Đảo Tatarasuna đã kể câu chuyện day dứt giữa ba người: Kabukimono – Lumine – Niwa.

Giấc mơ được dệt cho bạn Pé Sâu.

Fandom: Genshin Impact

Thể loại: truyện ngắn, lãng mạn, chuyện ba người, angst, bi kịch, cái chết của nhân vật.

Độ dài: 6067w

Trong tâm trí anh từ lâu đã khắc sâu hình bóng người con gái ấy, ngay vào lúc nàng đặt chân đến Tatarasuna. 

Nàng có mái tóc mang màu nắng, thứ nắng ấm mà không chói chang khiến người khác có cảm tình với nàng ngay lập tức. Đôi mắt nàng sáng như thể những vì sao trên trời vô tình rơi xuống và chấp nhận ở lại với nàng. Thân hình nhỏ gọn nhưng không hề yếu đuối, trái lại còn có nét phong trần, dạn dày sương gió. Nàng đến từ một nơi rất xa, và cũng đã đi qua bao nhiêu vùng đất khác nhau trước khi đến nghỉ chân tại Tatarasuna này. 

Nhưng không chỉ vì ngoại hình mà Niwa cảm mến người con gái đó. Có thể là nụ cười của nàng. Cũng có thể là gương mặt sáng ngời, luôn ngẩng cao hướng về phía trước. Hoặc có thể là những vết chai sạn trên đôi bàn tay sau những ngày khổ luyện kiếm thuật. Là tất cả những gì thuộc về nàng. Anh để bản thân bị thu hút vào mọi thứ xung quanh nàng.

Niwa hiểu rõ, tình cảm của mình tuy đẹp, nhưng chỉ có thể đến từ một phía. Vì ngay lúc nàng bước chân xuống thuyền, anh chẳng phải là người duy nhất bị nàng thu hút.

Phía xa xa, dường nhưng không dám đứng quá gần, thân ảnh Kabukimono lộ diện trong ráng chiều. Cậu nhìn người con gái phương xa mang tên Lumine ấy thật lâu. Và, khi ánh mắt nàng cũng tìm thấy cậu trong vô thức, cậu vội vã ngoảnh người. Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tấm màn Kazuki trên đầu như vừa kịp che đi sự quan tâm dành cho nàng được thể hiện rõ mồn một kia. Còn Lumine, nàng chỉ mỉm cười. Lúc ấy, chẳng ai nghĩ ngơi sâu xa. Mãi về sau này, khi nhìn lại, Niwa mới phát hiện ra rằng nụ cười của nàng gượng gạo biết bao. 

Giữa nàng và Kabukimono hẳn có một quá khứ chưa được tiết lộ. Một bức tường cứ thế được dựng nên, rồi to dần theo tháng năm. Những khi tình cờ chạm mặt nhau, cả hai sẽ chỉ cúi đầu chào hỏi qua loa. Họ lảng tránh nhau dù cả hai đều biết rõ trái tim mình hướng về đâu. Trời cao hay trêu ngươi, khi mà chính Niwa lại bị cuốn vào vòng xoáy giữa hai người.

Với Kabukimono, anh là bạn hữu, là người thân. Với Lumine, anh lại mang lòng cảm mến sâu sắc mà mãi chẳng thể thổ lộ được. Đứng giữa hai người, anh đã sớm nhận ra điều mà họ quá sợ hãi, quá cao ngạo để thừa nhận. Chính vì vậy mà Niwa cũng chẳng dám để lộ suy nghĩ trong lòng mình cho cả hai người ấy. Họ quá quý giá đối với anh. 

Nếu đã không thể có được người con gái mình yêu, chi bằng anh giúp nàng tìm được chân ái? Niwa không cho rằng mình là một người cao cả vì lẽ đó, anh chỉ muốn thấy Lumine được hạnh phúc, dù mình không phải là người đem điều đó đến cho nàng. Anh muốn làm gì đó cho nàng và cả Kabukimono, cũng là để trái tim anh thôi thổn thức, để nó ngủ yên khi biết rằng Lumine đã về với người nàng thương.

Hôm đó, Kabukimono một mình thổi sáo trong vườn. Sự tịch mịch của màn đêm khuyến khích người ta mở lòng mình hơn. Niwa đến gặp cậu, thoạt đầu chỉ vì vài vấn đề ở xưởng rèn cần trao đổi. Sau đó, anh mạnh dạn đánh tiếng chuyện của Lumine.

“Kabukimono này, cậu không thể nhượng bộ Lumine một chút sao?”

Điều Niwa nói hẳn là vì sáng hôm ấy, khi tình cờ gặp Lumine trong rừng, họ đã ra tay trợ giúp nàng xử lý một số quái vật lang thang nguy hiểm. Nàng bị thương nhẹ, thế mà Kabukimono thay vì ân cần lo lắng cho nàng, cậu lại buông đủ lời trách móc. 

“Ngài Niwa muốn tôi nhượng bộ chuyện gì?” Cậu hỏi. Rõ ràng trong lòng biết rõ chủ ý của Niwa, song lại cố chấp như thế.

Niwa nâng chén trà đã nguội dần, đáp:

“Cả cậu và Lumine đều cứng đầu như thế. Sẽ phải có người chịu nhường một bước chứ.”

Kabukimono chơi tiếp khúc sáo như thể chẳng có gì đáng để bận lòng. Tuy vậy, Niwa vẫn nghe được từng thanh âm rời rạc, run rẩy như chính người thổi sáo đang chật vật đè nén xúc cảm lại. 

“Cậu định không đến thăm hỏi cô ấy thật sao?” Niwa lại hỏi, lần này là sau khi khúc nhạc đã thật sự kết thúc.

Kabukimono chậm rãi đặt cây sáo lên bàn. Cậu không nhìn anh mà cúi mặt trong lúc đáp lời:

“Bất cẩn để mình bị thương là lỗi của tỷ ấy. Tôi đâu có trách nhiệm phải quan tâm đến một người liều lĩnh như vậy?”

Lời lẽ của Kabukimono có phần lạnh nhạt, song Niwa thừa biết cậu luôn dõi theo đường đi nước bước của Lumine. Chính cậu là người đã tìm ra vị trí của nàng, còn Niwa khi ấy vẫn chưa định hình được chuyện đang xảy ra. Cũng chính cậu, Kabukimono, là người đặt lọ thuốc trị thương quý giá chẳng dễ gì bào chế được trước cửa phòng Lumine. Niwa đã nhìn thấy tất cả, chỉ là hai người trong câu chuyện này lại cố tình không thấy nhau. 

“Hai người cứ thế này, làm sao mà đến với nhau được? Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được…” Niwa đột ngột dừng lời, rồi lại thở dài. Anh uống cạn chén trà. 

Kabukimono ngồi đối diện, mặt hơi ngẩng lên để chạm mắt với Niwa. Đôi môi mỏng của cậu giãn ra, tạo thành một nụ cười vốn dĩ rất đẹp, nhưng lại mang muôn vàn khổ sở. Đôi mắt cậu tối dần. Cậu nói, chỉ bằng giọng rất nhẹ nhàng thôi, nhưng sao nó lại mang cho Niwa cảm tưởng như cậu đang hát một khúc ca buồn:

“Điều ngài Niwa muốn ám chỉ, sao tôi lại không biết được chứ? Tôi biết rõ là đằng khác.”

Chỉ thế thôi, rồi Kabukimono xin phép quay trở về phòng. Điều mà Niwa muốn biết, điều anh muốn hỏi, có lẽ sẽ mãi chẳng có lời đáp.

Ngày hôm sau, Niwa và Kabukimono tình cờ chạm mặt Lumine ở bên ngoài. Sắc mặt nàng trông đã tốt hơn nhiều. Vừa thấy họ, nàng vui vẻ chào.

“Ngài Niwa. Kabukimono. Cảm ơn vì lọ thuốc trị thương.”

Nàng nói thế với cả hai người, vì nàng chỉ biết thứ thuốc quý báu đó chỉ được điều chế bằng dược liệu có tại Inazuma. Mà ở đây, Niwa và Kabukimono là những người thân thiết nhất với nàng, lại giúp đỡ nàng trong trận chiến hôm qua. Nàng không hề biết rằng chính tay Kabukimono đưa nó đến cho nàng. 

Đang khi Niwa định nói gì đó thì Kabukimono đã cướp lời:

“Thuốc đó là của ngài Niwa mang đến cho tỷ. Tỷ khoẻ lại rồi thì ngài ấy cũng thấy yên tâm hơn. Phải thế không, ngài Niwa?”

Cậu xoay người nhìn anh đầy ẩn ý. Nhất thời anh chưa kịp phản ứng, chỉ biết gãi đầu và ậm ừ.

“À… Phải. Hôm nay trông tiểu thư Lumine đã khá hơn nhiều rồi…”

Nàng nhìn Kabukimono như đang dò xét điều gì, nhưng rồi cũng vui vẻ cảm ơn riêng Niwa thêm một lần nữa. Chuyện về lọ thuốc chỉ dừng lại ở đó, nhưng vẫn còn biết bao tình huống khi mà chính Kabukimono là người quan tâm Lumine đặc biệt, nhưng lại nói rằng chính Niwa mới là người chăm sóc cho nàng.

Đã có lúc, anh cảm thấy mệt mỏi khi đứng giữa hai người. Anh thầm mong muốn Lumine để ý đến anh, cảm kích anh vì chính những việc anh làm cho nàng, chứ nào phải việc Kabukimono mượn tay anh làm. Sự giả dối này dần dần gặm nhấm tấm lòng của Niwa. Anh cảm thấy bản thân thật giả tạo. Nụ cười của Lumine, lời cảm ơn của nàng, thậm chí cả chút tình cảm thân thiết hơn trước từ nàng thật sự đâu có dành cho anh. Nhiều lần anh đã nói với Kabukimono, những mong cậu có thể can đảm đối diện với đoạn tình cảm này và cho Lumine biết sự thật. Song cậu lại cầu xin ngược lại anh.

“Ngài Niwa, trước đây tôi chưa từng cầu xin điều gì từ ngài. Bây giờ tôi chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.” 

Niwa chỉ biết thở dài nhìn Kabukimono phủ phục dưới chiếu. Một kẻ kiêu hãnh, đơn thương độc mã đi con đường của mình như cậu nay lại xuống nước van xin anh. Trong lòng anh vừa sững sờ vừa thấy xót xa. Chuyện giữa cậu và Lumine liệu còn có thể thay đổi?

“Cậu đã quan tâm đến cô ấy như vậy, sao lại còn cầu xin tôi nhận hết công lao về mình?”

“Tôi biết ngài Niwa cũng có nỗi khổ riêng khi bị cuốn vào chuyện này.” Giọng Kabukimono đầy khẩn khoản vang lên. “Chính vì thế mà tôi mới xin ngài. Xin ngài đừng phân trần với tỷ ấy. Xin ngài đừng cho tỷ ấy biết những việc tôi đã làm trong bóng tối vì cô ấy.”

Niwa đang ngồi, đưa một tay về phía Kabukimono và đáp: “Cậu dậy đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn.”

“Tôi sẽ không dậy chừng nào ngài còn chưa đồng ý với tôi.”

Sau cùng, anh chỉ đành đồng ý để cậu ngẩng lên. Gương mặt cậu vẫn như vậy, điềm tĩnh đến lạnh nhạt. Nhưng đôi mắt thì chẳng biết nói dối, đầy thành khẩn xen lẫn khổ sở khiến lòng Niwa thắt lại. 

Chuyện giữa Lumine và Kabukimono đâu chỉ có mình Niwa biết. Đến đại nhân Nagamasa và Katsuragi cũng đoán được điều gì đó đang xảy ra giữa họ. Sau khi biết chuyện kỹ hơn thì cả hai cũng chỉ người lắc đầu người thở dài, thương thay cho mối duyên vốn dĩ rất đẹp nhưng lại bị ngăn chặn ngay từ khi mới chớm nở.

Những ngày tháng tươi đẹp ở Tatarasuna không kéo dài mãi. Chẳng mấy chốc mà giông bão đã kéo đến theo con thuyền từ phương xa đến. Một căn bệnh kỳ lạ xuất hiện và nhanh chóng lan rộng khắp các xưởng rèn. Niwa và Lumine, cùng Kabukimono bí mật điều tra. Nhưng trước khi có được kết quả xác đáng, Kabukimono đã gặp chuyện.

Lumine không rõ việc trong lò luyện là như thế nào. Nàng nhận nhiệm vụ điều tra khu vực bên ngoài các xưởng rèn mà thôi. Vì thế nên nàng không hiểu được vì sao Kabukimono lại càng ngày càng yếu đi. Có lần, nàng tình cờ thấy cậu ngồi gục ở một gốc cây trên đường về nhà. Nàng vội chạy đến bên đỡ lấy cậu.

“Kabukimono!” 

Nghe tiếng nàng, cậu mở mắt. “Tỷ tỷ…” 

Cậu thều thào, cố gượng dậy và nở một nụ cười thật tươi. Nhưng sắc mặt nhợt nhạt cùng cơ thể liêu xiêu đó không thể qua mắt Lumine được. Nàng để cậu tựa vào mình và hỏi:

“Đệ không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Kabukimono lắc đầu. “Không có gì. Chỉ là làm việc hơi quá sức ở xưởng rèn thôi. Tỷ không cần lo lắng…”

Vừa nói xong, Kabukimono ho khan một tràng. Lumine lo lắng tột độ. Nàng vòng một tay cậu qua vai, còn mình thì đỡ lấy thân thể cậu. 

“Đi. Tỷ dìu đệ về nhà.” 

Kabukimono chẳng muốn làm phiền đến Lumine. Xem ánh mắt đầy ưu tư của nàng khi nhìn cậu kìa! Cậu đã khiến nàng phải như thế rồi. Nhưng chẳng còn cách nào khác, Kabukimono đã kiệt sức sau một buổi chiều dùng chính thân thể hấp thụ sức mạnh Ma thần từ Tuỷ Pha Lê đó. Cậu phải làm thế. Chẳng còn cách nào khác nữa. Lò luyện đã bị ố uế nặng. Nếu cậu không hấp thụ lượng khí độc vào cơ thể mình, chắc chắn sẽ lại có thêm người bị tổn thương. Máu của cậu còn có thể điều chế làm thuốc cứu thợ rèn. Sao cậu lại không thử chứ? Cứ như vậy, ngày qua ngày, Kabukimono vừa cắt máu vừa hấp thụ lượng lớn khí độc. Sinh lực của cậu cũng bị bào mòn từ đó. 

Lumine đưa Kabukimono về và túc trực bên cậu suối một tối. Dù cậu tìm cớ đuổi mãi, nàng vẫn chẳng chịu rời đi. Mãi đến khi trăng lên cao, Niwa xuất hiện nói với nàng rằng:

“Đêm đã khuya rồi. Tiểu thư Lumine là nữ, ở lại đây không tiện lắm. Cô về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thay cô.”

Nghe vậy, Lumine mới đứng dậy. Bước chân đã đến cửa, nàng vẫn ngoảnh lại nhìn Kabukimono. Đến khi cậu mỉm cười yếu ớt về phía nàng, nàng mới quyết định rời khỏi đó. 

Chỉ còn Niwa ở lại trong phòng, Kabukimono cũng không gắng gượng nữa mà thổ huyết ra sàn. Niwa giúp cậu dùng thuốc rồi lau đi vết máu. Anh hiểu rõ những việc Kabukimono đang làm, cũng nhiều lần ra tay ngăn cản. Nhưng càng cản cậu lại càng cố chấp. 

“Cậu cứ như thế này, e rằng không ổn đâu.” Niwa nói khi anh đỡ cậu nằm xuống.

“Không còn nhiều thời gian nữa…” Cậu đáp lời trong từng hơi thở ngắt quãng. “Tatarasuna không còn nhiều… thời gian nữa đâu…”

“Còn cậu thì sao? Cứ đà này làm sao cơ thể cậu chịu nổi!” Niwa nói như quát lên, mong rằng Kabukimono tỉnh ngộ mà biết tiếc thương cho chính bản thân cậu. 

Thế mà cậu chỉ lắc đầu. “Tôi… không sao… Nhưng việc điều tra của ngài Niwa… tiến triển tốt chứ?”

Niwa có phần dịu lại. Anh kể cho cậu nghe những gì mình đã tra ra được từ đoàn người từ Fontaine đến. Họ đều khả nghi, nhất là kẻ tự xưng là kỹ sư Escher. Ngay từ đầu, anh đã luôn cảm thấy hắn đang nhằm vào thứ gì đó ở Tatarasuna chứ không đơn thuần là đến đây trau dồi kỹ năng. Chuỗi sự việc nghiêm trọng xảy ra sau khi hắn đến đây là minh chứng cho nghi ngờ của anh.

Sau cùng, Niwa cũng đã móc nối được những vụ việc lại với nhau. Anh tin chắc rằng Escher là kẻ đứng sau tất cả, nhưng hiện tại chưa thể vạch trần hắn ngay. Kabukimono nghe xong thì cũng đồng ý. Cậu nói:

“Trước mắt chúng ta cứ âm thầm thu thập thêm bằng chứng… Đừng đánh rắn động cỏ mà khiến hắn đề phòng. Ba ngày nữa tôi sẽ khởi hành đến thành Inazuma…”

“Cậu nói sao?” Niwa ngắt lời cậu. “Đến thành Inazuma?”

Kabukimono gật đầu. “Phải. Tôi có chuyện chưa thể nói với ngài được.”

“Cậu đang bị thương như thế này làm sao có thể khởi hành ngay được chứ?”

Trước câu hỏi đó, Kabukimono chỉ mỉm cười nhẹ và nhắm hai mắt. Niwa biết rằng một khi đã kiên quyết làm việc gì, sẽ chẳng ai có thể xoay chuyển Kabukimono. Anh chỉ đành để cậu nghỉ ngơi, thầm cầu khấn thần linh phù trợ cậu. 

Sức khoẻ của Kabukimono đã khá hơn hẳn sau vài hôm tĩnh dưỡng. Thuyền của cậu rời đi vào lúc sáng, nên Niwa và Lumine đã dậy sớm để chuẩn bị một ít đồ dùng cho cậu. Lumine còn tự tay vào bếp làm bánh cho cậu. Nàng gói chúng vào hộp nhỏ để cậu cầm theo tay nải. Kabukimono cầm chiếc hộp, biểu cảm lại trở nên phức tạp. 

“Tỷ tỷ không cần nhọc lòng như vậy.” 

Lumine bấu nhẹ vào tay cậu, tiện thể âm thầm đánh giá xem thể lực của cậu đã phục hồi chưa. Đương nhiên nàng không ủng hộ việc cậu vừa ốm dậy đã phải đi xa, song sau khi nghe Niwa nói rằng việc cậu đến thành Inazuma có liên hệ với chuyện ở Tatarasuna, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận. 

“Đi sớm về sớm.” Lumine nói. “Đệ nhớ ăn uống cẩn thận và giữ gìn sức khoẻ. Đừng làm gì liều lĩnh.”

Kabukimono chỉ cười nhạt. Cậu chính là người thường làm chuyện liều lĩnh, nhưng không chỉ có mình cậu, cả Lumine cũng như thế. Họ giống nhau, nhất là ở điểm này, và cả sự tự tôn nữa. Chính vì như thế mà cả hai rõ là đã có đối phương trong lòng nhưng tự che mắt mình để không nhìn thấy nhau.

“Tỷ tỷ cũng vậy.” Kabukimono đáp lời. “Giữ gìn sức khoẻ nhé.” Lumine gật nhẹ đầu rồi lùi về phía sau, ngay khi Niwa bước tới trao cho Kabukimono một số đồ dùng cần thiết khi đi đường.

Khi thấy bóng dáng Lumine đã lùi sâu hẳn vào trong bến cảng, Kabukimono mới thở ra một hơi nặng nhọc. Thấy vậy, Niwa lo lắng hỏi:

“Có phải do nội thương của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục không?”

Cậu lại chỉ lắc đầu. “Tôi vẫn ổn. Tôi phải ổn. Cảm ơn ngài đã đến tiễn tôi, ngài Niwa.”

Anh trao cho cậu chiếc túi, chợt nhận thấy ánh mắt cậu đang dõi theo người con gái tóc vàng kia. Lưu luyến có, yêu thương có, mà day dứt lại càng nhiều. 

“Cô ấy vẫn chưa biết chuyện cậu dùng cơ thể hấp thụ sức mạnh Ma thần, hay chuyện cậu dùng máu cứu người. Nhưng chẳng việc gì qua mắt cô ấy được lâu đâu. Lumine đã nghi ngờ cậu hao tâm tổn lực như vậy vì cái gì rồi.”

Khoé môi Kabukimono khẽ nhếch lên. Cậu đáp: “Cứ để tỷ ấy điều tra. Qua vài hôm nữa là mọi chuyện ổn thỏa rồi. Đến lúc đó, tỷ ấy muốn trách mắng tôi thế nào cũng được.”

“Thật sự mọi chuyện sẽ ổn thoả sao?” Ngay cả khi nói ra lời đó, Niwa biết rằng chính Kabukimono cũng không hoàn toàn tin. Cậu nói thế chẳng vì lý do nào khác nhằm trấn anh Niwa lẫn Lumine mà thôi. Dù cậu vẫn cư xử như mọi ngày, sức khoẻ cũng phục hồi tốt hơn cơ thể người bình thường, vậy mà sao Niwa lại cảm thấy có gì đó rất khác lạ ở cậu. Nhưng anh không còn thời gian để tìm hiểu cặn kẽ nữa. Con thuyền của cậu đã đến lúc phải nhổ neo.

Sự bất an của Niwa lại được củng cố thêm bằng nụ cười buồn Kabukimono trao cho anh. Cậu nói:

“Ngài Niwa. Có ngài ở đây, tôi cũng không cần phải lo lắng cho tỷ tỷ nữa rồi. Mọi sự sau này xin nhờ ngài sắp xếp.”

Nói rồi thì Kabukimono đội nói lên đầu. Gương mặt bị che khuất trong lớp vải  mỏng. Dáng vai gầy quay đi hướng về phía biển. Chiếc thuyền mang Kabukimono đã đi xa, nhưng trên vách đá vẫn còn hai người đứng nhìn, trong lòng là nỗi bất an xen lẫn luyến tiếc khôn nguôi. 

Chính tại vách đá này vào đêm hôm trước, Kabukimono đã một mình thổi sáo. Tiếng sáo nỉ non như tiếng lòng. Niwa chỉ đứng từ xa nghe được, trong lòng cũng bồi hồi không yên. Tiếc nuối có, lưu luyến có, không nỡ để cậu ra đi. Anh vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng không cách nào đoán trước được. Điều duy nhất anh có thể làm chính là thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, giữ cho lò luyện lẫn Tatarasuna được an toàn. Và cả Lumine nữa. 

Nàng ngồi một mình nơi cửa sổ. Tiếng sáo từ trên cao truyền tới khiến nàng rơi lệ. Nàng nghe được tâm tư của cậu thiếu niên ấy, sao nàng lại không biết chứ? Nàng biết những thứ mà cậu làm cho nàng, song lại vờ như không nhìn thấy. Vì chính cậu mong muốn điều này kia mà. Còn nàng, nàng quá kiêu hãnh để cầu mong một chút tình cảm mà cậu không dám cho nàng kia. Rốt cuộc còn có cơ hội nào cho họ hay không?

Sau khi Kabukimono rời khỏi Tatarasuna, Niwa và Lumine cùng hợp sức điều tra đám người từ Fontaine tới. Bằng chứng họ thu được đã đủ nhiều, chỉ cần chờ trình lên phía Shogun nữa mà thôi. Kabukimono vừa về kịp lúc. Sau khi trao đổi kỹ càng, họ quyết định sẽ đối chất với Escher.

Một kẻ nham hiểm như vậy lại mang thân phận của kỹ sư máy móc bình thường thì quả là đáng ngờ. Mục đích của hắn là Tuỷ Pha Lê hay còn thứ gì khác? Theo kế hoạch, Niwa đến đối chất với hắn tại lò luyện, trong khi Lumine sẽ xử lý đám thuộc hạ bên ngoài để cô lập hắn. Với sức của Lumine, một nhóm sát thủ nhỏ chẳng là vấn đề gì. Thế nhưng, khi nàng đến nơi hẹn gặp hai người còn lại cũng chính là lúc nàng thấy gã Escher rút ra một con dao.

Sự việc diễn ra nhanh bằng một cái chớp mắt khiến nàng không thể làm gì. Nàng không kịp cảnh báo Niwa, người đang đứng quay lưng lại với hắn. Sẽ không kịp mất! Lumine lao tới. Nhưng từ trong bóng tối, dáng hình Kabukimono xuất hiện. Một tay cậu đẩy Niwa về phía khác, còn mình thì lãnh trọn một dao của Escher vào bụng. 

“Kabukimono!”

Lumine vội vã đâm lưỡi kiếm của mình về phía hắn. Kẻ gian xảo đó đã né được. Niwa vội đỡ lấy cơ thể Kabukimono. Máu trào ra ướt đẫm từng lớp áo dày của cậu. Nhưng Kabukimono không gục ngã. Cậu thều thào: 

“Mau… Lumine…”

Niwa hiểu điều cậu muốn nói. Anh gật đầu với Kabukimono trong khi để cậu tựa vào một góc. Niwa cầm vũ khí của mình lên và lao đến giải vây cho Lumine.

Trận chiến hai cân một, nhưng Escher là một đối thủ đáng gờm. Hắn ra tay hiểm độc và chiêu nào cũng là nhát chí tử. Trong lúc giao chiến, Lumine đã bất cẩn để lộ sơ hở. Escher từ phía sau lao tới với lưỡi dao đao trên tay. Và rồi máu chảy.

Đó không phải là máu của Lumine, cũng không phải của Niwa. Đứng trước nàng và Tử thần là Kabukimono.

Lần này, cậu nhận một nhát dao cắm phập vào tim. Nơi đó vốn dĩ không có một quả tim thật sự, nhưng là nơi trọng yếu của cơ thể. Máu túa ra khi Escher rút dao về. Nhưng Kabukimono, với cơ thể của một con rối vượt xa sức tưởng tượng của người thường cũng đã đánh hắn bị thương. Escher vùng bỏ trốn ra phía cửa sổ. 

Khi Lumine lao người đuổi theo, Kabukimono đã đánh mạnh vào gáy khiến nàng ngất đi. 

“Kabukimono? Cậu làm gì vậy?”

Cơ thể bất động của Lumine nằm trong tay Kabukimono. Cậu nói với Niwa:

“Ngài đưa tỷ ấy đến nơi an toàn trước. Tôi sẽ đuổi theo Escher.”

“Cậu nói sao? Cậu bị trọng thương rồi. Mau đưa Lumine đi đi. Tôi sẽ đuổi theo hắn.”

“Ngài Niwa!” Kabukimono dùng hết sức mình mà nói như hét lên. Gương mặt cậu tái nhợt nhưng cậu vẫn đứng vững trong khi đỡ lấy Lumine. “Cả ngài và Lumine cùng giao chiến với hắn nhưng hắn vẫn chẳng hề hấn gì. Tôi có thể làm hắn bị thương. Tôi biết hắn sẽ đến đâu. Hãy giao chuyện này lại cho tôi!”

“Nhưng cậu— ” 

Niwa định nói, nhưng lại bị Kabukimono ngắt lời: 

“Thân thể tôi là một con rối. Chảy một chút máu thế này cũng không phải chuyện to tát gì. Tôi vẫn còn chịu được. Nếu chúng ta cứ đứng đây đôi co thêm nữa, e là Escher đã có đủ thời gian thực hiện mưu đồ của hắn!”

Niwa lại một lần nữa bị sự kiên quyết của Kabukimono đánh bại. Anh đỡ lấy Lumine từ tay cậu. 

“Tôi sẽ đưa Lumine về nơi an toàn và tìm cậu ngay. Nói cho tôi biết đi, Escher sẽ đi đâu?”

Kabukimono bước ra cửa, chỉ xoay nhẹ người lại và thì thầm vài từ “Tuỷ Pha Lê” trước khi biến mất. 

Chẳng ngờ rằng đó là lần cuối cùng Niwa còn được nhìn thấy Kabukimono.

Khi Lumine thức dậy, nàng đã thấy mình đang nằm ở phòng riêng.

Nàng vừa có một giấc mơ thật đẹp. Trong cơn mơ ấy, nàng thấy mình đang ở trên vách núi trông ra biển. Nàng vận một bộ kimono thật nhã nhặn, tóc vấn cao. Bên cạnh nàng là chàng thiếu niên đang ngồi thổi sáo.

Kabukimono nói rằng, khúc nhạc ấy chỉ dành riêng cho mình nàng. 

Nàng lặng im lắng nghe nỗi lòng cậu tỏ bày qua tiếng sáo trúc. Gió thổi. Những lọn tóc sẫm màu của Kabukimono tung bay. Cậu thật đẹp. 

Khi bản nhạc đã kết thúc, Lumine vươn tay ra về phía cậu. Thế nhưng, như một ảo ảnh, cậu tan ra thành hàng ngàn cánh hoa anh đào.

“Vĩnh biệt, Lumine…” 

Lời cậu vang lên trong gió. Nhưng cậu ở đâu? Vì sao nàng không thể tìm thấy cậu được nữa?

Đầu óc Lumine xoay mòng mòng, cơ thể đau nhức dữ dội. Nàng gượng dậy và ra khỏi giường. Nàng nhớ được rằng mình đang đuổi theo Escher. Còn Kabukimono… Cậu ấy đang chảy máu rất nhiều. Cậu ấy đâu rồi?

Bên ngoài có rất nhiều lính gác của Shogun đã đến. Đội quân của Lôi thần hiện diện khắp nơi trên đảo Tatarasuna. Họ đang thu thập tang vật có liên quan đến vụ án ở lò luyện, cũng như bắt trói những kẻ tình nghi đến vụ việc. Lumine nhìn quanh quất, cố gắng đi tìm bóng dáng Kabukimono và Niwa.

Trên đường trở về lò luyện, Lumine loáng thoáng nghe được rằng mọi chuyện ở đó đã được xử lý kịp thời. Đại nhân Niwa đang ở đó để dọn dẹp hậu quả. Khi Lumine bước vào lò luyện, nàng đã bắt gặp Niwa. Anh đứng cùng một toán người và một vị khách có mái tóc hồng đặc trưng. 

Yae Miko. Lumine từng biết người này. Trên gương mặt cả hai hiện rõ nét bàng hoàng xen lẫn đau thương. Việc gì có thể khiến một người như Yae Miko phải biểu lộ cảm xúc như vậy? Lumine vội vã đến gần.

“Lumine… Cô tỉnh rồi sao?” Niwa hỏi. 

“Ngài Niwa. Yae Miko.” Lumine lễ phép chào hỏi, nhưng trong lòng bồn chồn không dứt. “Kabukimono đâu?”

Niwa không đáp lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt buồn bã. Yae Miko là người lên tiếng:

“Tiểu thư Lumine, cô không nên đến đây thì tốt hơn.”

Lumine không rõ tại sao Yae Miko lại nói vậy, thế rồi sau đó cô chợt hiểu ra.

Vài người trong số lính gác của Yae Miko tản ra, để lộ thân thể đầy máu và chi chít vết đâm dưới đất, được đặt trên một cái cáng. Trái tim Lumine vụn vỡ ngay tức khắc. Đó là Kabukimono.

Cậu đã nhắm mắt. Cậu không còn cười nữa. Không còn trêu tức ai được nữa. Thân thể cậu giờ đây chỉ là một vỏ bọc rỗng, vô hồn, như chính con rối trước khi được thổi sự sống vào trong. Lumine sững sờ. Nàng như hoá đá. Không một giọt nước mắt nào rơi, cũng không một tiếng thét thấu trời xanh nào. Nàng chỉ chết lặng, nhìn Yae Miko ra lệnh cho thuộc hạ phủ vải lên gương mặt kiêu ngạo của Kabukimono.

Cậu đã chết rồi.

Làm sao một con rối có thể chết được như vậy? Chẳng phải cậu luôn khăng khăng rằng mình có cơ thể vượt xa người thường, hầu như miễn nhiễm với các loại độc và có khả năng phục hồi tuyệt diệu đó sao? Chẳng phải cậu luôn hống hách mỗi khi luyện kiếm cùng Lumine và bảo rằng cậu vẫn chờ một ngày khi cô có thể đánh bại cậu đó sao? Cậu vẫn chưa nhìn thấy được ngày ấy kia mà, sao lại nỡ để cô ở lại một mình?

Niwa đứng bên cạnh Lumine, buồn đau đến mức nghẹt thở. Người bạn chí cốt của anh, người anh xem như huynh đệ giờ đã không còn trên cõi đời này. Anh đã đến chậm một bước. Giá mà anh cương quyết hơn, giá mà anh không chịu thỏa hiệp với cậu khi ấy, giá mà người đưa Lumine trở về là cậu… Thế thì người nằm kia có lẽ sẽ là Niwa. Nhưng anh thà như vậy, còn hơn phải nhìn thấy cái xác lạnh lẽo của cậu kia. 

Lính gác mang xác Kabukimono đã phủ vải trắng đi. Đám tang diễn ra chóng vánh. Ai nấy đều sững sờ trước sự ra đi của Kabukimono. Nhưng việc ở Tatarasuna vẫn cần phải được xử lý, trật tự cần được thiết lập lại. Giữa hỗn loạn, Yae Miko đã mang đến một tia hy vọng mới cho nơi này.

Sau đám tang, cô trao tận tay cho Niwa một chiếc lông vũ bằng vàng. Anh chưa từng thấy vật này bao giờ, nhưng theo lời của Miko, đó là vật bất ly thân của Kabukimono mà cậu muốn anh giữ lấy.

“Vật này sẽ bảo vệ gia tộc của ngài, bảo vệ trường phái Isshin và người dân ở Tatarasuna. Chừng nào chiếc lông vũ còn trong tay ngài, Shogun sẽ đứng về phía ngài.”

Một thứ quý báu như vậy là di vật của Kabukimono. Cậu ấy sẽ chẳng đưa nó cho người khác chừng nào còn chưa đến bước đường cùng. Hẳn cậu đã tính toán đến ngày này từ lúc lên thuyền đến thành Inazuma. Niwa siết chặt chiếc lông vũ vàng trong tay. Vật này là minh chứng rằng Shogun đã nghe thấy và sẽ trợ giúp họ khi cần. Nhưng sau cùng, Yae Miko vẫn đến chậm một bước. 

Niwa cầm lông vũ trong tay, cúi đầu tạ ơn Shogun qua Yae Miko. Cô chỉ đỡ anh dậy và nói thêm:

“Shogunate vô cùng trọng dụng trường phái Isshin. Mong rằng từ đây, ngài Niwa có thể làm nơi này rạng danh hơn nữa.”

Trao đổi thêm một chút, Niwa muốn hỏi thêm về chuyện Kabukimono đến thành Inazuma. Anh tự hỏi liệu cậu đã nói gì với Shogun, dù chuyện đó nằm ngoài phạm vi bổn phận của anh. 

Yae Miko cũng không cho anh biết, nhưng đó không phải là vì Shogun, mà do chính Kabukimono yêu cầu cô giữ kín chuyện này.

Tuy vậy, một mình Niwa có thể xâu chuỗi lại các sự việc gần đây. Với chiếc lông vũ bằng vàng trong tay, Kabukimono đã âm thầm đến thành Inazuma cầu xin sự trợ giúp của Shogun. Có lẽ không cần sự xác nhận từ phía Yae Miko, anh cũng đã đoán được phần nào câu chuyện. Trước khi rời khỏi Tatarasuna, Kabukimono đã giao phó Lumine lại cho anh. Còn bây giờ, sau khi cậu đã mất rồi, cậu lại ban tặng cho anh thêm một món quà khác; chiếc lông vũ bằng vàng, cùng với đó là mọi thứ mà người khác mơ ước cả đời: danh vọng, địa vị, sự bảo vệ và tín nhiệm đời đời của Shogunate.

Niwa mỉm cười đầy chua xót. Anh ngẩng mặt lên trời như thể đang muốn nói với Kabukimono ở trên cao:

“Nếu được lựa chọn, tôi thà không có những thứ này chứ đừng mất đi cậu thiếu niên tôi xem như em trai mình. Cậu ấy luôn là một phần quan trọng của Tatarasuna. Của tôi. Tôi không muốn người ở lại phải sống trong đau khổ, dằn vặt như thế này.”

Người mà anh nói chẳng ai khác ngoài Lumine. Nàng không có ở đây. Gia nhân báo lại rằng nàng đang luyện kiếm trong vườn. Nàng đã tập luyện không ngừng nghỉ kể từ khi mất đi Kabukimono. Nàng làm như vậy là vì nếu không tập trung vào kiếm thuật, hay không làm cho mình bận rộn bằng việc bếp núc cùng các phụ nữ ở lò luyện, nàng sẽ lại nghĩ đến cậu. Đêm đến, nàng sẽ mơ về cậu, về khúc nhạc trên mỏm đá cao và thức dậy trong day dứt khôn nguôi.

Nàng vẫn không hề khóc trước mặt ai, nàng vẫn vững vàng. Nhưng Niwa ước rằng giá mà nàng gào thét thì hơn. Giá mà nàng thổ lộ hết tất cả những tâm tình chất chứa trong lòng ra ngoài và để sóng biển cuốn trôi đi mất. Còn nàng bây giờ cũng như trước đây, tất cả đều ôm vào lòng, là niềm hạnh phúc hay khổ đau đều như thế. Nàng cất giữ chúng, đè nén chúng cùng với tình cảm đặc biệt dành cho Kabukimono mà nàng chưa một lần thú nhận. Nàng bọc chúng lại trong sự hối hận muộn màng. Giá mà nàng tài giỏi hơn. Giá mà Kabukimono đừng cứu nàng…

Yae Miko tuy chỉ ở lại Tatarasuna vài ngày, song cũng nắm được tình hình của Lumine. Chuyện này nằm ngoài khả năng của cô, và cô cũng chẳng có tư cách gì xen vào cuộc sống của Lumine hay Niwa cả. Nhiệm vụ của cô đến đây đã hết. Yae Miko thở dài, xoay người rời đi, còn không quên dặn dò Niwa thêm một lần nữa:

“Ngài Niwa. Tôi hy vọng ngài biết phải làm gì để không phụ lòng cậu thiếu niên Kabukimono dưới cửu tuyền.”

Niwa đã hiểu. Anh cúi chào Yae Miko và nhìn bóng lưng cô tiến về phía cảng. 

Sóng gió đã qua, bình yên đã trở về với Tatarasuna. Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Bên vách đá có một ngôi mộ nhỏ được lập nên cho cậu thiếu niên đã đánh đổi mạng sống của mình vì sự thanh bình này. Ngày ngày, người ta bắt gặp bóng dáng nàng thiếu nữ tóc vàng luyện kiếm cạnh bên, từ sáng sớm cho đến chiều tà, thậm chí là đêm muộn. Đôi lúc, nàng mỏi mệt. Lúc khác, nàng sẽ bật khóc một mình khi không ai nhìn thấy. Nhưng nàng vẫn kiên trì, đều đặn đến luyện tập, dù ngày nắng hay ngày mưa.

Niwa vừa lãnh nhận nhiệm vụ khôi phục lại trật tự cho Tatarasuna. Công việc bộn bề khiến anh cũng phải thức đêm dậy sớm, ở lò luyện nhiều hơn ở nhà. Nhưng thế lại tốt. Anh không muốn ở lì một chỗ quá lâu, thương nhớ người đã khuất và nhìn thấy Lumine dằn vặt với bản thân mình vì chuyện đã qua. Anh biết, chỉ cần anh nhìn thấy nàng, chắc chắn anh sẽ tự trách mình nhiều hơn vì đã không nhận ra kế hoạch tự hiến tế bản thân mình của Kabukimono ngày nào. Anh lo lắng cho Lumine, song cũng để nàng tự do luyện kiếm. Thỉnh thoảng, anh sẽ đến thăm nàng bên vách đá. Cả hai sẽ cùng ngồi trước ngôi mộ và nói về chuyện cũ, như thể người ấy vẫn chưa hề rời xa họ vậy.

Theo thời gian, có lẽ vết thương sẽ lành. Tuy vẫn còn vết sẹo lưu lại, nhưng sẽ không còn đau nữa. Mà theo thời gian, Niwa cũng mong rằng nụ cười sẽ quay trở lại trên môi Lumine, và nàng học được cách mở lòng hơn, với anh.

-Hết-

13.07.2024

Cốt truyện thuộc về Pé Sâu.

Ảnh minh họa: genshinresource

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ