[L&D Collab] Tiệc trà hoa xuân

Khi hương sắc mùa xuân tô điểm nắng vàng, trăm hoa nở rộ trên tà váy thiếu nữ; khi tách trà tỏa khói đồng hành cùng những câu chuyện…

Đó là lúc tiệc trà mùa xuân hàng năm của gia đình nhà Caelum bắt đầu.

────୨ৎ────

Love and Deepspace – Mini series

Đây là một sự kiện collab đặc biệt dành cho Lunaire (OC của tác giả)

và các quý cô OC/MC của các vị khách mời.

────୨ৎ────

Danh sách khách mời (cùng credits)

Tiểu thư Sugawara Eily – OC thuộc về Vũ Nghiên.

Tiểu thư Jadeite Thornbury – OC thuộc về Sora (Nhạc Vũ Phiến Di).

Tiểu thư Tessie – OC thuộc về Tessie Hoang.

Tiểu thư Cordelia Vortex – OC thuộc về Len (Dome Of Pomegranates – Mái Vòm Thạch Lựu).

Tiểu thư Rein Killamel – OC thuộc về Vincent Arvic.

Tiểu thư Haul Lancelot – OC thuộc về Lê Juan.

Tiểu thư Camellia Glaucous – OC thuộc về Tyet Lyn.

Tiểu thư Melissa Eldridge – OC thuộc về Owlyes.

Tiểu thư Chismosa – OC thuộc về Trần Linh.

Khu vườn ngập trong ánh nắng ấm áp cuối xuân. Những đóa hoa đua nhau nở rộ mang hương thơm trao gửi vào cơn gió. Chúng chầm chậm đung đưa cạnh nhau như đang tập trước cho buổi biểu diễn ngày mai. Tất nhiên, chúng sẽ trở thành tâm điểm trong sự kiện sắp tới, khi các khách mời của chủ nhà đến ngắm nhìn vẻ đẹp của chúng trong khu vườn.

Hầu hết các loài cây và hoa ở đây đều được phu nhân Caelum tự tay trồng, những năm gần đây còn có tác phẩm từ con gái nuôi của bà nữa. Dường như nàng đã mang lại sức sống mới cho khu vườn kể từ khi đặt chân đến đây; theo đúng nghĩa đen. Lunaire đang ngồi bệt trên thảm cỏ, đưa tay chạm vào những nụ hoa tulip trắng mới được đưa về, còn đang ngái ngủ vào buổi chiều hôm ấy. 

“Ngày mai, các em hãy nở rộ nhé!” Nàng nói với chúng. Trong gió, những búp hoa lay động trong gió như thể đang gật đầu với nàng. 

Sau đó, nàng bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang hàng loạt những chậu cây được xếp thành hàng ở gần đó. Các thợ làm vườn trong dinh thự bảo rằng sức khỏe chúng không đủ tốt để khoác lên mình chiếc áo đẹp nhất vào ngày mai. Tiệc trà hàng năm tại nhà Caelum là một trong những sự kiện được quan tâm bậc nhất trong thành phố. Vì thế mà mọi nhành cây ngọn cỏ trong vườn đều phải thật hoàn hảo. Còn những cây không đạt yêu cầu sẽ bị bỏ đi. 

Nhưng Lunaire đã yêu cầu giữ chúng lại. Nàng quan sát chúng thật kỹ, rồi thì thầm điều gì đó với riêng mỗi cây. Ai nấy trong vườn, từ thợ làm vườn đến gia nhân đều lấy làm tò mò. Rất nhanh sau đó, tất cả những chậu cây chuẩn bị nói lời tạm biệt với khu vườn bỗng trở nên tươi tốt trở lại, như thể chúng vừa được tái sinh. 

“Giúp tôi mang chúng về vị trí cũ,” Lunaire nói. Một số gia nhân mới đến có vẻ còn ngạc nhiên, nhưng vài người đã làm ở dinh thự lâu năm thì không. Họ đều biết cô chủ có thể làm những gì với những ngón tay xanh rờn của mình. 

Lunaire tất bật trong vườn cả ngày. Nàng chỉnh trang lại từng chiếc khăn trải bàn bị lệch, sắp xếp từng tách trà bằng sứ ngay ngắn. Cả khu vườn đã biến thành một thiên đường nhỏ của riêng nàng. Lần đầu tiên, Lunaire được tự tay tổ chức một buổi tiệc trà gồm những người bạn thân thiết của mình. Nàng háo hức được gặp họ biết bao vào ngày mai. 

Nhưng trước khi buổi tiệc trà chính thức bắt đầu, Lunaire còn một chuyện hết sức quan trọng nữa mà nàng đã quên mất. May mắn thay, bà Maryam đã xuất hiện ở khu vườn vào lúc hoàng hôn và nhắc nhở nàng:

“Con đã tất bật nhiều ngày liền để làm cho khu vườn này một chiếc áo thật đẹp. Vậy mà con lại quên mất bản thân mình. Con chưa chọn được trang phục cho ngày mai, nhỉ?”

Lúc đó, Lunaire mới sực nhớ ra rằng nàng đã định làm điều này từ mấy hôm trước. Giờ thì có vẻ đã quá muộn để may một bộ trang phục mới. Có lẽ nàng sẽ chọn một bộ chỉnh trang nhất trong tủ đồ của mình vậy. 

Nhưng bà Maryam không định để con gái làm thế. Bà kéo tay nàng vào trong nhà, nơi có chừng năm gia nhân đã đứng chờ sẵn, mỗi người cầm một bộ trang phục thật đẹp trên tay. Tất cả chúng đều đính hoa, hoàn toàn phù hợp với chủ đề của tiệc trà năm nay.

“Mẹ Mary… Những bộ váy này…” 

“Của con cả đấy.”

Lunaire tròn xoe mắt. Nàng không ngờ rằng bà Maryam đã âm thầm chuẩn bị váy vóc cho nàng từ trước. Bà quan sát vẻ mặt của nàng với một nụ cười hài lòng. 

“Vì tổ chức tiệc trà mà con đã rất vất vả những ngày qua rồi. Con xứng đáng được nhận món quà này.”

Lunaire ôm chầm lấy bà Maryam, cảm ơn bà rối rít. Sau đó, với niềm vui thích và tự hào vô ngần, nàng bắt đầu lựa chọn chiếc váy để diện vào buổi tiệc trà ngày mai. 

Vị khách thứ nhất: Sugawara Eily

Ngày hôm đó, Lunaire đã vô cùng háo hức chờ đón những vị khách của buổi tiệc trà. Trong lúc nàng đang chỉnh lại những chi tiết cuối cùng trên cánh cổng vòm được tạo thành từ các cây hoa bám rễ ở hai bên, nàng đã thấy vị khách đầu tiên của mình ở bên ngoài. 

Cô gái nhỏ được quản gia mời vào khu vườn theo lối mòn. Vừa bắt gặp bóng cô, Lunaire đã bước nhanh ra đón. 

“Có vẻ tôi đến hơi sớm nhỉ…” Vị khách bình luận. Trông cô ấy có vẻ lo lắng.

Lunaire mỉm cười dịu dàng, đáp: “Không đâu, Eily! Buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” 

Thế là cả hai cùng đi dạo trên lối mòn, qua cổng vòm hoa hồng tươi để vào mảnh vườn nơi các sự kiện chính của buổi tiệc sẽ diễn ra. Lunaire mời Eily thưởng trà, và họ nói chuyện phiếm một lúc. 

Lunaire chẳng biết nhiều về Eily, ngoại trừ việc cô nàng là một Thợ Săn và hay ghé Tiệm hoa Elysium. Họ chỉ mới quen biết gần đây, song sau vài lần trò chuyện, Lunaire cảm thấy cô gái ấy vô cùng dễ mến. 

Trút bỏ bộ đồng phục Thợ Săn, hôm đó Eily khoác lên mình bộ cánh nhạt màu, có đính những bông hoa mùa xuân nở rộ. Trông cô lúc ấy thật nhẹ nhàng, khác hẳn tác phong nghiêm túc và mạnh mẽ thường ngày. Lunaire tự hỏi liệu nàng có thể biết thêm điều gì về cô từ buổi tiệc này đây.

Trò chuyện được một lúc, Lunaire đề nghị vài hoạt động mà cả hai có thể làm cùng nhau. Eily cho rằng cô chưa có nhiều cơ hội ngắm nhiều hoa đẹp thế này, vì vậy mà cô muốn đi dạo quanh vườn thêm nữa. Được chủ nhà tháp tùng, cô vui vẻ bay nhảy trong khu vườn, thi thoảng còn chụp ảnh với những khóm hoa đang nở rộ.

“Sao chúng ta không làm vòng hoa nhỉ?” Lunaire đề nghị. “Nó sẽ là một món quà kỷ niệm thật tuyệt vời!”

Đôi mắt Eily sáng lên khi nghe thế. Cô gật đầu tán thành: “Được! Nhưng mà… Tôi không biết làm vòng hoa thế nào…”

Lunaire đan hai bàn tay của mình lại với nhau và nói một cách hết sức hào hứng: “Không vấn đề gì cả. Tôi sẽ giúp cô.”

Họ nhặt những đóa hoa mà Eily thích trong vườn. Có vô vàn loài hoa ở đó, một số Eily còn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Trong khi cô còn đang lo lắng mình sẽ hái hết hoa trong vườn của Lunaire mất thì chủ nhà đã ấn vào tay cô thêm một ít hoa nữa. 

“Nhiêu đây chắc đủ rồi,” Lunaire nói. Ánh nắng chiếu lên gò má hồng phớt của nàng. Cả hai ngồi trên thảm cỏ, với tất cả sắc hoa trải ra xung quanh. 

“Đầu tiên, chúng ta sẽ làm thế này…” Lunaire bắt đầu hướng dẫn Eily cách làm vòng hoa. Nàng chẳng thể đếm nổi số vương miện hoa cỏ mà nàng đã làm từ bé đến giờ nữa. Chúng đã héo rũ theo vòng đời tự nhiên của mình. Tuy vậy, nàng có ý định để chiếc vòng hoa này nở rộ mãi mãi. 

Những ngón tay đã quen cầm vũ khí chiến đấu của Eily thoạt đầu có chút lúng túng. Nhưng cô học rất nhanh và bắt nhịp với Lunaire. Sau một khoảng thời gian, chiếc vòng hoa của họ đã hoàn tất. Eily tròn mắt quan sát Lunaire dùng năng lực của mình để kết chúng lại với nhau mà không cần dùng đến các dụng cụ khác. Sau cùng, nàng đặt tác phẩm hoàn chỉnh lên đầu vị khách của mình. 

“Eily thật xinh đẹp như những đoá hoa này vậy!” Bỗng dưng được khen như thế, đôi má Eily ửng hồng. Cô đáp:

“C-Cảm ơn cô nhé, Lunaire…” 

“Tôi rất vui vì cô đã đến dự tiệc trà đấy.” 

Lunaire mỉm cười rạng rỡ trong nắng mùa xuân. Eily cũng cảm thấy thật ấm áp. Một tình bạn mới vừa nảy nở giữa vườn hoa.

Vị khách thứ hai: Jadeite Thornbury

Gió nổi đem những cánh hoa rơi xuống khu vườn thanh tao trong buổi cuối xuân, cũng lay nhẹ tà váy dài của người con gái đứng một mình bên chiếc bàn trà dài. Rất nhiều tách trà rỗng được bày sẵn trước mặt cô, chờ đợi được đồng hành cùng cô trong một ngày tươi đẹp thế này. 

Lunaire bắt gặp Jade ở khu vực trưng bày ấm tách. Thoạt đầu, nàng còn chẳng nhận ra đó là người chủ quán cà phê sách Serein mà nàng thường lui tới. Đâu có mấy khi được thấy Jade ăn diện theo phong cách này; một chiếc váy trắng được điểm xuyết bằng những phụ kiện bạc lấp lánh. Như một đám mây màu trắng lơ lửng trên hoa, Jade đã khiến Lunaire ngây người trước sự khác lạ này của cô mất một lúc. 

Nàng rất vui vì sự hiện diện của Jade ở đây, cũng có một chút lo lắng khi thấy cô chọn trà. Mỗi lần đến quán, thức uống mà Lunaire gọi đều do Jade làm. Nàng tự hỏi liệu cô chủ tiệm có thích trà được pha bằng những đoá hoa và lá do chính tay nàng phơi khô hay không. Hẳn hương vị của chúng rất khác với thức uống ở quán Serein rồi. Mấy khi có dịp mời Jade đến nhà, tất nhiên Lunaire muốn trải nghiệm của khách phải ở mức tuyệt vời. 

Thế nên, khi nàng rót trà ra chiếc tách mà Jade đã chọn – một chiếc tách bằng sứ trắng tinh có hoạ tiết hoa đỏ – nàng mím môi chờ đợi phản ứng của người con gái kia. Lunaire chỉ có thể thở đều trở lại khi cô tỏ ra rất thích món trà này. 

“Có lẽ chị sẽ muốn chừa lại một ít nước trà trong tách,” Lunaire nói. Nàng vừa dùng một ngụm nhỏ trà trong tách của mình. 

“Sao thế?” Jade hỏi. 

“Chiếc ấm chị vừa chọn này được hãm với lá trà rời được ngâm bên trong. Lá trà còn sót lại ở đáy tách sau khi uống sẽ tiết lộ một điềm báo cho người uống đấy.”

Trước vẻ hào hứng của Lunaire, Jade có chút tò mò. Cô nhìn vào tách trà chỉ còn một nửa của mình, rồi lại chuyển sự chú ý về với người đối diện. Lunaire nói thêm:

“Đó gọi là thuật bói trà. Chị có muốn thử không?”

Mặc dù Lunaire có ấn tượng rằng người thực tế như Jade sẽ không mấy tin vào những trò bói toán hay lén nhìn vận mệnh thế này, nàng vẫn không ngăn bản thân đưa ra đề nghị đó. Kể từ khi còn bé, nàng đã hứng thú tìm hiểu đủ thứ nào là chiêm tinh, bài tarot khi chúng trở thành trào lưu trong số bạn bè đồng trang lứa. Tuy nhiên, Lunaire chẳng đi vào nghiên cứu chuyên sâu mà chỉ dừng ở mức độ tò mò, vui thích khám phá.

Gần đây, ở Linkon lại rộ lên thuật bói trà. Vì thế mà Lunaire nghĩ rằng đưa hoạt động ấy vào buổi tiệc trà của mình cũng là một điều thú vị. 

Nghĩ ngợi một lúc, sau cùng Jade cũng lên tiếng: “Được. Cứ thử một chút xem sao.”

Nghe thế, Lunaire mỉm cười rạng rỡ. Nàng bắt đầu hướng dẫn vị khách lắc đều phần nước còn lại bên trong tách theo chiều kim đồng hồ. Một lần. Hai lần. Ba lần. Mọi cử động tay đều hết sức nhẹ nhàng và tâm trí tập trung vào điều mình muốn biết nhất lúc này. 

Sau đó, Lunaire cẩn thận đổ nước ra khỏi tách trà. Bàn tay nàng che hờ bên trên miệng cốc.

“Chị sẵn sàng chưa?” Nàng hỏi, gương mặt thể hiện rõ sự tập trung xen lẫn háo hức chờ mong.

So với việc sẵn sàng, Jade thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc với chuyện này của Lunaire thật dễ gây cười, và dễ thương. Cô nén cười, chỉ gật nhẹ đầu. 

Cả hai cúi xuống nhìn tách trà đang được Lunaire cầm. Nàng như nín cả thở khi chầm chậm mở tay mình ra. Dưới đáy tách, các lá trà đã bám lại với nhau thành một hình thù mà Jade chẳng nhìn ra được đó là gì. Nhưng Lunaire thì nắm vội lấy cánh tay cô mà thốt lên rằng:

“Ôi, Jade ơi!”

“Điềm báo này có vẻ tệ đây.” Jade vừa nói vừa đón lấy tách trà từ vị chủ tiệc. Từ góc nhìn của cô, các lá trà kết hợp lại tạo thành một hình hài hệt như cơn giông lớn trên đầu. Xui xẻo hẳn đang kéo đến. 

Thế mà Lunaire lại nghĩ khác. “Ồ, không… Không tệ chút nào đâu chị,” Nàng giải thích. Hai má nàng ửng lên. “Em chỉ quá hào hứng vì lần đầu tiên được thấy một chiếc tổ thôi.”

Một lần nữa, Jade nhìn vào đáy tách trà. Cô thấy hứng thú với cách nhìn nhận khác nhau giữa hai người, cũng có chút tò mò với ý nghĩa đằng sau hình ảnh mà Lunaire đã thấy.

“Vậy tổ chim mang nghĩa gì?” Cô hỏi.

“Tổ chim thường mang điềm lành. Nó có nghĩa rằng chị được bảo vệ, thương yêu, dù chị có biết điều đó hay không. Đặc biệt, nó đến từ những thành viên trong gia đình, có thể là ruột thịt, hoặc những người mà chị xem như là gia đình.”

Lunaire chẳng rõ về thân thế của Jade. Nàng không hỏi. Nhưng vẻ mặt của Jade khi nghe những lời đó khiến nàng băn khoăn; liệu rằng nàng đã đả động đến chủ đề không nên rồi chăng? 

“Điềm lành như thế sẽ đến với chị.” Lunaire nói thêm sau một hồi quan sát Jade trầm ngâm. “Em chắc chắn đấy.”

Lúc đó, vị khách đặt tách trà xuống bàn và nắm nhẹ lấy tay Lunaire. Chẳng biết điều nàng nói có trở thành sự thật hay không, nhưng được bầu bạn với nhau thế này cũng là một dạng điềm lành rồi. Jade mỉm cười.

“Cảm ơn em, Lunaire.” 

Vị khách thứ ba: Tessie

Hai thiếu nữ ngồi bên chiếc bàn trà nhỏ được trải ren trắng bên trên. Ở giữa bàn ngoài hai tách trà còn bốc khói ra còn có những lá bài tarot được úp xuống, với chỉ duy nhất một lá được lật lên. 

“Em nghĩ rằng lá này ám chỉ chị ở hiện tại đấy, Tessie!” Lunaire lên tiếng. Nàng đưa lá bài cho người đối diện cầm.

Người con gái mang tên Tessie đưa tay đón lấy. Cô nhìn vào lá bài, nơi có hình ảnh của một thiếu nữ đang chơi vĩ cầm được làm từ thân đại thụ đang phủ lá xuống. Xung quanh lá bài được trang trí bằng hoa và động vật nhỏ, trông chẳng khác khu vườn mà họ đang ngồi là bao. 

Tessie đọc tên lá bài được viết ở bên dưới: “Công chúa Gậy(*) à? Như thế này có nghĩa là gì nhỉ?” 

Sự hào hứng hiện rõ trên gương mặt của Lunaire. Nàng đáp:

“Giống như nhân vật trong lá bài, chị có một tâm hồn tự do, đầy năng lượng và sự tự tin. Chị có cam đảm để đối đầu với thử thách phía trước. Ngoài ra thì ở chị còn có sự sáng tạo này, nguồn cảm hứng này. Rất có khả năng chị đang hoặc sẽ trở thành nàng thơ của ai đó lắm đấy.”

Lunaire khúc khích cười. Còn Tessie thì có chút bối rối. Chẳng rõ cô đã nghĩ gì mà gương mặt lại ửng lên một chút. 

“Nàng thơ à…” Cô lặp lại. Cô thích cách gọi này. 

“Đúng vậy.” Lunaire xác nhận thêm một lần nữa. Trong mắt nàng, Tessie vẫn luôn là một nàng thơ; kiều diễm và bí ẩn. Tessie hơn nàng nhiều tuổi, và nàng đoán rằng khoảng cách đó còn lớn hơn là những con số của một đời người. 

Tessie chẳng thay đổi nhiều kể từ lần đầu họ gặp nhau ở tu viện. Khi ấy, Lunaire chỉ là một đứa trẻ. Nàng bị tò mò bởi người con gái hôm nào cũng trông về phía biển, và khóc. Một thời gian ngắn sau, Lunaire được đón về ngôi nhà mới, Tessie cũng rời khỏi nơi đó. 

Nhiều năm trôi qua, khi gặp lại nhau, trước sự ngạc nhiên của Lunaire, Tessie vẫn hệt như trong trí nhớ của nàng. Khác chăng là cô giờ đã không còn canh cánh chuyện mình đã quên ai, đã đánh mất điều gì. Từ vẻ rạng ngời của cô, Lunaire cảm nhận được sự tự do và hạnh phúc, như thể cô đã tìm thấy được điều mình mong mỏi bấy lâu. 

Họ giữ liên lạc sau đó, tuy chẳng gặp mặt nhau nhiều. Tessie không ở hẳn tại Linkon mà thường xuyên đi chu du khắp chốn. Lunaire lại càng ngưỡng mộ cô cũng vì thế.

Trở lại mảnh vườn nơi cánh hoa tím rơi đầy trên váy thiếu nữ cùng những lá bài, cả chủ nhà và khách đều đang say sưa chuyện trò. Họ bắt nhịp với cuộc sống của nhau qua vài mẩu chuyện phiếm hoà lẫn trong tiếng cười giòn tan vào nắng. Ấm trà đã gần cạn, bánh quy cũng dần vơi, những lá bài được xếp gọn vào trong chiếc túi thêu hoa đặt ngay ngắn trên bàn. Tessie và Lunaire của ngày hôm ấy đã trưởng thành, khác hẳn hai người lang thang ở tu viện như một mái nhà tạm bợ. Nhưng điều bất di bất dịch đó chính là sự chân thành họ dành cho nhau. 

“Em thật sự rất vui khi chị có thể đến dự tiệc trà của em,” Lunaire nói. “Thú thật thì ban đầu, em có hơi quan ngại chuyện đưa thiệp mời cho một con mòng biển…”

Khi nhớ lại trải nghiệm kỳ lạ đó, Lunaire không khỏi bất ngờ xen lẫn thích thú. Chuyện là nàng có chủ ý mời Tessie đến dự tiệc trà, nhưng cô chẳng có ở Linkon. Nàng đã thử gọi điện, nhưng đều chỉ nhận được thông báo ngoài vùng phủ sóng. Đành vậy, nàng chỉ gửi một tin nhắn cho Tessie. Vài hôm sau, một con mòng biển xuất hiện ở cửa nhà nàng, với lá thư từ người mà nàng đang muốn gặp. 

Thật kỳ lạ! Tessie bảo rằng nàng có thể đưa bất cứ thứ gì nàng muốn gửi đến cô cho con mòng biển. Nó quắp lấy tấm thiệp mời trên tay nàng rồi tung đôi cánh vững chãi vút lên trời xanh. Lunaire đứng nhìn theo nó hồi lâu, mãi đến khi nó biến mất trong đám mây trắng, nàng mới bắt đầu băn khoăn liệu chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ hoang đường. 

Ấy thế mà thiệp mời đã đến tay Tessie thật. Giờ thì cô đang cười đến đau cả bụng trước mặt Lunaire khi nghe nàng thuật lại câu chuyện về con mòng biển. 

“Chị đã trả công thêm cho nó vài con cá nữa đấy,” Tessie nói. “Em có thể yên tâm về nó được rồi.”

Hai thiếu nữ lại khúc khích cười. Chuyện mòng biển, cũng như mọi câu chuyện khác hoà vào sắc xuân rực rỡ trong khu vườn. 

—–

(*) Lá bài Page of Wands.

Vị khách thứ tư: Cordelia Vortex

Tiếng dương cầm thánh thót vang lên trong khu vườn. Ngón tay thiếu nữ lướt êm trên những phím trắng và đen, điểm xuyết bằng vài cánh hoa hồng nhạt rơi. Cả khu vườn như lặng đi, để lắng nghe tiếng lòng người nghệ sĩ đang thả vào trong khúc nhạc. 

Sau khi giai điệu đã dứt, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Người con gái trong bộ váy trắng tinh tươm cúi chào một cách điệu nghệ, rồi rời khỏi chiếc dương cầm được trang trí bằng hoa tươi dành riêng cho cô, hướng về phía vị chủ tiệc đang tán dương cô nhiệt liệt nhất. 

“Em thấy sao hả, Lunie? Khúc nhạc năm nay xuất sắc hơn năm ngoái chứ?” Thiếu nữ hỏi. 

Lunaire xòe hai bàn tay đã đỏ tấy của mình lên và đáp: “Chị không cần phải hỏi thế đâu, Lia! Cứ nhìn là biết!”

Cordelia nắm lấy tay của Lunaire, xoa xoa rồi kéo nàng ra khỏi trung tâm của khu vườn, lại nói:

“Tay của em đỏ nhiều hơn năm ngoái, tức là em thích bản nhạc này hơn nhỉ?”

Đáp lời cô là tiếng cười khúc khích của Lunaire. “Thưa tiểu thư Cordelia Vortex, nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi tài năng nhất Linkon, có bản nhạc nào của chị bị em chê bao giờ chưa?”

Cordelia mỉm cười, cô lại véo nhẹ vào má của Lunaire. “Đừng có tâng bốc chị lên tận mây xanh như vậy chứ. Chị chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái khi tiệc trà năm nay khi mà, em biết đó, không có các mẹ ở đây.”

Hai thiếu nữ vừa khoác tay nhau vừa tản bộ quanh lối mòn trong khu vườn rộng như một mê cung mùa xuân của nhà Caelum. Mọi năm, gia đình họ thường tổ chức tiệc trà vào độ xuân hè. Cordelia cũng được mời đến tham dự cùng mẹ mình và góp vui bằng tài năng âm nhạc của mình. 

Năm nay thì lại khác. Vì mẹ nuôi của Lunaire đã giao phó toàn bộ tiệc trà cho nàng, buổi họp mặt trở thành một cuộc vui dành riêng cho các tiểu thư. Các quý bà thì đã có một sự kiện riêng biệt. Có lẽ cũng vì lý do đó mà Cordelia thoải mái lựa chọn bản nhạc mà mình sẽ chơi tại buổi tiệc, tự do bay bổng theo cách riêng của cô mà không cần phải bận tâm về lời phê bình từ phía mẹ mình.

“Vào giờ này, em đoán họ đang chơi xì tố, hoặc mạt chược bên một khách sạn nhìn ra biển xa xỉ nào đó.” Lunaire lên tiếng.

Kẻ tung người hứng, Cordelia đáp: 

“Tiệc trà riêng cho các phu nhân ở một nơi bí ẩn. Thật đáng tò mò!” 

Tiếng cười của cả hai giòn giã qua mái vòm được tạo thành từ thực vật. Một thảm xanh ngát trải ra trước mắt. Cordelia đã đến dinh thự này nhiều lần, song vẫn luôn bị choáng ngợp bởi khu vườn ở đây. 

“Chỗ này trông hơi lạ nhỉ?” Cô cất tiếng hỏi. Lần cuối cùng khi cô đến đây,  chỗ này chỉ là một khoảng sân trống. “Có phải em đã trang trí lại không?”

Lunaire ngồi hẳn xuống thảm cỏ và ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh. Bóng râm từ các vòm cây trên cao che mát cho họ. Nàng đáp:

“Vâng. Em chỉ động tay vào một chút thôi.”

Một chút của Lunaire đủ để tạo ra một mái che bằng cây xanh vươn lên cao vút, làm cho các bức tường nở hoa rực rỡ và trải một tấm thảm hoa dại êm ái bên dưới. 

Cordelia khoan thai ngồi ngắm tác phẩm nghệ thuật của Lunaire. Bên cạnh cô, nàng bắt đầu ngâm nga hát trong lúc ngắt những bông hoa dại bện thành một chiếc vòng tay. Mọi năm, Lunaire sẽ là ca sĩ trình diễn cạnh cô trong buổi tiệc trà. Tuổi tác gần nhau, lại khá thân thiết, dường như cả hai đã trở thành một cặp chị em thật sự vậy. Họ còn được lòng các phu nhân trong giới thượng lưu ở Linkon vì sự duyên dáng lẫn tài năng của mình. Tuy vậy, chỉ có những lúc hiếm hoi khi mà chẳng có ánh mắt xét nét nào nhìn thấy, họ mới được tự do trở về chính mình. Như việc ngồi trên cỏ, cười lớn và đôi khi là buôn chuyện về một ai đó cả hai cùng biết nữa. 

Không xuất thân từ gia đình khá giả, Lunaire vẫn giữ nếp sống bình dị ngay cả khi nàng đã trở thành con nuôi của nhà Caelum. Còn Cordelia từ lâu đã chẳng thoải mái với vỏ bọc của một quý cô hoàn hảo rồi. Thế nên cô thật sự thích dành thời gian bên Lunaire, và làm những việc rất đỗi bình dị như bện vòng hoa tặng cho nhau như thế này.

Lunaire buộc vào tay cô một chiếc vòng bằng cúc dại vừa được hoàn tất.  “Tặng chị này.” 

Cordelia “ồ” lên một tiếng rồi ngắm nghía chiếc vòng đầy thích thú. Thế rồi, cô nhìn lại sản phẩm đang nằm trên lớp váy trắng và cười trừ. Cô đã loay hoay mãi với chiếc vòng hoa của mình mà chúng chẳng chịu nghe lời. 

“Chị cũng muốn làm một cái cho em, Lunie. Nhưng có lẽ em phải hướng dẫn chị trước đã.”

Vị khách thứ năm: Rein Killamel

Từ lối mòn dẫn đến khu vườn ngập trong sắc xuân, Lunaire tình cờ nhìn thấy mái tóc xanh sẫm quen thuộc của một thiếu nữ mà nàng vừa quen biết cách đây không lâu.

Thiếu nữ đan hai tay mình lại và đứng ở rìa khu vườn, còn ngập ngừng chưa bước vào trong. Thấy thế, Lunaire nhanh chóng bước tới với một bó hoa hướng dương vừa mới hái trên tay.

“Rein đến rồi à? Sao em không vào?” Nàng hỏi với một nụ cười.

Cô gái ấy nhìn nàng, rồi lại đưa tầm mắt về khuôn viên phía sau lưng Lunaire.  Rein có chút hồi hộp xen lẫn với sự choáng ngợp ở nơi này. Đó là lần đầu tiên cô đến nhà của gia đình Lunaire, và cũng có lẽ là lần đầu tiên cô nhận lời tham dự một buổi tiệc đặc biệt thế này. Rein đã rất hào hứng đến nỗi chẳng thể ngủ nổi sau khi nhận thiệp mời từ Lunaire. Thế mà khi đến đây, cô lại lưỡng lự mãi chẳng đi vào. Hệt như những lúc cô chần chừ ở cửa tiệm hoa vậy.

Nhận thấy được nỗi ưu tư của Rein, nàng nhẹ nhàng cầm tay cô để trao cho cô bó hướng dương, rồi nói thêm: 

“Đi nào. Chị đã chuẩn bị sẵn một số món trà mà có thể em sẽ thích đấy!” 

Rein ngoan ngoãn để Lunaire kéo tay vào bên trong, qua vòm cửa được hình thành bằng hoa hồng leo. Cô quan sát xung quanh và nhận thấy rằng ở đó có các thiếu nữ khác trạc tuổi mình. Trong những bộ cánh nhạt màu phù hợp với chủ đề tiệc trà hôm ấy, họ cười nói cùng nhau, trao đổi những phần quà hay câu chuyện riêng của mình. Tất cả bọn họ đều là bạn bè thân thiết của Lunaire.

Nhưng Rein thì khác. Cô chưa biết nàng bao lâu cả. Cô tìm thấy tiệm hoa của nàng chỉ rất tình cờ mà thôi. Bị thu hút bởi sắc hoa cũng như sự thân thiện của Lunaire, Rein thường xuyên trở lại đó, và lần nào cũng được cô chủ tiệm mời uống trà. Dần dà, họ trở thành người quen, hay như Rein mong – bạn bè.

Tất nhiên, Lunaire đã xem cô là một người bạn từ lâu. Chính vì thế mà nàng mới cất công chuẩn bị một bàn trà riêng dành cho cô. Nàng cố gắng để cô cảm thấy thoải mái nhất có thể, bắt đầu bằng việc uống trà như mọi ngày ở tiệm hoa. 

Rein thả lỏng hơn khi có Lunaire bầu bạn. Chí ít thì cô hiểu rằng nàng thật sự muốn cô ở đây, và điều đó khiến tâm trạng cô như được mặt trời sưởi ấm vậy. 

Trên chiếc bàn nhỏ mà Lunaire đã chuẩn bị sẵn, có khoảng chục tách trà bằng sứ được trang hoàng bằng họa tiết nhã nhặn cùng hoa tươi. Tất cả đều được đậy kín khiến Rein cảm thấy tò mò. 

“Chúng ta cần nhiều tách trà như vậy sao?” Cô cất tiếng hỏi. Và Lunaire nhoẻn miệng cười đáp lời:

“Ồ, tất nhiên rồi! Chúng ta sẽ nếm thử hết các loại trà ở đây, nếu em muốn.”

Cả hai ngồi xuống vị trí của mình. Lunaire tỏ ra bí ẩn:

“Mỗi tách trà ở đây mang theo hương vị bí mật. Em có thể chọn bất kỳ để uống. Tuy nhiên, em sẽ phải uống hết tách đó trước khi chuyển sang cái khác đấy.”

Rein nhíu mày, tỏ vẻ tập trung quan sát từng tách trà một. “Cứ như mở hộp quà bí mật ấy, chị nhỉ?” Cô bình luận. 

Từ bên kia chiếc bàn vang lên tiếng cười khúc khích của Lunaire. Nàng đáp: “Đúng là như vậy đấy.”

Và thế là buổi tiệc trà giữa hai người bọn họ chính thức bắt đầu. Rein chọn tách trà gần mình nhất. Vừa mở nắp đậy ra, cô đã ngửi thấy một mùi hoa nồng nàn xen lẫn với một chút mật ong. 

“Ồ, là oải hương này!” Rein reo lên trong sự phấn khích. Cô thử một ngụm. Khởi đầu không tệ chút nào. Cô cứ nghĩ Lunaire đã cho vài thứ kì lạ vào bên trong cơ. Nhưng cô tin tưởng nàng sẽ không đời nào làm ra một thứ trà quá tệ được. 

Tách đầu tiên của Lunaire là trà hoa cúc. Chính nàng đã nhờ hầu gái thay đổi vị trí của các tách trà sau khi chúng được nàng pha xong. Vì thế mà nàng cũng chẳng biết điều bất ngờ nào đang chờ đón mình ở lần uống tiếp theo. 

“Chị còn chuẩn bị rất nhiều túi trà tặng cho khách mời đấy,” Lunaire nói. “Em có thể mang về những loại mà mình thích hôm nay.”

“Tuyệt!” Rein hào hứng mở thêm một tách trà khác. Lần này thì hương quế rõ rệt xộc lên mũi khiến cô suýt chút nữa bị sặc. Khi cô chẳng để ý, vài giọt trà nóng đã vương vãi ra tay. “Úi!”

“Ôi!” Có chút lo lắng hiện lên trên gương mặt của Lunaire. Nàng vội lấy một chiếc khăn tay trắng tinh rồi đắp nó lên tay Rein. Bằng một cử chỉ dịu dàng, nàng lau sạch phần trà bị đổ ra. “Đậm vị quế quá à?” Nàng hỏi.

“Ấy… Không đâu ạ…” Rein đáp ngay. “Em chỉ hơi bất ngờ thôi…” 

Bàn tay cô bắt đầu đỏ tấy lên sau tai nạn nhỏ vừa rồi. Cô định hỏi xin chủ nhà một ít đá chườm thì Lunaire đã nâng nhẹ tay cô lên. Các ngón tay mát lạnh của nàng chạm nhẹ lên lớp da còn rát của cô. Rất nhanh sau đó, cảm giác bỏng và vết tấy tan biến. Rein chớp chớp mắt nhìn bàn tay mình như thể vừa có chuyện gì đó hết sức kỳ diệu xảy ra. 

Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, Lunaire mỉm cười một cách tinh nghịch. Nàng nói:

“Giờ thì em đã biết một bí mật của chị rồi.” 

Hoá ra không phải ngẫu nhiên mà mỗi khi ra khỏi Tiệm hoa Elysium, Rein đều thấy phấn chấn một cách lạ thường. 

Vị khách thứ sáu: Haul Lancelot

Trong số khách khứa đến khu vườn của gia đình nhà Caelum dự tiệc trà, hẳn không chỉ một người từng để ý đến sự hiện diện của một cô gái trẻ với mái tóc ngắn màu bạch kim. Thầm lặng, dường như cô chỉ đứng ở một góc, hoà mình vào cái nền hoa xuân trong khu vườn và trở nên vô hình. Nhưng đôi mắt sáng của cô luôn mở to, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt nhất từ buổi tiệc hôm ấy. 

Nhiều người sẽ cho rằng cô ấy là một mật vụ, mà công việc của cô cũng gần như thế. Tính thích quan sát mọi thứ của cô có lẽ đã khiến cho vài vị khách hiểu nhầm rằng họ bị theo dõi, vì một bí mật đời tư nào đó của mình sắp sửa bị phanh phui trên mặt báo vào ngày hôm sau. Tuy vậy, sự thân thiện của chủ tiệc với vị khách kỳ lạ kia ít nhiều cũng khiến cho họ yên lòng hơn. 

“Cảm ơn cô đã đến dự tiệc, Haul!” Lunaire lên tiếng chào mừng. 

“Cái này tặng cô.” 

Người con gái với mái tóc bạch kim đưa cho Lunaire một chiếc giỏ đan bằng mây tre. Nàng tròn mắt khi nhận ra rằng nó khá nặng.

“Ôi, cô không cần phải chuẩn bị nhiều thứ thế này đâu mà.” 

Haul đáp: “Có gì đâu. Vài món lặt vặt chắc cô sẽ thích.”

Và quả nhiên, Haul đã đúng. Lunaire rất thích những món quà được làm thủ công, đặc biệt là đồ ăn đang toả mùi ngọt từ chiếc giỏ. Nàng kéo Haul đến mảnh vườn yên tĩnh hơn, nơi các hầu gái đã trải sẵn một tấm thảm dã ngoại lớn màu sáng trên cỏ. Sau đó, nàng bắt đầu bày những món bánh kẹo mà Haul đã mang đến cho mình. 

“Haul khéo tay thật đấy!” Lunaire reo lên trong sự vui thích, như thể đôi mắt cô đã biến thành hai viên kẹo to tròn, long lanh. 

Được khen, Haul có chút ngượng ngùng. Cánh mũi cũng nở ra và nụ cười trên miệng chứa đựng chút tự hào. Thế mà cô lại nói:

“Nếu không thích thì cứ vứt đi.” 

“Ấy, ai lại nỡ vứt quà của mình chứ! Nhất định tôi sẽ ăn hết.” 

Haul thầm nghĩ, nếu Lunaire ăn sạch chỗ này thì chắc cô nàng sẽ phải đến nha sĩ gấp thôi. Nàng cắt bánh ngọt vào dĩa, rồi đưa cho Haul. Cô đón lấy. Hệt như mọi lần ở Tiệm hoa Elysium, cô đều được chào đón như thế này. Khu vườn của gia đình nhà Lunaire trông cứ như là phiên bản được nhân lên gấp bội của tiệm hoa vậy. 

Công việc của Haul luôn bận rộn. Nếu không phải đi điều tra ai đó thì cũng là lang thang trong Đường hầm Không gian. Trong những ngày hiếm hoi khi cô được nghỉ, cô thấy mình thật sự tận hưởng không khí ở tiệm hoa nơi Lunaire sở hữu. Chỗ đó luôn dịu dàng, như cô chủ tiệm vậy. Đôi lúc, khi công việc kết thúc muộn, Haul vẫn sẽ ghé sang đó một chút để giúp Lunaire dọn dẹp. Tuy kiệm lời nhưng sự bầu bạn của cô lúc nào cũng làm nàng thấy vui vẻ. 

Sau khi dùng bánh ngọt, Lunaire mời trà. Nàng còn lấy ra chừng một tá túi giấy đã được đóng gói gọn gàng. Trên miệng mỗi túi còn được đính một chiếc nơ trông hết sức đáng yêu.

“Cái này là quà đáp lễ của tôi,” nàng nói. “Trà từ hoa khô và thảo mộc. Mỗi túi là một loại khác nhau. Tôi có ghi chú thành phần cũng như cách pha chế, và khi nào cô nên uống chúng nữa.”

Haul cầm lên một túi và lật nó lại để xem những dòng chữ mà Lunaire đã nắn nót viết tay. Quả nhiên là cô nàng rất thích tự làm quà tặng. 

“Nếu tôi muốn uống trà, tôi có thể cứ ghé tiệm Elysium mà.” Haul nhíu mày. “Hay là cô không thích tôi đến?” 

“Ơ…” Lunaire ngây người một lúc. “Không phải đâu! Tất nhiên cô luôn được chào đón ở tiệm. Dạo này tôi thấy công việc cô bận rộn hơn trước, thi thoảng còn bị thương nữa. Thế nên tôi nghĩ mình có thể bồi bổ cô thêm bằng trà.”

Có một bí ẩn ở Tiệm hoa Elysium mà hầu như ai cũng mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng chưa ai lên tiếng. Đó là hoa và trà ở tiệm dường như có một sức mạnh kỳ lạ khiến cho khách đến đều cảm thấy phấn chấn, dù có đau yếu gì cũng bình phục với tốc độ rất nhanh. Sau một thời gian âm thầm quan sát, Haul biết được dường như loại phép màu đó có liên quan đến khả năng của Lunaire. 

Cô cầm túi trà trong tay, nhếch miệng cười. “Vậy thì tôi sẽ nhận. Cảm ơn, Lunaire.”

Vị khách thứ bảy: Camellia Glaucous

Nắng chiều phủ một lớp mật vàng óng lên khu vườn. Dưới bóng râm của những tán cây, chiếc bàn trà nhỏ xinh xắn dành cho hai người đã được bày biện tươm tất. 

Trà nóng được rót vào hai tách sứ trắng tinh, tô điểm bằng những nhành hoa tươi bé nhỏ uốn lượn quanh tay cầm. Lunaire nhẹ tay đẩy một tách trà về phía đối diện, nơi vị khách của nàng đang ngồi và mỉm cười:

“Mời chị, Glaucous.”

Glaucous nâng tách trà thơm ngát của mình lên, nhìn sắc nước bên trong mà thích thú. Nước trà có màu xanh nhàn nhạt, như bầu trời quang đãng, như màu mắt trái của cô. 

“Em pha bằng gì thế?” Cô tò mò. 

Lunaire đáp: “Trà hoa đậu biếc đấy chị. Em nhớ rằng chị chưa thử món này ở tiệm, nhỉ? Em có pha thêm một ít nguyên liệu khác để dễ uống hơn đấy.”

Glaucous gật gù, đợi trà nguội bớt rồi mới bắt đầu uống. Buổi chiều của họ chầm chậm trôi, hệt như khi ở Tiệm hoa Elysium mà Lunaire sở hữu. 

Mỗi lần đến đó, Glaucous đều được mời trà, thường là trà hoa khô do chủ tiệm phơi. Cô nghĩ rằng nếu mình đến đó nhiều lần hơn nữa, chẳng mấy chốc mình sẽ sưu tầm đủ tất cả các loại trà mà Lunaire làm thôi. 

Thi thoảng, Glaucous sẽ mua một ít bánh ngọt mang sang để chia sẻ với Lunaire. Có lẽ vị chủ nhà cũng đã quan sát khách mời của mình vừa đủ để biết vị giác của cô thế nào. Bằng chứng là các món bánh ngọt được phục vụ trong tiệc trà hôm ấy đều rất hợp với Glaucous, khiến cô tâm trạng cô phấn chấn lên rất nhiều. 

Uống trà, ăn nhẹ và trò chuyện một lúc lâu, Glaucous mới để ý đến một chiếc túi vải thêu hoa được đặt trên bàn. Lunaire chưa từng động đến nó suốt từ lúc khai tiệc đến giờ. Trí tò mò lại thôi thúc cô lên tiếng hỏi:

“Em có cái gì ở đó vậy, Lunaire?”

“Ồ, chị hỏi cái túi này à?” Nàng cầm nó lên. “Đây là một bộ bài tarot đã cũ của em. Em vô tình tìm thấy nó trong lúc chuẩn bị tiệc trà, thế là em nghĩ mình có thể dùng nó làm vật trang trí.” 

Glaucous chăm chú nhìn bộ bài được Lunaire lấy ra từ trong chiếc túi. Nó đã cũ, các cạnh bài đã bong tróc khá nhiều, là bằng chứng cho việc nàng đã từng sử dụng nó nhiều như thế nào trong quá khứ. Lunaire đặt nó trên tay, vuốt nhẹ lưng bài như thể đang hoài niệm. 

“Đã lâu lắm rồi em không xem tarot đấy! Tất nhiên là em chỉ tìm hiểu cho vui thôi, không phải chuyên gia gì đâu. Hì hì.” Nàng cười vui vẻ. 

“Vậy xem thử cho chị đi.”

Lời đề nghị của Glaucous khiến Lunaire trở nên rạng rỡ. Nàng đồng ý ngay.

“Để em xem nào… Đầu tiên là phải xào bài cái đã.”

Những ngón tay của Lunaire bắt đầu tìm lại cảm giác khi xào bài. Như đã nói, nàng chỉ tìm hiểu vì tò mò vài năm trước, khi ở Linkon rộ lên trào lưu xem bài, xem tử vi,… Với nàng, việc tìm hiểu các biểu tượng trong bộ bài còn thú vị hơn xem định mệnh của mình trong đó, vì tương lai vốn là thứ bất định kia mà. Nhưng việc sử dụng bộ bài như một cách gắn kết với bạn bè thì lại khác. Nàng nhớ khi xưa mình cũng từng chụm đầu lại với bạn thân để giải nghĩa từng lá bài, rồi lại cười khúc khích với nhau, nửa tin nửa ngờ mình đã có thể biết được chuyện mai này. 

Vừa xào bài vừa ngẫm nghĩ, Lunaire vô ý làm một lá bài rơi xuống thảm cỏ. “Úi!” Nàng kêu lên. Khi nàng định nhặt nó thì Glaucous đã nhanh hơn một bước.

Nhờ nghề nghiệp và việc rèn luyện hàng ngày mà thân thủ Glaucous nhanh như gió. Cô rời khỏi chỗ ngồi của mình từ khi nào mà Lunaire chẳng hay. Cúi xuống nhặt lá bài, cô nhìn thấy trong đó một vòng hoa tròn trĩnh, được bện bằng vô số loài thực vật khác nhau. Ở phía bên kia, bàn tay của Lunaire đang ở lưng chừng vì biết mình đã chậm một bước.

“Của em đây,” Glaucous đặt lá bài vào bàn tay của Lunaire rồi ngước lên nhìn nàng, mỉm cười. 

“Ôi, cảm ơn chị!” Nàng nhận lá bài. Sự lịch thiệp của Glaucous khiến cho nàng hơi ngượng vì mình vụng về như thế. “Chị có lá Vòng hoa định mệnh(*) này!” Nàng nói thêm.

“Như thế là điềm tốt hay xấu vậy?” Glaucous hỏi. Cô không trở về chỗ ngồi của mình mà đứng sát bên ghế ngồi của Lunaire, lưng hơi khom xuống một chút để cùng nhìn vào lá bài trong tay nàng.

“Cả hai,” nàng đáp. “Nhưng chắc chắn điều gì đó bất ngờ sắp đến với chị. Một bước ngoặt chẳng hạn. Chị có muốn xem thêm những lá bài khác không?”

Lunaire ngước lên hỏi, và Glaucous gật đầu. Ai có thể nói không với gương mặt dễ thương đang háo hức chờ đợi một cuộc chuyện trò thật dài như vậy nữa chứ? 

—–

(*) Lá bài Wheel of Fortune.

Vị khách thứ tám: Melissa Eldridge

Kể từ khi bước chân vào khu vườn này, Melissa đã cảm nhận thấy rõ một luồng sức mạnh thật kỳ diệu. Cũng giống như ở Tiệm hoa Elysium nơi cô thường đến chơi, từ chủ nhân của nơi này tỏa ra một loại năng lượng thuần khiết mà mạnh mẽ, liên kết mật thiết với tất cả thực vật ở gần đó. 

Melissa biết được điều này là vì chính cô cũng có mối liên hệ ấy với cỏ cây. Không phải tình cờ mà cô tìm ra được Tiệm hoa Elysium, hay trở thành bạn bè với cô chủ Lunaire ở đó và rồi nhận được thiệp mời đến buổi tiệc trà hôm nay. Nhờ đi theo nguồn năng lượng tương đồng với mình, Melissa đã gặp được Lunaire. 

Trở lại khu vườn, chiều muộn hôm đó, hai thiếu nữ đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt và trò chuyện về những loại thực vật trong vườn. Nhờ Melissa mà Lunaire đã biết thêm nhiều cách chăm sóc hoa cỏ khác, cũng như một số loài cây mà nàng chưa gặp bao giờ. 

“Lần tới, tôi sẽ mang cho cô vài giống hoa lai mới mà tôi đang thử nghiệm,” Melissa nói. 

Nghe thế, gương mặt Lunaire trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nàng kể về dự án riêng của mình:

“Sẽ tuyệt lắm đây! Tôi đang tìm cách lai tạo thêm nhiều hoa với màu sắc khác biệt một chút. Như những đóa hoa cánh bướm này đây.”

Nàng chỉ cho Melissa từng cụm cánh bướm mà nàng đã bắt đầu trồng từ vài tháng trước. Ngoài các màu thông thường như trắng, vàng, hồng,… trong vườn của Lunaire còn có nhiều cánh hoa mang hai màu đặc biệt. Một số cánh còn có cả hiệu ứng phai màu trông vô cùng đẹp mắt. 

“Ồ, tôi rất thích loài hoa này đấy!” Melissa reo lên. Cô cúi xuống quan sát thật kỹ. Một bông màu tím nhạt với màu trắng ở giữa chạm nhẹ lên mũi cô. Sắc hoa trùng với màu chiếc váy dịu dàng mà cô đang khoác lên người. Thấy thế, Lunaire lại nảy ra một ý tưởng.

“Hay là chúng ta làm vương miện hoa cánh bướm đi! Trông nó rất hợp với cô đấy, Melissa!” 

Gò má thiếu nữ váy tím nhạt có hơi ửng hồng. Cô gật nhẹ đầu, sau đó cùng Lunaire bắt tay vào làm vương miện hoa. Vị chủ nhà đan những nhành hoa cánh bướm mỏng manh lại với nhau, và dùng năng lượng của mình để khiến chúng bện chặt lại. Trong khi đó, Melissa sử dụng phép thuật mà cô có để khiến hoa vàng mọc trên cỏ. Cô hái chúng cùng với một ít cúc dại, rồi đan thành vòng hoa cho Lunaire.

Một lúc sau, khi đã xong việc, Lunaire đặt vòng hoa cánh bướm của mình lên tóc Melissa. 

“Quả nhiên rất hợp với cô,” nàng vui vẻ nói. Vừa dứt lời, vài chú bướm nhỏ bé xinh đẹp bay đến. Chúng dập dờn lượn quanh vòng hoa trên tóc Melissa rồi quyết định nghỉ chân tại đó. “Xem kìa! Còn có cả bươm bướm nữa! Cô có muốn tôi chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm không?”

Melissa định lắc đầu, nhưng sợ sẽ đuổi lũ bướm đi mất. Thế là cô giơ tay lên, vẫy nhẹ.

“Không phiền cô đâu mà…”

Nhưng Lunaire đã lấy chiếc máy ảnh nàng vẫn thường mang theo bên mình ra rồi. Nàng luôn thích chụp lại những thứ đáng yêu mà mình bắt gặp kia mà. Nàng nói:

“Ôi, sao tôi lại thấy phiền chứ? Không phiền chút nào. Giờ thì cô hãy ngồi yên nhé!” 

Dưới sự chỉ đạo của Lunaire, Melissa bắt đầu tạo dáng theo. Ban đầu cô còn chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng hoà mình vào sự vui thích của việc ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này vào các tấm ảnh. 

Khi đám bướm lại tung cánh bay đi, Lunaire hào hứng ôm chiếc máy để xem lại ảnh vừa chụp. Nàng lên tiếng:

“Melissa xinh quá đi mất! Tôi sẽ rửa chúng ra và đưa cho cô vào lần tới khi cô đến tiệm hoa nhé? Không được từ chối đâu đấy!”

Melissa gật đầu, cứ đà này, cô chẳng thể từ chối lòng thành của Lunaire được. Thế rồi, cô cầm vòng hoa đã hoàn tất của mình và đặt nó lên đầu chủ nhà. 

“Vậy thì tặng cô cái này. Cảm ơn cô đã mời tôi đến dự tiệc trà, Lunaire.”

Vị khách thứ chín: Chismosa

Cô Thợ Săn với vóc dáng nhỏ bé ngồi xuống vị trí của mình trên chiếc bàn trà nhỏ đã được bày sẵn cho cô. Vốn rất thích thưởng thức đồ uống, và viết bài phê bình về chúng nữa, Chismosa cảm thấy thật vui vì mình đã không bỏ lỡ tiệc trà lần này của Lunaire. 

“Cảm ơn chị đã mời em đến, Lunaire.” Cô nói với vị chủ nhà, hiện đang ngồi ở ghế đối diện. 

“Cảm ơn em vì đã đến,” Lunaire mỉm cười thật duyên dáng. Sau đó, nàng giới thiệu các món trà được phục vụ trong buổi tiệc hôm ấy. Đa số là những loại quen thuộc mà Chismosa đã từng nếm thử ở tiệm hoa mà Lunaire làm chủ. Tuy nhiên, có vài loại khác biệt khơi gợi trí tò mò của cô.

Chismosa nhấm nháp một ít trà, trong đầu đã hình thành những câu từ đầu tiên cho bài viết nơi trang nhật ký. Kể từ khi gặp gỡ Lunaire đến giờ, một phần lớn nhật ký của cô đều đã kín ghi chú về các món thức uống ở tiệm hoa. Lần này cũng không ngoại lệ.

“Chị đã chuẩn bị thêm vài túi trà để em có thể mang về sau,” Lunaire lên tiếng. “Nhớ lấy nhé!”

“Vâng.” Chismosa gật đầu lia lịa. Trà ngon thế này sao cô nỡ từ chối chứ?

Trò chuyện được một lúc, Lunaire còn tặng cho cô những con tem có đính hoa tươi ở bên trên. Nàng đã tự làm chúng như một món quà tặng cho Chismosa, vì biết cô có sở thích sưu tầm. Dẫu biết thói quen tặng quà cho người khác của Lunaire, song Chismosa vẫn cảm thấy ngại khi được nhận nhiều thứ như vậy.

“Cứ nhận đi,” Lunaire nói. “Lần trước em mang nhiều hạt giống mới đến tiệm cho chị mà. Chị đã trồng chúng, một vài cây đã ra hoa rồi. Chị lấy hoa để làm thành tem cho em đấy.”

Chismosa nhìn ngắm từng cánh hoa mỏng và mượt như lụa đang bung nở trên con tem. Mới vài tuần trước thôi, chúng chỉ là những hạt giống vương vãi ở nơi cô đến làm nhiệm vụ. Sau khi xác định rằng mình có thể giữ lại chúng, cô đã mang ngay đến Tiệm hoa Elysium. Giờ thì thành quả đã ở đây rồi.

“Đẹp thật đấy,” Chismosa bình phẩm. Cô thật sự đã cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của món quà này rồi, giống như tình bạn giữa cô và Lunaire đang bắt đầu nở rộ vậy. “Cảm ơn chị.” Cô nói thêm. 

Buổi chiều yên ả trôi, nơi bàn trà, hai thiếu nữ trò chuyện vui vẻ. Trà trong tách đã cạn, Chismosa định rót thêm thì Lunaire đã ngăn cô lại.

“Chờ một chút! Chúng ta có thể đọc được thông điệp mà các lá trà đang muốn nói với em đấy.”

Chismosa tròn mắt. Cô đã nghe đến trào lưu bói trà đang thịnh hành ở Linkon dạo gần đây, chỉ là không ngờ Lunaire cũng hứng thú với nó. Nàng bảo cô hãy lắc nhẹ tách trà và chắt nước thừa ra ngoài, sau đó chìa tay ra đón lấy tách trà từ cô. 

“Để xem nào…” 

Cả hai nghiêng đầu về nhau và chăm chú nhìn vào đáy tách trà bằng sứ trắng. Một hình hài không xác định hiện ra ở đó, được tạo thành bởi những lá trà khô. 

“Trông nó giống một bông hoa, chị nhỉ?” Chismosa lên tiếng. “Cái này là thân, và cái phần trên là hoa…”

Lunaire gật gù tán thành: “Ừ nhỉ, giống thật đấy! Chị nghĩ đó là hoa ly.”

“Hoa ly thì có ý nghĩa là gì hả chị? Em mong đó là một điềm lành.”

Ngẫm nghĩ một lúc, rồi Lunaire trả lời: “Trong ngôn ngữ loài hoa thì hoa ly mang nhiều ý nghĩa khác nhau đấy. Nhưng nếu xét về thuật bói trà thì chị nhớ rằng nó ám chỉ một sự kết nối về mặt tâm linh.”

Chismosa “ồ” lên một tiếng đầy hào hứng và sự tò mò.

“Chị nói thêm cho em được không, Lunaire?”

“Được chứ. Nhưng trước hết, chúng ta sẽ cần thêm trà và bánh ngọt đấy!” Nàng mỉm cười. Hoàng hôn đổ dần trên khu vườn một màu cam đỏ rực rỡ. 

Trân trọng cảm ơn tất cả các nàng đã đem OC/MC đến tham dự tiệc trà cùng Lunaire.

05.2025

OCs thuộc về những người đã được nêu.

2 bình luận cho “[L&D Collab] Tiệc trà hoa xuân”

  1. Ảnh đại diện TL
    TL

    Nhỏ Glau có vinh dự được cùng các phu nhân lên trang nhất của Tiệm Dệt Mộng nè, ghen tị quá đi ( ꈍ⤙ꈍ)

    1. Ảnh đại diện Kỳ Kỳ

      Awww. Còn hai nhỏ nữa, phấn đấu lên luôn cho bằng chị bằng em 🌼

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ