Nàng vốn là giao long tự do tự tại giữa đất trời. Còn hắn là thần long chẳng biết từ phương nào đến, ngang nhiên chiếm đóng mảnh đất của nàng, ràng buộc trái tim nàng.

Giấc mơ được dệt cho Tessie Hoang.

Fandom: Love and Deepspace.

Ship: Rafayel (Kỳ Dục) x Tessie (Tiểu Dương – OC).

Thể loại: AU phương Đông, phép thuật, hài hước, lãng mạn, ngọt

Số từ: 6164.

Chương một

Trăng rọi thứ ánh sáng bàng bạc đầy mê hoặc của nó xuống dòng nước tinh khiết. Bên bờ, chỗ nước nông là suối tóc dài thiếu nữ rủ, đắm mình vào làn nước đầy linh khí. Giữa nơi hoang vu lại có hồ nước tinh khiết thế này thì thật sảng khoái, vừa hay giúp thiếu nữ chữa trị được vết thương do cuộc đụng độ vừa rồi gây ra.

Nàng thả mình xuống nước, nén tiếng thở dài. Vốn nàng là một giao long đang yên đang lành ngự tại đất riêng của mình, thế mà chẳng biết đám rồng nhõi kia từ đâu đến cướp phá. Nàng nào có sợ bọn chúng? Chỉ là thân cô thế cô khó tránh khỏi thương tích. Vả lại, sau khi xử trí bọn chúng xong xuôi thì nơi ở cũ đã vấy máu tanh rồi. Quả thực không còn phù hợp với nàng nữa.

Sau cả ngày lang thang tìm vùng đất mới, cuối cùng nàng cũng đến được nơi này. Thấy phong cảnh hữu tình, linh khí lại dồi dào, còn là chốn hoang vu chưa ai xưng bá, nàng giao long mới giăng kết giới biến nơi này thành lãnh địa riêng của mình. Trước mắt cứ trị thương, gột rửa bụi trần và những chuyện phiền não cái đã, rồi chuyện khác nàng sẽ từ từ tính sau. 

Ngâm mình được một lúc, thiếu nữ đã cảm nhận được các vết thương nhỏ trên cơ thể dần bình phục, tâm tình cũng theo đó mà khá hơn. Nàng thậm chí còn đùa nghịch với lũ cá vừa bơi qua trước mặt mà rằng:

“Vô ưu như lũ chúng bay đúng là phúc phần đấy!” 

Đàn cá nhỏ quẫy đuôi rồi bơi quanh nàng một vòng, tựa hồ như bị thu hút bởi cơ thể tỏa ra đầy tiên khí của nàng. Tuy chưa vượt qua đại vũ môn để hóa rồng mà chỉ mới nửa đường đắc đạo, nàng giao long cũng nào phải kẻ dễ bị bắt nạt. Chẳng qua nàng không có gia tộc lớn chống lưng nên mới thường xuyên bị đám rồng khác đến quấy rầy. Nghĩ đến lại thấy ấm ức trong lòng, nàng trút mọi muộn phiền lên đám sinh vật nhỏ bé còn chưa khai mở linh trí dưới dòng nước kia.

“Thật quá quắt! Cái lũ oắt con đó cậy đông mà chèn ép ta! Ắt hẳn hôm nay chúng đã được một bài học đắt giá. Để ta chống mắt lên xem còn kẻ nào dám đến làm phiền!”

Giao long quẫy chân thật mạnh, đánh động lũ cá khiến chúng tản ra. Đợi nàng trút xong cơn giận, chúng lại rủ nhau quây quần bên nàng như đang ủi an. Nàng lại ngụp lặn xuống sâu hơn, để làn nước mát bao lấy thân thể thiếu nữ cùng mái tóc dài thả tự do chẳng còn bị ràng buộc bởi trâm cài. Lúc vừa ngoi lên, nàng bỗng nghe thấy tiếng chân rất khẽ đạp lên lá khô. 

“Ai đó?” Giao long hỏi, đôi mắt tinh tường của nàng hướng về phía phát ra âm thanh. Chẳng mấy chốc mà dáng người cao cao xuất hiện. Máu trên áo giáp của hắn còn chảy ròng ròng, vấy bẩn chốn bồng lai tiên cảnh. 

Hắn nhìn nàng. Nàng nhìn hắn. 

Giao long ẩn mình trong làn nước lóng lánh ánh bạc. Nàng âm thầm đánh giá người vừa đến. Trên người hắn chẳng toả ra chút linh lực nào, nàng bèn cho rằng hắn chỉ là một kẻ tầm thường, một phàm phu tục tử đúng nghĩa. Vì kết giới nàng đã giăng chỉ có người phàm mới có thể bước vào. Thần tiên từ phương nào đến cũng đều phải dè chừng ở phía xa, chỉ có kẻ mạnh hơn nàng bội phần mới có thể tiến vào, nhưng kể cả thế, ắt nàng sẽ cảm nhận được luồng tiên khí mạnh mẽ từ họ. 

Mà tên phàm nhân này thì không hề có. Thấy hắn tuy máu me nhưng vô hại, nàng định bảo hắn cuốn gói ra khỏi chỗ này thôi. Thế mà hắn cứ đứng như phỗng, còn nhìn nàng chòng chọc đến mức vô lễ. Giao long có chút khó chịu, nàng khom mình để làn nước che phủ cơ thể ngọc ngà của mình trước đôi mắt phàm nhân rồi nói:

“Ngươi nhìn chằm chằm cái gì vậy hả?”

Tên đó vẫn không đáp gì. Hắn chỉ nhìn nàng. Hắn nhìn nàng như thể cả đời hắn chưa bao giờ thấy một thiếu nữ kiều diễm đến bằng nhường ấy.

Giao long đưa mắt về phía bờ hồ, nơi y phục nàng trút bỏ vẫn còn đang ở đấy. Nàng muốn bơi về phía đó, nhưng cái tên phàm nhân kia đang đứng rất gần. Nàng hỏi:

“Ngươi có nghe ta nói không? Ngươi là ai? Sao lại tự tiện vào lãnh địa của ta? Ngươi không biết ta có thể ăn tươi nuốt sống ngươi ngay lập tức à?”

Hắn vẫn im thin thít chẳng ra dáng sợ sệt chi cả. Tới nước này thì chỉ còn cách cho hắn thị phạm thế nào là sức mạnh của giao long. Nàng nghĩ rồi mới liếc hắn, sau đó lại xoay người. Ánh chớp lóe lên giữa không trung, nhoáng cái ở nơi thiếu nữ vừa tắm đã xuất hiện một con giao long vươn mình lên. Nhìn xuống gã phàm nhân chỉ như một con kiến dưới chân nàng, giao long nhe nanh vuốt về phía hắn mà nói:

“Ngươi có biết mình đang đứng trên lãnh địa của ai không? Biết điều thì xéo đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Nàng còn gầm lên một tiếng thật dũng mãnh trước khi ghé mặt xuống chỗ tên phàm nhân kia. Hơi thở của nàng đủ để làm đám trúc phía sau hắn lay động. Thế mà cái tên chỉ bé bằng con kiến đó mỉm cười. Hắn còn dám đưa cái tay không vấy máu của mình mà chạm lên khoé miệng nàng.

“Ta chỉ là một kẻ đi lạc,” hắn nói bằng giọng điệu quá đỗi bình thản, đến mức làm nàng ngạc nhiên. “Ta không rõ nơi này thuộc về ai, nhưng…”

Hắn bỏ dở câu nói, rồi nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt mang sắc tử ngọc của hắn loé lên thứ tia sáng màu lam. Một cơn gió mạnh ở đâu ập đến, khuấy đảo cả rừng trúc. Mặt hồ vốn tĩnh lặng giờ đây lại bị xáo trộn. Đất rung chuyển, cả vùng tựa hồ như đã cảm nhận được luồng linh lực cực đại đến từ phía trước mặt giao long. 

Gã phàm nhân kia sao lại sở hữu nguồn linh lực mạnh đến thế? Khi cảnh vật đã trở về với màn đêm tịch mịch, giao long mới mở mắt ra. 

“Ơ này…”

Nơi kẻ phàm phu tục tử ấy vừa đứng giờ lại xuất hiện một con rồng. Rồng thực thụ chứ nào phải cái lũ oắt con nàng chạm trán lúc trước. Hắn to cao hơn nàng, dễ đến gấp đôi, chẳng tin nổi mới lúc nãy thôi hắn chỉ mang dáng dấp phàm nhân. Bỗng chốc thế cuộc đổi thay, nàng lại trở thành kẻ thấp bé bị hắn từ trên cao nhìn xuống. Hắn nói tiếp:

“Giờ ta đã hay biết vùng đất đầy linh khí này thuộc về ai. Vậy ta sẽ chiếm đóng là được.”

“Ơ… À, vâng…” Nàng giao long nhất thời còn bàng hoàng, nhưng nàng nhanh trí nói ngay: “Nếu ngài đã muốn như vậy, ta xin phép… cáo lui…”

Nói rồi nàng toan bay đi, nhưng bộ móng vuốt của thần long đã kẹp ngang đuôi nàng, khiến nàng suýt nữa mất thăng bằng. Nàng ngã nhào về phía sau, vừa vặn tựa vào trong lòng rồng lớn uy dũng. Giọng hắn âm vang cả một vùng:

“Đất này giờ là của ta, kể cả sông núi và cây cỏ đều là của ta. Tất nhiên, những kẻ ở đây cũng theo lẽ đó mà thuộc về ta.”

Giao long chớp mắt. Lý nào mà lại như thế chứ? Nàng vùng vẫy nhưng chẳng thoát được nanh vuốt của hắn. 

“Nàng,” hắn nhìn nàng, tông giọng dịu hẳn đi. “Nàng cũng thuộc về ta.”

Chương hai

Bên đình viện có hai chiếc bóng theo nhành liễu rủ xuống hồ. Gió thổi đưa hương rượu quyện vào từng nét bút lãng tử đặt trên giấy trắng. Chẳng mấy chốc mà một thiếu nữ bằng mực đen đã hiện ra trên giấy, trông hệt như giai nhân đang ngồi ở phía trước mặt. 

“Tiểu Dương, nghiêng đầu về phía ta một chút.”

“Tiểu Dương, đừng cử động, không khéo con bướm trên tóc nàng sẽ bay đi mất đấy.”

“Tiểu Dương…”

Thiếu nữ nén tiếng thở dài, ngao ngán đưa mắt nhìn cái tên vừa mới gọi nàng hai tiếng Tiểu Dương đó.

“Ta không có tên. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đều không có tên.” Nàng cộc lốc nói với hắn vào ngày thứ hai sau khi hắn lì lợm ở lại chỗ của nàng. Mà đúng thế, nàng là một con giao long được đất trời sinh thành, còn chẳng nhớ được ai là phụ mẫu của mình. Từ lúc có trí khôn đến giờ, nàng cứ lang bạt một mình như thế, chẳng cần đến một cái danh để người khác nhớ đến mình. 

“Thế thì ta sẽ gọi nàng là Tiểu Dương, tức biển nhỏ.” 

Hắn nói vậy, nàng cho là vu vơ. Nhưng hắn cứ luôn miệng gọi nàng bằng cái tên đó, còn ra vẻ rất chi là tự cao, như người trên ban ơn tặng tên cho nàng vậy. Cứ mỗi lần hắn gọi đến cái tên ấy là y như rằng có việc sai bảo. Nào là dâng rượu cho hắn uống, nào là ca hát nhảy múa cho hắn xem… Hôm ấy lại còn bảo nàng ngồi yên cho hắn vẽ… Mà mấy việc đó nàng chẳng hề muốn làm chút nào. Ngặt nỗi hắn là rồng, lại mạnh hơn nàng gấp bội. Thế nên thay vì so đo với hắn và chịu thiệt thòi, giao long mới thầm nhẫn nhịn hắn vài hôm.

Cái tên đó tự xưng là Kỳ Dục. Hắn chẳng nói cho nàng biết hắn từ đâu đến, chỉ biết rằng hắn định đóng chiếm luôn chỗ ở mới này của nàng. Yếu thế hơn hắn, giao long bấm bụng nhường luôn cho hắn mảnh đất dồi dào linh lực này. Nhưng như vậy chưa đủ. Hắn còn tham lam bắt nàng phải ở lại phục tùng hắn, như tỳ nữ hầu hạ hắn hàng ngày. 

Bỏ trốn, nhất định nàng phải bỏ trốn thôi! Nhưng dù giao long có làm gì đi chăng nữa thì đều chẳng thoát nổi con mắt thần linh của hắn. Nàng bỏ đi giữa đêm, hắn đã đứng sẵn ở lối ra chờ nàng. Nàng chuốc hắn say mèm để tiện bề hành động, hắn lại tiện tay ôm chặt lấy nàng, còn ngủ lên đùi nàng. Nàng lừa hắn một thì hắn sẽ bám nàng mười. Giao long quả thực là đã hết cách với cái tên này. 

Nên nàng đành ngậm đắng nuốt cay, giả vờ ngoan ngoãn thuận theo ý hắn để chờ ngày phản công. 

Không rõ Kỳ Dục là thần linh phương nào, giao long cũng chưa từng hỏi cặn kẽ. Hắn lại càng không hỏi chuyện trước kia của nàng. Cả hai cứ thế sớm tối bên nhau. Hắn dùng phép thuật dựng cho nàng cả một cái nhà lớn nhiều gian.  Mà ra vào chỉ có hai người mãi cũng chán, một hôm, giao long ngỏ ý muốn đến ngôi làng của thường dân gần đó dạo chơi.

“Ta nghe nói khu chợ gần đây bán rất nhiều đồ lạ đến từ khắp nơi đấy.” Nàng tiếp tục kể về khu chợ của phàm nhân hòng khiến Kỳ Dục tò mò hơn nữa. Chủ ý thật sự của nàng là mượn chốn đông người để tiện bề cắt đuôi hắn. 

Kỳ Dục nâng chén rượu nàng vừa đon đả rót cho, âm thầm quan sát vẻ mặt rạng rỡ của nàng khi tính kế với hắn đã ngót nghét một trăm lần rồi. Chưa lần nào nàng thành công trốn thoát khỏi hắn. Kỳ Dục lại nghĩ, chẳng biết nàng vờ vịt hay là ngốc thật đây? Hắn có thể dập tắt hy vọng của nàng ngay lúc ấy, nhưng hắn không làm thế. 

“Được. Ngày mai chúng ta sẽ đến đó.”

Chén rượu trên tay hắn cạn hẳn. Thiếu nữ bên cạnh hắn lại mỉm cười đắc ý. Dáng vẻ lén lén lút lút bày mưu sau lưng hắn của nàng hệt như đám thú nhỏ hắn từng săn bắt. Thật vô hại và đáng yêu! Hắn sẽ chiều theo ý nàng, để xem nàng có thể chạy bao xa.

Chương ba

Sáng hôm sau, một vị thần và một bán thần thong dong trong lớp áo dân thường, âm thầm sánh vai đi qua từng con phố đông đúc. Nàng đi một bước, hắn theo sát bên nàng, cả buổi chẳng hề rời mắt. 

“Ngài xem, những món ăn dân dã này đều rất ngon đấy!” 

Kỳ Dục nhìn nàng giao long thường ngày kiêu kỳ, một thân một mình vẫn có thể thăng làm bán thần, thế mà giờ đây đôi mắt lại long lanh lên vì vài món bánh của người phàm. Hắn cũng thuận theo ý nàng mà nếm thử hết cái này đến cái khác. Thần linh không cần ăn uống như con người, ấy thế mà ngày ngày, hắn đều sai bảo nàng làm điểm tâm cho hắn vui. Kỳ Dục đều ghi nhớ dáng vẻ hậm hực nhưng không thể cãi lại của nàng, hay vẻ loay hoay của nàng trong bếp. Xong xuôi, hắn lại chẳng động đũa mà dành hết cho nàng ăn, còn xoa đầu bảo rằng: “Giao long nhỏ phải ăn nhiều nữa thì mới thành rồng lớn được.” 

Nhìn lại đống hàng hóa mà nàng đã mua suốt buổi hôm ấy, mười phần đều là thức ăn. 

“Ta nói nàng cần ăn nhiều để mau lớn. Thế là nàng mua hết cái chợ của dân làng đó sao?” Kỳ Dục tặc lưỡi. Vật phẩm nàng đã mua nặng trĩu bên tay hắn, nhưng hắn vẫn có thể giữ tất cả lại trong lúc uyển chuyển đi về phía nàng. Giao long thầm nghĩ, phải tìm thêm mấy món nữa để làm hắn chậm lại thôi!

“Nếu ngài thấy ta ăn nhiều, tiêu tốn tiền bạc của ngài thì ta sẽ không mua gì nữa vậy.”

Giao long vờ như đang dỗi hờn để có cái cớ mà đi nhanh hơn. Xưa nay, nàng sống một thân một mình giữa đất trời, tiền của chưa bao giờ là mối bận tâm của nàng. Nhưng con người vẫn cần có vật trao đổi. Thế nên Kỳ Dục đã sớm đưa cho nàng một túi tiền nặng trịch để cầm theo bên người. Nàng định bụng tiêu hết số ấy, để hắn đi theo xách đồ hộ nàng đến mức nhũn cả chân tay, đó chính là lúc nàng sẽ cao chạy xa bay. 

“Một cái chợ xem chừng còn quá bé nhỏ với nàng.” Giọng Kỳ Dục vọng lại từ phía sau. Hắn cầm nhiều thứ thế kia mà vẫn rất nhanh nhẹn lách mình qua dòng người ngược lối để đuổi theo bóng dáng giao long của hắn, lại còn đặt một tay lên đầu nàng, xoa nhẹ. “Ta thấy như vậy còn quá ít.”

Cơ thể con người quả nhiên yếu đuối, chậm chạp, chẳng thể đi mây về gió như thần linh. Đi được một đoạn, kẻ mỏi chân lại là giao long. Nàng vừa thở ra một hơi đã thấy Kỳ Dục đứng ngay trước mắt. Hắn còn chẳng đổ một giọt mồ hôi nào trên trán.

“Tiểu Dương, nàng thấy mệt rồi à?”

Giao long lắc nhẹ đầu. Đôi mắt nàng chợt tình cờ lướt qua sạp hàng trang sức gần chỗ nghỉ chân của họ. 

“Trân châu thượng hạng đây! Khách quan, có muốn ngắm thử trân châu Đông Hải thượng hạng không?”

Từng viên trân châu sáng bóng thu hút ánh nhìn của giao long. Nàng đến lựa thử vài món trang sức xỏ vào tay. Còn Kỳ Dục chỉ lướt mắt một cái đã bình phẩm ngay:

“Ta đã nhìn qua trân châu ở Đông Hải rồi. Hoàn toàn không giống những món bịp bợm thế này.”

Ông chủ sạp hàng nghe vậy thì đổi sắc mặt. “Ngài nói gì vậy chứ? Rõ ràng là hàng chuyển từ Đông Hải về.” 

Kỳ Dục không để lời của ông chủ vào tai. Hắn quay sang giao long, thấy nàng hứng thú với mấy món đồ kém chất lượng đó thì mới hỏi:

“Nàng thích chúng à?”

Giao long chậm rãi đặt chuỗi trân châu trở xuống sạp hàng. Nàng còn chưa kịp đáp thì ông chủ đã xen vào:

“Ngài xem, phu nhân của ngài rất thích chiếc vòng này. Hay là mua một chuỗi tặng cho phu nhân?”

Giao long nghiêng đầu nhìn Kỳ Dục. Phản ứng của hắn vô cùng kỳ lạ. Thoạt đầu, chóp tai hắn đỏ lên. Nàng còn đinh ninh rằng như vậy là do hắn tức giận cơ. Ấy thế mà rầm một cái, túi tiền to hơn cái của nàng đã rơi xuống ngay trên sạp hàng.

“Ta mua hết chỗ này!”

Giao long tròn mắt nhìn Kỳ Dục. Chẳng phải mới đó hắn còn chê người phàm này bán hàng gian dối đó sao? Nghĩ mãi nàng cũng chẳng hiểu hắn mua hết về để làm gì, nàng cũng chẳng thích trang sức đến mức phải có cho bằng được. Nàng lại nhìn sang ông chủ đang hồ hởi gói ghém hàng cho Kỳ Dục. Túi tiền to như vậy hẳn nửa đời còn lại của ông sẽ được sống trong sung túc. Giao long tự hỏi, ông chủ kia đã dùng mánh khoé gì mới khiến Kỳ Dục nghe lời ông ta như vậy? Có thể dạy cho nàng không?

*** 

Một ngày đàng trong cơ thể của phàm nhân khiến cho giao long có phần mệt mỏi. Chỉ có nước mát vô cùng tinh khiết và đầy linh lực trong hồ mới giúp nàng thư giãn, gột rửa bụi trần. 

“Ta phải tính kế khác mới được,” nàng nói với chú ếch ngồi trên tảng đá bên bờ. Chú ta còn chẳng buồn nhìn đến nàng, chỉ tỏ thái độ thờ ơ có phần ngao ngán khi phải nghe nàng kể khổ đã gần một canh giờ.

“Cả hôm nay, ta còn chẳng có cơ hội chạy khỏi hắn nửa bước! Cái tên Kỳ Dục đó quả thực rất là…”

“Quả thực thế nào?”

Giọng nói đột ngột từ bên trên truyền đến khiến giao long giật mình. Chú ếch ngồi cạnh nhảy tõm xuống nước trốn mất tăm. Chưa kịp định thần thì nàng đã thấy nhồn nhột nơi hai bên vai. Tử sắc trong mái tóc Kỳ Dục phủ xuống đôi vai trần của nàng. Ngẩng đầu lên nhìn, nàng bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn xuống nàng.

Hắn ngồi trên bờ, ngay sau lưng nàng. Trên người hắn chỉ độc một lớp xiêm y nhạt màu tím, mỏng tang. Hắn cúi xuống, ánh trăng lại ưu ái trao cho hắn một vầng hào quang bạc như thần tiên. Mà quả thực hắn chính là như vậy. Giao long ngỡ ngàng một lúc, nhận thấy vẻ đẹp này của hắn đúng là thoát tục, ngay cả thần linh cũng chẳng có ai sánh bằng. Đang khi nàng còn thẫn thờ, Kỳ Dục đã tóm lấy cổ tay nàng dưới hồ mà nâng lên.

“Ngài làm gì vậy?”

Chưa dứt lời thì một chuỗi trân châu đã được xỏ vào tay nàng. Từng hạt lấp lánh tựa nước mắt của thần linh. 

“Chỉ có trân châu loại tốt nhất ở Đông Hải thật sự mới xứng với nàng.” Hắn nói.

Giao long trố mắt nhìn chuỗi hạt quấn quanh cổ tay mình. Chuỗi dài, phần còn lại của nó đang nằm trong tay Kỳ Dục rồi được hắn đặt lên đôi vai ướt đẫm của nàng. Ngón tay hắn nóng ấm, luồn qua mái tóc ướt để chạm lên da thịt khiến nàng rùng mình. Thiếu nữ vội vã lùi ra xa, nhưng hắn vẫn còn giữ chặt tay nàng.

“Yên nào, Tiểu Dương. Nàng còn chưa cho ta biết ban nãy nàng đã nghĩ gì về ta.”

Giao long chẳng quay đầu nhìn hắn nữa. Quả tim bé nhỏ của nàng đang rộn ràng hết cả lên, tựa hồ như trống chiêng hội làng ở dưới nhân thế. Nàng vội chối quanh co:

“Ta… Ta đâu có dám nghĩ gì về ngài… Đêm cũng khuya rồi… Ta muốn nghỉ ngơi…”

Thế mà Kỳ Dục không có ý định rời khỏi đó. Hắn còn ngang nhiên nhảy tõm xuống hồ cạnh nàng, nói:

“Hôm nay hoá thân làm phàm nhân, ta thấy rất mệt mỏi. Nàng ở đây giúp ta tĩnh dưỡng đi.”

Giao long nghĩ thầm trong bụng: Ngài mà mệt mỏi cái gì chứ? Nhưng nàng không nói lại được hắn. Mà nàng càng lùi ra xa, chuỗi trân châu hắn tặng nàng lại càng siết chặt. Hẳn Kỳ Dục đã niệm phép với chuỗi hạt trước khi tặng nó cho nàng.

“Lúc nãy nàng bảo rằng nàng chẳng nghĩ gì về ta. Vậy thì ta sẽ khiến nàng không thể không nhớ đến ta.”

Dưới trăng, làn nước hồ đã làm ướt đẫm lớp áo mỏng của Kỳ Dục. Hắn nhếch mép cười đầy mưu mô khi thấy cái nhíu mày của giao long trước mặt.

Chương bốn

Hồ nước Kỳ Dục và giao long cư ngụ chẳng mấy chốc trở thành một câu chuyện huyền bí được người dân lân cận truyền tai nhau.

Họ kể rằng xưa kia, nơi này vốn là rừng thiêng nước độc. Dân làng chẳng ai dám bén mảng đến gần vì đám thú dữ, cũng đã có không ít chuyện về yêu ma quỷ quái hoành hành ở đấy. Thú dữ là thật, còn yêu ma thì hầu hết chỉ là trò dọa trẻ con. Tuy nhiên, dạo gần đây, lại có người quả quyết đã thấy một tiên nữ tuyệt sắc trong rừng. Nàng lại bị giam cầm bởi một con rồng cực kỳ hung hãn. Thấy thương cho số phận thiếu nữ tội nghiệp, một nhóm thanh niên phàm trần đã tụ họp lại, cầm theo gậy gộc và vũ khí tiến vào rừng để giải cứu nàng.

Đi mất cả đêm, đến sáng tinh mơ, họ lại thấy mình trở về bìa rừng. Tiên nữ lẫn con rồng đều chẳng thấy đâu. Thế là câu chuyện kỳ bí về cả hai lại được mang ra bàn tán, thổi phồng thêm nữa. Người ta kháo nhau đủ điều, nào là tiên nữ đã phải lòng con rồng nên mới chịu hạ phàm để sống cùng hắn; kẻ khác lại cho rằng thiếu nữ kia vốn là công chúa ở phương xa, bị quân xấu xa bắt đến đây… Duy chỉ có một điều nhất quán trong tất cả câu chuyện ấy, đó là vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của thiếu nữ, khiến người ta chỉ cần nhìn thấy một lần đều khó mà quên được. 

Mấy mẩu chuyện đó theo gió mà truyền đến tai giao long. Nàng trầm tư lắm, hai tay chắp đằng sau, hai chân cứ đi qua đi lại trong đình. Cái tên Kỳ Dục kia rõ ràng chẳng quan tâm đến điều tiếng quanh mình. Thậm chí hắn còn tiếp tay cho mấy lời đồn thổi đó bằng việc gây mụ mị cho những thanh niên trai tráng đến giải cứu nàng. Vài lần, giao long đã rất nhập tâm đóng vai thiếu nữ gặp nạn, phải nhờ đến sự giúp đỡ của họ để thoát khỏi chốn này. Thế mà Kỳ Dục chỉ cần phẩy tay một cái, đám người kia chạy tan tác như kiến vỡ tổ, đến sáng lại quên hết mọi sự. Giao long thật sự đã hết cách rồi. Nàng đưa tay bóp trán, cố nghĩ xem mình có thể giở bùa phép gì để thoát khỏi đây. Nàng nào biết ở xa xa, Kỳ Dục vẫn âm thầm quan sát từng bước chân của nàng. 

Cơ hội của giao long lại đến bất chợt vào một đêm. Mặt trời vừa xuống núi đã có một đám đông người phàm kéo vào rừng, trên tay cầm đuốc và vũ khí. Dẫn đầu là một đạo sĩ trông có vẻ đã gần đất xa trời, nhưng lão vẫn còn nhanh nhẹn và minh mẫn lắm. Lão nói với dân làng rằng nơi này có một con rồng quái ác cần phải diệt trừ, lại còn có một tiểu tiên nữ bị mắc kẹt ở đây. Giao long nghĩ bụng, xem chừng lão đạo sĩ ấy chẳng có tài cán gì ngoài việc kích động dân chúng. Nàng lánh tạm ở một nơi cao, để xem Kỳ Dục lần này sẽ xử trí bọn họ ra sao. Giao long mải mê theo dõi đến mức nàng quên mất mình phải nhân thời cơ chạy thoát. Lúc nhớ ra thì đoàn người đã tiến đến tận cửa nhà.

Giao long thấy lạ. Thường ngày Kỳ Dục sẽ chẳng để ai bén mảng đến gần nơi sinh hoạt của họ, thế mà giờ đây chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Nàng nghĩ bụng, có khi hắn lại đang mưu tính chuyện gì khác chăng. Mặc kệ vậy! Cơ hội thế này không dễ có, nàng phải tranh thủ rời đi trước khi hắn kịp phát hiện.

Lúc quay đầu, giao long còn nghe thấy tiếng hô hào của lão đạo sĩ và dân làng:

“Bắt lấy con rồng hung hãn! Giải thoát cho tiên nữ!”

Lão đạo sĩ thi triển phép thuật. Trời đất tối sầm. Giao long dừng bước, đoán chừng lão chỉ gọi mưa gọi sấm đến ra vẻ thế thôi. Kỳ Dục sao có thể bị mấy trò vặt này hù dọa? Nàng ngoái lại. Dân làng đã xông tới đình viện từ lúc nào. Trên trời có một trận pháp bằng vàng vô cùng lớn. Nàng không khỏi thắc mắc với linh lực của lão đạo sĩ kia làm sao có thể tạo ra được một thứ như thế. 

“Chắc hắn sẽ không sao đâu nhỉ…” Giao long lẩm nhẩm trong miệng. Kỳ Dục là thần linh, hắn quẫy đuôi một cái sẽ làm tan tác trận pháp kia ngay thôi. Nhưng nàng đợi mãi, đợi mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. 

Ánh lửa bắt đầu bén lên từ phía đình viện. Dân làng đang hò nhau đốt đi hang ổ của con rồng quái ác. Có tiếng gầm thật lớn từ bên trong đám lửa. Thân hình rồng to lớn vút bay lên trời, chạm vào trận pháp rồi lại bị đánh rơi xuống đất. Giao long chứng kiến tất thảy, nhưng chẳng thể tin được vào mắt mình. 

Thần long bị trói bằng những sợi xích tạo ra từ trận pháp trên trời kia. Hắn rống lên những tiếng thê lương, vẫy vùng tìm kiếm tự do, hay phải chăng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc? Giao long chần chừ. Kỳ Dục vốn là thần, nàng đâu cần lo lắng cho hắn chứ? Nàng nên mau mau nhân cơ hội này chạy thật xa khỏi hắn, để hắn không tìm ra nàng nữa mới phải. Nhưng sao trái tim nàng trĩu nặng? Trên người nàng không còn chuỗi trân châu của hắn nữa, thế mà vì sao nàng lại cảm thấy mớ dây vô hình đang kéo nàng về phía hắn, còn nàng thì chẳng hề phản kháng?

Giao long đạp gió phi thẳng về phía đình viện. Dưới chân nàng là lửa và tiếng hò la của dân làng. Trận pháp đã khiến Kỳ Dục bị thương chẳng ít. Hắn nằm thoi thóp một chỗ, chờ đợi đòn đánh cuối cùng từ lão đạo sĩ. Giao long lại phất tay, gió lớn nổi lên hất tung cả đám người ra tứ phía. Nàng hóa thân, đập tan trận pháp chết tiệt kia. Mưa xối xuống đất, dập tắt lửa. Lão đạo sĩ kéo theo dân làng chạy đi mất. Sau cùng, giao long mới hạ mình xuống đỡ lấy cơ thể rồng đang rướm máu kia mà bay đi. 

Chương năm

Kỳ Dục mơ mơ màng màng nhìn lên trần nhà u tối. Tay hắn lần tìm tới bên thiếu nữ đang gục đầu cạnh giường. Giao long của hắn, Tiểu Dương của hắn đang ngủ say sưa. Hắn nghiêng đầu, tóc tím phủ xuống gương mặt đong đầy tâm sự. Hắn còn chẳng bận tâm gạt đi. Tất cả tâm tư hắn đều dồn vào người con gái đang ngủ gục bên cạnh. Nàng chỉ thức giấc khi hắn chạm vào mình. 

“Hử? Ngài tỉnh rồi à?… Sao ngài không gọi ta dậy?” Giao long đưa tay dụi mắt. Vốn dĩ không định ngủ, nhưng sau khi đánh tan trận pháp và đưa hắn tới nơi an toàn, nàng đã thấm mệt. “Lại còn nhìn ta như thế nữa? Ngài không biết suýt chút nữa ngài đã bỏ mạng rồi à?”

Kỳ Dục một tay chống cằm, nghiêng người trên giường mà nhìn nàng. Hắn đáp:

“Nàng vẫn còn ở đây à? Không nhân lúc ta gặp nạn mà trốn đi sao?”

Giao long mới nói:

“Ta tuy rất biết tận dụng thời cơ, nhưng nào phải kẻ thấy chết không cứu chứ? Nếu bỏ mặc ngài ở đó, lòng ta sẽ không thanh thản được.”

Nói xong, nàng mới thấy hai gò má nóng bừng lên. Nàng vội đưa tay chạm vào mặt mình, rồi bỏ ngay xuống. 

“Nàng nói vậy có nghĩa là, mỗi lần ta suýt chết đều khiến nàng ở lại sao?” Kỳ Dục hỏi.

Giao long lập tức ngồi lên mép giường. Nàng chỉ một tay vào hắn mà nói:

“Ngài nói linh tinh cái gì đấy? Thân là thần linh mà lại dễ dàng chết như ngài sao? Ta nể tình quen biết ngài nên mới ở lại chăm sóc ngài. Đến khi ngài bình phục hoàn toàn rồi, ta nhất định sẽ rời đi để tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của ta.”

Kỳ Dục nghe nàng nói xong liền thay đổi sắc mặt. Hắn níu vội lấy bàn tay nàng, đặt lên ngực mình. Hắn thở hắt, giọng nói lại đứt quãng:

“Ta… Ta còn đau nhiều lắm… Ta đang khổ sở như có lửa thiêu đốt khắp thân thể đây…”

Giao long có chút sốt ruột. “Lạ nhỉ. Ta đã kiểm tra thương tích của ngài lúc nãy. Rõ là không có gì đáng ngại. Vả lại, thần linh như ngài bình phục rất nhanh kia mà.” 

Kỳ Dục níu lấy bàn tay trên ngực mình không buông, còn luôn miệng nói:

“Vết thương của thần linh tuy bề ngoài không đáng sợ, nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng… Có lẽ ta sẽ phải chịu đau đớn đến khi cuộc đời của một vị thần chấm dứt…”

Giao long bán tín bán nghi lời hắn nói. Nhưng nàng lo lắng cho hắn là thật. Nàng xoa xoa nhẹ lên ngực hắn như đang vỗ về, hỏi:

“Lão đạo sĩ đó dùng thứ gì mà bắt được ngài vậy? May mà ta đến kịp thời.”

“Ta nợ nàng mạng sống này của ta,” Kỳ Dục nói với nàng. Hắn nhân cơ hội gối đầu lên đùi nàng như một con mãnh thú bị trọng thương đang cần được chăm sóc, được ủi an. Rồi, hắn ngẩng lên nhìn nàng. “Ơn cứu mạng này ta nguyện dùng cả đời để trả cho nàng. Còn nàng? Nàng có nguyện ở cùng ta không?”

Phút chốc, giao long thấy bối rối vô ngần. Trước giờ nàng vốn một thân một mình đã quen, vậy mà cái tên này cứ đeo bám nàng dai dẳng đến thế. Nàng cúi xuống để quan sát hắn thật kỹ, trong đầu điểm lại những điều tốt đẹp của hắn. Nào là hắn thật có nhan sắc, nào là hắn học sâu hiểu rộng, nào là hắn có sức mạnh rồng thần thiêng liêng… Hắn xây cất nhà cho nàng, tặng nàng trân châu quý giá, còn cùng nàng đi đó đây. Xem ra ở bên Kỳ Dục, trừ việc có thêm một cái bóng ngày đêm cứ quấn lấy mình ra thì nàng sống rất thoải mái. Không tồi. Quả thực không tồi.

Nhưng giao long chưa đồng ý vội. Nàng thấy rõ mình đang nắm thế thượng phong, thành ra nàng phải thể hiện làm sao cho Kỳ Dục biết hắn còn phải nghe lời nàng nữa.

“Chuyện cả đời như thế ta không thể trả lời ngài ngay được,” nàng đáp. “Ta sẽ suy nghĩ thêm.”

Tuy nói vậy, bàn tay nàng lại khẽ đan vào với Kỳ Dục. Người trong lòng nàng khẽ mỉm cười. Vừa tinh quái vừa dịu dàng. 

“Nàng suy nghĩ bao lâu cũng được. Nhưng ta sẽ chỉ chấp nhận một câu trả lời.”

***

Sau này, ngôi nhà nhiều gian bên hồ nước thanh khiết kia đã được tu sửa, còn khang trang hơn cái cũ. 

Một đêm, lão đạo sĩ già nua lần theo lối mòn mà đến nơi đã hẹn trước. Vừa thấy bóng vị thần mà lão đã gặp hôm nọ đứng đấy, lão vội kính cẩn nghiêng mình.

“Ngươi làm tốt lắm.” Thần nói, tay ban cho lão đạo sĩ một cái túi gấm chứa đầy kỳ trân dị bảo. “Cầm lấy phần thưởng của ngươi rồi xéo khỏi chỗ này đi.”

“Đội ơn ngài. Đội ơn ngài…” Lão đạo sĩ vái lạy hắn. “Hôm ấy đã đắc tội với ngài, xin ngài thứ tội cho lão…”

“Ta sẽ không trừng phạt ngươi vì chuyện đó,” vị kia nói. “Dẫu sao ngươi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của ta. Tuy vậy, ta không muốn người trần mắt thịt bén mảng đến đây và làm phiền ta cùng phu nhân của ta nữa. Ngươi hiểu rồi chứ?”

“V-Vâng… Bẩm ngài, tôi đã cho loan truyền tin tức ở nơi này có rồng thiêng canh giữ đất lành. Nếu mạo phạm chắc chắn sẽ đắc tội với trời, thần linh sẽ giáng tai họa xuống đầu… Không ai dám đến gần nữa đâu ạ…”

Thần linh gật nhẹ đầu, ra vẻ hài lòng rồi xua tay cho lão đạo sĩ lui ra. Lão cúi lạy, cầm lấy túi bảo bối mà người phàm chỉ dám mơ đến và nhanh chân ra khỏi đó. 

Gió đêm đưa cành liễu rủ trên gương mặt tuấn tú của thần long, cùng nụ cười ranh mãnh khi âm mưu của hắn đã thành công. Hắn rảo bước về phía hồ nước, trong lòng biết rõ có giai nhân đang chờ. Dưới trăng, muôn vàn hạt trân châu sáng đan thành chuỗi dài trên tóc và vai nàng cũng không thể nào bì được với vẻ đẹp của thiếu nữ. Cảnh tượng hệt như đêm đầu tiên hắn trông thấy nàng. Nhưng lần này thân phận hắn đã khác khi ấy. 

Vừa nghe tiếng chân hắn đến gần, giao long ngoảnh đầu.

“Ngài nhìn chằm chằm cái gì vậy hả?”

Hắn không đáp, như đêm ấy, hắn chưa bao giờ để bản thân thôi choáng ngợp bởi nàng.

“Sao ngài lại tùy tiện bước vào lãnh địa của ta? Ta có thể ăn tươi nuốt sống ngài ngay lập tức đó!”

Khóe môi của Kỳ Dục cong lên. Chớp mắt một cái, hắn đã đến bên hồ cạnh giai nhân. Hắn cúi xuống nhìn đôi vai nhỏ bé trên làn nước đang khẽ run lên vì bất ngờ. Bàn tay hắn giữ chặt lấy cằm thiếu nữ để nàng chẳng thể trốn chạy khỏi hắn. 

“Ta chỉ là một kẻ đi lạc.” Hắn đáp, ngón tay chẳng yên phận mà đùa nghịch với làn môi đỏ khép hờ của nàng. “Nếu nơi này là đất của nàng, vậy thì ta chỉ việc đến chiếm đóng thôi.”

Nói rồi, Kỳ Dục cúi xuống đánh dấu lên môi giao long bằng một nụ hôn. Nàng là của hắn. Mãi mãi.

-Hết-

09.08.2025

Nhân vật (OC) và cốt truyện thuộc về Tessie Hoang.

Cốt truyện có sự chỉnh sửa, hỗ trợ của tác giả.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ