Mirabelle ngồi thụp xuống nền tuyết. Mặt trắng bệch, co rúm lại tạo ra những nếp nhăn, đôi mắt mở to trong kinh hãi.
Điều con bé lo sợ đã thành sự thật.
Khi nó thấy Casper nằm đó trong vũng máu loang lổ trên tuyết, nó căm ghét bản thân mình vì đã khiến cho người bạn gặp nguy hiểm. Người bạn duy nhất của nó. Nó bắt đầu khóc và nài nỉ:
“Làm ơn… Làm ơn cứu bồ ấy đi…”
Isabelle trao đổi với Kai bằng ánh mắt. Anh lấy từ trong túi áo khoác của mình ra một lọ thủy tinh màu tối, mở nắp và đổ thứ chất lỏng trong veo như nước vào vết thương trên ngực Casper.
“Cái này sẽ làm chậm độc dược từ lưỡi đao đã đâm vào cậu ấy. Nhưng… cũng không thể kéo dài mạng sống đâu.”
Mirabelle nấc lên một tiếng. Kai quay đầu quan sát và lắng nghe khu rừng xung quanh. Anh biết tên thợ săn vừa bị anh chém đầu lúc nãy còn có đồng bọn. Nhiều là đằng khác. Anh và Isabelle đã hạ gục được vài tên. Chính Isabelle đã cố tình dẫn dụ gã thợ săn kia đến một chỗ khác. Nhưng không ngờ rằng hắn ta lại lần ra dấu vết của Mirabelle, khi con bé xuất hiện tại nơi rất gần với khu dự tiệc.
“Chúng ta phải đi thôi!” Kai nói. Chẳng còn thời gian trước khi đám thợ săn còn lại tìm ra họ.
“Casper… Còn Casper?”
“Đưa cậu ấy đến cabin của bọn chị.” Isabelle nhanh chóng đưa ra quyết định.
Họ đỡ Casper lên lưng Kai. Anh và Mirabelle di chuyển về hướng đã định, trong khi Isabelle đi trước xử lý bất kỳ tên thợ săn nào ngáng đường. Lẽ ra Kai phải là người làm điều đó. Anh không thích cảm giác bị bỏ lại phía sau và để nàng ma cà rồng tiêu diệt bọn xấu. Nhưng Isabelle có tốc độ mà không một ma cà rồng hay thợ săn, hay bất cứ ai bì kịp. Ngay cả một hộ vệ như anh dù chỉ được chia sẻ một phần của tốc độ ấy cũng từng thấy choáng ngợp.
Sức nặng của Casper làm chậm họ lại. Mirabelle không thể cõng thằng bé khi chính hai cánh tay nó cũng đang chảy máu. Cứ đà này, họ sẽ bị phát hiện mất! Vết máu và dấu chân quá nhiều. Kai không thể xóa dấu vết trong khi đang cõng thằng bé người phàm. Isabelle thỉnh thoảng quay trở lại bên họ để chắc chắn rằng tình hình vẫn ổn thỏa rồi lại biến mất. Đâu đó trong rừng vang lên tiếng cây đổ, kéo theo những tiếng súng đạn và la hét.
Cứ mỗi lần như thế, Kai lại dỏng tai lên nghe ngóng. Sự hồi hộp tăng dần mỗi bước Isabelle đi xa hơn một chút. Giữa họ có mối liên hệ đặc biệt. Anh chắc chắn sẽ biết khi nàng ma cà rồng gặp nạn. Bây giờ thì chưa, nhưng Kai cũng không khỏi lo lắng. Chuyện về đứa con gái bí mật, đứa con gái thứ năm và cũng là cuối cùng của Lilith đã bại lộ. Sớm muộn gì những thế lực khác cũng sẽ lao vào tranh giành Mirabelle. Họ cần phải đưa con bé về Thánh Địa ngay lập tức.
Nhưng chẳng dễ dàng tìm ra con bé. Tuy còn non nớt và rất yếu, con bé lại có khả năng tiên tri. Thế nên nó đã thành công lẩn trốn suốt mấy năm nay. Isabelle và Kai đã rất vất vả mới lần ra dấu vết. Nếu không có anh bạn nhỏ đang hấp hối trên lưng Kai, có lẽ con bé sẽ tiếp tục lẩn trốn, không chịu gặp mặt.
Họ đến bên bờ suối ngập ánh trăng. Lúc này, Isabelle đã quay lại. Trên mặt và khăn choàng cổ của cô lại thêm nhiều lớp máu.
“Khoan đã.” Isabelle nói. Một tay cô chĩa về phía ba người, ngụ ý bảo bọn họ dừng bước.
Kai chậm rãi khom người xuống và đỡ lấy Casper. Anh đặt nó trên nền tuyết. Mirabelle lập tức quỳ xuống bên cạnh.
“Chúng ta sẽ không về kịp cabin.”
Kai nói, và Isabelle khẽ lắc đầu xác nhận.
“Bọn chúng rất đông và đang bao vây cabin rồi. Dường như chuyện chúng ta đến thị trấn này đã gây ra quá nhiều sự chú ý.”
“Phải. Công chúa ma cà rồng luôn khiến người ta đặc biệt quan tâm mỗi khi cô ấy đi đến bất cứ đâu mà.”
“Không phải lúc đùa cợt đâu, Kai.” Isabelle nói, nhưng khóe miệng cô nhếch khẽ.
“Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư.” Kai vừa nói vừa rút thanh katana ra khỏi bao. “Cô còn muốn cược xem núi xác của ai sẽ cao hơn không?”
Isabelle khẽ cười và thì thầm:
“Đồ kiêu ngạo.”
Kai quay sang nói với Mirabelle:
“Cậu ta không còn nhiều thời gian nữa, và chắc chắn sẽ không thể sống được đến khi bình minh lên. Tôi nghĩ cô biết phải làm gì nếu muốn giữ mạng cho cậu ta.”
Đôi mắt Mirabelle ầng ậng nước. Con bé lắc đầu.
“Không… Tôi không thể biến cậu ấy thành… thành…”
“Trăng tròn đêm nay sẽ không chờ đợi cô đâu. Đến lúc phải lựa chọn rồi. Cứu cậu ấy, theo chúng tôi và tiếp tục sống. Hoặc chết một cách đau đớn và hoàn toàn vô ích.”
Mirabelle nhìn lên phía sau Kai. Isabelle đang đứng đó, trong tay nắm hai cán dao găm.
“Chị biết em không tin bọn chị. Nhưng đó là cách duy nhất để cậu ấy có được một cuộc sống mới.”
“Cậu nhóc muốn trở thành hộ vệ. Cậu ta đã tìm tôi để nói chuyện đó.” Kai nhỏm dậy và đến bên cạnh Isabelle. “Cô chắc mình không muốn thực hiện tâm nguyện của bạn thân chứ?”
Mirabelle nhìn Casper đang nhắm nghiền đôi mắt, thở ra những làn khói mong manh, đứt đoạn. Nó biết thằng bé muốn trở thành hộ vệ của nó. Nhưng nó chưa sẵn sàng. Nó còn không biết cách thực hiện nghi thức đó như thế nào. Nó không muốn bắt Casper phải từ bỏ thế giới đầy nắng và yêu thương đó.
Kai đứng dậy, đến bên Isabelle. Cô hỏi Mirabelle:
“Em có thể giữ cho bản thân và cậu bạn kia an toàn một lúc không?”
Con bé gật đầu. Vết thương trên hai cánh tay của nó vẫn còn nhức nhối, nhưng nó vẫn cử động được.
“Bọn chị sẽ quay lại nhanh thôi.”
Như hai vệt đen trên nền tuyết, Isabelle và Kai di chuyển về hai hướng khác nhau. Mirabelle kéo Casper lại gần, ẩn mình trong bóng râm của tán cây băng giá. Gương mặt thằng bé bị đánh đến biến dạng. Nó nghe tiếng trái tim thằng bé đập yếu ớt và tự hỏi liệu nó còn có thể nghe âm thanh này thêm một lúc nữa không.
Riverstroke từng là một trạm dừng chân, và đã định sẽ chỉ là một trạm dừng chân ngắn ngủi trước khi Mirabelle phải trốn đi đến một nơi khác. Nó không biết rõ nguyên nhân vì sao nó luôn phải thay đổi chỗ ở ngoài việc nó sẽ bị cả ma cà rồng lẫn thợ săn truy tìm. Nó không thể để bản thân rơi vào tay bất kỳ thế lực nào. Nhưng con người thì khác. Họ chẳng hề biết nó là ai. Mirabelle đã để cho mối quan hệ bạn bè của nó và Casper tiến triển theo lẽ tự nhiên nhất, và như thế, Riverstroke đã trở thành ngôi nhà của nó từ lúc nào không hay.
Có lúc, Mirabelle đã băn khoăn liệu nó nên nói lời tạm biệt với Casper khi nào, và như thế nào. Đến một thời điểm nhất định, Casper sẽ thay đổi. Thằng bé sẽ nhận ra cô bạn nhà bên không lớn lên như nó hay đám bạn đồng trang lứa khác. Đến lúc nó nhận ra thì Mirabelle đã rời khỏi thị trấn rồi. Con bé chỉ không ngờ rằng ngày đó đến quá nhanh, cái ngày tên thợ săn kia một mình lần ra dấu vết của nó trong rừng.
Mọi thứ con bé làm chỉ vì muốn bảo vệ người bạn của nó. Lẽ ra nó nên học cách kiểm soát khả năng của mình, để biết được chính xác những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Lẽ ra nó nên trở thành một con ma cà rồng thực thụ, đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người xung quanh nó. Mirabelle còn nhớ cơn run rẩy của Leah, khi bà ngã xuống che chắn cho nó trước mặt thợ săn. Và bây giờ, Casper đang hấp hối trong tay nó.
Hệt như những gì nó đã thấy trước, ngoại trừ việc nó không cắn thằng bé.
Chưa.
“Mirabelle…” Casper yếu ớt gọi.
“Mình đây.” Con bé nắm tay người bạn. Đôi mắt Casper khẽ chớp. Lọ thuốc của Kai đang phát huy tác dụng, kéo dài mạng sống cho thằng bé và làm nó đỡ đau hơn.
“Bồ… làm đi… Mình… không muốn… ra đi như thế này…”
Mirabelle lắc đầu.
“Không được… Mình không thể biến bồ thành con quái vật bóng tối như mình được…”
Mirabelle đã luôn căm ghét bản thân nó. Nó chưa từng muốn trở thành một con quỷ. Nó không có lựa chọn. Nhưng Casper thuộc về thế giới có ánh mặt trời ấm áp, có gia đình và bạn bè vây quanh… Nó sẽ không bao giờ có thể cho Casper thứ hạnh phúc như vậy, càng không muốn làm kẻ tước đi những điều tốt đẹp đó.
“Mình luôn… muốn bảo vệ bồ… Mình muốn trở thành hộ vệ… như… như Kai vậy…” Casper thều thào. Mặt nó khẽ co rúm lại vì đau.
“Nhưng… Casper…”
“Đây là lựa chọn của mình… Bồ… Bồ không thấy các hộ vệ vẫn có thể… có thể đi lại dưới nắng đó sao… Mình sẽ ổn thôi…”
“Mình không thể…” Mirabelle bật khóc. Chưa lúc nào nó thấy tuyệt vọng như vậy.
“Có mà…” Giọng Casper đứt quãng. “Bồ từng nói… bồ thấy bản thân đang cắn vào cổ mình… trong rừng… Có lẽ… là hôm nay…”
Mirabelle vẫn lắc đầu. Một mình nó vật lộn với bóng tối đã khổ sở lắm rồi. Nó không nhẫn tâm kéo Casper vào địa ngục với nó.
“Nếu bồ không giúp mình… mình sẽ chết… Mình không muốn… như vậy… Mình còn… muốn gặp lại… Casey… và bố mẹ…”
“Nhưng bồ sẽ không thể ở cùng họ nữa… Bồ sẽ luôn phải trốn chạy cùng mình, và đối mặt với muôn vàn hiểm nguy…”
“Cũng được…” Casper như nấc lên một tiếng. Máu ứa ra từ vết thương trên ngực nó. “Làm… Làm ơn đi, Mirabelle…”
Bàn tay vấy máu của thằng bé run rẩy lấy từ trong túi áo ngoài ra quyển sổ tay nó đã tìm thấy ở thư viện. Nó chưa trả lại, à cũng không có ý định trả. Nó đưa cho Mirabelle và dùng ánh mắt ngụ ý bảo con bé hãy mở ra.
Mirabelle tìm thấy ngay một trang được gấp góc lại, trên đó mô tả nghi thức biến một con người trở thành hộ vệ.
Gạt nước mắt trên má, Mirabelle gật đầu với Casper. Nó để thằng bé nằm xuống dưới tuyết, nơi ánh trăng phủ lên cơ thể đầy thương tích.
Con bé cũng bắt đầu run. Bàn tay lạnh ngắt của nó khẽ vuốt một bên má Casper, rồi lần xuống cổ, luồn qua các lớp áo tìm đến động mạch đang đập. Đôi mi thằng bé khẽ khép lại.
Mirabelle cảm thấy nguồn năng lượng dâng trào trong cơ thể. Nguồn năng lượng đen tối nhưng đầy thôi thúc nó. Đó là cơn khát. Đôi mắt nó lộ sắc đỏ. Mọi nhịp đập của trái tim Casper, mọi sự chuyển động dù nhỏ nhất của dòng máu đang chảy trong người thằng bé, và hương thơm của nó… tất cả đều thu hút sự chú ý của Mirabelle.
Thật nhanh, con bé cúi người xuống và cắp phập răng nanh vào cổ Casper. Lớp da bị xé ra, để dòng máu đỏ tươi, nóng hổi trào ra ngoài. Lưỡi Mirabelle thấm đầy dòng máu đó. Nó bắt đầu uống một cách tham lam. Tiến độ hồi phục vết thương của nó vì thế mà cũng được đẩy nhanh. Mặc cho vấn đề đạo đức nó đã tự đặt ra cho mình, nó không thể phủ nhận máu của Casper đặc biệt hợp khẩu vị nó. Và nó đã đói, rất đói suốt những năm qua. Máu động vật chưa bao giờ khiến nó thỏa mãn, và máu của Leah mang về từ bệnh viện không sao sánh bằng dòng máu nóng trong cơ thể người đang sống, với một trái tim còn đập.
Mirabelle sẽ không thể dừng lại, nếu đó không phải là người bạn duy nhất nó có. Cơ thể Casper run lên phản ứng lại cơn đau, nó bám lấy tay con bé.
“Mirabelle…”
Môi Mirabelle rời khỏi cổ thằng bé. Mùi máu tươi thơm ngon vương vấn trong không khí khiến nó chưa hoàn toàn dứt được. Nhưng nó còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Con bé đưa cổ tay của mình lên trước mặt, và cắn một cái thật sâu.
“Dưới trăng tròn,
Linh hồn ngươi
Và máu ta
Hòa làm một
Cùng lời thề
Từ bây giờ,
Trong bóng tối
Cho đến bình minh tận cùng.”
Máu nhỏ xuống tuyết trắng. Mirabelle đưa cổ tay về phía Casper. Một giọt. Hai giọt. Đến khi giọt máu thứ ba rơi xuống miệng thằng bé, nó rút tay về.
*
* *
“Mình thích bồ. Mình đã luôn thích bồ từ nhiều năm trước…”
“Nhưng mình không thể… Mình sẽ sống thêm rất nhiều, rất nhiều năm nữa. Tâm hồn mình sẽ trở nên già cỗi, nhưng cơ thể của mình vẫn sẽ mãi mãi là một đứa trẻ mười ba tuổi… Mình không thể đáp lại bồ đâu…”
“Không sao cả. Mình đã quyết định đơn phương bồ và chẳng mong đợi nhận lại được thứ gì từ bồ.”
“Kể cả khi mình không thể cho bồ hạnh phúc như những cô gái khác?”
“Ừ.”
“Kể cả khi bồ sẽ lớn lên và già đi, rất nhiều năm sau nữa?”
“Ừ.”
“Kể cả khi mình vẫn sẽ mang hình dáng như thế này?”
“Ừ. Bồ vẫn mãi là Mirabelle, cô bạn nhà bên của mình. Dù mình có trở thành một ông lão, thì bồ vẫn y hệt như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Tại sao? Mình đã đẩy bồ vào con đường của bóng tối và tội lỗi… Vậy mà bồ…”
“Bởi vì mình thích bồ. Thứ tình cảm trẻ con đó đã phát triển thành một điều gì đó khác… Không phải tình yêu nam nữ… mà là một mối liên kết đặc biệt. Bồ không tước đi mạng sống của mình. Bồ đã cho mình một cơ hội khác, một cuộc sống khác. Từ nay, mình sẽ bảo vệ bồ.”
“Cho đến khi một trong hai chúng ta không còn nữa?”
“Cho đến khi một trong hai chúng ta không còn.”
*
* *
Tang lễ được cử hành trịnh trọng tại nhà thờ trong một buổi sáng mưa tuyết. Chẳng ai ngờ rằng năm mới của gia đình nhà Wilson lại bắt đầu bằng sự kết thúc một cuộc đời còn quá trẻ. Đứa con út của họ được tìm thấy trong rừng cùng với một vài xác người chưa rõ danh tính khác. Buổi tiệc mừng năm mới đã kết thúc trong bi thương, khi những con người tội nghiệp đó có vẻ như đã dạo chơi trong rừng một lúc trước khi bị thú rừng vồ lấy.
Cả thị trấn đều kinh hoàng. Phía cảnh sát vẫn chưa điều tra được nguyên nhân khác ngoài đám thú dữ trong rừng. Một đội kiểm lâm đã được điều vào rừng nhưng chưa bắt được thủ phạm; dù đó có là con vật nào đi nữa, nó đã trở thành một nỗi sợ ập lên đầu cư dân ở Riverstroke.
Khi Casey Wilson cất tiếng hát trong Thánh đường trở lại, sau nhiều năm rời bỏ vị trí của mình trong dàn đồng ca thiếu nhi, cô không ngờ rằng đó lại là ngày đưa tiễn em trai mình. Cô đã không thể hát hết bài, nhưng chẳng ai trách được cô cả. Ai nấy đều nghẹn ngào, tiếc thương cho anh bạn trẻ Casper với tương lai bỏ dở phía trước, và gia đình êm ấm ngày nào của họ giờ phải chịu nỗi mất mát quá lớn.
Chú chó già của gia đình họ – Bánh Quy – bước thật nặng nề đến bên quan tài. Nó tựa đầu xuống bên hai bàn tay của cậu chủ đan trước ngực, lạnh ngắt. Mất rất lâu nó mới hiểu được rằng cậu chủ sẽ không thức dậy chơi đùa cùng nó nữa. Thế nhưng nó vẫn mơ hồ cảm thấy sự hiện diện của cậu chủ, giống như lúc nhỏ, cậu và nó hay chơi trò giả chết. Nó chưa kịp thấy cậu chủ ngồi dậy thì đã bị ông chủ nhấc bổng lên, rồi người ta đậy nắp quan tài lại.
Casper được khiêng ra ngoài nghĩa trang, nơi huyệt đã được đào vội. Không ai nói với nhau một lời, chỉ lặng lẽ đi bên nhau như những cây nấm đen di chuyển trong tuyết. Hai người lạ mặt, một nam một nữ, đứng dưới một chiếc dù gia nhập cùng họ trên đường. Có lẽ là bạn học của Casper.
Đoàn người đứng trong tuyết nói những lời từ biệt cuối cùng. Đâu đó sau những bức tượng chẳng còn nguyên vẹn tại nghĩa trang, chẳng ai để ý đến một cái bóng nhỏ bé đang quan sát họ từ phía xa…
*
* *
Casper thức dậy sau một giấc ngủ dài không mộng mị. Xung quanh nó tối đen nhưng thật kỳ lạ, chỉ sau cái chớp mắt, nó đã lờ mờ thấy được bên trong chiếc quan tài nó đang nằm.
Những tưởng nó sẽ bị ngộp thở, nhưng Casper lại không hề thấy khó chịu. Nó nhớ lại lời Kai nói, rằng hộ vệ có thể nín thở lâu hơn người bình thường rất nhiều.
Phải rồi, nó đã trở thành một hộ vệ. Hộ vệ của Mirabelle. Tuy vậy, nó chưa được đào tạo bài bản và không rõ mình có thể nhịn thở trong bao lâu. Liệu họ sẽ không để nó chết thật đấy chứ? Nó đã chết một lần và dự định sẽ sống thêm lâu nữa trước khi gặp lại tử thần.
Isabelle và Kai có một kế hoạch hoàn hảo. Sau khi giao ước giữa Casper và Mirabelle đã được hoàn thành, nó đã thật sự chết đi. Nhưng nó không muốn mất tích không dấu vết, ra khỏi cuộc đời người thân, bạn bè một cách quá đột ngột, cũng không nỡ để họ phải luôn tìm kiếm nó trong tương lai. Thế là Isabelle và Kai đề ra phương án làm đám tang cho nó. Như thế, nó có thể đường đường chính chính biến mất khỏi thế giới này. Dù không thể trực tiếp chào từ biệt, nó dặn lòng sẽ quan sát và bảo vệ những người thân yêu, trong bóng tối.
Casper giờ đây chỉ còn cách cuộc đời mới một cánh cửa quan tài, và một lớp đất cùng tuyết chừng hơn mét rưỡi. Khi nó bắt đầu cảm thấy bí bách và cần được ra ngoài, Casper nghe một tiếng động mạnh vào lớp gỗ quan tài. Một lúc không lâu sau đó, nắp quan tài bật mở.
Tuyết lùa vào đem theo không khí lạnh cùng mùi đất, và Casper đón nhận nó như làn gió đầu tiên mang cuộc đời mới đến. Nó nhìn lên phía trên. Kai đang chống tay lên cái xẻng cắm xuống đất, miệng nở nụ cười ranh mãnh chào nó. Gương mặt của Isabelle xuất hiện ngay sau đó, và cuối cùng là Mirabelle.
Con bé mỉm cười:
“Chào mừng bồ đã quay trở lại, Casper.”
Casper chỉ muốn phá lên cười thật to và nhún nhảy trên nấm mồ của mình. Nó không rõ làm thế có báng bổ các linh hồn đã yên nghỉ ở đây không. Nó bắt lấy bàn tay Mirabelle đang chìa ra, và chợt nhận thấy con bé không còn lạnh như trước nữa. Nó ngửi thấy mùi hoa hồng tỏa ra từ con bé nồng hơn trước, và vô giác nó đưa tay chạm đến bên cổ mình, nơi con bé đã cắn vào ba đêm trước.
Nơi đó có một vết sẹo, hoặc tương tự, Casper chẳng rõ nữa; có lẽ giống như một hình xăm mới trên da. Nó biết, đó là dấu ấn của Mirabelle, chủ nhân của nó.
Sau khi lấp lại huyệt, cả bọn ra khỏi nghĩa trang. Có một chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở đó. Kai ngồi vào ghế tài xế và Isabelle ngồi ghế bên cạnh. Mirabelle vào băng ghế sau, nó nhìn Casper vẫn đang ở ngoài, ngoái đầu lại nhìn thị trấn Riverstroke trong màn sương giá ở đằng xa.
“Hãy nói lời tạm biệt, Casper. Chúng ta sẽ đi khi bồ sẵn sàng.”
Casper hít một ngụm đầy cái lạnh và không khí ở Riverstroke. Nó sẽ nhớ nơi này lắm. Đặc biệt là gia đình nó, con Bánh Quy, thằng Joe… Nó không thể quay trở lại được nữa. Đó là cái giá nó đã phải trả.
“Mình sẵn sàng rồi.” Casper nói, nó chui vào xe và ngồi cạnh Mirabelle. “Chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Đến Thánh Địa.” Isabelle đáp lời nó. “Mirabelle còn nhiều thứ chưa biết về ma cà rồng.”
Kai tiếp lời ngay khi Isabelle vừa dứt:
“Còn cậu thì phải học cách trở thành một hộ vệ cho ra trò, Casper.”
Chiếc xe lăn bánh trong đêm, trả lại sự yên bình cho thị trấn Riverstroke.
-Hết-

Để lại một bình luận