Khi những hạt tuyết đầu mùa vừa rơi, em và Xavier cùng chia sẻ một chiếc hoodie và từng chiếc ôm ấm nồng.
Xavier x Reader (MC)
✦ Tags: lãng mạn, ngọt, đời thường.
✦ Độ dài: 1111w
✦ Dệt theo request của Wytchie Pie.

Mùa đông chào đón Linkon bằng những hạt trắng ngần nhẹ rơi. Vài hạt sà xuống bên vệ đường, vài hạt phủ lên mái nhà. Vài hạt khác chọn cho mình chỗ ngồi ngay bên ô cửa sổ để mở, nhìn vào bên trong căn phòng ấm cúng của một cặp đôi vừa mới tỏ lòng với nhau.
“Nhìn nè, Xavier! Tuyết rơi rồi!” Em hân hoan nói, bàn tay trần vươn ra bên ngoài ô cửa chỉ để đón tuyết đầu mùa.
“Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ có tuyết mà,” giọng anh vọng lại từ phía sau. Anh ngắm tuyết cùng em một lúc, rồi mái đầu bàng bạc tựa lên vai em một cách lười biếng khi anh xoay người đứng ngược hướng với em. Em vội đưa tay phủi đi mấy bông tuyết vừa quyết định đáp xuống mái tóc anh.
Vừa hay lúc đó có một cơn gió lớn quét qua, em khẽ rùng mình. “Úi, lạnh quá!”
Xavier đứng thẳng dậy, choàng tay qua người em để kéo em vào lòng. “Thế mà lúc rời khỏi nhà, em còn chẳng chịu mang thêm áo ấm cơ đấy.”
Cả khuôn mặt em áp vào ngực của Xavier, bị anh giữ chặt. Em chống chế đáp: “Thì em có đi đâu xa đâu? Chỉ là đi lên nhà anh thôi mà, đâu cần phải mặc thêm nhiều áo…”
Vừa dứt lời thì em hắt xì một cái. Xavier vội đóng cửa sổ, sau đó kéo em vào sofa cùng mình.
“Thời tiết chuyển mùa dễ gây bệnh đấy. Nếu em đã không mặc đủ ấm để ra ngoài thì hãy ở lại đây đi.”
Nghe anh nói vậy, em tự hỏi liệu đó có phải là cái cớ của anh để giữ em lại chơi lâu hơn không nhỉ. Em và Xavier tuy quen biết đã một thời gian, nhưng chính thức hẹn hò với nhau là chuyện mới xảy ra đây thôi. Em chưa bao giờ ở lại nhà anh quá muộn. Nhưng xét cái ánh mắt như đang nài nỉ đó của anh, em nghĩ chuyện ra ngoài đón tuyết đầu mùa có thể gác lại vậy.
Thế là em và Xavier quyết định ở lại nhà anh chơi điện tử. Xavier bỏ một băng đĩa trò chơi đối kháng vào máy và đưa cho em một tay cầm. Dù anh đã điều chỉnh nhiệt độ phòng, em vẫn thấy hơi lạnh. Càng lúc em lại càng ngồi sát lại anh trên sofa hơn để tìm thêm hơi ấm.
Xavier mặc một cái hoodie rất to, trông nó rộng hơn loại thường ngày anh hay mặc nhiều. Ban đầu em còn nghĩ anh mua nhầm kích cỡ áo, nhưng với thời tiết thế này, em hiểu vì sao anh lại chọn nó.
“Nè, Xavier. Chia cho em một chút hơi ấm được không?” Em nói trong lúc kéo nhẹ áo anh.
“Để anh lấy cho em một cái áo khác nhé?”
“Không. Em thích cái này cơ.” Em kiên quyết nắm lấy gấu áo của anh. Có bạn trai để làm gì khi ta chẳng thể nhõng nhẽo bày yêu sách?
Xavier bật cười khẽ. “Thôi được. Nhưng anh sẽ không cởi nó ra đâu. Nếu em muốn nó, em sẽ phải làm cách khác thôi.”
“Hả?”
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của em, Xavier bình thản nói: “Chủ cửa hàng bảo với anh loại áo này được làm bằng chất liệu co giãn, có thể vừa hai người đấy.”
Em tròn mắt nhìn anh. Rõ ràng anh đang âm mưu gì đó, nhưng em chưa thể chứng minh, chừng nào anh còn trưng ra bộ mặt ngây ngô như vậy.
“Anh bảo rằng… chúng ta có thể thử mặc chung áo hả?” Em hỏi lại.
Khóe miệng của Xavier nhếch nhẹ. “Là em đề nghị như vậy đấy nhé. Anh chỉ muốn thử độ co giãn của chiếc áo này, xem nó có đúng như quảng cáo không ấy mà.”
Em còn chưa kịp đáp gì thì Xavier đã vén chiếc hoodie lên. Bên trong anh còn một lớp áo ấm nữa. Được mời như thế, chắc chắn em sẽ không từ chối. Em ngồi vào lòng Xavier với cảm giác là lạ như thể mình vừa rơi vào một cái bẫy, trong khi chính em là người định bày trò trêu ghẹo anh từ đầu.
Em chui vào trong hoodie của Xavier thật vụng về, lại vô tình cụng đầu vào cằm anh. Xavier chỉ bật cười, xoa xoa nhẹ đỉnh đầu em. Anh giúp em yên vị trong lòng mình, với khuôn mặt lộ ra từ cổ áo.
“Trông chúng ta có giống một con chuột túi không chứ?” Em không nén được tiếng cười. Chiếc áo đúng thật là có thể chứa được cả hai, và nó cực kỳ ấm. Tất cả mọi ấm áp của Xavier đang bao bọc quanh em. Ngay cả mùi hương của anh cũng vấn vương khắp, như thể em đang chìm trong lòng anh vậy.
“Tay cầm của em đây.” Xavier luồn vào trong áo chiếc tay cầm màu tím của em. Cái của anh có màu vàng. Chúng là một cặp theo chủ đề trăng sao, lại còn có nút bọc hình thỏ trắng vô cùng đáng yêu.
Nhưng em khó mà tập trung vào trò chơi trong vị trí này được. Thấy em loay hoay, Xavier hỏi:
“Em không nhìn thấy nút điều khiển nếu ngồi như thế này nhỉ?”
Sau nhiều lần chơi điện tử cùng Xavier, em đã quen với chiếc tay cầm này từ lâu. Em đáp: “Thật ra em đâu cần nhìn nút nữa. Em chỉ đang điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất thôi.”
Xavier chiều theo ý em. Anh vòng cả hai tay qua người em với chiếc tay cầm màu vàng ở trước bụng em. “Anh cũng đã ghi nhớ hết mọi nút điều khiển rồi.” Anh thầm thì. Cằm anh lại nhẹ đặt lên phía trên tóc em. “Như thế này em thấy ổn rồi chứ?”
“Hoàn hảo luôn.” Em mỉm cười hạnh phúc, tựa lưng vào anh cứ như anh là một chiếc gối ôm vô cùng êm ái. “Em nghĩ mình có thể chơi thêm vài ván nữa.”
“Vậy thì em phải ở lại đây lâu hơn một chút rồi.”
Trời dần về khuya. Tuyết rơi mỗi lúc một dày bên ngoài. Ván điện tử trên màn hình lớn đã kết thúc từ lâu nhưng vẫn chưa được tắt. Trên sofa, em cứ thế ngủ thiếp đi trong lớp hoodie của Xavier và cái ôm dịu êm của anh.

Để lại một bình luận