Một đứa con rơi của ngài Công tước, một hoàng tử bị ghẻ lạnh. Đây là câu chuyện về hai con người bị ruồng bỏ tìm thấy mái ấm thật sự bên cạnh nhau.

Giấc mơ được dệt cho Rhysillea Young.

Fandom: Love and Deepspace.

Ship: Sylus x Yevena (OC).

Thể loại: AU (hoàng gia phương Tây), BG, ngọt – đắng, cưới trước yêu sau.

Số từ: 7k6.

‼️ Truyện có chứa nội dung không dành cho lứa tuổi dưới 16. Cân nhắc trước khi đọc.

I

Màu nắng nhạt hắt lên đồng cỏ. Lối mòn rộn lên tiếng vó ngựa chầm chậm tiến về phía toà dinh thự nơi chân trời. Đoàn người vừa trở về từ chiến trường, vẫy cao lá cờ của Philos. Họ đã thắng. Nhưng chẳng có hoa trải lối, chẳng có đám đông reo hò, chẳng có bữa tiệc thịnh soạn nào cho họ.

Tất cả những gì chờ đón họ chỉ là ánh mắt kinh sợ từ những con người rúm ró trong mảnh sân ở dinh thự kia.

“Đoàn chào mừng lần này đông hơn lần trước đấy.” Tử tước đi bên trái lên tiếng, và người em song sinh của cậu ở bên phải nói thêm:

“Tôi đoán ngài vừa có thêm gia nhân, thưa Đại hoàng tử.” 

Người đi ở giữa và dẫn đầu cả đoàn – Đại hoàng tử Sylus của Philos, vị thần chiến tranh mà ai nấy đều kinh sợ – chỉ im lặng mà không đáp. Đôi mắt đỏ màu của máu ghim chặt vào cánh cổng mỗi lúc một gần.

Nhà. Đó là nơi hắn trở về sau mỗi cuộc chiến. Kể từ khi hắn biết cầm gươm thì hắn đã tự nguyện đến đây. Nơi này cách xa Vương Đô, xa ngai vàng mà hắn đã từng được định sẵn sẽ ngồi lên, xa khỏi những kẻ mà hắn phải gọi là người thân. Khi dinh thự Everwinter cũng như mảnh đất cằn cỗi, hẻo lánh này trở nên thân thuộc với hắn, Sylus hiểu rằng mình chiến đấu để bảo vệ lý tưởng và tự do của riêng hắn chứ nào phải ngai vàng xấu xí kia.

Đoàn người tiến qua cánh cổng lớn, vào bên trong khoảng sân rộng. Đứng trước Sylus là đám gia nhân run lẩy bẩy. Chẳng ai nói gì, chẳng ai dám ngước nhìn. Chỉ duy nhất có một đôi mắt xanh, sợ sệt nhưng vẫn len lén nhìn đến hắn. 

Phải rồi, đó là phu nhân của hắn. Hôn lễ chóng vánh đã diễn ra ở nơi này sáu tháng trước, lúc hắn chuẩn bị lên đường chinh chiến. Hắn còn chẳng nhớ rõ gương mặt của em ra sao, mái tóc em dài đến đâu, hay dáng người em nhỏ bé thế nào. Nhưng hắn nhớ rất rõ hương thơm tỏa ra từ em, và chắc chắn lúc hắn rời đi, bụng của em không thế này. 

Sylus xuống ngựa. Những giọt máu của kẻ thù rơi xuống mặt đất. Hắn đã đi thằng từ chiến trường về đây, sau khi đập tan đội quân của địch mà không chừa lại bất cứ mạng nào. Hắn cởi bỏ lớp áo giáp nặng nề bên ngoài, thẩy nó cho một tên lính và ra hiệu giải tán. 

Cặp anh em Tử tước Luke và Kieran cùng binh lính lui đi. Đám gia nhân còn lại khép nép sau lưng Công nương Yevena và hầu gái trưởng – bà Sullivan già nua. Bà khẽ nhún gối cúi chào, và là người đầu tiên lên tiếng:

“Mừng ngài chiến thắng trở về, thưa Đại hoàng tử!”

Yevena, với đôi tay rõ ràng đang run rẩy nắm chặt lấy váy mình và nhún gối. 

“Mừng… Mừng ngài trở về…”

Em luôn như vậy, nhỏ bé như một hạt cát trước mặt tất cả mọi người, dù em mang danh là tiểu thư của Công tước Svegna. Một đứa con rơi chưa từng được yêu thương bị đem gả cho tên hoàng tử thất thế. Quả thực là một cặp đôi cân xứng. 

Khung cảnh ngày thành hôn như trở về với hắn. Khi ấy, cả dinh thự Everwinter được phủ một màu đỏ của hoa hồng. 

*

* *

“Chúng tôi đã điều tra về thân phận của cô dâu như ngài căn dặn, thưa Đại hoàng tử.” Luke nói. Cậu và người anh em song sinh của mình đang đứng trong căn phòng tối của Sylus. Mặt trời còn chưa thức giấc, còn hắn luôn là sinh vật của màn đêm. 

Kieran tiếp lời anh mình: “Thưa ngài, cô gái đó đúng là con của Công tước Francis Svegna. Nhưng…” 

Đôi mắt sắc lạnh của Sylus nhìn đến hai thuộc hạ dưới trướng mình, sau đó, hắn lên tiếng:

“Nhưng lão chọn gả cho ta đứa con rơi của lão thay vì viên ngọc quý trong tay lão à?”

Luke và Kieran trao cho nhau cái nhìn thật nhanh. Chẳng cần lời xác nhận của họ, Sylus cũng đã biết kha khá về người mà hắn chuẩn bị rước về dinh. 

Vốn dĩ, hắn đã có hôn ước với tiểu thư Rosalyne Delune Svegna, thiên kim cành vàng lá ngọc người người ngưỡng mộ của nhà Công tước. Nhưng rồi, phía nhà gái lại đổi cô dâu khi chỉ còn nửa tháng nữa hôn lễ sẽ diễn ra.

Với Sylus mà nói, cô dâu là ai cũng chẳng quan trọng. Hắn chấp nhận hôn sự này như một nghĩa vụ khác mà vua cha kính yêu ép buộc hắn phải làm. Tuy nhiên, kể từ khi biết tin cô dâu của hắn sẽ là tiểu thư Yevena Pelagaya Svegna, hắn có chút tò mò và đã sai người điều tra thân thế thật sự của nàng.

Người con gái ấy đúng thật là có dòng máu của Công tước Svegna. Nhưng khác với cô chị cao quý của mình, em chỉ là con rơi của Công tước cùng một người phụ nữ xuất thân hèn kém. Ở Vương Đô, ai mà chẳng biết tiểu thư Yevena chỉ là cái danh xưng, trong khi cuộc sống thật sự của em còn kham khổ hơn cả người hầu. Mẹ ruột đã vứt bỏ em cho ngài Công tước, còn ông ta và chính thất của mình thì xem em như cái gai trong mắt, một vết nhơ của gia tộc. Họ còn chuẩn bị sẵn tiệc mừng khi tống khứ được của nợ là em đi, vào vòng tay của một kẻ bị ruồng bỏ khác.

Sylus siết chặt viên ngọc đỏ như máu trong tay, thứ mà hắn đã tung hứng suốt lúc ban nãy. 

“Lui ra đi,” hắn nói với Luke và Kieran. “Đến lúc ta phải chuẩn bị rồi.”

Hôn lễ của họ diễn ra trong một ngày mặt trời chạy trốn đằng sau những rặng mây. Tân nương mặc một chiếc váy đơn giản, có phần cũ kỹ. Em không mang theo tùy tùng, và hành lý chỉ gói ghém trong vỏn vẹn một chiếc túi vải nhỏ nhoi. Khách mời thưa thớt, hầu hết là người phụng sự dưới quyền Sylus. Gia quyến đàng trai lẫn đàng gái đều vắng mặt. Có lẽ họ cho rằng hai kẻ bị ruồng bỏ như hắn và em đều không xứng đáng được chúc phúc. 

Hắn còn nhớ dáng vẻ nhỏ thó của em khi đứng bên hắn tại lễ đường. Đôi vai run nhẹ như đang cố kìm nén mọi cảm xúc bên trong cơ thể gầy gò của mình. Em nhỏ quá! Đến nỗi chỉ chiếc bóng của hắn thôi cũng đủ sức nghiền nát em. Hắn không nhìn em suốt nghi thức, cả khi đọc lời thề. Tuy vậy, hắn đã cảm nhận bàn tay của em lọt thỏm vào tay mình khi trao nhẫn. Sau lớp găng tay mỏng là từng vết chai sạn, từng vết bỏng và thương tích nhỏ.

Hắn không hôn lên môi em, nhưng hắn nâng bàn tay em lên và khẽ cúi mình, chạm môi vào bề mặt găng tay bằng ren. Một cơn run rẩy khác lại ập đến với em, và em nhanh chóng rụt tay về sau khi hắn buông lơi. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn như đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ nơi tay em. 

Tiệc tàn, một mình Sylus ngà ngà say quay trở về phòng. Hắn khựng lại bên cửa ngay khi nhìn thấy tân nương. Yevena đã trút bỏ bộ váy cưới. Mái tóc như một dòng suối đen nhánh thả xuống theo bộ váy ngủ mỏng manh. Đôi mắt em mở to khi thấy hắn, nhưng em không nói lời nào.

Sylus bước vào phòng. Yevena nhún gối một cách ngượng ngùng.

“T-Thưa Đại hoàng tử…”

“Em không cần phải ở đây,” hắn nói ngay. “Tôi đã chuẩn bị cho em một căn phòng riêng.”

“Thưa ngài…” Yevena ngập ngừng. Em nói khẽ như thể không ra hơi; hoặc em đã được nuôi dạy nên như thế, một kẻ thấp bé luôn phải cúi đầu trước người khác?

Hắn nhìn em, lâu hơn một chút. 

“Thưa ngài,” em lại nói. “Đêm nay là… đêm tân hôn của chúng ta…”

Yevena siết chặt tay quanh chiếc váy ngủ trắng tinh của mình. Em nhìn hắn, chờ đợi. Hắn không có ý định động vào em. Hắn hiểu rằng chính em cũng bị ép buộc bước vào cuộc hôn nhân chính trị này. Hắn có thể thấy rõ sự sợ hãi nơi ánh mắt em. 

“Tôi không cần em phải hầu hạ đêm nay, hay bất cứ đêm nào khác.” Hắn lạnh nhạt nói. Khoảnh khắc ngắn ngủi khi Yevena vô tình ngước mắt nhìn lên, dường như hắn đã thấy được sự thương tổn trong em. Em luôn là kẻ bị vứt bỏ, chẳng ai cần tới. 

Ngay cả đức lang quân của em cũng sẽ ghẻ lạnh em trong suốt quãng đời còn lại của mình ở đây.

Yevena mím môi như thể đang cố dồn ép tất cả mọi xúc cảm lẫn lộn vào bên trong con người nhỏ bé ấy. Em tiến lại gần Sylus hơn. Một bước. Hai bước. Ba bước. Em lấy một hơi thật sâu và đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên hắn. 

“Thưa ngài… Nếu em không thể làm tròn bổn phận của một người vợ, em sẽ không có tư cách ở lại đây nữa.”

Sylus không rõ người ta đã nói với em những gì trước đêm tân hôn. Hắn sẽ không vứt bỏ em chỉ vì hắn không yêu em. Nhưng đương nhiên, Yevena chẳng biết điều đó. Với em, chỉ khi được Sylus công nhận là vợ mình, em mới có thể đường đường chính chính sống ở dinh thự Everwinter mà không bị người đời đàm tiếu gì thêm nữa. 

Yevena chầm chậm kéo tay Sylus lại bên giường. Ngón tay em ngập ngừng nơi dây áo ngủ của mình còn thắt. Em gỡ nút. Lớp lụa mỏng trượt xuống sàn, cơ thể em bị phô bày dưới ánh nến. 

Em run rẩy dùng tay ôm lấy hai vai mình. Thứ hương thơm mà hắn đã ngửi thấy từ em trong lúc cử hành hôn lễ lại lan tỏa. Đó không phải là dầu thơm, chỉ là thứ mùi hoa vô cùng tự nhiên, thanh thoát. Nó khiến Sylus cảm thấy dễ chịu, đồng thời cũng mời gọi hắn tiến về phía em. Dường như hắn đã say, say trong thứ hương thơm ấy nhiều hơn là số rượu mà hắn đã nốc hôm nay. Hắn giằng hai tay em ra, kéo em vào vòng tay mình rồi vùi mặt vào hõm cổ của em, tham lam hít lấy mùi hương mà hắn muốn chiếm lấy. Trước khi hắn biết mình đang làm gì, Yevena đã bị hắn đẩy xuống giường. Cơ thể đồ sộ của hắn bao phủ lấy em suốt đêm dài, đến khi những vết ái ân hắn tặng cho Yevena tắm trong ánh bình minh của một ngày mới.

II

Sau đêm tân hôn, Sylus đã rời đi trước khi phu nhân của hắn tỉnh dậy.

Dẫn đầu đoàn binh lính tinh nhuệ của mình, hắn ra khỏi Everwinter, hướng về phía biên ải đang chờ đợi hắn. Như mọi lần, hắn không hề quay đầu nhìn lại. Suốt những tháng dài chinh chiến nơi xa ấy, hắn đã dần quên đi hơi ấm và hương thơm từ Yevena. Mãi cho đến khi nàng lại đứng trước mặt hắn một lần nữa.

“Thưa ngài, bữa tối của ngài đã được chuẩn bị xong.”

Em đứng ở cửa mà không vào hẳn trong phòng, đưa đôi mắt tựa như một kẻ thấp kém nhìn lên hắn. Sylus vừa tắm rửa xong và hiện giờ đang chỉnh trang lại y phục. Hai viên ngọc đỏ rực trong hốc mắt hắn lướt qua em, rồi dừng lại ở phần bụng, nơi em giữ đôi tay run run của mình ở đó.

“Em…” Hắn lên tiếng, rồi lại ngập ngừng. Trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy vừa nôn nóng muốn biết sự thật, lại vừa chưa sẵn sàng để nghe. 

“Thưa ngài?” Yevena lên tiếng. “Nếu ngài không còn điều gì sai bảo nữa, em xin phép ra ngoài.”

Em cúi mình. Nhỏ bé, hèn mọn như một người hầu dù thân phận của em đã là chủ nhân nơi này. 

Hắn nhìn bóng lưng gầy của em đi khuất. Sáu tháng qua, em đã sống thế nào ở đây vậy?

Hẳn là Sylus đã quên mất em. Hắn biết mình có một người vợ ở nhà, nhưng hắn chưa lần nào có chủ ý hỏi han đến em. Những cánh thư từ Everwinter đến đều không được hồi âm. Chúng hiện giờ vẫn còn được chất đâu đó trong số rương đồ mà hắn đem về nhà. Tất cả đều là của Yevena. Trước đây, hắn đã từng ra lệnh cho gia nhân rằng nếu ở Everwinter có chuyện gì thật sự cần đến hắn thì cử người đến báo tin trực tiếp là được. Hắn chẳng rỗi hơi mà đọc thư. Nhưng Yevena vẫn cứ gửi cho hắn đều đặn, như thể để nhắc nhở hắn về sự tồn tại của em, người vợ ở quê nhà đang chờ hắn.

Giá mà hắn chịu đọc thư từ sớm thì hắn đã biết, rằng Yevena đang mang trong mình giọt máu của hắn.

Ngài Sylus thân mến,

Ở nơi chiến trường xa xôi, ngài vẫn ổn cả chứ? Mọi việc ở dinh thự Everwinter đều tốt đẹp. Hôm nay, em được bà Sullivan chỉ dạy cách làm những món ăn mà ngài thích…

Ngài Sylus thân mến,

Tiết trời bắt đầu vào thu. Những chiếc lá ở dinh thự Everwinter đang rục rịch thay màu. Gửi ngài một chút bình yên nơi quê nhà.

Tuy biết rằng ngài ở tiền tuyến bận rộn trăm bề, em vẫn mong những cánh thư này có thể giúp ngài vơi bớt nỗi mệt nhọc…

Ngài Sylus thân mến,

…Em nghe tin báo về, rằng ngài liên tiếp đại thắng quân địch. Em rất mừng khi nghĩ rằng ngài sắp sửa quay về. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo để chào mừng ngài về dinh thự Everwinter…

Chờ đợi ngài ở quê nhà không chỉ có mình em. Còn một thành viên nhỏ trong gia đình đang đợi ngài nữa đấy!…

Những bức thư để mở, vương vãi trên bàn dưới ánh nến lập loè. Sylus chầm chậm đặt lá thư cuối cùng xuống. Mọi suy nghĩ hỗn độn của hắn như đang gào thét, xé toạc sự tĩnh mịch của màn đêm.

Yevena đã mang thai con của hắn. Hắn, một kẻ bị cha mình ghét bỏ và ruồng rẫy, giờ lại sắp trở thành một người cha.

Thế mà Yevena lại im lặng. Em đã úp úp mở mở trong thư, nhưng giờ hắn đã về, em vẫn không trực tiếp nói với hắn chuyện hệ trọng như vậy. Em sợ hãi, hay ghét bỏ việc mình đã mang giọt máu của hắn? Em không muốn điều này nhiều như cái cách hắn đang cố chối bỏ sự thật đó sao? 

Sylus chỉ có thể xác nhận lại những nghi ngờ của mình khi bà Sullivan tìm thấy hắn lang thang một mình quanh khuôn viên dinh thự về đêm, với một ly rượu trong tay.

“Thưa ngài, sao ngài lại ra đây một mình? Ngài có việc gì sai bảo không?”

Hắn đưa mắt nhìn người hầu gái già nua vừa xuất hiện. Bà ấy từng là hầu gái của mẹ hắn, vị hoàng hậu quá cố nhân từ nhưng xấu số. Bà chăm bẵm hắn từ lúc còn thơ, và theo hắn đến Everwinter khi cánh cổng hoàng gia đóng lại với hắn. Có lẽ, ngoại trừ mẫu hậu ra, bà Sullivan là người thân cận nhất với hắn còn sống sót trên cõi đời này.

“Ta không ngủ được, Sullivan. Nếu bà đem cho ta một ít rượu nữa thì tốt biết mấy.”

Người phụ nữ già nua kính cẩn cúi mình rồi đi vào bên trong. Một lát sau, bà xuất hiện trở lại. Nhưng thứ bà đem cho Sylus không phải là cái hắn yêu cầu, mà là thuốc giải rượu. 

“Quả nhiên bà vẫn chăm sóc ta như vậy,” hắn thở dài, nhận lấy chén nước gừng và mật ong từ bà rồi uống sạch. 

Sylus không nói gì suốt một lúc thật lâu. Hắn định hỏi bà Sullivan về Yevena và cái bụng to dần của em, nhưng hắn chưa biết mình phải bắt đầu từ đâu. Chưa bao giờ hắn thấy mình rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan như thế này. Đối đầu với cả một đạo quân và có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào có lẽ còn dễ dàng hơn đón nhận sự thật rằng mình sắp làm cha.

“Yevena…” Hắn mở lời, rồi lại thôi. Trưởng hầu gái Sullivan thấy bộ dạng đó của hắn thì bèn lên tiếng:

“Thưa ngài, trong thời gian ngài đi vắng, công nương đã quen với cuộc sống ở Everwinter này. Cô ấy cũng đã thực hiện một số thay đổi trong dinh thự, từ trang trí lại nội thất đến điều chỉnh số lượng gia nhân làm việc. Thi thoảng, cô ấy còn phân phát thức ăn và quần áo cho dân chúng trong vùng nữa.”

Bà Sullivan ngừng lại một chút. Khi thấy nét mặt của Sylus không có gì là khó chịu, bà lại tiếp tục kể:

“Công nương đã rất chăm chỉ, chịu khó. Cô ấy còn đến nhờ tôi dạy cho cô ấy những món ăn mà ngài thích…”

Sylus nhíu mày. Bà Sullivan xem đó như là dấu hiệu mình nên ngừng nói. Chăm sóc hắn từ nhỏ, bà hiểu được tại sao hắn lại phản ứng như vậy. Hắn chưa quen với việc nhận được sự quan tâm của ai đó mà không hề có tư lợi. Vả lại, cái hắn thật sự tò mò không phải chuyện Yevena đã làm gì trong quãng thời gian hắn đi xa. Hắn muốn bà xác nhận với hắn một điều.

“Yevena… Em ấy thật sự đã có thai sao?”

Bà Sullivan đáp ngắn gọn: “Vâng, thưa ngài.” Sau đó là một khoảng lặng khác kéo dài giữa khoảng sân ngợp bóng trăng.

Sylus sẽ phải làm gì đây? Chẳng ai nói cho hắn biết làm cha là thế nào. Còn người cha của hắn đã ruồng rẫy hắn từ lâu. Làm sao hắn có thể trở thành cha của một sinh linh bé nhỏ khi hắn căm ghét chính người đã sinh ra hắn như vậy?

Hai tay hắn đan lại với nhau như thể cố kìm nén cảm xúc trong lòng. Việc đầu tiên hắn muốn làm là phủ nhận chuyện này. Hắn chỉ mới gần gũi Yevena một đêm thôi. Hắn không yêu em, và chắc chắn em cũng chẳng yêu hắn. Đứa trẻ này vốn dĩ không được hình thành từ tình yêu đến từ hai phía. Rồi đây nó sẽ thế nào? Hắn và Yevena sẽ thế nào đây?

Bà Sullivan lui ra theo lệnh của hắn, để lại một mình hắn với bao mối tơ vò trong lòng dưới ánh trăng. Trước khi rời đi, bà còn nhắc nhở hắn một điều:

“Công nương và đứa trẻ cần đến sự quan tâm của ngài rất nhiều, thưa Đại hoàng tử.”

Và những lời bà nói cứ xoay vần trong tâm trí hắn suốt đêm trắng đó.

III

Yevena thức dậy khi mặt trời đã lên cao. Em cuống cuồng xuống giường, lau mặt mũi và thay một bộ y phục chỉnh tề. Không thể tin được rằng em đã ngủ quá giấc, nhất là trong bình minh đầu tiên kể từ khi đức lang quân của em trở về thế này.

Thói quen thức dậy sớm của em đã được rèn giũa từ khi em còn tấm bé. Em luôn thức dậy cùng giờ với người hầu trong nhà Công tước Svegna, và đi ngủ thậm chí muộn hơn họ. Nhiệm vụ của em mỗi ngày là chuẩn bị bữa sáng cho gia đình ngài Công tước, sau đó là làm mọi việc vặt trong nhà theo sai bảo từ sáng đến đêm muộn. Kể cả khi đã ra khỏi đó, em vẫn giữ nề nếp như vậy.

Gia nhân ở Everwinter ngạc nhiên lắm khi thấy em đã dậy từ trước khi họ gọi cửa. Em xuống bếp tự chuẩn bị bữa sáng cho mình. Em còn thạo những việc của người hầu nữa. Khi họ thấy rằng Công nương Yevena bị xem như kẻ hầu người hạ ở nhà cha ruột của mình đúng như lời đồn, vài người trong số họ bắt đầu chẳng giữ lễ phép với em nữa. Tất nhiên, ngoài mặt họ vẫn tỏ ra bé mọn hơn em, nhưng em biết rằng họ không xem em là chủ nhân nơi này. Đến bản thân em còn chẳng tin vào điều đó.

Nhưng cuộc sống ở Everwinter dễ thở hơn rất nhiều so với ở dinh thự ngài Công tước. Yevena đã có thể ngủ trong phòng riêng, trên chiếc giường êm ái của mình ở phía đối diện với phòng ngủ của Sylus, chỉ cách một hành lang nhỏ. Trước đây, em chưa từng được chạm tay vào chiếc giường lông ngỗng nào, ngoài cái của chị Rosalyne, khi em phải giúp chị và đứa em gái khác của chị dọn giường mỗi sáng. Nghĩ lại thì, cả dinh thự Everwinter và mọi thứ mà Yevena đang tận hưởng ở đây vốn dĩ thuộc về cô chị của mình.

Hôn ước giữa Đại hoàng tử Sylus và tiểu thư Rosalyne của nhà Công tước đã được ấn định. Tuy nhiên, thay vì mừng rỡ thì cả gia đình ngài Công tước đều trưng ra bộ mặt đưa đám. Chẳng ai muốn gả con gái cao quý của mình cho tên hoàng tử khét tiếng là tàn bạo ở phương xa cả. Ngay cả Rosalyne cũng ý thức được tình cảnh của mình. Cô đã nhiều lần khóc lóc nài van, nhưng ý chỉ của Đức vua đâu thể thay đổi chỉ vì vài giọt nước mắt kia chứ. Cuối cùng, cô đã nghĩ ra một cách để thoát khỏi chuyện này.

Rosalyne có hai người em gái. Một là ruột thịt của cô, và tất nhiên, cô không đời nào để nó thế thân cho mình. Người còn lại là Yevena. Phải rồi, đứa con rơi đó! Nếu lấy được hoàng tử thì chẳng phải quá hời cho nó rồi sao?! Rosalyne mừng như bắt được vàng khi nghĩ đến chuyện này, và bỗng dưng, thái độ của cô đối với Yevena cũng thay đổi. 

Trước kia, Rosalyne và em gái mình có Công tước phu nhân chống lưng mà thỏa sức bắt nạt Yevena. Trong mắt họ, em chẳng khác gì một hầu gái thấp hèn cho họ sai bảo, đánh đập và nhục mạ. Nhưng khi Rosalyne cần em làm thế thân cho mình, cô bắt đầu dịu dàng với em hơn trước. Cô gọi em đến phòng riêng, cho em dùng bánh ngọt và trà được chuẩn bị riêng cho mình. Rosalyne còn tặng em những món trang sức nhỏ và vài bộ cánh mới. Thoạt đầu, Yevena cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự thay đổi của chị mình, nhưng rồi em cũng sớm biết được lý do tại sao.

Một chiều nọ, khi gia đình Công tước đều vắng nhà, chỉ có Rosalyne ở lại dinh thự. Cô gọi Yevena đến phòng để dùng trà chiều cùng nhau. Lúc ấy, cô đã gieo vào lòng em một tia hy vọng.

“Em có muốn rời khỏi đây không, Yevena? Em có muốn sống một cuộc đời hoàn toàn khác? Được tự do, được đi xa và không còn trói buộc bởi gia đình chúng ta nữa?”

Yevena tròn mắt. Khi đó, em vẫn chưa hiểu ý của chị mình là thế nào.

“Ôi, em gái ngốc nghếch của chị! Suốt những năm qua, chị đã đối xử tệ bạc với em. Giờ chị vô vùng hối hận và muốn bù đắp cho em. Thế nên chị đã nghĩ đến một kế hoạch chu toàn để em thoát khỏi nơi này. Đương nhiên là nếu em muốn điều đó…”

Rosalyne nhìn Yevena, chờ đợi. Sau cùng, em cất tiếng:

“Em muốn… Em muốn được rời khỏi đây…”

“Vậy thì chị sẽ giúp em!” Rosalyne đột ngột nắm lấy tay Yevena như thể cả hai đã luôn thân thiết như vậy. “Chỉ cần em nghe theo sự sắp đặt của chị.”

Thế là tối hôm ấy, Rosalyne đã run rẩy khóc lóc đến mức như ngất xỉu trong thư phòng của cha mình. Cô bảo rằng mình không thể gả cho Đại hoàng tử Sylus được, và mệnh lệnh của Đức vua chỉ ban hôn con con gái của ngài Công tước mà thôi. Đứa con gái đó có thể không là Rosalyne, mà là Yevena. Nghe đến đây, Công tước Svegna chợt hiểu ra. Và sáng ngày hôm sau, Yevena đã trở thành cô dâu tương lai được gả đến Everwinter.

Đó là cơ hội chỉ đến một lần trong đời đối với Yevena. Em phải nắm bắt lấy nó và rời khỏi nơi này, kể cả khi em phải làm vợ một người xa lạ, một kẻ bạo tàn như lời người ta nói. 

Tuy em không biết nhiều về người mình sẽ lấy làm chồng, song em đã từng được gặp mẫu thân của hắn. Tiên hoàng hậu đã để lại ấn tượng trong đầu một Yevena bé nhỏ thuở bé, khi bà đến thăm hỏi gia đình Công tước Svegna. Bà vô cùng hiền dịu, và bà nhìn đến những vết roi vọt được em che giấu không khéo kia bằng ánh mắt ngập tràn tình thương. Không ai hiểu được bà đã suy nghĩ gì vào khoảnh khắc ấy, nhưng chắc chắn bằng cách nào đó mà Yevena khiến bà nhớ lại đứa con trai duy nhất của mình. 

Ít lâu sau, tiên hoàng hậu từ trần. Đại hoàng tử cũng đã rời Kinh Đô từ đó, chưa một lần nào bước chân trở về. Lời đồn đại không hay ho gì về Đại hoàng tử cũng cay độc như những gì người ta nói về Yevena. Kể cả trước khi gặp mặt người đó, dường như em đã dành cho hắn sự cảm thông rồi.

Vào ngày Yevena dọn ra khỏi dinh thự Svegna, người thân duy nhất đến tiễn em chỉ có Rosalyne.

“Sylus là tên hung hãn chỉ biết chém giết, thế nhưng hắn sẽ dành thời gian ở chiến trường nhiều hơn ở nhà. Khi hắn đánh trận, em sẽ có mọi tự do mà mình muốn. Hãy cố gắng chịu đựng nếu em muốn sống thật tốt nhé!”

Thế rồi, Yevena chính thức ra khỏi dinh thự Svegna, rời khỏi Kinh Đô. Trong suốt mười tám năm trời, cuối cùng em cũng đã thoát khỏi nơi độc địa đó.

Như lời Rosalyne đã nói, Yevena đã có được tự do sau đêm tân hôn, khi Sylus phải đi đánh trận. Em cũng quen dần với đời sống ở Everwinter. Nơi này thiếu thốn nhiều thứ hơn ở Kinh Đô, nhưng em cảm thấy thật sự thoải mái khi ở đây.

Yevena vẫn làm những việc thường ngày của mình, vì em chẳng còn biết làm gì khác. Theo chân bà Sullivan, em học thêm rất nhiều thứ khác, đặc biệt là về sở thích của Sylus. Em định lấy lòng hắn. Hắn không phải yêu thương em, nhưng nếu hắn hài lòng với người vợ này thì cuộc sống mai sau của em sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. 

“Đại hoàng tử sẽ vui lắm nếu ngài ấy biết cô quan tâm đến ngài ấy như vậy,” hầu gái trưởng Sullivan đã nói với em như thế. 

“Tôi chỉ làm tròn bổn phận của một người vợ,” Yevena đáp lại với một nụ cười. 

Họ đang ngồi thêu thùa trong phòng trà. Bà Sullivan là người đã bầu bạn cùng em suốt thời gian vừa qua. Đôi lúc, bà sẽ kể cho em đôi điều về tiên hoàng hậu và Sylus lúc nhỏ. Chẳng hạn như chuyện tiên hoàng hậu chưa từng nhận được tình yêu của Đức vua, Sylus sống trong hoàng cung cũng chịu cảnh bị ghẻ lạnh, điều tiếng. Đằng sau cái danh “Thần chiến tranh” mà hắn gánh vác là những vết thương sâu hoắm mà không gì có thể bù đắp. 

Khi gặp hắn lần đầu, có lẽ em đã dè chừng Sylus. Nhưng khi biết nhiều hơn về quá khứ của hắn, em lại thấy hắn đáng thương hơn đáng sợ. Nếu tiên hoàng hậu còn sống, và nếu Đức vua yêu thương hắn dù chỉ một chút, có lẽ hắn đã không trở thành con người lạnh lùng như vậy.

Một đứa trẻ nên đến với thế giới này trong tình yêu của cả cha lẫn mẹ. Yevena hiểu điều đó. Vì vậy mà em cứ ngập ngừng mãi, chưa dám nói cho Sylus biết chuyện mình đã mang thai. Nhỡ đâu hắn sẽ ghét bỏ em và đứa con này thì thế nào? Liệu hắn có bắt em phải từ bỏ nó? Em đã hoảng loạn đến mức gần như mất trí. Em sợ hãi khi phải đối mặt một mình, đồng thời cũng vô cùng mừng vui vì trong lòng em là một sinh mệnh mới. Khi bình tâm lại, em tìm đến sự giúp đỡ và chăm sóc của bà Sullivan để sẵn sàng làm mẹ.

-IV

Những ngón tay to kệch, thô ráp đan vào từng sợi len mỏng, rồi làm rối chúng lên thành một mớ hỗn độn. Sylus nhíu mày, chỉ muốn dùng một thanh gươm chém phứt chúng đi cho xong. Thế mà khi phát hiện ra Yevena đang nhìn mình từ phía đối diện, hắn mới cố nén tiếng thở dài cũng như giấu đi sự bất lực hiện tại của mình.

“Để em giúp ngài,” Yevena nói. Em từ tốn đứng dậy. Việc đi lại của em đã trở nên khó khăn hơn khi chiếc bụng đã to. Em thả mình xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay hắn khiến hắn vô tình giật mình, như thể có một cơn gió vừa thổi qua làm hắn run rẩy. 

Yevena cẩn thận gỡ từng sợi len ngang ngạnh quấn chặt vào tay Sylus. Hắn nhìn em hồi lâu mà không nói gì. Hắn đã chấp nhận chuyện mình sắp làm cha, nhanh hơn hắn tưởng tượng. Nhưng hắn vẫn chưa biết phải đối xử với em và đứa bé thế nào. Theo lời gợi ý của bà Sullivan, hắn bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt, như chuẩn bị nôi cho đứa bé. Hắn và hai vị Tử tước song sinh đã cất công đi tìm loại gỗ tốt nhất để đóng thành một cái nôi hiện giờ đang ở trong phòng trẻ, căn phòng mà hắn đã chuẩn bị cho con, còn Yevena đảm nhận việc trang trí. Thoạt đầu, em bất ngờ lắm khi hắn làm tất cả những việc đó cho đứa trẻ. Em chẳng dám thú nhận với hắn chuyện em đã nghĩ hắn sẽ làm hại đến con mình ra sao. Em không cầu mong hắn sẽ ưu ái em, chỉ cần hắn yêu thương đứa con của mình là đủ.

“Công nương thấy đó, ngài ấy đã đi ngựa nhiều ngày liền không ngừng nghỉ để tìm số gỗ này về đây,” Luke nói trong khi cậu và Kieran đang dỡ rất nhiều gỗ xuống sân sau dinh thự. 

“Tất cả là dành cho đứa trẻ sắp ra đời,” Kieran phụ hoạ. 

Yevena chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên. Sylus đã rời dinh thự vài hôm trước, đến nay vẫn chưa quay về. Chỉ có hai vị Tử tước đi trước, mang theo rất nhiều gỗ và đồ dùng khác đến cho em. 

“Công nương đừng lo, ngài Sylus căn dặn chúng tôi về trước để giúp ngài ấy chuẩn bị phòng trẻ. Ngài ấy còn mua thêm một ít đồ nữa rồi sẽ quay về ngay.”

Yevena đặt tay lên bụng mình. Trong lòng em còn nhiều điều băn khoăn lắm. Sylus cứ lạnh nhạt với em, chưa bao giờ hỏi han em và con thế nào. Vậy mà hắn lại âm thầm chuẩn bị tất cả những thứ này cho đứa trẻ sắp chào đời. 

“Ngài ấy đâu cần đi xa đến thế…” Em thầm thì. Sylus có thể sai bảo gia nhân làm mọi việc cho hắn kia mà.

Luke đáp lời em:

“Tất nhiên là ngài ấy muốn tự tay lựa chọn những món đồ tốt nhất cho đứa con của mình rồi. Công nương đừng thấy ngài ấy suốt ngày mặt ủ mày chau, chỉ biết đánh đấm mà nghĩ rằng ngài ấy không quan tâm mình nhé.”

“Ngài ấy chỉ chưa biết cách thể hiện ra sao thôi,” Kieran nói thêm.

Điều họ nói khiến Yevena lấy làm mừng. Từ lâu em đã nhận ra một điều, rằng Sylus không phải sinh ra đã máu lạnh như người ta nói. Trước kia, là Đức vua đã truất quyền thừa kế của hắn, lại đối xử với hắn không công bằng, yêu thương hoàng tử thứ hơn con trưởng. Hắn đã lớn lên trong môi trường tàn khốc đó, chính điều đó đã nuôi dưỡng hắn trở nên con người như ngày hôm nay. Vì thế mà Yevena muốn đối xử tốt hơn với hắn, để hắn thấy rằng thế giới này không chỉ có sự tàn nhẫn.

Luke và Kieran thường xuyên ghé dinh thự để phụ giúp chuẩn bị phòng trẻ. Họ còn kể cho Yevena nghe về cuộc sống của Sylus ở chiến trường. Thi thoảng, họ sẽ bảo rằng ngoài tiên hoàng hậu ra, em là người duy nhất khiến hắn phải bận tâm như vậy. Em vẫn hay bắt gặp hắn thức muộn, một mình cặm cụi tỉa tót từng miếng gỗ kết thành chiếc nôi cho con. Chẳng những thế, Sylus còn học cách chăm sóc em nhiều hơn. Mỗi sáng, hắn sẽ cho gia nhân đến hầu hạ em. Yevena không cần phải làm bất cứ công việc gì nữa, nhưng thi thoảng, em vẫn thích xuống bếp nấu cho hắn vài món. Tuy Sylus chưa bao giờ khen em, nhưng nhìn hắn ăn ngon miệng đến mức không chừa lại thứ gì, đứa trẻ trong bụng như đang nhảy múa vì nó biết, đâu đó trong tim cha mẹ mình đã dần chấp nhận nhau. 

Giờ đây, hắn còn học cách đan len để làm một chiếc khăn choàng cho đứa bé.

“Con sẽ chào đời vào mùa đông. Phải chuẩn bị đồ giữ ấm cho nó.” Sylus đã nói thế với em. Yevena bất giác mỉm cười khi nghĩ lại chuyện đó.

“Em cười tôi đấy à?” Sylus nhíu mày nhìn em. 

Yevena rụt rè thu đôi tay mình lại. Em cúi mặt xuống và lí nhí đáp:

“Không, thưa ngài… Em không dám… Xin thứ lỗi nếu em khiến ngài không vui…”

Sylus nhìn đôi tay vẫn còn bị trói buộc bởi các sợi len của hắn, rồi lại nhìn đến Yevena. Hắn biết cuộc sống trước kia của em ở dinh thự của Công tước thế nào, hắn cũng đã nghe kể về cuộc sống của em tại nơi này trong lúc hắn đi xa. Dù địa vị của em là ở trên cao, nhưng em vẫn không thể ngừng xem bản thân mình là kẻ thấp kém.

Và hắn mới ghét điều đó làm sao! Chẳng rõ Sylus đã nhìn thấy điều gì ở Yevena, chỉ có một điều hắn mơ hồ cảm nhận được, rằng em gợi hắn nhớ đến người mẹ đã mất của mình. Em là cành vàng lá ngọc, nhưng em luôn nhún nhường, luôn đối xử dịu dàng với thế giới này và với hắn. Có lẽ Yevena đã từng sợ hắn, có lẽ bây giờ vẫn còn một chút. Nhưng em cũng nấu nướng cho hắn, tặng hắn những chiếc khăn thêu hoặc găng tay bằng len ấm áp. Hắn có thể dành hàng giờ lấm lem cùng em để tu sửa lại khu vườn, hay để em khoác tay mình đi mua sắm những thứ cần thiết cho đứa trẻ ở thị trấn… Có gì đó ở Everwinter đã đổi thay kể từ ngày em đến. Điều gì đó trong tim hắn cũng đã khác đi.

Thế nên hắn không bao giờ muốn nhìn thấy Yevena phải cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả hắn nữa. 

Sylus nhẹ nhàng nâng cằm Yevena lên, để em nhìn thẳng vào mắt hắn. Chưa từng có ai được hắn cho phép làm điều ấy. Đôi môi mềm như cánh hoa của em hé mở. Em có nói điều gì chăng? Hắn không nghe thấy được gì trong nhịp trống nơi lồng ngực hắn đang mỗi lúc một dồn dập. Những suy tư trong đầu hắn bỗng trở nên ồn ã hơn bao giờ hết. Hắn cảm thấy bối rối.

“Em không cần phải xin thứ lỗi vì bất cứ điều gì cả,” hắn nói. “Cả đời em đã mắc kẹt trong sự thấp hèn, roi vọt và những lời nhục mạ. Em đã luôn phải đọc biểu cảm của người khác mà sống. Giờ sẽ không như thế nữa. Tôi mong sẽ được thấy Yevena khi là chính bản thân em.”

Ngay cả khi Sylus nói những lời đó, gương mặt hắn vẫn lạnh tanh. Nhưng Yevena đã tìm được trong đôi mắt hắn một màu đỏ của sự ấm áp, của sự chân thành mà hắn hiếm hoi để lộ ra ngoài.

-V

Sylus sẽ mãi mãi không quên cái ngày Yevena hạ sinh đứa con đầu lòng cho hắn.

Hắn đã ra chiến trường biết bao nhiêu lần, tận tay giết chóc bao nhiêu sinh mạng. Thế mà khi nhìn thấy số máu thấm đẫm chiếc giường của Yevena, khi thấy em gào thét trong từng cơn đau như xé toạc cơ thể mình, lần đầu tiên kể từ khi mẫu thân qua đời, hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Vốn dĩ người cha sẽ không được bước vào phòng sinh nở, nhưng hắn nhất quyết phải có mặt ở đó. Hắn nắm lấy bàn tay của Yevena. Móng tay em ghim chặt vào lớp thịt của hắn đến rướm máu. Nhưng hắn không buông em ra một giây nào. Hắn luôn động viên bên tai em: “Em làm được mà! Tôi tin em, Yevena!” 

Cuối cùng thì đứa trẻ cũng ngoan ngoãn chịu ra ngoài và thôi hành hạ mẹ nó. Sinh linh bé nhỏ ấy được quấn gọn trong lớp khăn và đưa đến cho Sylus. Lần đầu tiên hắn ẵm con bé trên tay, hắn ngỡ như mình đã được trao ban cho một thiên sứ. Khoé mắt hắn nhoè đi, sống mũi lại cay cay chưa từng thấy. Khi bàn tay nhỏ xíu của bé con chạm vào ngón tay hắn, Sylus như vỡ oà trong mọi điều đẹp đẽ và thiêng liêng nhất trên đời này.

Hắn đã thật sự làm cha. 

Hắn làm cha của một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp. 

Nhưng hắn không thể làm điều này một mình. Sylus bật cười như một kẻ ngốc. Hắn nhìn Yevena đang lịm dần trên chiếc giường đỏ thẫm. Hắn muốn ôm em thật chặt và nói cảm ơn em đã mang đến cho hắn điều tuyệt diệu đến vậy. Suýt chút nữa hắn đã mãi mãi đánh mất cơ hội đó, khi Yevena gần như mất đi mạng sống của mình để đứa con được chào đời. 

*

* *

“Bố kẻ thêm một câu chuyện nữa đi mà! Năn nỉ bố đấy!” 

Đứa nhỏ ba tuổi níu lấy cánh tay của Sylus, khiến hắn không thể rời đi ngay được. Hắn thở dài, xoa đầu con gái mình. 

“Hôm nay con đã rong chơi cả ngày cùng Luke và Kieran rồi. Con không thấy mệt sao, Amelia?”

Nó lắc đầu. Cô con gái ba tuổi này là điểm yếu của Sylus. Hắn nuông chiều con bé đến mức chính hắn còn không nhận ra nổi bản thân mình nữa. Kể từ khi con bé xuất hiện, hắn như đã trở thành một người hoàn toàn khác. 

“Được rồi,” hắn chịu thua. “Nhưng con phải ngủ ngay sau khi câu chuyện này kết thúc.”

“Vâng!” Amelia vui vẻ đáp. Nó nhướn người để hôn lên má Sylus rồi ngoan ngoãn chui vào lớp chăn ấm áp. 

Hắn bắt đầu kể câu chuyện yêu thích của con bé, chuyện về một con rồng xấu xí bị loài người xua đuổi và một nữ phù thuỷ dũng cảm. Mãi thì con bé mới chịu ngủ. Hắn dịu dàng hôn lên trán Amelia và chúc con bé ngủ ngon.

Sylus rời khỏi phòng của đứa nhỏ. Bên ngoài nến đã tắt gần hết, chỉ còn ánh sáng từ phòng trà. Hắn bước vào trong và tìm thấy Yevena đang say ngủ trên ghế, bên dưới bức tranh cả nhà ba người đang ngắm nhìn ánh hoàng hôn nơi chân trời. Hắn đã cho người vẽ lại khoảnh khắc đặc biệt đó ít lâu sau khi Yevena thoát khỏi cửa tử. Em ôm Amelia trong tay, còn hắn thì ôm lấy cả hai từ phía sau, như hộ vệ của hai mẹ con. Mãi mãi.

Hắn cúi xuống cạnh em trên ghế. Ngón tay hắn khẽ vén mái tóc phủ trên mặt em. Trông em bình yên biết bao khi ngủ. Hắn nhẹ nhàng ôm em vào lòng, sợ rằng cử động thô bạo của mình sẽ đánh thức em. Thế mà Yevena chỉ trở nhẹ mình rồi ôm lấy cổ hắn. 

Sylus đưa Yevena lên tầng trên, nơi vẫn có hai phòng ngủ như trước nhưng giờ chỉ còn một được sử dụng. Hắn đặt em lên giường và ngả mình xuống cạnh em. Được ở gần em thế này, hắn cảm tưởng như mình đang ôm cả bình yên trong lòng.

Hương thơm dìu dịu tỏa ra từ Yevena khiến Sylus mê đắm. Hắn như chìm vào đó khi em trở mình để ôm hắn chặt hơn. Em vẫn quá nhỏ bé trong lòng hắn. Và hắn nhớ về đêm tân hôn của hai người, khi hắn đã chẳng kiềm chế được bản thân mà lao vào em. Hắn muốn được bao bọc trong mùi hương đã xua đi u tối trong tâm hồn hắn. Từ khi nào mà hắn đã quen thuộc với thứ hương thơm ấy, quen thuộc với Yevena đến vậy? Em đã đến Everwinter và mang lại cho hắn những món quà vô giá; là Amelia, là sự chữa lành mà hắn khao khát bấy lâu.

Sylus không biết phải làm thế nào để Yevena biết được tâm tình của hắn. Hắn chỉ có thể ôm em như thế này và tặng cho em những chiếc hôn lên mái tóc. Em cử động trong lòng hắn, đôi mắt hé mở. Em hỏi trong cơn ngái ngủ:

“Sylus?… Ngài làm gì thế?…”

Hắn vỗ về em, thầm thì: 

“Tôi đã đánh thức em à? Tôi chỉ muốn…”

Hắn bỗng ngập ngừng. Giờ có phải là lúc thích hợp để bày tỏ với em không?

“Ngài cần gì, thưa ngài?… Em có thể làm gì cho ngài?…”

Em lại hỏi, rồi dụi vào lòng hắn. 

“Em đã ban tặng cho tôi mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời rồi, Yevena.” Hắn đáp, và hắn hôn nhẹ lên môi em. “Tôi chỉ muốn nói với em rằng, nhờ có em mà trái tim tôi mới hiểu tình yêu là gì… Tôi yêu em biết bao.”

Yevena mỉm cười. Chẳng rõ em có thực sự nghe hắn nói, hay cho rằng mình đang nằm mơ. Nhưng chẳng quan trọng. Hắn có thể nói điều đó với em mỗi ngày cho đến hơi thở cuối cùng, nếu như em muốn. Hắn ôm chặt lấy Yevena, từ từ chìm vào giấc ngủ bên cạnh em.

Hoá ra, hạnh phúc giản đơn là điều mà Sylus đã luôn thầm khát khao. Hoá ra, thứ đã bị chôn vùi trong sự tàn nhẫn của thế giới này đã được Yevena và Amelia tìm lại cho hắn.

-Hết-

31.12.2024

Cốt truyện thuộc về Rhysillea Young.

Ảnh minh họa: LittleBunnyCC.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ