Em nhận nhiệm vụ tiếp cận một mục tiêu ở buổi tiệc xa hoa, và bỗng chốc mọi thứ trở nên quá tầm kiểm soát.

Gồm các phần theo thứ tự: Caleb, Sylus

Phần của Rafayel, Xavier, Zayne: Trăng tỏ.

♡︎.  Tags: 16+, MDNI, ghen tuông, chiếm hữu, ngọt

♡︎. Độ dài: 3k1

Caleb

Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc khi em bắt đầu tiến vào trong sảnh lớn. Em đến Skyhaven để thực hiện một nhiệm vụ bí mật, và mục tiêu tiếp cận đang ở ngay trước mắt em. Sau một hồi, bằng mánh khóe của mình mà em đã moi ra được kha khá thông tin cần thiết. Trong lúc trò chuyện hăng say, phét lác đủ thứ về thân phận của mình để đối tượng tin tưởng em hơn, ánh mắt em vô tình lướt về phía bên kia sảnh đường, qua lớp người đang khiêu vũ. Đứng đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc. Đôi mắt như màu thạch anh tím kia cũng tìm thấy em. Trong khoảnh khắc ấy, sự ngạc nhiên lẫn bối rối hiện lên trên gương mặt cả hai.

Sao Caleb lại ở đây nhỉ?! Em băn khoăn. Rõ ràng là anh đang thực hiện nhiệm vụ ở xa kia mà. Dù trong lòng đang muốn chạy tới chỗ anh ngay, nhưng nhiệm vụ trước mắt không cho phép em làm thế. Vậy là em dành thêm nửa tiếng nữa giả vờ cười cợt, thân thiết với người đàn ông xa lạ – là đối tượng của em, trong khi đôi mắt thỉnh thoảng vẫn tìm kiếm Caleb ở phía bên kia. Hôm ấy, anh không mặc dạ phục như khách khứa khác, mà khoác lên người bộ đồng phục phi công trông thật điển trai. Em đã nhìn thấy anh mặc như thế nhiều lần, nhưng được chiêm ngưỡng anh giữa các đồng nghiệp, ở trong môi trường làm việc riêng của anh thì đây mới là lần đầu tiên. Khỏi phải nói em đã ngạc nhiên và thích thú thế nào. Ánh mắt em đổ dồn vào anh, đến mức người bên cạnh phải gọi em vài lần nhằm níu kéo chút sự chú ý của em về phía mình.

Nhưng, ngoài việc nuông chiều đôi mắt em, để chúng thoả thích tận hưởng vẻ ngoài đầy chuyên nghiệp của Caleb, em bỗng cảm thấy hơi chột dạ một chút. Em đến Skyhaven mà không hề thông báo trước cho anh, lại còn đang tỏ ra hết sức vui vẻ với người lạ. Caleb vẫn đang âm thầm quan sát em từ phía bên kia sảnh đường, thi thoảng uống rượu và trò chuyện với các khách mời khác. Nhưng em biết rằng sự chú ý của anh cũng đang đổ dồn vào em. Anh chưa đến gặp em là vì đã đoán ra được em có chuyện quan trọng cần làm ở đó. Đành vậy. Em sẽ giải thích với anh khi về nhà.

Sau khi đã có được mọi thông tin cần thiết, em từ chối một điệu nhảy và bước khỏi sảnh tiệc. Ra đến bên ngoài, em gặp một lối đi vào mê cung xanh ngắt chìm trong lớp mây mỏng. Mặt trăng tròn rót mật vàng xuống dáng hình của em khi em tiến vào bên trong. 

Em bỗng có cảm giác mình bị theo đuôi. Bước chân em trở nên vội vã khi bóng đen tiến mỗi lúc một gần mình hơn. Em cần cắt đuôi người đi theo mình trước. Nhưng đi được một lúc, em nghĩ mình đã lạc đường rồi. Dùng sự phán đoán của mình, em tiến dần về phía trung tâm mê cung, nơi có tiếng nước róc rách. Khi em tìm được đến đó cũng là lúc bóng đen từ phía bên kia xuất hiện.

Dưới trăng, gương mặt của người ấy trở nên rõ ràng hơn.

“Caleb?” Em chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì người theo đuôi mình là anh thì chợt để ý đến vẻ mặt đanh lại của anh. Anh chẳng vui chút nào khi bắt gặp em ở đây, không hề báo trước.

Em bỗng nhận thấy mình vừa mới thật sự rơi vào nguy hiểm.

“Em định cứ thế bỏ về mà không chào anh một tiếng à?” Caleb dừng bước khi còn cách em một đoạn ngắn.

“À, ừm… Chào anh, Caleb…” Em lí nhí nói. “Em nghĩ anh bận tiếp khách ở buổi tiệc nên cũng không làm phiền… Em đến vì một nhiệm vụ, giờ đã xong rồi… Hẹn gặp anh sau nhé?”

Em ngập ngừng rồi quay gót. Ngay lập tức em cảm nhận được một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ siết chặt quanh tay em. Nhìn xuống, em thấy chiếc lắc bạc trên cổ tay em đang kéo mạnh em về một hướng. Rất nhanh sau đó, lưng em đập vào thành mê cung bằng thực vật. Tay đeo lắc của em bị giữ chặt trong vị trí giơ lên, tay còn lại ra sức gỡ nó ra nhưng không thể.

Em nhìn Caleb, người đang từ tốn tiến về phía em. 

“Thả em ra, Caleb!” Em kêu lên. 

“Được thôi.” Anh đáp với một cái nhếch miệng. Lực nơi cổ tay em được nới lỏng ra rồi tan biến, nhưng ngay sau đó, anh đã ấn bàn tay to của mình vào ấy và khoá chặt em lại. Bàn tay kia của Caleb vòng ra sau eo em, đẩy em về phía anh. 

“Nhưng trước tiên, em còn nợ anh một lời giải thích đấy.” 

Em nhìn nhanh vào mắt Caleb rồi đẩy nhẹ anh ra. 

“Đừng đùa nữa. Em đã nói với anh rồi mà, em đến để làm nhiệm vụ…”

“Em mặc thế này để đi làm nhiệm vụ đó hả?” Caleb gằn giọng. Anh nhìn em trong bộ váy dạ tiệc tối màu, hở vai và phần ngực được khoét sâu đến độ chỉ cần cúi đầu xuống, anh đã dễ dàng thấy được mọi vẻ quyến rũ mà em đang phô bày ra dưới trăng. 

“Cái này… Tara chọn cho em đấy!” Em dùng một tay còn tự do của mình để che đi phần da thịt như đang bị đốt cháy dưới ánh nhìn mãnh liệt của Caleb. Gương mặt em đỏ ửng bên dưới hơi thở nóng ran của anh, thoang thoảng mùi rượu. Nhưng anh không say, em cũng thế. Vì vậy mà em cảm thấy hơi xấu hổ khi đứng đây cùng anh, trong tư thế lãng mạn mà em chỉ bắt gặp trong phim thế này.

Caleb gỡ tay em ra, siết chặt. “Chết tiệt! Để anh ngắm.” Anh gằn nhẹ. Em thôi chống cự mà ngước lên nhìn anh. Trăng đổ lên mái tóc và lưng anh một vầng hào quang dịu dàng, nhưng em chưa lần nào thấy anh trở nên hung hãn như vậy. Như thể anh đang ghen.

“Anh không can thiệp vào nhiệm vụ của em,” Caleb lên tiếng sau một lúc lâu. “Nhưng chí ít hãy để cho anh biết em đang làm gì. Anh không thích nhìn thấy cô gái của anh vui vẻ với người khác.”

“Em xin lỗi…” Em lí nhí. “Vì nghĩ anh đang làm nhiệm vụ xa nên em không muốn khiến anh lo lắng…”

“Bắt gặp em ở đây trong bộ dạng quyến rũ thế này đâu có làm anh bớt lo hơn?” Caleb nhíu mày. Hơi thở của anh trở nên nặng nhọc, bỏng rát trên phần cổ và vai em. Anh áp sát cơ thể vào em, khiến em bị đẩy sâu hơn vào bên trong bức tường bằng lá cây êm ái đang đỡ lấy mình.

Thế rồi, Caleb bắt đầu hôn em. Không giống anh thường ngày, nụ hôn có phần gấp gáp và mãnh liệt hơn rất nhiều. Anh cắn nhẹ vào môi dưới của em, rồi tách ra, để lại một sợi chỉ bạc mỏng manh dưới ánh trăng huyền ảo giữa hai người. Trước khi em kịp nói điều gì, anh lại tiếp tục hôn em. Trên cổ, trên vai. Bất cứ đâu mà ánh trăng có thể soi sáng, anh đều để lại một vệt hôn đỏ rực, như thể sợ hãi nếu mình không đánh dấu như vậy, người khác sẽ cướp mất em đi. 

Em run rẩy trước sự tấn công bất ngờ và mãnh liệt của Caleb. Anh khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng mọi ngày, nhưng bằng cách nào đó mà em lại bị cuốn hút bởi một Caleb đang bộc lộ sự chiếm hữu. Khi anh tách em ra một chút để lấy lại nhịp thở, ngón tay em lại nghịch ngợm luồn qua nút thắt cà-vạt trên cổ anh, nới lỏng nó ra và kéo anh lại gần hơn nữa. 

Trong mê cung, Caleb và em, chìm đắm trong ánh trăng rằm. 

Sylus

Em đến Vùng N109 để thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Tất nhiên, trong buổi tiệc xa hoa, em là khách không mời. Nhưng em được chào đón bởi chiếc ghim hình quạ ôm lấy viên hồng ngọc mà em cài trên ngực. Kể từ khi Sylus giao nó cho em, đây là lần đầu em quay trở lại Vùng N109 và sử dụng nó.

Không báo trước cho anh, em trà trộn vào buổi tiệc xa hoa này một mình. Em không muốn mắc nợ anh thêm nữa. Dù vậy, nhưng em lại nhờ chiếc ghim cài của anh mới được vào một sự kiện khác ở Vùng N109. Em định bụng sẽ giữ kín bí mật này để không bị anh đòi thêm nợ mới.

Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Đối tượng mà em tiếp cận thuộc một tổ chức lớn ở khu vực này. Vừa nhìn thấy vật trên người em, gã đã biết em có thân phận gì. Em lại nhân cơ hội đó đánh bóng vỏ bọc của mình, rằng em từ Onychinus đến. Thậm chí còn là người của Sylus. Đối tượng chẳng mảy may nghi ngờ mà vô cùng thoải mái trò chuyện cùng em, lại còn mời rượu. Thông tin em thu thập được cũng đã khá nhiều, nhưng chưa đủ để báo cáo lại ngay. Vì thế em cố tình nấn ná ở đó thêm một chút nữa. Đồng hồ điểm nửa đêm. Vị khách bên cạnh đã ngà ngà say. Gã mời em nhảy một điệu. Em định sẽ nhận lời để tiếp tục moi thêm thông tin. Thế mà bàn tay vừa đưa ra đã bị ai khác nắm chặt lấy.

Bàn tay to, thô ráp truyền hơi ấm đến em. Bị bất ngờ, em ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt, rực đỏ như viên ngọc em cài trên trang phục của mình.

“Sylus?!” Em cố giữ tông giọng bình tĩnh, nhưng trái tim em bắt đầu loạn nhịp. 

“Quý cô này đã có bạn nhảy rồi.” Anh nói với gã kia, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi em. Đối tượng của em vừa thấy Sylus đến thì vội vã chào hỏi rồi biến mất vào đám đông khách dự tiệc. 

Em thở dài. Chỉ đành báo cáo lại những gì em đã thu thập được vậy.

“Mèo nhỏ định đi đâu?” Giọng nói của Sylus vang lên, ngay sát bên tai em. Anh cúi người. Hương nước hoa nhẹ thoảng qua mũi khiến em cảm thấy say, dù lúc nãy em chẳng uống được bao nhiêu.

“Chào anh, Sylus.” Em mỉm cười. “Không ngờ lại được gặp anh ở đây.”

Sylus nhìn em một lúc, rồi anh nhếch mép cười như thể đang muốn xem em bày trò gì.

“Em đến khu vực do tôi làm chủ, tham gia buổi tiệc mà tôi được mời. Em có chắc là mình không mong đợi sẽ gặp lại tôi không?”

Sự thật là em không biết chuyện Sylus được mời. Trong lúc bối rối, em đã thấy anh dắt tay mình ra giữa sảnh tiệc, vừa lúc bản nhạc mới bắt đầu.

“Sylus? Tôi không muốn nhảy…”

“Ồ? Không ư?” 

Nhưng đã quá muộn. Anh giữ lấy tay và eo em, dẫn dắt từng bước nhảy của cả hai. Trong lúc khiêu vũ, anh thì thầm vào tai em: 

“Thật may vì tôi đến buổi tiệc này đúng lúc bắt gặp một cô mèo nhỏ giở trò quyến rũ đối tác làm ăn với Onychinus.”

“Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình. Nhưng anh xuất hiện và làm đối tượng của tôi chạy mất đấy.”

Chẳng biết do vô ý hay cố tình mà em giẫm lên chân của Sylus một cái. Đôi mày anh nhíu lại, rồi rất nhanh sau đó giãn ra. Anh khẽ đẩy em sát về phía mình hơn, đầu hơi cúi xuống. Hơi thở của anh khiến bên tai em đỏ ửng, nhồn nhột.

“Nói vậy thì lỗi ở phần tôi nhỉ? Nếu thế, tôi phải giúp em hoàn thành nhiệm vụ rồi. Em muốn biết điều gì về tổ chức của họ? Tôi có thể cho em bất cứ thông tin nào em cần. Đổi lại, hãy xem tôi như đối tượng mà em cần tiếp cận. Quyến rũ tôi đi.” 

Mặt em nóng bừng. Hơi thở bắt đầu loạn nhịp và trái tim đập còn lớn hơn cả tiếng nhạc. Em đẩy Sylus ra và lần này thì cố tình giẫm lên chân anh một cái thật đau. Em ném cho anh một cái nhìn có phần tức tối rồi quay gót ra khỏi đó cho dù bản nhạc vẫn chưa kết thúc.

Trên gương mặt của Sylus thoáng lên vẻ ngạc nhiên, nhưng được thay thế bằng sự thích thú. Anh sải bước theo chân cô mèo nhỏ. Vừa ra khỏi khu vực khiêu vũ, anh đã bắt kịp em và nhấc bổng em lên bằng một tay.

“Oái!” 

Sylus giữ chặt em, phần đùi của em tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, còn cả cơ thể vì mất thăng bằng mà ngả vào vai anh. Em vội ôm lấy cổ của Sylus để không ngã xuống, nhưng có vẻ như anh chẳng vất vả lắm khi nhấc em lên như thế. 

“Sylus! Thả tôi xuống!” Em kêu lên trong nỗ lực vùng ra khỏi Sylus nhưng bất thành. Rất nhiều khách khứa trong sảnh tiệc ngoái đầu nhìn về phía hai người. “Họ đang nhìn kìa!”

“Vậy càng tốt. Em vừa nói với người ta rằng em là của tôi còn gì? Giờ thì cả Vùng N109 sẽ biết điều đó.” 

Nhất thời em cứng cả họng. Anh cứ thế bồng bế em trên một tay mà đi thẳng ra khỏi đó, mặc cho em cào cấu vào tấm lưng của mình.

Sylus mang em ra ngoài, nơi xe của anh đang đậu sẵn ở đó. Mặt trăng tròn, đỏ như máu đang quan sát em từ trên cao. Em bực tức cắn mạnh vào vành tai của Sylus và la lên: “Thả tôi xuống!” 

Cuối cùng anh cũng chịu nghe em. Anh thả em xuống ngay cạnh chiếc xe màu đen như màn đêm và đáp:

“Còn tưởng em muốn làm ăn với tôi chứ? Mèo nhỏ sợ rồi sao?”

Em nhìn Sylus. Bên tai vừa bị em cắn đã đỏ tấy lên. Nếu phải cân nhắc một chút thì việc trực tiếp nhờ anh giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng em không muốn bị anh ghi nợ nữa. Em cho rằng giao dịch với anh luôn là một chuyện hết sức nguy hiểm. Chẳng phải vì thân phận của anh, mà là vì em luôn cảm thấy bị thu hút bởi anh một cách không kiểm soát được. Và nó khiến em phát điên.

“Thật hết cách với em.” Sylus nói thêm sau khi thấy em im lặng. “Em không muốn nhờ vả tôi nhưng lại dùng danh nghĩa của tôi để đến đây. Em không muốn dính dáng gì tới tôi mà lại nói với người khác em là của tôi.”

Với mỗi bước Sylus tiến gần đến em, em càng lùi ra sau. Đến khi phần cửa sau xe của anh chạm vào phần lưng trần của em, em mới biết mình đã hết đường lui. Em nói mà không nhìn thẳng vào anh:

“Tôi phải làm vậy để lấy được sự tin tưởng của đối tượng… Xin lỗi vì đã ăn nói lung tung…”

Sylus khẽ nhếch môi cười. Anh nghiêng hẳn người về phía em và thì thầm:

“Sao em phải xin lỗi khi điều em nói là sự thật chứ?”

Em tròn mắt nhìn vẻ mặt nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc của anh. Nó khiến em khó chịu. Có một cảm giác ngứa ngáy râm ran ở cổ tay em, nơi ngón tay Sylus đang đùa nghịch và sau cùng siết chặt lấy em. 

“Sylus?…” 

Trước khi em kịp bình tĩnh lại thì anh đã hôn em. Một nụ hôn rất nhẹ chỉ thoáng qua môi trên rồi tách ra. Anh quan sát phản ứng của em rồi lại tiếp tục ngấu nghiến phần môi dưới đỏ mọng. 

Ngón tay anh tìm thấy phần lưng lộ ra sau lớp váy của em và nhảy múa trên đó. Em run lên, đẩy anh ra một chút nhưng lại càng khiến anh giữ em lại chặt hơn. Bàn tay của Sylus tìm thấy đùi em và nâng nó lên, trong khi ép cơ thể em dựa hẳn vào chiếc xe. Em tách ra khỏi môi anh. 

“Sylus—”

Anh không đáp, mà khi nghe em gọi tên mình, dường như anh lại càng mãnh liệt hơn. Anh đặt lên cổ và vai em những chiếc hôn sâu, ướt đẫm. Em quay đầu đi vì không muốn đối mặt với anh, sợ rằng mình sẽ chịu thua trước sự cám dỗ này. Nhưng đúng lúc ấy, em bắt gặp hình ảnh của cả hai trong gương chiếu hậu.

Là Sylus; cả cơ thể như đổ ập lên em, bàn tay không ngoan ngoãn mà siết chặt đùi em, áp nó vào cơ thể mình. Em không thể thấy được gương mặt anh khi anh bận rộn dụi vào cổ em, để lại dấu vết của riêng mình trên đó. Nhưng em thấy được chính mình. Là em; một mớ lộn xộn trong tay anh. Em hoàn toàn run rẩy, rối bời. Đôi môi khẽ tấy đỏ nhưng vẫn khao khát nhiều hơn. Em thở mạnh, không dám tin rằng mình còn có dáng vẻ như vậy nữa. Nhưng Sylus đã bắt gặp ảnh phản chiếu của cả hai trong gương. Tay anh giữ lấy phần cổ để em có thể tiếp tục nhìn thấy cái cách mà em đang khao khát từng cái chạm từ anh.

“Em phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ, mèo nhỏ.” Giọng Sylus vang lên giữa âm thanh của những chiếc hôn. 

16.09.2024

Fanfic mừng Trung Thu, hay còn gọi là Seremoon ở Linkon.

Ảnh minh họa: LittleBunnyCC

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ