Những câu chuyện về một con rối mang tên Kabukimono và chàng thợ rèn Niwa Hisahide, người đã cho cậu biết rằng không cần phải có một trái tim mới có thể yêu thương.
Truyện thuộc series Tơ vò, được dệt theo ủy thác của Pé Sâu.
Fandom: Genshin Impact
Couple: Niwa Hisahide x Kabukimono
Tags: BL, angst, hurt/comfort, ngọt
Giới hạn độ tuổi: 16+
Độ dài: 6443w

Những ngày tháng bình yên ở đảo Tatarasuna cứ thế êm ả trôi qua. Đối với người dân cư ngụ tại đảo, họ vẫn sống từng ngày với sự chăm chỉ và biết ơn đấng thần linh đã giữ gìn sự yên ả nơi này. Nhưng mọi thứ có vẻ khác trước rất nhiều đối với anh thợ rèn nọ, đó là sau khi tấm chân tình của anh đã được đáp lại.
Đã nhiều ngày qua đi kể từ nụ hôn đó. Vẫn tưởng mình đang say sưa trong một giấc mộng và lâng lâng trên chín tầng mây, Niwa chưa dám tin người anh mến mộ bấy lâu giờ đã thuộc về mình. Cũng vì thế mà họ tuy đã xác nhận tình cảm dành cho nhau, vẫn giữ khoảng cách nhất định. Anh tôn trọng cậu ấy, chưa từng vượt quá giới hạn, dù phòng nghỉ của cả hai chỉ cách nhau một bức vách. Mặc cho sự đoan chính của Niwa giữa thanh thiên bạch nhật, để không phải hét lên rằng người ấy là của mình, khi về đêm, anh lại thấy khó kiềm chế hơn bao giờ hết. Nhất là trong những dịp thi thoảng, Kabukimono lại vô tư không một chút phòng bị.
Chẳng hạn như đêm ấy. Sau khi xử lý công vụ muộn, Niwa quay trở về gian phòng của mình. Anh định bụng tiện đường ghé sang xem phòng của Kabukimono sao còn chong đèn. Thế mà thần linh đặt anh vào một thử thách cam go khi để anh bắt gặp một Kabukimono trong chiếc yukata trắng mỏng tang, mái tóc ẩm trùm trong chiếc khăn đội đầu, vài lọn còn buông xuống phần gáy vô ý lộ hẳn ra ngoài nhờ cổ áo rộng. Cán bút gỗ dựng thẳng lên cao, di chuyển theo cử động của cổ tay mảnh dẻ. Hẳn cậu đang chép kinh. Và hẳn là cậu vừa tắm xong, vì từ bên ngoài qua cánh cửa chưa khép chặt, Niwa có thể ngửi thấy mùi hương hoa quyện vào trầm hương thoang thoảng đó.
Cái thứ mùi mê hoặc đầy tội lỗi.
Niwa cố nuốt nước bọt vào trong một cách thinh lặng nhất có thể. Rồi anh đưa tay gõ lên cửa gỗ. Bên trong không có động tĩnh gì khác, làm cho Niwa nôn nóng tự mở cửa, dù anh đã được chủ nhân căn phòng cho phép tự ý ra vào từ trước.
Kabukimono không cần quay lại nhìn cũng biết đó là ai. Cậu đã quen với tiếng bước chân và hơi thở của anh, như chúng thuộc về chính cậu vậy. Cậu chỉ cất tiếng chào:
“Hiếm khi ngài có thời gian rảnh rỗi thế này nhỉ, ngài Niwa?”
Cười nhẹ, Niwa chầm chậm tiến lại gần Kabukimono. Mùi hương từ cơ thể cậu quyện với trầm lại làm anh nao núng. Anh ngồi xuống bên cạnh bàn, một cách vụng về hơn bao lần trước rất nhiều.
“Để tôi mài mực cho em.”
Kabukimono không đáp. Toàn bộ sự tập trung của cậu dành hết vào việc chép lại kinh thư. Thỉnh thoảng, cậu ngẩng đầu lên để lấy thêm mực, và nhìn lướt qua Niwa một chút. Anh không muốn làm phiền cậu, song nhận thấy đêm đã về khuya mà cậu chưa có ý định nghỉ tay, anh mới lên tiếng:
“Việc chép kinh thư này, em cứ thong thả thôi. Đại nhân Yae Miko không cần gấp gáp cơ mà.”
Nét bút của Kabukimono đặt xuống giấy trắng không hề dừng lại. Mắt Niwa không thể không chú ý đến đôi tay trắng nõn, thanh mảnh đang lướt trên mặt bàn kia. Hoàn hảo, hệt như khuôn mặt, cần cổ, tấm lưng, hay mái tóc đang rỉ nước của cậu.
Niwa nhìn đến bàn tay thợ rèn thô sần, chai sạn theo tháng năm của mình. Đặt lên bàn cân để mà so bì với Kabukimono quả thực rất khập khiễng. Cậu quá hoàn hảo, còn anh lại có bao nhiêu khiếm khuyết. Chẳng biết cậu có để ý đến chuyện đó không, nhưng khi bàn tay mài mực của Niwa khựng lại, cậu dừng bút đôi chút rồi nói:
“Đâu phải ngài Niwa không biết chuyện tôi đâu cần nghỉ ngơi như con người các ngài.”
Con người các ngài. Niwa nheo mắt. Anh chưa bao giờ yêu thích cái cách Kabukimono tự rạch ròi một ranh giới giữa họ, cái cách cậu tự nhận mình không phải là con người, hay tệ hơn nữa – không phải trong số họ. Cậu đã ở đây rất lâu, cùng sinh sống, làm việc với những thợ rèn ở Tatarasuna này. Giữa họ từ lâu đã không phân định là người là rối nữa rồi.
“Đừng nói thế.” Niwa bảo cậu. “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em là con người. Đừng vì thiếu đi một trái tim bằng máu mà cho rằng bản thân mình hoàn toàn khác biệt với chúng tôi.”
Kabukimono khẽ nhếch mép, chẳng biết đấy là một nụ cười hay chút sự cay đắng. Niwa chỉ biết thở dài.
Nhác thấy trời không còn sớm nữa, Niwa chìa bàn tay mình về phía Kabukimono và bảo:
“Đưa cây bút của em cho tôi.”
Kabukimono lướt nhìn anh một cái, rồi vẫn tập trung vào công việc ghi chép của mình.
“Ngài cần bút của tôi để làm gì?”
Dù thừa biết ý định của Niwa, song Kabukimono vẫn cứng đầu như thế khiến anh lại thở dài thườn thượt. Anh hơi rướn người qua chiếc bàn nhỏ, tự cầm lấy chuôi bút lông của Kabukimono. Thế mà cậu vẫn chưa chịu buông. Hai người kéo co một lúc, lông bút gần chạm vào giấy trắng. Đôi mày của Kabukimono nhíu lại.
“Ngài đang cản trở tôi đấy, ngài Niwa. Chẳng lẽ ngài muốn tôi phải chép lại toàn bộ tờ giấy này sao?”
“Nếu em chịu nghỉ ngơi thì tôi sẽ không giành bút với em nữa.”
“Hmmm.” Kabukimono tuôn một cái thở sâu, gương mặt cậu có chút dỗi hờn. Cậu buông tay đột ngột, khiến cho Niwa suýt chút nữa đã làm rơi bút mà hỏng cả tờ giấy thật.
“Thôi được rồi.” Kabukimono đáp. “Tôi sẽ chiều theo ý của ngài lần này. Bây giờ ngài đã tước đi những canh giờ chép kinh quý báu của tôi rồi, vậy ngài muốn tôi làm gì nữa đây?”
Bị thái độ mới mẻ này của Kabukimono làm cho bất ngờ, Niwa có hơi sượng. Anh cẩn thận đặt chiếc bút lông lại trên gác bút, mắt lại bắt được giọt nước đang nhỏ xuống từ lọn tóc của Kabukimono. Anh nhìn về phía tấm gương trong phòng cậu, đề nghị:
“Để tôi lau khô tóc cho em đã.”
Kabukimono ngoan ngoãn để Niwa kéo mình ra trước gương. Dù sao cậu cũng đã đồng ý sẽ nghe theo lời anh hôm nay. Tuy vậy, cậu nghĩ việc làm khô tóc hay nghỉ ngơi đều là thừa thãi. Cơ thể cậu đâu có yếu đuối như một con người. Rõ ràng cậu đâu cần những điều này.
Thế mà, khi Niwa bắt đầu gỡ tấm khăn trên đầu cậu xuống và bắt đầu lau khô cho cậu, cậu lại thấy chuyện này không đến nỗi tệ lắm. Cậu nhìn thẳng vào trong tấm gương đồng, nơi ảnh phản chiếu của mình hiện ra mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn dầu. Còn Niwa thì ở phía sau, chăm chú vào mái tóc của cậu như thể đó là thứ anh nâng niu nhất trên trần đời. Trong anh vẫn hiện hữu vẻ mệt mỏi sau những ngày dài làm việc vất vả. Kabukimono đoán rằng chính anh cũng chẳng chăm sóc tốt cho bản thân mình đến vậy. Cứ nhìn lớp râu mọc lởm chởm chưa được cạo sạch trên gương mặt anh là rõ.
“Ngài Niwa không cần phải lo lắng cho tôi như một đứa trẻ.” Kabukimono bất ngờ lên tiếng. Cậu chỉ không muốn anh vừa phải lo việc ở đảo, vừa phải chăm sóc cho cậu. “Tôi vẫn nghỉ ngơi, chỉ là thức khuya hơn một chút và dậy sớm hơn mọi người thôi.”
Đôi tay của Niwa sau lớp khăn bông dừng lại vài giây. Anh đưa mắt nhìn cậu qua ảnh phản chiếu trong gương. Rồi anh đáp trong khi tiếp tục lau tóc cho cậu:
“Tôi cũng không phải đứa trẻ ngốc nghếch mà không hay biết chuyện em vẫn chép kinh hàng đêm, ngay cả khi em không chong đèn.”
Kabukimono nhìn anh, cũng qua lớp gương đồng phản chiếu, rồi mắt cậu hơi cụp xuống. Cậu không nói gì thêm, mà Niwa cũng vậy. Căn phòng bỗng chốc rơi vào sự tĩnh lặng đầy ngượng ngập.
Niwa vẫn tiếp tục lau tóc cho cậu. Anh nhớ, trước đây mái tóc cậu rất dài, phủ đến cả chân. Mãi mãi anh sẽ chẳng quên được cảm giác khi lần đầu được chạm vào mái tóc đó, được cảm nhận sự mềm mại, suôn mượt khi từng lọn tóc rơi qua kẽ ngón tay anh, để lại mùi hương dìu dịu cùng cảm xúc xao xuyến nơi cõi lòng. Khi ấy, cậu mới đến Tatarasuna chưa được bao lâu. Cậu chưa thân thiết với ai, kể cả Niwa, song anh vẫn từng vô tình chạm vào tóc cậu, để rồi nhung nhớ chẳng thể nào nguôi.
Sợi vải từ chiếc khăn cạ vào gáy khiến Kabukimono thấy hơi nhồn nhột. Cậu khẽ cử động vai, và Niwa như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
“Em thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không.” Kabukimono lắc đầu. “Tôi chỉ đang trộm nghĩ, ngài Niwa sao lại đăm đăm nhìn tóc tôi như thế.”
Niwa bỏ chiếc khăn xuống, giờ thì tóc của Kabukimono đã khô gần như hoàn toàn. Anh chạm vào những lọn màu sẫm nơi gáy cậu, khiến cậu hơi giật mình vì sự đụng chạm bất ngờ từ ngón tay lành lạnh của anh.
Anh đáp: “Tôi chỉ bất chợt nhớ đến mái tóc suôn dài của em khi trước. Đó từng là ao ước của biết bao tiểu thư khuê các đấy. Khi em cắt nó đi, đã có bao nhiêu người cảm thấy tiếc nuối.”
Mắt Kabukimono hơi tối lại. Cậu nhìn xuống bàn tay mình đang đặt ngay ngắn trong lòng. Nhận thấy mình vừa vô ý vô tứ nhắc lại chuyện cũ, Niwa định mở lời nói sang chuyện gì khác. Thế mà Kabukimono đã ngăn cản anh:
“Tóc đã cắt ngắn đi vẫn sẽ còn dài trở lại. Nếu ngài Niwa đã thích mái tóc dài ấy của tôi đến thế, sau này tôi sẽ nuôi tóc mình như thế.”
Hai tay Niwa buông xuống đặt nơi vai của Kabukimono. Đâu phải anh không biết chuyện cắt tóc của cậu có can dự đến những ký ức không mấy vui vẻ trong quá khứ chứ? Thế mà Niwa lại vô ý đến mức gợi lại vết thương lòng đã cũ của cậu.
Kabukimono đặt một tay mình lên tay anh, nói:
“Tôi biết rõ ngài đang tránh nhắc đến người đó trước mặt tôi. Nhưng sau này, ngài không cần phải như thế nữa. Đừng để chuyện của riêng tôi ảnh hưởng đến ngài.”
Đôi mày Niwa chau lại. Anh nhìn Kabukimono một lúc. Cậu bảo như thế nghĩa là vẫn xem anh như người xa lạ, chẳng chút liên quan gì? Dù biết sự thật không phải thế, cậu quan tâm đến anh nên mới nói như vậy để anh không bận lòng, nhưng cảm xúc của cậu luôn là thứ anh để tâm hơn cả.
Niwa chưa kịp đáp lời, Kabukimono đã nói thêm:
“Lôi Thần là đấng tối cao của Inazuma. Thân là thần tử, là tín đồ của ngài ấy, đại nhân không nên kiêng kị như thế mới phải chứ. Việc giữa tôi và Raiden là chuyện của riêng chúng tôi. Đồng hành hay đối đầu, là gì đi nữa thì ngài Niwa cũng không can dự.”
Trên gương mặt của Niwa thoáng qua một biểu cảm phức tạp. Ánh mắt anh nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của Kabukimono trên tay mình, một lần nữa, anh lại tự hỏi vì sao một người hoàn hảo trong mọi mặt như cậu lại có thể ở bên anh.
Kabukimono cử động nhẹ, chầm chầm xoay người lại đến khi cậu ở tư thế đối diện với anh. Mắt cậu khoá ánh nhìn của anh.
Bầu không khí ngượng ngùng lại quay trở về căn phòng. Những tưởng Niwa đã quen thuộc với những cái chạm, hay sự gần gũi đột ngột thế này, vậy mà tim anh bắt đầu đánh trống liên hồi. Mắt anh vô tình nhìn vào hõm cổ của Kabukimono, ánh nhìn trượt dần xuống phần da thịt lộ ra bên dưới lớp áo. Hai bên má của anh nóng dần lên, và trước khi bị bại lộ, anh quay mặt đi hướng khác.
Kabukimono vờ như không thấy gì cả. Cậu chỉ mỉm cười, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên tay Niwa vài cái.
“Tóc của tôi đã khô rồi. Cảm ơn ngài. Giờ ngài có thể yên lòng mà về phòng ngủ rồi chứ?”
“À… ừm…” Niwa bị đuổi khéo, anh vội vã đứng dậy. Bằng cử chỉ hết sức vụng về, anh chúc Kabukimono một giấc ngủ ngon rồi ra khỏi phòng.
Đêm hôm đó, người thức trắng không phải là Kabukimono nữa. Niwa trằn trọc trên đệm, cứ hễ nhắm mắt lại là nhớ về khoảnh khắc ở cùng với người thương ban nãy.
Dù vô tình hay cố ý, dường như Kabukimono đang thử thách sức chịu đựng của Niwa.
Chuyện là đêm hôm ấy, như thường lệ, Kabukimono ngồi thổi sáo dưới trăng bên bờ biển. Tiếng sáo đượm buồn, chứa nhiều tâm tư khiến Niwa không nhịn được mà vòng một tay qua eo của cậu. Hành động bất chợt ấy khiến cậu hơi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục chơi để khúc nhạc không bị đứt quãng. Mà cậu càng tập trung, tiếng sáo lại càng não nề, càng thôi thúc Niwa hơn. Cứ như anh đang bị điều khiển bởi thứ bùa phép được tạo ra từ tiếng sáo của cậu. Đôi mắt anh vô tình lướt qua phần gáy trắng nõn của cậu. Giờ đây, khi tóc cậu đã được cắt đi, phần cổ ấy lại càng lộ ra hơn bao giờ hết. Trong phút chốc, Niwa không kiểm soát được mà đưa tay chạm vào nơi ấy.
Dường như Kabukimono, vì quá tập trung vào việc thổi sáo nên vẫn chưa cảm nhận được cái chạm ấy. Cậu tiếp tục chơi thêm một lúc nữa, trong khi Niwa như bị mê hoặc bởi chiếc cổ của cậu, nơi da thịt được lộ rõ dưới ánh trăng. Anh cúi người lại gần, gần hơn nữa. Trước khi anh kịp nhận định tình hình, anh đã đặt một nụ hôn lên gáy cậu.
Chưa dừng ở đó, đôi môi của Niwa di chuyển và tìm thấy chiếc ấn lôi tím sẫm của cậu. Hơi thở nhồn nhột và đôi môi man mát áp lên lớp da khiến Kabukimono sững người một lúc. Chẳng rõ chính xác là bao lâu, khi bừng tỉnh lại và nhận ra tiếng sáo đã im bặt từ khi nào, Niwa mới giật mình đứng dậy.
Anh lùi ra sau vài bước. Kabukimono chầm chậm quay đầu, nhìn anh bằng đôi mắt bất ngờ xen lẫn bối rối. Có lẽ, chẳng như con người, cậu không thấy đỏ mặt hay có biểu hiện gì rõ để người khác nắm bắt được mình. Nhưng trong lúc ấy, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
“À… Tôi… Tôi…” Niwa ấp úng, chẳng nghĩ được gì. Anh bèn viện cớ khát nước và đi như chạy vào bên trong, để một Kabukimono ngơ ngẩn ngồi đó dưới ánh trăng bàng bạc.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà dường như đại nhân Nagamasa đã đôi lần bắt gặp Niwa cùng Kabukimono thân thiết quá mức bình thường. Ông vẫn chưa rõ về quan hệ của họ, song nhìn cái cách Niwa cư xử ở gần cậu, ông đã thầm đoán ra gì đó. Sự việc bên bờ biển đêm hôm đó như đã xác nhận mối nghi ngờ của ông. Tự nhận thấy trách nhiệm bảo vệ một thiếu niên ngây thơ trong trắng như Kabukimono, ông đã gọi Niwa đến nói chuyện. Trong lời nói của ông đầy ẩn ý, rằng Kabukimono hãy còn chưa nếm trải mùi đời, vẫn còn rất ngây thơ, và rằng Niwa nên liệu đường mà cư xử cho phải phép. Niwa chỉ biết vỗ tay lên trán mà kêu trời, oan khuất không thể nói một lời mà giải quyết được ngay. Đã thế, ngoài cửa lại có tiếng khịt mũi đầy đắc chí của Katsuragi như đang trêu đùa anh. Rõ ràng là hai bên tự nguyện, thế mà sao trong mắt mọi người, Niwa lại trở thành kẻ dụ dỗ Kabukimono ngây thơ?
Khoảng thời gian sau đó, Niwa hết sức e dè mỗi khi ở cạnh Kabukimono khi không chỉ có hai người họ. Thế mà đôi lần, anh lại rơi vào tình huống dở khóc dở cười.
Chẳng hạn như một hôm, Kabukimono đi trên lối nhỏ ẩm ướt sau cơn mưa. Đường trơn trượt khiến cậu loạng choạng ngã nhào về phía trước. May mắn có Niwa đang đi về hướng ngược lại, kịp thời chạy ra đỡ lấy cậu. Nhưng đổi lại, anh ngã ngửa xuống đất với cơ thể bé nhỏ của Kabukimono nằm trọn trong vòng tay mình.
Phần đầu của Kabukimono dựa hẳn vào ngực anh. Cậu hơi nhướn người lên, nhìn vào mắt anh một lúc. Mưa phùn lấm tấm rơi trên tóc cậu như ngưng đọng lại, đợi chờ. Kabukimono thể hiện chút lúng túng, song cậu nhanh chóng lấy lại được vẻ điềm đạm thường ngày, lí nhí xin lỗi Niwa rồi đứng lên.
Có lẽ Kabukimono sẽ cần một đôi geta mới, vì trong lúc cậu vụng về đẩy bản thân mình dậy, cậu lại ngã nhào về phía trước. Lần này, cậu nhanh chóng bò dậy, nhưng chẳng rõ do vô tình hay hữu ý mà làn môi mỏng của cậu lại quẹt qua yết hầu của Niwa. Như có tia sét truyền đến, người anh khẽ run lên, đôi môi khô khốc hé mở. Mắt anh nhìn cậu đăm đăm.
Kabukimono vội vã đứng dậy. Tóc cậu hơi rối và ươn ướt, còn gương mặt cậu lại biểu lộ cảm xúc vô cùng phức tạp. Cậu cúi đầu cảm ơn Niwa đã đỡ mình, cũng xin lỗi anh một lần nữa, sau đó đi vội vào bên trong.
Niwa vẫn ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ. Cuống họng anh trở nên khô khốc sau nụ hôn hờ hững vừa rồi. Chuyện vừa rồi là thế nào vậy? Anh chẳng dám nghĩ quá nhiều và quá xa. Biết đâu sự thật lại chẳng như anh thầm mong, mọi chuyện chỉ là một tai nạn không hơn không kém. Nếu Kabukimono biết được anh đang mong chờ điều gì, hẳn anh sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu mất!
Nghĩ đến đó thôi, Niwa lắc đầu một cái thật mạnh, tự ngăn bản thân khỏi những suy nghĩ vẩn vơ để mà tập trung vào công việc. Anh đứng dậy, vô tình bắt gặp gương mặt đầy nghiêm nghị của đại nhân Nagamasa ở phía hành lang, tháp tùng ông là Katsuragi đang húng hắng ho như thể ra hiệu.
“Ơ… Mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu…” Niwa đưa một tay lên định giải thích. Nhưng nhìn ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng của đại nhân Nagamasa, anh có cảm giác rằng dù mình có nói gì, hay thậm chí nhảy xuống biển cũng không rửa sạch oan tình này. Vừa phải chịu cơn đau ê ẩm ở bàn tọa do cuộc va chạm lúc nãy, vừa phải chịu sự hiểu lầm đến từ phía cấp trên và đồng hương. Quả thực Niwa đang bị sao quả tạ soi chiếu mà!
Người ta vẫn bảo, tiếng xấu đồn xa. Chuyện giữa Niwa và Kabukimono có gì đó mờ ám bỗng dưng lan truyền với tốc độ chóng mặt trong các xưởng rèn. Hầu hết các phiên bản được truyền tai nhau kia đều không đúng sự thật, mà trong đó, Niwa dường như đóng vai kẻ xấu dụ dỗ thiếu niên Kabukimono trong trắng. Cũng may, ai nấy đều xem đó là chuyện phiếm, do vài kẻ ghen ghét đồn đoán nhằm hạ thấp uy tín của Niwa vậy thôi. Những người duy nhất coi sự việc lần này là nghiêm trọng ngoài đại nhân Nagamasa, Katsuragi ra còn có một người nữa. Đó là Phó quan Vũ trang, Miyazaki.
Cậu này từ khi biết được vài câu chuyện không đứng đắn lắm và hoàn toàn sai sự thật về mối quan hệ giữa Niwa và Kabukimono thì liên tục bày trò để gán ghép. Không ít lần cậu ta còn đề nghị thẳng với Niwa những việc mà anh chẳng dám nghĩ tới, nói chi là làm cùng với Kabukimono. Biết tính tình Miyazaki hay đùa, ban đầu anh còn bỏ qua cho vài lần. Thế mà cậu ta được nước lấn tới, càng ngày càng quá quắt. Cái miệng quạ đen mang lại cho Niwa biết bao phiền phức và hiểu lầm không đáng có. Cuối cùng, anh phải doạ nạt rằng sẽ tăng gấp đôi số việc của cậu ta lên, nhờ vậy cậu ta mới biết thân biết phận hơn một chút.
Cứ tưởng như thế là xong, nào ngờ một hôm, Miyazaki vấp váp làm sao mà chân đụng vào hòn đá bên đường. Cậu ta có ngã một mình thì cũng chẳng nói làm gì. Đằng này, cậu ta thừa biết Niwa và Kabukimono đang trò chuyện ở đoạn đường phía trước. Thế là cậu ta dùng hết sức vươn cánh tay mình ra, đẩy một cái vào lưng Niwa, mà khi đó anh chẳng phòng bị gì. Theo đà, anh bị xô mạnh về phía trước. Gương mặt Kabukimono bỗng chốc gần thật gần, và rồi…
Làn môi mềm mềm, thơm thơm hương vị trái cây mà cậu thiếu niên vừa dùng trong bữa trưa chạm vào Niwa, dần dần xâm chiếm đôi môi và đầu lưỡi anh. Kabukimono lùi ra sau một bước, nhưng vẫn giữ vững thăng bằng, tay nắm lấy hai cánh tay của Niwa để anh không ngã nhào vào mình. Nhưng chẳng có cách nào mà cậu ngăn được nụ hôn bất ngờ đó. Đôi mắt cậu mở to, nhìn Niwa như thể vừa muốn đẩy anh ra, vừa không.
Niwa giật mình. Anh vội chỉnh lại tư thế để đứng thẳng. Hai tay anh vẫn vịn lấy Kabukimono, môi hơi hé mở như muốn phân trần. Nhưng anh chẳng biết nói gì cả vào lúc này. Gương mặt cậu hơi ửng lên, rồi rất nhanh chóng, cậu buông tay anh, giũ mạnh áo một cái rồi quay người bỏ đi.
Đến nước này thì không chỉ có mỗi Miyazaki bắt gặp cảnh đó, mà cả nhóm thợ rèn gần đấy cũng kéo ra mà xem. Hậu quả là Niwa bị ngài Nagamasa trừng phạt bằng việc chép kinh. Sau đó anh cũng phạt ngược lại Miyazaki.
Đại nhân Nagamasa phạt Niwa chép kinh văn. Thế là ở giữa đài, có hai người cùng nhau miệt mài cầm bút. Được nửa buổi, Niwa đã cảm thấy tay mình rã rời. Anh có thể rèn đao cả ngày, nhưng cầm bút thì chỉ một chút thôi đã thấy nhức mỏi toàn thân. Nhìn sang Kabukimono, nét chữ cậu vẫn đều đặn, khuôn mặt chẳng biểu lộ chút mệt mỏi. Anh bèn đứng dậy vươn vai, rồi đến xoa vai cho cậu.
Kabukimono lặng thinh nghe Niwa than thở, lại cảm thán cậu có thể chép nhiều như thế mà không mệt mỏi. Đúng lúc đó, có tiếng e hèm vang lên từ phía sau. Quay lại, Niwa bắt gặp ngài Nagamasa đã đến từ khi nào.
“Tôi bảo cậu chép kinh là để tâm hồn thanh tịnh trở lại.” Ông nói với anh. “Xem ra tôi phạt vẫn còn nhẹ nhỉ?”
Nghe thấy vậy, Niwa chỉ biết nhăn mặt gãi đầu, rồi nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi của mình.
Những ngày sau đó, anh thường bị khiển trách nhiều hơn. Người khác đàm tiếu hay chỉ trỏ , anh cũng không quan tâm, mối bận tâm duy nhất của anh chính là phản ứng của Kabukimono. Thế mà cậu không để lộ điều gì, ngay cả một chút xấu hổ khi đối mặt với anh cũng không.
Một mặt, Niwa lấy làm nhẹ nhõm vì Kabukimono chẳng để tâm đến những lời nói xung quanh họ, hay những tai nạn không đáng có kia. Mặt khác, anh cảm thấy có chút tủi thân khi cậu vờ như mọi chuyện vẫn như cũ, và mối quan hệ của hai người chưa thật sự sâu sắc như vậy. Tuy nhiên, Niwa cũng cho rằng mình đang mang nhiều phiền phức đến cho cậu dạo gần đây, thế nên anh không nhắc những chuyện này trước mặt cậu mà chỉ cất giấu suy nghĩ một mình. Anh cũng không muốn cậu khó xử khi ở bên nhau.
Quãng thời gian êm ả trôi dần qua. Sau một thời gian, người ta không còn nhắc đến chuyện giữa Niwa và Kabukimono nữa. Những “sự cố” kia cũng dần chìm vào dĩ vãng. Chỉ có hai người họ là không dễ quên được. Thế rồi, ông trời lại một lần nữa thử thách sức chịu đựng của Niwa khi trần phòng ngủ của anh bị dột vào giữa đêm.
Cơn bão đem theo những hạt mưa nhỏ thẳng xuống mặt Niwa khi anh đang ngủ. Từng giọt lạnh lẽo khiến anh bừng tỉnh. Sau một hồi quan sát, nhận thấy không thể ngủ ở đây nữa, anh bèn chạy sang phòng Kabukimono và gọi cửa.
Gương mặt vẫn tỉnh táo, và hoàn hảo như thường ngày của cậu hiện lên trong ánh sáng của chiếc đèn. Bên ngoài gió to, một thân Niwa đứng chắn trước cửa như đang nghiêng ngả trong bão. Kabukimono thấy thế thì liền kéo anh vào trong.
“Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của em.” Niwa lên tiếng.
“Không có gì.” Kabukimono đáp lời. “Nhưng tại sao ngài lại sang đây vào giờ này?”
Niwa nói vài dòng về chuyện trần phòng của mình bị dột, chăn đệm đều đã ướt. Giữa đêm bão thế này sẽ không có người đến sửa được. Mà tứ bề quanh đây chỉ có mỗi mình căn phòng của Kabukimono là gần anh nhất. Vậy anh đành phải làm phiền cậu một đêm.
Kabukimono lắng nghe mà không bình phẩm gì. Cậu lấy một cái đệm mới ra, trải xuống đất cho anh cạnh bên đệm mình. Tuy cậu nói rằng bản thân mình không thấy phiền hà gì, song Niwa thì lại ngại ngùng đến nỗi trằn trọc suốt đêm. Anh liên tục quay trái quay phải, liên tục trở mình trên tấm nệm vương mùi hương như quần áo của Kabukimono. Trong căn phòng tối nhỏ, ánh sáng duy nhất lại đến từ những tia sét bên ngoài, anh thấy lờ mờ dáng hình của cậu thiếu niên đang nằm bên cạnh mình. Tấm lưng nhỏ của cậu đang quay về phía anh, và mặc dù cậu không có trái tim, anh vẫn có thể mường tượng ra từng nhịp thở đều đặn của cậu, và lồng ngực cứ theo đó mà nhấp nhô.
Niwa lại trở mình. Anh nhìn thẳng trần nhà u tối. Một tay gác lên trán, anh tự trấn an bản thân. Anh đang mong chờ điều gì chứ? Được ở bên cậu mỗi ngày đã là một diễm phúc rồi. Sao lòng tham của anh cứ tăng lên từng phút mỗi khi ở cạnh cậu, mong đợi nhiều hơn những cái chạm nhờ “sự cố” vô tình?
Một lần nữa, Niwa quay người lại để đối diện với Kabukimono. Nào ngờ cũng vừa đúng lúc cậu trở mình. Trong giấc ngủ sâu, cậu lại vòng một tay sang ôm chặt lấy anh. Dáng vẻ cậu ngủ ngon lành như thế khiến anh không nỡ gỡ tay cậu ra.
Thế là suốt đêm, anh chập chờn lúc tỉnh lúc thiếp đi trong cơn bão. Khi thức dậy, trời đã sáng hẳn. Kabukimono không còn trong phòng nữa, nhưng mùi hương của cậu vẫn vương vấn trên tấm nệm bông trắng cạnh bên.
*
* *
Công việc bận rộn ở xưởng rèn khiến Niwa tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ về Kabukimono sang một bên. Anh thường phải đi sớm về khuya, có khi hai ngày liền không chợp nổi mắt. Vì làm việc quá sức, sau một hôm khi trở về phòng lúc chiều tối, anh đã ngất đi.
Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trong phòng riêng. Ánh đèn âm ấm toả ra trong phòng, đưa chiếc bóng của một cậu thiếu niên tay cầm quyển sách hắt lên vách. Niwa nhíu mày, rồi cố ngồi thẳng dậy. Lúc đó anh mới nhận ra mình đã thay bộ thường phục ở xưởng rèn thành bộ yukata để ngủ từ lúc nào.
Anh quay sang bên cạnh. Kabukimono ngừng đọc sách. Chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cậu cũng đoán được anh đang nghĩ điều gì. Cậu nói:
“Quần áo là tôi thay cho ngài. Ngài sẽ không trách tội tôi đã mạo phạm chứ?”
Nghe tới đó, Niwa đã đỏ mặt khi nghĩ đến việc Kabukimono chạm vào mình, thay y phục cho mình. Anh chỉ thấy xấu hổ, còn hơi sức đâu mà trách tội cậu nữa chứ? Anh đáp:
“V-Vậy thì tôi… phải cảm ơn em mới đúng… Nhưng… em không cần thay quần áo cho tôi kia mà…”
“Chẳng lẽ ngài định mặc y nguyên bộ đồ đã bẩn từ xưởng rèn lên giường ư?” Kabukimono bình thản đáp. Ngón tay thon dài vuốt ve gáy sách trước khi cậu đặt nó xuống bàn. Chẳng biết cậu có phát hiện ra sự ngượng ngùng đến lúng ta lúng túng của anh, khi anh liên tục mở miệng, lắp bắp mà không thốt được chữ nào tròn vành.
“…”
“Ngài sao thế? Có vấn đề gì ư?” Kabukimono hỏi.
“À… ừm… Em… Em tự mình làm hết sao?… Việc… thay y phục cho tôi ấy?…”
“Ngài không nghĩ còn ai khác bắt gặp ngài ngất ở bên ngoài, đưa ngài vào trong và thay y phục cho ngài đó chứ?”
Kabukimono bình thản đáp. Chuyện đã rõ ràng, chỉ có cậu mới chăm sóc Niwa như thế. Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và câm nín của Niwa, cùng bàn tay đang siết chặt tấm chăn của anh, có lẽ cậu cũng ngộ ra điều gì đó. Kabukimono hắng giọng.
“Ừm… Là người có khả năng đọc sách và chép kinh trong bóng tối, tôi hoàn toàn có thể thay y phục cho ngài với đôi mắt nhắm.”
Khi Niwa còn chưa biết phản ứng thế nào cho phải, Kabukimono đã đưa tay chỉ về góc bàn, nơi có đôi găng tay cùng loại với đôi anh thường dùng ở xưởng rèn. Cậu thêm vào:
“Tôi còn cẩn thận dùng cả găng tay. Nếu ngài vẫn thấy thiệt thòi vì bị tôi mạo phạm, thật tình tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa.”
Cuống họng Niwa lại có cảm giác khô khốc, nghẹn lời. Anh ú ớ mấy hồi, trông hết sức khổ sở. Bộ dạng đó của anh làm Kabukimono thấy buồn cười lắm, nhưng cậu không thể hiện ra, nhỡ đâu lại đùa quá trớn khiến anh giận thật thì không hay lắm. Cậu húng hắng ho, rồi nói:
“Vậy, nếu ngài Niwa đã không định trách phạt tôi nữa thì mong ngài nghỉ ngơi cho lại sức. Tôi xin phép được quay về phòng mình.”
Nói rồi, Kabukimono toan đứng dậy. Thế mà Niwa nhanh tay chộp lấy tay áo cậu, dùng lực mạnh khiến cậu ngã nhào xuống nệm bên cạnh anh. Ngay khi cậu còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì anh đã ghìm cậu xuống, bản thân mình thì đè lên người cậu, chỉ cách một khoảng rất ngắn.
Thế mà Kabukimono vẫn chẳng tỏ ra chút nao núng. Cậu chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Ngài Niwa. Ngài đang bệnh trong người, nên nghỉ ngơi chứ không nên làm càn đâu.”
Hơi thở của Niwa trở nên nóng rực, phần vì cơn sốt hãy còn đó, phần vì sự gần gũi bất ngờ này giữa hai người họ. Anh không chịu nổi những trêu đùa, những sự cố dù vô tình hay hữu ý của cậu thiếu niên đang ở dưới thân mình nữa rồi.
Không thấy Niwa trả lời mà chỉ nhìn mình với ánh mắt bén lửa, Kabukimono mới nói thêm: “Nếu ngài thấy sự xuất hiện của tôi ở đây không tiện, chi bằng lần sau triệu vài gia nhân đến hầu hạ? Phủ của ngài nhiều người như thế, hẳn sẽ có ai đó thay thế công việc bất đắc dĩ này của tôi.”
“Bất đắc dĩ?” Niwa lặp lại, tông giọng có chút gì đó giận giữ. “Em chăm sóc tôi là điều bất đắc dĩ sao?”
Với hai tay bị Niwa ghì chặt xuống nệm, Kabukimono vẫn điềm đạm như không có gì khó chịu. Cậu đáp:
“Là do ngài Niwa đây không cần kẻ hầu người hạ. Thế nên khi ngài lâm bệnh, tôi mới ở đây. Nếu không thì tôi nào dám tuỳ tiện động vào quần áo của ngài.”
Nét mặt Niwa sa sầm. Giọng anh trầm, đầy bão tố, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày. Anh hỏi:
“Em có biết việc em làm mang ý nghĩa gì không?”
Kabukimono nhướn mày. “Rõ ràng người cố làm cho mọi việc rắc rối là ngài Niwa. Nếu tôi có vấn đề gì, phiền ngài chỉ rõ để tôi tự kiểm điểm bản thân.”
Niwa nhăn mặt. Anh không cãi lại cậu thiếu niên này, dù có mọc thêm mười cái miệng cũng không so bì được với cậu. Vừa tức lại vừa ngượng, anh nhất định phải cho cậu một bài học đáng nhớ, để cậu không dám chọc tức anh nữa.
Một tay Niwa giữ lấy cả hai bàn tay của Kabukimono mà ghim chặt phía trên đầu cậu, tay còn lại nâng cằm cậu lên. Lúc này thì cậu thiếu niên mới cảm thấy tình huống mình đang vướng phải hết sức nguy hiểm. Nhưng giờ muốn bỏ chạy cũng đã quá muộn rồi.
“Ngài Niwa… Ngài định—”
Chưa dứt lời, đôi môi của Kabukimono đã bị anh khóa chặt. Nụ hôn rực cháy trượt dài xuống cằm, rồi hõm cổ. Bàn tay của Niwa như đi trước mở đường, luồn vào lớp áo mỏng của cậu thiếu niên, càng cố tình trượt đi để lộ phần vai gầy trắng muốt. Nụ hôn của Niwa theo đó mà đi xuống, rồi sang đến bả vai. Hơi thở gấp gáp theo tiếng tim đập như trống đánh. Kabukimono vì sức nặng của anh và nhiệt độ giữa hai cơ thể mà hơi vặn người. Niwa vòng tay mình xuống eo cậu, ôm chặt và đẩy cậu áp sát vào thân thể mình. Cánh tay mảnh dẻ của Kabukimono cũng vòng qua phần lưng vững chãi của Niwa. Anh càng dụi vào cậu thì móng tay cậu bấu vào anh càng sâu. Cơ thể cậu tự cử động ngoài ý muốn, khao khát được gần hơn và được cảm nhận toàn bộ sức nóng của anh.
“Ừm… Yên nào…” Niwa nạt khẽ cậu. Cánh tay anh siết quanh cậu lại càng chặt hơn khiến cậu bất giác bật ra một tiếng rên. Dù là một con rối không cần thở, song cậu như vừa bị rút cạn sức lực, quần áo xộc xệch, chỉ biết nằm đó mặc cho Niwa giày vò. Cậu cảm thấy rất tức giận. Không ngờ một người đoan chính như anh lại làm thế với cậu, mà lần nào cũng như cưỡng đoạt như vậy.
Không chịu yên phận như đã được bảo, Kabukimono cắn mạnh vào cổ Niwa khiến anh tách cậu ra một chút. Nhưng chỉ được lúc ngắn ngủi, rồi anh lại vùi mình vào mùi hương của cậu. Cậu thẳng tay đánh vào người Niwa thật mạnh.
“Ngài thật là một kẻ lưu manh. Hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt đấy, ngài Niwa!”
Niwa chỉ bật cười. Anh chụp lấy bàn tay bé nhỏ của Kabukimono, áp chặt nó vào lồng ngực hở ra do lớp áo đã lệch đi ít nhiều. Cậu cảm thấy một trái tim bùng cháy đang đập thật vững vàng ở đó.
“Tôi chẳng có ý định làm gì em cả,” Niwa đáp. “Nhưng tốt nhất em đừng cựa quậy. Nếu không, hậu quả tôi cũng không lường trước được đâu.”
Chợt hiểu ra lời đó là có ý gì, Kabukimono đỏ mặt quay đi. Thì ra cậu cũng biết ngượng ngùng. Bắt gặp được khoảnh khắc này, Niwa mở cờ chiến thắng trong bụng.
“Ngài… không sợ lây sốt cho tôi sao?” Kabukimono lí nhí nói, vẫn không nhìn anh.
“Sợ rồi à? Tôi tưởng em luôn bảo mình là một con rối không biết bệnh tật là gì chứ?”
Kabukimono bỗng dưng ho nhẹ. Cậu bối rối đến mức lúng ta lúng túng, cơ thể nằm yên chẳng dám cựa quậy bên dưới Niwa. Cuối cùng, cậu đáp:
“Thế thì ít nhất ngài nên cho tôi được nghỉ ngơi đúng mực chứ… Tôi… không thể ngủ trong tư thế này được…”
Khoé miệng Niwa cong lên tạo thành một nụ cười. Một tay anh vuốt ve gương mặt và cổ cậu, rồi lại nắm lấy cằm và buộc cậu phải quay lại nhìn thẳng vào anh. Anh thì thầm:
“Được. Sau khi tôi xong việc với em, em có thể nghỉ ngơi đến sáng.”
-Hết-

Để lại một bình luận