Sau một thời gian bí mật hẹn hò cùng đàn anh ở UNICORNS, Avery mong muốn được công khai mối quan hệ này với đồng nghiệp của mình trong buổi hẹn hò đôi. Thế mà Xavier không hiểu ý cô chút nào. Hờn dỗi rồi lại làm lành, những cung bậc tình yêu được gói gọn trong một ngày của cặp đôi.
Giấc mơ được dệt cho Thiên Nhã.
Fandom: Love and Deepspace.
Ship: Xavier x Avery (OC).
Thể loại: lãng mạn, ngọt, cãi cọ – làm lành, slice of life (đời thường), hẹn hò đôi.
Số từ: 5638w.
⚠️ R16 – Nội dung truyện không dành cho lứa tuổi dưới 16. Hãy chắc bạn đủ tuổi trước khi đọc thêm.

Tinh tú lấp ló đằng sau ô cửa sổ để mở. Gió hè man mát tràn vào phòng, mang theo hương hoa dìu dịu khiến nàng mèo trắng muốt lười biếng ngáp nhẹ rồi nằm hẳn xuống sofa, nơi chủ nhân của nó cũng vừa yên vị.
Avery trong bộ đồ ngủ có hoạ tiết thỏ trắng và sao vàng năm cánh của mình ngả lưng lên ghế. Một bàn tay cô giơ lên cao, nơi ánh trăng vừa vặn chiếu rọi vào chiếc nhẫn bạc trên tay. Nếu đem so món trang sức ấy với các vì sao thì quả đúng lắm. Tuy vậy, Avery nghĩ rằng cho dù chiếc nhẫn có lạc đi đâu giữa ngân hà thì nó vẫn là ngôi sao sáng nhất ở đó.
Mà, tốt nhất là không nên để lạc mất nó. Chàng trai đã cẩn thận đeo nó vào ngón tay cô vài tiếng trước ắt hẳn sẽ không tha thứ nếu cô để nó rời tầm mắt dù chỉ một giây.
Nghĩ vậy, Avery lại đặt bàn tay lên ngực. Quả tim cô vẫn còn nhảy nhót trong lồng ngực, tâm trí cô hãy còn lâng lâng trên những tầng mây. Thế mà tiếng chuông điện thoại bất chợt reo vang, kéo cô xuống tận mặt đất. Avery chau mày. Ai lại gọi đến vào giờ này nhỉ?
“Averyyyyyyyyy! Làm ơn hãy cứu mình với!”
Giọng nói hết sức khẩn thiết ở đầu dây bên kia thuộc về Tara, cô bạn thân cũng là đồng nghiệp của Avery. Vừa nhấc máy, Tara đã tuôn một tràng khiến cô khó mà lên tiếng được. Thế là cuộc điện thoại của họ diễn ra với một bên kể, một bên nghe. Thi thoảng, Avery sẽ gật gật đầu, ừ hử vài lời để bạn mình biết rằng cô vẫn đang lắng nghe.
Tóm gọn lại thì, cô nàng Tara đã ngẫu hứng mời vị đồng nghiệp nam mang tên Andrew, cũng chính là người mà cô nàng thầm thương trộm nhớ đi chơi vào ngày mai. Anh ta cũng đã đồng ý ngay tắp lự, khiến Tara vừa mừng rỡ vừa lo lắng đến phát cuồng lên và cần đến sự trợ giúp của Avery.
“Cậu giúp mình nhé? Đi màaaaaaa? Nếu chỉ có mình và Andrew thôi thì… Ôi, không thể nghĩ nổi mọi chuyện sẽ ngượng ngùng thế nào nữa…”
“Được rồi,” Avery đáp. “Mình sẽ đi theo. Nhưng sau này đừng có mà bảo mình là kỳ đà cản mũi hai người đấy!”
Ở đầu dây bên kia, Tara bật cười. Cô nàng nói:
“Thật ra cậu có thể đi cùng với một người nữa mà. Chúng ta có thể làm một buổi hẹn hò đôi. Thế thì không phải lo lắng chuyện ai sẽ bị cho ra rìa.”
Avery ngẫm nghĩ một hồi. “Hẹn hò đôi à?…”
Vừa đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Mùi xà phòng dìu dịu theo bước chân chàng trai bước vào phòng. Vài giọt nước còn đang thả mình từ mái tóc nhàn nhạt, xuống phần ngực và cơ bụng của anh đang phô bày ra trước mắt Avery.
“Cậu còn ở đó không vậy? Avery ới?!!”
Cô lập tức chuyển sự chú ý trở về với Tara. “Ừm. Mình vẫn đang nghe đây. Mình biết sẽ mời ai đi cùng rồi. Vậy hẹn mai nhé?”
Sau câu chúc ngủ ngon ngắn ngủi, Avery quẳng điện thoại xuống sofa. Cô gọi người vừa bước vào phòng một tiếng “Xayxay” bằng chất giọng có phần nũng nịu.
“Anh bỗng có linh cảm rằng em gọi anh thân thương như thế vì em đang mưu tính chuyện gì đó.” Xavier đáp trong lúc tiến về phía cô.
“Anh đề phòng em đến vậy á?” Cô nhướng mày. Một tay cô nhấc con mèo trắng và đặt nó lên đùi, chừa chỗ cho Xavier. Thế mà nó lại quẫy cái đuôi lông lá đó vào mặt cô và chuyển sang đùi của anh mà nằm tiếp.
Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng của cô, Xavier bật cười.
“Xem chừng Rune cũng biết em đang định làm gì đó đây.”
Avery nhíu mày. Cô giật chiếc khăn đang quấn quanh cổ Xavier rồi ra hiệu cho anh cúi đầu để cô hong khô tóc anh.
“Vậy ngày mai em sẽ cho cả hai cùng ở nhà.” Cô nói, cố làm ra vẻ thờ ơ. “Tara vừa rủ em đi hẹn hò đôi ở Linkonland—Úi!”
Chưa kịp dứt lời, cổ tay cô đã bị Xavier túm chặt. Anh ngẩng lên nhìn cô và hỏi gần như ngay lập tức:
“Hẹn hò đôi? Với ai vậy?”
Khi đó, Avery biết mình đã thành công trêu ghẹo chú thỏ bự này. Nhưng cô vẫn chưa muốn dừng lại.
“Là đồng nghiệp Andrew…”
Một khoảng lặng rơi giữa cả hai. Trông Xavier như thể anh vừa bị một con Wanderer đấm thẳng vào mặt vậy.
“Sao em lại… hẹn hò với anh ta?”
Avery phì cười. Tay cô luồn qua mái tóc ẩm và làm rối tung những lọn tóc như ánh sao của anh.
“Không phải em, mà là Tara. Anh còn chẳng kịp để em nói hết câu.”
Thế rồi, cô phải dành năm phút tiếp theo ngồi trong lòng Xavier để giải thích cho anh đầu đuôi sự tình, trong khi con mèo Rune nhảy xuống đất khi bị cô chiếm chỗ. Tuy biết rằng chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm, song vòng tay quanh Avery lại siết chặt như thể vẫn còn dỗi lắm. Thế là anh quyết không để cô rời đi cả đêm hôm ấy, dù chỉ là sang phòng khác.
Trời về khuya. Tựa lưng vào Xavier, Avery đếm từng nụ hôn anh đặt lên tóc mình và chìm dần vào giấc ngủ, trong lòng háo hức mong đến ngày mai và cái viễn cảnh được công khai mối tình cùng anh trước các đồng nghiệp của họ.
*
* *
Sáng hôm sau, Avery chọn một bộ cánh năng động cùng váy jeans yếm và phần áo trễ vai. Tuy vậy, lần này cô cố tình chọn những phụ kiện thật nữ tính, thật khác với gu ăn mặc thường ngày của cô: chiếc kẹp hình hoa lưu ly trên đầu, cả chiếc vòng cổ bằng bạc mang cùng hình dáng nữa. Từ đầu đến chân Avery đều là dấu ấn riêng của Xavier. Mà nhìn chiếc nhẫn trong tay, cô bỗng nghĩ về giấc mơ đêm qua. Thật kỳ lạ, dường như cô đã thấy mình và Xavier ở một nơi rất khác, thân phận cũng rất khác hiện giờ. Dù thế, cô vẫn rung động với anh như ở thực tại này. Luôn chỉ có anh.
Tay trong tay cùng người thương bước ra ngoài, ngay lập tức, Avery đã nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ từ người xung quanh. Các chàng trai bị thu hút, các cô gái lại càng bị cô hớp hồn hơn. Riêng Xavier lặng thinh đi bên cạnh, thi thoảng choàng tay qua eo cô, hay đan tay vào với cô như thể muốn nói với tất cả những người kia rằng: Cô gái này là của tôi đấy!
Avery lại cười thầm trong bụng. Đâu phải cô không biết chú Thỏ sao băng nhà cô nghĩ gì chứ? Trên tàu điện, cô đã mường tượng ra đủ các phản ứng của Tara và Andrew khi biết anh và cô đang hẹn hò với nhau. Trước đây, Avery chủ động đề nghị giữ bí mật mối quan hệ với anh là bởi họ cùng công tác trong một đơn vị. Cô đã từng cho rằng tạm thời nên giấu kín chuyện yêu đương thì tốt hơn.
Nhưng sau giấc mơ đêm qua, trong lòng cô bỗng dấy lên một nỗi bất an. Là Thợ Săn, mỗi ngày đều có một nguy hiểm mới chờ đón họ. Avery không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Có lẽ đã đến lúc phải nói với cả thế giới rằng họ thuộc về nhau.
Ở bên cạnh, Xavier nắm nhẹ tay cô và hỏi: “Em ổn chứ?”
Avery như vừa bừng tỉnh. Cô nhìn về phía anh và đan chặt ngón tay vào với anh hơn. “Em ổn mà.”
Tuy cô đáp vậy, Xavier vẫn mang cảm giác hôm ấy Avery có gì lạ lắm. Anh đoán rằng cô đang hồi hộp khi đi cùng anh đến gặp đồng nghiệp. Dù không vui mấy nhưng anh tự nhủ, mình sẽ giữ bí mật này thêm một ngày nữa vậy.
Như đã đoán trước, sự xuất hiện của Xavier bên cạnh Avery tại Linkonland đã gây ra cú sốc không hề nhỏ cho Andrew. Ngay cả Tara, người đã bắt đầu hoài nghi về quan hệ thật sự của Avery và anh từ trước, cũng tỏ vẻ bất ngờ. Vừa định xoè bàn tay mang nhẫn của mình ra cho Tara xem thì cô đã nghe thấy lời Xavier phân trần bên cạnh:
“Tôi tình cờ đi ngang qua khu vực gần đây rồi gặp Avery thôi.”
Cô quay sang nhìn anh, sững sờ. Tin tức chưa kịp thông báo đã bị anh phủ đầu như thế.
“À… Ừm… Thật ra bọn mình…”
“Là hàng xóm,” Xavier tiếp lời cô một cách nhanh nhảu bất thường.
Tara trao đổi với Avery một ánh mắt ngờ vực. Nhưng để không khí bớt ngượng ngùng, cô nàng mới vui vẻ nói:
“À, vâng. Em biết mà. Em có đến chơi với Avery vài lần. Cơ mà dạo này không thấy cậu mời mình đến thăm nhà nữa đấy!”
Avery chỉ biết cười trừ, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề sang việc vui chơi. “Hay là tụi mình đi gắp thú đi?”
Khu vực gần họ có rất nhiều máy chơi điện tử đủ loại, đặc biệt là những chiếc máy gắp thú vô cùng đáng yêu luôn thu hút rất đông khách đến. Avery chọn hai chiếc cho cả bọn, rồi xung phong nắm lấy cần điều khiển, nhưng thay vì sử dụng tay thuận của mình, cô cố ý cầm tay trái để khoe ra chiếc nhẫn bằng bạc sáng loá. Sau rất nhiều lần thử mà chẳng có chú thú bông nào ngoan ngoãn chui vào gắp của cô, Avery bắt đầu khó chịu với chúng.
Ở bên trong lớp kính, từng con thú bông xếp chồng lên nhau, mềm mại và vô hại đang trơ mắt nhìn cô như thể trêu ngươi. Avery buông cần điều khiển, quay ngoắt sang bên cạnh để tìm Tara.
Trái với mong đợi của cô, đôi mắt hình trái tim của Tara chỉ ghim chặt vào Andrew khi anh lấy từ máy gắp thú ra cho cô nàng một con cún bông.
“Cho em thật hả? Anh Andrew xịn thật đấy!”
Ánh đèn từ máy làm bật gò má ửng hồng của Tara. Còn Andrew, tuy không biết nói gì nhưng lại nhìn đồng nghiệp nữ và mỉm cười. Ôi, ái tình! Xem chừng Andrew cũng thích Tara lắm đấy. Mải nhìn bạn mình, cô chẳng để ý bên cạnh, mãi cho đến khi chiếc máy của cô reo lên âm thanh chúc mừng thật to, cô mới quay đầu nhìn lại.
Chẳng biết từ khi nào mà gần một nửa số thú bông trong máy đã nằm sẵn ở khu vực nhận thưởng. Chúng nối đuôi nhau nhảy xuống cái lỗ ở góc máy, theo sau là loạt âm thanh chúc mừng thật vui tai. Avery tròn mắt nhìn Xavier khom lưng lấy hết phần thưởng ra khỏi máy và đặt chúng vào tay cô.
“Của em đây.”
“Ơ… Xavier?…”
Tara và Andrew từ máy bên kia cũng hết lời khen ngợi kỹ năng gắp thú của Xavier. Kết quả là cả bọn ra khỏi khu trò chơi điện tử với các túi thú bông đầy ắp trên tay. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc, nhà của Avery và Xavier sẽ nhiều thú hơn là khu vui chơi nữa.
Cứ nghĩ Avery sẽ vui vẻ hơn với đám thú bông mới, vậy mà cô đưa chúng trở lại để anh xách trong khi vui vẻ khoác tay Tara bàn chuyện chơi gì tiếp theo. Lần này thì Tara muốn thử mấy trò mạo hiểm nên cả bốn người lần lượt xếp hàng lấy vé. Bọn họ ai nấy đều là Thợ Săn đã được đào tạo bài bản, lại thường xuyên nhận nhiệm vụ trong môi trường khắc nghiệt, vài trò cảm giác mạnh ở Linkonland chẳng thấm tháp vào đâu. Thế mà ngay sau khi cả nhóm xuống đu quay, Avery làm động tác choáng váng đến mất thăng bằng và ngả cả người về phía Xavier. Ngay tức khắc, anh ôm lấy cô, lại nhấc bổng cô lên rồi bồng bế ra khỏi chốn đông người như một nàng công chúa. Khỏi phải nói, Tara và Andrew đã sững sờ thế nào.
Sau khi chơi đùa thấm mệt, hai chàng trai xếp hàng mua bữa trưa cho cả nhóm. Khi chỉ còn lại hai người, Tara mới thoải mái mà kể cho Avery nghe tất tần tật những điều mà cô nàng không thể nhịn lâu hơn được nữa:
“Lúc nãy đi tàu lượn, bọn mình đã nắm tay nhau đó! Ừ thì… Là mình hào hứng quá nên vô tình chạm vào tay anh ấy. Nhưng mà anh ấy cũng siết nhẹ tay mình mà!”
Tara cười khúc khích. Ngay cả khi cô bạn không kể thì Avery cũng đã nhìn thấy toàn bộ. Làm sao mà cô bỏ qua được tất cả những dấu hiệu rất rõ ràng, rằng tình cảm của Tara không chỉ đến từ một phía chứ? Avery bất giác vui lây cho bạn. Được nói với cả thế giới rằng mình cảm mến một người quả nhiên là một hạnh phúc lớn lao. Bất chợt, ánh mắt cô đổ dồn về phía Xavier đang đứng trong hàng người phía xa. Anh đang nghĩ gì vậy? Liệu anh có muốn được công khai thể hiện tình cảm với cô nhiều như cô lúc này chăng?
Avery còn đang mải nghĩ ngợi thì bỗng Tara nghiêng về phía trước để nhìn cô cho thật kỹ.
“Mà này, Avery. Cậu và Xavier trông còn thân thiết hơn bọn mình nữa…”
Avery mỉm cười, dù đã cố tỏ ra bình thường nhưng cô tin chắc rằng khoé miệng của mình đã kéo đến tận mang tai.
Tara lại tiếp tục: “Sao cậu rủ được Xavier đi hẹn hò đôi vậy? Cái cách hai người nhìn nhau thật tình tứ quá đi… Anh ấy lại còn bế cậu lên như thế nữa… Khai thật với mình đi. Có phải giữa hai người đang có gì đó mờ ám không?”
Hẳn Tara không biết Avery đang muốn khai thật, khai cho bằng hết mọi chuyện. Thế nhưng chưa kịp mở lời thì hai chàng trai của họ đã quay lại.
“Bữa trưa của chúng ta đây.” Andrew nói rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tara. Xavier an toạ cạnh Avery và đưa cho cô chai nước đã được anh vặn nắp.
Avery trông có vẻ tiu nghỉu mà Xavier không rõ tại sao. Tuy vậy, rất nhanh sau đó, cô đã nghĩ ra một cách mới để thu hút sự chú ý của bạn mình vào chiếc nhẫn bạc trên tay.
Bằng một cử chỉ vô cùng điệu nghệ, Avery cầm lấy chai nước từ tay Xavier. Ngón áp út của cô cố tình chìa ra phía trước hết mức có thể, thành ra cô chỉ cầm được cái chai bằng ba ngón tay. Nước chưa kịp chạm môi, cô đã bất cẩn làm rơi cái chai.
“Ối, Avery!” Tara kêu lên. Nước lạnh đổ ra váy jeans và đầu gối Avery khiến chính cô bị giật mình.
Trong lúc cô còn đang bối rối, Xavier đã nhanh tay lấy khăn lau từ chiếc balo của Avery mà anh đeo trên vai suốt từ sáng.
“Em uống từ từ thôi,” anh nói trong khi cẩn thận lau nước trên đùi và váy yếm của cô.
Tất nhiên, cử chỉ rõ mồn một như thế không thoát nổi ánh mắt tinh tường của Tara.
“Em xin lỗi…”
“Không sao. Ổn rồi,” Xavier lên tiếng. Sau đó cả anh và Avery mới quay sang hai người đối diện. Thấy vẻ hoài nghi hiện trên gương mặt Tara, anh mới nói thêm: “Hàng xóm chăm sóc nhau là lẽ thường tình thôi mà.”
“À, vâng…” Tara đáp lời. Thấy có chút kỳ quái nên cô nàng vội quay sang nhìn Andrew. “Vậy chúng ta cùng ăn trưa nhé?”
Một bữa ăn ngon miệng đã làm tâm trạng Avery phấn chấn hơn đôi chút. Sau khi nghỉ ngơi, cô chụm đầu lại với Tara bàn “chiến thuật” tiếp theo.
“Chúng ta nên chọn trò chơi nào mà dễ tương tác với nhau ấy. Kiểu những trò cần sức đồng đội chẳng hạn…” Tara nói. Cô đã đổi vị trí để ngồi sát vào với Avery trong khi Andrew nhận nhiệm vụ mua thêm nước uống. Bất đắc dĩ, Xavier phải đứng khoanh tay, lưng tựa vào thân cây gần đó mà nhìn về phía hai cô gái. Trong lòng anh dâng lên một chút khó chịu.
Vì quá bận rộn lên kế hoạch với Tara mà Avery chẳng để ý đến anh. Còn anh thì vẫn âm thầm theo sát cô từng chút một. Thứ cảm giác bồn chồn ở trong lòng khiến anh phải nghĩ ngợi. Avery đang cư xử khác ngày thường, và anh muốn biết nguyên do là vì sao. Phải chăng là vì anh? Xavier không kìm được mà cứ tua đi tua lại những chuyện đã xảy ra suốt từ sáng nay trong đầu. Càng nghĩ, anh càng thấy rối bời. Tâm trí anh chẳng thể tập trung vào việc tận hưởng những trò vui mà Linkonland đem lại.
Theo như mong muốn của hai cô gái, bốn người cùng nhau tiến vào nhà ma. Avery ra hiệu cho Tara cùng Andrew đi trước. Cô bạn rối rít cảm ơn cô bằng khẩu hình miệng trước khi khoác tay chàng trai mình thầm mến đi vào trong. Cô nàng không biết rằng chỉ vì sợ ma nên Avery mới ngập ngừng mãi ở lối vào như thế.
Đúng lúc đó, bàn tay to lớn của Xavier che chở lấy cô. Anh kéo nhẹ cô vào bên trong căn phòng tối mịt.
“Nếu sợ thì hãy bám vào anh.”
Chỉ chờ có vậy, Avery nắm rịt lấy cánh tay của Xavier. Lối dài dẫn vào trong căn nhà ma ám với đủ các thể loại hù dọa chào đón hai người. Bỗng chốc chẳng thấy cặp Tara và Andrew đâu nữa. Có thể họ đã rẽ sang một hướng khác. Nhưng Avery chẳng dám mở mắt ra mà nhìn. Cô dựa dẫm hoàn toàn vào Xavier, để anh dẫn lối và bảo vệ cô.
Xavier muốn nhân cơ hội được ở riêng với Avery mà trò chuyện thêm với cô về nỗi bất an trong lòng. Nhưng xét tình hình này thì anh đành phải gác lại. Anh vừa ôm vừa dìu dắt người thương, dùng Evol tạo ra những đốm sáng nhỏ soi đường và cũng là để an ủi cô. Thi thoảng có những tiếng thét hay rên rỉ mà Avery cam đoan rằng không phải của người đi bên cạnh mình. Mỗi lần như thế cô đều ôm chặt lấy Xavier. Anh xem việc hộ tống cô ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này là chuyện hết sức nghiêm túc. Chính vì thế mà mỗi lần bất cứ cái bóng nào tiến đến gần Avery, chúng đều bị anh đấm cho bay đến tận bên kia phòng. Nghĩ lại thì rất có thể những tiếng rên rỉ kia xem chừng đến từ mấy con ma đó.
Mất khoảng nửa tiếng, cả hai mới thoát ra khỏi ngôi nhà. Avery chỉ dám thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh nắng chiều đang chào đón mình.
“Em… Em nghĩ là Tara và Andrew đã thoát ra từ lối khác rồi… Chúng ta đi gặp họ thôi…”
Nói vậy nhưng đôi chân cô bủn rủn đến mức không nhấc lên nổi nữa. Thấy bước đi của cô chao đảo, Xavier lập tức ngồi xuống với tấm lưng hướng về phía cô.
“Leo lên đi. Anh cõng em.”
Avery không chần chừ mà cúi người, ôm lấy cổ anh. “Cảm ơn anh nhé, Xavier…”
Anh cõng cô một đoạn men theo khuôn viên nhà ma để tìm đến lối ra khác. Avery hệt như một con mèo nhỏ, run rẩy trên lưng anh.
“Avey này…” Xavier mở lời.
“Vâng?”
Tiếng lòng vẫn chưa kịp nói, Tara và Andrew đã xuất hiện ở một lối thoát khác. Vừa thấy họ, Avery đã đổi ngay bàn tay trái đặt quanh cổ anh ra ngoài, ở vị trí có thể được nhìn thấy ngay. Cô muốn nhân cơ hội này để dồn sự chú ý của mọi người về chiếc nhẫn, nhưng mặc cho mọi cố gắng của cô, cả nhóm chỉ lo lắng vì nghĩ cô đã bị thương.
Trời về chiều, cuộc hẹn của họ đang dần khép lại. Trò chơi cuối cùng mà họ thử là bắn súng. Avery đề nghị như thế vì biết thể nào Andrew cũng ghi điểm tuyệt đối trong mắt Tara với tài nghệ của mình ở khoản này.
Bia tập bắn của Linkonland mang hình dáng con thỏ mặc đồ phi hành gia to bằng người thật. Vừa nhìn thấy, Avery đã cười khúc khích và thì thầm với Xavier: “Trông nó hệt như một con thỏ nào đó mà em biết ghê!”
“Tập trung nào,” anh nhắc nhở. Dù không dùng đạn thật thì em vẫn phải nhớ các quy tắc an toàn chứ.”
Nhưng Avery lại ngẫu hứng muốn thử bắn bằng tay trái. Kết quả là cô chẳng bắn trúng tấm bia nào, lại còn bị Xavier “lên lớp” về một loạt các quy tắc của Hiệp Hội Thợ Săn.
Nhìn thấy cặp đôi Tara và Andrew vui vẻ bên nhau, Avery vừa mừng cho bạn vừa có chút thất vọng cho mình. Cô ỉu xìu, hụt hẫng suốt cả ngày hôm ấy. Còn Xavier lại thấy sự im lặng của cô thật khó hiểu.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc họ chào tạm biệt Linkonland. Andrew ngỏ ý đưa Tara đi ăn tối, tất nhiên là Avery đã nhận được tín hiệu từ bạn mình nên cô mới tìm cớ từ chối đi tiếp cùng nhau. Cô vẫy chào tạm biệt cả hai, trong nụ cười không giấu nổi niềm háo hức được nghe tin tức tốt lành từ Tara sau ngày hôm nay.
*
* *
Người chẳng vui vẻ mấy suốt cả ngày hôm đó không chỉ có Avery. Vốn dĩ đó là một buổi hẹn hò đôi cho bốn người, nhưng Xavier lại luôn có cảm giác mình là kẻ dư thừa, bị gạt sang một bên bởi không ai khác ngoài người con gái anh thương.
Avery xinh đẹp của anh hôm nay lại chú ý đến người khác quá nhiều. Dẫu anh vẫn luôn cố gắng tuân thủ giao ước giữ bí mật chuyện hẹn hò ở nơi công sở của họ, Xavier vô cùng khó chịu khi thấy đồng nghiệp khác tỏ ra thân thiết với cô gái của anh. Kể cả khi đồng nghiệp đó là Tara.
Anh đã theo sau bước chân cô, nhìn cô cười nói líu lo cùng Tara cả ngày hôm ấy. Trong những lần hiếm hoi khi cô cuối cùng cũng chú ý đến anh, cô lại chẳng thấy được vẻ phụng phịu như một chú thỏ bị bỏ rơi của anh. Suốt quãng đường về, cả hai còn chẳng nói với nhau lời nào.
Cánh cửa căn hộ chung khép lại. Con mèo Rune đang nằm dài trên sàn, thấy chủ nhân về thì mới lười biếng nhổm dậy, cạ vào chân Avery một cái để chào cô và nằm phơi bụng ra trước Xavier. Nhưng trái với sự mong đợi của nó, anh chẳng vuốt ve nó như ngày thường mà bước theo Avery vào phòng ngủ.
“Avey ơi?”
Đáp lại anh vẫn là sự lặng thinh như thể cô không nghe anh gọi. Avery mở cửa tủ áo, lấy ra mấy bộ trang phục của mình rồi quẳng chúng lên giường.
“Em làm gì vậy, Avery?”
“Em dọn về căn hộ bên dưới của mình.” Cô hậm hực nói.
Xavier nghe thế thì hốt hoảng lắm. Anh vội nắm lấy cổ tay để ngăn cô lại.
“Chuyện này là sao? Em không định nói cho anh biết lý do em giận dỗi anh cả buổi trời à?”
Avery đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì anh càng ôm chặt cô. Sau cùng, cô thở dài một hơi rồi nói:
“Em dọn về nhà cũ để đúng với thân phận hàng xóm của anh.”
Xavier cúi xuống nhìn người yêu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như anh đã hiểu được vì sao cô lại hờn dỗi đến vậy.
“Ra vậy. Em giận anh vì anh nói với đồng nghiệp rằng chúng ta chỉ là hàng xóm.”
Avery ngước lên nhìn bạn trai, vẻ ấm ức không thể che giấu nổi trên mặt cô sớm chuyển thành nước mắt lưng tròng. Nhưng cô nén chúng vào trong.
“Anh đã vạch rõ ranh giới như vậy thì có lẽ em nên dọn về tầng dưới luôn…”
“Avey…” Xavier dùng cả hai tay nâng gương mặt của người dấu yêu lên, đồng thời cũng để cô bình tĩnh lại. “Anh nói với họ như thế là để bảo vệ bí mật của chúng ta.”
Avery ném cho anh một cái nhìn ấm ức. Thường ngày anh hay để ý chi tiết nhỏ về cô mà hôm nay sao lại không chịu hiểu cho cô chứ? Cô lại nói:
“Nhưng em không còn muốn giữ bí mật này nữa. Em đã cố tình để Tara thấy chiếc nhẫn anh tặng em…” Avery giơ tay lên trước mặt Xavier. “Khi Tara hỏi đến, anh sẽ có cái cớ để nói rằng chiếc nhẫn này là của anh… Vậy mà… Biết bao cơ hội đã bị bỏ lỡ…”
Xavier vỡ lẽ. Hóa ra cả ngày hôm ấy Avery cư xử kỳ lạ như thế là vì chiếc nhẫn này đây. Anh nhẹ hôn lên nó trong lúc nắm lấy tay cô. “Em có thể nói trước với anh chuyện này mà.” Một nụ hôn khác rơi vào lòng bàn tay cô.
Trước sự dịu dàng của anh, tông giọng của đã dịu lại dần. “Em không chắc lắm về chuyện anh có muốn công khai hay chưa… Tốt nhất vẫn để Tara tự phát hiện ra như một chuyện vô tình. Sau đó anh sẽ có cơ hội nói với đồng nghiệp chuyện chúng ta theo cách tự nhiên nhất…”
Xavier dụi trán mình lên tóc cô. “Em nghĩ nhiều rồi, Avey. Với anh, không quan trọng chúng ta công khai như thế nào hay ở đâu. Điều anh cần là em. Chỉ vậy thôi.”
Avery nhìn Xavier thêm một lúc nữa trước khi nhón chân để hôn lên má anh. “Là em đã không suy nghĩ thấu đáo chuyện hẹn hò bí mật từ trước… Em đã chẳng lường đến những chuyện phiền não thế này…”
Xavier đặt một nụ hôn lên trán cô. Dù không nói ra, nhưng từng đốm sáng bé xíu bắt đầu xuất hiện quanh căn phòng. Chúng là cách Xavier nói với cô rằng anh đang vui.
“Em không biết anh đã muốn công khai chuyện chúng ta ngay từ lúc em đồng ý hẹn hò với anh nhiều như thế nào đâu.” Vừa ôm lấy cô anh vừa thầm thì. “Mỗi ngày nhìn thấy em ở Trụ sở, tất cả những gì anh muốn làm là chạy đến ôm em, hôn em. Anh không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng vì em, Mèo mặt trăng ạ, vì em muốn giữ bí mật nên anh phải vờ như chúng ta chỉ là người quen.”
Nụ hôn của Xavier trượt xuống chóp mũi cô. Anh dìu cô ngồi xuống mép giường, còn mình thì khuỵu xuống trên một gối ở phía đối diện. Anh ân cần xoa nắn đôi chân đã mỏi rã vì cả ngày rong chơi của cô.
“Dường như em đã làm mọi thứ phức tạp lên rồi,” cô thở dài.
“Avey.” Xavier gọi tên cô. Gương mặt anh bỗng xịu xuống. Anh đặt cằm mình lên đầu cô như một chú thỏ đang đợi được cô vuốt ve. “Bây giờ anh đã có thể nói với người khác chúng ta không chỉ là hàng xóm rồi chứ?”
Avery lại chẳng nỡ từ chối anh chút nào. Nhưng vì biết Xavier đã vui vẻ trở lại, cô quyết định trêu đùa anh thêm một lúc nữa.
“Vậy anh nói xem chúng ta là gì của nhau nếu không là hàng xóm nào? Bạn cùng nhà ư?”
Vẻ mặt đầy hụt hẫng của Xavier ngước lên nhìn cô.
“Anh không vui với danh phận mới này hả?”
Xavier cúi đầu, tiếp tục xoa nắn chân cô. “Chúng ta có chỉ đơn thuần là bạn cùng nhà thôi không?”
Avery lại chưa chịu thua. Đôi chân cô ngoe nguẩy trong lòng Xavier như hai chiếc cần câu mèo cần được anh bắt lấy.
“Ừ nhỉ! Em còn nấu nướng, pha trà cho anh nữa. Tính ra em là đầu bếp của anh còn gì.”
Xavier giữ chặt lấy chân cô, đặt vào hai bên hông mình để có thể tiến sát lại gần cô hơn. Anh nói: “Em thật sự muốn công khai như thế à? Anh còn chưa bắt đền vì cả ngày nay em đã không hề để tâm đến anh, dù chỉ một chút thôi đấy.”
Avery chống chế:
“Em không có… Em chỉ giúp Tara và Andrew có cơ hội ở bên nhau nhiều hơn. Vả lại em cũng luôn tìm cách để họ thấy chiếc nhẫn anh tặng cơ mà…”
Càng phân trần thì Avery lại càng thấy Xavier nói đúng. Tâm trí cô chỉ tập trung vào đồng nghiệp, và những suy tính làm sao để công khai mối tình với Xavier. Cô đã thật sự ngó lơ anh trong phần lớn thời gian ở Linkonland.
“Anh đã rất muốn nắm tay em,” Xavier cọ cọ gương mặt anh vào đùi trong của cô. “Nhưng Avey luôn đi cạnh Tara. Em trò chuyện và cười nói với cô ấy còn nhiều hơn cả nhìn anh… Về đến nhà thì lại giận dỗi và trêu đùa với anh. Avey thật sự không quan tâm đến cảm nhận của anh như vậy ư?”
Avery luồn tay vào tóc Xavier, vỗ về. “Em xin lỗi mà…” Rõ ràng người nổi giận trước là cô, sao bây giờ thế trận đã hoàn toàn đảo ngược?
Dường như nắm được cảm giác có lỗi đó của Avery, Xavier lập tức nhổm dậy. Anh rướn người về trước, khiến cô ngả dần về phía chiếc giường. Nhưng anh không để cô rơi hẳn xuống mà dùng tay đỡ lấy lưng dưới của cô.
“Xin lỗi bằng lời thì không thể bù đắp được cảm giác bị bỏ rơi cả ngày nay của anh đâu.”
Biểu cảm tiu nghỉu vừa mới nãy còn hiện trên gương mặt Xavier giờ đã bị thay thế bởi một cái nhếch mép đầy tinh quái. Đến lúc này thì Avery biết mình đã rơi vào cái bẫy của anh rồi. Nhưng Xavier lập tức khóa môi cô lại trước khi cô kịp chạy trốn. Chầm chậm, anh chẳng vội vàng dùng đầu lưỡi tách nhẹ môi cô ra.
Bị tấn công bất ngờ, Avery thở hắt. Cô níu lấy vai áo Xavier trong lúc anh vừa hôn vừa hạ cô xuống giường. Từng nụ hôn nóng ran của anh chạy dọc từ môi xuống cằm, lại từ cằm xuống cổ. Sợi dây trên váy yếm của cô bị anh tháo gỡ từ lúc nào. Bờ vai trần lộ ra bị môi anh chiếm lấy bằng những nụ hôn cháy bỏng. Và anh sẽ chẳng để cô đi cho đến khi trăng lên cao, đến khi cả cơ thể cô được ủ ấp trong những dấu hôn rực đỏ như hoàng hôn vừa tắt, những dấu vết chỉ của riêng anh.
“Avey… Avey… Em đừng quên lời hẹn ước của chúng ta giữa các vì sao…”
Giữa cơn mơ màng khi tỉnh giấc trong vòng tay Xavier, bên ngoài trăng đã lên, Avery nói cùng anh:
“Dường như em đã mơ thấy một nơi thật xa xôi so với Linkon này… Ở đó, anh là Đức vua, còn em là Hoàng hậu của một thế giới đang lụi tàn…”
Giấc mơ, hay là cơn ác mộng của Xavier đang thức tỉnh. Nhưng anh gạt nó sang một bên như cái cách anh vén tóc của Avery lên và hôn lên mặt người yêu dấu.
Khoảnh khắc này đây, khi cô nằm gọn trong tay anh, chính là thực tại duy nhất của anh. Giữa vũ trụ với muôn vàn tinh tú xoay vần, họ sẽ luôn tìm thấy nhau.
Ngày hôm sau, cả đơn vị UNICORNS được một phen náo động khi Xavier chính thức tuyên bố anh đã rơi vào lưới tình với Avery từ rất lâu rồi.
-Hết-
21.08.2025
OC và cốt truyện thuộc về Thiên Nhã. Tựa truyện do bạn đặt.
Cốt truyện có sự đóng góp của tác giả.
Để lại một bình luận