwa đưa tay khẽ gạt đi, lại cúi người xuống để bờ môi mình lướt nhẹ trên sống mũi cậu, rồi dừng lại ở đôi môi.
Kabukimono khép hờ đôi mắt, môi lại mở ra, tiếp nhận hơi ấm từ Niwa như thể cậu đã mong ngóng từ lâu. Không như những nụ hôn trước, lần này cậu lại chủ động kéo gương mặt Niwa lại gần hơn. Một thứ cảm xúc gần như là sợ hãi bủa vây lấy cậu. Phải chăng lần này là ly biệt? Vĩnh viễn? Nhưng cậu cố gạt suy nghĩ đó đi, vì cậu biết giá trị của chiếc lông vũ vàng cũng như chính bản thân mình trước mặt Lôi Thần. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Cậu nhất định sẽ giữ lời đã hứa cùng Niwa.
Sáng hôm sau, Kabukimono rời đảo Tatarasuna trong âm thầm. Khi Niwa thức dậy, đưa tay về phía bên kia giường nơi còn vương hơi ấm, có lẽ một giọt nước mắt của anh đã rơi.
*
* *
Trời đổ mưa khi Kabukimono quay trở về đảo Tatarasuna.
Chuyến đi đến thành Inazuma của cậu không suôn sẻ như đã dự tính. Chiếc lông vũ vàng cậu mang theo bên người giờ đang trong tay Yae Miko, người cậu đặt trọn hy vọng vào lúc này.
Kabukimono đã không đến tìm Lôi Thần. Vì cậu biết rõ, kẻ ngồi trên ngai kia chẳng phải thần linh thật. Đó chỉ là một con rối, một sản phẩm hoàn hảo hơn cậu do chính tay Lôi Thần thực thụ tạo ra để thế thân. Vị thần chân chính đã tiến vào Nhất Tâm Tịnh Thổ, quyết định làm ngơ trước sự khốn khổ của con dân mình như thế. Kabukimono chỉ trao một cái cười lạnh về phía tòa thành cao, trước khi quay đầu tiến về đền Narukami.
Yae Miko nhận chiếc lông vũ, và hứa sẽ cử quân viện trợ đến. Không thể chờ thêm được nữa, Kabukimono quay trở về Tatarasuna, đơn độc hệt như lúc đã ra đi. Chỉ có điều, khi quay về chốn cũ, cảnh còn mà người đã mất.
Khi quân viện trợ của Yae Miko đến nơi thì đã chẳng còn gì để xử lý nữa. Người ta nói rằng, người phụ trách cao nhất của các lò rèn khi đó là Niwa đã sợ bị trách phạt về cái chết của những thợ rèn nên đã bỏ trốn. Nhưng sao Kabukimono có thể tin vào điều đó? Anh đã bắt cậu hứa sẽ quay về bên anh. Anh chẳng bao giờ bỏ đi nếu không có cậu bên cạnh như vậy. Tất cả chỉ là một lời lừa gạt từ miệng Escher mà thôi.
Không khó để thu thập thông tin và xâu chuỗi các sự việc lại với nhau. Cho dù Escher có quyền lực che mắt cả Inazuma đi nữa, sự thật về tội ác của hắn cũng sẽ bị đào lên một ngày nào đó. Kabukimono sớm đã nghi ngờ hắn, lại càng trở nên cảnh giác hơn sau khi hắn tiếp cận cậu, hứa hẹn tạo cho cậu một trái tim thực thụ. Hắn biết khá nhiều về cậu, chính vì vậy mà cậu cũng đã âm thầm đi tìm manh mối về hắn.
Quả như cậu đoán, hắn có liên hệ với Fatui. Escher chỉ là một danh tính giả. Hắn thật ra là Dottore, một trong những Quan Chấp Hành của Fatui. Chỉ tiếc là Kabukimono biết những điều này đã quá muộn. Cậu đã để Niwa đơn phương độc mã chống lại hắn. Mà chính quyền Inazuma lại chọn tin lời hắn, xem Niwa như kẻ đào ngũ, kẻ tội đồ.
Tatarasuna từng đầy ắp tiếng cười, giờ lại ảm đạm nỗi sầu ai oán.
Sau khi Niwa đã ra đi, Nagamasa là người phải chịu trách nhiệm tiếp theo. Thanh đao mà ông vừa rèn được từng nhận được bao lời tán tụng, giờ lại được dùng để đâm xuyên Katsuragi – người nguyện gánh chịu mọi tội danh cho ông. Trong cơn đau buồn, thanh đao đã bị ông ném vào lò lửa, để rồi lại được Nozomu cứu ra, với cái giá phải trả là chính mạng sống của anh.
Nozomu, Katsuragi, Nagamasa, và cả Niwa nữa… Chứng kiến bi kịch của họ mà không thể làm được gì, chính lồng ngực trống rỗng của Kabukimono cũng đau đớn hơn bao giờ hết.
Đêm đó, cậu đã gặp lại Niwa trong giấc mơ.
Anh vẫn dịu dàng đến bên cậu, cùng hòa tấu khúc nhạc dưới trăng. Họ nhảy múa cùng nhau hệt như trong bữa tiệc chúc mừng Nagamasa đại nhân đã rèn được bảo đao. Thế rồi, Niwa xa dần, xa dần… Như thể anh cứ trôi đi mãi, tận dưới biển sâu mà Kabukimono không thể níu lại được.
Cậu lại thấy anh một mình ở Tatarasuna, ngày ngày ngóng đợi thuyền cậu trở về. Cậu lại thấy anh một mình ở xưởng rèn, đối chất với Escher về thân phận và mục đích của hắn. Anh đã biết quá nhiều. Giá mà anh đợi cậu thêm một chút nữa…
Nhát dao của Dottore cắm phập vào người Niwa từ phía sau. Lén lút, hiểm độc như con người của hắn. Hắn chẳng buồn che giấu bản thân lẫn dã tâm của mình nữa. Giọng hắn cất lên, ghê rợn và vang vọng khắp xưởng tối:
“Kabukimono yêu dấu của ngươi cần một trái tim kia mà. Ta sẽ đem trái tim của ngươi tặng cho cậu ấy.”
Trái tim của Niwa tự bao giờ đã luôn thuộc về Kabukimono rồi.
“Kabu… Kabuki… mono…”
Trong vũng máu của chính mình, Niwa ôm chặt lồng ngực. Cây sáo đã từng cất lên khúc hòa tấu với Kabukimono được anh siết chặt.
Kabukimono đứng một góc quan sát mọi chuyện. Nhưng cậu không thể cử động, cũng chẳng thốt nên lời. Cậu đã hóa đá. Chỉ có nước mắt vẫn rơi trong cơn đau xé lòng. Đây là cơn ác mộng của cậu, hay chính Niwa đã báo mộng cho cậu thấy giây phút cuối cùng của mình?
“Xin lỗi… Xin lỗi vì đã không đợi được em quay về…”
Đôi mắt của Niwa dần khép lại.
“Tôi… Tôi không bao giờ hối hận… vì đã gặp được em…”
Và rồi, mọi thứ trước mắt mờ nhạt dần. Kabukimono lại một lần nữa nhảy múa trong buổi tiệc, giữa ánh nến rực rỡ và những tiếng vỗ tay, giữa tiếng đàn không bao giờ dứt của Niwa.
Giá mà cậu đã ở lại cùng anh.
-Hết-

Chú thích:
(1), (2): Câu đối thiên nhiên, bản gốc bằng tiếng Trung, nguồn sưu tầm.
(3): Thơ haiku của Basho, nguồn tạm dịch: VOH Online.
Để lại một bình luận