Sau cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh, nhân loại đã gần như diệt chủng. Từ hoang tàn, mầm hy vọng mới xuất hiện khi giống loài mới được sinh ra. Kết hợp giữa loài người và vũ khí, mục đích tồn tại duy nhất của CeeBe là để bảo vệ loài người. Nhưng giờ đây, tất cả bọn họ đều đã ra đi. Lạc lõng trong khu căn cứ chỉ còn mỗi mình mình, CeeBe dần tìm thấy lý tưởng sống khác nhờ người mà lẽ ra phải là kẻ thù của cô…
Truyện ngắn kỳ ảo, tình cảm, tổn thương – chữa lành và ủi an, thế giới tương lai.
Giấc mơ được dệt cho Lê Hằng.

–Act I-
Những hạt trắng xóa, lạnh lẽo đua nhau rơi xuống từ trên cao, phủ đầy vết máu và những cái xác vô hồn dưới đất. Dù vậy, tuyết vẫn không thể làm từng giọt máu đỏ như những bông hoa chết chóc rơi xuống từ cơ thể CeeBe. Các ngón tay tê cóng của cô siết chặt quanh vũ khí, đôi mắt lạnh lùng xuyên về phía kẻ địch đang dần siết chặt vòng vây.
Trận chiến này sắp đến hồi kết, và CeeBe không nắm chắc phần thắng.
Thật tệ khi biết rằng mình có thể sẽ không qua khỏi, ở nơi này, một mình. Lạnh lẽo và hoàn toàn cô độc. Nhưng CeeBe vẫn đứng vững tới giây phút cuối cùng, khi mà đạn pháo vút về phía cô trong ánh sáng chói lòa và hơi thở của cái chết. Một tiếng nổ vang lên và CeeBe rơi tự do xuống sâu bên dưới.
Sau đó, mọi thứ trở nên tĩnh lặng lạ kỳ. Hay chỉ do CeeBe nghĩ thế, vì cô không rõ mình đã nằm bên dưới trong bao lâu rồi. Cô rơi xuống một căn hầm trú ẩn hoang tàn, ảm đạm. Thỉnh thoảng, có vài hạt tuyết và bụi rơi vào mặt và cả miệng cô từ lỗ hổng phía trên cao, nhưng CeeBe không quan tâm.
Nơi này cũng giống những nơi CeeBe từng đứng gác, trong im lặng hàng giờ liền. Đơn độc. Không một bóng người. U ám. Những con người từng ở đây nay đã đi đâu cả rồi? Sự tịch mịch đến điên rồ khiến CeeBe tự hỏi, liệu bao lâu nay cô đã canh gác bên ngoài căn hầm trống rỗng vì cái gì? Và liệu cô có nên vực bản thân đứng dậy một lần nữa không?
Nhưng CeeBe không có lựa chọn nào khác. Cô đã thấy ánh đèn chói lòa của tàu bay phe địch. Một cơn mưa đạn pháo nữa lại rơi xuống, khiến cho tuyết và trần hầm trú ẩn đã nát từ trước sụt xuống. CeeBe cố gắng lách mình thật nhanh để tránh. Cô tìm được một góc trú ẩn hãy còn kiên cố để ẩn náu, nhưng đó chỉ là tạm thời.
Sau khi cơn mưa đạn đã qua đi, cô nghe thấy rất nhiều tiếng chân rầm rập phía trên. Chúng cử lính xuống xử lý nốt phần còn lại. CeeBe biết nếu cứ ngồi đây thì cái chết sẽ lại tìm ra cô, rất nhanh thôi.
Dẫu sao bây giờ cô chỉ còn một thân một mình. Căn cứ đã mất. Đồng đội đã mất. Có lẽ ở nơi tăm tối nhất ta mới dễ dàng tìm thấy hy vọng. Nó như thứ ánh sáng lọt qua trần hầm. CeeBe không muốn chết ở đây. Không phải theo cách này. Nếu cô chết đi, ai sẽ bảo vệ nơi này? Ai sẽ gánh vác nhiệm vụ gắn liền với từng hơi thở, từng bước chân của cô?
Ý nghĩ đó như nguồn năng lượng được tiếp vào cơ thể cô. CeeBe đứng dậy và bắt đầu chĩa súng về những cái bóng đen đang tiến đến dần. Một tên. Hai tên… Đội đầu tiên rà soát hầm trú ẩn đã gục ngã. Đội khác sẽ đến nhanh thôi, và CeeBe sẵn sàng đón tiếp chúng trong ánh sáng, như một thứ vũ khí lợi hại mà chính cô đã được tạo ra như thế. Thứ vũ khí bảo vệ con người.
Dù chẳng còn con người nữa. Không một ai. Dù vậy, CeeBe vẫn ở lại đó rất lâu rồi. Vì chiến đấu bảo vệ nơi này là tất cả những gì cô biết. Cô tồn tại trên cõi đời là vì nhiệm vụ đó. Chẳng ai nói cho cô biết rằng cô có thể làm điều gì khác ngoài việc này. Chẳng ai dạy cô cách suy nghĩ cho bản thân khi nơi trú ẩn này không còn nữa. Thế nên cô vẫn sẽ chiến đấu. Cô sẽ ngừng chiến đấu khi đôi tay không nâng được súng, đôi chân không thể lê bước và cơ thể cô thật sự chết đi.
CeeBe tự mở đường thoát thân ra khỏi vòng vây quân thù. Khẩu súng tiểu liên mang theo bên mình đã gần hết đạn, và cô không trông chờ gì được vào việc chạy đến một trong những đại bác lắp ở bên ngoài, giờ chúng đã bị phá nát. CeeBe lăn dài trên tuyết và gọn ghẽ nấp cả cơ thể phía sau bức tường đã bị bắn chỉ còn một nửa. Ngay lập tức, một trận mưa đạn nữa vút về phía cô. Không còn thời gian để mà chần chừ, CeeBe đợi cho làn đạn vừa dứt, cô lao ra khỏi vị trí, nã đạn về phía quân địch và đếm số xác nằm xuống. Một. Hai. Ba. Một tên khác đã tránh được, nhưng cũng nhanh chóng bị CeeBe kết liễu khi hắn cố ngắm bắn cô.
Cứ như vậy, CeeBe vừa chạy vừa ngắm bắn, không quên ẩn mình phía sau bất kỳ thứ gì có khả năng che chắn; tường gạch, những phần còn lại của xe thiết giáp hoặc xác của từng cỗ máy chiến đấu đã hoàn thành nhiệm vụ của chúng. Hạ được vài tên nữa, khẩu súng của cô kêu lạch cạch báo hiệu hết đạn. CeeBe vứt nó sang một bên. Cô tìm được một khẩu súng ngắn từ xác của kẻ địch đã ngã xuống gần đó. Giờ thì chúng ăn đạn của chính mình. CeeBe nổ súng một cách lạnh lùng. Xa hơn về phía trước, hai tên gục xuống nền tuyết.
Nhưng CeeBe còn cách chiến thắng xa lắm. Quân địch đã cử thêm lính xuống mỗi lúc một đông, và vòng vây quanh cô cứ thế siết lại dần. Cô liên tục nhặt vũ khí trên đường. Một trái lựu đạn bị ném đi gây ra vụ nổ làm nao núng bọn chúng, nhưng tên khác đã nhắm trúng được cánh tay CeeBe. Cô trúng đạn, nhưng vào khoảnh khắc đó, cô không còn cảm nhận được cơn đau nữa. Chỉ có lửa và adrenalin. Chúng giúp cô đứng vững.
CeeBe nhặt được một khẩu súng lưỡi lê dài, vừa kịp lúc quân địch lao đến trước mặt. Cô liên tục xoay người, dùng lưỡi lê xiên qua lớp da của bọn chúng. Dứt khoát, lạnh lùng. Thứ máu ngoài hành tinh của chúng bắn đầy lên mặt và quần áo cô. Càng đánh, cô càng hiếu chiến. Một tên đã tóm được khẩu súng của CeeBe. Hắn đấm vào mặt khiến cô choáng váng. Nhưng cô không mất thăng bằng. Cô đáp trả bằng một cú đấm mạnh vào hàm. Cô dùng lực mạnh đẩy đầu lưỡi lê xuyên thẳng qua tim, ấn hắn sâu vào bức tường lạnh lẽo, rồi quay đầu bỏ chạy.
Cô không thể một mình địch lại toàn bộ quân địch trong tình trạng thương tích đầy mình thế này. Điều CeeBe có thể hy vọng chính là tìm được nơi trú ẩn, chữa trị vết thương và trở lại báo thù.
Khi cắt được đuôi chúng cũng là lúc sức lực cạn kiệt. Cô ngất đi trên nền tuyết trắng, chẳng mảy may hay biết mình sẽ bị tìm thấy, bởi không ai khác chính là kẻ thù của mình, S4CR.
S4CR là một vũ khí sống sinh ra từ một ngôi sao đã lụi tàn. Anh và chủng tộc của mình là tất cả những gì còn sót lại của hành tinh ấy, của nền văn minh ấy. Họ đã đi qua rất nhiều, rất nhiều các hành tinh khác, mong mỏi tìm kiếm ngôi nhà mới cho mình. Nhưng mọi nơi họ đi qua đều chết đi. Mọi nơi, trừ Trái Đất. Chính vì thế mà họ quyết phải có bằng được nơi này, dù cái giá phải trả có khủng khiếp thế nào đi nữa.
S4CR nằm trong nhóm được cử xuống càn quét căn cứ đã đánh tan vừa rồi. Không có dấu vết của con người, nhưng họ biết vẫn còn một kẻ sống sót lẩn trốn đâu đó. Kẻ đó cũng là một thứ vũ khí như anh, nhưng lại chiến đấu bảo vệ thứ mà anh đến để lấy đi. Thật trớ trêu.
Anh là người đầu tiên tìm thấy CeeBe hấp hối. Cơ thể cô đã bị tuyết vùi một ít. Máu loang dần ra từ lồng ngực chuyển động lên xuống một cách khó nhọc. Những ngón tay bao quanh vũ khí của cô cứng đờ. S4CR lặng lẽ giương súng lên.
Một viên đạn lúc này có lẽ là sự nhân từ anh ban cho. Nhưng S4CR không thể làm vậy. Có gì đó trong cô khiến anh nhớ đến hành tinh đã chết của mình. Trong lúc hấp hối, nó bừng sáng và tạo ra một thứ mới. Sự sống mới. Từ CeeBe cũng tỏa ra một loại năng lượng mạnh mẽ và thuần khiết như vậy. Cô không cam tâm chết dễ dàng.
Anh cũng nào phải kẻ khát máu. S4CR biết được một đối thủ xứng tầm mình khi anh quan sát kẻ ấy. Và anh cho rằng nếu CeeBe phải chết dưới tay mình, cô ấy nên có cơ hội chiến đấu trong trạng thái tốt nhất. Đó là cách anh vinh danh đối thủ cũng như chính bản thân mình. Chưa kể đến việc anh đã thu thập được khá nhiều thông tin về CeeBe. Anh tôn trọng cô như một chiến binh thực thụ.
Chưa bao giờ S4CR thấy lưỡng lự như vậy khi phải kết thúc đối thủ. Thế rồi, anh hạ súng xuống và tiến về phía CeeBe. Từ thiết bị liên lạc vang lên lời nhắn của đồng đội, nhưng S4CR chỉ báo cáo rằng mình đã mất dấu mục tiêu, yêu cầu mở rộng tìm kiếm. Anh nhìn xuống CeeBe đang nằm đó, cẩn thận cầm máu cho cô trước rồi quyết định đỡ cô dậy đi tìm nơi an toàn.

-Act II–
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến CeeBe bừng tỉnh. Cô cố mở mí mắt nặng trĩu ra để quan sát xung quanh. Nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cũ, trong một căn nhà không kém tồi tàn, lại không còn vũ khí bên mình, nỗi sợ xâm chiếm lấy cô khiến cô tự vực cơ thể đầy vết thương dậy.
CeeBe đã được băng bó một cách cẩn thận, tuy một vài chỗ băng gạc lại thấm máu do cử động mạnh và thình lình của cô. CeeBe đảo mắt nhìn quanh. Trực giác cho cô biết mình không đơn độc ở nơi này.
Và cô đã đúng.
Ít phút sau đó, có tiếng chân rất nhẹ bước vào nhà. Cô có thể nghe tiếng cửa đóng, chặn lại tiếng gió hú ở bên ngoài. Ngôi nhà trông như bị bỏ hoang này vẫn còn khá kiên cố, chỉ hơi tối. Như thế cũng tốt, miễn là cô không bị phát hiện.
Nhưng cô đâu ngờ rằng, chính bản thân mình lại được kẻ địch mang về đây từ chiến trường. S4CR xuất hiện đằng sau cửa phòng, trên tay là chiếc hộp cứu thương mới anh vừa trộm được ở căn cứ của mình. Sẽ chẳng ai hay biết nếu họ mất một hai chiếc hộp như vậy. Sẽ chẳng ai truy ra được anh, hay hỏi ra được lý do anh làm vậy.
“Cô tỉnh rồi à?”
S4CR cất giọng hỏi. Đáp lại tấm lòng của anh chỉ là cái quắc mắt sắc lạnh của CeeBe. Cô lùi sâu hơn vào góc giường, mặc cho cơ thể đau điếng theo từng cử động. Máu lại loang ra trên những tấm gạc trắng tinh, trên tay và phần sườn của cô. Đôi mắt CeeBe mở to. Trước đây, cô chưa từng thấy máu của chính mình, tuy màu đỏ vô cảm, lạnh lùng đó luôn tràn ngập trước mắt cô. Là máu của con người, là máu của đồng đội, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ là của cô.
Thế nên, cô không phải là con người. Cô không đau đớn, quằn quại. Thậm chí cô không rõ mình cũng có thứ chất lỏng màu đỏ tươi đó trong người, và nó có cùng chức năng với của họ hay không. Cô chưa bao giờ để tâm đến nhịp đập của trái tim mình, hay cái cách từng mạch máu trong cô đang duy trì sự sống. Vì, cô không phải là con người.
Lúc này, khi thấy thứ máu đỏ thấm ra bên ngoài lớp băng gạc từ chính cơ thể mình, CeeBe không khỏi ngạc nhiên. Thì ra cô cũng có thể chảy máu. Nhưng thà chảy máu đến chết, cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình được cứu bởi chính tay kẻ thù.
“Đến lúc thay thuốc rồi.”
S4CR đặt chiếc hộp xuống bên mép giường, bản thân anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh. CeeBe ngoảnh mặt đi. Cô đang rất yếu, đến nỗi hơi thở không đều và cô không thể nói thành câu hoàn chỉnh. Trong tình cảnh đó, cô vẫn nhất quyết không để S4CR động vào mình.
Ắt hẳn anh ta đã giấu đi vũ khí của cô. Anh ta giữ cô ở lại đây để cầm tù và moi móc thông tin. Dẫu rằng chính cô cũng hiểu, bọn họ đã có được những thông tin cần biết từ lâu. Cô chẳng còn giá trị lợi dụng nữa. Thế mà tại sao anh ta lại cứu cô, trong khi đã có thể kết liễu cô từ chiến trận?
“Yên tâm đi. Nếu tôi muốn hại cô thì đã làm từ lâu rồi.” S4CR phân trần. “Trái lại, tôi muốn cứu cô.”
Đôi mắt CeeBe ngước lên nhìn anh ta với vô vàn câu hỏi. Môi cô mấp máy không thành lời. Vì bị thương quá nhiều nên cô không còn giữ được cho bản thân tỉnh táo nữa. Dù cố hết sức cô vẫn không thể đuổi S4CR đi mà chỉ làm cho vết thương thêm tệ. Rất nhanh sau đó, cô không còn sức mà vùng vẫy nữa. Cô để mặc cho mình thiếp đi. Trong cơn mê man, cô mơ hồ cảm nhận được bàn tay S4CR dịu dàng đỡ cô nằm lại vị trí cũ.
Cứ như vậy suốt mấy ngày liền. S4CR đều đến chăm sóc vết thương cho cô. Anh còn đem theo cả đồ ăn, khi thì là bát cháo nóng hổi, khi thì là vài mẩu bánh mì thơm lừng. CeeBe còn quá yếu không thể chống trả, nhưng cô cũng dần không còn tỏ ra cự tuyệt như trước. Những ngày cô quá yếu không thể cử động, chính S4CR tận tâm đút từng muỗng cháo cho cô. CeeBe chỉ lặng im, để mặc cho anh chăm sóc mình như vậy.
Đến chừng ngày thứ năm, khi đã hồi phục hơn, cô mới hỏi:
“Tại sao anh lại cứu tôi?”
S4CR khi đó đang thổi vào muỗng súp cho đỡ nóng trước khi đưa nó cho CeeBe. Anh ngừng lại một chút nhưng chẳng nói gì, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Anh đưa muỗng súp đến trước môi cô. CeeBe ngập ngừng nhìn anh.
“Chúng ta vốn là kẻ địch. Tại sao phải chữa trị và cho tôi ăn?”
Gió lớn nổi lên khiến ô cửa đóng chặt va đập vào khung. Bên trong căn phòng chỉ được chiếu sáng bằng một chiếc đèn trần duy nhất bám đầy bụi, khả năng chiếu sáng không còn hoàn hảo nữa. Tuy vậy, CeeBe vẫn có thể quan sát nét mặt của S4CR cũng như anh có thể nhìn ra tâm trạng của cô. Anh từ tốn đáp:
“Cô không nên bỏ mạng tại đó. Tôi cứu cô vì cô còn có thể cứu chữa được.”
“Dù không có tôi, vẫn còn thứ vũ khí khác tiếp tục công việc. Tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Một công cụ không thể hoàn thành nhiệm vụ của nó thì nên để nó chết đi.”
“Nhưng cô đâu phải thứ công cụ vô tri? Máu cô vẫn chảy, tim cô vẫn đập. Cô mang hình dáng một con người hoàn thiện, và còn đang sống. Tôi không muốn nhìn thấy một sinh mạng bị bỏ đi uổng phí như vậy.”
Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng nhỏ. Suốt nhiều phút sau đó chỉ còn vang lên tiếng lạch cạch và tiếng gió rít bên ngoài. CeeBe không nói gì nữa, cô mải đắm chìm vào những điều mình vừa được nghe. Cô ngồi yên để cho S4CR giúp mình ăn hết bát súp, kiểm tra lại băng gạc và đỡ cô nằm lại xuống giường. Anh nhẹ nhàng cho thêm củi vào chậu sưởi tự tạo bên cạnh chân giường, sau đó lặng lẽ rời đi trở về căn cứ.
Khi anh trở lại ngôi nhà hoang vào ngày hôm sau, CeeBe đã đi mất rồi.
S4CR quét một lượt quanh căn nhà và dễ dàng nhận thấy những món vũ khí của CeeBe đặt ở góc phòng đã biến mất. Anh kiểm tra bên ngoài căn nhà, rồi nhận ra dấu chân lún trên nền tuyết trắng hãy còn mới. Các dấu chân hướng về phía khu căn cứ đã bị san bằng trước đó. S4CR cũng đã đoán được CeeBe định làm gì. Một hành động liều lĩnh và có phần ngu ngốc. Nhưng anh cũng không giấu được phần thán phục ý chí chiến đấu của cô gái ấy.
Tình cảnh của CeeBe hiện tại có phần giống bản thân anh lúc xưa. S4CR đã từng bị thương trên chiến trận nặng đến nỗi bản thân anh đã nghĩ mình không thể nào qua khỏi. Cơ thể anh bị xuyên thủng, và anh đã nghĩ hay là cứ thế mà rời bỏ mạng sống này. Một mình. Cô độc và lạnh lẽo. Nhưng chính đồng đội đã vực anh dậy, đã cứu chữa và chăm sóc anh kịp thời, trước khi tia sáng cuối cùng trong mắt anh tắt hẳn.
Có lẽ, đó cũng là phần nào lý do S4CR cố chấp cứu lấy CeeBe như vậy. Vì anh thấy được tia sáng của sức sống hãy còn trong mắt cô.
S4CR tăng tốc dần, chẳng mấy chốc đã đến được khu căn cứ. Tiếng súng rền vang xé toạc từng cơn gió hú. CeeBe lướt giữa những con drone chiến đấu do chính phe của anh thả xuống để truy vết, chào đón chúng bằng những phát đạn chính xác. Tuy vậy, do chưa bình phục hoàn toàn, các cử động của cô càng khiến vết thương hở miệng ra ít nhiều, làm chậm lại hẳn tốc độ chiến đấu của CeeBe. Cô cũng không thể phát huy năng lực vốn có; nó giờ chẳng khác gì một khẩu súng bình thường của nhân loại.
CeeBe đang thử thách giới hạn của bản thân mình. Cô đau đến mức sắp ngất đi, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy. S4CR chớp thời cơ khi CeeBe loạng choạng mà dùng tấm chắn, tạo ra một màn khói giả làm nhiễu sóng dò của lũ drone. Chúng lập tức bỏ đi về hướng khác. S4CR vòng tay qua cơ thể CeeBe, vừa dìu vừa hướng cô nhanh chóng rời khỏi đó.
Những lọn tóc hồng của CeeBe bị gió thổi, đôi chỗ vướng lại trên gương mặt nhăn nhúm vì đau của cô. Cô mở mắt, thấy mình bị dìu đi bởi kẻ thù. Dùng hết sức mình, cô đẩy anh ra, gương mặt hằn nét căm thù.
“Quân xâm lược! Cút đi!”
S4CR không nói gì. Dù cô cố sức đẩy anh thì anh vẫn không suy chuyển, trái lại, người bị lùi ra sau lại là CeeBe.
“Đừng giở trò lừa lọc ở đây nữa!”
Đôi mày S4CR nhíu lại, anh nói:
“Tôi không lừa gạt cô. Nếu cứ ở lại đây, cô sẽ chết thật đó.”
“Tôi không đi đâu cả!” CeeBe cứng đầu đáp trả. “Tôi phải ở đây… Tôi phải bảo vệ… căn cứ…”
Ngoảnh đầu nhìn lại nơi cô được giao nhiệm vụ bảo vệ, nơi cô đã thề sẽ trút hơi thở cuối cùng cùng với nó; giờ đây nó chỉ còn lại một đống đổ nát. Trái tim quặn thắt lại, CeeBe cảm thấy đau đớn hơn các vết thương trên cơ thể. Cô muốn trở về đó. Gió như thúc giục bước chân cô hướng về phía cô vừa được cứu thoát ra. Mà cô nào hay biết, khi con người cuối cùng ở đó chết đi, họ đã hối hận biết bao.
Từ khi tìm thấy CeeBe, con người đào tạo cô trở thành cỗ máy chiến đấu cho mình. Họ dạy cô cách đánh đấm, dạy cô cách tước đi mạng sống dù là của con người khác hay của người ngoài hành tinh. Chưa bao giờ họ dạy cô thứ gì đó khác, như tình thân giữa người và người, như sự thương cảm, sự đau đớn của trái tim khi nhìn thấy một ai đó phải ra đi… Chính vì thế, khi con người cuối cùng ngã xuống ở căn cứ, thứ duy nhất tiễn đưa họ nào phải tiếng khóc, nào phải vòng tay vỗ về mà họ hằng mong nhớ. Chỉ có ánh mắt vô cảm của một công cụ nhìn họ. Chỉ có CeeBe nhìn dòng máu đỏ của họ thấm đẫm lớp tuyết lạnh. Họ đã sai. Con người phải hối hận lắm khi chưa bao giờ để CeeBe trải nghiệm tình cảm. Họ không cho cô một lý do khác để sống ngoài việc bảo vệ căn cứ và chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Khi nghĩ về họ, cô không thấy đau khổ hay tiếc thương, mà chỉ thấy một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Cô muốn quay về đó.
Khi xoay người lại nhìn kẻ đối diện, cô thấy nòng súng đã chĩa về phía mình từ bao giờ.
“Cô chỉ biết như vậy thôi sao, ném bản thân mình đi một cách không thương tiếc chẳng vì cái gì cả?”
Ánh mắt S4CR sắc lạnh, anh buông từng lời đanh thép vang vọng khắp không gian xung quanh.
“Nếu cô đã xem bản thân chỉ như một thứ công cụ, vậy hãy làm đúng chức năng của mình đi! Chiến đấu với tôi!”
Những ngón tay lạnh cóng và run lên vì cơn đau, cũng như lửa giận trong lòng của CeeBe siết quanh vũ khí của mình. Cô đáp dứt khoát:
“Được thôi.”
Trận chiến đã nổ ra như thế, giữa hai vũ khí hàng đầu của hai phe, nhưng chẳng hề cân sức. Như lấy trứng chọi đá, các đòn đánh của CeeBe đều bị tránh né và phản công một cách hoàn hảo. S4CR mang theo khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao, mặt đất nơi CeeBe vừa đứng một giây trước đã bị một nhát cắt ra làm đôi, sâu hoắm. Chẳng mấy chốc, CeeBe phải từ bỏ thế tấn công và rơi vào thế phòng ngự, phải chống chọi lại với những đòn hiểm hóc của S4CR.
Thì ra đây mới là sức mạnh thật sự của anh ta sao? CeeBe cắn răng. Nếu phải chết thì hãy chết chung. Cô rút con dao găm nhỏ được giấu trong giày ra và lao về phía trước, bất chấp lửa đạn. Cơ thể rã rời và chi chít vết thương của cô hãy còn né được vài đường; hoặc, đúng hơn thì S4CR cố tình nương tay một chút. Chẳng mấy chốc, anh đã để cho CeeBe áp sát mình và con dao găm hướng thẳng đến tim.
Đó chẳng phải là một chiến thắng dễ dàng mà CeeBe chờ đợi. S4CR không mấy bất ngờ, anh đã dự tính từ trước. Anh chụp lấy cổ tay của CeeBe và quặp nó ra sau lưng cô. Con dao găm rơi xuống tuyết. CeeBe theo đà mà bị vật ngã xuống đất. Tuyết đón chào cô bằng một cái thụi thật mạnh và lạnh buốt theo khắp cơ thể. Nhưng cô vẫn còn ra sức vẫy vùng. Cứ như thế cánh tay cô sẽ gãy mất! S4CR đành nới lỏng cú siết. Anh lật người cô lại và trước khi CeeBe kịp phản kháng, anh đã ôm chầm lấy cô.
“Cosmic Blaze! Cô nghĩ cái gì vậy? Dừng lại đi!”
Vòng tay của S4CR càng siết chặt hơn trong cơn chống trả của CeeBe. Vốn dĩ anh chỉ định đánh tay đôi để dễ bề không chế cô, sau đó may ra cô sẽ ngoan ngoãn chịu theo anh về nơi an toàn. Nhưng xem ra anh đã đánh giá thấp sự ngang bướng của cô.
“Tôi… phải bảo vệ…”
Giọng của CeeBe nghẹn ngào như bật khóc. Cô đã không còn sức chống trả, đôi tay quơ cào một cách vô ích trên lưng của S4CR.
“Tôi… Tôi phải chiến đấu…”
“Cô vứt bỏ mạng sống của mình như vậy là vì nghĩa lý gì? Cô không chỉ là thứ vũ khí của họ. Trong mắt tôi, cô cũng là con người như biết bao người khác. Cô có nghe tôi nói không? Cosmic Blaze. Cô xứng đáng được sống.”
Đôi mắt của CeeBe nhòe đi vì nước mắt, hay có lẽ là vì cơn bão tuyết ập tới trên cả hai người họ. S4CR chống một tay xuống nền tuyết để nâng bản thân lên một chút, tay còn lại nắm lấy bàn tay giá rét, run rẩy của CeeBe mà đặt nó lên ngực cô, nơi trái tim cô đang đập mạnh mẽ.
“Cô đang sống, CeeBe. Lẽ nào cô không thấy tiếc thương cho chính bản thân mình sao?”
CeeBe không đáp. S4CR cúi xuống và ôm lấy cô, chặt hơn lần trước. CeeBe nhắm nghiền hai mắt. Cô nghe được từng nhịp đập của trái tim mình, vang vọng từng hồi. Thình thịch… Thình thịch… Thứ âm thanh trước đây cô chưa từng được nghe. Trái tim con người cũng đập như của cô. Máu của họ cũng đỏ như của cô…
Bàn tay cô siết chặt quanh ngực mình, rồi cô nói:
“Tôi không thể… dừng lại… Dù tất cả bọn họ đã chết… Nếu không được chiến đấu thì tôi sẽ làm gì đây?…”
Lời nói như nhát dao băng giá cứa vào trái tim S4CR. Vì trước đây, anh đã từng nghe những lời này thốt ra từ miệng của đồng đội, hay đúng hơn là các anh chị em của mình. Cả ánh mắt lạc lõng, vô định của CeeBe cũng gợi nhớ lại quãng thời gian cũ, khi S4CR chỉ có thể nhìn những người kề vai sát cánh với mình rơi vào trạng thái tương tự. Mất đi mục đích chiến đấu, họ chẳng còn biết phải làm gì. Họ chẳng còn là gì nữa.
Anh không thể để điều đó tiếp tục xảy ra. Dù là đồng đội, dù là CeeBe. Họ xứng đáng được nhiều hơn thế này. Họ là nhiều hơn những cỗ máy. S4CR lên tiếng:
“Chúng ta cũng là con người, CeeBe. Chúng ta không chỉ giống họ về vẻ bề ngoài, mà chúng ta còn giống họ về mặt cảm xúc nữa. Chúng ta có quyền sống tự do, được vui buồn, được tận hưởng cuộc đời này…”
Giọng anh nhỏ dần, như đang vỗ về ủi an:
“Dù chẳng còn ai nữa, cô vẫn là cô. Cô là người quyết định bản thân sống vì cái gì, hay vì ai. Vậy nên xin cô đừng tự làm hại bản thân như vậy nữa.”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt CeeBe từ lúc nào. Nó lăn tròn, để lại một vệt dài gần thái dương, rồi trước khi bị gió tuyết làm cho lạnh cóng, một giọt nước mắt khác lại rơi xuống.
Đó là lần đầu tiên sinh mệnh của CeeBe được quan tâm đến như vậy. Đó là lần đầu tiên ai khác nói với cô rằng cô có quyền sống vì bản thân. Lần đầu tiên, cô không còn là một cỗ máy chiến đấu chỉ biết tuân theo mệnh lệnh nữa.
CeeBe khóc to đến khi kiệt sức và ngất đi trong tay S4CR. Tuyết vẫn rơi, phủ trắng tấm lưng anh đang che chở cho cô.

-Act III–
Sau trận chiến hôm đó, hay sự thật là sau khi đã được trải lòng mình ngày hôm đó, CeeBe không nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa. Cô nhận sự chăm sóc của S4CR thái độ không hẳn là ngoan ngoãn, nhưng đã bớt thù nghịch hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng, khi nghĩ về chuyện giữa hai người họ giữa tuyết hôm nào và việc tiếp xúc quá gần như vậy, cô bất chợt thấy ngượng ngùng. S4CR thì không nghĩ nhiều, mối quan tâm hàng đầu của anh là giữ cho CeeBe được an toàn. Có lẽ, chỉ khi cô an toàn, anh mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Vài lần, họ phải đổi địa điểm trú ẩn do không thể ở quá lâu một chỗ. Dường như bọn drone đã đánh hơi ra thứ gì đó, nhưng mỗi khi chúng đến gần, S4CR luôn tìm cách đánh lạc hướng được chúng. CeeBe đã có vài ngày thật thảnh thơi, và ngẫm nghĩ kỹ thì đó có lẽ là lần đầu tiên cô được như vậy. Được sống cho chính bản thân mình.
Mỗi sáng thức dậy hay tối muộn trước khi đi ngủ, việc ưu tiên duy nhất của CeeBe không phải là đi tuần tra, hay bảo vệ căn cứ nữa. Cô được ngủ đến khi đẫy giấc, được ăn thỏa thích (tất nhiên là trong giới hạn những món S4CR đem đến), được bình yên ngắm nhìn ánh trăng đơn độc trên nền trời đen… Tất cả rất đỗi bình thường, đến mức CeeBe cứ ngỡ đó là một giấc mơ.
S4CR cũng nhận thấy sự thay đổi của CeeBe. Tất nhiên, anh rất vui mừng, dù không thật sự để lộ quá nhiều trên gương mặt. Anh vẫn cẩn thận chải tóc cho cô hàng ngày, chăm sóc vết thương và giúp cô vận động quanh khu vực an toàn của họ. CeeBe vốn dĩ là một vũ khí sát thương, cô chưa từng học cách chữa trị, vì vậy mà được săn sóc kỹ càng như thế này khiến ấm áp tỏa ra như đóa hoa mùa xuân trong tim cô vậy. Dù cơ thể cô không mỏng manh như con người, không dễ bị môi trường xung quanh tác động, cô vẫn đón nhận sự chăm sóc của S4CR và đôi lúc, cô còn mong chờ nó nữa.
Do đã biết quan tâm bản thân nhiều hơn, lại không lao vào chiến đấu mù quáng như trước nữa, CeeBe hồi phục nhanh hơn hẳn. Một đêm, S4CR đến thăm cô khi đã muộn. Có một số công việc cần anh xử lý. Anh đâu thể để ai khác nghi ngờ việc mình thường xuyên vắng mặt được. Anh vẫn viện lý do truy vết kẻ thù. Đồng đội cũng chẳng ngờ được sự thật là anh đang âm thầm giúp đỡ kẻ thù tìm lại được lẽ sống.
Đôi mắt CeeBe sáng lên như hai viên ngọc bích khi nhìn thấy anh. Cô yên vị tại hiên nhà, đợi anh đến ngồi cạnh.
“Yên bình nhỉ?” CeeBe lên tiếng. “Không còn tiếng súng, tiếng bom đạn, tiếng lũ drone do thám. Không còn tiếng la hét hay than khóc. Không có con người, hay người ngoài hành tinh. Cảnh vật thật tĩnh lặng.”
Trước mắt họ là một đống lửa nhỏ được CeeBe thắp lên. Lửa đỏ nhảy múa trên củi khô, giữa trời tuyết trắng. Giống như một bông hoa ấm áp nở ra trong băng giá. Một tia hy vọng giờ CeeBe đã tìm thấy.
S4CR không đáp lời, chỉ lặng lẽ quan sát CeeBe. Anh không muốn cắt ngang dòng suy tư của cô.
“Anh đã cứu tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều đó. Nhưng…”
CeeBe ngừng lại. Cô hít một hơi thật sâu và đưa mắt lên cao hơn nơi tồn tại bầu trời. Cô tiếp tục nói, bằng giọng kiên định hơn:
“Tôi vẫn sẽ chiến đấu chống lại phe của anh. Lần này, tôi chiến đấu vì chính hành tinh này. Đây là nơi tôi được sinh ra, và tôi thật sự yêu mến nó. Tôi đã biết giờ mình phải làm gì. Ngày mai tôi sẽ lên đường tìm kiếm và tập hợp các chiến binh khác giờ đang rải rác khắp nơi như tôi.”
Như thế nghĩa là từ biệt. S4CR cảm thấy có luyến tiếc, nhưng hơn hết, anh mừng vì CeeBe đã tìm thấy con đường của mình.
Thình lình, CeeBe quay sang nhìn anh. Biểu cảm của cô khi ấy anh chưa từng thấy, dịu dàng, tha thiết, giống như một người đang yêu vậy.
“Nếu không có cuộc chiến này thì tốt biết bao. Tôi vẫn muốn ở bên anh nhiều hơn nữa.”
S4CR không rõ mình có nghe nhầm hay không. Hai người họ chẳng phải kẻ biết cầu nguyện và luôn ước mọi thứ khác đi. Nhưng có lẽ lần này, lần duy nhất này, anh cũng ước ao rằng cuộc chiến này không còn nữa. Và họ được ở bên nhau.
Anh lấy ra một đóa bồ công anh, loài hoa của gió và tự do giờ đây đã không còn nhiều trên hành tinh này nữa. Anh đã bảo vệ nó bằng công nghệ bảo quản cao cấp của giống loài mình. Nó sẽ không bao giờ héo úa. Anh đưa nó cho CeeBe.
“Hãy coi bông hoa này là tín vật của chúng ta. Vì một ngày, khi cuộc chiến này kết thúc, anh sẽ đưa em đi và tận mắt ngắm nhìn biển hoa này.”
-Hết-

12.2022
Toàn bộ các nhân vật và cốt truyện thuộc quyền sở hữu của Lê Hằng.
Ảnh: Canva.
Để lại một bình luận