Vào dịp Giáng Sinh, gia đình Casper tổ chức một buổi tiệc nhỏ dành cho người thân và bạn bè. Danh sách khách mời không nhiều, nhưng cũng đủ làm nó cảm thấy ngộp trong không gian nhỏ của căn nhà. Nó chỉ tiếp khách được một lúc rồi chuồn ra sân sau ngồi với con Bánh Quy.
Bầu trời đêm quang đãng. Hôm nay tuyết rơi không nhiều lắm, nhưng vẫn rất lạnh. Casper uống một ngụm từ chai bia nó cầm theo. Trong phòng khách bắt đầu vọng lên tiếng hát của Casey. Nhiều năm qua, dù không còn ở trong ca đoàn của nhà thờ nữa, mọi người vẫn dành vị trí đặc biệt trong tim mình cho giọng ca của chị.
Casper lần tìm trong túi quần quyển sổ tay nó đã mượn ở thư viện. Đúng là nó không nên đối xử với một thứ đã quá cũ kỹ như vậy. Nó chỉ tiện tay cầm theo quyển sổ ra ngoài phòng khách sau khi nghe tiếng mẹ nó gọi.
Nó đã nghiên cứu quyển sổ vài ngày nay và biết được thêm nhiều thứ hay ho về thế giới siêu nhiên. Dù không có chứng cứ xác thực điều được chép lại trong sổ là thật, càng đọc nó càng như bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu bí mật, đầy hiểm nguy. Có những giống loài khác đang bước đi giữa con người, mang hình dáng giống con người, săn lùng con người hoặc bị săn lùng.
Trong quyển sổ cũng có vài dòng ghi chú cách phòng ngừa ma cà rồng. Rõ ràng là giống loài ấy quá cao sang và không ưa được cái mùi tỏi; chứ không phải sợ hãi như quan niệm thường thấy. Họ cũng không tránh né đồ được làm bằng bạc, trừ khi chúng được rèn thành vũ khí như đạn bạc chẳng hạn. Thứ kim loại đó làm giảm tốc độ phục hồi của ma cà rồng. Việc đóng cọc gỗ vào tim sẽ khiến bất kỳ ai tắt thở, chẳng riêng gì giống loài ấy cả. Hai thứ có thể giết chết họ dễ dàng nhất có lẽ là cơn khát máu, và ánh mặt trời. Tuy vậy, ma cà rồng vẫn có thể đi lại vào ban ngày nếu họ ở trong bóng râm. Và mặt trời cũng không kết liễu họ ngay lập tức. Nó gây ra một loại cảm giác khó chịu, rồi da thịt sẽ bị thiêu đốt dần, giống hệt như những người mắc bệnh khô da sắc tố mà Mirabelle đã từng nhắc đến.
Ánh mắt Casper dừng lại ở đó. Nó ngước lên và nghiêng đầu nhìn về phía nhà Mirabelle. Đến giờ nó vẫn chưa xác nhận được con bé thật sự là ma cà rồng hay không. Điều đó đã trở nên ít quan trọng hơn an nguy của con bé rất nhiều.
Bánh Quy bỗng dưng ngóc đầu dậy, mở to mắt. Cái mũi nó khụt khịt như đang đánh hơi được gì đó. Rồi nó lao ra ngoài sân, sủa to.
“Mày làm gì vậy, Bánh Quy?” Casper hỏi. Nó đứng dậy chạy theo con chó ra tận gần hàng rào.
Con chó vẫn không ngừng sủa về phía nhà hàng xóm và đi vòng quanh một cách đầy lo âu. Nó chỉ thế này khi cảm thấy nguy hiểm. Lần cuối Casper thấy bộ dạng này của nó có lẽ là năm năm trước, ở trong rừng…
“Mày làm tao lo đó.” Casper quỳ xuống bên cạnh con chó, cố trấn an nó bằng những cái vuốt ve nơi đầu và cổ. Nhưng Bánh Quy run rẩy dữ dội.
“Chúng ta vào trong thôi.”
Nỗ lực của Casper đưa con Bánh Quy vào nhà có tác dụng nhanh như chớp. Nó lao vào nhà và nằm bẹp dí trên tấm thảm dưới nhà bếp, tiếp tục run rẩy. Còn một mình Casper ngoài sân. Nó bắt đầu băn khoăn điều gì khiến Bánh Quy phản ứng như vậy.
Sự tò mò luôn là một cái bẫy. Casper biết điều đó nhưng nó không thể bỏ qua tiếng loạt xoạt phát ra từ đám cây phía bên nhà Mirabelle. Một cơn gió lạnh thổi vào người khiến nó rùng mình.
“Tao chỉ đi kiểm tra một chút thôi…” Casper nói với con Bánh Quy vẫn đang co ro trong nhà, nhưng phần nhiều là nó đang tự trấn an mình.
Mỗi bước xa khỏi tiếng hát ca vui vẻ từ nhà nó, trong đầu Casper liên tục vang lên giọng nói của chính bản thân, rằng đây là một ý tồi và nó hãy quay trở về ngay lập tức. Nhưng rồi nó đã đi vòng sang bên hông căn nhà bỏ trống, âm u. Nó phát hiện một cái cửa sổ đã bị đập vỡ kính từ lúc nào và đang mở toang ra, nhìn vào bên trong căn bếp đầy bụi bặm.
Trong trường hợp này, việc khôn ngoan nhất nên làm là báo cảnh sát về vụ đột nhập trái phép. Casper ngờ rằng mọi chuyện đơn giản đến thế. Nó cố quan sát xem bên trong có người hay không, để rồi bị giật mình bởi một cái bóng đen vụt qua như một cơn gió, theo sau đó là hàng loạt các tiếng va chạm.
Ai đó la hét bên trong căn nhà. Tiếng của con gái. Chẳng mất đến nửa phút, Casper nhận ra ngay giọng nói đó, dù đã nhiều năm trôi qua rồi.
“Mirabelle!”
Không cần suy nghĩ thêm, nó đu mình qua cánh cửa mở vào bên trong. Căn nhà vẫn tối mịt mù, nhưng dựa vào trí nhớ, nó biết được đường đi đến từng căn phòng trong nhà.
Ánh sáng lóe lên từ phòng khách. Casper nhanh chân ẩn mình vào chân cầu thang gỗ khi nó thấy bóng người đi lại trong phòng khách.
“Hừm. Hóa ra là một con nhỏ ốm yếu.”
Nó biết giọng nói này. Không rõ lắm, nhưng hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Casper cố nhìn sang phòng khách từ lỗ hổng giữa tay vịn cầu thang. Nó thấy một bộ tóc vàng óng đang quay lưng về hướng nó, và một tên đô con đang cầm chiếc đèn dầu trong tay.
Ngay lập tức, Casper khom người xuống. Nó sợ bị nhìn thấy. Giờ nó đã biết bọn chúng là ai; con quỷ hút máu tóc vàng và gã đàn ông đồng hành cùng ả. Chúng làm gì trong nhà của Mirabelle?
Tiếng ả ta cười khanh khách vang lên trong phòng.
“Mày còn chẳng ra dáng ma cà rồng, con nhãi à. Đã bao lâu rồi mày chưa được nếm máu người?”
“Để tôi yên!” Mirabelle hét lên. Casper chắc chắn đó là Mirabelle.
Hai tay chống xuống sàn đầy bụi, nó bò ra từ chỗ nấp một chút, đủ để thấy Mirabelle đang sõng soài dưới sàn nhà. Con bé bị ả tóc vàng đạp lên người. Máu loang ra từ những vết thương trên cơ thể.
Mồ hôi túa ra từ trán Casper. Nó phải làm gì đó. Nếu nó chạy nhanh về nhà, có lẽ nó sẽ kịp thời báo cho mọi người biết tình hình. Nhưng nó không thể để Mirabelle chịu đựng giày vò thêm một chút nào nữa. Nó bò về bếp, lần tìm dao trong bóng tối. Nó nắm được một cán dao nhỏ. Không đủ để xử lý hai kẻ đáng sợ kia, nhưng sẽ đủ để đánh lạc hướng chúng.
Thế mà kế hoạch đơn sơ của nó đã bị phát hiện. Khi nó còn chưa kịp quay người lại, nó đã bị một con dao khác kề ngay cổ.
Casper không phải là đứa nhỏ con, nhưng gã đàn ông kia còn to lớn hơn nó nhiều. Một tay gã kề dao bên cổ nó, tay còn lại gã bẻ nó một phát đau điếng, khiến con dao trên tay nó rơi xuống sàn, trôi theo đó là hy vọng của nó.
Nó bị lôi đến phòng khách. Mirabelle vẫn nằm dưới sàn. Con bé như đã từ bỏ sự sống nay lại càng tỏ rõ vẻ thất vọng hơn khi nhìn thấy Casper. Con bé vẫn y như vậy, y hệt như năm năm trước. Cứ như chỉ mới hôm qua thôi nó còn ngồi chơi điện tử cùng con bé ở đây.
Tình cảnh này thật khó mà đoàn tụ vui vẻ được. Ả ma cà rồng tóc vàng nhoẻn miệng cười đắc ý:
“Chà. Phải nói rằng mày vụng về lắm, nhóc ạ. Tao đã nghe tiếng tim mày đập từ lúc mày nhảy qua cửa sổ cơ.”
Ả nháy máy với Casper. Nó chỉ thấy buồn nôn.
“Các người làm gì ở đây?”
“Làm gì à? Đương nhiên là săn mồi rồi.”
Casper hiểu ngay, bọn chúng muốn máu của nó, thứ mà nó đã từ chối ở bãi đỗ xe đêm đó.
“Nếu không phải con nhỏ nhà Salvatore và hộ vệ của nó ở đó thì chúng ta đã có một đêm thật vui vẻ, phải không?” Ả ma cà rồng tiếp tục nói. “Không biết chúng làm gì ở cái thị trấn nhỏ xíu, quái gở này. Nhưng tao không thể đắc tội với chúng được. Bây giờ thì chưa.”
Ả lại cười khanh khách.
“Lũ đần đó đuổi bọn tao đi nhưng lại chẳng thèm uống máu mày. Lúc đầu tao không hiểu tại sao. Sau đó tao phát hiện ra là thằng hộ vệ của con nhỏ nhà Salvatore lén theo dõi mày.”
Hóa ra nó bị tới hai con ma cà rồng cùng hộ vệ theo dõi. Nhưng nó sẽ cho Kai điểm cộng vì anh ta không rình rập nó một cách công khai khiến nó sợ chết khiếp như gã to con đang tóm cổ nó đây.
Ả ma cà rồng tiếp tục màn độc thoại của mình:
“Tao tự hỏi tại sao con nhỏ đó phải mất công sức như vậy trong khi người ta sẵn sàng quỳ dưới chân nó để dâng máu. Tiểu thư nhà Salvatore. Công chúa ma cà rồng… Tao đã chịu đựng đám chị em nó đủ mấy thập kỷ rồi đó! Thế rồi tao phát hiện ra một thứ khác. Có một con ma cà rồng khác đang sống kế bên nhà mày.”
Ả ta ném cho Mirabelle một cái nhìn khinh miệt.
“Phế vật! Tao chưa bao giờ thấy con ma cà rồng nào yếu ớt như mày. Chắc hẳn mày chưa uống một giọt máu người nào trong một thời gian dài rồi. Ăn chay không làm ma cà rồng thỏa mãn cơn khát đâu, con nhỏ ngu ngốc! Nếu mày chịu uống máu thằng nhóc hàng xóm và cả gia đình nó thì có thể tao sẽ không tóm được cả hai đứa bây một cách dễ dàng như vậy rồi. Chẳng hiểu đám nhà Salvatore toan tính gì với tụi mày nữa.”
Rồi, ả quay lại với Casper và nói:
“Chắc là tao sẽ tìm hiểu điều đó sau. Dù sao tao cũng bắt được mày rồi, thằng ranh!”
“Vậy thì thả bồ ấy ra!”
Gã đàn ông giữ tay nó lại chặt hơn khi nó cố nhoài người về phía trước. Casper cảm nhận cái lạnh và độ bén của con dao trên cổ nó.
“Được thôi.” Ả tóc vàng nói một cách hững hờ. Ả ta còn không thèm nhìn Mirabelle khi ả nhấc gót giày lên khỏi cơ thể nhỏ bé. “Nhưng chúng ta chơi đùa một chút nữa nhé?”
Nhanh như chớp, ả ma cà rồng nắm lấy Mirabelle và quẳng con bé về phía bên kia căn phòng, xa khỏi Casper. Con bé đập mạnh vào một chiếc tủ trưng bày đồ gốm và ngã xuống sàn trong đống thủy tinh.
“Mirabelle!”
Tiếng hét vụt ra khỏi lồng ngực Casper. Nó lờ mờ nhận thấy được con dao trên cổ mình đã tuột đi, cả tay nó cũng được thả tự do. Nó lao về phía Mirabelle, nhưng ngay sau đó nó mới biết tại sao gã đàn ông kia buông nó ra.
Ả tóc vàng lao về phía nó. Móng tay ả găm qua lớp áo len, cứa vào vai nó. Casper bị đẩy ngược lại và ghim chặt vào tường. Ả ma cà rồng hít một hơi nơi cổ nó khiến tóc gáy nó dựng ngược. Nó thấy hai chiếc răng nanh của ả lộ ra sau đôi môi đỏ chót.
Tử thần đã đến rất gần.
Casper chờ đợi cơn đau xé toạc da thịt. Nhưng đôi mắt đỏ au của ả ma cà rồng trước mặt nó lại mở to đầy hoang mang. Ả lùi lại một bước, cứng đờ như bị ai đó đánh vào tử huyệt. Ả chầm chậm quay lại và ré lên thảm thiết.
Phía sau ả, Casper lại thấy cảnh tượng y hệt như ngày nó ở trong rừng. Mirabelle đang bám lên người gã đàn ông to khỏe, cắm phập răng nanh vào cổ gã. Gã nắm lấy con bé cố gỡ nó ra nhưng con bé càng bám chặt hơn. Một tiếng “rắc” vang lên và rồi gã ngã lăn xuống sàn, với một chiếc cổ gãy và máu đã bị rút gần hết.
“Sao… Sao mày dám?!” Ả ma cà rồng rú lên một cách điên dại. Ả đã ra dấu cho gã hộ vệ xử lý Mirabelle khi ả uống máu Casper. Nhưng bằng cách nào đó, con bé đã tóm được gã trước.
Ả lao vào Mirabelle nhưng con bé đã phục hồi rất nhanh, hầu như chẳng thấy được vết thương nào trên người nó nữa. Trận giao tranh giữa hai ma cà rồng diễn ra với tốc độ nhanh chóng mặt, và phần thắng đang nghiêng về Mirabelle. Ả tóc vàng đã suy yếu hơn khi không còn hộ vệ. Còn Mirabelle lại mạnh lên nhờ máu. Nó thụi cho ả một đấm vào mặt. Ả lảo đảo va phải chiếc bàn khiến nó bị lật. Đèn dầu đổ ra sàn và nhanh chóng bốc cháy.
“ÁAAAAAAAAAA!”
Ả hét lên khi lửa bén vào quần áo và nhanh chóng tìm cách dập lửa. Chớp lấy cơ hội đó, Mirabelle nắm lấy tay Casper và hai đứa chạy ra ngoài.

Để lại một bình luận