Câu chuyện về hành trình đi đến Cái Chết Sau Cùng của một linh hồn nhỏ, và cái cách nó tìm được gia đình mình chưa bao giờ có được khi còn sống.
Truyện ngắn về tình gia đình, cái chết và sự sống.

Một
Đứa trẻ đưa mắt nhìn về phía chân trời, nơi màn sương trắng đục tỏa ra giữa hai dãy nhà cao tầng. Lướt trên mặt sương là một con thuyền gỗ nhỏ đang di chuyển về phía đứa trẻ. Cứ thế, giữa dòng người đông đúc, chẳng ai thấy được con thuyền hay người đang cầm chèo, thậm chí là con bé đứng bên vỉa hè kia.
“Xin chào, Người Lái Đò. Ông đến đón cháu sao?”
Người Lái Đò dừng lại. Ông ta có nhiều cái tên; là Thần Chết, là Người Đưa Tiễn Linh Hồn,… Nhưng vào thời đại nay, ông được gọi là Người Lái Đò. Cả người ông khoác một chiếc áo choàng đen, mờ ảo như làn khói. Gương mặt ông không có hình dạng, chỉ là một cái lỗ đen mà khi nhìn vào đó, người ta sẽ hiểu hư vô là thế nào. Vào lúc vừa nghe tiếng con bé, giọng ông cũng vang lên từ cái hư vô ấy.
“Không. Ta không đến đón cháu.”
Vai con bé chùng xuống. Nó đã gặp Người Lái Đò vào tuần trước, khi ông đến đưa Bà Ăn Xin đi. Lúc đó nó đã băn khoăn khi nào thì đến lượt mình.
“Cháu muốn đến nơi đó. Nơi của Cái Chết Sau Cùng.”
“Không được.”
“Sao lại không ạ? Ông đã mang Bà Ăn Xin đi đến đó kia mà.”
“Đã đến lúc bà ấy phải đi. Giờ chưa phải lúc của cháu.”
Đứa trẻ không hiểu lắm. Nó biết mình đã chết được một thời gian rồi. Và như những linh hồn khác, nó lang thang ở thế giới của các hồn ma, tức là một nơi tồn tại song song với thế giới loài người, nhưng người sống không thấy được họ. Họ sẽ ở đây một thời gian, cho đến khi người sống chẳng còn nhớ đến họ là ai nữa. Lúc đó Người Lái Đò sẽ đến và mang họ đi đến Cái Chết Sau Cùng, tức là vĩnh viễn tan vào hư vô.
Nhưng con bé nghĩ rằng như vậy hẳn là cô đơn lắm. Sống giữa những người mình từng biết đến mà không thể trò chuyện cùng họ, hay chẳng thể để họ nhìn thấy mình… Và chỉ có thể biến mất hoàn toàn khi không còn ai nhớ đến mình. Nó nghĩ đến những hồn ma nổi tiếng không thể nào biến mất vì tên của họ mãi mãi nằm trong sử sách. Họ rất cô độc, và đau khổ. Sau hết, họ chọn rời đi tới một nơi khác chẳng có người sống, chờ đợi ngày được Người Lái Đò đưa họ đến với sự yên nghỉ cuối cùng.
Bà Ăn Xin thì khác. Bà được đi vì con cháu còn sống chẳng ai buồn tiếc thương cho bà nữa. Đó là lý do bà trở thành Bà Ăn Xin ngay từ đầu. Bà không nói tên cho nó biết, thế nên nó gọi bà bằng việc bà làm lúc còn sống và khi chết đi. Bà để nó theo mình một thời gian, chỉ dạy cho nó nhiều thứ về thế giới các hồn ma. Bà còn gọi nó bằng cái tên Nhỏ Mồ Côi. Nhưng nó thích cái tên Linh mà nó được đặt khi còn sống hơn.
Linh bị vứt bỏ ngay cái ngày đầu tiên nó đến trần gian. Bố mẹ ắt hẳn đã quên nó rồi. Nó luôn là đứa bị vứt lại, ngay cả ở trong trại mồ côi. Chưa bao giờ nó là lựa chọn hàng đầu của những cặp vợ chồng đến xin con. Có vài lần nó thật sự được nhận về nuôi, nhưng rồi cũng vì lý do này nọ mà nó luôn quay về trại trẻ. Nó đã lớn lên như thế. Một đứa trẻ chẳng ai cần.
Vì vậy mà nó ngạc nhiên lắm khi mình vẫn còn ở đây mà không thể đi theo Người Lái Đò. Nó nhìn ông, thiết tha:
“Xin ông đấy! Đưa cháu theo với! Chẳng ai còn nhớ đến cháu nữa đâu…”
Người Lái Đò không đáp. Ông lướt qua nó như một cơn gió nhẹ để đón lấy linh hồn khác. Nhưng Linh không dễ dàng bỏ cuộc. Cứ hễ thấy bóng dáng Người Lái Đò ở đâu là nó sà tới nài nỉ.
“Cháu không có gia đình. Cả những con ma khác cũng phớt lờ cháu. Bà Ăn Xin là người bạn duy nhất cháu có. Giờ bà ấy cũng đi rồi. Ông cho cháu đi cùng nhé?”
Người Lái Đò định từ chối, nhưng trước sự kiên trì của linh hồn còn quá trẻ này, ông chọn giúp con bé nhìn thấy con đường nó cần đi.
“Cháu còn ở lại đây là vì có người vẫn nhớ đến cháu. Sự nhớ nhung ấy như một sợi dây buộc cháu ở lại thế giới này. Nếu cháu có thể khiến họ nguôi ngoai, có lẽ cháu sẽ lên được chiếc thuyền của ta.”
Linh cúi đầu chào cảm ơn Người Lái Đò trước khi ông chìm vào màn sương. Ông đã cho nó thấy mình cần phải làm gì, nhưng giá mà ông tiết lộ thêm một ít thông tin nữa, chẳng hạn như ai là cái người đang nhung nhớ nó ấy. Thế là, một thân một mình, nó bắt đầu lần ngược lại về côi nhi viện.
Chẳng đứa trẻ nào thích ở trong trại mồ côi cả, nhưng không thể phủ nhận việc nơi này đã từng là nhà của nó suốt mười lăm năm trời, du di vài tháng ngắn ngủi nó ở với những gia đình khác. Khi Linh trở về đó với thân phận một hồn ma, nó lang thang qua các dãy phòng xập xệ. Bạn bè cùng trang lứa với nó đã được đón đi từ lâu, còn đám trẻ nhỏ thì lại không nhớ được gì cả. Có chăng còn lại một chút ký ức mơ hồ, về những ngày Linh dạy chúng múa hát, những ngày cả đám túm tụm lại nghe nó kể chuyện hay bày trò chơi trong sân… Nhưng rồi chúng sẽ để lại ngày tháng đó ở nơi đây mà về với gia đình mới của chúng. Linh sẽ chỉ còn là một giấc mơ nhạt nhòa, hoặc có khi là một phần của thứ chúng muốn quên đi, như những người bạn nó từng có sau khi rời khỏi đây thì chẳng bao giờ còn liên lạc gì nữa.
Các cô dạy trẻ có lẽ còn nhớ đến nó. Nhưng họ cũng đến và đi rất nhanh, chẳng ai ở đủ lâu để thật sự hình thành một sợi dây liên kết với nó. Người mà nó thấy thân thiết nhất có lẽ là Cô Hiệu Trưởng, đồng thời cũng là người không ưa gì nó nhất. Nó nghĩ thế.
Cô Hiệu Trưởng luôn hà khắc, và dành cho Linh ánh mắt khi cô nhìn một món đồ chơi chẳng ai thèm trên giá. Nó là đứa trẻ lớn nhất ở trại chưa tìm được gia đình. Gánh nặng phải nuôi nó đến khi trưởng thành đè lên vai cô. Và mỗi khi con bé bị đưa về trại trẻ, dù nguyên nhân có phải do nó hay không, cô luôn đổ hết mọi chuyện lên đầu nó. Với cô, nó là món hàng bị lỗi đến mức chẳng ai cần. Cô không đối xử với nó dịu dàng như những đứa trẻ khác. Nhưng nó thầm biết ơn cô đã cho nó ở lại đây thay vì tống cổ nó ra đường để nó tự tìm đường sống.
Đi theo Cô Hiệu Trưởng đến mộ phần của nó, Linh bắt gặp cô lau đi dòng nước mắt. Nó nhớ lại cô đã vội vã chạy đến bệnh viện vào tối muộn để tìm nó ra sao. Lúc đó nó đã chết rồi. Nó đứng nhìn cô khóc bên ngoài phòng xác. Có lẽ cô không yêu nó như một người mẹ thương con, nhưng trái tim cô đủ lớn để đón nó về từ lúc nó còn ẵm ngửa, và đón nó một lần nữa khi nó chỉ còn là cái xác lạnh tanh.
Hẳn cô là người mà nó cần tìm. Nó ở lại trại trẻ một thời gian dài nữa. Là một hồn ma, nó chẳng thể giúp gì được cho người sống, nhưng ma thì vẫn có thể tác động lên đồ vật hoặc con người theo cách nào đó. Linh giúp Cô Hiệu Trưởng sắp xếp tài liệu trên bàn, cô lại nghĩ đó là một cơn gió kỳ lạ. Khi nó vô tình lướt qua chiếc bóng đèn chập chờn ngoài hiên, vô tình nó lại khiến cho đèn hoạt động lại tốt như mới. Thỉnh thoảng, nó còn giúp trại trẻ xua đuổi những hồn ma tà ác, là những kẻ quấy phá thích làm đồ đạc hư hỏng hay ám hẳn một nơi nào đó. Nếu trở nên mất kiểm soát như vậy, Người Lái Đò sẽ mang họ đi, nhưng không phải đến Cái Chết Sau Cùng, mà là nơi nào đó thật sự kinh khủng, nơi họ không thể siêu thoát cũng chẳng quay về dương thế được.
Sau một thời gian dài ở côi nhi viện, Linh nhận thấy Cô Hiệu Trưởng đã nguôi ngoai về cái chết của nó rồi. Nó lướt khắp thành phố nhộn nhịp để tìm Người Lái Đò. Nó nói:
“Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Giờ cháu có thể đi theo ông được chứ?”
Chiếc mũ trùm đầu của Người Lái Đò khẽ đung đưa.
“Chưa đâu, nhóc ạ. Chưa phải lúc đâu.”
“Sao lại chưa ạ?” Con bé không giấu nổi vẻ thất vọng. “Cô ấy không còn buồn như trước nữa kia mà… Có phải cháu đã làm sai điều gì?”
Không thấy Người Lái Đò đáp lời, Linh lại càng van nài:
“Ông giúp cháu với! Xin hãy cho cháu biết cháu phải làm gì tiếp theo… Cháu xin ông đấy! Xin ông!…”
Người Lái Đò cân nhắc một lúc, rồi nói:
“Được rồi. Vì ta đã giúp cháu một lần thì cũng có thể giúp thêm một lần nữa vậy. Mối dây liên kết của cháu với thế trần vẫn còn, và rất mạnh mẽ. Cháu phải tìm người khác nữa cơ.”
“Ai nhỉ?” Linh lẩm bẩm với chính bản thân, rồi nó nói to hơn. “Ngoài những người ở trại mồ côi ra, cháu có còn liên kết với ai nữa đâu?”
“Ta sẽ để cháu tự tìm hiểu.” Người Lái Đò lại trôi dần về phía xa. “Hãy ở lại đây một thời gian nữa. Biết đâu cháu sẽ gặp người cần gặp.”
Chẳng còn cách nào khác, Linh đành trở thành hồn ma lang thang thêm một khoảng thời gian nữa vậy. Vậy mà đã nhiều ngày trôi qua, vô số người và cả hồn ma đã đi ngang qua nó. Chẳng có ai là người mà nó cần gặp.
Thế rồi, vào một chiều nọ khi nó đang ngồi trước cổng sau bệnh viện, nơi có ít người qua lại, nó bỗng nghe thấy tiếng một đứa trẻ gọi:
“Sao chị lại ngồi dưới đất vậy?”
Có hơi giật mình, Linh quay lại. Thằng nhóc nhỏ, ốm yếu quá chừng và đang nhìn chằm chằm vào nó. Linh quay sang hướng khác nhìn. Chẳng có ai ngồi đó nữa ngoài nó. Nó ngập ngừng:
“Ơ… Em nhìn thấy chị à?”
Thằng nhóc gật gật cái đầu.
“Chị không sợ xe đâm à? Mẹ dặn không được ngồi ngoài đường như thế.”
Linh chậm rãi đứng lên. Thấy được nó thì hẳn thằng bé cũng là một con ma. Nhưng lúc đó, nó lại thấy cái bóng nhỏ của thằng bé đổ dài phía sau.
“Chị… không có bóng…” Thằng nhóc lí nhí trong miệng. Nó thật tinh mắt khi đã nhận ra ngay được sự khác biệt giữa chúng sau khi nhìn ra đằng sau mình theo ánh mắt của Linh, rồi quay trở lại đối diện với con bé.
“Ừ, và chị cũng không có mẹ nữa.” Linh cay đắng nói. Nó còn định thêm vào chuyện nó đã bị xe đâm và trở thành một hồn ma nhưng rồi lại thôi. Dọa nạt không phải việc nó thích làm kể từ sau khi chết.
Thằng bé lại đáp:
“Em thì có. Mẹ em đang ở bên trong.”
Linh thấy tò mò. Sao lại có con người khác thấy được nó nhỉ? Mà lạ là thằng bé này không hề thấy sợ hay thắc mắc liệu nó có đang trò chuyện với một con ma hay chăng. Nó trò chuyện với Linh như thể bạn cùng trang lứa.
“Mẹ đưa em đến đây để kiểm tra sức khỏe. Em được phẫu thuật vào năm ngoái.”
Linh đưa mắt nhìn lên những ô cửa kính của từng phòng bệnh đều tăm tắp của tòa nhà. Ở một trong những căn phòng đó nó đã trút hơi thở cuối cùng, cũng vào năm trước.
“Chị cũng từng điều trị ở đây.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ. Chị không qua khỏi.”
Một khoảng lặng nặng nề đè lên hai đứa trẻ. Linh quan sát thằng nhóc thật kỹ. Nó gầy quá, còn lùn hơn nó. Nó chỉ khác lũ trẻ bị đói ăn khi mới đến côi nhi viện ở chỗ nó được ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, và nó không mồ côi.
Ở thằng bé có cái nét gì đó thật u buồn. Thậm chí một con ma như Linh vẫn cảm thấy có sức sống hơn nó. Khóe miệng nó mở ra.
“Vậy… Chị là một con ma à?”
Linh chưa biết phải trả lời ra sao, vì có người sống nào hỏi nó như thế đâu. Cuối cùng, nó trao cho thằng bé một câu hỏi khác:
“Em không sợ sao?”
Nghĩ ngợi một lúc, thằng bé đáp:
“Em không tin ma quỷ. Chẳng có nhà khoa học nào tin cả. Nếu có thì đó là một dạng khác của linh hồn sau khi cơ thể chết đi.”
Nghe nó nói chuyện như một người lớn ấy. Linh tròn mắt.
“Em thông minh quá ha. Ai dạy em đấy?”
“Em tự đọc sách. Em có rất nhiều sách trong phòng vì…” Rồi nó bỗng dưng cúi mặt xuống. “Có những lúc em không thể đến trường…”
Trông thằng bé đến là tội. Linh đoán vì quá ốm yếu nên nó không thể đi học. Chưa kịp nói lời ủi an thì thằng nhỏ đã lên tiếng trở lại:
“Nhưng một ngày nào đó, em sẽ trở thành nhà khoa học!”
Linh mỉm cười, nếu không phải là một con ma và có cơ thể như một màn sương, nó chắc chắn sẽ xoa đầu thằng nhóc.
“Đến lúc đó biết đâu em sẽ chứng minh được những con ma như chị tồn tại, nhỉ?”
“Thế thì chị phải kể cho em nghe mọi thứ về ma.”
Linh gật đầu đồng ý. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ đứng bên ngoài chiếc cửa kính tự động của bệnh viện vẫy gọi thằng nhóc.
“Hùng ơi! Về thôi!”
Đứa trẻ vẫy tay về phía người phụ nữ. Khoảng cách từ cổng đến cửa ra vào bệnh viện khá xa, Linh không nhìn rõ được Người Mẹ. Nhưng nó có ấn tượng rằng bà ấy rất xinh đẹp, và dịu dàng.
“Em phải đi rồi.” Thằng bé nói. “Rất vui được gặp chị. Em tên là Hùng.”
“Chị tên Linh.”
“Không biết các con ma có luật gì bắt buộc chị phải ở lại đây không… Em rất mong chị có thể theo em về nhà… Dù sao em cũng không có bạn… Thôi nhé, em đi đây!”
Thằng nhóc nói luôn một tràng, rồi quay người chạy về phía Người Mẹ. Họ trao đổi gì đó thật nhanh, rồi thằng bé ngoái nhìn Linh một lần nữa trước khi nắm tay mẹ mình đi khỏi đó. Cơ thể con bé lúc này đang lấp lánh màu vàng và cam của hoàng hôn phía sau lưng.
Lời Hùng nói khiến Linh bừng tỉnh. Lẽ nào người mà nó cần tìm chính là thằng nhóc kia? Kỳ lạ quá! Sao nó có thể gắn kết với người hoàn toàn xa lạ ngay cả trước khi gặp họ chứ? Nhưng nó tò mò về thằng bé, và chính vì sự tò mò đó đã dẫn bước nó đến cửa nhà Hùng.
Là một con ma, việc di chuyển chẳng còn khó khăn nữa. Linh cứ thế lướt theo chiếc xe hơi chở hai mẹ con Hùng về đến nhà. Người Mẹ xuống xe trước, rồi đến thằng nhóc. Nó vẫn chưa nhận ra Linh đi theo. Hai người họ vào nhà, còn Linh thì cứ lướt qua lướt lại ở thửa vườn trước ngôi nhà khang trang của họ, rồi lơ lửng bên ngoài tầng trên. Nếu cứ thế đi vào mà chưa được mời thì mới thật là không phải phép.
Qua những ô cửa sổ để mở ở phòng Hùng, Linh ghé đầu vào bên trong khiến thằng nhỏ vừa mở cửa bước vào đã giật bắn cả người.
“Chị!”
“Ôi… Xin lỗi nhé! Chị không cố ý làm em giật mình đâu!”
“Chị đã theo em về nhà!” Thằng nhóc reo lên, nghe mừng rỡ nhiều hơn là khó chịu. “Nếu em chưa thay một trái tim mới, có lẽ em sẽ ngất xỉu và lại phải nằm viện mất!”
“Chị vào nhé?” Linh lịch sự hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Hùng, nó mới lướt cơ thể nhẹ bẫng của mình qua ô cửa. Những khung sắt khiến nó cảm thấy nhồn nhột. Tấm rèm cửa đung đưa như thể có một ngọn gió thổi vào khi nó đi qua. Nó tự thả mình xuống mép giường, và canh chính xác để nó trông như đang ngồi cạnh thằng bé. “Em có một trái tim mới hả?”
“Dạ. Trái tim cũ của em bị hư mất rồi.”
“Sao vậy?”
“Em sinh ra đã thế.”
Chẳng biết nói gì hơn, Linh lại lặng im một lúc lâu. Nó nhìn quanh căn phòng của Hùng. Nơi này rộng và đẹp lắm. Ba bức tường chất đầy những giá sách, truyện tranh và kệ trưng bày các mô hình đồ chơi. Bức tường còn lại là cửa sổ lớn và rèm che, là nơi nó vừa lướt vào. Giữa căn phòng là chiếc giường lớn, mà dù không cảm nhận được hoàn toàn, Linh vẫn thấy nó mềm mại, êm ái làm sao. Trong phòng còn có một tivi nhỏ, và bàn học dành cho thằng bé.
Nghĩ lại, căn phòng của Linh ở trại mồ côi nhỏ bằng nửa ở đây, và nó phải chia sẻ với hai đứa trẻ khác nữa. Nếu có căn phòng thế này, chắc Linh sẽ không bao giờ bước ra ngoài mất. Nhưng đồng thời, nó thấy cay đắng khi chợt nhận ra vì sao ở đây có nhiều thứ hay ho dành cho một đứa trẻ như vậy, đó là vì Hùng không thể ra ngoài thường xuyên với một trái tim yếu ớt.
“Ừm…” Linh mở lời. “Dù sao thì bây giờ em cũng đã có trái tim mới khỏe mạnh hơn rồi, nhỉ?”
Trái với mong đợi của Linh, thằng bé lắc đầu.
“Em đã có trái tim mới. Nhưng có lẽ nó không thích em.”
“Hả? Tại sao?”
Hùng đứng dậy và làm điệu bộ như thầy giáo đang giảng bài.
“Đó là trái tim phù hợp nhất với em. Nhưng bác sĩ bảo sau một thời gian, nó có thể sẽ tự đào thải. Tức là không còn phù hợp với em nữa.”
“Trái tim của em đang đào thải hả?”
“Em… không rõ nữa. Mẹ hay dẫn em đi kiểm tra lại. Tất cả đều rất bình thường. Chỉ là…” Hùng ngập ngừng hồi lâu. “Em có cảm giác trái tim không thật sự là của mình.”
Linh nhướn cơ thể trong suốt của mình lên và hỏi:
“Nó vẫn đập trong lồng ngực em mà, sao lại không phải của em?”
Thằng nhóc bắt đầu ngẫm nghĩ tìm lời giải thích. Cuối cùng, nó đưa đến kết luận:
“Em vẫn không biết tại sao em lại thấy vậy… Chắc hẳn nó vẫn đang nhớ về chủ cũ của nó. Người hiến tim cho em đấy…”
Đó là một lý do hết sức ngớ ngẩn. Tim thì đâu có biết nhớ mong. Theo nghĩa đen là vậy. Nhưng Linh không cười mà làm mặt nghiêm nghị.
“Chà, chị không nghĩ thế đâu. Người chủ của trái tim đó chắc đã chết rồi…”
Lúc đó như có một bóng đèn đã được thắp sáng trong đầu Linh. Nó nảy ra ý kiến ngay tức thì:
“Mà biết đâu chị có thể tìm người chủ của trái tim thì sao?”
Hùng trông rạng rỡ nhất từ lúc hai đứa bắt đầu nói chuyện đến giờ. Thằng bé nói:
“Ý chị là tìm một con ma khác hả?”
“Ừ. Mặc dù chị không biết tìm từ đâu… Các con ma khác rất ít khi nói chuyện với chị…”
Hùng thả mình xuống cạnh Linh, khiến cho tấm nệm chùng xuống một chút. Hai đứa lại ngồi suy nghĩ trong im lặng một lúc thật lâu, cho đến khi tiếng Người Mẹ bên dưới vọng lên gọi Hùng xuống ăn cơm tối.

Hai
Hôm đó, Linh đã được chứng kiến một gia đình hạnh phúc là như thế nào. Nhà Hùng chỉ có ba người, hai vợ chồng và một đứa con trai. Họ sống thoải mái nhờ công việc của Người Bố, và Người Mẹ cũng là nhân viên trong cùng một công ty. Con trai họ ốm yếu từ lúc lọt lòng, chạy chữa bao nhiêu cũng không khá hơn. Tuy khó khăn và đau khổ như vậy, ba người họ vẫn nắm tay nhau vượt qua tất cả. Ông trời không phụ lòng người, họ đã tìm được trái tim phù hợp với Hùng và ca phẫu thuật đã thành công.
Nhìn cả nhà họ quây quần bên mâm cơm nóng hổi; Người Mẹ dịu dàng gắp đồ ăn cho Hùng, còn Người Bố thì vui vẻ xoa đầu khi nghe nó kể về những nơi đã cùng mẹ đi hôm nay, Linh bỗng thấy chạnh lòng. Từ khi rời bỏ cơ thể phàm trần, nó chẳng còn lạnh nữa. Ấy vậy mà lúc đó, nó cảm tưởng như mình biến thành đá đến nơi. Bao lần nó ao ước có gia đình như vậy. Bao lần hy vọng của nó vụn vỡ, bởi đòn roi, bởi sự ghẻ lạnh từ chính những gia đình lẽ ra phải đón nó vào lòng. Khi họ đã có cho mình đứa con máu mủ, nó luôn trở thành kẻ dư thừa.
Lặng lẽ, Linh xuyên qua bức tường để trở về khu vườn. Hoa cỏ héo rũ ở những chỗ nó lướt qua. Giờ thì nó đã chết và mãi mãi chẳng có được hơi ấm gia đình như ước nguyện nữa, mọi thứ thuộc về thế giới người sống thật ảm đạm. Nó đã đến rất gần với việc trở thành một hồn ma tà ác và ám chết toàn bộ những cái cây trong vườn. May mắn làm sao, giọng Hùng vang ra ngoài sân khiến nó bừng tỉnh.
“Hôm nay con gặp một chị đấy.”
“Bạn mới à?” Tiếng Người Mẹ hỏi.
“Chị ấy từng ở bệnh viện giống con. Chị ấy rất tốt. Còn nghe con nói chuyện và giúp đỡ con. Chị ấy không ghét con như những bạn khác…”
Thoáng im lặng đến, rồi Người Mẹ tiếp tục đặt câu hỏi:
“Con gặp chị ấy khi nào? Sao mẹ không biết nhỉ?”
“À…” Giọng Hùng ấp úng. Có lẽ nó đang không biết giải thích làm sao. “Thì gặp ở ngoài bệnh viện đó mẹ…”
“Vậy hôm nào chúng ta mời chị ấy đến nhà chơi nhé?” Lần này là giọng của Người Bố. “Để cảm ơn chị ấy vì đã làm bạn với con.”
“Tuyệt!” Hùng reo lên. “Để con nói với chị ấy!”
Có tiếng ghế gỗ bị xê dịch trên mặt sàn. Linh lẩn đi trong đám cây trước khi Hùng chạy lạch bạch ra ngoài tìm nó, theo sau là giọng của Người Mẹ:
“Đừng có chạy nhiều quá đó! Lỡ lại đau thì…”
Không rõ liệu các hồn ma có thể khóc hay chăng. Nếu có thì ắt hẳn sẽ trông giống Linh lúc này. Trên gương mặt mờ ảo của nó xuất hiện những vệt hơi sẫm màu, như đường cắt dọc ở hai bên má của nó vậy. Nó khóc vì sự ấm áp từ tình thân mà nó chưa bao giờ cảm nhận được khi còn sống.
Sáng hôm sau, Linh theo chiếc xe của Người Bố chở Người Mẹ và Hùng đến trường. Nó lướt ở một khoảng cách đủ xa để thằng nhóc không nhìn thấy nó. Ở trường, nó mới nhận ra thằng bé không hề nói quá về tình hình của nó. Hùng không có bạn, vì trẻ cùng lứa với nó đã lên lớp khác. Vì bệnh tình mà Hùng cứ đi học được vài hôm lại phải nhập viện. Hiện giờ, thằng nhóc đang học lớp hai dù đã chín tuổi. Nó thông minh, nhưng cũng còn nhiều thứ nó không biết nếu chỉ đọc sách và được mẹ dạy ở nhà, vì vậy mà nó phải học lại bài bản từ đầu.
Tuy vậy, Hùng không dễ hòa nhập với môi trường học đường như bố mẹ nó mong đợi. Khoảng cách tuổi tác, thể trạng yếu, cộng thêm việc nó ít chịu giao tiếp với người lạ khiến nó khó mà làm bạn được với ai. Điều tồi tệ hơn là, những đứa trẻ to xác rất thích bắt nạt nó. Chúng gọi nó là thằng ốm yếu, thằng mọt sách, và mới đây là thằng khùng sau vài hôm bắt gặp nó nói chuyện với Linh ở trường. Dĩ nhiên, trong mắt người khác thì Hùng chỉ đang nói chuyện một mình mà thôi.
“Mình không bị khùng!” Hùng phản kháng trước đám bạn to con hơn mình. “Do các cậu không thấy được chị ấy thôi!”
Đám trẻ cười rộ lên. Chúng chỉ trỏ và chế giễu Hùng. Mặt thằng bé đỏ ửng vì xấu hổ. Nó nắm chặt hai tay lại.
“Không được cười! Không được cười nữa! Chị ấy có thật! Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy ma có thật!”
“Ê! Nó nói có ma kìa tụi bây!” Đứa to con nhất trong bọn nói. “Giỏi thì gọi ma ra xem!”
Đôi mắt Hùng ầng ậng nước, không rõ vì tức giận hay là vì xấu hổ. Có lẽ là cả hai. Linh thì thầm với nó vài câu. Ban đầu, thằng nhóc ngạc nhiên lắm, song nó vẫn nghe theo.
“Muốn mình chứng minh à? Nhìn đi!”
Hùng hét lên. Đám trẻ vẫn cười khi nó dang hai tay ra bên hông rồi từ từ nâng lên cao. Linh dùng sức mạnh của mình khiến cho đám sỏi dưới sân bay lên, lơ lửng cách mặt đất cả một mét. Lũ con nít thấy thế thì tái xanh mặt. Chúng la hét bỏ chạy trong cơn hoảng sợ, vừa đi vừa la làng:
“Có ma! Có ma!”
Tất nhiên chẳng ai khác tin lời chúng nói. Còn Hùng và Linh thì được một trận cười đau cả bụng, mà chỉ có thằng bé thấy đau. Từ đó, đám trẻ ở trường không dám bắt nạt Hùng nữa.
Sau hơn một tuần bầu bạn, hai đứa trẻ trở nên khăng khít hơn hơn. Linh kể cho Hùng nghe về bản thân mình, những ngày ở trại mồ côi và chuyện về thế giới của hồn ma nữa. Nó nhận ra mình bỗng không còn mong chờ Người Lái Đò như trước. Nó nghĩ ở lại đây thế này thật lâu cũng tuyệt vời lắm. Nó sẽ vờ như mình là chị của Hùng, là con của Người Bố và Người Mẹ dù họ không biết đến sự tồn tại của nó.
Ngay cả Hùng cũng nói: “Chị nên ở lại đây. Em không muốn chị biến mất đâu. Chị là người bạn duy nhất của em, và em cũng luôn muốn có chị gái nữa.”
“Chị cũng muốn có em trai lắm!”
Hai đứa nó đang ngồi trên ghế đá sân trường đợi Người Mẹ đến đón.
“Em chưa kể chị nghe cái này nhỉ? Em có một người chị gái đấy.”
Linh quay sang nhìn thằng bé. Vẻ mặt nó hơi buồn khi nhắc đến chuyện này.
“Đó là chị cùng mẹ khác cha với em.” Hùng nói tiếp. “Mẹ thất lạc chị ấy từ lâu rồi. Em từng nghe bố mẹ nói sẽ đi tìm lại chị ấy sau khi em phẫu thuật xong. Mà đến nay vẫn chưa có tin gì.”
“Thế à?” Linh đáp, trong lòng nó rộ lên cái suy nghĩ sẽ có ai đó cướp đi vị trí chị gái của Hùng, cướp đi gia đình mà nó đang vờ như là của mình đây. Nhưng nó hiểu rõ suy nghĩ ấy thật ích kỷ và xấu xa. Một người khác đang ở ngoài kia, xa khỏi vòng tay của mẹ ruột mình. Chính nó hơn ai hết phải hiểu rõ nỗi đau và sự cô độc này. Và nó không mong muốn điều tương tự xảy ra với người nào khác nữa.
“Chị nghĩ em sẽ sớm tìm được chị gái thôi.”
Linh an ủi, và Hùng gật đầu một cách mạnh mẽ.
“Giờ em khỏe hơn rồi. Em có thể giúp mẹ đi tìm.”
“Chị cũng sẽ giúp em nữa!”
Đó không phải là lời nói suông, Linh thật sự đã nghe ngóng từ những cuộc nói chuyện của bố mẹ Hùng. Theo lời Người Mẹ, bà đã lạc mất con gái mình vào mười sáu năm trước. Cuộc tìm kiếm giờ rơi vào ngõ cụt vì bà không giữ bất kỳ hình ảnh nào của con. Thứ duy nhất bà còn giữ là chiếc vòng tay màu vàng đã cũ của bệnh viện, bên trên có ghi thông tin của bà và đứa con. Người Mẹ vẫn lấy nó ra từ ngăn tủ phòng mình và ngắm nghía mỗi tối trước khi đi ngủ.
Linh ngoái nhìn qua vai Người Mẹ để xem kỹ chiếc vòng. Mảnh giấy trên đó đã ố đi. Tuy nhiên, nó vẫn đọc rõ các dòng chữ được ghi trên đó. Người con không có tên, chỉ có chỉ số cân nặng và thật trùng hợp làm sao, ngày cô bé kia ra đời trùng với sinh nhật của Linh.
Có lẽ vì quá bất ngờ mà Linh vô tình chạm vào vai Người Mẹ. Bà đột ngột quay lại, nhìn vào khoảng trống trong căn phòng mình nơi Linh đang đứng. Trong tích tắc, nó cảm tưởng như bà thật sự đang nhìn vào mắt nó. Nhưng Người Mẹ chỉ dụi mắt, cố kìm nước mắt khi cất chiếc vòng trở lại bên trong tủ, rồi rời khỏi phòng.
Từ hôm ấy, Linh chẳng thể nào gạt những suy nghĩ về mẹ ruột của mình ra khỏi đầu. Khi nó biết khôn, Cô Hiệu Trưởng đã nói cho nó nghe thân thế của mình. Người phụ nữ sinh nó ra đã nhẫn tâm bỏ nó lại trong bệnh viện khi hãy còn đỏ hỏn. Nhiều ngày trôi qua mà không ai đến nhận, bệnh viện đã liên hệ với cô và cô đã đón nó về. Cô biết ngày sinh của nó, còn cái tên Ánh Linh là do cô tự đặt cho. Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm bố mẹ mình, vì nếu họ cần nó thì ngay từ đầu họ đâu có vứt nó lại bệnh viện chứ. Nhưng những ngày này, nhìn Người Mẹ đêm đêm nhớ đến con gái mình da diết, ân hận vì đã lạc mất máu mủ, Linh bắt đầu suy nghĩ lại. Nhỡ đâu vì một lý do gì đó mà mẹ ruột không tìm được nó thì sao? Trong nó là một tia hy vọng mong manh, rằng một lúc nào đó mẹ cũng tìm kiếm nó như người phụ nữ này đây, dù bây giờ mọi thứ đã quá muộn màng.
Tưởng chừng như việc tìm kiếm con gái đã đi vào ngõ cụt, một hôm, Người Mẹ nhận được một manh mối mới. Bà ra khỏi nhà từ sớm và về nhà vào lúc chạng vạng. Hùng đã được người họ hàng đón từ trường về. Nó đang ngồi trong phòng khách với Linh khi Người Mẹ đẩy cửa bước vào. Vẻ mệt mỏi hằn trên gương mặt xinh xắn của bà, và đôi mắt bà sưng húp như thể vừa khóc rất nhiều.
“Mẹ? Mẹ sao vậy?” Hùng lên tiếng hỏi. Thế rồi, Người Mẹ buông chiếc túi xách trên vai xuống sàn, sà vào ôm lấy con trai mình, nức nở.
“Con của mẹ… Xin lỗi con… Mẹ xin lỗi con…”
Hùng cũng bất ngờ như Linh vậy. Nó đưa tay ra ôm lấy mẹ mình, vỗ về tấm lưng trong khi bà vẫn tiếp tục nói trong nước mắt.
“Mẹ là người mẹ tồi tệ!… Con sẽ ghét mẹ lắm…”
“Sao con ghét mẹ được? Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời!”
Vòng tay bé nhỏ của Hùng ôm mẹ nó chặt hơn. Bà run rẩy, đôi vai gầy như muốn vỡ ra thành ngàn mảnh trước sức nặng của nỗi đau đang đè lên bà. Sau một lúc thật lâu, khi đã khóc cho thỏa, bà kìm nén lại cơn xúc động và bắt đầu kể cho Hùng nghe mọi chuyện.
“Mẹ đã không thành thật với con về một chuyện… Con còn nhớ bố mẹ từng nói sẽ đi tìm chị gái của con không?”
Hùng gật đầu. Người Mẹ nắm lấy bàn tay nó.
“Con biết chị là con riêng của mẹ. Nhưng con không biết vì sao chị ấy lại bị thất lạc… Khi mẹ nói với con chuyện này, mẹ hy vọng con sẽ tha thứ cho mẹ và vẫn yêu thương mẹ như thế này…”
Lần này, Hùng gật đầu mạnh hơn. Nhìn nó như vậy, Người Mẹ cũng vững tâm hơn để hết câu chuyện.
“Vài năm trước khi con ra đời, trước khi mẹ gặp bố, mẹ đã mang thai ngoài ý muốn. Lúc đó mẹ đang học lớp mười hai… Mẹ quá dại dột… Mẹ tưởng rằng người đàn ông đó sẽ chịu trách nhiệm với mẹ, nhưng hắn ta bỏ mẹ lại một mình… Đã nhiều lần mẹ muốn phá thai, nhưng rồi lại sợ…”
Nước mắt Người Mẹ lại chực trào. Hùng siết lấy bàn tay bà khi nó lắng nghe từng lời bà nói.
“Cuối cùng, mẹ vẫn sinh đứa con đó ra… Nhưng nhà ngoại con nhất quyết giấu nhẹm chuyện này… Bản thân mẹ cũng vô cùng xấu hổ, tủi nhục… Mẹ không thể nuôi đứa bé khi vẫn còn đang đi học… Thế rồi, mẹ đã bỏ lại nó ở bệnh viện vì muốn trốn tránh tất cả…”
Những lời cuối của Người Mẹ chìm trong thinh lặng. Kim đồng hồ cứ thế chạy, nhưng họ như bị đóng băng trong khoảnh khắc bà thú nhận tội lỗi xưa của mình. Rồi bà tha thiết:
“Nhưng mẹ hối hận lắm… Mẹ luôn tự nhủ khi nào mẹ có điều kiện tốt hơn, khi nào con khỏe hơn, mẹ sẽ đón chị con về với chúng ta… Mẹ vẫn cố bù đắp lại lỗi lầm khi xưa… Nhưng… Nhưng giờ không thể nữa rồi…”
Hùng ngồi sát lại và rúc vào lòng mẹ nó.
“Sao mẹ nói vậy?”
Người Mẹ lại nức nở, rồi kêu lên một tiếng đầy thống thiết:
“Vì chị con… đã mất rồi!…”

Ba
Khu nghĩa trang vào sáng thứ bảy mưa phùn trông thật ảm đạm. Cỏ nằm rạp sang hai bên lối đi sũng nước, bùn đất bắn vào những gót chân đang bước vào bên trong; một người đàn ông, một người phụ nữ, và một đứa trẻ. Theo sau còn có một hồn ma lơ lửng.
Họ đang đi viếng mộ người chị gái đã mất của Hùng.
Linh biết khu nghĩa trang này, vì chính nó đã được chôn cất ở đây. Từ hôm qua đến giờ, sau khi nghe câu chuyện của Người Mẹ, trong lòng nó không khỏi hoài nghi. Vì sao nó lại có cảm giác gắn kết với Hùng và gia đình này như vậy? Vì sao Người Lái Đò muốn nó ở lại, để rồi nó tìm thấy Hùng, thằng bé còn là người duy nhất thấy được hồn ma của nó?
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, nó thấy bóng dáng Cô Hiệu Trưởng đang che dù đứng bên mộ phần của nó. Cô gật đầu chào gia đình Hùng, và họ tiến về phía cô.
Khi nghe họ trò chuyện với nhau, Linh mới vỡ lẽ ra tất cả. Người con gái thất lạc mà họ tìm kiếm bấy lâu nay chính là nó.
Mười sáu năm trước, Người Mẹ đã mang thai ngoài ý muốn. Bà bỏ rơi đứa con vừa mới chào đời của mình vì áp lực từ dòng họ, từ xã hội và từ chính sự tủi nhục của mình. Quyết định dại dột ấy đã khiến bà day dứt mãi. Dù sau này gặp được một người đàn ông tốt, hạ sinh thêm một bé trai ngoan ngoãn, bà vẫn không thể nào quên tội lỗi năm đó khi chính bà đã để con gái ruột thịt của mình trở thành trẻ mồ côi.
Bà đã đem chuyện này kể lại cho chồng và con trai mình. Bà đã thú nhận tất cả, chấp nhận đối mặt với phán xét của người thương yêu và của lương tâm mình. Người Mẹ làm như thế vì sau khi thấy con trai phải chống chọi với bệnh tật ngay từ khi mới sinh, bà hiểu rằng chính mình đang bị trừng phạt. Và bà đã lập lời thề rằng sẽ đi tìm con gái bằng bất cứ giá nào sau khi thằng bé được thay tim và khỏe lại. Bà sẽ dành cả đời bù đắp lỗi lầm khi xưa.
Việc tìm kiếm con gái chẳng dễ dàng. Nữ hộ sinh năm đó giúp Người Mẹ vượt cạn đã nghỉ hưu và dọn đi nơi xa từ lâu. Lần theo những thông tin ít ỏi còn sót lại, Người Mẹ tìm đến trại trẻ mồ côi nơi con mình sống, để rồi nhận được hung tin. Con gái bà đã mất cách đây một năm trong tai nạn.
Người Mẹ sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội ôm đứa con gái của mình lần cuối.
Lơ lửng trên mặt đất, Linh đến bên Người Mẹ. Nó không rõ mình cảm thấy gì trong lúc này; căm hận, giận giữ, hay tiếc nuối và buồn thương? Có thể là tất cả cùng ập đến trong một khoảnh khắc. Cũng có thể nó đã mất đi cách cảm nhận mọi thứ như người sống sau khi không còn cơ thể nữa rồi. Nó chẳng biết phải làm gì. Nó không có bất kỳ ký ức hay tình cảm nào với mẹ mình, ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi khi vờ làm chị của Hùng. Mối liên kết giữa nó và Người Mẹ có tồn tại, nhưng không níu giữ nó chặt bằng người em trai đang ở bên cạnh nó đây.
Nó nhìn sang Hùng, thằng bé đang trân trân nhìn vào di ảnh trên mộ phần của Linh.
“Chị… Chị là… chị của em…”
Đó là những lời thốt ra từ miệng thằng bé. Ngoài ra, Linh không còn nghe được tiếng Người Mẹ khóc đến gần như ngất đi bên mộ nó, tiếng Người Bố an ủi, tiếng Cô Hiệu Trưởng kể vắn tắt cuộc đời của nó qua những lời ngắt quãng… Nó chỉ biết mình đã ôm Hùng một lúc thật lâu, thật lâu. Thằng bé khóc. Nước mắt nó hòa vào từng giọt mưa đang xuyên qua cơ thể mờ ảo của Linh. Nó cảm nhận được hơi ấm từ thằng bé, sự hối hận của Người Mẹ, sự thương tiếc của mọi người… Và trên hết, nó đã cảm nhận được sợi dây gắn kết nó với những người mà nó chưa từng gặp khi còn sống. Họ là máu mủ của nó, là thứ khiến nó chưa thể đi về chốn của Cái Chết Sau Cùng.
“Con bé đã sống một cuộc đời thật ý nghĩa…” Giọng Cô Hiệu Trưởng cất lên. “Ngay cả khi chết đi, nó vẫn mang lại sự sống cho một đứa trẻ khác.”
Người Mẹ bám lấy tay Người Bố. Bà rưng rưng:
“Thật… Thật ư?”
“Đúng vậy… Con bé từng nói về việc muốn hiến tạng cho những người bị bệnh… Nó muốn mình được người khác cần đến, muốn chứng minh mình không phải là đứa bị vứt đi…” Nói đến đây, cô sụt sùi. “Sau khi nó gặp tai nạn gây chết não, tôi đã thay nó thực hiện nguyện vọng cuối cùng, đem trái tim mình hiến tặng cho một đứa trẻ đang nằm cùng bệnh viện đó…”
Sự trùng hợp này có lẽ là định mệnh. Dường như Người Mẹ đã nhận ra điều gì, bà run rẩy nắm lấy vai Hùng.
“Có phải… Có phải là cho con trai tôi không?…”
Cô Hiệu Trưởng nhìn thằng bé một lúc. Cô đã thay Linh hiến tặng trái tim mà không cần đền đáp. Mọi thông tin về con bé đều được giữ kín để người nhận không biết đến nó. Nhưng Người Mẹ đã đoán ra được. Hùng cũng thế. Và Linh biết. Khi nó nhìn vào trái tim đang đập mạnh mẽ trong ngực em trai mình, nó đã hiểu vì sao thằng bé là người duy nhất nhìn thấy nó.
Mưa tạnh. Người lớn ngồi cùng nhau dưới mái hiên lớn trong khu nghĩa trang, nhìn thằng nhóc đang lang thang qua dãy mộ xám. Họ không nhìn thấy được đứa con gái đi cạnh nó, nhưng vào khoảnh khắc nào đó trong ngày hôm ấy, họ đã cảm nhận được sự hiện diện của con bé ở đây.
“Chị phải đi sao?” Hùng hỏi.
“Chị nghĩ vậy.”
“Chị có thể ở lại với em mà?”
Đôi chân Linh lướt nhẹ trên đám hoa dại thấm đẫm hạt mưa. Nó mường tượng ra cảm giác man mát, lành lạnh khi vùi chân trần vào đó. Dường như nó đang cảm thấy một lời kêu gọi, từ cỏ cây, từ gió, từ mưa, từ đất trời… Từ một thế giới mà người sống không chạm đến được.
“Đã đến lúc chị phải đi rồi. Dù hơi muộn, chị đã tìm thấy em, và tìm thấy gia đình mình.”
“Còn mẹ thì sao? Mẹ chưa được gặp chị… Chị không giận vì mẹ đã bỏ rơi chị sao?”
Linh mỉm cười. “Chị không ghét mẹ nữa. Vì chị cảm nhận được nỗi đau của mẹ. Nó giống như nỗi đau của chị vậy. Bây giờ mẹ đã tìm thấy chị, và đã có thể chấp nhận việc chị không còn trên cõi đời này nữa. Có lẽ mẹ sẽ tiếp tục ân hận trong thời gian dài. Nhưng mẹ đã cố gắng tìm lại chị. Như thế là đủ. Chị tha thứ cho mẹ. Một ngày nào đó, hẳn mẹ cũng sẽ tha thứ cho bản thân mình.”
“Vậy còn em? Em thì sao?”
Linh xoa đầu thằng nhóc và nói:
“Em mang theo trái tim của chị. Đó là mối liên kết bền chặt nhất. Chị nghĩ rằng nó cũng sẽ không mất đi ngay cả khi chị tan biến khỏi cõi đời. Em sẽ thay chị chăm sóc cho trái tim này, được chứ?”
Thằng bé gật đầu. Đâu đó từ một phía nghĩa trang, mặt trời dần rải những tia nắng ấm áp xuống nơi thân xác bao người đang yên nghỉ. Từ phía đối diện, một màn sương trắng xuất hiện. Chầm chậm, con thuyền của Người Lái Đò hiện ra trong tầm mắt.
“Ông đến đón cháu à?”
Linh vẫy tay về phía ông, và lần này, Người Lái Đò trả lời:
“Đúng vậy. Cháu có thể đi cùng ta.”
Ngoái lại nhìn em trai mình lần nữa, Linh nói với ông: “Nhưng vẫn còn một chuyện cháu chưa hiểu lắm.”
“Là chuyện gì?”
“Các hồn ma đều nói, khi người sống không còn nhớ đến họ nữa, họ sẽ đi đến Cái Chết Sau Cùng. Nhưng ngay cả khi cháu đi cùng ông, em trai cháu, mẹ cháu, và cả Cô Hiệu Trưởng nữa, họ vẫn sẽ nhớ về cháu mà. Phải vậy không ạ?”
Người Lái Đò từ tốn nói:
“Mỗi sinh mệnh trên trần gian đều có mối liên hệ với rất nhiều người khác. Là tốt, là xấu. Tất cả đều là những sợi dây níu họ lại nơi này. Khi chết đi, qua thời gian, người sống sẽ không còn cảm xúc mãnh liệt với người đã khuất nữa. Khi đó, họ đã sẵn sàng để linh hồn ấy đi đến nơi của Cái Chết Sau Cùng, tức là chốn an nghỉ vĩnh hằng thật sự. Điều đó không có nghĩa rằng người sống đã hoàn toàn quên mất linh hồn ấy. Thứ họ quên có thể là ngoại hình, là giọng nói, là những kỷ niệm… Nhưng linh hồn ấy vẫn sẽ hiện hữu trong đời của người thân yêu theo những cách khác nhau. Giống như trái tim cháu vẫn đập trong người em trai mình.”
“Cháu đã hiểu rồi ạ.” Linh nói, rồi nó quay sang nắm lấy tay Hùng. “Em sẽ không quên chị, nhé?”
“Không đâu…” Thằng bé cố kìm nước mắt. “Em sẽ không bao giờ quên chị. Từ giờ, em sẽ chăm sóc cho trái tim của chúng ta… Chị sẽ không phải chịu đau đớn nữa… Hãy yên nghỉ nhé…”
“Vậy thì chị sẽ đi đây. Chị yêu em lắm. Cảm ơn em.”
Linh hôn nhẹ lên trán thằng bé. Rồi, với một nụ cười rạng rỡ trên môi, nó bước lên chiếc thuyền của Người Lái Đò đi về miền Cái Chết Sau Cùng, nhưng không có nghĩa là bị lãng quên.
-Hết-

11.2023
Truyện đạt Giải Nhì tác phẩm ấn tượng thuộc event “Diệu Bút Sinh Hoa” – chủ đề 1 (Tri Thức Trẻ Books).
Ảnh bìa: artindetails
Để lại một bình luận