Mất đi người thương yêu nhất của đời mình, Gilgamesh trượt dài trên nỗi đau và bóng hình quá khứ. Lời hứa với Enkidu chính là tia sáng duy nhất soi đường cho anh.

Giấc mơ được dệt cho Shawley Bùi

Fandom: TYPE-MOON

Ship: Gilgamesh x Enkidu 

Thể loại: AU, tình trai, angst, tự kết liễu, R16.

Số từ: 4729.

⚠️ Truyện không dành cho lứa tuổi dưới 16. Truyện có chứa chi tiết có thể gây khó chịu cho người đọc (tự sát, tự hại). Vui lòng cân nhắc trước khi xem thêm. ⚠️

Căn phòng tối hù được chia làm hai bởi một vệt đèn kéo dài từ ô cửa. Bước chân chủ nhân của nơi này loạng choạng, rồi vấp ngã. Có thứ gì đó chồng chềnh rồi lao xuống sàn. Chiếc hộp đã đóng bụi bật mở. Những tấm ảnh cứ thế mà vương vãi ra sàn. 

Gilgamesh chửi thề. Cơn đau từ cú ngã cộng thêm cái váng vất nửa tỉnh nửa say khiến anh chỉ muốn đánh một giấc thật say. Có lẽ anh sẽ cứ thế nằm ra đó đến sáng, nếu anh không tình cờ thấy được khuôn mặt trong những tấm hình kia.

Run rẩy. Gilgamesh chạm đến một tấm hình đã bị bỏ xó bấy lâu. Người trong hình đang cười với anh, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, như đang an ủi trái tim thổn thức. Rồi Gilgamesh với lấy một tấm khác, rồi một tấm khác… Anh nhớ như in mỗi bức ảnh này đã được chụp ở đâu, vào lúc nào… Cũng chẳng xa, chỉ mới hơn một năm trước thôi. Chúng kết nối với nhau, tạo thành một tấm màn ký ức giăng ra trước mắt.

*

* *

Gilgamesh ngồi thẫn thờ ở hành lang bệnh viện. Anh vốn bị bệnh tim bẩm sinh, nay lại suy tim khiến cho việc thường xuyên lui tới bệnh viện trở nên quá bình thường. Nhưng mỗi lần như thế mang lại cảm giác một cánh cửa nữa khép lại. Đã vài tháng trôi qua mà vẫn chưa tìm được trái tim phù hợp để ghép cho anh.

Gilgamesh không nghĩ bản thân là người tiêu cực. Tuy vậy, bệnh tình ngày một trở nặng khiến anh nuôi hy vọng nhiều hơn mỗi khi đến đây. Lần này, kết quả cũng chẳng khả quan hơn các lần trước.

“Đừng ủ rũ như thế.” 

Giọng nói cất lên phía sau Gilgamesh. Anh quay lại, đầu hơi ngẩng lên một chút để nhìn người vừa mới đến. Trong chiếc áo blouse trắng là một cậu thanh niên tầm tuổi anh, có khi trẻ hơn một chút. Cậu đang mỉm cười.

“Tâm trạng tốt chính là yếu tố quan trọng để chữa trị mọi bệnh tật.” Cậu bác sĩ nói, rồi bằng một cách hết sức tự nhiên, cậu thả mình xuống cái ghế bên cạnh Gilgamesh. “Xin chào! Tớ để ý thấy cậu ủ rũ từ đằng xa, nên bạo dạn đến trò chuyện một chút. Cậu không phiền chứ?”

Gilgamesh khá bất ngờ, tuy nhiên, anh rất cảm kích sự động viên đến từ bất cứ ai vào lúc này. Chưa kể, từ cậu bác sĩ này tỏa ra một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Anh cứ ngờ ngợ mà không rõ mình đã gặp cậu ở đâu.

Thế rồi, điều đó đến với anh như một chuyến tàu vụt sáng trong đường hầm tăm tối. Chuyến tàu ký ức đưa anh trở về con phố ngày mưa của nhiều năm về trước. Nơi ga tàu điện có một dáng người mảnh khảnh, mái đầu xanh lục thơ thẩn đứng chờ chuyến tàu của mình. Người đó tỏa sáng giữa khung cảnh ảm đạm xung quanh. Gilgamesh đã nhanh tay chụp lấy khoảnh khắc thiên đàng đánh rơi một báu vật đó. 

Nhớ lại, anh mỉm cười.

“À không. Tớ không phiền đâu. Cảm ơn cậu.”

Gilgamesh đáp lời một cách lịch sự. Cậu bác sĩ đang ôm một tập hồ sơ trong tay, khẽ vén một lọn tóc xanh rơi xuống từ búi tóc nửa đầu, những lọn khác thả dài chạm đến vai. Cậu cài một chiếc bút ngay bên tai, xem chừng vừa bận rộn đọc bệnh án của bệnh nhân xong.

Chân của Gilgamesh vô tình chạm phải chiếc máy ảnh đặt trong ba lô. Nếu có thể, anh muốn lôi ngay nó ra mà chụp lại nét đẹp trước mắt. Ắt hẳn cậu không biết bản thân đã từng vô tình lọt vào tầm ngắm từ chiếc máy ảnh của anh, để rồi trở thành “nàng thơ” của anh biết bao năm nay. 

“Vậy, trái tim của cậu có đủ kiên trì đợi đến ngày được thay không?” Cậu bác sĩ hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Gilgamesh lúng túng. Anh còn không biết liệu lần tới mình thức dậy có thấy bản thân đang nằm bẹp trên giường bệnh viện không nữa. Nhưng người bên cạnh đang mang sự tích cực đến cho anh. Anh nhoẻn cười rồi đáp:

“Tớ sẽ bắt nó tiếp tục một thời gian nữa vậy.”

Cậu bác sĩ gật đầu hài lòng. Lúc ấy, Gilgamesh mới chợt nhận ra một việc.

“Mà này, làm sao cậu biết tớ cần thay tim?”

“Ôi! Xin lỗi vì đã không giới thiệu với cậu từ trước. Tớ là Enkidu. Tớ mới chuyển về cơ sở này và từ nay, tớ sẽ là bác sĩ phụ trách ca của cậu.”

Enkidu xòe một bàn tay mảnh mai ra trước. Gilgamesh mở to mắt ngạc nhiên. Thì ra cậu ấy đã biết hết về anh. Anh ngờ rằng tập hồ sơ cậu đang cầm kia chính là của mình.

Một cuộc gặp bất ngờ, nhưng lại khá vui vẻ. Gilgamesh đón lấy bàn tay cậu, nắm nhẹ. 

“Tớ trông đợi cả vào cậu nhé!” 

Về đến nhà, Gilgamesh vẫn giữ nụ cười toe toét trên môi. Hôm ấy, anh thật sự rất vui, cứ như bệnh viện vừa thông báo ngày mai anh sẽ được ghép tim ấy. Anh ngồi vào bàn, mở ngăn kéo đầu tiên và lấy ra bức ảnh đã nhiều năm tuổi. Có ai ngờ, niềm cảm hứng anh đi tìm bấy lâu nay lại xuất hiện trước mắt, lại còn chữa trị trái tim cho anh. Cậu ấy vẫn vậy, đôi mắt vẫn xa xăm như ngôi sao với mãi không tới được. Cậu vẫn mang vẻ đẹp phi thực mà thần linh phải ganh tỵ. Chắc hẳn là vì thế nên họ mới đày đọa cậu xuống trần gian này. Nhưng như thế cũng không làm lu mờ trái tim thuần khiết của cậu. Enkidu! Cái tên của cậu xoay vòng trong tâm trí Gilgamesh. Từ hôm ấy, cậu đã trao cho anh một lý do nữa để tiếp tục hy vọng.

Gilgamesh trở lại bệnh viện thường xuyên hơn, vừa phần vì bệnh tình của anh có vẻ trầm trọng hơn trước, vừa phần vì chỉ ở nơi ấy, anh mới tìm thấy động lực và nguồn cảm hứng.

Enkidu làm việc trong một căn phòng ngập nắng, phía bên bậu cửa sổ còn có dàn hoa nhiều loại. Còn có sách nữa. Thỉnh thoảng, Enkidu để cho Gilgamesh ngồi đọc sách trong phòng làm việc của mình hàng giờ liền. Cậu luôn trao cho anh nụ cười chào đón mỗi khi anh xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Họ không nói quá nhiều về bệnh tình của anh, trái lại, họ trao đổi với nhau về cuộc sống thường nhật, về sở thích cá nhân… Gilgamesh cũng không ngần ngại mà chia sẻ những bức ảnh anh chụp được và câu chuyện của chúng. Tất nhiên, Enkidu luôn chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn mỉm cười nhẹ.

Thật kỳ lạ, khi trong lòng ta nảy ra thứ cảm giác như đã thân thiết đã lâu với người chỉ vừa mới quen biết. Cứ như Gilgamesh và Enkidu là bạn tâm giao từ xưa, chứ nào phải bác sĩ – bệnh nhân.

Mãi đến sau này Gilgamesh mới hay, đằng sau nụ cười Enkidu luôn đặt trên môi lại chất chứa nhiều tâm sự, khổ đau.

Dù vậy, Enkidu luôn động viên Gilgamesh, nuôi dưỡng trái tim anh bằng những lời an ủi, hy vọng về một ngày nó sẽ được chữa lành. Không những thế, dần dà với mỗi ngày tiếp xúc với cậu bác sĩ, Gilgamesh càng cảm thấy trái tim mình như sắp trổ hoa đến nơi rồi vậy.

Thế rồi một ngày, Enkidu đem đến tin tốt lành, cậu đã tìm được trái tim thích hợp để thay cho Gilgamesh.

Ca phẫu thuật sẽ diễn ra sớm thôi, sau một thời gian theo dõi sức khỏe và các điều kiện liên quan nữa. Vì thế mà Gilgamesh ở lại bệnh viện, theo lời khuyên của Enkidu. Vả lại, Gilgamesh cũng đã yếu hơn trước rất nhiều. Anh cần được chăm sóc đặc biệt.

Gilgamesh được một căn phòng nhỏ trong bệnh viện, khá yên tĩnh và có một ô cửa mở ra vườn. Thỉnh thoảng, anh thường ra đó tản bộ cho khuây khỏa. Vì ở bệnh viện không được thoải mái như ở nhà. Đổi lại, anh có cảm giác gần hơn với Enkidu.

Dường như biết được Gilgamesh ở bệnh viện có phần bí bách, một ngày nọ, Enkidu đặc biệt đến thăm anh, mang theo một chiếc túi nhỏ.

“Cậu đem gì cho tớ vậy?” Gilgamesh tò mò hỏi.

Enkidu nhoẻn miệng đáp:

“Một món quà. Cậu mở ra đi.”

Gilgamesh đón lấy chiếc túi và nhìn vào bên trong. Rồi anh sững sờ.

“Cái này…”

Enkidu không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của anh. Gilgamesh hết nhìn vào vật bên trong túi, rồi lại nhìn lên người đã tặng nó cho anh.

“Tớ… không thể nhận được. Món quà này quá lớn.” Gilgamesh lên tiếng.

“Không có gì đâu. Cậu cứ nhận đi. Xem như đó là món quà dành cho người bạn tốt của mình… Cậu thấy đó, tớ…” Enkidu chợt ngừng lại một lúc. “Tớ không có nhiều bạn bè…”

Những lời ấy làm Gilgamesh phải ngẫm nghĩ. Quả thực, trông Enkidu vui vẻ là thế, nhưng lại rất cô đơn. Anh chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến người thân hay bạn bè. Dù bản thân cũng là kẻ sống đơn độc, Gilgamesh vẫn có một vài người bạn ở câu lạc bộ nhiếp ảnh. Ngoài công việc ở bệnh viện ra, Enkidu để lộ rất ít về bản thân cậu. Anh không rõ cậu làm gì sau giờ tan làm, hay liệu cậu có ai để bầu bạn chăng… Rõ ràng cậu xem anh như người bạn đáng quý, nếu không sao lại tặng cho anh thứ đắt tiền thế này.

Gilgamesh đem chiếc máy ảnh trong túi ra, mân mê hồi lâu. Anh quyết định:

“Nếu vậy, tớ sẽ nhận nó. Nhưng cậu phải để cho tớ chụp ảnh cậu thường xuyên đấy!”

Enkidu tròn mắt ngạc nhiên, rồi gương mặt giãn ra thành một nụ cười lớn.

“Được chứ.”

Thế là từ hôm đó, Gilgamesh đã được phép chụp ảnh “nàng thơ” của mình mọi nơi mọi lúc, một cách công khai.

Enkidu và hầu như mọi người ở khoa tim mạch bệnh viện cũng đã quen với một chàng thợ ảnh thỉnh thoảng xuất hiện, lặng lẽ từ một góc hành lang hay sân vườn, để chụp lại những khoảnh khắc đời thường. Các bức ảnh ban đầu chỉ nhằm giúp cho Gilgamesh đỡ phần buồn chán, nhưng rồi chúng lại trở thành công cụ lan truyền niềm vui quanh mình.

Ở bệnh viện, người ta luôn bị cái bóng của bệnh tật và sợ hãi ôm lấy. Qua từng bức ảnh, Gilgamesh cất giữ lại nụ cười cũng như tâm tư của những người bệnh anh gặp được. Đôi khi còn có các y tá và bác sĩ nữa. Họ rất bất ngờ khi xem ảnh chụp mình từ chiếc máy, và rồi vui vẻ hỏi xin bức ảnh sau khi được rửa. Cảm giác nâng đỡ người khác về mặt tinh thần cũng khiến cho Gilgamesh thấy ấm áp trong lòng.

Enkidu cũng đồng tình như thế.

“Cậu đang làm một việc rất tốt đấy.” Cậu nói trong khi cả hai đang xem lại bức ảnh một bệnh nhi nhỏ tuổi với hàm răng sún đang cười toe toét.

Đôi mắt Enkidu như chất chứa tâm sự. Ngón tay cậu chầm chậm nhấn nút chuyển sang bức ảnh khác. Cứ như vậy chừng năm, mười phút trôi qua.

“Ước gì tớ cũng có thể lưu giữ mãi nụ cười của họ như cách cậu làm…”

Enkidu cất tiếng, giọng cậu mang nhiều buồn bã. Gilgamesh gặng hỏi:

“Hả? Sao tự nhiên cậu lại nói thế? Cậu có tâm sự gì sao?”

“Tớ ổn mà.” Enkidu ngẩng lên, nở một nụ cười mang chút gượng gạo. Cậu trao lại chiếc máy ảnh cho Gilgamesh và nói, “Đột nhiên tớ lại muốn trở thành nhiếp ảnh gia. Ha ha…”

Gilgamesh gãi đầu. “Nếu cậu thích thì tớ sẽ chỉ cho cậu, nhé?”

Enkidu ngẩn nhìn về khoảng không nào đó xa lắm. Cậu đáp: “Có lẽ để khi khác vậy…”

Dù biết cậu ấy có tâm sự, Gilgamesh lại chẳng thể làm gì giải khuây giúp cậu, cũng không ép buộc được Enkidu phải giãi bày nỗi lòng với mình. Anh ôm khư khư chiếc máy ảnh trong tay, có chút tiếc nuối vì chưa kịp nói với Enkidu rằng nụ cười của cậu chiếm phần lớn cuộn phim này rồi.

Gilgamesh sống một mình ở thành phố, cũng ít giao thiệp với ai. Vì thế nên chuyện anh nằm viện cũng chẳng ai hay, ngoại trừ một người có thể coi là bạn trong cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh. Đó là Ereshkigal. Trông vẻ bề ngoài chỉ như một cô gái nhỏ, có chút đáng yêu với hai chùm tóc vàng hai bên, nhưng thực chất Ereshkigal không dễ gần. Đôi khi, cô còn đem đến rắc rối cho Gilgamesh nữa. Tuy vậy, phải thừa nhận rằng Ereshkigal chụp ảnh rất đẹp, nhất là những bức ảm đạm như chính cô vậy.

Ereshkigal tình cờ biết chuyện Gilgamesh nằm viện sau khi không thấy anh đến câu lạc bộ. Gặng hỏi mãi, anh mới nói sự thật qua tin nhắn. Cô xuất hiện ngày hôm sau, đem theo một chút đồ bồi bổ làm quà. Thật tình thì Gilgamesh không mong đợi cô sẽ đến thăm hỏi, nhưng sự xuất hiện của cô cũng động viên tinh thần anh lắm. Tất nhiên là anh không nói ra điều đó.

“Này, nằm viện thì cũng đừng lười biếng đấy nhé! Nếu không thì cậu sẽ tụt lại trong câu lạc bộ cho mà xem!” Ereshkigal nhắc nhở.

Gilgamesh nhe răng cười, mắt hướng về chiếc máy ảnh trên bàn kế bên. “Tôi vẫn chăm chỉ chụp ảnh mà!”

Ereshkigal quan sát chiếc máy ảnh, cô nhận ra ngay đó không phải loại anh thường dùng.

“Gì đây? Đồ chơi mới à?”

“Quà tặng từ một người bạn đấy.”

Ereshkigal nhíu mày, bán tính bán nghi, vì cô biết Gilgamesh chưa bao giờ nhắc đến bạn bè khác, cũng chẳng thân thiết với ai ở câu lạc bộ.

Gilgamesh với lấy chiếc máy ảnh, đưa cho Ereshkigal xem một số hình ảnh anh đã chụp tại bệnh viện mấy hôm nay. Cô xem một hồi, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét về bố cục hay góc ảnh. Ngay cả chuyện Enkidu xuất hiện nhiều nhất cũng không qua khỏi mắt cô.

“Chà, cậu bác sĩ này có gương mặt thật đẹp. Ngũ quan rất cân đối. Đôi mắt có chút lạc lõng, nhưng đó lại là điểm cuốn hút của cậu ta…”

Gilgamesh không phủ nhận. Nếu có thể, anh chìm đắm mãi trong đôi mắt ấy cũng được.

“Hóa ra nàng thơ mà cậu từng nhắc tới là đây à?”

Trước đây, đã có lần Gilgamesh tình cờ nhắc đến Enkidu khi đang nói chuyện cùng một số người ở câu lạc bộ. Anh chỉ mô tả sơ sơ vẻ ngoài của cậu, nhưng có lẽ Ereshkigal vẫn còn nhớ và nhận ra ngay. Suy cho cùng, Enkidu có vẻ ngoài rất đặc biệt, khiến người ta gặp một lần là nhớ mãi.

Gilgamesh gật đầu, đôi mắt lại tìm đến nụ cười của Enkidu trong máy ảnh. Thứ cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể cậu ấy là phương thuốc chữa bệnh mà anh đang cần nhất.

*

* *

Chỉ còn chưa đến một tuần nữa, ca phẫu thuật ghép tim cho Gilgamesh sẽ được tiến hành. Lúc này, trong lòng anh ngổn ngang suy nghĩ và lo sợ. Những mong Enkidu sẽ ở bên tiếp thêm động lực cho anh, chỉ bằng cách xuất hiện và mỉm cười thôi, thế mà đã nhiều ngày rồi anh không thấy cậu đâu cả.

“Bác sĩ Enkidu à? Cậu ấy xin nghỉ dài hạn rồi. Sẽ có bác sĩ khác thay cậu ấy tiến hành ca phẫu thuật cho cậu…”

Gilgamesh chỉ nghe thế thôi từ bác sĩ trưởng khoa tim mạch. Anh bắt đầu thấy trống rỗng. Enkidu, người đã tích cực động viên anh, người mà anh sẵn sàng trao phó tính mạng trên bàn mổ, giờ đây lại biến mất. Điện thoại cậu cũng tắt máy. Đã xảy ra chuyện gì với cậu rồi ư? Gilgamesh không thể ngừng lo lắng. Nếu Enkidu không muốn tiến hành phẫu thuật cho anh, cậu có thể nói với anh cơ mà. Xin đừng biến mất như vậy…

Tâm trạng của Gilgamesh như bầu trời quang đãng bỗng dưng chuyển thành mây đen kịt. Anh có rất nhiều câu hỏi, dự định sẽ đi tìm Enkidu sau khi phẫu thuật thành công. Mà thiếu bóng cậu ở đây, đột nhiên mọi hy vọng của anh cho ca phẫu thuật cũng héo hắt dần.

Vào hôm trước khi lên bàn mổ, Enkidu bất ngờ đến thăm Gilgamesh. Cậu không mặc áo blouse trắng của bệnh viện, mà chỉ chiếc sơ mi rộng cùng quần dài. Trông cậu có nét rất phờ phạc, khác hẳn phong thái khi ở bệnh viện trước đó. Nhưng cậu luôn dịu dàng, và nụ cười của cậu luôn ấm áp, dù cho hôm ấy mang đầy tâm sự.

“Xin lỗi vì tớ đã từ chối ca phẫu thuật của cậu…” Enkidu nói.

“Không sao cả đâu. Nhưng mà cậu đang có chuyện gì sao? Nếu cậu cần, tớ sẵn lòng giúp đỡ…”

“Tớ ổn mà.” Enkidu ngắt lời anh. “Chỉ hơi mệt một chút vì quá nhiều việc thôi. Tớ muốn đi đâu đó đổi gió. Cậu… sẽ đi cùng tớ chứ?”

Bất ngờ bởi lời mời, Gilgamesh ngây ra một lúc. Ngày mai đã là ngày phẫu thuật, anh không nên rời bệnh viện. Nhưng làm sao có thể từ chối Enkidu chứ, khi cậu đang cần anh?

Thế là, cả hai lẻn ra lối sau của bệnh viện. Không một ai hay biết họ đi đâu, chỉ thấy chiếc xe của Enkidu lăn bánh ra khỏi tòa nhà, hướng về phía biển và mất hút trong hàng ngàn ánh đèn khác ngoài đường.

 Trời đã khuya lắm rồi. Biển đêm hiện ra như một bức tranh thanh bình. Chẳng còn ánh đèn hư ảo, chỉ có trăng sao rơi đầy dưới mặt biển. Enkidu cởi giày, để cho làn nước lạnh lôi kéo bước chân cậu xuống biển. Cậu dừng lại khi nước biển chạm đến ngang eo.

Gilgamesh quan sát cậu từ trên bờ. Đêm ấy trời không lạnh lắm, nhưng sao anh lại như đang run rẩy trước Enkidu và nỗi buồn từ cậu toát ra. Cậu không nói nhiều về bản thân mình, nhưng ánh mắt cậu đã bán đứng cậu.

“Enkidu này…”

Gilgamesh gọi. Cậu ấy không quay lại.

“Tớ luôn ước được sống gần biển.” Enkidu trải lòng. “Có thể làm nghề chài cá hay thủy thủ đoàn, được đi khắp nơi nhìn ngắm thế giới… Tớ sẽ bắt đầu ở một ngôi làng ven biển nhỏ thôi, sau đó sẽ tiến xa dần… xa dần…”

Gilgamesh lặng im. Đó quả là một ước mơ đẹp, cũng gần với khát khao được đi chụp ảnh khắp nơi của anh. Enkidu đã luôn mong muốn điều này, chỉ là cậu chưa từng nói ra.

“Gilgamesh…”

Cậu bất chợt quay lại, chìa một tay về phía anh. Gió tốc mái tóc và vạt áo cậu lên. Ước gì anh có chiếc máy ảnh ở đây để lưu mãi khoảnh khắc này lại.

“Xuống đây với tớ đi.” Enkidu lại gọi. “Nước không lạnh lắm đâu. Chỉ một chút thôi, rồi chúng ta sẽ về.”

Ngay lúc ấy, Gilgamesh đâu có sợ lạnh. Anh cũng chẳng lo lắng gì về cuộc phẫu thuật ngày mai nữa. Anh lao xuống biển cạnh Enkidu. Nước mát khiến anh bừng tỉnh, nhưng cảm xúc từ cái chạm nhẹ của bàn tay cậu lên gương mặt anh quá không thật. Lâng lâng như một giấc mơ. Ngón tay lành lạnh của Enkidu sượt trên gò má anh, xuống đến cằm, rồi dừng lại trên môi anh.

Sóng khẽ đẩy cơ thể mảnh mai của Enkidu gần hơn về phía anh. Gilgamesh mơ hồ cảm nhận phần thân cả hai đang chạm nhẹ vào nhau. Hơi thở cậu ủ ấm gò má lạnh đi vì đêm của anh. Rồi chẳng ai nói một lời, họ cùng lúc bị hút về phía nhau, dính chặt trong một nụ hôn đầy khao khát.

Không rõ ai là người bắt đầu, hay chính mỗi người họ đều mong muốn nụ hôn này đã từ lâu. Làn môi Enkidu mềm mại, mơn trớn, tách đôi môi của Gilgamesh ra và đầu lưỡi cậu mang vị ngọt như thứ mật hoa dẫn dụ ong bướm. Gilgamesh thở mạnh, nhưng không làm gián đoạn nụ hôn. Anh nhắm nghiền mắt, kéo Enkidu áp sát vào cơ thể mình.

Một khoảnh khắc tưởng chừng vô tận trôi qua, Enkidu dừng lại, nhưng cậu không phá vỡ bầu không khí nồng nhiệt giữa hai người. Đôi mắt cậu khép hờ, đủ để quan sát biểu cảm thèm muốn nhiều hơn của Gilgamesh. Anh luồn một tay đỡ lấy gáy cậu, đôi môi tham lam tìm đến môi cậu như thứ thuốc phiện giờ đã không thể ngừng lại. Ngón tay cái của anh lần xuống yết hầu của cậu, theo sau đó là một nụ hôn dài.

Enkidu vuột ra tiếng rên rỉ. Và đêm của họ chỉ mới bắt đầu.

Trong chiếc xe dường như quá chật với hai người, hai cơ thể và tâm hồn hòa quyện với nhau. Bất tận chỉ là một khoảnh khắc được ở bên người thương. Giá như mà họ có nhiều hơn chỉ một đêm…

“Sau này, chúng ta cùng nhau ngắm nhìn thế giới nhé?”

Gilgamesh thì thầm, khẽ vuốt mái tóc xanh của Enkidu đang dính vào phần ngực trần lấm tấm mồ hôi của anh.

“Cậu có một trái tim thật mạnh mẽ.” Enkidu đáp. Cậu đang lắng nghe nhịp đập trong lồng ngực anh. Chắc hẳn nó cũng cùng nhịp với cậu. “Rồi cậu sẽ sống tốt, và đi thật nhiều nơi, nhìn ngắm thế giới, và chụp thật nhiều ảnh đẹp… Hứa với tớ, cậu sẽ sống thật tốt nhé?”

“Được. Tớ hứa.”

Dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn, Gilgamesh lại hỏi:

“Vậy còn cậu? Không muốn đi với tớ à?”

Enkidu nhỏm dậy, gương mặt mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc khẽ cười.

“Đợi cậu phẫu thuật thành công đã nhé? Còn bây giờ, chúng ta phải về thôi.”

*

* *

Đó là lần cuối cùng anh còn thấy cậu.

Enkidu biến mất, hoàn toàn biến mất sau khi Gilgamesh phẫu thuật thành công. Điện thoại cậu đã tắt, cậu xin nghỉ ở bệnh viện và nơi địa chỉ của cậu giờ đã có người mới dọn đến. Gilgamesh mất nhiều tuần để bình phục khỏi ca ghép tim, nhưng có lẽ anh sẽ phải mất cả đời để quên được cậu, và cái đêm ấy giữa hai người.

Không rõ Gilgamesh yêu hay hận Enkidu. Cậu là người mang ánh sáng đến cuộc đời ảm đạm của anh. Nhưng rồi, cũng chính cậu tước đi ánh sáng đó, đẩy anh xuống sâu hơn trong cái hố tuyệt vọng. Gilgamesh tìm đến rượu chè, vì mỗi khi say, anh sẽ cảm thấy như mình đang ở bờ biển cùng với cậu, cơ thể quấn lấy nhau không rời. Rồi khi tỉnh rượu, đau đớn lại ùa về gấp bội, khiến anh ước trái tim mình thật sự chết đi cho rồi.

Ereshkigal xuất hiện bên hiên nhà vào một chiều mưa. Cô đưa cho Gilgamesh một cái hộp nhỏ, kèm theo tin dữ.

“Cậu ấy chết rồi…”

“Là tự tử…”

“Người ta tìm thấy thi thể cậu ấy ngoài biển…”

“Cậu ấy đã uống thuốc độc… và lao xuống biển…”

“Nguyên nhân có thể do áp lực công việc… Mới đây, cậu ấy làm phẫu thuật thất bại, không cứu nổi bệnh nhân…”

“Chắc cậu ấy phải đau lòng lắm…”

Hai tai Gilgamesh như ù đi. Anh không thể nghe gì nữa. Ngay cả trái tim những tưởng đã lành lại, giờ đây tiếp tục rỉ máu.

Thì ra đó là lý do Enkidu từ chối ca phẫu thuật của anh. Thì ra…

“Xin lỗi vì đã không đem cái này đến cho cậu sớm hơn… Tôi… Tôi đã rất sốc và chẳng biết phải làm gì… Enkidu đã giao nó cho tôi, bảo rằng hãy đưa cho cậu khi nào cậu hoàn toàn bình phục. Lo sợ cậu chịu không nổi việc này, tôi mới giấu đến ngày hôm nay…”

Gilgamesh không trách Ereshkigal. Anh chỉ muốn ở một mình, để đau đớn, để căm hận, để tức giận và gào khóc, tất cả cùng một lúc.

Anh không mở chiếc hộp, thay vào đó, nó bị ném vào một góc nhà. Gilgamesh chưa đủ can đảm để đối mặt.

Những ngày tiếp theo như địa ngục vậy. Gilgamesh tức giận, nhưng trút nỗi lòng ở đâu chứ, khi mà người duy nhất lắng nghe anh cũng là người khiến anh ra nông nỗi này đã không còn trên đời nữa.

Ereshkigal và một vài người ở câu lạc bộ nhiếp ảnh có đến khuyên nhủ, nhưng anh gạt tất cả họ đi. Không dưới mười lần Gilgamesh nghĩ đến cái chết trong những ngày qua, nhưng sực nhớ đến lời hứa chết tiệt anh đã nói cùng Enkidu trong chiếc xe của cậu. Hứa với tớ, cậu sẽ sống thật tốt nhé? Có trớ trêu không khi người bắt anh hứa phải sống, lại chọn cách vùi chôn mình dưới biển?

Chẳng ai nói cho anh biết phải đối mặt với cú sốc này thế nào cả. Gilgamesh lại tìm đến men rượu, để rồi cũng chính cơn say đưa anh trở về với chiếc hộp cất đầy ký ức của anh và cậu. Khi những tấm ảnh tung tóe ra sàn, anh mới nhận ra một mảnh giấy nhỏ được đính kèm bên trong.

Nét chữ đó là của Enkidu.

“Cho dù tớ có chết đi, cậu cũng vẫn giữ lời hứa, được chứ?

Xin lỗi vì đã bỏ đi như thế này.

Khi nhớ về tớ, cậu hãy sống thật tốt.

Vì tớ đã trao cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất của tớ.

Tớ yêu cậu.”

Nước mắt chảy dài trên gương mặt méo mó của Gilgamesh. Enkidu ích kỷ biết bao, khi để lại mình anh ở nơi này, khi không cho anh cơ hội nói lời tạm biệt…

Nhưng, có cần phải tạm biệt nhau? Enkidu đã nói, cậu trao cho anh tất cả điều tốt đẹp của mình. Thế nên anh vẫn có cậu, một cách trọn vẹn, vào khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đời cậu. Những ký ức về cậu anh sẽ giữ mãi.

Trong bóng tối dường như có vòng tay Enkidu ủi an, vỗ về trái tim thương tổn đến vụn vỡ của anh. Chẳng ai biết đêm ấy Gilgamesh đã nghĩ những gì, đã khóc và dằn vặt ra sao. Chỉ đến khi bình minh ló dạng, anh như trở thành một người khác.

Anh bán hết những thứ không cần thiết, chỉ đem một chiếc ba lô chứa đầy dụng cụ chụp ảnh trên vai và mọi kỷ niệm về Enkidu trong tim. Anh tạm biệt Ereshkigal cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh, đơn độc bắt đầu hành trình đi ngắm nhìn thế giới của mình, và của Enkidu.

-Hết-

18.01.2022

Cốt truyện có sự hỗ trợ của Tiệm Dệt Mộng.

Ảnh minh họa: Cloud 9 吉 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ