Chương Mười

Có một ngày nọ trong quá khứ, Casper nhớ rằng mình đang nằm trên nền tuyết trắng, tay chân vẫy vẫy qua lại để tạo thành hình một thiên thần tuyết. Nó ngó sang Mirabelle đang nằm bên cạnh. Con bé chỉ im lặng, mắt mở to nhìn những bông tuyết trắng xóa bắt đầu rơi xuống từ bầu trời âm u.

“Sau này bồ muốn làm gì?”

Mirabelle quay sang nhìn Casper, gương mặt hiện rõ sự bất ngờ. Thằng bé nói tiếp:

“Mình thì muốn trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Như Ronald Lionell ấy. Bồ có nghĩ là mình sẽ được đá cho cùng một câu lạc bộ với chú ấy không?”

Mirabelle nhắm mắt lại, trông rất nghiêm túc. Một lúc sau, nó đáp:

“Có chứ. Mình tin là thế.”

“Còn bồ thì sao? Lớn lên bồ muốn làm gì?”

Con bé không trả lời ngay. Nó lặng lẽ ngắm tuyết rơi xung quanh, vương lên cả người hai đứa. 

“Nếu mình nói mình chẳng muốn làm gì cả thì có lạ không?”

Casper không hiểu lắm, vì nó luôn cho rằng đứa trẻ nào cũng muốn trở thành ai đó quan trọng, làm công việc gì đó thật ngầu khi lớn lên. 

“Bộ bồ không có ước mơ hay điều gì muốn thực hiện à?”

“Tất nhiên là có. Nhiều là đằng khác.” Mirabelle đáp. “Nhưng mình chẳng còn cơ hội để thực hiện chúng nữa.”

Tuyết rơi nhiều hơn. Hai đứa chạy vào nhà và Casper chẳng bận lòng với những lời Mirabelle nói hôm đó. Thiên thần tuyết của nó cũng mau chóng bị vùi lấp.

Mãi đến năm năm sau, khi nhớ lại ngày hôm ấy, Casper mới chợt nhận ra Mirabelle đã muốn nói gì. Con bé không bao giờ lớn được nữa.

Casper nhìn xuống đứa con gái đang kéo mình đi. Con bé vẫn vậy, vẫn dáng người nhỏ nhắn và bàn tay lạnh lẽo, đôi chân trần trên tuyết. Con bé vẫn là Mirabelle nhà bên. Mười ba tuổi. Trắng bệch. Bí ẩn. Nhưng Casper thì đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.

“Mirabelle!”

Nó kêu lên, giằng tay ra khỏi cái siết có thể khiến nó gãy xương. Con bé dừng bước, quay sang nhìn nó. Tròng mắt của con bé hãy còn đỏ và tối tăm. Nó buông tay Casper.

Đến lúc này thì Casper mới lấy lại được nhịp thở. Nó vừa thoát chết trong gang tấc, sau đó bị lôi xềnh xệch giữa trời rét. Chưa kể là tốc độ di chuyển của Mirabelle nhanh hơn nó nhiều, khiến nó cảm thấy mình như một bị thịt vô dụng.

Nó cố hít một hơi. Cái lạnh ùa vào buồng phổi, nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi Mirabelle.

“Bồ… Thật sự là bồ…” 

Con bé bây giờ thấp hơn nó nhiều lắm. Con bé cúi đầu, và nếu nó tiếp tục như thế, Casper sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt nó mất.

“Bồ đã quay trở lại…”

Mirabelle ngẩng lên nhìn Casper. Đôi mắt con bé đã trở về sắc đen u tối. Nó không đáp.

Casper có muôn vàn câu hỏi, nhưng miệng nó cứ cứng đờ. Nó chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thế nên nó để điều nó muốn biết nhất vuột ra khỏi miệng:

“Tại sao bồ bỏ đi mà không chào tạm biệt?”

Thế đó. Không phải là chuyện Mirabelle có phải là ma cà rồng, hay con bé đã đi đâu trong thời gian vừa qua. Nó chỉ muốn biết tại sao con bé lại bỏ mặc nó như vậy.

“Mình xin lỗi…” Mirabelle cất tiếng. 

“Còn mình thì chỉ muốn biết tại sao!” Casper cố giữ giọng nói bình thường nhất có thể, nhưng nó không phủ nhận mình có hơi cao giọng một chút. 

“Giờ thì bồ đã biết mình là cái gì…” Mirabelle bỏ dở câu nói một vài giây, Khóe miệng nó giật giật, như thể nó đang tự ghê tởm chính bản thân mình, hay cái cụm từ ma cà rồng. Rồi con bé tiếp tục. “Mình chỉ mang nguy hiểm và phiền toái đến cho người khác.”

“Đã bao giờ mình than phiền về bồ chưa?” 

“Mình không còn sự lựa chọn nào khác, Casper.” Mirabelle đã trở về dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đầy u uất. “Bỏ đi là cách duy nhất để bồ được an toàn.”

Casper cảm thấy cơn giận như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng nó giữa cơn giá rét. Nó không hiểu vì sao Mirabelle lại hành xử như thể con bé bỏ đi là để cứu mạng nó? Trong khi nó vẫn sống tốt, năm năm trước đến vài ngày gần đây thôi.

“Bồ nghĩ mình sẽ tin những lời đó à?” Nó hỏi lại. 

Mirabelle chỉ đáp một cách buồn bã:

“Cứ việc trách mình nếu muốn. Nhưng bồ cần phải rời khỏi thị trấn ngay lập tức.”

“Đừng có bảo mình phải làm gì nữa!” Casper la lớn. Nó sắp sửa phát điên đến nơi. Năm năm trước nó không được vào rừng. Giờ đây nó phải rời nhà ngay trong dịp lễ lớn. Tất cả chỉ vì Mirabelle bảo nó phải làm thế. Một con bé mười ba tuổi. 

Mirabelle sững sờ như vừa bị tát. Môi con bé mở ra, định nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, nó chỉ nói:

“Mình xin lỗi… Một lần nữa…”

“Mình không còn là đứa trẻ nữa đâu, Mirabelle!” Casper hạ giọng xuống, tuy nó hãy còn tức giận. “Mình đủ lớn để tự quyết định sẽ làm gì. Mình cũng đủ lớn để tự bảo vệ bản thân.”

“Bồ suýt chết đấy. Bồ suýt chết một lần nữa đấy, Casper ạ!” 

Chưa bao giờ Casper thấy Mirabelle trở nên nóng nảy như vậy. Con bé sẵn sàng lao vào và trói nó lại bất cứ lúc nào, để nó ngoan ngoãn nghe theo lời con bé.

Nhưng Casper nhận ra điều gì đó trong lời của Mirabelle. Điều gì đó nó đã bỏ sót.

“Bồ nói mình suýt chết một lần nữa là sao?” 

Rõ ràng Mirabelle không muốn trả lời. Casper tiến thêm một bước để ngăn con bé lảng tránh ánh nhìn của nó.

“Bồ nói đi?”

Khi nhận ra sự kiên quyết tìm hiểu của Casper, Mirabelle biết rằng con bé không thể giấu nó được nữa.

“Năm năm trước…” Con bé bắt đầu kể. “Mình đến Riverstroke cùng Leah. Kể từ khi biến thành một con ma cà rồng, mình đã luôn phải thay đổi chỗ ở, ẩn nấp để không bị phát hiện. Mình cũng không rõ tại sao, chỉ biết rằng mình không thể để lũ thợ săn hay chính đồng loại của mình tìm thấy. Dưới sự theo dõi của Leah, mình luôn phải ‘ăn kiêng’ và không bao giờ hút máu người sống… Leah tìm máu cho mình. Thường là máu từ bệnh viện, đôi khi mình vào rừng săn thú nữa… Mình cứ nghĩ mình sẽ sống yên bình ở đây thêm vài năm nữa trước khi dọn đi, nhưng… Mình thấy bồ đến trước cửa nhà. Lẽ ra bồ nên tránh xa mình…”

Mirabelle thừa biết rằng càng nói với Casper nó không nên làm điều gì sẽ chỉ khiến nó muốn thực hiện điều đó nhiều hơn.

“Nhưng mình đã rất vui. Cũng lâu rồi mình không có ai khác để trò chuyện ngoài Leah. Mình cũng gần như quên mất cảm giác làm một đứa trẻ thì như thế nào. Bồ đã đem lại tuổi thơ mình đã đánh mất. Mình biết, một lúc nào đó mình sẽ phải thú nhận với bồ mọi chuyện, nhưng mình vẫn mong chúng ta không trở nên quá gắn bó. Để mình có thể bỏ đi trong yên lặng… Thế rồi, tai nạn của chị bồ xảy ra.”

Casper nhớ về cái lần Casey ngã xuống hồ băng. Chính Mirabelle đã cứu chị nó lên chỉ trong chớp mắt. Nó cũng nhớ đến lời của Casey trong bệnh viện, rằng chị đã thấy một con quái vật mắt đỏ dưới hồ. Chưa bao giờ nó nghĩ rằng con quái vật đó có thể là Mirabelle.

“Mình không cố ý…” Giọng con bé ngắt quãng. “Đó là lần đầu tiên mình muốn máu người sống nhiều đến như vậy… Gia đình của bồ có dòng máu rất thu hút. Suýt chút nữa mình đã làm hại đến chị bồ.”

“Nhưng bồ đã cứu Casey. Gia đình mình luôn biết ơn điều đó.” Casper nói thật lòng.

Mirabelle gật đầu, nói tiếp:

“Sau đó, mình bắt đầu mất kiểm soát và cần nhiều máu hơn… Số máu Leah lấy về không đủ. Mình thường xuyên vào rừng tìm thú lớn, nhưng cũng không thể thỏa cơn khát. Rồi lũ thợ săn đã tìm ra mình. Và bồ cũng vậy. Bồ tìm thấy mình trong rừng…”

Đầu Casper bắt đầu đau trở lại khi nó cố nhớ mọi chuyện. Luôn luôn là cảm giác váng vất này mỗi khi nó nghĩ về ngày hôm đó. 

“Mình đã cảnh báo bồ hãy rời khỏi đó ngay lập tức. Nhưng bồ không nghe. Bồ tiếp tục chạy theo mình và rồi…” Giọng Mirabelle nhỏ lại. “Và rồi, tên thợ săn đã tóm được bồ. Sau đó mình… mình đã kết liễu hắn ta…”

Cơn ác mộng quay trở lại như trận tuyết lở, cuốn lấy Casper đang hoàn toàn không phòng bị. Nó thấy đầu óc quay cuồng và sắp sửa mất thăng bằng đến nơi. Mirabelle tóm lấy cánh tay nó, giữ nó đứng thẳng lại.

“Mình đã thôi miên bồ, Casper.” Con bé nhìn nó. “Thật sự xin lỗi bồ rất nhiều… Mình chỉ muốn xóa ký ức khủng khiếp đó ra khỏi cuộc đời bồ, xóa cả sự tồn tại của mình nữa… Nhưng thôi miên không phải là sở trường của mình. Vì vậy bồ thỉnh thoảng vẫn còn nhớ lại những ký ức chắp vá về ngày hôm đó…”

Casper lắc đầu thật mạnh. Một tay đưa lên vầng trán. 

“Bồ có thể… có thể nói tất cả với mình… Nhưng bồ lại chọn bỏ đi. Và thôi miên à? Bồ nghĩ bồ là ai mà có quyền quyết định ký ức của mình?!”

Dù nói ra những lời như vậy, Casper vẫn không thấy bản thân mình căm ghét Mirabelle một chút nào. Nó chỉ khó chịu, với đống ký ức thật sự đang dồn dập quay lại, và việc bản thân bị lừa suốt mấy năm nay không khiến nó vui vẻ hơn chút nào.

“Mình đã nhìn thấy bồ chết…” Mirabelle nói. Không phải tức giận, cũng không phải u buồn, mà trên gương mặt con bé hiện rõ sự hoảng loạn. “Bồ đã chết, còn mình thì cắm răng vào cổ bồ…”

“Mình không tin.” Casper đáp. Nhưng nó không phủ nhận cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nó nghe con bé nói như vậy. “Mình vẫn còn đang đứng đây đó thôi…”

“Không.” Mirabelle ngắt lời nó. “Những gì mình thấy là điều sẽ xảy ra trong tương lai… Casper… Mình có thể thấy trước được tương lai.”

Sau nhiều chuyện quái dị xảy ra trong vài ngày nay, Casper không còn thấy quá bất ngờ trước năng lực siêu nhiên của Mirabelle nữa. Nó để cho con bé nói tiếp:

“Mình đã thấy bồ đến nhà mình, vào cái đêm đầu tiên mình chuyển đến thị trấn. Mình cũng thấy rất nhiều thứ khác sẽ xảy ra khi chúng ta đi cùng nhau… Nhưng mình luôn nghĩ chỉ cần bồ không biết sự thật về mình, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn… Rồi một hôm, mình thấy chính bản thân mình gây ra cái chết của bồ… Năng lực của mình rất khó đoán… Mình luôn cố học cách kiểm soát nó. Nhưng thứ mà mình tiên tri được luôn xảy ra, Casper ạ. Nó luôn luôn xảy ra…”

Khoảng im lặng rơi xuống hai đứa tụi nó, chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng hát Thánh ca đâu đó rất xa. Casper thầm nghĩ về quãng thời gian nó làm bạn với Mirabelle. Chỉ vài tháng ngắn ngủi. Vậy mà nó cứ ngỡ đã quen biết con bé từ lâu. Con bé bao nhiêu tuổi nhỉ? Nó đã mười ba tuổi bao lâu rồi? Bạn bè cũ của con bé liệu bây giờ còn sống hay không? Cả người thân của nó nữa. Mirabelle đã phải trải qua những điều này trong bóng tối. Liệu Casper có quyền trách con bé nữa không, trong khi chính nó cảm thấy mình đang ích kỷ khi mong muốn con bé chú ý đến mình, đón nhận tình cảm của mình mà chưa hề cân nhắc từ phía Mirabelle? 

Cuối cùng, Casper quyết định lên tiếng:

“Bồ đâu thấy hết được tất cả mọi chuyện, đúng không? Nghĩa là còn rất nhiều việc chưa xảy ra mà bồ không thể biết trước được.”

Mirabelle không nói gì. 

“Mình không muốn được bồ bảo vệ theo cách tiêu cực như thế nữa. Mình không muốn bị xóa ký ức, hay phải chạy trốn khỏi thị trấn này. Gia đình mình ở đây. Và nếu lũ ma cà rồng có đến, mình cũng sẽ bảo vệ họ đến cùng. Mình sẽ bảo vệ cả bồ nữa, Mirabelle ạ. Mình muốn…” 

Casper hít một hơi thật sâu.

“Mình muốn trở thành hộ vệ của bồ.”

Nét mặt Mirabelle thay đổi, từ ngạc nhiên tột độ đến u sầu chỉ trong một giây. Nó khẽ lắc đầu làm hai hàng tóc bên vai đung đưa.

“Đã có những con ma cà rồng khác đến đây rồi. Bồ không thể chống lại tất cả. Mình cũng không thể… Mình chỉ là một con ma cà rồng nhỏ, chưa được huấn luyện. Chính vì vậy mà mình đã hại chết Leah…”

Cơ thể Mirabelle rung lên những cảm xúc bị kìm nén. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt con bé.

“Bố và anh của Leah đã bảo vệ mình, khi mình mới biến đổi… Họ hy sinh khi bảo vệ mình… Leah không phải hộ vệ của mình, nhưng cũng gần như thế. Mình không thể tạo ra hộ vệ vì những con ma cà rồng khác cảm nhận và tìm ra được mình…”

Bằng cách nào đó mà Casper bỗng nghĩ đến Isabelle và Kai. Hai người họ đến Riverstroke vì Mirabelle. Lẽ nào họ đã cảm nhận được con bé ở đây? Cả con ma cà rồng tóc vàng ban nãy nữa, nhưng ả ta không hề biết Mirabelle là ai và vì sao nó bị truy đuổi.

Mirabelle nói, giọng u buồn:

“Nếu Leah trở thành hộ vệ của mình, có lẽ cô ấy đã không phải bỏ mạng dưới tay thợ săn dễ dàng đến thế…”

“Vậy thì hãy biến mình thành hộ vệ.” Casper nói đầy quyết tâm. “Để mình có thể bảo vệ bồ. Như bồ vừa nói, những con ma cà rồng khác đã bắt đầu xuất hiện ở đây. Mình đoán bọn thợ săn cũng sẽ đến nhanh thôi. Hãy để mình giúp bồ!”

“Bồ không hiểu, Casper!” Mirabelle nói như hét. “Cuộc sống đối với mình, một con ma cà rồng, đã kết thúc rồi. Chẳng còn gì ngoài tăm tối và tội lỗi. Nhưng bồ thì khác! Bồ còn cả tương lai rộng mở phía trước. Bồ còn gia đình!”

Mirabelle nói đúng. Casper đã quá bốc đồng mà đưa ra lời đề nghị đó, trong khi chưa suy xét đến mọi chuyện. Nhưng nó thật lòng muốn bảo vệ con bé. Liệu nó đã sẵn sàng bước vào bóng tối cùng con bé chưa, hay đó chỉ là những lời nói ngoài miệng?

“Còn ước mơ trở thành cầu thủ của bồ thì sao, Casper? Bồ muốn vứt bỏ tất cả để trở thành một thứ… một thứ đáng kinh tởm như mình? Dù bồ có van xin, mình cũng sẽ không làm thế. Không bao giờ!”

“Mirabelle…” Casper giơ hai tay ra trước, ngụ ý muốn con bé bình tĩnh lại. 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, con ngươi của Mirabelle lóe lên một ánh đỏ, rồi lại dịu lại. Con bé nhắm mắt, hai tay thả bên hông siết chặt lại thành nắm. 

“Bồ nên quay về. Ả ma cà rồng lúc nãy đã đi rồi.”

“Còn bồ thì sao? Bồ sẽ về với mình, đúng không?”

Đôi mắt Mirabelle khẽ mở. Nó lắc đầu.

“Không, Casper. Đừng đi tìm mình nữa. Hãy sống thật tốt, và xem như mình đã thật sự đi xa rồi.”

Casper vươn tay ra định giữ lấy Mirabelle, nhưng con bé đã đi thật nhanh; nhanh đến nỗi nó chỉ để lại chút hương hoa hồng trong cơn gió. 

Mirabelle đã biến mất trong màn đêm. Casper thẫn thờ một lúc lâu, rồi nó quay trở về nhà. 

Bữa tiệc của gia đình nó bị gián đoạn bởi đám cháy nhà bên cạnh. Khi Casper về đến nơi, xe cứu hỏa và xe cảnh sát đang đậu sẵn ở phía sân trước. Khách khứa đã về hết. Bố mẹ nó đang nói chuyện với cảnh sát, và khi thấy bóng dáng nó, mẹ nó lao đến ôm chầm lấy.

“Con đã đi đâu vậy?”

Casey cũng chạy đến và thụi cho nó một đấm vào bắp tay.

“Cả nhà đi tìm em suốt. Ai cũng tưởng em kẹt trong đám cháy rồi.”

“Xin lỗi mọi người.” Casper lên tiếng. “Con chỉ… ừm… đi gặp một người bạn cũ…”

“Không sao là tốt rồi.” Bố nó nói. “Casey, Casper, hai đứa vào nhà trước đi.”

Casper gật đầu rồi theo chị nó vào trong. Bố mẹ tụi nó vẫn còn phải trả lời một số câu hỏi từ phía cảnh sát. 

“Đang yên lành, tự dưng lại xảy ra hỏa hoạn.” Casey nói đầy lo lắng. 

“Chị…” Casper ngập ngừng. “Chị có biết tại sao không?”

Chị nó lắc đầu.

“Chẳng rõ nữa. Cảnh sát nghi ngờ là do đám thanh niên say xỉn làm càn thôi. Cũng may không ai bị thương.”

“Không có ai chết hả chị?”

Casey nhìn em mình như thể nó vừa nói gì đó khó hiểu.

“Không. Bên trong chẳng có ai hết. Căn nhà đó bỏ hoang lâu rồi mà. Còn bọn gây ra hỏa hoạn chắc đã chạy từ lâu. Sao em lại hỏi vậy?”

“À… Em tò mò thôi…” Casper nói dối. Nó không thể thôi nghĩ về ả ma cà rồng tóc vàng và gã hộ vệ của ả. “Mà chị ơi…”

“Sao thế?”

Lưỡng lự một lúc, Casper mới lên tiếng hỏi:

“Chị còn nhớ tai nạn hồ băng mấy năm trước không?”

Casey thả mình xuống sofa, đáp:

“Ừm.”

“Lúc em đến thăm chị trong bệnh viện, chị có nói với em rằng đã thấy một con quái vật dưới hồ. Chị nhớ chứ?”

Casey ôm một cái gối con vào lòng. 

“Chị có nói vậy à? Thật tình chị cũng không nhớ lắm… Hôm đó chị nói khá nhiều thứ vớ vẩn mà. Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc tê đấy.”

Casper muốn xác nhận lại, nhưng có lẽ không cần nữa. Casey và gia đình nó hẳn đã quên Mirabelle rồi. Chẳng lý do gì lại nhắc chuyện cũ, để cho mọi người thêm lo lắng.

“Mà hôm nay em sao thế? Toàn hỏi chuyện kỳ lạ.”

“Không có gì đâu.” Casper đáp. Nó cố tình ngáp một cái rõ to để cho Casey thấy. “Em buồn ngủ rồi. Chị ngủ ngon nhé!”

 “Ừ. Ngủ ngon nhé. Và Giáng Sinh vui vẻ!”

“Giáng Sinh vui vẻ, Casey.” Casper nở nụ cười mệt mỏi, rồi nó nhảy lên cầu thang và đóng chặt cửa phòng ngủ.

2022

Mirabelle nhà bên – Truyện dài

Tranh minh họa: Nguyen Le Khanh Ngan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ