“Mọi câu chuyện cổ tích đều kết thúc như vậy. Bằng một nụ hôn. Thật đẹp, thật lãng mạn phải không? Tất nhiên là thế, trừ khi ngươi là con quái vật trong chính những câu chuyện đó.”

Truyện ngắn kỳ ảo, lãng mạn, cổ tích, hài hước.

Một

Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp bị quái vật bắt cóc. Ngày ngày nàng đều ngóng trông chàng hoàng tử trong mộng đến cứu mình. Và chàng đến, với thanh gươm sáng lóa trên tay. Chàng đánh bại quái vật, giải cứu công chúa. Họ trao cho nhau một nụ hôn và sống hạnh phúc cùng nhau mãi mãi về sau…

Mọi câu chuyện cổ tích đều kết thúc như vậy. Bằng một nụ hôn. Thật đẹp, thật lãng mạn phải không? Tất nhiên là thế, trừ khi ngươi là con quái vật trong chính những câu chuyện đó.

Phải, ta là quái vật. Ta có cơ thể giống người trưởng thành, nhưng vạm vỡ hơn một chút. Da của ta không phải là da người, mà chúng là những lớp thiên thạch đen ngòm kết dính lại với nhau. Đôi mắt ta mang màu của lửa. Ta không có tóc, nhưng khi cần, ta có thể khiến cho những đốm lửa nhảy múa quanh chỏm đầu của ta để thay thế. Và ta không có trái tim. Giữa lồng ngực của ta là một rãnh sâu, chứa đầy thứ dung nham sẽ nóng rực lên mỗi khi ta tức giận, hay sắp sửa nướng chín cái gì đó trong tầm mắt. 

Có lẽ vì thế mà loài người cho rằng ta là quái vật. Chúng gọi ta bằng cái tên Quỷ Lửa. Trước khi ta kịp nhận ra thì ta đã phải sắm vai kẻ ác trong câu chuyện thêu dệt của chúng, rằng ta bắt cóc người khác để ăn thịt. Khi thì là công chúa với vương miện trên đầu, khi thì là thôn nữ giản dị. Điểm chung là họ đều xinh đẹp, và hay khóc. Sau đó sẽ có một hoàng tử hoặc một kỵ sĩ nào đó, tóm gọn lại là một tên ngu ngốc cầm kiếm đến trước cửa đòi người. Tất nhiên, ta đều cho họ đi, vì những cô gái tội nghiệp kia chỉ vô tình bị lạc mà thôi. Các chàng trai thì không tin là như vậy. Họ đòi xử tội ta. Mà cơ thể ta đâu dễ bị vũ khí loài người đâm thấu. Thực ra, nếu họ muốn giết ta thì có lẽ nên bắt trói và ném ta xuống sông; như thế sẽ hiệu quả hơn. Nhưng chẳng ai nghĩ ra điều đó. Thế là ta đành giả vờ ngã gục xuống, thỉnh thoảng ta chọn lao qua lan can, để loài người giành chiến thắng mà không làm phiền đến ta nữa.

Ta bắt đầu thấy chán sau một trăm năm như vậy. Cứ vài tháng sẽ có một nàng công chúa đi lạc, rồi một hoàng tử và đội quân kéo đến. Họ đánh ta, rồi hôn nhau. Họ cho rằng đó là nụ hôn của tình yêu đích thực, thứ sẽ đẩy lùi cái ác – là ta – và đưa họ đến hạnh phúc mãi mãi về sau. Ta luôn phải chứng kiến cảnh đó đến ngán ngẩm. Vì sao ta lại là kẻ ác? Chỉ vì ta “xấu xí” trong mắt loài người ư?

Giá mà họ biết ta đã hào nhoáng và đẹp đẽ ra sao khi còn ở trên bầu trời. Quả vậy, ta không phải là sinh vật ở thế giới này. Mẹ của ta là một ngôi sao chổi rực rỡ. Bà mang theo ta và các anh chị em đi khắp vũ trụ. Ta luôn là đứa con đẹp nhất, hoàn hảo nhất của bà. Cho đến khi chúng ta đi qua hành tinh màu xanh này, và ta bị nó thu hút. Ta đã bay chệch hướng và hóa thành một ngôi sao băng. Ta không thể chống lại thứ lực đang kéo ta về hành tinh đó. Cái lực hút chết tiệt khiến ta lao vào đây, vào hàng trăm câu chuyện cổ tích bị thêu dệt chết giẫm đó. 

Và ta chẳng thể quay về bầu trời được nữa, trừ khi ta tìm được ba thứ: một chiếc vương miện, một thanh gươm, và một nụ hôn.

Chuyện là một hôm nào đó sau trăm năm đầu tiên khi ta rơi xuống đây, ta tình cờ gặp được một phù thủy già nua. Mụ là phù thủy duy nhất thật sự có khả năng tiên tri, chẳng như đám bịp bợm khác. Mụ nhìn thấu ta là một ngôi sao băng; ý ta là ngoại trừ cái cơ thể rõ mồn một này, mụ biết được ta đã rơi xuống khi nào và đang ao ước điều gì. Mụ nói: “Chỉ khi ngươi tìm được một chiếc vương miện, một thanh gươm, một nụ hôn, lúc đó ngươi mới được giải thoát.”

Nhưng mụ ấy chẳng nói rõ vương miện nào, thanh gươm nào và nụ hôn của ai. Mụ lìa đời ngay sau những lời đó vì đã quá già. 

Thế là, gần như một trăm năm sau nữa, ta dốc sức đi tìm ba thứ kia. Ta đã đi khắp mặt đất, chứng kiến vô vàn chuyện tình yêu của công chúa và hoàng tử, của dân thường và quý tộc. Ta có muôn vàn thanh gươm, thậm chí ta từng giành lấy vương miện của kẻ khác nhiều lần. Nhưng chẳng món đồ nào có quyền năng giúp ta quay trở lại bầu trời. Nụ hôn là thứ làm ta phiền não nhất, vì không ai chịu hôn một con quái vật cả. Các cô gái lẫn chàng trai khi thấy ta đều thường hét to và chạy đi, hoặc cầm bất cứ thứ gì có thể gần đó mà xua đuổi ta.

Ta dần đi đến việc chấp nhận mình sẽ không thể trở về với trời cao nữa. Ta dừng lại ở một tòa lâu đài bỏ hoang trong rừng sâu. Nơi đó sẽ là nơi ta nghỉ ngơi cho đến khi chết đi. Ta không rõ đó là khi nào. Các vì sao thường sống rất lâu, rất lâu hơn loài người có thể tưởng tượng. Nhưng ta sẽ chỉ ở đây đợi chờ kết thúc của mình. Thỉnh thoảng, ta dùng lửa của mình dọa đám người tò mò muốn tiến vào lãnh địa giờ đã thuộc về ta. Ta dùng cái tên Quỷ Lửa loài người đã ban cho để khiến chúng khiếp sợ và tránh xa khu rừng “ma ám” này. Chẳng còn thiếu nữ đi lạc, chẳng còn anh hùng cầm gươm đến tìm. Cuối cùng, ta cũng có được bình yên.

Ta chìm vào những giấc ngủ chập chờn kéo dài một trăm năm nữa. Khi thức giấc, thế giới bên ngoài lâu đài của ta đã khác đi. Xa về phía chân trời, nơi cánh rừng kết thúc, giờ đã mọc lên một tòa lâu đài mới, một vương quốc mới. Ta thở dài, vì ta biết câu chuyện cũ sẽ lại tái diễn. Nhưng ta thích nơi này và không có ý định bỏ đi. 

 Thế nên ta quyết định sẽ đốt hết những ai dám quấy rầy ta. Ta sẽ không nương tay như trước. Đằng nào thì chúng cũng xem ta như quái vật cần bị tiêu diệt. Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngày đó đến. Đợi mãi, một hôm ta nghe tiếng vó ngựa đằng xa, và tiếng sột soạt trong vườn hồng yêu thích của ta. Gần đây, ta đặc biệt yêu thích trồng cây. Hóa ra thứ dung nham trong cơ thể ta có thể biến đổi đất đá thành loại khoáng chất mới khiến cây cối xanh tốt hơn. Loài người nên tạ ơn ta mới phải. Thế mà họ lại dám đến đây, đạp lên những khóm hoa xinh đẹp ta đã trồng.

Ta nhếch mép cười trước sự ngu ngốc đang đến gần, đơn độc trên yên ngựa. Thế rồi, một mũi thép thình lình đâm vào bàn tọa của ta. Nó gãy ra ngay tức khắc. Ta tặc lưỡi, chầm chậm xoay người lại.

“Sau ba trăm năm mà loài người vẫn không chế tạo được thứ vũ khí gì đó hay ho hơn à? Thứ gì thật sự hữu dụng ấy…”

Ta khựng lại. Trước mắt ta nào phải hoàng tử hay hiệp sĩ trong bộ giáp sáng lóa như ta đã mong chờ. Đứng đó chỉ có một thiếu nữ với chiếc vương miện nhỏ trên mái tóc đỏ hung hơi xù. Trên gương mặt trắng trẻo, non nớt của nàng lốm đốm tàn nhang. Và đôi mắt xanh như trời sớm của nàng đang nhìn ta với vẻ đầy căm ghét.

“Ồ… Giờ thì câu chuyện mới thú vị đây.” 

Khi ta vừa dứt lời, thiếu nữ gào lên một tiếng rồi đâm thanh gươm đã gãy mũi về phía ta. Cũng như lần trước, nó không xuyên thủng được lớp da bằng thiên thạch. 

“Thật đấy à? Nàng nên biết ngay từ nhát đầu tiên rằng ta sẽ không chết dưới thứ vũ khí tầm thường này chứ?”

Thiếu nữ tức giận đến nỗi hai má nàng đỏ ửng. Nàng ném gươm xuống đất và lên tiếng:

“Ta đến đây để trừng trị ngươi, Quỷ Lửa độc ác!”

“Được rồi. Ta biết nàng tới không phải để kết bạn với ta mà.” Ta lại nhếch mép cười. “Nhưng ta có vài câu hỏi trước khi nàng lại đâm ta một lần nữa, không biết bằng thứ gì…”

Ta liếc xuống vũ khí đã gãy đôi của nàng. Thế mà nàng vẫn không nao núng, không lùi bước. Nàng quát:

“Nói đi! Ngươi còn lời trăng trối gì?”

Sự tự tin của nàng. Ta thích điều đó. Nàng không sợ hãi, không gào khóc trước mặt ta. Đúng là nàng vẫn đòi giết ta, nhưng cái cách nàng thực hiện điều đó rất khác so với những người trước nàng. Chưa kể đến việc nàng là một thiếu nữ, và không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào.

“Đầu tiên, ta muốn biết tại sao nàng đến đây một mình? Chẳng lẽ đàn ông loài người thời nay không còn cầm gươm nữa sao?”

“Ta đến để giết ngươi.” Nàng đáp, mớ tóc xù thả xuống trước mặt đung đưa khi nàng thở mạnh. Chiếc vương miện hẳn đã rơi vào lúc nàng xông đến. Nàng là một công chúa.

“Ta… Ta trốn ra khỏi lâu đài một mình… Ta sẽ giết ngươi và mang đầu ngươi về cho Vua Cha. Như thế… như thế ta sẽ được công nhận…”

“Công nhận gì cơ?” Ta không giấu nổi sự tò mò.

“Rằng ta là người mạnh nhất vương quốc!” Nàng nói lớn. “Ta, chính là Công chúa Hồng Hoa, đã đánh thắng các anh trai ta, những chiến binh cừ khôi nhất! Các anh ta cũng giống như Vua Cha ta, đều là những người chinh phục. Giờ… ta cũng muốn được giống họ. Ta sẽ… bắt đầu bằng mảnh đất này…”

Hẳn ta sẽ rơi nước mắt cảm động trước khí chất anh hùng đó, nếu ta là thần dân của nàng, hoặc nếu ta có nước mắt. Ta quan sát nàng một lượt. Nếu cô công chúa cầm gươm không chắc như nàng là kẻ mạnh nhất vương quốc, thì ta ngờ rằng sức khỏe loài người càng lúc càng đi xuống. Có khi họ sẽ tự diệt vong trước cả khi ta ra tay không chừng.

“Nếu nàng muốn chinh phục bờ cõi thì có thể nhờ đến sự giúp đỡ của ta.” Ta đáp. “Nhưng nơi này vốn là nhà của ta trăm năm nay, trước khi tòa lâu đài của nàng được xây dựng. Ta có thể sống hòa bình với nhau không?”

Công chúa Hồng Hoa trông chẳng nguôi giận chút nào. Nàng nói:

“Chính ngươi đã đốt sạch mảnh rừng ta đến để luyện kiếm pháp. Chính ngươi đã châm ngòi cho cuộc chiến này!”

Ta cố nhớ lại mình đã đốt khu rừng của nàng khi nào. Dường như ta đã đi dạo loanh quanh đâu đó xa khỏi tòa lâu đài của mình vào tuần trước, và lỡ hắt hơi một cái thật mạnh…

“Xin lỗi. Đó là một tai nạn nhỏ thôi. Ta có thể trồng lại cho nàng một cánh rừng mới, xinh đẹp và tươi tốt hơn. Giống như khu vườn nhỏ của ta đây.”

Có lẽ với vẻ ngoài khác thường của ta, nàng công chúa sẽ không tin lời một cách dễ dàng như vậy. Ta nói thêm:

“Ta hoàn toàn không cố ý phá hoại khu rừng của nàng, hay có ý định làm hại nàng…”

Vốn dĩ, ta định sẽ đưa công chúa đi dạo quanh khu vườn. Nàng sẽ thấy ta không hề muốn gây hại cho vương quốc của nàng, rồi nàng sẽ rời đi, trả lại sự yên tĩnh cho ta. Nhưng đúng lúc ấy, một tiếc “rắc” nhỏ vang lên. Khi ta nhìn xuống đất, một chân ta đang đạp lên chiếc vương miện bị rơi ra từ trên tóc nàng. Sức nóng từ dung nham liên kết các mảnh thiên thạch tạo thành cơ thể ta khiến nó tan chảy.

“Ôi! Ngươi đã làm gì thế này? Đó là chiếc vương miện Mẫu Hậu đã tặng cho ta trước khi người qua đời!” 

Công chúa thốt lên. Và ta chợt hiểu, dù ta có cố tỏ ra thân thiện thì ta vẫn luôn phải đứng về phe ác.

Ta nhấc cái chân chết tiệt của mình lên nhưng đã quá muộn. Phần còn lại của chiếc vương miện trông méo mó thảm thương. Ta im lặng, chờ đợi những lời chửi rủa và dọa chém dọa giết từ công chúa. Nhưng nàng chỉ ngồi thụp xuống bên cạnh báu vật đã không còn. Đôi tay nàng tạo thành vòng cung xung quanh nó, chưa thể chạm vào vì sức nóng. Nàng không khóc, chỉ tỏ ra vô cùng buồn bã.

Cảm thấy mình là kẻ thật tồi tệ, ta cũng cúi xuống trước mặt nàng.

“Ta thành thật xin lỗi. Ta sẽ đền cho nàng một chiếc vương miện trong lâu đài, được chứ? Hay… nàng muốn bao nhiêu chiếc cũng được.”

“Ta không cần…” Nàng nghẹn ngào như đang cố nén cơn giận vào trong. “Ta muốn chiếc vương miện cũ của mẹ ta. Ngươi có thể đền cho ta sao?”

Lẽ ra ta nên nói “không” và đuổi nàng trở về cung điện. Lẽ ra ta không nên mềm lòng trước đôi mắt xanh ầng ậc nước của nàng. Trước khi ta kịp suy nghĩ lần hai, miệng ta đã mở ra:

“Ta có thể làm được.”

Hai

Ta hối hận ngay sau đó, vì Hồng Hoa không chịu quay về mà tự cho phép bản thân nàng làm khách ở chỗ ta. Và nàng sẽ chẳng đi đâu cả cho đến khi ta sửa xong chiếc vương miện quý báu kia.

Nàng tự do ra vào tòa lâu đài vốn tĩnh lặng. Nàng không đợi ta mời mà tự chọn cho mình một căn phòng gần phòng của ta. Ta ngạc nhiên lắm, vì nàng không cần người hầu kẻ hạ. Một mình nàng có thể dọn dẹp phòng lẫn căn bếp bụi bặm. Ta không cần ăn uống như loài người, nhưng nàng thì có. Vào buổi sáng, nàng luôn tự tin mình sẽ bắt được thú rừng, để rồi về đây với vẻ mặt tiu nghỉu và cái bụng đói meo lúc ban trưa. Thế là ta lại chạnh lòng. Ta tìm cho nàng vài con cá hoặc thịt nướng. Chúng khác hẳn so với cao lương mỹ vị trong cung điện. Thú thật thì ta đã mong nàng thấy chán mà bỏ về. Nhưng nàng ở lì đến ngày thứ hai, thứ ba, rồi thứ bảy… Đến lúc ta phải nói chuyện với nàng. 

“Sao nàng không về cung điện trước nhỉ? Ta sẽ đem chiếc vương miện đến cho nàng khi sửa xong.”

“Làm sao ta biết được ngươi có giữ lời mình không chứ? Quỷ Lửa là kẻ chuyên lừa gạt các thiếu nữ cơ mà.”

Ta thở dài. Rõ ràng tiếng xấu đồn xa. Nhưng nàng cũng đúng khi không tin tưởng ta. Vì ta không biết làm cách nào để sửa lại chiếc vương miện hệt như cũ cho nàng. Ta đã thử, nhưng trông nó không được đẹp mắt cho lắm.

Tuy vậy, ta vẫn chống chế:

“Nàng ở đây đã một tuần. Nàng thấy ta có ác như lời người khác truyền miệng nhau không?”

Hồng Hoa nhìn ta một lúc, rồi nàng đáp:

“Ngươi… không giống những gì ta nghe được.” Khóe miệng nàng giãn ra thành một nụ cười. Một nụ cười mê hồn. “Hệt như cái cách Vua Cha khiến mọi nước láng giềng nghĩ rằng ta là một nàng công chúa dịu dàng, thùy mị, nhưng hóa ra ta có thể đánh bại bất cứ hoàng tử nào đấy!”

Ta không nén được tiếng cười. “Chà, đám hoàng tử ấy phải thật sự yếu như sên!”

“Ngươi không tin lời ta nói?” Hồng Hoa trông có vẻ phật ý, nhưng nàng nhanh chóng thể hiện vẻ mặt tự tin như trước. “Chính ta đã đánh bại các anh trai. Vua Cha cũng hết sức khen ngợi ta.”

“Nàng có chắc họ không nhường nàng một chút nào không?”

Chỉ có thế, một lời của ta đã đập tan sự tự tin của nàng. Trông nàng như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh, sốc và thất vọng cực kỳ. Nàng đứng bật dậy, chạy ra ngoài. Ta vội nói theo:

“Ngựa của nàng ở chuồng phía Nam đấy! Cẩn thận khi về nhé!”

Ta mừng ra mặt khi cho rằng cuối cùng mình cũng đuổi được nàng đi. Thế nhưng, vào chiều tà ngày hôm ấy, nàng mang một đống vũ khí đến thả xuống trước mặt ta.

“Trong những thứ này, cái nào có thể đánh bại được ngươi?” Hồng Hoa hỏi.

“Nàng không cần vũ khí đâu, thật đấy. Ta có thể giả vờ thua trước nàng nếu cần thiết. Ta rất giỏi diễn kịch.”

“Không! Ta phải thật sự đánh bại được ngươi. Không nói dối. Không nhường nhịn hay chiêu trò. Ta ghét bị dối gạt!”

Một lần nữa, ta lại mủi lòng. Ta giúp nàng vứt đi những vũ khí không còn dùng được nữa. Chẳng rõ nàng tìm chúng ở đâu, chắc là ở xó xỉnh nào đó trong lâu đài. Đến khi mặt trời lặn, ta đã chọn được vài thanh gươm còn bén cho nàng. Chúng không thể làm ta bị thương đâu, nhưng để nàng dùng tạm cũng tốt.

 Hồng Hoa thật sự chú tâm vào việc luyện kiếm. Nàng thức dậy từ sáng sớm để rèn luyện thể chất. Đôi khi nàng cầm vũ khí sai tư thế, và ta lại đóng vai người thầy, chỉ dạy nàng từng chút một. Nàng tiến bộ rõ rệt trong tuần tiếp theo. Ít nhất thì nàng có thể tự luyện mà không nhờ đến ta nữa.

Ngày ngày, nàng công chúa múa kiếm bên vườn hồng, còn ta ngồi một góc vừa quan sát nàng, vừa chỉnh sửa lại chiếc vương miện. Ta đã dành nhiều ngày nghiên cứu sách trong thư viện của lâu đài, và cũng đã nắm được vài thứ cơ bản về chế tạo trang sức loài người. Nhưng mỗi khi ta tạo ra một chiếc vương miện từ số vàng của chiếc cũ, Hồng Hoa đều lắc đầu. Chúng không giống như trước. 

“Ta không nhớ chiếc vương miện cũ của nàng trông như thế nào. Nàng có thể miêu tả lại nó cho ta chứ?”

Hồng Hoa lắc đầu, nhưng lại cười toe toét:

“Ngươi tự làm hỏng nó thì hãy tự sửa đi.”

Quả tình ta không rõ nàng đang cố ý làm khó ta, hay đang tìm cớ ở lại đây. Theo thời gian, ta và nàng trò chuyện nhiều hơn. Công chúa Hồng Hoa được đặt cho cái tên như vậy là do khi nàng chào đời, toàn bộ hoa hồng trong cung điện đều nở rộ, ngát hương. Ta thấy cái tên thật hợp với nàng. Nàng kể về gia đình nàng, bao gồm Vua Cha và hai anh trai. Nàng kể về người mẹ đã khuất. Và nàng cũng nhắc đến vị hoàng tử nước láng giềng, kẻ vừa cầu hôn nàng và cũng là nguyên nhân chủ chốt khiến nàng bỏ trốn khỏi cung điện.

Nàng chưa muốn kết hôn, nhất là với một người hoàn toàn xa lạ chưa từng gặp. Nàng lấy cớ tiêu diệt Quỷ Lửa hòng trốn thoát khỏi sức ép từ Vua Cha và phía láng giềng. Dù vậy, nàng vẫn không được rời khỏi cung điện. Thế rồi nàng quyết định tự trốn đi một mình, chỉ để lại một lá thư báo rằng nàng sẽ quay về sau khi diệt được Quỷ Lửa.

Đến hôm nay thì cả vương quốc đang nhốn nháo tìm nàng. Họ đã cho người do thám trong rừng, quanh khu vực của ta. Họ biết Hồng Hoa đang ở đây, nhưng chưa dám đến đòi người vì phần còn sợ hãi ta. Ta tự hỏi lúc nào thì phần kết của câu chuyện này đến.

Nhưng một phần trong ta không muốn câu chuyện này khép lại. Ta đã quen với tiếng gót giày Hồng Hoa chạy quanh lâu đài, tiếng thanh gươm của nàng múa cùng gió, mùi hương hoa hồng trên tóc nàng, cái cách nàng mỉm cười khi thấy ta đang quan sát… Ta không muốn mọi thứ chấm dứt.

Chưa bao giờ ta có cảm xúc phức tạp như thế này. Đôi lúc, ta nghĩ sẽ thật tốt biết bao nếu chỉ có ta và nàng ở đây. Cái ngày mà hoàng tử của nàng đến trên con chiến mã, với thanh gươm nhọn hoắt chĩa về phía ta không còn xa nữa. Lúc ấy, ta sẽ chỉ còn là một con quái vật gớm ghiếc đã bắt cóc nàng công chúa xinh đẹp. 

Hôm ấy trời quang. Như thói quen, ta lên tháp cao ngắm nhìn bầu trời đêm. Mẹ và các anh chị em của ta giờ đã xa lắm rồi. Trong những đêm dài đằng đẵng và cô độc, ta đã ước ao được quay về bầu trời biết mấy. Nhưng giờ ta chợt nhận ra mình không còn muốn thế nữa. Vì ta không còn cô đơn.

Bước chân của Hồng Hoa dừng lại, rồi nàng ngồi xuống bên cạnh ta. Gió thổi những lọn tóc xoăn của nàng đùa nghịch trên chiếc vai đen đúa, cứng ngắc của ta. Ta lại cảm thấy dung nham trong lòng mình sôi lên, nhưng không phải như khi ta tức giận, mà là theo cách dịu dàng hơn.

“Ngươi từng nói mình là một ngôi sao băng.” Giọng của Hồng Hoa thật du dương. Sao trước đây ta không để ý chi tiết này nhỉ? “Và ngươi bị mắc kẹt ở thế giới này.”

“Đúng vậy. Ta không thể quay về được nữa. Trừ khi ta tìm được ba thứ.”

“Là những thứ gì vậy?”

“Một chiếc vương miện. Một thanh gươm. Một…” Ánh mắt ta chợt dừng lại trên đôi môi đỏ như cánh hồng của nàng.

“Một cái gì?” Nàng lại hỏi.

“Một nụ hôn.”

Giữa ta và nàng là sự im lặng bao trùm. Rồi nàng bật cười:

“Nghe lãng mạn đấy.”

Ta vội quay đi, cảm nhận lửa hai bên má mình bừng lên. 

“Vậy là ngươi chưa tìm thấy những thứ đó.” Nàng nói tiếp. “Nhưng đừng lo lắng. Ta sẽ giúp ngươi. Ta từng nghe các nhà chiêm tinh trong cung điện nói rằng sao chổi đã từng đến đây ba trăm năm trước sắp quay trở lại, vào đúng hai tuần nữa.”

Ngôi sao chổi đó hẳn là Mẹ ta. Ta thấy vui mừng, nhưng không hoàn toàn thế. Ta bỗng thấy lưu luyến nơi này. Và nếu ta không tìm được ba thứ kia, có lẽ ta cũng sẽ không thể đoàn tụ với gia đình. 

“Chắc ngươi cô đơn lắm.” Giọng Hồng Hoa vang lên, kéo ta xuống mặt đất. “Ngươi chỉ có một mình, và bị tất cả mọi người hiểu lầm là quái vật.”

Ta quay sang nhìn nàng một chút. 

“Cũng không tệ lắm. Ta đã giúp rất nhiều nam thanh nữ tú tìm thấy nhau.” 

Hồng Hoa bật cười. Ta cũng thế. Ta cảm thấy thật thoải mái khi ngồi cùng nàng dưới trời đêm, cùng cười thật lớn vì những thứ ngớ ngẩn trong thế giới này. Ta chỉ cho nàng vị trí và tên của những chòm sao. Ta kể cho nàng nghe điều ta đã thấy ở những thế giới khác, những nơi không xanh tốt và đẹp đẽ như hành tinh của nàng. Đêm muộn, nàng thiếp đi trên đôi vai thô ráp của ta. Dường như khi ấy, ta đã hiểu rõ vì sao những chàng trai ngu ngốc kia lại liều mình đi tìm thiếu nữ của họ. 

Hôm sau, Hồng Hoa vội vã kéo tay ta đến một căn hầm bị khóa chặt bên dưới lâu đài. Ta đã ở đây trăm năm, ấy vậy mà chưa từng biết đến căn hầm này. Hồng Hoa nói có thể bên trong chứa đựng bí mật to lớn. Ta thì không nghĩ như vậy. Đó có thể là hầm chứa đồ dùng của chủ cũ mà thôi. Nhưng ta không thể làm ngơ trước cảm giác như có thứ gì đó bên trong đang tỏa ra một quyền năng mạnh mẽ, không thuộc về thế giới này. Ta dùng lửa nung chảy khóa và bước vào trong.

Với một cái phẩy tay, ta khiến cho đuốc quanh hầm rực sáng. Căn hầm đầy bụi và mạng nhện, đầy đồ bỏ đi và vũ khí đã gỉ sét. Chẳng có gì đáng chú ý, ngoại trừ vật lấp lánh ở cuối hầm.

“Nhìn kìa! Một thanh gươm!”

Hồng Hoa reo lên. Nàng vội chạy đến đó. Trên bàn đá là thanh gươm rất sáng, chuôi bằng đá đen. Chỉ một cái liếc nhìn ta đã biết rằng đó là một món bảo vật. Nó được rèn bởi đá từ trời xuống. Không phải một sao băng như ta, nhưng rất có thể là các bụi sao. Nó được phù phép bằng thứ ma thuật cổ xưa mà ta chưa từng thấy. Thứ ma thuật đó khiến cho dung nham trong cơ thể ta xáo động.

Hồng Hoa nhấc thanh gươm lên một cách dễ dàng. Nàng bảo nó rất nhẹ so với vẻ bề ngoài. Nàng múa vài đường với nó, và ta cảm nhận cái sắc lạnh, chết chóc khi nó cắt qua không khí. Đây chính là nó, thanh gươm mà ta cần tìm.

Ta và Hồng Hoa chung một suy nghĩ. Nàng dâng thanh gươm lên trước ta. Nhưng ta không nhận lấy.

“Sao vậy? Đây không phải thứ ngươi đã tìm rất lâu rồi sao?”

“Nó không dành cho ta. Ta có thể thấy điều đó. Nó thuộc về nàng. Nàng là người đã tìm ra nó.”

Hồng Hoa lưỡng lự. Rồi nàng nói:

“Vậy ta có thể dùng nó để giúp ngươi như thế nào?”

Ta lắc đầu. “Ta không rõ.”

Đó là sự thật, ta chỉ biết thứ mình cần tìm, chứ không biết mình phải làm gì với chúng. Ta cũng không nói cho Hồng Hoa điều ta đang suy nghĩ, rằng ta chẳng muốn sử dụng thanh gươm hay đi tìm hai thứ còn lại nữa. Ta muốn ở lại thế giới có nàng.

Nhưng, ta biết rằng mình sẽ chẳng thể nào ở bên cạnh nàng như hằng mơ tưởng. Ta phải để nàng đi trước khi kết cục tệ hại xảy ra. Hoặc là ta sẽ giả vờ bị xiên chết và lại trốn đi, hoặc là ta sẽ thiêu đốt cả vương quốc của nàng cùng những ai muốn cướp nàng khỏi tay ta. Dù là trường hợp nào, ta cũng chẳng hề muốn Hồng Hoa chứng kiến. Nàng sẽ tan nát cõi lòng. 

Đêm đó, ta rèn lại cho nàng chiếc vương miện dựa theo trí nhớ của ta, khi nàng lần đầu tiên đặt chân đến vườn hồng và làm đảo lộn cuộc sống tẻ nhạt này. Ta điểm xuyết lên món trang sức những cành hồng tượng trưng cho nàng. Nàng hẳn sẽ thích chúng. 

Ta đợi nàng ở sảnh lớn khi nàng thức dậy. Nàng vẫn chăm chỉ luyện kiếm. Nàng cầm gươm báu vừa tìm thấy hôm qua, rồi mỉm cười chào ta.

“Ngươi làm gì ở đây sớm vậy?”

 Ta ngập ngừng hồi lâu, rồi lấy hết can đảm mà nói:

“Ta ra đây để từ biệt nàng.”

Hồng Hoa sửng sốt. Không định để nàng nói gì, ta đưa cho nàng chiếc vương miện. 

“Ta đã sửa xong đồ của nàng. Giờ thì nàng đi được rồi.”

“Nhưng… Tại sao?” Hồng Hoa nhíu mày. Nàng không hiểu. Ta cũng chẳng thể giải thích cho nàng được. Vì ta muốn đuổi nàng đi cơ mà.

“Ta đã hoàn thành điều nàng yêu cầu. Nàng còn chưa muốn về sao?”

“Chúng ta đã nhất trí sẽ tìm cách giải thoát cho ngươi. Vì sao ngươi lại muốn đuổi ta đi? Ngươi không cần ta bầu bạn nữa sao?”

Ta cố không nhìn vào mắt nàng. Ta lạnh nhạt đáp:

“Không. Ta là Quỷ Lửa. Ta đã sống hàng trăm năm một mình. Sự xuất hiện của nàng làm cho cuộc sống của ta rối tung lên, và thần dân cùng hoàng tử của nàng sẽ đến trước cửa kêu gào ta trả tự do cho nàng. Thật phiền phức! Ta không muốn thấy nàng ở đây nữa!”

“Ta có thể giải thích với họ.” Hồng Hoa ngoan cố. “Vua Cha và các anh sẽ tin tưởng ta. Họ sẽ không làm hại ngươi. Ngươi có thể đến cung điện của chúng ta như khách mời…”

“Nực cười! Nàng nghĩ loài người sẽ chấp nhận một con quái vật như ta sao?”

“Ta không thấy quái vật nào hết.” Hồng Hoa đáp lời. “Ta chỉ thấy một linh hồn cô độc mong muốn tìm thấy nơi mình thuộc về. Ngươi không khác gì loài người chúng ta đâu. Ta có thể giúp ngươi. Giờ chúng ta đã có thanh gươm rồi, chỉ còn hai thứ nữa thôi.”

“Im đi!” Ta lớn tiếng. Chiếc vương miện trong tay bị ta ném xuống sàn, vang lên những tiếng não nề. “Ta không cần sự giúp đỡ của cô công chúa ngạo mạn, kẻ cho rằng mình là mạnh nhất và có thể hóa giải bất cứ lời nguyền nào. Nàng chính là kẻ như vậy, phải không, Hồng Hoa?”

Lời ta nói làm tổn thương Hồng Hoa. Ta thấy điều đó qua ánh mắt nàng. Nhưng nàng vẫn chưa bỏ cuộc. Nàng tiến lại gần. Bàn tay trắng muốt có vết xước do luyện kiếm của nàng đặt lên bàn tay bằng đá của ta. Ngay tức khắc, ta như tan chảy.

“Ngươi không hề có ý đó, phải không? Ngươi đang sợ hãi, rằng ngươi sẽ không thể quay về bầu trời, cũng không thể sống với con người được. Hãy tin ta. Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng Quỷ Lửa cũng có thể sống hòa bình với loài người.”

Ta tin nàng chứ. Nhưng ta không dám đánh cược. Ta không dám lộ ra thứ cảm xúc ta đang có với nàng. Vì ta luôn biết kết thúc của câu chuyện này sẽ chẳng tốt đẹp gì. 

Bàn tay ta rực lửa, thiêu đốt tay nàng. Hồng Hoa không rụt tay về mà cắn răng chịu sức nóng. Ta tức giận vung tay, đẩy nàng ra xa. Lực của ta khiến nàng ngã xuống đất, bên cạnh chiếc vương miện của nàng.

“Cút đi!” Ta quay lưng lại với nàng. “Trước khi ta thiêu rụi toàn bộ vương quốc của nàng.”

Lửa lan ra giữa sảnh đường, tạo thành bức tường rực cháy ngăn cách giữa ta và nàng. Thế là hết. Nhưng thà như thế này còn hơn nhìn thấy Hồng Hoa đau khổ. 

Làm sao ta không nhìn thấy điều này từ trước; rằng ba thứ ta cần đã có ngay trước mắt: chiếc vương miện khiến ta và Hồng Hoa gần nhau hơn, gươm báu mang sức mạnh cổ xưa có thể đâm xuyên qua người ta mà nàng đã tìm thấy, và một nụ hôn ta luôn khao khát từ nàng? 

Chính nàng là người sẽ hóa giải lời nguyền của hành tinh này đã giam cầm ta ở đây. Ta không muốn được giải thoát. Ta muốn ở lại thế giới có nàng. Dù ta có phải một lần nữa trở thành quái vật, kẻ chỉ dám ngắm nhìn nàng từ phía xa. Nàng thuộc về loài người. Ta đã hiểu nỗi đau khi phải rời xa gia đình mình. Ta sẽ không để nàng phải chọn giữa ta hoặc họ. Ta tự ý chọn cho nàng rồi, và như vậy, ta cũng đã chọn một kết cục cho ta.

Ba

Vào cái đêm Hồng Hoa đã nói sao chổi sẽ đến, ta ngồi một mình trên tháp, ngẩng mặt lên trời. Ta chờ đợi Mẹ và các anh chị em đến, để nói lời từ biệt. Ta chẳng thể quay về với họ, một khi ta đã đưa ra lựa chọn này.

Nhưng rồi, một cơn mưa ập đến phá tan cuộc chia tay bình lặng của ta. Tiếng vó ngựa và tiếng áo giáp va đập rộn rã suốt quãng đường từ rừng vào lâu đài. Ta thấy đuốc lớn và gươm sáng lóa trong bóng đêm. Một đội quân kéo đến trước cửa nhà ta.

“Quỷ Lửa ác độc và gớm ghiếc kia! Ta đến đây để trừng trị ngươi, thay mặt Công chúa Hồng Hoa!”

Bên dưới hò reo vang dội. Chúng tán tụng một cái tên: Hoàng tử Bạch Mã. Ta không quan tâm lắm tên thật của hắn là gì. Ta sẽ gọi hắn là Bạch Mã, vì hắn cưỡi trên lưng con ngựa trắng, nó quá đẹp so với gương mặt xấu xí của hắn. Khi thấy ta nhìn xuống từ tháp cao, đám người lại càng la to hơn nữa.

“Quỷ Lửa đã xuất hiện! Con quái vật đã bắt Công chúa Hồng Hoa ở trên kia!”

Ta quan sát một lượt. Đám người tuy đông nhưng có thể bị lửa của ta đánh tan tác. Nhưng bằng cách nào đó mà ta bỗng cảm thấy suy yếu dần. Ta nhìn ra xa hơn. Mưa chỉ phủ trên lâu đài của ta. Thứ mưa được tạo ra bằng ma thuật đang khiến ta yếu đi.

Rồi ta thấy hắn, tên phù thủy đi cạnh Bạch Mã. Hắn đang lẩm nhẩm bùa phép tạo mưa. Ta nhận ra ngay hắn là hậu duệ của mụ phù thủy già năm xưa, vì cái mụn cóc nổi bật ngay cằm kia đã truyền lại cho nhiều thế hệ. Hẳn mụ cũng tiên tri được cái ngày con cháu mụ đến trước thềm nhà ta rồi. 

Ta quay vào bên trong tháp. Bạch Mã hô hào đám lính của hắn tiến đánh vào trong lâu đài. Ta chờ chúng phá được cửa lớn rồi bắt đầu phun lửa. Chúng chạy tán loạn ra bên ngoài. Tay phù thủy cũng bị bắt lửa, vừa la hét vừa chạy thoát thân. Nhưng Bạch Mã vốn là hoàng tử chính nghĩa trong câu chuyện. Hắn không nao núng chắn khiên bước vào bên trong. 

Ta dẫn hắn qua đại sảnh, rồi trèo lên những bậc thang đã sạt lở phần nhiều. Ta phải câu giờ để sức mạnh trong ta khôi phục trở lại. Nó đã tiêu tán gần hết sau màn trình diễn vừa rồi, cộng thêm việc nước mưa ma thuật gây ảnh hưởng quá lớn đến ta. Ta vớ được thanh gươm cũ, thứ ta từng cho là vô dụng. Nhờ nó mà ta đỡ được vài đường kiếm của Bạch Mã lia tới. Hắn vừa đánh vừa nói:

“Quỷ Lửa xấu xa, ngươi còn không mau đầu hàng? Ta sẽ đem đầu ngươi về làm quà cưới cho Công chúa Hồng Hoa!”

“Nàng bảo ngươi đến lấy đầu ta à? Thế nàng có nói cho ngươi biết đao thương loài người không làm tổn hại đến ta không?”

Bạch Mã vẫn lao tới. Hắn nói lớn:

“Công chúa Hồng Hoa đáng thương nhất định đã bị ngươi bỏ bùa! Nàng một mực cho rằng ngươi vô tội. Nàng còn muốn quay lại đây tìm ngươi! Ông vua già đó suýt nữa đã tin nàng. May mà ta đến kịp lúc để ngăn chặn thảm họa. Cuối cùng, lão ta cũng chịu tin rằng Hồng Hoa bị phép thuật của ngươi làm cho mê sảng.”

Ta chững lại khi đã đến căn phòng nơi ta ngồi ngắm sao, nơi Hồng Hoa từng ngủ say trên vai ta. Hóa ra nàng quan tâm ta thật sự. Mặc cho những lời ta nói đã tổn thương nàng, nàng vẫn tin tưởng ta. Kế hoạch của nàng tuy thất bại thảm hại, nhưng ta rất biết ơn nàng. Vì nàng đã cố gắng cứu lấy ta.

Giờ ta lại thấy hối hận khi đã để nàng đi biết bao. Nhìn thấy sự nao núng của ta, tên hoàng tử lao đến và hất thanh gươm trong tay ta ra. Mũi kiếm của hắn chạm vào ta nhưng không thể đâm xuyên qua lớp da. Ta bẻ đôi vũ khí của hắn, ném đi.

“Thì ra ta đã có cơ hội được sống hòa thuận với loài người. Bên Hồng Hoa. Nhưng ngươi đã phá hỏng tất cả.” 

Ta vươn tay chụp lấy hắn. Ta có thể bẻ cổ hắn thật dễ dàng. Nhưng đầu óc ta lại chao đảo. Ta ngã xuống sàn. 

Bạch Mã lồm cồm bò dậy. Hắn chụp lấy thanh gươm bị hất văng nằm ở góc phòng rồi chĩa về phía ta.

“Nước mưa ma thuật đấy. Ngươi cảm thấy chứ hả? Lửa của ngươi đang nguội dần. Không lâu nữa thôi, ngươi sẽ chết dưới tay ta. Ai ai cũng sẽ biết đến ta, người anh hùng diệt Quỷ Lửa!”

Nói rồi, hắn vung gươm lên. Ta nghe tiếng mũi gươm xé toạc không khí, nhưng không phải đến từ phía Bạch Mã. 

Chuôi kiếm bằng đá đen lao đến, đỡ lấy nhát chém của Bạch Mã. Hắn loạng choạng lùi về sau vài bước. Hắn không bao giờ ngờ rằng Công chúa Hồng Hoa hiền dịu lại có thể cầm một thanh gươm, đối đầu với hắn. 

Hồng Hoa lao tới, liên tục chém về phía Bạch Mã. Nàng chưa phải đối thủ của hắn, nhưng sự xuất hiện của nàng tại đây quá đỗi bất ngờ, khiến hắn không kịp trở tay. Chỉ vài đường kiếm ngắn gọn, dứt khoát, nàng đã đẩy hắn ngã xuống bậc thang. Tiếng áo giáp của hắn loảng xoảng vọng khắp tòa tháp.

“Hồng Hoa…” 

Tiếng ta yếu ớt gọi nàng. Ngay lập tức, nàng đến bên ta. Đôi mắt của nàng lại ngấn nước. Nàng đỡ ta tựa vào lòng. Hương hoa hồng ấp ủ lấy ta, khiến ta cảm thấy dễ chịu.

“Sao nàng… lại đến đây?”

“Vì ta không thể ngừng nghĩ về thời gian ta ở đây, cùng chàng… Đó là những ngày vui vẻ nhất đời ta, từ sau khi Mẫu Hậu qua đời… Xin lỗi ta đã muộn một chút… Hãy gắng gượng, ta sẽ đưa chàng đến chỗ an toàn… Sức mạnh của chàng sẽ phục hồi chứ?”

Ta gật nhẹ đầu. “Sẽ mất một lúc… Khi bùa phép tan biến thì sức mạnh của ta sẽ trở lại.”

Hồng Hoa đỡ ta đứng dậy. Khi ấy, ta thấy bóng Bạch Mã xuất hiện ở ngay cầu thang. Hắn đã cởi bỏ áo giáp của mình, trên mặt xuất hiện nhiều vết bầm càng khiến cho nó trở nên xấu xí. 

Không có áo giáp, hắn trở nên nhanh nhẹn hơn. Trong chớp mắt, hắn lao đến chụp lấy thanh gươm của Hồng Hoa dưới sàn. Hắn cười khùng khục:

“Công chúa Hồng Hoa thân mến! Sao nàng không ngoan ngoãn ở cung điện đợi đến sáng mai, khi chúng ta thành hôn kia chứ? Sao nàng cố chấp đến vậy? Hắn chỉ là một con quái vật. Còn ta, ta mới chính là hoàng tử của nàng!”

Bàn tay Hồng Hoa đặt quanh vai ta siết lại. Nàng cứng rắn đáp:

“Ngươi không xứng với danh hoàng tử. Ngươi cũng không xứng được gọi tên ta. Thứ ngươi muốn nào phải tình yêu, mà là của cải từ vương quốc ta. Ngươi không được thừa kế ngôi báu, đúng chứ? Vì vậy ngươi nghĩ rằng kết hôn với ta sẽ đảm bảo cuộc sống sung túc cho ngươi, dù ngươi không cần phải làm gì!”

“Nàng thông minh đấy, công chúa ạ. Ta cứ ngỡ nàng chỉ là một thiếu nữ ngu ngốc, dễ tin vào những chiến công bịa đặt của ta. Chúng ta đã có thể là một cặp đôi người người ngưỡng mộ. Nhưng tiếc rằng nàng lại chọn con quái vật gớm ghiếc kia.”

Bạch Mã nâng gươm lên cao hơn. Mặt hắn đanh lại. Hắn nói:

“Đến nước này thì ta phải kể một câu chuyện khác thôi. Ta sẽ kể rằng Công chúa Hồng Hoa chưa thoát khỏi bùa phép của Quỷ Lửa, nàng quay lại đây và bị hắn tàn sát một cách man rợ.” Hắn làm vẻ mặt mếu máo. “Ta đã diệt trừ quái vật để cứu nàng, nhưng đã quá muộn. Ta rất hối hận vì không thể cứu nàng. Ta sẽ khóc thương trong đám tang của nàng đến mức ngất đi. Nàng thấy sao? Câu chuyện hay chứ hả? Nói không chừng một công chúa ngu ngốc nào đó sẽ tin lời ta nói và nguyện chia sẻ nỗi buồn cùng ta.”

Cơn giận khiến dung nham trong người ta bắt đầu sôi sục trở lại. Ta thì thầm vào bên tai Hồng Hoa:

“Nàng mau chạy đi. Ta còn có thể cầm chân hắn một lúc…”

Nhưng nàng lắc đầu:

“Ta sẽ không đi đâu hết. Ta sẽ không bỏ chàng lại một lần nào nữa. Chúng ta sẽ đi cùng nhau…”

Bạch Mã nhìn chúng ta đầy căm phẫn.

“Yên tâm đi. Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện sớm thôi!”

Nói rồi hắn lao đến thật nhanh. Hồng Hoa sẽ không kịp tránh đòn, vì nàng còn đang ôm chặt lấy cơ thể nặng nề của ta. May mắn thay, dù ta chưa phục hồi, ta hãy còn sức mạnh đẩy nàng ra sau và đưa mình ra đón lấy mũi kiếm.

Cái chết lạnh lẽo xuyên qua khe hở nơi lồng ngực ta. Dung nham nóng hổi trào ra từ đó. Ta dùng chút sức lực cuối cùng túm lấy phần mũi kiếm, kéo nó về phía trước và đồng thời cũng kéo cả tên Bạch Mã về phía mình. Ta xoay nửa người lại, dùng bàn tay nóng chảy của mình túm lấy gương mặt hắn. Hắn la lên đau đớn rồi buông tay khỏi chuôi gươm. Ta thấy hắn lao mình xuống khỏi tòa tháp. Còn ta thì ngã vào vòng tay Hồng Hoa.

Nàng đang khóc. Ta đưa bàn tay còn nguyên của mình chạm vào gò má nàng. Ta nói:

“Đừng khóc, Hồng Hoa yêu dấu… Nàng sẽ giải thoát cho ta…”

“Không….” Nàng nấc lên. “Không phải thế này!…”

Ta ngắm nhìn nàng, thật gần như ta hằng mong mỏi. Đầu nàng đội chiếc vương miện ta đã rèn lại. Thanh gươm làm bằng bụi sao đang xuyên qua lồng ngực ta. Giờ ta đã hiểu lời mụ phù thủy năm xưa đã nói. Ta sẽ được giải thoát như thế này. Bằng cách chết đi.

Chỉ duy nhất một thứ ta chưa có được. Ta khẽ nâng cằm Hồng Hoa. 

“Để ta đi…”

Bàn tay run rẩy của Hồng Hoa vuốt lên gương mặt bằng đá của ta. Rồi nàng gật đầu trong nước mắt.

“Ta yêu chàng…”

Đôi môi đỏ thắm của nàng đặt lên môi ta, hay đúng hơn là rãnh nứt trông như miệng ta. Trong khoảnh khắc đó, ta thật sự đã tan ra thành hàng ngàn hàng vạn bụi sao lấp lánh. Ta thấy mình bay lên bầu trời, vừa kịp lúc ngôi sao chổi là Mẹ của ta bay vụt qua…

*

* *

Câu chuyện có thể kết thúc ở đó. Nhưng không. Khi ta đoàn tụ với gia đình ta trên trời, ta nhìn xuống Hồng Hoa đang khóc nức nở bên dưới. Ta đã được tự do, tìm lại bầu trời của mình. Nhưng trong vũ trụ rộng lớn này, chỉ có một nơi mà nàng tồn tại.

“Các ngôi sao không có trái tim.” Tiếng Mẹ ta cất lên. “Nhưng con thì có. Nàng công chúa đó đã trao cho con trái tim của mình. Từ nay và mãi mãi về sau, con sẽ biết yêu thương, hạnh phúc và đau khổ như một con người.”

“Con sẽ chỉ thấy đau khổ, khi không được nhìn thấy nàng nữa.”

“Con trai ta là một ngôi sao băng. Con mang trong mình sức mạnh biến điều ước thành sự thật. Vậy con có muốn ước điều gì cho riêng mình không?”

 Ta nhìn xuống mặt đất, nơi có điều ta ước ao.

“Hãy lựa chọn điều trái tim con mong muốn. Nhưng nhớ rằng con sẽ không thể đi cùng ta. Cho đến khi con hóa thành bụi sao. Một lần nữa.”

Ta mỉm cười và chào tạm biệt gia đình trên cao của ta. Cuối cùng, sau chuyến hành trình dài đằng đẵng, ta đã tìm thấy được nơi mình thật sự thuộc về…

*

* *

Vẫn tò mò kết thúc xa hơn nữa của câu chuyện này đấy à? Tất nhiên là ta bay xuống cạnh Hồng Hoa. Ta vẫn là ta, với cơ thể bằng đá và dung nham trong người. Nhưng ta được cả vương quốc nàng đón nhận và chúc phúc, khi ta nắm tay nàng ở lễ đường. Bạch Mã cũng xuất hiện, nhưng hắn bị đuổi ngay ngoài cổng cung điện. Giờ hắn không thể dùng gương mặt của mình đi gạ gẫm các thiếu nữ nữa rồi. Lần cuối ta nghe tin, hắn tự nhốt mình trong lâu đài của hắn và không dám gặp ai nữa.

Ta và Hồng Hoa sống rất hạnh phúc bên nhau thêm một trăm năm nữa. Sau khi nàng qua đời, ta chăm sóc hậu duệ của gia đình nàng và vương quốc nàng thêm nhiều, nhiều thế kỷ, cho đến khi loài người phát triển thứ khoa học riêng của họ, và dần không còn tin vào phép màu nữa.

Chuyện của ta và Hồng Hoa như một câu chuyện cổ tích. Lâu, rất lâu sau khi nàng từ bỏ thế giới này, ta đã dùng cạn quyền năng của mình. Ta tan biến vào vườn hồng của chúng ta. Cơ thể ta hóa bụi sao, nuôi dưỡng vùng đất này, nuôi dưỡng hành tinh ta và nàng đều yêu quý. Ta để nó cho các thế hệ sau tiếp tục phát triển. Ta cũng đặt lại thanh gươm báu và vương miện của Hồng Hoa tại tòa lâu đài của chúng ta. Và linh hồn ta được trở về với bầu trời bao la thêm một lần nữa.

-Hết-

06.2023

Tác phẩm sáng tác xuất sắc nhất Tam đề tuần 12 trong nhóm Từ viết lách đến viết sách (Tri Thức Trẻ Books)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ