[Commission] Thủy tổ Coco

Câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu của Tojan khi cậu tình cờ bị lạc khỏi thuyền của mình và được cứu bởi cô bé Mira cùng Thủy tổ Coco – sinh vật khổng lồ kỳ bí nhất trần gian.

Truyện ngắn kỳ ảo, phiêu lưu, cổ tích, thiếu nhi.

Giấc mơ được dệt cho Trần Lam.

Một

Tiếng hải âu lượn vòng hòa lẫn tiếng sóng biển vô tình đánh thức Tojan. Cậu mở mắt, và ngay lập tức bị ánh nắng chiếu vào lóa cả mắt. Tojan nhắm nghiền mắt lại, rồi lấy tay day day một hồi trước khi quyết định mở mắt lần nữa.

Tojan đang ở trong một khu rừng kỳ lạ. Tất cả cây cối đều màu trắng, cao vút như chạm đến mảng trời màu xanh trên cao. Thảm cỏ nơi cậu nằm cũng mang màu trắng. Khung cảnh trước mắt cậu di chuyển – hay đúng hơn là cậu đang di chuyển – nhấp nhô, lên rồi lại xuống theo từng nhịp ổn định. 

Một tay chống xuống cỏ, Tojan vực cơ thể mình ngồi dậy, để rồi suýt chút nữa bật ngửa khi phát hiện ra mình không phải là người duy nhất ở đó. 

Đứa con gái trạc tuổi cậu mang một mái tóc đỏ rực rỡ. Đôi mắt xanh lá của cô bé khiến cậu nhớ về những cánh rừng xanh thẳm của thế giới cũ mà cậu chỉ có thể biết được qua những thước phim cũ của bố. 

“Xin chào!” Đứa con gái cất tiếng. 

“Chào…” Tojan đáp lại, tay vò tóc trong sự bối rối. 

Cô bé nghiêng đầu, cười tươi rói lộ hai hàm răng.

“Cậu là ai?”

Tojan im lặng. Vì cậu chẳng biết đáp lời thế nào. Thấy thế, cô bé lại càng tò mò hơn nữa. Cô nhích lại gần cậu và đưa một ngón tay ra định chạm vào má cậu.

Theo phản xạ, Tojan nghiêng người tránh né. Cô bé kỳ lạ bật cười khanh khách, rồi lại nhíu mày.

“Cậu không bị ngốc chứ?”

Tojan lại không biết nói gì. Cậu im lặng trong khi quan sát cô bé lo lắng đứng dậy, đi vòng quanh mình.

“Làm sao bây giờ nhỉ?…” Cô bé vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. “Hừm… Tội nghiệp quá… Nhưng mà bị ngốc như thế thì không chơi với Mira được…”

Mira ắt hẳn là tên cô bé. Tojan nhìn theo từng bước chân trần nhỏ nhắn trên thảm cỏ. Miệng cậu hé ra định nói gì đó. Nhưng cô bé bỗng hét to lên, khiến cậu giật mình.

“MẸ! MẸ ƠI!”

Tojan chưa bắt kịp nhịp độ thì đã thấy nền đất dưới chân mình chuyển động. Có tiếng động lớn vang lên như tiếng chuông giữa trời. Mặt đất bắt đầu chao đảo, lắc lư thật mạnh. Tojan trượt dài theo thảm cỏ, rồi bay ra khỏi khu rừng trắng đó. Cậu đâm đầu xuống mặt biển cách đó khoảng chừng ba mươi mét bên dưới.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Tojan quơ tay chân một cách bất lực giữa không trung. Thế rồi, một bàn tay nhỏ chìa ra, tóm lấy cổ tay cậu. Tiếng cười khanh khách vang lên át hẳn tiếng gió.

“ĐỪNG SỢ! HAHAHA!”

Cơn gió quét qua hai đứa trẻ đang rơi, vấn vít quần áo mà Tojan bây giờ mới để ý rằng bộ đồ cậu mặc đã khô cứng, nhăn nheo và còn bị rách vài chỗ. Gió chỉ làm giảm tốc độ rơi chứ chẳng nâng được cả hai lên.

“WOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA–!”

Mira hét lớn trong cơn phấn khích. Tojan cũng hét, nhưng bởi vì nỗi sợ đang xâm lấn cậu.

Cả hơi rơi xuống biển một cái tõm và chỉ bị sặc nước một chút. Tojan quẫy đạp chân tay mình rồi ngoi lên mặt nước, vừa lúc đó, Mira đang ở đối diện cậu.

“Cậu nặng thật đấy!” Cô bé nói.

“Tôi…” Tojan bỗng im bặt, vì thứ phía sau lưng cô bé đã chiếm trọn sự chú ý của cậu. Có một thứ gì đó trông như quả cầu thủy tinh rất to khảm trên một vách tường trắng nhẵn nhụi. Quả cầu trong vắt phản chiếu ánh tà dương, càng về giữa càng đậm sắc cam. Cảm giác quen thuộc như đã từng thấy thứ này ở đâu đó trỗi dậy. Tojan nhìn nó hồi lâu, rồi chợt nhận ra đó là một con mắt. Một con mắt đang nhìn cậu!

Lúc ấy, Tojan mới sực nhớ ra mình đã thấy con mắt như vậy ở tàu Noah, ngôi nhà của cậu, trong lúc bố cậu giảng giải về sinh vật kỳ bí nhất hành tinh. 

“T-Thủy… Thủy tổ Coco!!!” 

Tojan hét lên. Cậu nhớ ra ngay cái tên của nó. Chính là con vật khổng lồ đó! Cậu quẫy đạp dưới nước trong cơn hoảng loạn. Đồng tử khổng lồ khẽ giãn ra, như thể đang hút lấy cậu, rồi mọi thứ bắt đầu mờ dần đi…

Hai

Màn đêm giao hòa với mặt biển, đem theo các vì tinh tú gieo xuống, khiến cho hòn đảo trên lưng Thủy tổ Coco như đang trôi chầm chậm giữa biển ngân hà. Hai đứa trẻ ngồi lại trên thảm cỏ. Sau một ngày với nhiều biến cố, Tojan vẫn còn hoang mang lắm. Mira ngồi đối diện cậu, tay xòe ra đưa cho cậu một nửa quả gì đó hình tròn, màu trắng, bên trong lại có nước. Tojan thấy lạ lắm, cậu cầm lấy quan sát, rồi uống hết một hơi. Cậu khát khô cổ họng vì cả ngày nay chỉ được uống nước biển. Mira bật cười:

“Từ từ thôi, cậu ngốc ạ!”

Tojan để quả lạ xuống bên cạnh, giờ nó chỉ còn là một chiếc vỏ rỗng. Cậu đáp:

“Tôi đâu có ngốc.”

“Thế thì cậu chơi với Mira được rồi!” Cô bé vỗ tay cười lớn. 

Tojan chăm chú quan sát cô bé.

“Cậu tên là Mira à?”

“Đúng! Sao cậu biết? Quả là không bị ngốc! Cậu tên là gì?”

Cả ngày nay cô bé đó đều quanh quẩn cạnh Tojan, và liên tục nhắc đến bản thân mình dưới cái tên “Mira.” Thế nên việc biết được cái tên chẳng có gì lạ hay thú vị đến mức cô bé phản ứng như vậy. 

“Tôi là Tojan.” Cậu đáp cụt ngủn.

“Ồ! Ồ! Xin chào, Tojan! Mira là Mira!”

Tojan không đáp. Cổ họng cậu vẫn còn khó chịu vì cơn khát lắm. Nhưng khi liếc nhìn quả ngọt đã hết sạch nước kia, cậu lộ vẻ thất vọng. Thấy thế, Mira nhanh chóng đưa cho cậu một loại quả khác. Trông nó giống như quả bầu, nhưng bên trong cũng có nước như quả kia.

“Cảm ơn.” Tojan cầm ngay lấy và uống một ngụm. “Cậu đã cứu tôi à?”

Cô bé gật đầu, rồi lại lắc. Những lọn tóc xoăn đỏ rực đua nhau rơi xuống hai bên vai.

“Mẹ và Mira thấy cậu trôi trên biển.” Cô bé nói với ánh mắt tò mò. “Sao Tojan lại trôi trên biển nhỉ? Không nên như thế. Không ai nên trôi trên biển cả. Cá mập sẽ ăn mất đó.”

Tojan nhìn cô bé đầy kiên nhẫn, cậu đáp:

“Không phải tôi cố tình. Thuyền của tôi gặp bão và tôi bị rơi xuống biển. Nếu không có cậu chắc tôi đi chầu ông bà rồi. Cảm ơn cậu…”

“… và Mẹ.” Tojan ngẫm nghĩ trong lòng.

“Không có chi! Mira cũng rất vui vì đã gặp được Tojan. Ở với Mẹ một mình mãi cũng chán!”

Tojan gãi đầu, rồi liếc nhìn xung quanh. Từ khi tỉnh lại đến giờ đã gần một ngày trời, cậu cũng đã dành thời gian quan sát nơi này. Thảm cỏ rộng nơi hai người họ đang ngồi nối liền với một khu rừng. Tất cả đều mang màu trắng, đầy những bụi cây nhỏ trổ ra đủ thứ hoa quả. Dường như nơi này lấp lánh trong màn đêm, không phải vì được ánh trăng sao chiếu rọi, mà tự bản thân nó như đang phát sáng vậy.

Rộng rãi là thế, nhưng ngoài bản thân Tojan ra, chỉ có mỗi cô bé Mira là người duy nhất ở đó. Mira cứ liên tục nhắc đi nhắc lại về người “Mẹ” này. Vậy mà Tojan có thấy bóng dáng ai khác nữa đâu. Cậu lại bồn chồn nhìn quanh, rồi ánh mắt quay trở lại với cô bé tóc hung đỏ bên cạnh.

Đúng vậy, họ là hai con người duy nhất ở đó. Nhưng cũng không hẳn chỉ có họ…

“Khoan đã… Mẹ… Cậu đang nói đến… Thủy tổ Coco à?”

Mira nghiêng đầu. 

“Thủy tổ Coco?” 

Cô bé trầm tư trong chốc lát, rồi gật đầu một cách cực kỳ hớn hở:

“A! Đúng rồi! Hải Âu Đen cũng gọi Mẹ như vậy đó!”

“Hải… Hải Âu Đen?” Tojan lẩm bẩm một mình. Mọi thứ ở đây đều kỳ lạ, từ sinh vật khổng lồ dưới biển đang đỡ lấy cả hòn đảo trắng muốt này trên lưng, đến cô bé tóc đỏ kia. Ngay cả Tojan cũng thấy bản thân cậu lạ thường nữa. Phải chăng đây là một giấc mơ? 

Tâm trí cậu lãng đãng trôi ra xa khơi, về nơi con tàu cũng là ngôi nhà của cậu chỉ mấy ngày trước thôi…

Ba

Tàu Noah là phát minh vĩ đại nhất của con người; hay đúng hơn, đó có thể là phát minh vĩ đại cuối cùng của con người. Con tàu khổng lồ bằng kim loại với trái tim động cơ luôn đập mạnh, phả hơi thở xám khói lên tận trời chính là nhà của hàng trăm triệu sinh vật, cùng hàng ngàn gia đình may mắn thoát khỏi diệt vong. 

Biển Đông rộng lớn từng có nhiều lục địa phát triển với những công nghệ tiên tiến. Nhưng chuyện đó đã là của hàng chục năm về trước rồi. Tất cả đã biến mất chỉ trong một thời gian ngắn. Nước biển dâng cao khiến các nền văn minh trước đây cùng đống máy móc của họ trở thành kho báu bỏ hoang dưới đáy biển. Những nhà khoa học thức thời – những người đủ sáng suốt để nhận ra tận thế đang đến gần – đã cùng nhau chế tạo một con tàu khổng lồ. May mắn làm sao, con tàu vừa hoàn thành kịp lúc cơn giận dữ đầu tiên của biển ập đến. Toàn bộ người sống sót đã được cứu lên tàu Noah, và những con người cuối cùng của nhân loại đang ra sức tìm kiếm một vùng đất mới.

“… Chúng ta, những con người cuối cùng của thế giới, có một sứ mệnh cao cả hơn bao giờ hết. Nếu không tìm ra Thủy tổ Coco, nhân loại cũng sẽ không còn nữa.”

Người trên đài cao là Thuyền trưởng Edoa. Ông đang tiếp tục buổi diễn thuyết đã hơn nửa giờ đồng hồ của mình về việc nguồn nguyên liệu trên tàu đang thiếu thốn ra sao, khó khăn mà họ phải đương đầu, và nhấn mạnh việc tìm thấy một sinh vật huyền bí còn khổng lồ hơn tàu Noah ngoài kia. 

Mọi người trong đại sảnh chụm đầu vào nhau. Người thì lo lắng ngày tàn của tàu Noah đã đến gần. Người thì cho rằng ông thuyền trưởng chỉ đang làm quá mọi chuyện lên mà thôi. Tuy nhiên, không ai phủ nhận được sự thật rằng nếu không tìm thấy một nơi cư trú mới, tàu Noah sẽ đi đến điểm kết thúc của nó một ngày nào đó.

Tiếng rì rầm vang lên không khiến cho ngài thuyền trưởng ngừng nói. Trái lại, ông càng cố nói to hơn. Ở cuối hàng ghế thứ bảy, hai thằng bé túm tụm lại trao đổi.

“Ngài ấy nói y như thật. Tao chẳng tin có thứ gì như Thủy tổ Coco tồn tại.” Thằng bé tóc vàng tên Yodon nói. Cậu ta cố nhại lại giọng ngài Edoa: “Loài Cá Lục Địa đến từ Xứ Phép khi chết sẽ biến thành một hoàn đảo với muôn vàn tài nguyên, khoáng chất mà con người có nằm mơ cũng chưa tìm được. Đó là cơ hội chúng ta nhất định phải nắm bắt nếu muốn tiếp tục sinh tồn.”

“Tao cũng không tin.” Tojan bật cười, gật gù. “Nghe như truyện cổ tích ấy. Nhưng mà đoàn khoa học có vẻ rất chắc chắn về vụ này… Tất nhiên là trừ cái đoạn Xứ Phép ra.”

Yodon nhún vai. Ngay khi thằng nhóc định nói tiếp, có một người khác ngồi gần tụi nó đứng lên đặt câu hỏi cho ngài Edoa khiến nó khựng lại.

Nhà khoa học lên tiếng:

“Thưa ngài thủ lĩnh. Theo như kết quả nghiên cứu của chúng tôi, Thủy tổ Coco có ảnh hưởng rất lớn đến hệ sinh thái biển Đông. Làm hại nó sẽ dẫn đến hàng loạt hậu quả khó lường.”

Chưa kịp để cho thủ lĩnh lên tiếng, một nhà khoa học khác đã nói thay:

“Nhưng chúng ta đâu còn lựa chọn nào nữa chứ. Đây là cơ hội cuối cùng rồi. Chẳng lẽ ông muốn chúng ta và thế hệ con cháu đang lớn dần lên phải chết dần chết mòn giữa biển sao?”

Đoàn người trong đại sảnh lại rì rầm, lần này, đa số bọn họ đều đồng ý với nhà khoa học thứ hai.

Người thứ nhất đỏ mặt tía tai. Ông nói một cách lắp bắp:

“Nhưng nếu giết Thủy tổ Coco… không sớm thì muộn… không sớm thì muộn…”

Thuyền trưởng Edoa ra hiệu một người gần đó đưa cốc nước cho nhà khoa học. Ông ta run rẩy nhận lấy rồi ngồi xuống ghế của mình. 

“Ý kiến của mọi người tôi đều ghi nhận.” Thuyền trưởng dõng dạc nói. “Nhưng tôi vẫn kiên quyết với ý định của mình. Nếu không làm thế, chúng ta rồi sẽ tuyệt vong. Sẽ không còn các thế hệ mai sau nữa. Tôi không đưa các vị lên tàu Noah để đi đến cái chết! Tôi đưa các vị đến đây để cùng nhau sống sót!”

Hai phần ba đại sảnh chìm vào hoang mang và lo sợ. Họ vốn là những kẻ giàu có, trước giờ luôn sống thoải mái, vô ưu vô lo trên tàu, nay lại được báo hiệu về một bi kịch chấm dứt chuỗi ngày bình yên. Có những người đang chết lặng khi nghĩ về thảm kịch năm nào, nước cuốn trôi hết mọi thứ và họ may mắn biết bao khi được vớt lên thuyền. Một phần ba sảnh đường còn lại bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay tán thành. Ngài thuyền trưởng được trời phú cho tài ăn nói rất thuyết phục. Tojan liếc nhìn ông một cái. Ông đang cười đầy tự tin. Chợt trong lòng cậu dấy lên một nỗi sợ, rằng một mai sau cậu sẽ đứng trên đó, mỉm cười như ông khi kích động thành viên trên tàu đi tìm giết một loài sinh vật thần thoại, chỉ vì nó mang lại ích lợi cho con người.

Tojan có trở thành như thế không? Cậu có giống cha cậu không?

“Chẳng phải tất cả điều này là do con người tự chuốc lấy à?” Lời Yodon vang lên. “Thảm họa lúc trước cũng là do con người quá ích kỷ và tham lam, phớt lờ môi trường. Bây giờ đến lúc tài nguyên cuối cùng sắp hết, họ lại tiếp tục đi đánh phá môi trường.” 

Yodon nói cứ như cậu ta không thuộc về nhóm “con người” vậy. Nhưng Tojan không trách. Chính bản thân cậu cũng không ủng hộ ý tưởng của cha mình. Cậu để yên cho người bạn tiếp tục:

“Nhiều năm trước, cha tao và bạn bè đưa ra biết bao nhiêu phương án tiết kiệm năng lượng và tài nguyên, nhưng thuyền trưởng có nghe đâu. Còn bảo tốn kém…”

Tojan ngoái nhìn nhà khoa học lúc nãy đã lên tiếng cảnh báo mọi người. Ông vẫn còn đang run, không rõ vì cơn giận khi ý kiến của mình bị gạt đi không thương tiếc, hay là vì sợ hãi trước viễn cảnh tai họa sắp ập đến với họ…

Bốn

“Này! Này!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng Mira cất lên, kéo Tojan trở về thực tại. Cô xua xua bàn tay trước mặt cậu.

“Cậu lại làm sao thế? Lại trở thành ngốc rồi à?”

Dòng hồi tưởng của Tojan ngừng lại. Cậu khẽ giật mình.

“Mira… Cậu là con ruột của Thủy tổ Coco à?”

Mira nhìn Tojan một hồi rồi lăn ra cỏ, cười khùng khục:

“Không! Sao cậu nghĩ vậy? Mira cũng giống cậu, là con người mà! Mira đâu có vảy, hay đuôi cá chứ!”

Tojan đỏ mặt. Cậu gãi đầu, cười nhưng mặt thì nhăn lại:

“À… ừ thì…”

“Mẹ cứu Mira khi Mira còn nhỏ. Lúc đó Mira cũng bị trôi trên biển giống như cậu…”

Mira thả mình xuống thảm cỏ trắng, tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ngụ ý bảo Tojan nằm xuống.

“Mẹ rất tốt. Mẹ cứu rất nhiều người. Hì hì.” Mắt Mira sáng lên. “Nhưng chỉ có Mira mới ở đây với Mẹ. Chỉ có Mira mới là con gái của Mẹ thôi nhé!”

Tojan cũng thả mình xuống cỏ. “Ừ.”

Mira mỉm cười đầy tự hào:

“Cũng chỉ có Mira nghe hiểu được Mẹ thôi!”

Tojan không mảy may nghi ngờ việc cô gái này có thể hiểu được sinh vật dưới kia. Trải qua một ngày với rất nhiều hoạt động theo chân Mira, cậu dường như đã thấy được mối liên kết giữa cô bé và Thủy tổ Coco. Con cá khổng lồ sẽ phản ứng lại những khi Mira gọi, và Mira thì rất biết cách chăm sóc nơi này, như lời báo đáp đã cưu mang cô bé.

Mira bỗng bật dậy, kéo tay Tojan và cười, ra vẻ bí mật lắm:

“Đi với Mira! Mira dẫn cậu đi chơi!”

Tojan để mặc cho Mira dắt tay mình chạy dọc theo mép biển. Cô bé dẫn cậu đến một cây cột nhọn hoắt chĩa lên trời. Cậu đoán đây có lẽ là đỉnh đầu của Thủy tổ Coco, và cái cột kia là chiếc sừng của nó. Cái sừng quá to so với hai đứa trẻ nhưng lại quá nhỏ so với thân hình đồ sộ của sinh vật ấy. 

Mira ôm lấy cái sừng và hét:

“MẸ ƠI!”

Tiếng ù ù lớn vang lên. Đề phòng không bị rơi xuống nước một lần nữa, Tojan cũng với tay ôm lấy cái sừng. Nhưng Thủy tổ Coco chỉ chuyển mình nhẹ nhàng, khẽ nâng mình lên một chút một cách chậm rãi. Mira ghé sát vào chiếc sừng, thì thầm điều gì đó mà Tojan nghe không rõ. Lúc sau, cậu mới nhận ra đó không phải là tiếng người. Thứ âm thanh đó nghe ù ù hệt như âm thanh của Thủy tổ Coco. Cứ như Tojan đang chứng kiến hai con cá voi giao tiếp với nhau vậy. Tuy không hiểu họ đang nói gì, cậu vẫn thấy thứ ngôn ngữ đó thật đẹp.

Chỗ họ đứng là đỉnh đầu của Thủy tổ Coco. Nhờ ánh trăng sáng và mặt nước trong veo, Tojan có thể thấy được rất xa. Tứ bề đều chỉ toàn là nước. Thỉnh thoảng, Thủy tổ Coco nhô lên một chút, để lộ cái mũi dài như mũi cá heo. 

Mira vừa dứt tiếng trò chuyện, cùng lúc đó, mặt biển đêm xung quanh dường như sáng hẳn lên. Có những đốm sáng nhỏ xíu lấp lánh, chuyển động chầm chậm quanh họ, như nếu dải ngân hà là một dòng suối thì nó sẽ trông hệt như thế này đây. Dòng nước đó chảy về phía Thủy tổ Coco, vỗ về thân thể khổng lồ của con cá, rồi lại tản ra thành những vòng xoáy. Thủy tổ Coco đang ngâm mình trong một vũng sao. 

Nhìn thấy gương mặt Tojan hoàn toàn bị choáng ngợp trước khung cảnh kỳ vĩ này, Mira tỏ ra rất hài lòng. Cô kéo cậu ngồi xuống.

“Thế nào hả? Đẹp không?”

“Đẹp… Đẹp quá!” Vẻ đẹp suýt nữa đã lấy đi cả hơi thở của Tojan.

“Haha! Trông cậu kìa!” Mira bật cười khanh khách. “Bởi vì cơ thể Mẹ rất ấm, những người bạn biển thích quấn quanh mẹ để trở nên thân thiết với nhau hơn!”

“Thân thiết?”

“Để sinh sản đó! Hì hì.” Mira nháy mắt. “Mẹ bảo thế.”

Tojan vừa thấy thú vị, vừa thán phục Thủy tổ Coco vì điều vừa nghe được. Cậu lại nhớ về nhà khoa học nọ trên tàu Noah. Ông đã nói về việc sinh vật này có ảnh hưởng rất lớn đến sinh thái biển Đông. Nếu Thủy tổ Coco không còn nữa, liệu rằng các loài khác có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở?

Tojan và Mira im lặng ngắm nhìn thiên nhiên vĩ đại một lúc. Từng đàn cá lớn nhỏ bơi về bên Thủy tổ Coco, có những loài Tojan biết tên, và cũng có rất nhiều loài kỳ lạ cậu chưa từng biết. Chúng cuốn vào nhau như đang khiêu vũ theo nhịp điệu của biển cả. Không lâu nữa thôi, rất nhiều đàn cá con mới sẽ ra đời. Và khi thời điểm đến, chúng cũng sẽ lại vây quanh Thủy tổ Coco trong chính vũ điệu này. Cứ thế, năm này qua tháng nọ. Dòng chảy sự sống vẫn sẽ tiếp tục.

Chợt, tiếng Thủy tổ Coco vang lên. Mira xoa nhẹ cái sừng của nó, an ủi.

“Nào nào… Mẹ lại nhớ quê hương đấy!”

Tojan ngập ngừng, nhưng trí tò mò đã thắng. Cậu hỏi:

“Có phải Mẹ cậu đến từ… Xứ Phép không?”

Chỉ mới vài ngày trước thôi, Tojan còn không tin có Xứ Phép tồn tại. Nhưng giờ đây, khi đã tận mắt chứng kiến nhiều điều kỳ diệu chỉ trong một ngày, cậu đã bắt đầu tin.

“Đúng vậy.” Mira gật đầu xác nhận. “Xứ Phép đẹp lắm. Mẹ kể nơi đó mọi người sinh ra đã có phép thuật. Ai cũng xinh đẹp. Đó là một thế giới rất bình an. Mẹ đến từ đó. Nhưng… Mẹ đã bị lạc sang thế giới này.”

“Tại sao Mẹ cậu không thể quay về?”

Mira lắc đầu.

“Mira không biết. Mẹ không bao giờ nói tại sao. Nhưng Mira biết Mẹ rất buồn và muốn về nhà.”

Một khoảng im lặng bao trùm. Tojan chẳng biết nói gì. Mãi một lúc sau, cậu mới vỗ nhẹ vai Mira.

“Không sao đâu. Sẽ có ngày Mẹ cậu về được nhà thôi.”

Mira trông tươi tỉnh hơn hẳn. Cô đáp:

“Cảm ơn cậu. Mẹ cũng nghe thấy lời cậu đó! Mẹ bảo cậu đúng là đứa trẻ ngoan!”

Mặt Tojan ửng hồng. 

“Nào, lại đây…” 

Mira ra dấu cho Tojan lại gần hơn và cùng vỗ về chiếc sừng. Thủy tổ Coco như được an ủi, phát ra âm thanh dịu dàng hơn.

“Mà Mira? Cậu cũng có phép thuật phải không?” Tojan đột nhiên tò mò.

“Hả?” Mira ngơ ngác.

“Lúc chúng ta rơi xuống biển. Có phải cậu đã gọi gió nâng cả hai lên không?”

Giờ thì Tojan mới nhớ lại chuyện đó. Có lẽ do quá bất ngờ, cậu đã không nắm rõ được tình hình. Mira vẫn ngơ ngác.

“Cậu gọi đó là phép thuật á? Mira cứ ngỡ ai cũng làm được như vậy!”

Tojan lắc đầu.

“Không. Tôi không thể và cũng chưa từng thấy ai làm được như vậy cả. Có khi nào cậu cũng đến từ Xứ Phép không? Cậu là người duy nhất có thể hiểu và nói chuyện được với Thủy tổ Coco mà.”

Mira ngẩn ngơ một lúc, rồi gương mặt cô bé bừng lên. Cô vừa mở miệng định nói gì đó thì tiếng còi từ đằng xa vang tới. Một con tàu khổng lồ xuất hiện nơi chân trời. Nó đen ngòm với những cột khói cao ngút, cùng với hàng loạt dãy đèn pha sáng chói đang chiếu thẳng vào hòn đảo trên lưng Thủy tổ Coco.

Năm

“Thủy tổ Coco! Chính là nó!!!”

Thuyền trưởng Edoa hét lên. Ông hạ ống nhòm xuống và những thủy thủ đoàn gần đó đều thấy được gương mặt sửng sốt pha lẫn mừng rỡ, và nụ cười đắc thắng như phát điên của ông.

Ở bên dưới, mọi người tụ tập ở hai bên mạn tàu cũng ồ lên, trong kinh ngạc và hân hoan.

 “Tất cả vào vị trí!” 

Thuyền trưởng Edoa nói như hét vào cái loa. Các thủy thủ vừa ngây ra một lúc do không tin nổi vào phát hiện mới của họ ngay lập tức choàng tỉnh, ai về vị trí của người nấy. Một nhóm thủy thủ có vũ trang được giao nhiệm vụ hộ tống toàn bộ người dân, nhất là nhóm nhà khoa học trở vào trong tàu một cách an toàn, trong khi nhóm khác được lệnh chuẩn bị đại bác.

“Người dân của tàu Noah thân mến!” Tiếng ngài thuyền trưởng vang lên từ trong bức màn chiếu phim khổng lồ đặt tại đại sảnh, nơi hàng ngàn người dồn về đó để theo dõi diễn biến phía trên.

“Đêm nay là một đêm đặc biệt.” Ngài Edoa tiếp tục. “Đêm nay đánh dấu cột mốc cực kỳ quan trọng trong lịch sử loài người chúng ta. Đó sẽ là đêm chúng ta tìm thấy một vùng đất mới! Một lục địa mới!”

Tiếng vỗ tay, đập bàn tán thưởng vang lên. Chỉ mới vài ngày trước, số người phản đối kế hoạch của ngài thuyền trưởng hãy còn nhiều. Ấy vậy mà sau khi nhìn thấy hòn đảo phát sáng từ đằng xa, họ đã hoàn toàn nghiêng về phía ông ấy. 

Chỉ còn một nhóm nhỏ các nhà khoa học không mấy vui mừng. Họ là những người đã cố ngăn cản kế hoạch của thuyền trưởng, và giờ đây đang bị giám sát bởi những thủy thủ mang theo súng. Họ chỉ trao cho nhau ánh nhìn thê lương dọc theo sảnh đường. Giờ thì chẳng còn ai có thể ngăn cản quyết tâm giết chết một sinh vật để đổi lấy đất đai, thịnh vượng của ông ấy nữa.

Sáu

Tojan hốt hoảng kéo lấy tay Mira.

“Không xong rồi! Mau bảo Mẹ cậu trốn đi!”

“Tại sao? Thứ ở xa kia là gì vậy?”

“Đó là một con tàu… Noah là tên của nó.” Tojan cố giải thích nhanh. “Nó tuy chỉ bằng chừng nửa Mẹ cậu, nhưng con người trên đó có vũ khí… Những thứ để…”

Tojan ngập ngừng một lúc, rồi cậu cũng quyết định nói sự thật:

“Để giết Mẹ cậu.”

Sự hoảng sợ xâm chiếm ánh mắt Mira. Cô bé nói:

“Giết… Giết Mẹ? Tại sao họ phải làm vậy?”

“Họ muốn giết Thủy tổ Coco vì khi chết đi, nó sẽ hóa ra một vùng đất mới cho con người sinh sống! Mau đi đi! Bảo Mẹ cậu trốn đi! Nếu không sẽ không kịp nữa!”

Nhưng Mira lại lắc đầu.

“Hôm nay là đêm trăng tròn. Mẹ sẽ không di chuyển vào đêm trăng tròn.”

Mira chỉ tay vào những đàn cá bên dưới. Chúng vẫn còn say sưa trong vũ điệu kết đôi của mình mà chẳng hay biết sự nguy hiểm cận kề. 

Tojan cuống cuồng nhìn con tàu đang từng khắc gần hơn bao giờ hết, rồi lại nhìn Thủy tổ Coco thả mình giữa biển. Cậu đã có thể nhìn thấy những họng đại bác đen ngòm, nhô ra từ sườn tàu. Thủy tổ Coco phát ra một tiếng ù vô cùng lớn để cảnh báo, nhưng tàu Noah không hề sợ. Nó nhả ra một quả pháo sáng rực, đáp xuống một khoảng trên hòn đảo, ngay lưng Thủy tổ Coco. 

Cơn chấn động tuy nhỏ nhưng cũng đủ tạo thành một vết thương và khiến mọi thứ hơi chao đảo. Đàn cá bên dưới bắt đầu tản bầy. Thủy tổ Coco phát ra một tiếng rên đau đớn. Mira vừa vỗ về chiếc sừng, vừa lau nước mắt chảy dài.

“Sao họ dám làm thế chứ!”

Tojan cảm thấy có lỗi không nguôi. Cậu đang rơi vào cuộc chiến giữa hai phía mà cậu đều muốn bảo vệ. Tàu Noah là nhà của cậu. Nơi đó có gia đình, và bạn bè của cậu. Nhưng Tojan ngay từ đầu đã không ủng hộ ý định của cha mình. Một sinh vật đẹp đẽ và kỳ diệu như Thủy tổ Coco không thể biến mất! Cả Mira nữa! Dù cậu chỉ mới biết họ hôm nay mà thôi.

“Mira. Cậu có thể dùng phép thuật đưa chúng ta lên tàu không?”

“Để làm gì chứ?” Mira nức nở. “Con tàu đó… nó muốn giết Mẹ…”

“Vì vậy chúng ta cần phải thuyết phục họ ngừng tấn công.” Tojan giải thích. Cậu chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này.

“Có… Có được không?” 

Khi nhìn thấy tia hy vọng lóe trong mắt Mira, Tojan gật đầu.

“Sẽ được thôi!”

“Vậy thì… Mira sẽ cố gắng!”

Bảy

“Thưa thủ lĩnh! Chuẩn bị đã hoàn tất!”

Người lính báo cáo lại cho thuyền trưởng Edoa. Ông gật đầu hài lòng.

“Tốt! Chuẩn bị khai hỏa!”

“KHOAN ĐÃ!”

Người lính vừa quay đi thì bỗng nghe tiếng la rất lớn từ trên trời. Đoàn thủy thủ và cả thuyền trưởng Edoa đều ngước mặt lên. Hai đứa trẻ rơi từ trên không xuống tàu, đầu tóc và quần áo bị thổi bay bù xù và luộm thuộm. Đứa con gái trông có vẻ hoang dã. Nhưng thằng con trai thì lại quá đỗi quen thuộc. Thuyền trưởng Edoa nhận ra ngay.

“Tojan!” Ông tiến tới siết đứa con trai vào vòng tay. “Con còn sống! Con còn sống! Quả là một phép màu Thượng đế ban cho ta! Hai phép màu đến cùng lúc đêm nay!”

Tojan vùng vẫy cố thoát ra. Cậu thoáng nhìn thấy ánh mắt đầy oán giận của Mira nhìn về phía mình và người cha đang ôm chặt mình.

“Cha! Dừng lại đi! Không thể giết Thủy tổ Coco được!”

Ngài Edoa buông đứa con của mình ra, sững sờ.

“Con nói sao?”

“Chính Thủy tổ Coco đã cứu con sau khi con bị trôi dạt trên biển! Cha không thể sát hại ân nhân của gia đình mình được!”

Các thủy thủ đoàn trao nhau ánh mắt ngờ vực sau khi nghe lời Tojan nói. Ngài Edoa thấy thế liền đứng thẳng dậy, tuy miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt trở nên sắc lạnh. 

“Con nói gì vậy, Tojan? Không phải chính cô bé này đã cứu và đưa con về đây sao? Dù ta chưa biết bằng cách nào hai đứa xuất hiện trên không trung như vậy. Nhưng con về được là tốt. Giờ thì hãy mau vào khoang dưới đoàn tụ với mọi người. Cha còn có chuyện quan trọng ở đây.”

“Không!” Tojan hét lớn. Cậu để ý thấy chiếc máy quay phim đã cũ trên giá ba chân đang từ từ chuyển hướng về phía mình, nó phát ra âm thanh rè rè nhỏ.

“Đó là một sai lầm! Một sai lầm rất lớn!” Tojan nói với cái máy quay. “Chính tôi, và người bạn đi cùng tôi đã được Thủy tổ Coco cứu sống! Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu mà Thủy tổ Coco mang lại cho hệ sinh thái! Nếu nó chết đi, rất nhiều loài sinh vật khác sẽ không thể sinh sôi nảy nở nữa!”

Ngài Edoa tái mặt. Ông ra lệnh cho nhóm thủy thủ cận vệ tiến tới đưa Tojan và Mira xuống dưới. Nhưng đã quá muộn. Lúc đó, một đoàn người gồm các nhà khoa học khác xông lên bên trên. Có cả Yodon trong số đó.

“Thuyền trưởng! Hãy để cậu bé nói!”

“Chúng tôi đã nhiều lần khuyên ngăn ông, nhưng ông không hề nghe. Bây giờ ông không tin chính con trai mình sao?”

Ngài Edoa gạt đi. “Không còn thời gian nữa! Chúng ta đã lênh đênh trên biển lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được một vùng đất nào để sống! Tàu Noah đã gần cạn kiệt nhiên liệu. Tôi không muốn phải thú nhận điều này vì sẽ làm tất cả hoang mang, nhưng chính các người ép tôi phải nói! Cứ đà này, chúng ta chỉ còn dưới một tháng nữa thôi, trước khi tàu Noah chính thức ngừng hoạt động!”

Thông tin vừa nói ra khiến mọi người lại một phen hoang mang. Có lẽ chỉ có thuyền trưởng và nhóm kỹ sư xây dựng tàu mới nắm rõ được tình hình hiện tại của họ. Các nhà khoa học bắt đầu sợ hãi. 

Yodon đứng trong đám đông lên tiếng:

“Cho dù giết được Thủy tổ Coco và có được hòn đảo, ông định sẽ sử dụng tài nguyên như thế nào? Đừng quên chính con người đã khiến thiên nhiên nổi giận!”

“Tôi tin rằng chúng ta vẫn còn cách khác.” Nhà khoa học từng bác bỏ ý kiến của thuyền trưởng lên tiếng, ông cũng chính là cha của Yodon. Có lẽ thấy sự can đảm nói lên sự thật của con trai mình đã khiến ông tự tin hơn. “Nếu ngài thuyền trưởng còn nhớ, chúng tôi đã từng nêu giả thuyết rằng vẫn còn những lục địa khác bên ngoài biển Đông!”

Ngài thuyền trưởng cau mày. Ông chưa kịp đáp lời, Mira đã vội vàng lên tiếng:

“Mira có thể xác nhận! Mira biết có những lục địa ở phía Tây! Hải Âu Đen sống ở đó!”

“Hải Âu Đen là bạn của cậu ấy.” Tojan nhanh chóng giải thích.

“Cô bé, cháu nói thật chứ?” Các nhà khoa học bắt đầu xôn xao.

“Không thể tin lời của một đứa trẻ được!” Ngài thuyền trưởng lại gạt phắt đi. “Giả thuyết đó chưa có bằng chứng rõ ràng! Chúng ta chưa bao giờ bắt được sóng của con tàu nào hay bất cứ người sống nào cả! Vả lại, với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ không ra khỏi được biển Đông!”

“Nhưng chúng ta vẫn có thể thỏa hiệp với Thủy tổ Coco theo một cách… hòa bình hơn!” Một nhà khoa học nữ trong nhóm lên tiếng.

“Đây có phải là một cuộc mưu phản không?” Giọng thuyền trưởng Edoa vang lên lấn át mọi lời khác. “Tôi đã cho các người cơ hội thuận theo kế hoạch của tôi để chúng ta có thể sống một cách thoải mái và phát triển nhờ Thủy tổ Coco! Nhưng các người luôn cố ngăn cản tôi. Nếu không có tôi, các người đã bỏ mạng dưới biển trong cơn sóng thần năm nào rồi!”

Tất cả im bặt. Họ không thể nào chối cãi ơn cứu mạng mà ngài thuyền trưởng đã cho họ. Họ được đón nhận trên thuyền, được tiếp tục sống và nghiên cứu. Ông có ơn với tất cả mọi người trên thuyền, kể cả những sinh vật ông mang lên thuyền nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng mọi điều ông làm đều đúng đắn.

“Giờ thì…” Ngài thuyền trưởng hạ giọng. “Xin mời các vị hãy quay lại khoang dưới. Cả bọn trẻ nữa. Chúng ta vẫn phải kết thúc chuyện này.”

Một toán thủ thủ bước lên, cố ép đoàn người kia lùi lại. Thuyền trưởng Edoa quay sang dàn pháo của mình và ra lệnh:

“Tất cả vào vị trí!”

“Không được!” Mira gào lên. Cô bé đang bị một thủy thủ cao to giữ lấy. Nước mắt Mira lã chã nhìn về phía Thủy tổ Coco, nơi hàng loạt họng pháo đen ngòm chết chóc đang chĩa về đó.

“Chuẩn bị!” Giọng ngài thuyền trưởng dõng dạc vang lên. 

Phía xa xa, Thủy tổ Coco khẽ chuyển mình. Từng làn sóng nhỏ dao động quanh cơ thể của nó. Hòn đảo trên lưng dường như tỏa sáng một màu trắng bạc, sáng chói hơn cả ánh mặt trời. Nó phát ra thứ âm thanh ù ù, du dương nhưng chẳng hiểu sao khiến Mira bật khóc. Tất cả những vì sao trên trời và dưới biển như hòa làm một, chảy vào trong cơ thể con cá khổng lồ. Một cách chầm chậm, nó bắt đầu tan ra thành hàng trăm triệu hạt bụi sáng lấp lánh.

Mira giằng ra khỏi gọng kìm của người thủy thủ đang ngơ ngác trước cảnh tượng phía xa. Tất cả mọi người đều chung một phản ứng như anh. Trừ Mira. Cô chạy đến bên mạn tàu, gào khóc:

“MẸ ƠI! ĐỪNG ĐI MÀ!”

Tojan sực tỉnh, chạy theo sau cô.

“Mira! Chuyện gì vậy? Tại sao Thủy tổ Coco lại biến mất?”

Mira không nhìn cậu. Đôi mắt Mira không hề oán trách, chỉ mang một nỗi thống khổ vô cùng lớn.

“Mẹ… Mẹ quyết định chết đi để tạo ra một vùng đất mới… Mẹ nói… nói rằng đây là cơ hội cho những con người trên tàu… Nhưng sao… sao Mẹ bỏ lại Mira?”

Bàn tay Tojan khẽ đặt lên đôi vai run rẩy của Mira. Cậu không nhận ra rằng mình cũng đang khóc. Thủy tổ Coco đã biến mất gần như hoàn toàn, chỉ còn lại chiếc đuôi và tiếng ù ù như lời vĩnh biệt gửi đến thế giới này.

Có lẽ chỉ một mình Mira hiểu được. Nhưng bằng cách nào đó, Tojan cũng thấy tim mình thắt lại. Cậu và tất cả mọi người trên tàu Noah đang chứng kiến cái chết của một sinh vật thần thoại. Không một lời nói, không một tiếng hô hào chiến thắng. Đến ngay cả người mong muốn điều này nhất, thuyền trưởng Edoa, cũng phải ngả mũ, kính cẩn trước sự vĩ đại của tạo hóa.

Cái đuôi của Thủy tổ Coco bỗng quẫy mạnh, khiến sóng biển dâng cao. Phần cuối cùng còn lại của cơ thể nó hóa thành những đốm sáng, hòa vào nhau tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ cuốn trôi tất cả trong tầm nhìn, bao phủ lấy tàu Noah. Tất cả mọi người đều giơ tay che chắn trước ánh sáng chói lòa đó. Sức nóng ập đến họ, chỉ vừa đủ như một đống lửa trại sưởi ấm. Thế rồi, dòng ánh sáng thu hẹp dần, hóa thành một phiên bản thu nhỏ của Thủy tổ Coco và bơi lên trời cao, biến mất trong những ánh sao.

Khi những đốm sáng cuối cùng tắt đi như tàn pháo hoa, một hòn đảo lớn hiện ra trước mắt. Ngỡ ngàng, tất cả mọi người trên tàu Noah phải rất lâu sau mới vỡ òa ra trong vui sướng. Tiếng cười rộn rã, những giọt nước mắt hạnh phúc pha lẫn tiếc nuối trên gương mặt họ. Cuối cùng, họ đã tìm được một ngôi nhà mới. 

Giữa sự hoan hỷ đó, thuyền trưởng Edoa lặng lẽ đứng trên mạn tàu. Đôi mắt ông đăm đăm nhìn vào hòn đảo mới của họ. Ông đã đạt được mục đích của mình, nhưng chẳng ai rõ cái giá mà ông phải trả. Chẳng ai hay biết đứa con trai của ông và cô gái kỳ lạ kia đã biến mất từ lúc nào.

Tám

Có hai đứa trẻ ngồi trên đồng cỏ bát ngát, xanh mướt với hoa dại trải dài tận chân trời. Cậu bé ôm lấy cô và cả hai cùng khóc.

“Vậy là, sự hy sinh của Mẹ cậu đã tạo ra một vùng đất mới… Đó cũng chính là chìa khóa để Cá Lục Địa trở về quê hương ư?”

Cô bé khẽ nấc lên một tiếng.

“Đúng vậy. Cuối cùng linh hồn của Mẹ đã quay trở về với Dòng chảy Phép thuật.”

“Thế thì chúng ta nên mừng cho Mẹ chứ?”

“Nhưng… Mira nhớ Mẹ…”

“Trước đây, mẹ của tôi từng bảo rằng, dù mẹ có đi xa đến đâu, chỉ cần tôi còn yêu mẹ thì mẹ vẫn luôn ở bên tôi. Mira yêu thương Mẹ mình như thế, chắc chắn hai người sẽ luôn ở bên nhau. Nhìn kìa!”

Cô bé ngước lên cao theo ngón tay đang chỉ lên trời của cậu bé. Có một chòm sao mới hình con cá có sừng, mũi dài như cá heo đang nhấp nháy với cô. Nước mắt trên má còn chưa kịp khô, cô đã nở nụ cười.

“Vậy… chúng ta đang ở đâu?”

Cô bé hỏi. Lúc này, hai đứa trẻ nhìn quanh. Khung cảnh vừa xa lạ, vừa quen thuộc, nhưng đồng cỏ mang lại cho cả hai cảm giác rất dễ chịu, như mọi vết thương đều được chữa lành và mọi điều không vui được cất khỏi vai chúng.

“Có lẽ…” Đứa con trai nói. “Có lẽ chúng ta đang ở Xứ Phép.”

Hai đứa trẻ nhìn nhau một lúc. Rồi chúng đứng dậy dắt tay nhau đi. Chúng chưa biết mình sẽ đi đâu, nhưng đôi chân cứ đi theo tiếng ù ù vang vọng từ trên cao và tinh tú lấp lánh như đang dẫn đường chỉ lối. Một cuộc hành trình mới đang chờ đợi chúng phía trước.

-Hết-

11.2022

Toàn bộ các nhân vật và cốt truyên thuộc quyền sở hữu của Trần Lam.

Tranh minh họa của Trần Lam.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ