Mừng sinh nhật của Lunaire.

“Chín mươi chín… Một trăm… Em mở mắt ra được chưa vậy hai?”
Lunaire nôn nóng hỏi, dù cô đã rất kiên nhẫn ngay lúc bắt đầu đếm từ số một.
“Được rồi.” Khi cô nghe giọng anh, cô cũng cảm nhận được ngón tay anh đang vuốt nhẹ lên má mình. “Mở mắt ra đi.”
Hàng mi dài mở lên một bên trước, rồi đến bên còn lại. Trong căn phòng tối hù, chỉ có ánh sáng phát ra từ mảnh trăng vắt vẻo bên ngoài lớp kính vô tận của anh và từ cây đèn cầy trước mắt. Nó đang ngự trên một chiếc bánh hình quả táo đỏ được trang trí bằng cánh hoa tươi xung quanh.
“Ôi! Bánh kem này!” Lunaire reo lên trong sự phấn khích. “Lại còn có… một nàng tiên?”
Bên trên quả táo làm bằng bánh ngọt là một mô hình, trông hệt như phiên bản thu nhỏ của Lunaire với đôi cánh đằng sau.
“Lu còn nhớ chiếc bánh sinh nhật đầu tiên anh làm cho em không?”
Cô gật đầu. “Nhìn kỹ thì chiếc bánh này trông giống cái hồi xưa nhỉ!”
Dòng hồi tưởng đưa cả hai trở về căn nhà thời ấu thơ. Khi đó, Lunaire đang ở tiểu học, còn Caleb thì học cấp hai. Anh nằng nặc bà dạy cho mình làm bánh vì muốn tặng Lunaire món gì đó thật đặc biệt. Chiếc bánh kem đầu tiên của anh được tỉ mẩn nặn thành hình táo đỏ, trang trí bằng hoa tươi. Đặc biệt, nó còn có vị mặn chát mà chẳng cái bánh kem nào trên đời có được. Tuy vậy, Lunaire vẫn ăn gần hết với nụ cười rạng rỡ. Mãi đến khi cô đi ngủ trong bộ đồ nàng tiên hoa mà cô không chịu cởi ra, bà mới nói cho anh biết cái bánh kem đó dở tệ ra sao.
Qua nhiều năm, bánh của Caleb làm mỗi lúc một ngon. Nhưng cái bánh mặn chát năm đó luôn có vị trí đặc biệt trong tim Lunaire.
“Lu thấy sao với phiên bản nâng cấp này?” Trở lại căn hộ của anh ở Skyhaven, Caleb hỏi cô.
Lunaire cúi xuống để quan sát chiếc bánh thật kỹ. Sau hồi lâu, cô đáp: “Dù chưa nếm thử, em thấy rất hài lòng. Lu chấm cho bánh của hai mười điểm. À, mười một. Vì có thêm mô hình tiên hoa bé xíu của em!”
Caleb cười toe toét đến tận mang tai. Anh xoa đầu cô, đáp: “Tất nhiên rồi. Năm đó, em thích tiên hoa đến độ nhất quyết không thay bộ đồ hoá trang từ sự kiện trên trường ra mà. Giờ thì em có thể giữ lại nàng tiên hoa này rồi.”
Gương mặt Lunaire đỏ lựng. Cô cúi mặt, lí nhí vài lời:
“Thế mà em cứ tưởng năm nay hai sẽ không làm bánh cho em nữa đấy.”
Chuyện làm bánh kem tặng nhau dường như đã trở thành thói quen của hai người mỗi năm. Lunaire đã mong chờ cả ngày hôm ấy, khi đi cùng anh từ Linkon đến Skyhaven, thăm thú rất nhiều địa điểm đến mỏi rã cả hai chân. Nhưng bữa tối ở nhà hàng trôi qua mà không có chiếc bánh kem nào được mang ra, thật sự cô đã có chút thất vọng. Ai mà ngờ rằng anh để dành chiếc bánh này đến cuối ngày đâu chứ.
“Có phải em đang nghĩ đến chuyện tính sổ anh thế nào nếu quên bánh thật không?” Caleb bật cười.
“Hmm. Có thể lắm.” Lunaire giả vờ trưng ra bộ mặt nghiêm trọng, nhưng dù thế nào cũng chẳng giấu nổi nụ cười của cô. “Cơ mà hôm nay em được nhiều quà thật đấy. Em được dẫn đi chơi, đi ăn, còn cả mô hình vòng quay máy bay anh làm nữa…”
Cả hai cùng đưa mắt nhìn món quà lúc sáng anh tặng, giờ đây những chiếc máy bay tí hin rực rỡ ấy đang đung đưa bên cạnh đĩa bánh kem. Caleb nói:
“Mới có một năm không đón sinh nhật cùng nhau thôi mà em đã quên cách được anh chiều chuộng thế nào rồi hả, bé con?”
Lunaire không đáp ngay. Có thứ gì đó bắt đầu trào dâng trong lòng. Một thứ cảm giác khó chịu khi nghĩ về ngày sinh nhật năm trước. Phải rồi, năm đó, bố mẹ nuôi đã tổ chức cho cô một buổi tiệc thật lung linh, như thể cố giúp cô quên đi cái thảm kịch vào mùa hè vừa qua. Nhưng dù có gượng cười, Lunaire vẫn không thể nói với họ rằng mình đã hoàn toàn vượt qua được chuyện Caleb không còn có thể chúc mừng cô hằng năm được nữa.
Sau cùng, Lunaire đành chấp nhận sự thật: có những vết thương mà cô mãi mãi không thể chữa lành. Cô đắp lên lỗ hổng trong trái tim bằng những nụ hoa thật đẹp, để những người cô yêu quý không còn thấy mà xót thương cho cô nữa. Như thể thời gian đã đóng băng và chỉ chuyển động trở lại kể từ khi cô biết Caleb vẫn còn sống, ở nơi vết thương không thể lành đó mới bắt đầu nở hoa.
Và giờ, anh đang cố bù đắp cho cô một năm vắng mặt đó bằng thật nhiều quà cáp, thật nhiều nụ cười. Nhưng dường như anh đã lỡ nhắc chuyện không nên nhắc tới rồi.
“Lu? Anh…”
Mũi Lunaire cay cay, hẳn là do nến. Dù thế, cô vẫn mỉm cười:
“Sinh nhật năm nay vui hơn tất cả những năm trước đó. Vì em được dành cả ngày bên Caleb mà!”
Họ chẳng thể vờ như nỗi đau không còn tồn tại, rằng chuyện Caleb thất hứa dự sinh nhật cô năm ngoái chưa hề xảy ra. Nhưng hiện tại mới là quan trọng nhất. Hiện tại, họ đã tìm thấy nhau một lần nữa. Như thế là đủ.
Ánh nến hắt lên nụ cười của anh từ phía đối diện. Anh nói:
“Vậy em ước đi.”
Lunaire gật đầu, rồi nhắm mắt. Hai tay cô đan vào nhau thật chặt. Tiếng lòng cô đang thủ thỉ điều ước mỗi năm đều giống hệt nhau:
Ước gì năm sau, Caleb cũng sẽ đón sinh nhật với mình thế này.
Nến vừa thổi tắt, Lunaire ngước mắt lên nhìn nhưng Caleb không còn ngồi ở đối diện nữa. Hẳn anh đã đổi chỗ để ngồi ngay cạnh cô trong lúc cô nhắm mắt. Trước khi cô kịp quay sang thì anh đã nhanh tay quẹt một lớp kem từ chiếc bánh lên mũi cô.
“Ơ…”
Còn chưa kịp định thần, Lunaire đã nhận được một cái hôn từ anh, ngay ở nơi lớp kem còn vương.
“Bánh sinh nhật của em năm sau sẽ còn ngon và đẹp hơn nữa. Hứa đấy.” Anh nói, như thể anh là vị thần vừa nghe thấy điều ước của cô.


Để lại một bình luận