Chương Bảy

Khu rừng u tối hiện ra trước mắt. Cái lạnh trong hình dáng của một màn sương giá phủ khắp lối mòn. Có tiếng thì thầm ma mị, như hút lấy tất cả mọi thứ vào sâu trong rừng. Rồi ở lối mòn bỗng xuất hiện một cô bé trong bộ váy đen chấm đất, chân trần đạp trên nền tuyết, gương mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt đỏ rực như đốt cháy mọi thứ xung quanh. Từ khóe miệng hoàn hảo của nó rỉ xuống máu đỏ.

“Mirabelle…”

Tiếng gọi như vang vọng khắp khu rừng. Gương mặt con bé nhòe đi trong chốc lát rồi quay trở lại.

“Ra khỏi đây đi, Casper! Mau lên!” 

“Mình đang bị truy đuổi…”

“Hãy hứa với mình…”

Tất cả đều là giọng của con bé. Trời đất lại chao đảo. Tiếng súng vang lên và có thứ gì đó sượt qua bên tai. Một viên đạn bạc. Viên đạn găm vào thân gỗ nơi con bé vừa đứng. Nó di chuyển rất nhanh khiến đám cây xào xạc. 

“Casper!” 

Con bé hét lên một tiếng kinh động cả khu rừng. Nó lao tới gã đàn ông vừa sà tới tóm lấy vai đứa bạn của nó – một thằng con trai chỉ biết đứng như trời trồng không rõ chuyện đang xảy ra. Con bé rất khỏe, khỏe đến nỗi nó hất văng người đàn ông trưởng thành đang cầm súng kia ra xa. Hắn chưa kịp ngã hẳn xuống tuyết, con bé đã lao đến ghim chặt hắn vào thân cây và cắm phập hàm răng sắc nhọn của mình vào cổ hắn. 

Máu. Những giọt màu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng xóa. Răng nanh của con bé cứa vào lớp da thịt, rạch một đường thật sâu ngang cổ họng hắn. Hắn chỉ kịp giãy giụa vài giây trước khi chỉ còn là một cái xác khô, bị con bé buông tay thả tự do xuống đất. 

Con bé quay lại. Đôi mắt đỏ rực dần dịu lại, u buồn. Nó nhìn người bạn đang từng bước lùi lại khỏi nó, như thể nó là một con quái vật. Quả vậy. Nó là một con quái vật. 

“Mirabelle…” Thằng bé run rẩy. “B-Bồ… Bồ là cái gì vậy? Bồ có phải… có phải là Mirabelle nữa không?”

Thằng bé không nghe được giọng của chính nó trong tiếng tim đập mạnh. Chân tay nó bủn rủn. Nó không dám nhìn người đàn ông vừa bị cắt cổ kia, càng không dám nhìn đứa con gái nửa gương mặt đầy máu mà nó đã làm bạn suốt vài tháng nay.

“Mình nghĩ bồ đã biết câu trả lời.” Giọng con bé vang lên. Con bé có chất giọng của thiên thần, nhưng máu vẫn rỉ xuống từ khóe miệng nó. 

Mirabelle không bao giờ ra ngoài khi trời còn sáng. Mirabelle né tránh ánh mặt trời. Mirabelle có tốc độ và sức vượt xa người bình thường. Mirabelle kết liễu một người trưởng thành chỉ trong nháy mắt, bằng cách uống máu họ…

“Mình xin lỗi.” Con bé nói tiếp. Mỗi bước nó tiến đến gần là một bước thằng bé lùi xa hơn. “Mình xin lỗi vì đã liên lụy đến bồ, Casper ạ. Nhưng bồ sẽ ổn thôi. Mình hứa đó.”

“Ổn? Làm sao mình ổn được trong khi… trong khi mình đã biết bồ là… một…”

Mùi máu tươi xộc lên mũi khiến thằng bé choáng váng. Con bé đã tiếp cận nó từ khi nào. Đôi mắt con bé dán chặt vào nó, chiếc môi nhuộm đỏ trong máu khẽ tách ra, để lộ răng nanh dài và nhọn hoắt.

“Một con ma cà rồng.” Con bé nói. “Bồ có quyền căm ghét mình. Và bồ chắc chắn sẽ hận mình hơn sau khi mình làm điều này. Nhưng, Casper ạ, mình rất vui khi trái bóng của bồ lọt qua cửa sổ phòng mình hôm đó.”

“Bồ… Bồ muốn làm gì…”

Thằng bé không thể cất thêm tiếng nào được nữa. Nó thấy đôi mắt của con bé như hai vầng trăng đỏ ối treo trên đầu, soi vào tâm trí nó. Mùi máu biến mất. Thay vào đó là hương hoa hồng nhè nhẹ trong không khí. Gương mặt con bé lại thuần khiết như vốn có. Khi sắc đỏ tan dần trong đôi mắt của con bé, nó cất giọng âm vang như vọng lại từ một nơi rất xa:

“Đến lúc bồ phải về nhà rồi, Casper. Nhớ lời mình. Đừng bao giờ quay lại đây nữa.”

*

* *

Casper choàng dậy trong căn phòng tối om. Đầu nó ong ong, váng vất như sau cơn say. Nó ngồi dậy, cởi phăng chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi và quẳng nó sang một bên. Mắt nó liếc tìm chiếc đồng hồ điện tử. Đã hơn năm giờ sáng.

Casper chống tay lên đùi, vùi mặt và đầu vào hai lòng bàn tay. Cơn ác mộng kia lại đến với nó, và cũng như bao lần khác kết thúc trong cơn đau đầu dữ dội. Đã bao lâu rồi nhỉ? Năm năm? Khoảng đó. Những chuyện đã xảy ra cũng phai mờ dần theo thời gian. Đôi lúc nó tự hỏi liệu cơn ác mộng đó có thật hay chỉ do nó tự vẽ ra sau ngày hôm đó ở trong rừng. Sau khi Mirabelle biến mất.

Chẳng ai hay biết Mirabelle và bà Leah đã đi đâu. Họ rời đi lặng lẽ trong đêm, hoàn toàn biến mất khỏi thị trấn không chút dấu vết, trừ hộp quà Giáng Sinh chưa mở được trả lại bên hiên nhà Casper như lời từ biệt. Chuyện xảy ra trong những ngày đó như một làn sương trắng bao phủ tâm trí Casper. Nó chỉ nhớ mang máng nó chạy bộ cùng con Bánh Quy, và rồi gặp Mirabelle trong rừng. Con bé bắt nó hứa sẽ không quay lại đó nữa. Rồi vào chiều tối hôm ấy, xác một người đàn ông lạ mặt không phải dân thị trấn được tìm thấy trong rừng. Còn gia đình Mirabelle biến mất từ đó. Mặc cho bao nhiêu lần nó đập vào ô cửa kính gọi tên, con bé vẫn không đáp lại nó. Chẳng có gì cả. Không một lời giải thích. Không một cái ôm tạm biệt. 

Nó cứ suy nghĩ mãi lý do tại sao. Có người bảo rằng Mirabelle cần điều trị nên đã đến một thành phố khác. Có người cho rằng những chuyện xui xẻo ở Riverstroke là do con bé xúi quẩy. Nhưng chẳng một ai chỉ ra được Mirabelle đứng sau tất cả, từ chuyện sạt lở hồ băng đến cái xác trong rừng. Dần dà cái thị trấn này cũng quên đi con bé. Casper thì không.

Thỉnh thoảng, khi nó tập bóng một mình ở sân sau, nó sẽ ngó sang nhà bên một cách vô thức, hy vọng nơi đó sáng đèn. Mỗi khi bước ra ngoài, nó sẽ cố tình nhìn sang bên đó, chờ đợi tiếng nổ xe và lầm bầm chửi rủa của bà Leah. Khi chơi điện tử, nó lại mường tượng ra cách Mirabelle sẽ nói nó cần thao tác nhanh hơn, nên đánh chỗ nào hay né ở đâu… Cứ như vậy, nó sẽ không quên con bé.

Nhưng nó đợi một, rồi hai, rồi ba năm… Chẳng có tin tức gì từ con bé. Không một bức thư. Căn nhà u ám đó vẫn được giữ nguyên vì nó vẫn thuộc quyền sở hữu của gia đình con bé, dù cho nhiều người kiến nghị dẹp bỏ để xây mới. Đến một lúc nào đó, Casper cảm thấy như mình đã đạt đến giới hạn. Và nó thôi chờ đợi. Nhưng điều đó không làm cho những cơn ác mộng biến mất, hay khiến nó quên hẳn Mirabelle. Nó chỉ thôi tìm kiếm con bé giữa những gương mặt trên phố, nhất là khi có khách từ xa đến thị trấn. 

Không tài nào ngủ lại được nữa, Casper thay quần áo ấm rồi bước xuống nhà. Con Bánh Quy nhỏm dậy khi thấy nó, nhưng con vật đã khá già nua và chẳng còn hứng thú với việc chạy bộ mỗi sáng nữa. Giờ đây, nó chỉ thích nằm phơi nắng cùng lũ mèo hàng xóm.

Casper bước ra ngoài. Không khí lạnh khiến nó bừng tỉnh. Nó ngó sang nhà bên cạnh. Ngôi nhà cũ kỹ trông càng ảm đạm hơn khi bị bỏ hoang. Casper tản bộ dọc theo con phố vắng. Nó rời Riverstroke sau khi giành được một suất học bổng vào một ngôi trường danh giá dành cho các cầu thủ bóng đá nổi bật. Do trường ở khá xa quê nhà, nó chọn ở lại ký túc trừ những dịp lễ. 

Không thể phủ nhận nó có nhớ thị trấn yên ả này rất nhiều. Con sông lặng lẽ bao quanh một phần thị trấn với hồ nước đóng băng ở giữa. Những mái ngói đã vài trăm năm tuổi xen kẽ giữa các kiến trúc mới hơn. Hai bên đường là các quán ăn gia đình ấm cúng trong ánh đèn mùa lễ hội, tuy giờ chúng đều đang ngủ say, chỉ có mỗi cửa hàng tiện lợi vẫn mở thâu đêm. 

Casper để mặc cho đôi chân dẫn mình đến bên bìa rừng. Nó hít vào một ngụm không khí lạnh, nhưng trong lành và đầy mùi đất trộn lẫn với tuyết. Kể từ hôm đó, nó không bước vào rừng thêm một lần nào nữa. Khu rừng bị phong tỏa để điều tra án mạng trong vài tuần, và khi được mở cửa trở lại, dường như ai cũng ái ngại. Riêng Casper, khu rừng mang lại cho nó ác mộng và những cơn đau đầu âm ỉ. Ở đây chỉ có những ký ức nên bị chôn vùi; là khi phiên bản sáu tuổi của nó ăn phải quả dại, và lúc phiên bản mười ba tuổi của nó gặp Mirabelle lần cuối.

Con bé đó bây giờ thế nào rồi? Có lẽ nó cũng đã lớn và xinh đẹp hơn trước. Casper không giàu tưởng tượng, nên nó chỉ ghi nhớ mãi hình ảnh Mirabelle mười ba tuổi ngồi bên ô cửa sổ. Con bé là sự rung động đầu đời của nó. Nhưng điều đó đã bị cất giấu sâu trong đám cây, cũng như bao bí mật khác của khu rừng.

Một ngày loanh quanh thị trấn và chuẩn bị quà Giáng Sinh cho gia đình, bạn bè của Casper kết thúc bằng bữa tiệc họp mặt nho nhỏ tại sàn bowling. Chỉ vài tháng không gặp mà thằng Joe cư xử như thể đã xa nhau nửa đời người. Nó kéo Casper vào trong và sau đó gọi thêm vài đứa bạn cùng trường lớp cũ đến. Bữa tiệc không kết thúc trước nửa đêm. May mắn cho Casper vì nó đã lên đại học, nghĩa là giờ giới nghiêm không còn ràng buộc được nó nữa (dù chắc chắn mẹ nó và chị Casey sẽ cằn nhằn vào sáng mai cho mà xem!).

Nó đưa thằng Joe, giờ đã say mèm, ra ngoài quán và cố gọi taxi. Ở thị trấn nhỏ như Riverstroke, không ai chạy taxi vào đêm muộn thế này. Tụi nó đành gọi người nhà của thằng Joe đến đón. Trong lúc đứng chờ, thằng Joe nói lè nhè bên tai nói:

“Nè, Cas! Còn nhớ Jessica chứ hả? Ừm… Con nhỏ đó thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm mày đấy…”

Casper vừa vịn cánh tay Joe lại để ngăn nó ngã nhào xuống đường vừa nói:

“Lo thân mày trước đi. Tao mới đi mấy tháng mà mày thành ma men rồi à?”

“Không phải ai cũng may mắn như mày… Được học bổng xịn, có bạn gái xinh…”

“Bạn gái cũ.” Casper ngắt lời thằng bạn một cách khó chịu. Nó và Jessica đã chia tay từ lúc nó quyết định đi học xa. Lúc ấy quả thật rất khó khăn và nó phải cố làm sao giữ hảo cảm cho hai bên nhiều nhất có thể. Nó và Jessica đều đồng ý rằng tụi nó không thể yêu xa. Nào ngờ câu chuyện hoàn toàn biến thành một phiên bản khác qua lời kể của Jessica; rằng Casper là thằng vô tình không có trái tim và bỏ rơi bạn gái để tìm tình yêu mới nơi thành thị. 

“Ờ, thì bạn gái cũ…” Thằng Joe tiếp tục lè nhè. “Nhưng mà từ bé đến giờ, số mày luôn đào hoa đó, Cas ạ… Lúc nào tụi con gái cũng vây lấy mày… Từ nhỏ đã như vậy rồi…”

“Mày nói nhiều quá! Đứng yên coi!” 

Casper nạt lại. Nhưng thằng Joe ngửa cổ ra sau cười khoái trá.

“Tao nói đúng mà! Ngay cả con nhỏ ốm yếu hay mặc đồ đen kế bên nhà mày ấy… Nó cũng chỉ chơi với mình mày… Tên nó là gì ấy nhỉ?… À, Mirabelle…”

Cái tên như tiếng chuông ngân vang trong đầu, tạo ra dòng cảm xúc hỗn loạn quyện vào ký ức. Nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Casper, thằng Joe mới nhận ra nó đã lỡ lời:

“Xin lỗi nha… Tao không nên nhắc lại chuyện đó…”

Casper lắc đầu ngụ ý rằng nó không sao đâu. Đúng lúc, một chiếc xe chạy tới và Casper nhận ra đó là anh họ thằng Joe.

Nó giúp thằng Joe ngồi vào ghế sau xe. 

“Mày về nghỉ ngơi đi.” Casper nói với nó. “Sau này đừng uống nhiều quá.”

Thằng Joe xua tay rồi cười. 

“Mày may mắn lắm đó… Rất may mắn… Mày biết chứ?”

Casper vẫy tay tạm biệt thằng bạn mà không quá giang về chung, vì nó thích đi bộ. Nhà nó cũng không quá xa chỗ này. Là đôi bạn thân thiết từ nhỏ, nó và thằng Joe cùng chung ước mơ sẽ trở thành cầu thủ bóng đá trong tương lai. Nhưng cuối cùng, chỉ có mình nó nhận được học bổng, còn thằng bạn chọn một trường khác, một ngành khác. Dù thằng Joe vẫn cười đùa chúc mừng, nhưng Casper biết bạn nó cảm thấy tệ ra sao. Vì nếu người được chọn là Joe mà không phải nó, chắc chắn nó sẽ buông bỏ mọi thứ và uống rượu còn nhiều hơn thằng bạn nó bây giờ.

Nó cho tay vào túi quần, tìm điện thoại xem giờ nhưng không thấy. Chắc nó đã bỏ quên trong sàn bowling. Casper hối hả quay trở vào trong qua lối để xe ngoài trời. Khi nó rẽ vào lối cửa sau, nó thấy một cặp đôi đang tình tứ với nhau. Người con trai trông rất quen, dường như là đàn anh từng học cùng trường, hơn nó vài tuổi. Nó chẳng nhớ nổi tên. Còn người con gái kia thì hoàn toàn lạ mặt. Trông cô ta chững chạc hơn hẳn, với bộ váy đen ngắn ngủi bó sát người, lộ vai. Mái tóc vàng óng xõa xuống che đi một phần lưng trần trắng muốt. Cô ta đẩy cậu kia vào tường, mỉm cười đầy quyến rũ.

Cả hai đều không chú ý tới Casper. Nó cũng cố đi nhanh hết sức có thể để không cắt ngang màn chim chuột của hai người. Nhưng rồi đột ngột, cô gái lạ mặt kia lao đến cắn vào cổ cậu trai. Cậu ta vùng vẫy chỉ được một giây rồi lịm đi hẳn. 

Cơn váng vất lại trở về với Casper. Theo bản năng, nó lùi lại rồi nấp sau một chiếc xe hơi. Nó nghe một tiếng “thụp” khi cơ thể cậu thanh niên kia rơi xuống đất. Adrenaline bắt đầu dồn lên. Nó thò đầu ra ngoài chỗ nấp để quan sát. Máu ứa ra từ cổ cậu kia. Cô gái đang quay người về hướng nó, liếm sạch máu trên miệng bằng cái lưỡi dài. Đôi mắt đỏ rực đang nhìn về hướng nó, ả nhoẻn miệng cười như thể đã phát hiện ra.

Casper chỉ muốn chạy đi. Máu. Răng nanh. Cái xác… Trong đầu nó bỗng hiện lên hình ảnh sâu trong rừng. Nhưng chẳng có gì rõ ràng. Nó đã thấy cảnh này trước đó rồi? Là ở đâu? Là ai? Nó không rõ. Chắc hẳn lúc nãy nó đã uống quá nhiều, và đây chỉ là một cơn ác mộng khác mà thôi.

Nó vẫn cúi người, quay đầu bỏ đi ngay khi cô gái – hay thứ kia bắt đầu di chuyển về phía nó. Bằng một cách nào đó mà ả đứng ngay hàng xe trước mặt, dù mới một giây trước ả còn đang ở xa kia.

“Chào.” Ả cất tiếng. 

Đầu óc Casper quay cuồng. Ả không có một mình? Nó nhanh chân rẽ sang một lối đi khác, nhưng dường như ả ta ở khắp mọi nơi trong bãi giữ xe. Dù nó đi đường nào vẫn thấy ả ở trước mặt. Nó thở dốc. 

“Bình tĩnh đi, nhóc. Bọn này chỉ đùa vui chút thôi mà.”

Giọng nói của ả vang lên như thể ả đang thì thầm phía sau tai Casper. Nó giật mình nhìn lại, nhưng chỉ thấy hàng xe hơi yên lặng đợi chủ trong tuyết. Khi quay đầu lại hướng nó đang đi tới, nó thấy một người đàn ông đô con đang đứng chắn ngang trước mặt từ lúc nào.

Và phía sau nó chính là cô gái kia. Ả cách nó vài mét. 

“Tôi uống no rồi.” Ả nói, với người đàn ông chứ không phải nó. Ánh mắt ả đảo về phía cậu thanh niên đang úp mặt dưới tuyết. “Vị hơi tệ. Nhưng cũng đủ no. Xử lý đi.”

Người đàn ông trước mặt Casper gật đầu một cái rồi đi nhanh về phía cậu kia. Casper nhìn theo và hét lớn:

“Này! Các người định làm gì?”

Nhanh như cơn gió, ả lướt tới trước mặt nó để ngăn nó lao theo sau người đàn ông. Gã đang kéo lê cơ thể cậu thanh niên trên tuyết, rồi biến mất sau tòa nhà. Giờ thì Casper đã chắc chắn hai người này là quỷ. Nếu nó không thoát khỏi đây thì nó sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.

“Đừng lo. Cậu sẽ không nhớ gì đâu. Tôi cũng khá no rồi, nên chỉ một chút tráng miệng cho đêm nay thôi nhé?”

“Các người là ai?” 

Cô gái không đáp ngay. Ả quan sát Casper một lúc cứ như nó là một món đồ chơi mới. Rồi ả nói:

“Sẽ nhanh thôi, và chẳng đau tí nào đâu… Tôi đảm bảo cậu sẽ quên sạch mọi thứ…”

Ả giơ một ngón tay lên trước mặt Casper. Nó lùi lại và vào thế chuẩn bị tung một nắm đấm. Nó không động tay chân với con gái bao giờ, nhưng trước mặt nó nào phải cô gái bình thường. Ả là một con quỷ hút máu.

“Gan dạ đấy.” Ả mỉm cười ra vẻ thích thú. “Tôi rất thích những chàng trai can đảm. Máu của họ lúc nào cũng ngon hơn kẻ nhát gan.”

Casper chẳng hiểu gì, nhưng nó không muốn dây dưa với cô gái này. Nó nói:

“Để tôi yên và đi khỏi chỗ này ngay, trước khi tôi gọi người khác tới!”

“Được. Được.” Cô ả giơ hai tay lên trước, đầu hàng. Nhưng nét mặt vẫn bỡn cợt. “Tôi không ngại ăn đêm nhiều lắm đâu.”

Casper không đáp. Nó dự định tặng một đấm vào gương mặt xinh đẹp của ả như món quà chào mừng đến Riverstroke. Dù ả ta thật sự là ma quỷ hay một tội phạm nguy hiểm, nó cũng sẽ bảo vệ mạng sống đến cùng. Nó không muốn trở thành chàng trai lúc nãy, hay người đàn ông trong rừng năm năm về trước. Không đời nào cuộc đời của nó kết thúc như vậy, tại đây, trong khi nó còn biết bao nhiêu thứ đáng trông đợi trước mắt. 

Nhưng có gì đó ở đằng sau nó khiến cho cô ả chùn bước. Casper không dám quay lại, vì nó lo sợ ả sẽ lao lên chụp lấy cổ nó nếu nó làm thế. 

“Hừ.” Cô ả thở ra một tiếng bực dọc. “Trò chuyện sau nhé, nhóc ạ.” 

Ả cố nở một nụ cười dù trông rất tệ. Ánh mắt ả không thèm nhìn Casper nữa mà lại ái ngại thứ đang ở phía sau nó. Chớp mắt một cái, cô ả đã đi đến phía bên kia bãi giữ xe và người đàn ông lúc nãy đi theo sau. Cả hai biến mất trong bóng tối.

Lúc này thì Casper đã lấy lại được nhịp thở. Nó chầm chậm quay lưng lại. Dù là thứ gì đang chờ đợi nó cũng hẳn phải là rất đáng sợ. Nhưng nó đã lầm, mong là thế.

Đứng sau nó chỉ là một cô gái khác rất xinh đẹp. Cực kỳ xinh đẹp. Gương mặt sáng với đôi mắt màu của cỏ cây, mái tóc nâu gỗ xõa dài. Cô đang đứng bên cạnh một chàng trai người lai Á gương mặt thanh tú. Cả hai đều nhìn Casper. Trông họ chẳng giống như đến chơi bowling.

Cô gái là người đầu tiên lên tiếng. 

“Cậu là Casper, phải không nhỉ?”

Casper quá bất ngờ. Nó đâu có quen hai người này? Sau cơn hiểm nguy vừa rồi, nó nghĩ tốt hơn hết là không nên xác nhận ngay tên tuổi của nó.

“Các người là ai? Hay… là cái gì vậy?”

“Đừng nói chuyện với cô ấy kiểu đó!” Chàng trai người lai nạt nó. Nhưng cô gái giơ bàn tay lên ngăn lại.

“Xin lỗi cậu. Kai hôm nay hơi khó chịu một chút.”

Cô quay sang nhìn anh ta một lúc, rồi trở lại với Casper kèm một nụ cười thân thiện:

“Đây là Kai Hallow. Còn tôi là Isabelle Salvatore. Chúng tôi đến đây vì Mirabelle.”

2022

Mirabelle nhà bên – Truyện dài

Tranh minh họa: Nguyen Le Khanh Ngan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ