Vào cái ngày Tom Riddle bị kết án tử hình, có một cô gái xông vào và nói rằng cô ta có chứng cứ là hắn vô tội. Hắn cảm thấy điều này thật kỳ lạ, vì…

Một: Hắn chắc chắn là không hề vô tội.

Hai: Hắn hoàn toàn không biết cô gái đó là ai.

Giấc mơ được dệt cho Nhi Hoàng.

Fandom: Harry Potter

Ship: Tom Riddle/Voldemort x Mary Jackson (OC)

Thể loại: AU, hài hước, ám ảnh, hurt/comfort, ngược, bạo lực, tội ác.

Số từ: 6038.

⚠️ R16- Nội dung truyện không phù hợp với người dưới độ tuổi 16.

Cân nhắc trước khi đọc thêm.

London. Ba giờ chiều. Trời mưa. Cái ẩm ướt và lạnh lẽo, u ám này cũng không thể ngăn được đám đông ùn ùn kéo đến trước cổng Tòa án Tối cao. Đám đông chia ra làm hai phe. Một bên là một nửa thành phố đang giận dữ la ó đòi công bằng cho các nạn nhân. Bên còn lại là các cô gái trong độ tuổi vị thành niên và lớn hơn nữa, thỉnh thoảng cũng có vài chàng trai nhập bọn. Họ cũng la hét nhưng không phải tiếng chửi thề, mà là những lời ái mộ kèm theo cái tên “Voldemort”.

Tom Riddle nhếch mép cười khẩy. Nụ cười ấy vô tình, hoặc đúng hơn là hắn cố ý, khiến cho các cô gái lại rú lên và ít nhất một trong số họ ngất xỉu. Tay hắn bị còng chặt, và gã cảnh sát phía sau thúc mạnh vào lưng giục hắn bước nhanh. Bên trái là tiếng thóa mạ, đòi hắn mạng đền mạng. Bên phải là tiếng tung hô cùng khao khát có được sự chú ý của hắn. Đám đông yêu hắn; một nửa số họ đã nhận ra điều đó và nửa còn lại chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi. Hắn chỉ ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, mưa xối vào mặt, rồi hắn bước vào bên trong tòa án.

Phiên tòa chán ngắt diễn ra như vậy. Tom Riddle chẳng mảy may để ý đến bất cứ ai, nhưng tất cả người dân London đều biết hắn dưới cái tên Voldemort – sát thủ hàng loạt, tội phạm nguy hiểm chống lại loài người – một thanh niên mười bảy tuổi.

Phán quyết dành cho hắn chỉ có một. Đến lúc này, Tom Riddle chẳng có chút hối cải. Hắn đã làm gì sai? Để lại những kiệt tác cho loài người, khiến chúng vừa khiếp sợ vừa tôn vinh hắn chính là tội lỗi sao? Hắn không nghĩ như vậy. Hắn mang trong mình sứ mệnh cao cả, đó là thanh tẩy London, thanh tẩy nước Anh và cả thế giới khỏi đám sâu bọ không đáng sống. Những kẻ không hiểu được lý tưởng của hắn dĩ nhiên nên bị trừng trị. 

Thế mà giờ đây, hắn bị vòng vây của thứ gọi là “luật pháp” siết chặt. Hắn không hề sợ hãi, chỉ thấy lũ người kia thật đáng thương. Hắn đã có thể trở thành người dẫn dắt họ. Hắn đã có thể biến thế giới trở nên tốt đẹp biết bao như cái cách hắn đã làm suốt nhiều năm nay, trước khi bị bắt. 

Sau vài tiếng đồng hồ, đã đến lúc hắn nhận lãnh bản án của mình. Hắn nhìn lên bồi thẩm đoàn trên cao với gương mặt lạnh lùng, đôi phần khinh bỉ. Thế rồi, trước khi họ đưa ra phán quyết của mình, cánh cửa phòng xử án lại một lần nữa mở toang ra kèm theo một tia sét sáng lòa.

Tất cả mọi cái đầu đều ngoái lại nhìn, trừ Tom Riddle. Hắn không quan tâm chuyện gì xảy ra nữa trong hoàn cảnh này. Nếu như hắn quay lại nhìn, hắn sẽ thấy một cô gái mảnh mai trong bộ trang phục đen từ đầu đến chân, mái tóc vàng óng được giữ gọn trong chiếc mũ, và khi cất bước, tiếng gót giày nhọn hoắt khắc vào sàn nhà những tiếng lạnh lẽo. Nếu hắn quay lại nhìn, ắt hẳn hắn sẽ đón được ánh mắt của ả đang ghim chặt hắn trong tầm, một đôi mắt xanh đầy sự khao khát nhưng cũng không kém phần ngông cuồng. 

“Tôi có bằng chứng chàng trai này vô tội.”

Ả cất lời, giọng vang khắp phòng xử án vừa kịp lúc một tiếng sấm khác rền vang.

Giờ thì ả đã thành công lôi kéo sự chú ý của Tom Riddle. Hắn từ từ quay người lại. Trong khoảnh khắc hắn chạm mắt ả, dường như ả sắp bật khóc. 

Hắn thì lại thấy khó hiểu. Một: hắn đâu có quen ả này. Hai: hắn nào có vô tội. Ấy thế mà ả lại hành xử như thể ả biết rõ hắn, và rằng hắn chẳng có tội tình gì. Ả bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình gây án của hắn, từ khi hắn còn là một thằng nhóc gầy gò ở trại trẻ mồ côi, bị bắt nạt đến mức phải phản kháng và thủ tiêu nạn nhân đầu tiên của hắn. Điều kỳ lạ là ả kể vanh vách mọi thứ như chính ả đã ở đó, cạnh bên hắn. Và rồi, ả nói rằng tất cả những điều hắn làm, mọi nạn nhân hắn xuống tay đều đáng chết và hắn thì hoàn toàn vô tội.

Điều còn kỳ lạ hơn nữa là, mọi người ở đó đều tin lời ả.

Tom Riddle không rõ ả đã làm thế nào. Thôi miên ư? Nhưng làm sao mà ả lại có thể thôi miên toàn bộ người ở đây, trừ hắn? Khi ả tiến đến gần, hắn quan sát ả hồi lâu. Trông ả đâu có gì khác biệt một người phụ nữ bình thường? Có chăng, ả toát lên vẻ quyến rũ và nguy hiểm chết người mà kẻ khác khó tài nào bắt chước được. Ả khẽ nháy mắt với hắn.

Ả ta thật sự là ai vậy?

“Thưa quý tòa.” Ả lại cất tiếng. “Như những gì tôi đã trình bày ra đây, tôi tin rằng người đàn ông này vô tội và sẽ được ân xá ngay lập tức.

Ả nhấn nhá những chữ cuối như thể kết thúc một bản nhạc. Mà bản nhạc này lại mang đến tự do cho Tom Riddle. Tất cả mọi người, tất cả linh hồn đang hiện diện nơi đó, đều như vỡ òa khi tòa án ra quyết định cuối cùng; hắn được trắng án. 

Với một cái nháy mắt nữa, ả ra hiệu cho hắn đi theo. Hắn chưa kịp bước, ả đã tiến đến khoác một cánh tay của hắn và hộ tống ra khỏi phòng xét xử.

Tom Riddle, kẻ đã bước vào tòa án trong tiếng hò reo xen lẫn nhục mạ, giờ đang bước ra giữa tràng pháo tay vang rền; của cả những kẻ từ đầu phiên tòa đã không ngớt rủa xả hắn mau xuống địa ngục đi.

Tom Riddle đi theo người đàn bà bí ẩn kia ra đến hành lang vắng lặng. Nói đúng hơn là hắn bị ả kéo đi. Được một đoạn, ả dừng bước. Hắn cảm nhận cánh tay của mình bị siết chặt.

“Ôi… Tom! Em đã mong đợi ngày này biết bao!”

“Ngày ta bị bắt vào tù à?” Tom Riddle hỏi lại một cách thô lỗ. Hắn không để ý, hoặc hoàn toàn cố tình lờ đi cái vuốt ve nhè nhẹ của ả trên tay hắn. Ả đeo găng, nhưng sự tiếp xúc này cũng là quá thân mật với hắn. Chưa kể phần ngực của ả đang cọ sát vào cánh tay hắn một cách lộ liễu.

“Sao ngài lại nói như thế, trong khi em vừa mới cứu ngài ra khỏi song sắt ngục tù?”

Một tiếng lách cách nhẹ vang lên, và rồi chiếc còng tay của hắn rơi xuống sàn. Ả đã giúp hắn tháo còng từ khi nào. 

Quả vậy, hắn thừa nhận mình có bị choáng ngợp trước năng lực kỳ lạ của ả. Hẳn là ả biết cách tẩy não người khác; dù Tom Riddle chưa biết ả làm thế nào, và động cơ của ả là gì. Nhưng có một thứ hắn rất chắc chắn. Đó chính là ánh mắt khát khao ả dành cho hắn. Nó gần như là tôn thờ. Hắn đã nhìn thấy ánh mắt đó quá nhiều lần đến phát ngán, từ những kẻ thầm mong chiếm hữu được hắn. Cô ả này cũng vậy, tuy ả có thứ mà kẻ khác không có – năng lực tẩy não.

“Ôi, Tom của em, Chúa tể của em…” Ả lại nhìn hắn qua đôi mắt ngấn nước trong cơn xúc động. “Dù ngài không nhớ em là ai cũng chẳng sao cả. Em luôn nhớ đến ngài, thế là đủ…”

Đến thời điểm này, Tom Riddle khá chắc chắn rằng ả ta bị tâm thần. Nhưng ngay cả kẻ điên rồ nhất cũng sẽ trở thành tay sai đắc lực, nếu hắn biết cách lợi dụng. Nghĩ thế, hắn đột ngột đặt một tay mình lên tay ả. Hắn làm vậy chỉ hòng gỡ mình ra khỏi cái thế kìm kẹp này. 

Hắn nhìn thẳng vào mắt ả và nói một cách quyến rũ nhất có thể:

“Ta không rõ chúng ta đã gặp nhau hay chưa, nhưng quý cô đây đã cứu ta, đó là sự thật. Ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”

Hắn nâng bàn tay của ả lên gần miệng mình. Hắn chẳng có ý định hôn lên đó đâu, thật vậy. Nhưng hành động đó đã khiến ả ta như ngất đi trong vui sướng. Ả khẽ rên một tiếng thật kỳ dị, rồi ả đáp:

“Thưa Chúa tể của em, em sẵn sàng làm bất cứ thứ gì ngài yêu cầu.”

Đó chính là phản ứng mà Tom Riddle trông đợi. Hắn nhếch mép cười:

“Vậy thì, ta sẽ rất cần một trợ thủ tài năng như quý cô đây. Tên của cô là?…”

“Mary. Mary Jackson.” 

Ả khẽ cắn môi, dáng vẻ gợi tình hết sức, như thể ả đang mong chờ Tom Riddle ngấu nghiến đôi môi của ả ngay khi cái tên được phát ra. Còn hắn thì đành để ả thất vọng. Hắn buông tay.

Nhưng ả nào dễ bỏ cuộc đến thế. Như một con rắn, cơ thể ả lại quấn lấy cánh tay của Tom Riddle. Rồi ả luồn hai tay sang mạn sườn, kéo hắn vào một cái ôm mãnh liệt.

“Ôi, ngài không biết nỗi nhớ da diết em đã phải chịu đựng khi thiếu bóng ngài đâu.”

Tom Riddle nhăn mặt. Hắn cố gỡ người đàn bà này ra khỏi mình như thể ả ta đầy nọc độc. Khi thấy phản ứng của hắn như vậy, ả ta lại bật cười khanh khách. Ả đưa tay lên vuốt ve gương mặt râu ria nhiều ngày chưa được tỉa tót của hắn.

“Nhìn thấy ngài khó chịu như thế này lại càng làm em hứng thú hơn bao giờ hết.” 

Lần đầu tiên trong đời, Tom Riddle cảm thấy khổ sở. Hắn gạt bàn tay của Mary ra và lấy lại dáng vẻ của kẻ đứng đầu một băng nhóm tội phạm.

“Giờ không phải là lúc chơi đùa đâu. Chúng ta còn việc phải làm.”

Dù vậy, lời của hắn chẳng hề lay chuyển Mary. Ả vẫn ôm lấy hắn cứng ngắc.

“Một chút nữa thôi mà!”

Mary dùng dằng mãi, cho đến khi Tom Riddle phát cáu phải gào lên rằng hắn cần trở về sào huyệt ngay lập tức, ả mới cười tủm tỉm và buông tay. Đến thế này thì hắn không thể cắt đuôi ả ta được rồi. Đành tạm cho ả đi theo và tìm chuyện gì đó cho ả làm thay hắn thôi.

*

* * 

Tom Riddle có một sào huyệt nhỏ ở London. Nơi đó là một trang viên nhỏ, và thật ngược đời khi tìm thấy một nơi yên tĩnh như vậy giữa thành phố nhộn nhịp. Tuy vậy, trang viên không thuộc về hắn, mà là của một trong số đàn em của hắn – cậu quý tử con nhà quan chức Malfoy. Vì thế nên dù cho các chỗ ở trước của hắn bị đột nhập và phá bỏ, phía cảnh sát chẳng thể nào vươn tay được đến đây.

Hắn ung dung ở tại đó một thời gian sau khi hầu tòa. Tuyên bố thả hắn đi của tòa đã dấy lên một làn sóng phản đối kịch liệt từ người dân và cả phe phái trong chính phủ. Nhưng hắn chả quan tâm. Bọn chúng đấu đá nhau thế nào cũng được, miễn là hắn đạt được mục đích của mình.

Hắn căm hận bọn Do Thái. Hắn muốn đem đến cho chúng sự diệt chủng mà lẽ ra chúng phải chịu từ lâu lắm rồi. Có lẽ, mọi thứ bắt đầu từ khi người cha Do Thái của hắn đặt chân đến Anh quốc và gặp gỡ mẹ hắn. Cuộc tình chóng vánh mang hắn đến với cuộc đời. Đó là một sai lầm. Vì hắn chưa bao giờ được vui vẻ một ngày trong tuổi thơ của mình. Chưa một ngày nào.

Cha hắn là tên nghiện rượu, chờ bạc. Lão còn thích động tay chân với hắn và mẹ hắn. Khi mẹ hắn đang mang thai đứa con thứ hai, lão bỏ đi biệt tích, để cho mẹ hắn phải bôn ba đi tìm và cuối cùng, đứa em của hắn không được chào đời. Mẹ hắn chìm trong tuyệt vọng và rồi cũng qua đời ít lâu sau đó. Hắn được gửi thẳng đến trại mồ côi.

Tom Riddle chưa bao giờ hiểu vì sao mẹ hắn lại có thể bi lụy một gã đàn ông tệ bạc như vậy. Hắn không bao giờ biết được giữa họ có tình yêu hay chăng. Tình thân là một thứ gì đó quá xa lạ với hắn. Trong đống ký ức nhạt nhòa về thời thơ ấu, hắn không tìm thấy được một lần nào mình được yêu thương, được ôm ấp trong vòng tay cha mẹ. Cha hắn không yêu mẹ hắn, càng căm ghét hắn. Còn mẹ hắn thì đem con cái ra làm cớ để giữ chân lão ta. Hắn cần một nơi để trút cơn giận, để đổ lỗi cho tất cả đau khổ dằn vặt thời thơ bé, và hắn quyết định bọn Do Thái phải trả giá.

Tiếng động rất lớn bên ngoài vang lên khiến hắn dứt khỏi dòng hồi tưởng. Tom Riddle xoay người lại để nhìn ra hướng cửa còn để mở. Hắn nghe thấy tiếng thuộc hạ đang chửi thề, và tiếng cười khanh khách của một người phụ nữ. Hắn nhăn mặt. 

Mary Jackson xuất hiện ngay một giây sau đó, trong bộ đầm đen xẻ tà đến tận eo, để lộ đôi chân trắng muốt. Với mỗi bước đi, hắn thề là mình đã thấy chiếc váy đó xẻ cao hơn một chút.

Chúa tể Hắc ám của em.” 

Ả lên tiếng. Như một vị khách không mời, ả cứ thế bước vào trong phòng và ngồi lên đùi hắn. Hai cánh tay trần của ả choàng qua vai hắn. Mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể ả khiến hắn chóng mặt. Dường như cố tình, ả để một dây đầm bên vai rũ xuống, phô ra một phần ngực trần mà đối với Tom Riddle, như thế là quá nhiều.

“Sao ngài lại khóa cửa khi biết em sẽ về đêm nay?” 

Tom Riddle liếc mắt sang một tên thuộc hạ đang khúm núm ở lối vào.

“Tao đã nói mày khóa cửa cho chặt rồi!” 

Hắn nói như thét. Tên kia run rẩy thưa bẩm:

“V-Vâng… Nhưng cô ta… cô ta đã đạp cửa xông vào…”

“Có mỗi cái cửa cũng không khóa nổi! Biến khuất mắt tao đi!” 

Tom Riddle giận lắm, nhưng dáng vẻ của hắn lại làm cho Mary thích thú. Ả nũng nịu dụi vào lòng hắn.

“Em cứ tưởng ngài đang đợi em trở về chứ!”

“Ừm… Theo kế hoạch thì cô sẽ ở lại khách sạn mà…”

“Suỵt!” Mary đột ngột đưa một tay lên môi Tom Riddle. “Sao em phải ở lại cùng chúng khi em có thể về đây với ngài? Em đến để lấy phần thưởng của mình chứ!”

“Phần thưởng?” Tom Riddle nhíu mày. 

Mary báo cáo:

“Chuyện ngài sai em làm hôm nay, em đã hoàn thành xuất sắc. Lũ chính trị gia đó bị em xoay như lũ cún con vờn nhau. Chúng sẽ làm theo bất cứ thứ gì ngài yêu cầu, Chúa tể của em. Riêng em, em có quyền đòi thưởng mà, phải không?”

Ả nháy mắt gợi tình. Tom Riddle cảm thấy không ổn cho lắm. Hôm nay, hắn đã để ả tiếp cận các chính trị gia từ nhiều nước khác nhau khi họ đến London tham dự hội nghị. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là sử dụng Mary như cỗ máy tẩy não, khiến lãnh tụ các quốc gia nghe theo sự sắp đặt của hắn mà phát động chiến tranh diệt chủng. Thú thật, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện kế hoạch đổ bể. Vì Mary thật sự chẳng phải là một tay sai tốt. Ả luôn quên béng những gì hắn đã dặn đi dặn lại, chỉ vì ả mải lo ngắm nhìn hắn, tơ tưởng. Ả còn rất tùy hứng, đôi khi còn giết người mà hắn không yêu cầu. Lý do thì hắn chẳng hiểu nổi – chúng đã đắc tội ngài ở kiếp trước. Ai mà ngờ được lần này Mary lại xuất sắc đến thế. Nhưng hắn sẽ kiểm tra lại lần nữa liệu mọi chuyện có thuận lợi như ả nói không.

Ánh mắt Tom Riddle vô tình rơi xuống khe ngực dưới lớp vải mỏng tang của Mary. Dĩ nhiên, sẽ có khối thằng đàn ông thèm muốn cô ả. Hắn thì không. Hắn tự cho mình cao trọng hơn lũ tầm thường ngoài kia. Hắn không có tình yêu, và cũng chẳng có ham muốn xác thịt. Vậy mà Mary không hiểu điều đó.

Ả áp sát vào hắn, gần như đang đè hắn ra trên ghế. 

“Cô… muốn làm gì?”

Hắn không sợ ả, chỉ là rất khó chịu vì ả lúc nào cũng quấn lấy hắn như vậy. Mà hắn lại cần đến năng lực tẩy não của ả cho sự nghiệp cao cả của mình.

“Ngài nghĩ em sẽ làm gì?” 

Hơi thở của ả mang mùi rượu, thứ rượu xa xỉ nhất, và phảng phất mùi xì gà. Hẳn ả đã có một đêm hưởng thụ.

“Ngài trong trí nhớ của em từng rất lạnh lùng, sẽ giết chết bất cứ ai dám tiếp xúc thân mật…”

Tom Riddle thở hắt một hơi. Ả ta lại thế rồi! Ả luôn bám riết và kể lể về một người khác trùng tên họ với hắn. Dường như ả không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo giác. Ả bảo hắn có một cây đũa phép và ma thuật gì đó. Thật vớ vẩn! Nhưng có một thứ mà hắn thích trong mớ ảo ảnh lộn xộn của ả, đó là ả đã nhìn thấy hắn trở thành kẻ mạnh nhất và dùng sức mạnh của mình áp đảo những kẻ không tuân theo.

“…Thế nhưng, nhìn ngài bối rối thế này cũng thú vị đó chứ!” Mary cười bí hiểm, rồi ả ta đột ngột leo xuống và bước ra khỏi phòng. 

Thật chẳng hiểu nổi ả! Tom Riddle càng tức tối khi mình bị trêu đùa. Nhiều lần hắn muốn đuổi ả quách đi cho rồi, nhưng dù hắn nói nặng lời thế nào, ả vẫn luôn ở lại. Hắn nhịn ả chỉ vì năng lực tẩy não của ả mà thôi. Nếu không có thứ tài năng ấy, có lẽ bây giờ xác ả đã nổi trên dòng sông Thames rồi.

*

* * 

Sự kiện giới chức ở London rục rịch chuẩn bị cho kế hoạch tấn công người Do Thái tại nước họ khiến dư luận lại rơi vào một cuộc chiến gay gắt nữa. Hóa ra, lắm kẻ muốn đánh đuổi bọn người này hệt như Tom Riddle. Hắn thì ung dung lắm, vì từ khi có Mary chạy việc cho hắn, mọi thứ đi đúng hướng hắn mong đợi hơn bao giờ hết. Dù có nhiều lúc cô ả khiến hắn phải tính toán lại, kết quả vẫn rất tốt đẹp.

Đêm đó, hắn tổ chức một buổi tiệc nhỏ nhằm chúc mừng một phi vụ khác đã thành công trót lọt, cũng là để nâng cao sĩ khí của bọn đàn em. Khách khứa đến đông hơn hắn dự tính. Mà hắn cũng chẳng cần giao thiệp nhiều làm gì. Một mình hắn đứng trên ban công, nhìn xuống đám người tiệc tùng bên dưới. Ly rượu sóng sánh trong tay, hắn hớp một ngụm chiến thắng ngọt lịm.

Phần thắng hôm nay của họ công lớn thuộc về Mary. Nghĩ thế lại làm lạ. Ả đã mất tăm từ ngày hôm qua. Chẳng thấy bóng dáng ả đâu. Đám thuộc hạ cũng không rõ. Hiển nhiên, Tom Riddle nào có nhớ nhung ả ta. Hắn chỉ muốn gặp ả để nói về kế hoạch tiếp theo của họ. Đây là một nhiệm vụ quan trọng mà đích thân hắn sẽ tham gia. Đương nhiên là không thể để xảy ra sơ suất mà hỏng việc được.

Vừa khi hắn quay người lại, định trở vào trong, hắn bắt gặp một cô gái đang đi ra ban công theo hướng ngược lại. Ban đầu, hắn cứ ngỡ là Mary, để rồi có chút thất vọng khi nhận ra không phải. Cô gái này trông… lòe loẹt hơn ả nhiều, với bộ cánh kim sa lấp lánh cùng gương mặt đầy phấn đến đáng sợ.

“A! Tìm được anh rồi, Tom ạ!”

Tom Riddle nhíu mày. Cô ta là ai mà dám gọi hắn thân mật như vậy. Hẳn cô ta không nằm trong danh sách khách mời của hắn, mà là do bọn thuộc hạ đưa đến thôi.

Cô ta chân trước xọ chân sau, loạng quạng như muốn bổ nhào vào người hắn.

“Xin lỗi… Hình như em say mất rồi. Anh có thể dìu em về phòng nghỉ một chút được không?”

Thật phiền phức! Tom Riddle vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. Hắn đâu có phải kẻ hầu người ở để người khác sai bảo. Sau đêm nay, hắn nhất định sẽ truy ra là ai đã đem ả đàn bà này tới đây khiến hắn khó chịu. Kẻ đó sẽ phải trả giá.

“Cô không có chân à?” 

Bỗng tiếng phụ nữ khác vang lên giải vây cho Tom Riddle. Trong bóng tối bước ra một thân hình nửa kín nửa hở trong bộ váy dạ tiệc, mái tóc vàng được búi gọn, để lộ bờ vai gầy hờ hững. Đôi mắt của ả như một con mèo, không, phải là thú săn mồi, và đang ghim chặt vào cô gái đứng trước mặt Tom Riddle của ả.

“Hay mắt bị mù?” Mary Jackson lại cất tiếng một cách chua ngoa. Gót giày ả gõ những tiếng cảnh báo trên sàn. Ả lướt tới bên Tom Riddle, luồn tay mình qua cánh tay hắn. 

“Có cần tôi chỉ cho cô đường tới địa ngục ngay lập tức không?”

Cô ả khách mời bắt đầu tái mặt. 

“Ơ… Ừm… Cô ta là ai vậy, Tom?”

“Chỉ có kẻ mù mới không thấy tôi là ai.” 

Mary buông một câu khinh bỉ. Ả nép mình vào cơ thể Tom Riddle, thiếu điều muốn dính chặt vào hắn. Một tay ả ôm lấy lưng hắn, tay còn lại trơ trẽn kéo lấy cánh tay của hắn mà vòng qua eo mình. Hắn định rụt lại, nhưng nghĩ tình cảnh trước mắt đang có lợi cho hắn. Dù sao hắn cũng muốn cắt đuôi thứ phiền toái này cơ mà.

Chiêu trò của Mary đã thành công. Ả khách mời “hừ” lên một tiếng rõ to rồi quay đi như chó cụp đuôi, rõ là đang ái ngại “ả tình nhân” của Tom Riddle. Hắn không nói gì, vì biết bao lần rồi Mary tự tung tin đồn như thế, rằng ả và hắn đang mặn nồng lắm. Ả làm thế là để ngăn người khác tơ tưởng đến hắn, cũng như giúp hắn tránh được lắm mối đào hoa dây dưa. Đến giờ thì cả lũ đàn em trong tổ chức của hắn cũng bắt đầu nghe lời ả răm rắp mà không bị thôi miên, cứ như thể ả đã là “bà chủ” của chúng rồi vậy.

Mary không vội vã buông Tom Riddle ra ngay mà nũng nịu dụi vào ngực hắn. 

“Ngài lại thu hút ong bướm rồi, Chúa tể đào hoa của em.” 

Hắn cố rũ bỏ ả ra khỏi người, nhưng ả dính chặt như sam. Thế rồi, hắn thấy bản thân mình bị ả vừa ôm vừa kéo xuống sảnh đường bên dưới.

“Cô đã ở xó xỉnh nào vậy?” Tom Riddle chau mày. “Ta đã dặn dò rất kỹ tối nay chúng ta sẽ bàn thêm về kế hoạch ngày mai mà!”

Mary không có chút hối lỗi nào, ả đứng thẳng người và nhìn vào mắt hắn. 

“Em quên mất thôi mà. Xử lý bọn ranh con đó tốn thời gian hơn em dự kiến.”

“Bọn nào? Cô lại đi giết người khi chưa có lệnh của ta à?”

“Sao em có thể để ngài bận tâm về lũ sâu bọ đó chứ!” Mary thốt lên. “Chúng đã làm hại ngài kiếp trước, bây giờ là lúc em mang hình phạt đến cho chúng.”

“Ta đâu có quen biết bọn chúng!” 

Hắn gắt lên. Một vài khách dự tiệc đã chú ý đến họ. Nhưng Mary vẫn thờ ơ và làm mọi thứ ả thích, kể cả việc xem Tom Riddle như một kẻ điên nào đó ở thế giới tưởng tượng của cô ả.

“Thôi bỏ đi.” Hắn lên tiếng. “Cô muốn xử lý ai cũng được, miễn là không ngáng đường ta. Và không chậm trễ kế hoạch của ta.”

“Vâng, thưa Chúa tể.” 

Mary đáp với giọng đắc ý. Tom Riddle dám cá hắn vừa nghe cái tên “Harry Potter” cùng với cụm từ “chết tiệt” được ả thoáng nhắc đến.

Hắn gỡ tay ả ra khỏi người, nghiêm túc nói:

“Bây giờ thì ta có một số việc muốn bàn –”

Chưa kịp để hắn dứt lời, Mary reo lên ngay khi bản nhạc mới được chơi.

“Ôi! Em thích bản nhạc này! Chúng ta cùng nhảy một điệu nhé?”

Ả đưa tay ra trước, chờ đợi. Tom Riddle nhìn tay ả, rồi lại nhìn lên. Hắn trố mắt, rồi gương mặt trở nên nhăn nhó.

“Ta không nhảy. Không bao giờ.”

“Thôi nào. Chỉ một điệu thôi!” Ả nháy mắt. “Nếu tâm trạng em không tốt, có thể ngày mai sẽ mất đi hiệu quả thôi miên không chừng…”

Nghe thế, Tom Riddle lại thấy sốt ruột. Chẳng rõ có thật như lời ả nói không, hắn nghĩ tốt nhất là nên dỗ dành ả cho đến khi mọi việc ngày mai ổn thỏa. Khi đó, có lẽ hắn cũng chẳng cần đến ả nữa.

Tom Riddle nâng bàn tay Mary lên và cùng ả bước ra giữa sảnh. Họ nhảy một điệu van kỳ quặc, mà hắn nghĩ là do ả đang cố tình tiếp xúc da thịt thân mật quá mức với hắn. Những người khác tạm dừng lại, ngắm nhìn tên trùm tội phạm khét tiếng cùng ả nhân tình quấn lấy nhau trên sân. Ngay cả đám đàn em gạo cội nhất, cái lũ đã theo hắn từ ngày đầu dựng nghiệp, cũng há hốc mồm kinh ngạc. Đó là lần đầu tiên và lần duy nhất chúng được thấy ông chủ của mình khiêu vũ.

“Ngài quả thật có khiếu, Chúa tể của em!”

Mary nở nụ cười mãn nguyện, còn Tom Riddle chỉ muốn chui xuống đất và kéo tất cả những kẻ có mặt ở đây xuống địa ngục cùng hắn. Nhảy nhót thật mất mặt! Nó khiến hắn nhớ lại các vũ hội vớ vẩn của lũ học trò. Hắn nhận được biết bao lời mời tham dự, nhưng hắn nào có đếm xỉa tới việc ngu xuẩn như vậy. Thế mà giờ đây, hắn lại đang làm cái việc đó. Tệ hơn nữa, hắn bắt đầu cảm thấy vui vui.

Dù thế, hắn vẫn giữ gương mặt lạnh tanh cho đến khi bản nhạc kết thúc. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên khắp sảnh đường. Mary bỗng nhón gót lên để tặng cho hắn một chiếc hôn phớt lên má, như thể việc ả quấn lấy hắn từ nãy đến giờ chưa đủ công bố cho thiên hạ biết “đừng có ngu mà bén mảng đến gần Tom Riddle” không bằng.

Nhảy cũng đã xong, đến lúc bàn việc chính. Nhưng Mary dường như chẳng nghe thấy hắn nói gì. Ả lấy hai ly rượu từ tay phục vụ, trao cho Tom Riddle một ly và tự mình cụng vào đó.

“Uống mừng những bước nhảy điêu luyện của ngài nào.”

Tom Riddle không uống, Mặt hắn đanh lại. 

“Cô làm trò đủ chưa? Khi nào cô mới chịu nghiêm túc đây?”

Mary Jackson quả là cơn đau đầu của Tom Riddle. Chưa bao giờ hắn phải thuận theo ý kẻ đang làm dưới trướng mình. Đương nhiên, vì hắn luôn coi bản thân trên tất cả mọi người. Hắn luôn có cách đạt được điều mình mong muốn. Thế mà bây giờ, hắn cảm thấy như là bảo mẫu của ả Mary này, luôn phải chiều theo ý ả, dung túng ả, để ả xoay hắn như chong chóng. Tất cả chỉ vì ả có thứ năng lực chết tiệt đó!

“Ngài biết không, khi xưa ngài đâu có bao giờ nhìn lấy em. Em chưa bao giờ dám tưởng tượng ngài sẽ khiêu vũ cùng em như thế… Em rất vui!”

Ả vui thật. Tom Riddle thấy điều đó trong nụ cười của ả, và ánh mắt đưa tình ả đang trao cho hắn cũng sáng hẳn hơn ngày thường. Ả lắc lư nhẹ theo điệu nhạc trên ghế, rượu đỏ sóng sánh suýt trào ra ngoài, và ánh đèn mờ ảo rơi trên phần da hở ra của ả, lấp lánh vì mồ hôi sau bài khiêu vũ. Đó là lần đầu tiên Tom Riddle thấy khó chịu đến mức phải quay mặt đi, dù hắn đã thấy ả lả lơi như thế bao lần rồi.

*

* *

May phước làm sao mà Mary đến chỗ hẹn đúng lúc vào ngày hôm sau. Kế hoạch lớn của Tom Riddle chỉ còn bước ngày hôm nay nữa thôi. Hắn không đem bất cứ ai đi cùng trừ Mary, vì càng đông càng dễ rách việc. Mục tiêu của hắn là trà trộn vào bữa tiệc tại dinh thự Thủ tướng Anh, rồi đứng trước quan chức cấp cao từ mọi nước, bao gồm các cường quốc như Nga và Mỹ, để thuyết giảng về lý tưởng cao cả của hắn. Với sự trợ giúp của Mary, dĩ nhiên, ả là người đảm bảo rằng tất cả khách có mặt đều ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng xảy ra một chút trục trặc. Trong khi Tom Riddle đang diễn thuyết, Mary bỗng dừng lại. Ả chỉ đứng đó, ngây người nhìn đám lính gác trèo lên đài, xô hắn xuống. Tom Riddle chả hiểu gì cả. Hắn có tài thao túng và giết người, nhưng đánh đấm với đội hộ vệ tinh nhuệ được đào tạo bài bản thì không. Hắn bị đấm rất mạnh vào mặt đến nỗi gần như ngất đi. Rồi hắn bị lôi xuống khán đài. Hắn nhìn Mary.

Ả ta đứng đó, giơ một tay lên và vẫy nhẹ về phía hắn. Tất cả mọi người ở đó đều bỏ qua ả, cứ như ả không tồn tại hay chỉ có mình hắn thấy ả. Hắn chửi thề. Ả ta dám phản bội hắn sao? Ả đưa hắn đến đây để chịu chết hay sao? Trong lòng hắn dâng lên thứ cảm xúc mà hắn luôn khinh bỉ – cảm xúc khi bị bỏ mặc, bị phản bội. Hắn đã cố gắng bao lâu nay để bản thân không phải rơi vào tình cảnh này nữa. Thế mà… Dường như trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh người cha khốn nạn của hắn, kẻ đã trút lên hắn bao đòn roi và bỏ đi biệt tích. Còn có cả hình ảnh mẹ hắn hấp hối trên giường, đến hơi thở cuối cùng cũng không bao giờ nói yêu hắn… 

Khi hắn ngoái lại nhìn, Mary đã biến mất trong đám đông.

Cứ tưởng thế là hết, thế là kết thúc cho tên tội phạm Tom Riddle – kẻ mà nửa nước Anh muốn giết, nửa còn lại muốn tôn thờ; sang ngày thứ ba khi hắn phải chịu đủ kiểu thẩm vấn và tra tấn, mùi nước hoa quen thuộc lại phảng phất trong phòng biệt giam. Hắn ngẩng lên. Nụ cười quen thuộc của Mary Jackson nhưng đang trêu ghẹo hắn.

“Nào, nào. Ngài còn giận em sao?”

Tom Riddle không đáp. Hắn sẽ giết ả ngay khi hắn có thể. Quả là sai lầm khi tin tưởng ả, giờ hắn phải trả giá. 

Bộ dạng hiện tại của hắn rõ ràng làm Mary thích thú. Ả ôm má bằng hai tay, reo lên như một đứa trẻ khi được cho món đồ chơi yêu thích của mình:

“Trông ngài thế này đáng yêu quá đi mất!”

Tom Riddle phát bực. Bàn tay hắn chỉ còn cách cần cổ của ả một song sắt. Hắn nhất định sẽ bẻ cổ ả, hành hạ ả theo cái cách đau đớn nhất và thích thú trên tiếng rên la van xin của ả. 

Nhưng một lần nữa, ả lại làm hắn bất ngờ.

Với một cái vẫy tay, cánh cửa phòng giam mở ra. Tom Riddle ném cho Mary một cái nhìn ngờ vực. Ả nói:

“Em sẽ không bao giờ phản bội ngài. Ngài phải hiểu điều đó.”

Tom Riddle vẫn đứng im, e ngại trước mắt hắn là cái bẫy khác, là trò đùa khác của Mary. Ả giở giọng dỗ dành:

“Em thật lòng xin ngài thứ lỗi, Chúa tể của em! Lúc đó, em chỉ nghĩ rằng nếu như ngài bị bắt giam và hành hạ thì sẽ thật đáng yêu biết mấy! Tim em như đang nổ ra trong sung sướng khi thấy ngài bây giờ còn hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng! Chẳng có lý nào em lại làm hại đến ngài cả, tình yêu vĩnh cửu của em!”

Tom Riddle vẫn không tin, thế là ả tiếp tục nói:

“Ngài cứ giận em. Gương mặt dỗi hờn của ngài khiến trái tim em nhảy lên vì vui sướng. Nhưng hãy ra khỏi đây đã. Ra khỏi đây để còn thấy được món quà em đã tặng ngài chứ!”

Hắn lưỡng lự. Sau khi đã nhìn quanh và chắc chắn rằng không còn cảnh sát gần đó, Tom Riddle bước ra khỏi phòng giam.

Hệt như hôm đầu tiên hắn gặp Mary, cả hai người họ bước đi giữa những con rối trong trang phục cai ngục. Chẳng ai ngăn cản hắn, lại còn cúi mình trước hắn. Đám tù nhân hò reo như thể hắn là vị cứu tinh của chúng. Hắn quay sang nhìn Mary. Ả đang ngâm nga gì đó vui vẻ lắm.

Món quà mà ả dâng lên cho hắn chính là thế giới mới. 

Mọi thứ đều như hắn muốn. Tom Riddle bước ra khỏi ngục tù để tiến đến đỉnh cao của quyền lực. Hắn đã thực hiện được việc quét lũ sâu bọ ra khỏi Trái Đất, bao gồm cha đẻ của hắn. Các cường quốc ngả rạp phục tùng dưới chân hắn trong bóng tối. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được mình đạt được tất cả theo cách quá dễ dàng thế này. 

Lúc đó, hắn mới nhìn lại chỗ trống bên cạnh mình. Mary Jackson đã biến mất không dấu vết. Hắn không thể tìm được ả, dù có lật tung cả thế giới này. Ả cứ như một bóng ma, một làn khói thuốc tan biến chẳng để lại gì.

-Hết-

22.10.2022

OC và cốt truyện thuộc về Nhi Hoàng.

Ảnh: Canva.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ