Buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của Quan Hiên do Đỗ Diễm tổ chức và lần tỏ tình hụt thứ sáu của anh.
Quan Hiên (Greyson )x Đỗ Diễm (OC)
♡ Tags: ngọt, fluff, sinh nhật.
♡ Dành tặng Lê Juan.

Tút. Tút.
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
Tút.
Đỗ Diễm nhìn vào màn hình điện thoại, nơi hai chữ Quan Hiên vẫn đang hiện hữu. Cô thở dài rồi đặt điện thoại xuống bàn, cạnh chiếc bánh kem mà cô đã đặt riêng cho anh.
Đồng hồ điểm mười giờ đêm. Một mình Đỗ Diễm ngồi trong bóng tối khi ngay cả ánh sáng từ màn hình điện thoại cũng tắt phụt. Lẽ ra Quan Hiên đã phải về nhà từ vài tiếng trước. Lẽ ra nơi này phải đầy ắp tiếng cười của cặp đôi và tiếng hát chúc mừng sinh nhật anh. Thế mà giờ đây, chỉ có bóng tối bầu bạn với cô. Chắc hẳn có chuyện gì đó giữ chân anh ở bệnh viện lâu như thế.
Nghĩ ngợi một lúc, Đỗ Diễm lại nhấc điện thoại, quay một số khác. Sau một lúc, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nữ quen thuộc:
“Tiểu Viên xin nghe ạ.”
Ngay sau lời của cô y tá là tiếng loa thông báo ở bệnh viện.
“Là tôi đây,” Đỗ Diễm lên tiếng. Chẳng lòng vòng, cô đi thẳng vào vấn đề. “Cô vẫn đang trong ca làm hả?”
“À, đáng lý là tôi đã hết ca rồi. Nhưng có thêm ba ca phẫu thuật đột xuất nên tôi ở lại.”
Ai đó vừa đến và nói chuyện với Tiểu Viên. Đỗ Diễm không nghe được trọn vẹn nhưng có lẽ cô đã đoán ra được nguyên nhân vì sao Quan Hiên vẫn chưa về nhà.
Đợi cho mọi âm thanh từ điện thoại nhỏ dần, Đỗ Diễm mới lên tiếng lần nữa:
“Xin lỗi đã làm phiền cô, Tiểu Viên. Tôi chỉ muốn hỏi rằng Bác sĩ Quan vẫn còn ở bệnh viện chứ?”
“Ôi, xin lỗi đã để cô chờ máy… Vâng…Đúng là Bác sĩ Quan vẫn còn đang ở đây. Anh ấy hiện đang trong phòng phẫu thuật.”
“Cảm ơn cô nhiều nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, Đỗ Diễm lặng lẽ mở đèn lên. Nhìn một lượt quanh phòng, từ hoa và nến, lại còn có mấy chú gấu bông được cô cất công bày biện, càng không thể thiếu chiếc bánh kem xinh xắn này mà cô thấy luyến tiếc. Tất cả đều được chuẩn bị cho Quan Hiên, trong dịp sinh nhật đầu tiên cô tổ chức cho anh. Vì là lần đầu nên Đỗ Diễm có nhiều suy tư lắm. Cô chợt nhận ra mình chẳng hiểu anh sâu sắc đến mức biết được anh sẽ thích món gì vào ngày sinh nhật. Nhưng chẳng sao cả, cô quyết định nắm bắt cơ hội này để tạo cho anh một kỷ niệm thật khó quên.
Tính tới tính lui, cô cũng đâu ngờ được chuyện phẫu thuật đột xuất lại đến. Cô hiểu anh cần phải ở lại bệnh viện, tuy vậy, trong lòng cô vẫn thầm ước buổi sinh nhật này đã thật hoàn hảo như cô mong đợi.
Cuộc phẫu thuật của Quan Hiên có lẽ sẽ kéo dài, mà cứ ở đây chờ thì sẽ lỡ mất dịp quan trọng này. Nghĩ rồi, Đỗ Diễm quyết định mang bánh kem đến tận Bệnh viện Akso để chờ anh. Cô vào trong phòng làm việc của anh rồi bắt đầu nhìn kim đồng hồ chơi trò đuổi bắt nhau ở cái tốc độ chậm đến phiền não. Chốc chốc, cô sẽ đi quanh quẩn trong phòng để thư giãn gân cốt. Và với mỗi bước chân vội vã ngang qua, hay tiếng ai đó nói chuyện bên ngoài, trái tim cô lại mang chút hy vọng Quan Hiên sẽ mở cửa bước vào trong.
Nửa đêm chỉ còn cách cô vài phút ngắn ngủi. Hai hàng mi của Đỗ Diễm cũng trĩu dần. Chiếc ghế đệm êm ái của Quan Hiên trở nên thật thoải mái với cô. Chẳng mấy chốc mà cô bắt đầu mơ mơ màng màng về anh, về mình. Về cả hai.
*
* *
Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, trời đã tờ mờ sáng. Nước lạnh khiến Quan Hiên đỡ mệt mỏi hơn sau nhiều giờ căng thẳng trong phòng mổ. Bệnh nhân đã được cứu sống phần nào khiến tâm trạng anh phấn chấn hơn. Anh nhanh chóng rửa ráy, thay y phục rồi trở về phòng làm việc để xử lý nốt báo cáo.
Vặn nắm cửa phòng, điều đầu tiên Quan Hiên bắt gặp là cô gái đang gục trên bàn. Nhận ra ngay đó là người mình thương mến, anh đến bên cô. Bước chân vừa vội vã cũng vừa nhẹ nhàng, đủ để không đánh thức giai nhân đang say ngủ.
Quan Hiên lấy chiếc blouse trắng tinh tươm của mình để choàng lên người Đỗ Diễm. Cô vẫn không tỉnh giấc. Sự chú ý của anh chỉ rời cô một chút, khi anh bắt gặp chiếc hộp đựng bánh kem vẫn còn chưa mở ở đó. Đến lúc này thì Quan Hiên mới sực nhớ ra sinh nhật của mình đã qua năm tiếng trước rồi.
Chiếc bánh kem chiếm gần hết diện tích tủ lạnh mini trong phòng. Quan Hiên nhìn nó với một chút luyến tiếc. Vốn định nhân cơ hội này mà bày tỏ tình cảm với cô, thế mà lại lỡ mất rồi.
Họ chưa chính thức là bạn trai và bạn gái. Vẫn chưa. Quãng thời gian qua chỉ là bước đệm, là “gói dùng thử” như họ vẫn đùa với nhau. Hạn chưa đến một năm thì cả hai sẽ không chính thức bắt đầu. Thế mà anh là kẻ đổ cô trước; hoàn toàn ngã gục trước cô mà chẳng còn tuyến phòng bị nào nữa. Ngay cả việc nhìn thấy cô say ngủ thế này trên bàn làm việc của mình cũng khiến Quan Hiên bất giác muốn chạm vào cô, muốn hôn cô, muốn nói cho cô biết anh muốn mặc kệ cái thỏa thuận mập mờ trong vòng một năm kia thế nào.
Quan Hiên kéo chiếc ghế gần đó lại rồi ngồi cạnh người thương, lặng lẽ vén lọn tóc che đi gương mặt anh vẫn luôn thích ngắm nhìn. Cô đã cất công tổ chức sinh nhật cho anh, lại còn chạy đến đây đợi anh cả đêm nữa. Dường như tia hy vọng mới lại được thắp lên trong lòng Quan Hiên, rạng rỡ như ánh bình minh bắt đầu xuyên qua khe nứt của mây mù bên ngoài. Phải chăng, chỉ là phải chăng thôi, Đỗ Diễm cũng muốn cùng một điều với anh lúc này?
Nhẹ nhàng, Quan Hiên choàng tay qua vai Đỗ Diễm. Anh cúi mặt thật gần và thầm thì với cô ba chữ “Cảm ơn em” khi ngày mới vừa bắt đầu. Cô trở mình, nhưng chẳng thức giấc mãi cho đến tận lúc mặt trời lên cao và đồng hồ báo tám giờ. Đỗ Diễm khẽ mở mắt. Vừa thấy anh, cô bỗng ngồi bật dậy.
“Quan Hiên!”
“Ừ, anh đây.”
Đỗ Diễm dụi mắt khi ánh sáng ban ngày khiến cả căn phòng bừng lên.
“Đã qua ngày mới rồi ư?” Cô hỏi bằng giọng mệt mỏi. Vì phải ngủ trong tư thế ngồi suốt cả đêm, cơ thể cô có chút ê ẩm. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô ngó dọc ngó nghiêng tìm chiếc bánh sinh nhật mình đã đem đến đây. “Ơ! Bánh kem của em đâu?!”
Đỗ Diễm vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho Quan Hiên. Anh chiều theo ý cô và bắt đầu bày biện bánh kem ra bàn. Sau bài hát mừng ngắn gọn và màn thổi nến của anh, cả hai bắt đầu cắt bánh thay cho bữa sáng.
Nhưng chưa kịp thưởng thức bánh thì nước mắt bắt đầu tuôn ra trên gương mặt của Đỗ Diễm. Thấy thế, Quan Hiên bắt đầu cuống cuồng lên vì chẳng biết mình đã làm điều gì sai. Là do anh cắt bánh trúng phần mà cô thích ư? Hay là do anh đã quên điều gì đó quan trọng? Đỗ Diễm vội đưa tay lau nước mắt, nhưng chỉ khiến cho gương mặt trở nên lấm lem hơn. Cô nức nở:
“Sinh nhật… Sinh nhật anh… qua mất rồi…”
Thì ra đó mới là điều khiến cô bật khóc. Bộ dạng mếu máo của Đỗ Diễm được phủ lên bằng ánh hào quang của tia sáng mặt trời chiếu vào bên trong, càng làm cho Quan Hiên ngây ra mất một lúc. Anh mỉm cười, dùng tay xoa nhẹ đầu cô.
“Không có vấn đề gì cả. Xem như chúng ta ăn sinh nhật lần tới của anh sớm tận một năm vậy.”
“Nhưng mà em… Em…” Đỗ Diễm vẫn chưa nguôi ngoai. “Em chẳng thể làm cho anh một cái sinh nhật đàng hoàng…”
“Ai nói thế chứ?” Quan Hiên véo nhẹ vào má cô một cái. “Với em, sinh nhật này là không hoàn hảo. Còn với anh thì đây lại là sinh nhật trọn vẹn nhất, ý nghĩa nhất mà lần đầu tiên anh mới hiểu được đấy.”
Đôi mày của Đỗ Diễm hơi chau lại. Quan Hiên lại nói thêm:
“Năm nay có em dốc lòng chuẩn bị tiệc cho anh. Như thế đủ ăn đứt mọi năm trước rồi.”
Quan Hiên nựng nhẹ gương mặt kiều diễm lấm lem nước mắt của cô gái anh thương. Nhưng phải mất nhiều công sức hơn mới có thể dỗ dành cô được. Đành vậy. Việc bày tỏ với Đỗ Diễm cũng phải gác lại thôi.
Nghĩ lại thì đã là lần thứ sáu anh để vuột mất cơ hội chính thức tỏ tình với cô. Ai bảo cái đường tình duyên của Quan Hiên trước giờ vẫn thẳng tắp không có lấy một bóng ai mãi cho đến gần đây chứ?
-Hết-

12.06.2025
Đỗ Diễm là OC thuộc về Lê Juan.
Ảnh minh họa: Lê Juan.
Để lại một bình luận