Một thiên thần và một ác quỷ, một vụ đánh cược và ba hạt giống.

。゚•┈୨♡୧┈•゚。

Truyện ngắn siêu nhiên, đời thường, gia đình, tình bạn.

。゚•┈୨♡୧┈•゚。

Được truyền cảm hứng từ những câu chuyện trong tôn giáo của mình, những “hạt giống tâm hồn” và câu nói của đại văn hào Shakespear: “Không có gì là tốt hay xấu, nhưng suy nghĩ khiến nó trở thành như vậy.” (There is nothing either good or bad, but thinking makes it so. — Hamlet); mình viết câu chuyện này với hy vọng rằng con người sẽ luôn chọn hướng thiện. Dù cuộc sống có thế nào, một suy nghĩ tốt, một cử chỉ đẹp bạn làm cho người khác hay cho chính bản thân bạn, nó sẽ là ánh nắng, là đất tốt, là nước tưới cho hạt giống trong tâm hồn bạn nở rộ.

Một

Ngày xửa ngày xưa, có một chuyện kể về các thiên thần coi sóc hoa cỏ ở Vườn Địa Đàng cùng những hạt giống của họ. Các thiên thần ấy đem hạt giống gieo vào lòng mỗi con người trên mặt đất, và khi kiếp người đã qua, chính Thượng Đế sẽ thu lại quả ngọt từ những hạt giống ấy. Đó là mọi điều tốt đẹp mà con người đã làm được suốt cả đời mình. Lại có những hạt giống hư nát, không sinh hoa trái tốt. Chúng bị ném ra khỏi Thiên Đàng, xuống tận đáy lửa rực nơi Địa Ngục…

Đây là câu chuyện về một thiên thần và ba hạt giống của ngài.

。 ゚ ꒰ঌ ✦໒꒱ ༘*.゚

Ngày nọ, như bao ngày khác dài đằng đẵng không có điểm kết thúc trên Thiên Đàng, vị thiên thần vốn chỉ là một chân quét lá bên ngoài cổng Vườn Địa Đàng bỗng dưng được triệu tập vào trong. Cậu vừa háo hức vừa lo lắng khi nhận nhiệm vụ mới của mình.

Vị Tổng lãnh Thiên thần già nua trao cho cậu một túi hạt giống và nói:

“Hãy bay đi và gieo hạt vào những đứa bé sơ sinh đầu tiên mà ngươi thấy được.”

Thiên Thần Nhỏ lén nhìn vào bên trong chiếc túi. Có ba hạt giống y hệt nhau nằm gọn ghẽ như đang ngủ say. Lần đầu tiên được giao trọng trách cao cả như vậy, cậu không khỏi tò mò. Cậu hỏi:

“Thưa ngài. Chúng là những hạt giống gì vậy?”

“Hạt giống của Cây biết điều thiện và điều ác.”

“Thế thì làm sao tôi biết hạt nào là thiện và hạt nào là ác?”

Tổng lãnh Thiên thần mỉm cười khiến cho khóe mắt hằn lên nếp gấp thời gian. Phải chăng ngài ấy đã tồn tại từ rất, rất lâu trước khi tất cả những thiên thần này có mặt ở đây, từ khi con người đầu tiên bị đuổi ra khỏi Vườn Địa Đàng?

“Ngươi sẽ biết câu trả lời khi những hạt giống của ngươi nảy mầm, sinh hoa kết trái và cuối cùng trở về với ngươi.”

Lúc ấy, Thiên Thần Nhỏ chẳng hiểu gì cả, vì vốn dĩ cậu chỉ mới được ban cho sự sống cách đó không lâu. Cậu nghĩ rằng, khi mình đã già nua như vị Tổng lãnh Thiên thần kia, và thời gian đối với cậu chẳng còn nghĩa lý gì nữa trong sự vĩnh hằng, thì may ra cậu mới hiểu được cách vũ trụ này vận hành.

Thiên Thần Nhỏ nhìn ba hạt giống bé xíu trong tay. Chúng sẽ quay trở lại với cậu chăng? Hay chúng sẽ mục rữa nơi lửa Địa Ngục? Nếu cậu gieo hạt ác cho con người, lẽ nào chính cậu sẽ đẩy họ vào nơi đời đời phải than khóc đó sao?

Thiên Thần Nhỏ nhìn lên, tìm kiếm câu trả lời cho nỗi lòng mình, nhưng vị Tổng lãnh già nua đã biến mất tự lúc nào.

Thế là, Thiên Thần Nhỏ cất cánh bay đi. Cậu đem ba hạt giống qua một chặng đường dài để đến thành phố nọ. Cậu đi nửa ngày trời nhưng vẫn chưa gặp được đứa trẻ sơ sinh nào để trao cả, vì những em bé khác đều đã có hạt giống của mình. Mãi đến chiều muộn, Thiên Thần Nhỏ dừng chân bên một thị trấn ngoại ô, và chợt nghe tiếng khóc của trẻ con vọng ra từ ô cửa sổ để mở.

Thiên Thần Nhỏ nhìn vào trong. Một bé trai đang khóc oe oe trên giường. Nó chưa mang hạt giống nào cả, và cậu mừng rỡ bay vào trong.

Đứa trẻ ngừng khóc và giơ tay về phía thiên thần khi cậu đến gần. Bỗng cậu nhớ về một câu chuyện giữa các thiên thần cùng cấp với mình trên Thiên Đàng, rằng trẻ con có thể thấy được họ. Nhưng chúng sẽ mất “con mắt thiêng liêng” ấy khi bị những thứ ở trần gian che phủ qua năm tháng khi chúng lớn dần lên.

Thiên Thần Nhỏ lấy một hạt giống trong túi ra và đặt nó vào lòng đứa trẻ. Nó ngọ nguậy một chút rồi khẽ khép đôi mắt lại. Khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, thiên thần hôn tạm biệt lên trán đứa trẻ rồi rời đi.

Đi một lúc nữa, thiên thần bắt gặp một đứa bé khác chưa có hạt giống đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi êm ái, sang trọng. Dường như cô bé này may mắn hơn cậu bé ban nãy, vì em được sinh ra trong một gia đình khá giả. Nhưng trên Thiên Đàng thì các linh hồn đều như nhau, không phân biệt giàu nghèo. Thế nên Thiên Thần Nhỏ cũng bay vào trong, trao cho đứa trẻ hạt giống thứ hai và hôn lên trán nó. Nó tỉnh giấc và đưa đôi mắt to tròn, đen láy nhìn lên cậu. Khóe miệng nó như đang mỉm cười.

Thiên thần đã gần hoàn tất sứ mệnh của mình. Cậu nắm trong tay hạt giống thứ ba và lơ lửng trên mái những ngôi nhà xập xệ, san sát nhau. Rồi cậu nghe một tiếng khóc chói tai vang lên. Khi tìm ra được nơi âm thanh ấy xuất phát, thiên thần nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong lớp vải vụng về dưới gốc cây. Cậu bay đến gần và thầm xót thương cho số phận của nó. Có lẽ nó đã bị bỏ lại đây, một mình, chẳng biết ai là người đã mang nó đến thế giới này. Thiên thần khẽ ôm đứa trẻ vào lòng và trao cho nó hạt giống cuối cùng. Cậu cũng không quên hôn lên trán nó như một lời chúc lành trước khi người dân nghe được tiếng khóc và đổ đi tìm đứa trẻ.

Thế là Thiên Thần Nhỏ đã trao được ba hạt giống của mình. Cậu bay lên cao, thật cao khỏi những mái nhà của thị trấn kia và chạm đến tầng trời. Từ trên mây, thiên thần nhỏ nhìn xuống những hạt giống của mình. Ba đứa trẻ. Ba mảnh đời khác nhau. Nhưng chúng đều đã có hạt giống cho riêng mình. Nguyện ước sao cho tất cả chúng đều là những hạt thiện, và rồi sẽ trở về cùng cậu trên Thiên Đàng.

。 ゚ ꒰ঌ ✦໒꒱ ༘*.゚

Vài năm sau đó, Thiên Thần Nhỏ trở lại thị trấn nọ, nơi cậu đã trao ba hạt giống. Các hạt giống không nảy mầm ngay, mà sẽ mất vài năm để ủ. Khi con người dần lớn lên, có hiểu biết về lẽ phải, lúc ấy những mầm cây mới bắt đầu đâm chồi.

Và kìa, thiên thần đã nhìn thấy cây non nở ra từ các hạt giống cậu đã trao đi. Giữa đám trẻ con đang nô đùa trên sân, cậu bắt gặp hai đứa trẻ đang chuyền một trái bóng sặc sỡ cho nhau và cười vang. Đó là hạt giống thứ nhất và hạt giống thứ ba. Thiên Thần Nhỏ nhớ được chúng vì lẽ người làm vườn sẽ không quên từng nhánh cây, từng bông hoa họ trồng.

Đứa trẻ tên Trọng – hạt giống thứ nhất trông cao và khỏe hơn bạn cùng trang lứa. Nó đá thật mạnh trái bóng về phía Nhân – hạt giống thứ ba. Thằng bé không bắt kịp, chỉ có thể đuổi theo vật tròn tròn đầy màu sắc khi nó lăn dài hết đoạn đường, rồi lọt vào vòng tay đang đón lấy của một cô bé.

Đứa trẻ xinh xắn với hai bím tóc tết gọn nhặt trái bóng lên và đưa cho Nhân. Nó đưa mắt nhìn lũ trẻ đang chơi đùa và ước ao mình cũng được hòa vào đó.

“Cậu muốn chơi cùng bọn mình không?” Thằng bé tên Nhân hỏi.

Trông con bé rất muốn nói “có” nhưng nó lại chỉ lắc đầu. Từ phía xa, có tiếng phụ nữ gọi lớn:

“Tâm! Nhanh lên! Mày còn đứng đó làm gì? Trễ học bây giờ!”

Đứa con gái buồn bã nhìn đám bạn đồng trang lứa, rồi nó kéo chặt chiếc ba-lô nặng nề trên vai và đi một mạch về phía người phụ nữ kia. Bà ta buông lời quát nạt và đẩy mạnh con mình vào xe.

Thiên Thần Nhỏ nhìn theo chiếc ô-tô màu trắng đi khuất về phía hoàng hôn. Con bé đó là Tâm, người mang hạt giống thứ hai. Nhưng hạt giống này chưa nảy thành cây non như hai hạt giống còn lại, mà nó mới chỉ nhú lên một cái mầm bé xíu. Thiên thần tự hỏi, phải chăng những chiếc gai nhọn chực chờ xung quanh mầm non kia chính là lý do nó chẳng thể phát triển được?

“Ngươi có muốn đánh cược với ta không?”

Thiên Thần Nhỏ giật mình quay sang bên cạnh. Một cậu bé khác đã đến ngồi bên cậu tự lúc nào. Cậu nghỉ chân tại chiếc ghế đá cũ dưới tán cổ thụ, trong hình hài một đứa trẻ để dễ dàng quan sát các hạt giống của mình. Trông cậu chẳng khác Trọng, Nhân hay Tâm, hoặc bất cứ đứa trẻ nào đang chơi đùa ở đó là mấy. Tuy vậy, chúng không biết cậu còn có một đôi cánh trắng tinh tuyền và một vầng hào quang trên đầu đã được che giấu đi nữa.

Còn người mới đến bên cạnh cậu trông cũng chỉ như một đứa trẻ vô hại. Nhưng đôi mắt của Thiên Thần Nhỏ nào phải mắt phàm nhân. Cậu đã nhận ra Ác Quỷ ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn.

“Đánh cược ư?” Thiên Thần Nhỏ lặp lại. Các thiên thần và ác quỷ bao đời nay vốn ở hai phe đối lập nhau. Tuy nhiên, cậu chẳng thấy có lý do gì lại gây sự trước với hắn cả.

“Các hạt giống của ngươi.” Ác Quỷ nói. “Sao chúng ta không đánh cược để xem cuối cùng hạt giống nào sẽ về tay ngươi, hạt giống nào sẽ là của ta?”

Nụ cười gian xảo của Ác Quỷ hiện lên trên gương mặt trẻ thơ tạo ra một bức tranh đối lập. Thiên Thần Nhỏ không phải kẻ ngốc. Cậu hỏi:

“Tại sao ta phải đánh cược với ngươi?”

“Vì ngươi tò mò.”

Ác Quỷ đã đúng. Thiên Thần Nhỏ rất muốn biết ba hạt giống này rồi sẽ phát triển thành cây gì; là cây thiện hay cây ác? Cậu tạm giữ im lặng trong khi Ác Quỷ tiếp tục:

“Ngươi tò mò đến nỗi xuất hiện ở đây để quan sát những hạt giống của mình sau nhiều năm, như một người làm vườn chăm chỉ. Lũ thiên thần khác chỉ đến gieo hạt và rời đi. Nhưng ngươi ở lại. Và như thế càng làm cho lần đánh cược này trở nên thú vị.”

Thiên Thần Nhỏ nhướn mày. Tiếng Ác Quỷ cười khanh khách bên tai:

“Thế nào? Ngươi dám cược không? Ta và ngươi sẽ chỉ đứng quan sát, không can thiệp vào cuộc đời bọn chúng và mặc cho chúng tự phát triển. Nếu ngươi có thể giữ được một, chỉ một hạt giống thôi, ngươi sẽ thắng.”

Ác Quỷ ngạo nghễ cam đoan rằng hắn sẽ đoạt được hai, thậm chí cả ba hạt giống của thiên thần. Hắn nói tiếp:

“Sẽ thật vẻ vang biết bao khi thấy một thiên thần thất vọng về những linh hồn hèn mọn mà hắn đã dành bao nhiêu công sức chăm sóc.”

“Ngươi nghĩ mình sẽ thắng à?” Cuối cùng, Thiên Thần Nhỏ cũng đáp lời.

“Ta hiểu loài người hơn ngươi đấy, thiên thần ạ. Vẻ mặt kiêu ngạo của ngươi sẽ rất thảm thương khi nhận ra chúng đã phản bội lại kỳ vọng của ngươi và tất cả những hạt giống ngươi trao đều mục rữa.”

Thiên Thần Nhỏ quay lại nhìn hai hạt giống của mình đang vô tư nô đùa, và hạt giống còn lại nơi chân trời. Chẳng ai dại dột đi đánh cược với ma quỷ, chúng quá mưu mô, xảo quyệt. Nhưng cậu chọn đặt niềm tin vào mặt tốt đẹp của con người, và như vậy là đủ.

“Được.” Cậu đáp. Áng mây chiều ngả dần một màu đỏ rực.

Hai

Những năm tiếp theo của cuộc đời ba cô cậu bé kia thấp thoáng bóng dáng của một thiên thần. Tất nhiên, Thiên Thần Nhỏ không hề lộ diện trước đám trẻ ấy một lần nào nữa. Cậu chỉ âm thầm dõi theo từ phía xa, không can thiệp vào đời sống của chúng như giao kèo với Ác Quỷ.

Thiên Thần Nhỏ ghé thăm cậu bé tên Trọng vào một buổi tối. Trời đã khuya nhưng cậu bé chưa ngủ. Nó vẫn một mình ngồi ngoài hiên đợi bố mẹ. 

Người đàn bà trong chiếc váy đen khoét sâu ở cổ và chân bước từ xe hơi xuống. Trên người bà ta sặc một mùi nước hoa rẻ tiền. Bà chào tạm biệt người ngồi trên xe rồi bước vào con ngõ hẹp. Đôi giày cao gót hàng chợ khiến bà cảm thấy khó chịu khi đi trên con hẻm gồ ghề. Bà gỡ giày ra cầm trên tay, đi chân đất về nhà.

Từ xa, bà đã thấy đứa con trai mình đang ngồi ngoài cửa. Bà ta vội khoác lại chiếc áo khoác đã sờn chỉ của mình để che đi cơ thể, cũng mong che được cả mùi thuốc lá và rượu bia đã ám vào nữa. Nhưng đứa con của bà đã biết tất cả. Nó biết từ khi nó có trí khôn.

“Trọng. Sao chưa đi ngủ? Ba mày chưa về à?”

Thằng nhỏ lắc đầu. “Sao giờ mẹ mới về?”

Đồng hồ gần điểm mười hai. Người đàn bà chỉ khua tay rồi xua thằng bé vào trong.

“Mẹ đi công chuyện với mấy người bạn thôi. Còn thằng cha mày đi nhậu suốt từ sáng đến giờ còn chưa về!”

Trọng đón lấy chiếc túi xách bằng da giả của mẹ khi bà ngồi xuống ghế. Lớp trang điểm trên mặt bà trở nên quá sức đối với căn nhà tồi tàn, dù nó đã phai mờ đi ít nhiều. Ai cũng biết, mẹ của Trọng là người đàn bà như thế nào, và bà giao du với những ai. Có cả tin đồn rằng Trọng không phải là con trai ruột của bố nó, thế nên ông mới ghét hai mẹ con nó như vậy. Nó không nhớ được lần cuối cả nhà cùng ngồi bên mâm cơm ăn uống vui vẻ là khi nào.

“Mẹ…”

“Cái gì?”

Trọng ấp úng, rồi nó cũng lên tiếng:

“Ngày mai, lớp con có quyên góp cho những bạn vùng xa bị thiên tai…”

Chỉ mới nghe đến đó, mẹ nó đã lớn giọng:

“Quyên góp hả? Mày nghĩ nhà mình giàu có quá hả mà đi quyên góp?”

“Nhưng không cần nhiều đâu, chỉ cần vài ngàn là được rồi ạ…”

“Tao không có tiền.”

Trọng vẫn không chịu thôi, nó nói tiếp:

“Con cũng cần mua bút chì mới ạ. Và đồng phục của con bị rách rồi…”

“Rách thì tự đi mà khâu lấy. Còn tiền thì đi xin thằng cha mày ấy. Tao không có.”

Bà ta chỉ nói có vậy, rồi đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm. 

Việc gì phải cho tiền những người mày không quen biết chứ? Tất cả số tiền mày kiếm được là của mình mày thôi. Đừng quên mày đã phải làm những chuyện gì để có được số tiền đó. Chồng mày và đứa con trai ngu dốt của mày không xứng đáng với đồng tiền đó. Họ không cho mày được một mái ấm và tiền để tiêu xài. Họ không như cái gã giám đốc đã tán tỉnh mày hôm nay. Sớm muộn gì mày cũng bỏ lại quá khứ đau buồn tại đây mà đi tìm cuộc sống mới. Mày xứng đáng có được thứ tốt đẹp hơn một lần lầm lỡ này. Vậy nên việc gì phải quan tâm đến cái gia đình rách nát này nữa?

Tiếng nước xối xả từ vòi sen đã rỉ sét cũng không thể nào ngăn tiếng thầm thì của Ác Quỷ, đen tối như đám gai nhọn bủa vây xung quanh người đàn bà kia. Bà ta không hề hay biết rằng đứa con trai của mình đã mon men đến gần chiếc túi xách để trên bàn.

Trọng siết chặt hai tay lại. Mẹ nó sẽ không để ý nếu chỉ mất vài ngàn bạc lẻ đâu. Tiền đó là của những gã đàn ông ăn vận lịch sự cho mẹ nó. Nói trắng ra thì những đồng tiền đó đều không trong sạch. Nó vội chụp lấy cái túi và mở ra. Bên trong nào là son phấn, nước hoa sắp cạn bị đổ một ít ra ngoài, vài món đồ lặt vặt và một chiếc ví nhỏ. Nó lấy chiếc ví ra ngoài.

Trong ví có tiền. Số tiền không lớn nhưng nó chắc chắn nhiều hơn số tiền làm công của mẹ hay của bố nó mang về. Trọng nhìn trân trân vào mớ tiền giấy. Lòng nó cồn cào. Hai tay nó run rẩy. Nó chưa bao giờ ăn cắp, nhưng nó đã được dạy rằng lấy gì đó của người khác mà không hỏi là tội lỗi. Nó đứng đó một lúc, tự đấu tranh giữa việc lấy tiền và giữ cho lương tâm trong sạch. 

Cuối cùng, nó bỏ chiếc ví lại trong túi khi nước trong nhà tắm ngừng chảy. Nó đi một mạch về phòng ngủ, đôi tay vẫn còn run sau cơn cám dỗ vừa rồi. Nó đã thắng, nó không trộm tiền của mẹ. Nhưng nó biết chẳng có ai ở đó để mà khen nó. 

Ngày hôm sau, Trọng xếp hàng cuối lớp để chờ đến lượt mình bỏ tiền quyên góp. Những đứa trẻ đứng trước nó đứa nào cũng cầm theo năm, mười ngàn. Có đứa được cho hẳn năm mươi. Tay nó siết lại trong túi quần, rồi rút ra tờ tiền nhăn nheo sắp rách đến nơi, bên trên có ghi mệnh giá một ngàn.

Lúc đến lượt nó bỏ tiền vào ống, nó đã thấy ban cán sự lớp che miệng lại thì thầm to nhỏ và cười với nhau. Lớp trưởng nhìn vào tờ tiền của nó một cách khinh khỉnh. Trọng nhanh chóng bỏ tiền vào rổ rồi quay trở về chỗ ngồi. 

“Góp tiền mà có một ngàn rách rưới ai mà thèm.”

“Chắc nó để tiền đi mua đồ chơi hết rồi.”

“Cô nói nhà nó nghèo lắm, nhưng mà xin mấy ngàn thôi cũng không cho.”

“Chắc nó lấy tiền bố mẹ cho đi mua đồ chơi hết rồi.”

“Quyên góp như vầy thì kéo điểm thi đua của lớp mình xuống mất!”

Trọng cố gạt đi những tiếng rì rầm đằng sau. Nó cắm mặt xuống đất khi trở về chỗ ngồi của mình, một cái bàn ảm đạm ở cuối lớp dành cho học sinh cá biệt.

Những người khác nói gì về nó, hay về gia đình nó, Trọng đều cố bỏ ngoài tai. Đôi khi, nó rất buồn và muốn khóc. Nhưng nó luôn cố bám víu vào tia hy vọng rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Như những câu chuyện cổ tích mà cô bé nhà giàu tên Tâm hay đọc cho bọn nó nghe từ cuốn sách đắt tiền của cô: sẽ luôn có thiên thần hay ông bụt, bà tiên đến giúp đỡ, và mọi người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. 

Thế nhưng, có lẽ phép màu cũng là thứ đắt đỏ mà Trọng không mua được.

Mẹ nó bỏ đi trong một đêm trời mưa tầm tã. 

Đêm đó, bên trong căn nhà bừa bộn vang lên những tiếng đập phá, gào thét xen lẫn tiếng gió hú. Hai người lớn, một say xỉn, một dữ tợn đang ném đồ và những tiếng thóa mạ vào nhau. Đứa nhỏ ngồi co ro trong góc phòng, hai tay ôm đầu và nước mắt chảy dài.

Người đàn ông gầy gò với đầy hình xăm trổ trên nửa người cởi trần đang chửi thề và gọi tên con trai mình. Ông ta loạng choạng bước được vài bước rồi ngã thẳng xuống sàn, chai rượu hết sạch lăn vào một góc nhà. Người đàn bà nước mắt đã cạn khô, bà ta đẩy cánh cửa phòng ra và túm lấy chiếc túi đã được gói ghém từ trước.

Lúc đó, Trọng mới bật dậy tóm lấy cánh tay mẹ.

“Mẹ! Mẹ định đi đâu?” 

Dường như thằng bé có linh cảm chẳng lành từ mấy hôm trước, khi nó thấy bà len lén giấu gì đó trong tủ. Hóa ra là cái túi đồ này đây. Bà định bỏ đi từ khi nào? Tại sao không cho nó biết? Mẹ nó sẽ bỏ mặc nó ở lại trong căn nhà bất hạnh này sao?

“Mày ở yên đấy!” Bà ta hất tay nó ra một cách lạnh lùng. “Tao không muốn nhìn thấy mặt mày hay thằng cha mày thêm một phút nào nữa!”

Những tiếng nấc nghẹn ngào hóa gào thét. Thằng bé chạy theo và cố níu lấy vạt áo mẹ nó khi bà ta chạy ra ngoài màn mưa.

“Buông ra! Trọng! Tao nói mày nghe không? Tao phải đi!”

Gió tạt những giọt mưa như kim đâm vào thằng bé, khiến nó loạng choạng rồi ngã nhào. Người đàn bà kia có quay lại nhìn nó. Trong cái khoảnh khắc chia ly đó dường như tình mẫu tử khẽ lay động bà ta, nhưng vẫn không đủ để níu kéo bước chân người đàn bà đành lòng bỏ lại đứa con trai trong gió bão. Đứa trẻ khóc lớn gọi mẹ khi dáng bà ta khuất dần sau màn mưa.

Thiên Thần Nhỏ đã chứng kiến tất cả. Sau đó, hàng xóm truyền tai nhau người đàn bà đó đã bỏ đi theo một quý ông giàu có. Bà ta không quay về khu xóm nghèo nàn này một lần nào nữa, và cái cây non nở ra từ hạt giống thứ nhất bỗng chốc khô héo. Nhưng Thiên Thần Nhỏ chưa bỏ cuộc nơi Trọng. Cậu biết rõ rằng con người sẽ được tôi luyện qua những thử thách gian truân của cuộc đời, và cậu bé kia còn rất nhiều thứ phải học nữa.

Ba

Tâm ngồi lật đi lật lại những trang cuối cùng của quyển truyện cổ tích đã cũ. Đó là món quà của người mẹ đã khuất mà nó rất trân trọng. Quyển sách làm nó nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ khi còn mẹ bên cạnh, được ủi an và nuôi dưỡng bằng các câu chuyện nhiệm màu. Dù Tâm hiểu rõ, có đọc bao nhiêu lần đi nữa thì mẹ nó sẽ không quay về. Phép màu đó sẽ không xảy ra.

Tâm giở vở vẽ ra, nguệch ngoạc vài đường trên đó. Nó có thói quen vẽ vời những khi rảnh rỗi. Nó không nghĩ mình vẽ đẹp, nhưng đủ để tạo thành khung cảnh và hình dáng của các nhân vật trong sách truyện. Việc vẽ cũng giúp nó khuây khỏa phần nào, vì mẹ chính là người đã dạy nó vẽ.

Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra từ bên ngoài. Gương mặt bố nó với gọng kính hình chữ nhật ngó vào bên trong.

Ông không nói gì với con gái mà nhìn một lượt quanh phòng. Ông luôn kiểm tra con gái mình mỗi tối để chắc chắn rằng Tâm đã làm hết bài tập trước khi đi ngủ, và nó thì luôn cố hết sức để ông không phải thất vọng.

Hôm đó cũng vậy. Thông thường, ông sẽ chỉ kiểm tra bài tập rồi đi. Sách vở đã được cất gọn gàng sau khi học xong. Ông sẽ hài lòng. Vậy mà khi nhìn thấy quyển vở và sách để mở trên bàn Tâm, ông tức giận bước vào.

“Cái gì đây? Con đang làm gì vậy? Mấy tuổi rồi mà còn đọc cái thứ đó?”

Tâm giật mình. Cô đóng vội quyển sách lại, khoanh hai tay để che đi hình vẽ trên vở.

“Con đã làm xong bài rồi ạ. Và đây… đây là quyển sách của…”

“Bố đã nói bao nhiêu lần rồi? Đọc những thứ này không giúp ích gì được cho bài tập hết!”

Bố nó bất ngờ giật lấy quyển sách trên bàn và ném vào thùng rác cạnh bàn học. 

Đó là quyển sách của mẹ

Nhưng chưa hết, bố nó đã để ý thấy những nét bút chì tay nó không che hết toàn bộ. Ông kéo tay con gái ra và cầm quyển vở lên.

“Còn vẽ nữa à? Rảnh rỗi quá sao không học thêm bài?”

Tâm không trả lời. Nó đang sợ. Nó luôn sợ cơn thịnh nộ của bố dù ông trông rất hiền lành và có học thức. Ông không đánh đập hay mắng nhiếc thậm tệ như các ông bố bà mẹ khác, hay chính người mẹ kế đang sống cùng nó thỉnh thoảng vẫn làm. Nhưng giọng nói của ông luôn chứa đầy uy quyền khiến nó phải sợ sệt vì nó biết điều gì sẽ xảy ra khi nó làm ông thất vọng. Nó sẽ mất đi cả tình thương của người cha, chỗ dựa duy nhất còn lại của nó.

Quyển vở vẽ cũng cùng chung số phận với quyển sách, nằm gọn trong thùng rác. 

“Tập trung ôn thi đi. Đợt thi học sinh giỏi sắp tới con phải đứng đầu. Không phải nhất trường mà là nhất thành phố, nghe chưa?” 

Tâm như muốn hét lớn. Nước mắt nó chực dâng trào nhưng nó đã học được cách nén vào trong. Từ khi nào nhỉ? Chắc là từ năm ngoái, khi bố nó rước về một người phụ nữ và gần đây thôi, họ đã có một đứa con khác.

“Đây là lần cuối cùng bố cảnh cáo con. Đừng để những thứ nhảm nhí này gây ảnh hưởng tới việc học.”

“Dạ.” Tâm đáp một cách yếu ớt. Cánh cửa đóng sầm trước mặt nó khi bố ra ngoài. 

Tâm lao xuống sàn, nhặt lại những món đồ yêu quý của cô đã bị bố ném đi. Sao bố có thể vứt bỏ thứ đầy kỷ niệm của mẹ như vậy? Có phải vì giờ đây trong nhà đã đầy ắp hình bóng của người phụ nữ khác, của đứa con khác nên ông sẽ không cần đến mẹ và cô nữa? Nước mắt Tâm cứ thế chực trào. Cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn và học thật giỏi. Cô không bao giờ làm trái ý bố hay mẹ kế. Như thế có lẽ chưa đủ. 

。 ゚ ꒰ঌ ✦໒꒱ ༘*.゚

Khi nghe tiếng bập bẹ của em bé trong phòng, Tâm vừa đi ngang qua đó bỗng dừng lại nhìn. Con bé mới chỉ đặt chân vào trong phòng em trai mình một lần duy nhất, đó là khi đứa bé được đưa về nhà, cũng là cái ngày nó nhận ra sự tồn tại của nó ở đây chỉ là thừa thãi.

“A… M… Mam…”

Tiếng em bé vang ra từ trong phòng. Thằng bé kháu khỉnh đưa tay về phía người chị đang đứng bên ngoài và bật cười như đang muốn rủ vào cùng chơi. Có lẽ đứa em này không quá đáng ghét. Có lẽ chị em hai đứa đều có thể sống vui vẻ trong ngôi nhà này…

“Mày làm cái gì ở đó hả Tâm?”

Cô bé giật nảy người khi nghe tiếng quát. Trước khi kịp mở miệng, cô bỗng nhận một cái bạt tai trời giáng, kèm theo tiếng rủa xả không ngớt.

“Tao đã dặn bao nhiêu lần rồi, hả? Mày không được bước chân vào phòng con tao! Tuổi của mày không hợp với nó! Mày đến gần con tao rồi nó bệnh hay xảy ra chuyện thì mày có đền nổi không?”

“Con… Con xin lỗi mẹ…”

Từng giọt nước mắt nóng hổi lã chã rơi xuống. Nhưng người đàn bà không tỏ ra chút thương cảm. Bà ta tiếp tục mạt sát:

Mẹ à? Mẹ mày chết rồi! Tao còn cho mày ở lại đây, nuôi mày ăn học là phước cho mày lắm rồi!”

Nghe tiếng quát tháo, thằng bé đang chơi trong phòng cũng bật khóc. Người mẹ kế vội vã chạy vào trong ôm lấy con trai mình.

“Đúng là xúi quẩy! Mày làm con tao khóc rồi. Con trai tao sẽ là người thừa kế cơ ngơi nhà này. Nó có mệnh hệ gì thì mày cút xéo là vừa! Mày liệu hồn đó, con ranh!”

Tâm liên tục lắc đầu, lắp bắp lời xin lỗi. Người bố bước ra từ phòng làm việc và cau mày:

“Lại ồn ào gì nữa? Sao thằng nhỏ khóc dữ vậy?”

Người đàn bà quắc mắt nhìn Tâm. Chừng đó cũng đủ để ông bố đoán chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thay vì bênh vực con gái của mình, ông chỉ hờ hững:

“Đi về phòng đi.”

“Con chỉ muốn vào chơi cùng em…” Tâm lí nhí nói. 

“Thằng bé mới ốm dậy, không chơi bời gì hết. Mau về phòng làm bài tập đi.” 

Cái nhíu mày của bố nó là dấu chấm hết cho mọi sự thanh minh hay điều nó đang muốn nói ra. Tâm “dạ” một tiếng nữa thật nhỏ rồi lủi thủi quay trở về phòng. Người bố cũng bỏ đi để tiếp tục công việc đang còn dang dở. Chỉ còn người mẹ kế và đứa con trai bé bỏng trong phòng.

Phải rồi. Nó không phải là con của mày. Nó chỉ là một gánh nặng, một cái miệng ăn. Sau này phần gia tài của con trai mày sẽ phải chia cho nó. Khi nó lớn lên, hãy nghĩ cách gả đi thật xa để không phải thấy cái bản mặt của nó hằng ngày nữa… Rồi tất cả mọi thứ, cả cái cơ ngơi nhà này sẽ thuộc về con trai mày, và mày mà thôi…

Những lời thì thầm như dây leo đen tối bủa vây căn phòng, bủa vây tâm trí người phụ nữ đang dỗ con. Bà chẳng mảy may để ý đến Ác Quỷ đang đứng bên ngoài cửa sổ, nhoẻn nụ cười hiểm ác hệt như cái đêm mà mẹ của Trọng đã bỏ đi. Hắn vẫn giữ giao kèo, nhưng theo cái cách xảo quyệt đúng như bản chất của quỷ dữ: hắn không tác động trực tiếp lên các hạt giống của thiên thần mà ngày đêm rỉ vào tai những người xung quanh ba cô cậu bé kia, gieo vào họ mầm mống của cái ác. Rồi chính những ý nghĩ ác độc ấy trở thành lời nói, thành hành động. Chúng như cỏ dại. như gai độc bủa vây lấy tâm hồn. 

Ác Quỷ rời đi với vẻ mặt đắc thắng, biết rằng ở phía bên kia ngôi nhà, Thiên Thần Nhỏ đang quan sát hạt giống thứ hai của mình với một vẻ mặt đầy ưu tư. Cô bé đang khóc nức nở dưới chăn. Hạt giống trong lòng nó mãi mà chỉ mới chớm được một mầm cây yếu ớt, cố gắng chống chọi với cỏ dại và gai độc xung quanh.

Bốn

Người thân ruột thịt của Nhân đã vứt bỏ nó khi nó mới chào đời. Nó may mắn được bố mẹ nuôi nhận về, dù hai ông bà không khá giả gì. Cặp vợ chồng ấy đã lớn tuổi, lại còn hiếm muộn. Vì không có tiền chữa trị nên đành sống trong cảnh mái nhà thiếu tiếng trẻ con. Cho đến khi Nhân xuất hiện. Cả hai đã phải chạy vạy khắp nơi để hoàn tất thủ tục nhận nuôi thằng bé, không để nó phải vào trại trẻ mồ côi. Sạp cháo nhỏ và xe bánh giò của hai vợ chồng đã nuôi nấng Nhân. Ngày qua ngày, gia đình ba người trở nên đầm ấm như trong giấc mơ đã lâu của hai vợ chồng.

Họ luôn coi Nhân như là con trai ruột của mình. Nhân là một đứa trẻ hoạt bát và hiểu chuyện. Thằng bé cũng rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ cãi lời bố mẹ. Mỗi ngày nó đều dậy sớm phụ giúp hàng cháo của mẹ trước giờ đi học. So với bạn bè cùng trang lứa thì thằng bé dường như chín chắn hơn hẳn. Hàng xóm hay bảo rằng nó già trước tuổi. Nhân không biết vì sao nó lại già, vì nó vẫn còn nhỏ và ham chơi cùng bọn trẻ con gần nhà lắm. Nhưng khác với những đứa trẻ hay vòi vĩnh đồ chơi, Nhân không đòi bố mẹ mua gì cho mình, ngoại trừ một lần duy nhất.

Đó là gần dịp sinh nhật lần thứ mười của nó. Vào giờ giải lao ở trường, nó ngồi một mình ở ghế đá, tay ôm khư khư mô hình siêu nhân mà nó vừa được bố mẹ tặng. Mô hình đã cũ mèm, một cánh tay còn lỏng lẻo như muốn rơi hẳn ra nữa. Nhưng Nhân thích nó lắm. Thằng bé đã quen với việc sử dụng đồ cũ của đứa trẻ khác trong xóm. Món quà này cũng vậy.

Thế nhưng, khi nó nhìn sang đám bạn cùng lớp đang chơi ở đằng xa, nó cảm thấy tủi thân. Chúng không cho Nhân nhập bọn, bởi vì Nhân chỉ có đồ chơi cũ. Hầu như mọi gương mặt trong nhóm trẻ con đó đều từng là chủ nhân của các món đồ trong tay Nhân. Bọn chúng đã chơi đến chán ngấy và vứt trong xó nhà, trước khi bị mẹ mình dọn dẹp và đem đi tặng lại cho người khác. Người khác ở đây là Nhân.

“Nhìn kìa tụi bay. Đó là mô hình siêu nhân tao đã vứt từ tuần trước!” Đứa trẻ giàu nhất bọn, cũng có thể xem là “thủ lĩnh” của chúng lên tiếng.

Đám nhóc nhìn về phía Nhân. Một đứa cười cợt:

“Hôm trước mẹ tao nói có đồ cũ thì cho Nhân đi đó!”

“Ừ. Thằng Nhân luôn mặc đồ cũ của tụi mình ha.” Một đứa khác cũng tranh nói.

“Vì ba mẹ nó không mua đồ mới cho nó đó! Đồ chơi cũng không mua cho nó luôn.” Rồi đứa khác nữa lên tiếng.

“Tao nghe cô giáo nói nhà nó nghèo…”

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang bởi tiếng chuông báo kết thúc giờ chơi. Lũ trẻ ném cho Nhân một cái nhìn thương hại. Chúng nói đúng. Nhà Nhân nghèo nên phải xin về những thứ người khác bỏ đi. Lũ bạn học có lẽ vì còn quá nhỏ, chỉ nói những gì chúng nghĩ và nghe được từ người khác mà không biết rõ sức tổn thương mà lời nói của mình gây ra. Chúng chạy vào lớp, để mặc Nhân ngồi mãi ở đó với đôi mắt rưng rưng.

Thằng bé nghĩ rằng, chỉ cần có được một món đồ chơi mới dành cho riêng nó thôi thì lũ bạn sẽ không nhìn nó với ánh mắt thương hại nữa. Nó sẽ được mời vào cùng chơi. Nó sẽ có bạn bè. Vì thế mà nó đánh bạo hỏi bố mẹ nó về bộ lắp ráp mô hình siêu nhân mới toanh mà đám con nít trong lớp đã nhắc đến suốt cả tuần nay. Đó sẽ là món quà sinh nhật của nó. Một món quà thật đặc biệt.

Tuy nhiên, nó hay biết rằng thứ đồ chơi mà nó đòi lại quá sức chi trả với gia đình nó lúc ấy. Nó có để ý rằng mẹ nó phải làm thêm cháo để bán, hay bố nó phải đạp xe chở bánh giò đi về muộn hơn mọi khi. Nó biết họ đang cố gắng vì món quà sinh nhật dành cho nó. Trong lòng nó cảm thấy có chút day dứt. Nhưng nó vẫn quyết tâm có được thứ đồ chơi đưa nó vào nhập bọn cùng lũ trẻ trên trường. 

Thế rồi, vào một đêm giông bão, bố nó đạp xe về khuya. Vì không thể nhìn rõ đường đi trong màn mưa mà bố nó ngã nhào xuống đường. Những chiếc bánh giò nóng hổi lăn ra khỏi rổ, ướt đẫm. Người ta đưa bố nó vào bệnh viện. Hàng xóm báo tin cho mẹ con nó trong đêm đó.

“Con xin lỗi…” 

Nhân nghẹn ngào bên ngoài phòng bệnh. Nước mắt nó cứ thế trào ra không ngừng. Mẹ nó ôm vào lòng, vỗ về:

“Không sao đâu. Bố sẽ không sao mà…”

“Con chỉ muốn món đồ chơi đó… để… để các bạn chịu chơi cùng con…”

Nhân nấc lên trong khi nó thú nhận với mẹ. Mẹ nó dường như cũng hiểu ra sự tình. Nhiều lần bà cũng nghe cô giáo nói về việc lũ trẻ trong lớp chê bai gia cảnh của Nhân. Bà cũng tủi lắm, nhưng bà và chồng luôn làm tất cả để dành cho đứa con này mọi thứ tốt nhất. Có lẽ ông bà vẫn chưa làm đủ…

Người mẹ ôm Nhân vào lòng, chính nước mắt bà cũng đang rơi. Bà thầm thì:

“Xin lỗi con, Nhân ạ… Vì nhà chúng ta nghèo quá… Vì bố mẹ không mua nổi đồ chơi cho con…”

Nghe vậy, Nhân càng nức nở hơn bao giờ hết. Nếu bố nó về sớm hơn một chút thì sẽ không gặp phải cơn giông. Cho nên tất cả mọi lỗi lầm là do nó mà ra.

“Con xin lỗi…”

Thiên Thần Nhỏ đứng ở cuối hành lang, nhìn về phía hai mẹ con đang ôm nhau khóc. Lúc ấy, dường như Nhân đã hiểu ra rằng thứ nó cần không phải đồ chơi mới, mà là bố mẹ nuôi, những người tuy không mang dòng máu ruột thịt nhưng yêu thương nó từ tận trái tim.

Từ đó, mỗi khi nhìn thấy một chân đi cà nhắc của bố nó, Nhân lại nhớ về cái đêm kinh hoàng ấy và tự nhắc nhở mình về bài học nó đã học được. Nó không bao giờ đòi mua thứ gì từ bố mẹ mình nữa.

Năm

Các cô cậu bé cứ thế lớn lên trong sự theo dõi của thiên thần và ác quỷ. Cuộc đời của họ cũng có lúc giao nhau, như vào một chiều nọ, Nhân bắt gặp Trọng đang ngậm một điếu thuốc lá trong miệng.

“Cậu không được hút thuốc! Rất có hại cho sức khỏe đấy! Vả lại, tụi mình còn nhỏ…”

“Im đi!” Trọng ngắt ngay lời Nhân. “Tao thích đó, thì sao? Mày đừng xía vô.”

Trọng hút mạnh một hơi khiến nó bị sặc. Nó ho sặc sụa và phải gập cả người xuống. Khi đó, bọn nó mới có mười ba tuổi.

“Nếu để thầy cô hay bố mẹ biết được thì không hay đâu.” Nhân nói. Nó chỉ muốn nhắc nhở người bạn thuở nhỏ của mình.

“Tao cóc quan tâm.” Trọng đáp sau khi cơn ho của nó đã hết. “Mày giỏi mà đi mách lẻo đi! Tao không có mẹ, bố tao cũng chẳng thèm ngó tới tao.”

“Nhưng mà cậu cũng không nên chơi với bọn xấu nữa. Tụi nó rủ rê cậu nghỉ học, chơi bời, giờ còn hút thuốc…”

“Kệ tao!” Giọng của Trọng vang lên trong con ngõ vắng. “Mày quan tâm làm gì? Đừng nghĩ hồi nhỏ tao với mày chơi thân thì bây giờ mày có quyền coi thường tao.”

“Tớ không coi thường cậu. Tớ chỉ đang nhắc nhở cậu nên chọn bạn mà chơi.”

Trọng “hừ” mạnh một tiếng, rồi đẩy vai Nhân ra. 

“Như mày hả? Xin lỗi, tao học không giỏi như mày, cũng không ngoan ngoãn như mày. Mày chơi với tao coi chừng hư luôn đó.”

Nói rồi Trọng bỏ đi. Nhân nhìn theo cậu bạn, tự hỏi từ lúc nào mà Trọng lại thay đổi như vậy. Hai đứa từng là bạn chí cốt, lúc đó mẹ của Trọng vẫn chưa bỏ nó lại. Sau đó, nó trở nên đứa lầm lì hơn, hỗn láo hơn, và dường như nó không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa. 

Chuyện cũng mới xảy ra chừng hơn một năm. Nhân đã cố hết sức để giúp đỡ bạn. Bọn nó cũng cùng học chung một lớp. Nhiều lần, Nhân đề nghị kèm thêm cho Trọng ở nhà, nhưng nó bị từ chối. Trọng trốn tránh nó, như đang phủ nhận toàn bộ tuổi thơ tươi đẹp và tình bạn của hai đứa nó. Nhân biết nó không thể bỏ mặc bạn vào lúc này được, nhất là khi Trọng đang sa đà vào những tệ nạn khi giao du với bạn xấu.

Nhưng Nhân có thể làm gì đây? Nó chỉ là một đứa trẻ. Ở cái tuổi của nó, bạn bè vẫn còn ham chơi và dễ sa đọa. Điều may mắn của Nhân là gia đình. Tuy không dư giả, nhưng nó có bố mẹ nuôi, có một gia đình hạnh phúc. Không phải đứa trẻ nào cũng may mắn như thế.

Ngoài Trọng ra còn có một mảnh đời khác bên cạnh Nhân cũng đang gặp nhiều khó khăn. Đó là Tâm. Con bé có gia đình đầy đủ, có bố, mẹ kế và em trai. Họ có tiền có của. Ai ai nhìn vào cũng thấy một gia đình hạnh phúc. Nhưng sự thật nào phải thế. Đã nhiều lần, Nhân bắt gặp Tâm khóc một mình trên phố, hay ở một góc nào đó bên ngoài ngôi nhà sang trọng của họ. Mặc dù không học cùng trường nhưng từ nhỏ, thỉnh thoảng Tâm cũng ra sân chơi. Nó không nhập bọn cùng đám trẻ, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế đá. Đôi lúc, Nhân và Trọng cũng tới bắt chuyện, vì trông con bé thật buồn và cần bầu bạn. Chúng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Nhân luôn nhớ những hộp kẹo đắt tiền, hay những quyển sách tiếng nước ngoài mà Tâm chia sẻ với chúng, trước khi bị mẹ kế phát hiện và đánh một trận ngay tại sân chơi rồi lôi về nhà.

Nhân cũng muốn giúp Tâm, nhưng nó chẳng thể làm gì hơn ngoài đôi lời ủi an. Một chút nắng ấm, một vài hạt mưa mát lành len lỏi qua đám gai độc và cỏ dại cũng không thể khiến hạt giống của Tâm lớn lên là bao.

Một ngày nọ, con bé ngồi cạnh Nhân ở sân chơi. Nó hỏi:

“Sau này cậu muốn làm gì hả Nhân?”

Không cần nghĩ ngợi, Nhân trả lời:

“Mình sẽ vào dòng tu. Mình muốn trở thành một linh mục.”

Tâm không bất ngờ lắm, vì cậu bạn đã nhắc đến điều này một vài lần rồi. Nó khâm phục Nhân, vì thằng bé có trái tim thật nhân hậu. Và vì nó cũng được tự do chọn lựa con đường nó muốn đi nữa.

“Ganh tị thật đấy.” Tâm thì thầm.

“Hả? Tại sao?”

“Vì cậu biết rõ cậu muốn gì và sẽ làm gì.” 

Có muôn vàn khả năng mà một đứa ở tuổi mười sáu như bọn nó có thể làm. Nhưng sự lựa chọn của Tâm thật sự rất ít. Thậm chí nó còn không được lựa chọn.

“Thế cậu đi tu thật thì hai bác sẽ thế nào?”

“À… Gần đây mọi thứ đã ổn thỏa hơn rồi, nhờ có những người họ hàng xa giúp đỡ. Quán ăn của gia đình mình cũng sửa sang lại thêm được một ít, chuyện buôn bán cũng khấm khá hơn. Mình nghĩ nếu mình đi tu thì sẽ giúp được nhiều người hơn.”

Nhân lén nhìn Tâm. Theo ý của nó, con bé và Trọng là hai người nó muốn giúp nhiều nhất. Vả lại, nó thật sự tìm thấy được sự bình an ở nơi linh thiêng. Đôi lúc, nó có một cảm giác kỳ lạ, như thể có đôi cánh của thiên thần đang che chở, dìu dắt nó.

“Còn cậu thì sao?” Nhân hỏi sau khi thấy Tâm im lặng hồi lâu.

“Tớ sẽ đi du học. Cũng sắp rồi.” Tâm đáp, giọng nghe thật buồn. “Bố muốn tớ học y để sau này nối nghiệp ông. Nếu không đi, tớ sẽ phải lấy chồng sau khi học xong cấp ba như mẹ kế sắp đặt đó.”

Có lẽ người khác sẽ nghĩ Tâm đùa, nhưng từ nét mặt và hoàn cảnh của gia đình nó từ trước đến nay cho Nhân biết đó là sự thật. Người mẹ kế lúc nào cũng xem con bé như một kẻ dư thừa, ăn bám nhà họ. Nhân lên tiếng:

“Vậy cậu thật sự thích làm gì?”

Tâm buồn bã lắc đầu.

“Tớ thích gì cũng không quan trọng đâu.”

Nó muốn đáp rằng, nó thích vẽ và muốn trở thành một họa sĩ truyện tranh. Nó vẫn lén đọc những quyển sách cũ giấu dưới gầm giường, và thỉnh thoảng mượn truyện tranh của bạn cùng lớp đọc. Nhưng nó chưa bao giờ dám thổ lộ điều đó với bố và mẹ kế, vì nó hiểu rõ, họ sẽ không đời nào cho phép nó vẽ.

Thế đó, sở thích của nó không quan trọng bằng việc làm cho gia đình nó nở mày nở mặt. Hoặc theo như mẹ kế nó nói, “con gái lớn rồi thì gả quách đi cho xong chứ làm được tích sự gì?”. Sự tồn tại của nó trong nhà như một bóng ma, âm ỉ, u ám, khiến mọi người ai cũng khó chịu. Đâu như thằng em của nó, lúc nào cũng được bố mẹ yêu thương?

Đôi lúc Tâm trộm nghĩ, sao mẹ nó không đem nó đi theo? Hai mẹ con nó có thể vui vẻ sống cùng nhau trên thiên đàng, nếu thật sự có nơi đó tồn tại. Phải chăng con đường giải thoát duy nhất của nó là ra khỏi nhà? Nơi đó từng có thật nhiều kỷ niệm của mẹ, của gia đình ấm êm. Giờ đây, nó chỉ thấy lạnh lẽo và cô độc. Nó đã sẵn sàng bỏ lại nơi đó phía sau rồi.

Tâm nhìn Nhân một lần nữa. Nó nói:

“Cảm ơn cậu đã nghe tớ nói… Cảm ơn vì đã làm bạn với tớ suốt những năm qua…”

Nhân là người bạn duy nhất Tâm có. Người bạn thật sự khiến con bé có thể mở lòng. Như ánh sáng le lói trong cuộc đời buồn tẻ của con bé vậy. Nhưng nó đã quyết định tạm biệt tất cả mọi thứ ở đây để tìm kiếm một cuộc đời mới ở nơi xa. Biết đâu nó sẽ hạnh phúc hơn?

Thế là, ba hạt giống của Thiên Thần Nhỏ đã rẽ sang ba hướng hoàn toàn khác nhau.

Sáu

Cứ như vậy, dòng đời cuốn trôi ba hạt giống của thiên thần theo những ngã rẽ khác nhau. Rất nhiều năm sau, khi Thiên Thần Nhỏ quay trở lại góc phố năm nào, cậu vẫn mang hình hài một đứa trẻ, nhưng ba cô cậu bé năm xưa đã khác đi nhiều. 

Thiên Thần Nhỏ nhìn về phía sân chơi của lũ trẻ. Có một gã đàn ông say xỉn, miệng phì phà điếu thuốc, lảo đảo rồi ngồi bệt xuống gốc cột điện gần đó. Gã ngửa cổ lên chửi thề, chửi tất cả những con người đã đối xử tệ bạc với hắn, chửi cuộc đời lận đận của mình. Thật khó để nhận ra hạt giống thứ nhất khi giờ nó đã trở thành một cái cây đen sì không có lá, cằn cỗi và đầy gai độc.

Trọng đã bỏ dở việc học hành, lao vào con đường kiếm tiền từ sớm. Anh làm hầu như mọi công việc có thể kiếm được, từ khuân vác đến bảo vệ… Rồi vì giao du với bạn xấu mà sa đà vào con đường nghiện ngập, trộm cắp. Vừa ra tù vài tháng trước, giờ đây tiếng xấu đã truyền khắp nơi, chẳng ai muốn nhận anh vào làm. Vợ anh vì bất mãn nên đã đem con bỏ về nhà ngoại từ lâu. Trọng chỉ còn biết tìm đến bia rượu để trốn tránh sự thật. Anh trở về quê cũ nhưng hàng xóm cũng không muốn đến gần anh mà rước phiền toái vào thân. Người ta đều nói rằng anh hết thuốc chữa rồi. Chỉ có một người vẫn còn niềm tin nơi anh, ngày ngày vẫn trò chuyện và giúp đỡ anh. Đó là vị linh mục trẻ mới chuyển về đây cách đó vài tháng, cũng là người bạn thuở nhỏ của anh.

Từ phía đối diện có một người phụ nữ dắt theo đứa con nhỏ. Cô vừa trở về khu xóm nhỏ sau nhiều năm sinh sống nơi đất khách quê người. Những tưởng cuộc sống đáng mơ ước đó sẽ khiến cho hạt giống thứ hai phát triển vững vàng hơn, ấy vậy mà nó vẫn bị vùi lấp dưới um tùm gai nhọn. Tâm đã trưởng thành và thoát ra khỏi gia đình, cái nơi vốn dĩ phải cho cô cảm giác an toàn. Tuy vậy, những ám ảnh tuổi thơ vẫn bám lấy cô dai dẳng không dứt. Từng lời lẽ cay độc cứ thế xoáy vào trái tim cô như vết cắt không bao giờ lành lặn, để rồi lắm lúc cô thấy mình đứng giữa vực thẳm giữa sự sống và cái chết. Nhưng cô vẫn còn hy vọng; chỉ một tia sáng le lói níu kéo cô ở lại thế giới này, một lý do để hạt giống của cô vươn lên mạnh mẽ hơn trước đây.

Tâm mỉm cười nhìn đứa bé tóc vàng hoe chỉ trạc ba tuổi đang tung tăng chạy quanh sân chơi một mình. Có lẽ một ngày nào đó, cái cây của cô sẽ vượt qua được đám gai nhọn và nở rộ, để che chở và giúp hạt giống của con trai cô nảy mầm…

Xế chiều, có một vị linh mục trẻ đến nghỉ chân bên gốc cổ thụ. Cha nhìn đứa bé đang chơi đùa, rồi lại bắt gặp người phụ nữ lặng lẽ ở góc kia sân. Dường như ký ức thơ bé ùa về, và cha lại thấy cô bạn nhỏ nhắn với hai bím tóc tết gọn gàng thu mình lại trước thế giới xung quanh. Trong phút chốc, họ như đã nhận ra nhau. Vị linh mục đứng dậy, tiến về phía bên kia.

Thiên Thần Nhỏ ghé mắt nhìn. Hạt giống thứ ba nay đã trở thành đại thụ, cành lá xanh mướt vươn ra vững chãi như đang chở che cho mọi linh hồn tìm kiếm ủi an nơi vị linh mục trông coi xứ đạo này. Rồi cậu khẽ mỉm cười.

“Cuộc đời hãy còn dài.” Giọng nói của Ác Quỷ vang lên. “Không cứu vãn được hạt giống đầu tiên của ngươi nữa đâu. Còn hạt thứ hai thì lại quá yếu đuối. Hãy chờ xem! Bản chất con người vốn ích kỷ, tham lam và quá yếu mềm. Rồi chúng sẽ bị lửa Địa Ngục nuốt lấy mà thôi!”

Thiên Thần Nhỏ không cảm thấy tức tối hay lo âu chút nào. Cậu đáp:

“Vậy thì sao chúng ta không đánh cược một lần nữa? Như ngươi đã nói, cuộc đời hãy còn dài. Ta cược rằng ở nơi hạt giống thứ nhất của ta sẽ mọc lại một cây mới, xanh tốt hơn. Và cái cây từ hạt giống thứ hai sẽ vươn lên cao, cao nữa, trên mọi đám gai độc mà ngươi đã gieo rắc xung quanh.”

Ác Quỷ bị kinh ngạc bởi những lời ấy. Thiên Thần Nhỏ chỉ mỉm cười.

Cậu biết, con người vốn dĩ mong manh và dễ bị tội lỗi cám dỗ, nhưng cái ác không phải là bản chất của họCậu vẫn chọn tin vào loài người, vào ba cô cậu bé đang tiếp tục bước tới dù cho đường đời phía trước lắm chông gai, sa ngã. Qua nhiều năm quan sát những hạt giống của mình và thế giới này, cuối cùng thiên thần đã có câu trả lời, rằng chẳng có hạt nào là thiện và hạt nào là ác. Ba hạt giống của cậu, cũng như tất cả các hạt giống của thiên thần khác, chúng đều như nhau cả. Chính con người mới quyết định hạt giống của họ sẽ trở thành cái cây như thế nào mà thôi.

-Hết-

02.2022

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ