Giữa đêm, tiếng sáo vọng từ nơi xa như làm dịu đi những tiếng thét gầm trong lòng Xiao.

Giấc mơ được dệt cho Shawley Bùi.

Fandom: Genshin Impact

Couple: Xiao x Venti

Thể loại: truyện ngắn, BL, light angst, hurt/comfort

Độ dài: 2151

Địch Hoa Châu tịch mịch trong đêm. Bỗng từ đâu đưa đến một cơn gió. Dữ dội. Thét gào. Cơn gió xé tan màn đêm bằng những vết cắt lạnh lẽo. Cơn gió mang hình hài của một lưỡi thương nhuốm đầy tà khí. 

Chủ nhân của thứ vũ khí ấy thu nó về, rồi lại tiếp tục lao đi vun vút trong đêm. Anh đeo một chiếc mặt nạ màu xanh lục, yêu khí ngun ngút tỏa ra từ nó và cả cơ thể anh. 

Tiên nhân và yêu nghiệt chỉ cách nhau một hơi thở mỏng manh.

Xiao vật lộn với những cái bóng của chính mình, trong quá khứ, hiện tại và có lẽ cả tương lai nữa. Hằng đêm, những tiếng ai oán, giận dữ cứ kéo về lấp đầy tâm trí. Một lúc nào đó, anh sẽ phải trả giá cho những tội nghiệt mình đã gây nên. Dù chính bản thân anh là một tiên nhân. Dù chính vũ khí trong tay anh là để trừ gian diệt ác. Ân oán hàng nghìn năm nay rồi sẽ đi về đâu? 

Vô vàn những căm hận, những than thở, hay những tâm nguyện còn dang dở cứ vây lấy Xiao. Chúng không phải của anh, nhưng bằng cách nào đó, chúng tồn tại cùng anh trên cõi đời này. Anh muốn xua chúng đi, muốn đánh tan chúng và chỉ để lại bầu trời đêm quang đãng. Nhưng anh không bao giờ có thể khiến chúng hoàn toàn biến mất.

Chỉ khi tiếng sáo ấy cất lên giữa đêm, len lỏi qua đám cỏ lau, hòa vào với gió đem đến bên cạnh Xiao, anh mới dừng lại.

Như một làn sóng quét qua, đánh tan mọi tiếng la hét trong đầu và cả những chiếc bóng gớm ghiếc của anh, tiếng sáo cứ thế chạm đến bàn tay khẽ run rẩy của Xiao. Vũ khí rơi xuống nền đất, anh cũng đổ gục xuống thảm cỏ. Nhưng lần này, anh không còn cảm thấy váng vất hay mê man nữa, trái lại rất tỉnh táo. Xiao đưa mắt nhìn lên ánh trăng vằng vặc trên cao mà anh đã vô tình làm lạc mất trong lúc mải chiến đấu với bóng đen quá khứ của mình.

Tiếng sáo khiến mọi thứ dịu lại, như thể thế giới này chưa bao giờ đem đến bất hạnh cho anh – hoặc ngược lại. Đây không phải lần đầu tiên Xiao nghe thấy tiếng sáo ấy. Tâm trí anh quay trở về những trang ký ức đã ít nhiều phai màu, khi cũng tiếng sáo ấy, cũng điệu nhạc ấy đã kéo anh ra khỏi hỗn loạn.

Một lần nữa, anh lại được nghe thấy nó. 

Trước mắt Xiao hiện ra khung cảnh hoang tàn, thảm khốc của rất nhiều, rất nhiều trận chiến năm xưa. Anh như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ biết phụng sự Đế Quân và vào vệ Liyue của họ. Anh là Dạ Xoa, là Hàng Ma Đại Thánh, nhưng anh nào khác chi những cỗ máy chiến đấu chỉ biết chém giết là bao? 

Hầu hết các tiên nhân đều được người phàm kính trọng, yêu mến. Xiao thì không như thế. Trong mắt họ, tuy anh vẫn là người bảo vệ họ, nhưng anh luôn xa cách và có phần đáng sợ. Đối với Xiao, như thế cũng chẳng sao cả, miễn là Liyue được bình an. Dù vậy, đôi lần anh cũng mong mỏi tìm được ai đó để có thể trò chuyện thật lâu, một người bạn tâm giao chẳng hạn.

Rồi, Xiao lại nhìn thấy từng người, từng người trong số bằng hữu của mình ngã xuống. Người thì tẩu hỏa nhập ma, kẻ thì phát điên đến mức tàn sát lẫn nhau… Tất cả chỉ vì nghiệp chướng bủa vây, tâm hồn họ không còn tìm thấy được sự thanh tịnh. Một lúc nào đó, chính Xiao cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy. Sớm thôi.

Nhưng, chừng nào tiếng sáo kia vẫn còn, có lẽ vẫn có lối thoát cho anh.

Xiao ngồi dậy. Giờ đây, khi tâm trí đã tỉnh táo hơn, anh muốn đi tìm người đã thổi khúc nhạc ấy. Nhưng Xiao đi lang thang mãi vẫn chưa tìm được, tiếng sáo như xa dần rồi tắt lịm. Lúc đó, anh thấy mình đã trở về Nhà Trọ Vọng Thư. 

Vào dịp Tết Hải Đăng, lượng khách tứ phương đến Nhà Trọ Vọng Thư cũng tăng dần. Đã khuya lắm rồi nhưng vẫn còn nhiều người ngồi ở sảnh bên dưới, trò chuyện vui vẻ về những điều thú vị trong dịp mừng năm mới này. Vừa thấy bóng Xiao, bà chủ trọ Verr Goldet đã hỏi rằng liệu anh có muốn một dĩa đậu hũ hạnh nhân nóng. Anh chỉ lắc đầu và bước lên cầu thang về phòng riêng. 

Xiao chỉ muốn nghỉ ngơi. Tiên nhân cũng có giới hạn chịu đựng của riêng mình. Thế mà chút yên tĩnh cuối ngày của anh lại bị phá vỡ bởi một người đang ngà ngà say trên ban công tầng lầu anh ở. 

“Ồ, xin chào! Đêm nay trời đẹp như vậy, có muốn làm cùng tôi một ly không?” 

Xiao nheo mắt. Người đó tự xưng là tên hát rong, đã đến nhà trọ được chừng vài ngày. Đêm nào anh cũng thấy cậu ta uống rượu trên ban công một mình, khi gặp Xiao thì luôn miệng rủ uống cùng. Nhưng anh không muốn, vì họ nào phải bằng hữu kết giao gì. Anh không thích những kẻ nát rượu, lại càng không muốn trở nên giống như vậy.

Tên hát rong tiến lại gần và đưa cho Xiao một chén rượu. Rồi cậu ta khịt mũi.

“Hmm… Mùi rượu gạo sao? Cậu đã bắt đầu ăn mừng lễ hội rồi đấy à?”

Quả là chiếc mũi tinh tường của bợm rượu. Xiao đúng thật đã dùng vài chén rượu gạo trước khi lao đến Địch Hoa Châu một mình. Thật phí thời gian khi nghĩ rằng rượu sẽ làm mình quên đi cảm giác khó chịu và những tiếng gào thét trong đầu. Cuối cùng thì sau khi tỉnh rượu, mọi thứ còn tồi tệ hơn trước rất nhiều.

“Xin lỗi.” Xiao đáp. “Hôm nay tôi chỉ muốn nghỉ ngơi…”

Tên hát rong không cảm thấy phật lòng, trái lại nở nụ cười thật tươi:

“Haha! Vậy cũng được. Tôi không ép cậu nữa.”

Xiao lặng lẽ bước ngang qua người kia để trở về phòng. Tình cờ, anh loáng thoáng nghe được cậu ta lẩm bẩm gì đó.

“Thi thoảng tháo mặt nạ ra cũng tốt… dù chỉ một đêm…”

Khi Xiao quay người lại nhìn, tên hát rong đã biến mất từ lúc nào. Cứ như một cơn gió vậy. Có lẽ cậu ta đã đi tìm bà chủ nhà trọ để lấy thêm rượu rồi cũng nên. Đúng là một người kỳ lạ.

Chợt, Xiao lại nhớ, dường như người hát rong kia đã từng giới thiệu tên cậu ta là Venti.

Mỗi đêm, Xiao vẫn đến Địch Hoa Châu một mình. Anh ở đó để chiến đấu với cái bóng của bản thân, hay là vì để tìm ra người thổi khúc sáo kia? Âm thanh ấy không hề xuất hiện nhiều ngày sau đó, để lại một chỗ hổng chơi vơi trong trái tim Xiao, như thể một đứa trẻ hụt hẫng vì biết rằng không có phần thưởng nào chờ đợi nó. 

Đêm ấy cũng là một đêm đẹp trời. Vài chiếc đèn tiêu ở Cảng Liyue lững thững trôi đến Địch Hoa Châu rồi. Xiao tựa lưng vào một gốc cây, thấm mệt sau cuộc rượt đuổi với nghiệp chướng. Mi mắt nặng trĩu gần như khép hẳn. Đúng lúc ấy, giữa không gian vắng lặng lại cất lên khúc nhạc quen thuộc.

Du dương, từng giai điệu như nhảy múa trong gió, đánh thức Xiao. Anh choàng dậy. Nhận ra ngay đó chính là thứ mình luôn chờ đợi, anh lập tức đi tìm.

Tiếng sáo như đang mời gọi bước chân tiến lên trên đỉnh núi. Khi đến nơi cũng là lúc khúc nhạc vừa dứt. Trên đỉnh chỉ còn một bóng lưng quen thuộc của một người nhỏ nhắn, trên đầu đội một chiếc nón xanh cài hoa trắng.

Người đó chính là Venti.

Sững sờ. Xiao chẳng biết nói gì trong lúc ấy. Anh vẫn đứng trong bóng râm của tán cây, vì anh không muốn lộ diện. Kẻ hát rong ngày nào cũng say khướt ở gần phòng trọ của anh, hóa ra lại là người anh luôn muốn được gặp.

Cậu ta không phải tên hát rong tầm thường. Cậu ta cũng không trẻ tuổi, hay yếu ớt như vẻ bề ngoài. Hóa ra, cậu ta là Phong Thần.

Nghe nói, Phong Thần là người yêu thích thơ ca, lại càng thích tự do nữa. Có thể cũng vì lý do đó mà ngài chọn ngoại hình của một cậu thiếu niên trẻ tuổi, một người hát rong đi khắp tứ phương. 

Khi biết được điều này, chẳng hiểu từ đâu trong lòng Xiao dâng lên một niềm vui khó tả. Cứ như thể người phàm trần hạnh phúc xiết bao khi tìm thấy tri kỷ của họ vậy. Có lẽ, niềm vui của tiên nhân còn gấp bội. Vì trong cuộc đời bất tử đằng đẵng ấy, mấy ai tìm được người thật sự thấu hiểu mình? Khóe môi Xiao vừa khẽ nhếch thành một nụ cười, nhưng chưa thành hình đã tắt hẳn. 

Xiao quay mặt đi và rời khỏi đó. Biết được danh tính người thổi sáo năm nào đã là quá đủ. Anh không mong gì hơn thế.

Vì rời đi như vậy, anh sẽ không biết được rằng người hát rong cũng chính là vị thần kia đã quay đầu lại, mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh khuất dần. 

“Đã đến tận đây thế mà không chào hỏi tiếng nào. Thật là…”

Venti buông một lời nửa như trách mắng, nửa như vui mừng. Thổi sáo ở đây là điều cậu cố tình làm, cũng như việc để cho Xiao bắt gặp. Cũng đến lúc cho anh ấy biết, khúc nhạc kia vì ai mà vang lên.

“Này, có muốn cùng tôi nâng chén không?”

Kẻ hát rong đã ngà ngà say, tay đưa một chén rượu về phía Dạ Xoa. 

Xiao khẽ thở dài. Không ngờ thần linh cũng có bộ dạng sâu rượu thế này. Thật khác xa Đế Quân. Nếu đem so sánh thì đúng là một trời một vực. Tuy vậy, Xiao cũng không thể bất kính với Phong Thần được. Anh ngồi xuống ghế trống đối diện Venti, đưa tay đón lấy chén rượu.

“Phải thế chứ!”

Trông Venti hớn hở ra mặt. Xiao không nói gì, lặng lẽ uống cạn rượu và đặt chiếc chén xuống bàn. Rượu thơm, không quá gắt. 

“Hôm nay trông cậu khá hơn nhiều rồi.” Venti nhận xét sau khi uống hết rượu trong chén của mình. “Khá hơn lúc trước đấy.”

“…”

“Không thích nói nhiều, phải không?” Venti nấc lên một tiếng. Trông chả ra dáng một vị thần chút nào. 

“Tôi không biết nói gì.” Xiao đáp cụt ngủn.

“Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc chính thức giới thiệu với nhau. Hehe. Tôi là Venti, là một kẻ hát rong…”

“Tôi biết điều đó…” 

Xiao lấp lửng câu nói. Anh đang cân nhắc liệu mình có đang bất kính với Phong Thần, hay anh nên giữ bí mật chuyện mình đã biết danh tính thật sự của người trước mặt? 

“Chà… Đúng là tiên nhân có khác nhỉ!” Venti lại uống thêm một chén nữa, rồi cười hì hì. “Vậy, cậu thấy khúc nhạc của tôi thế nào?”

Xiao có chút ngạc nhiên. Thì ra Venti đã biết điều Xiao đang băn khoăn. Quả là không thể qua mắt được thần linh. 

“Ừm…”

“Thích chứ hả?” 

Mặt Venti đỏ au lên vì rượu. Trông cậu ta như sắp gục xuống ngất đi đến nơi, thế mà vẫn đung đưa chén rượu trước mặt Xiao đầy trêu ghẹo.

“Ngài nên vào nghỉ thì hơn.” Anh đáp.

“Ehe!” Venti xua tay, lần này, cậu bỗng đứng lên và nhướn người hẳn về phía Xiao.

“Có phải là rất vui khi được nghe tôi thổi sáo không?”

Xiao sững lại một lúc. Anh có thể nếm được mùi rượu gạo phả ra từ hơi thở của Venti được gió mang tới. Đúng thật anh đã rất vui. Nhưng điều đó là một bí mật chôn giấu trong lòng.

Xiao đứng lên và đáp:

“Trời khuya rồi. Ngài cũng đã say khướt. Để tôi đưa ngài về phòng nghỉ ngơi.”

-Hết-

2023

Cốt truyện thuộc về Shawley Bùi.

Ảnh minh họa: genshinresource.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ