Đã một tuần trôi qua kể từ khi Casper gặp lại Mirabelle, và nó chẳng hề thấy con bé đâu từ hôm đó. Ả ma cà rồng tóc vàng cũng biến mất. Tuy nó mừng vì không còn thấy các thế lực siêu nhiên lảng vảng xung quanh đe dọa cuộc sống của nó nữa, đôi lần nó lại bắt gặp Kai Hallow trong cửa hàng tiện ích.
“Tôi cũng phải ăn để sống chứ!” Anh ta nói khi thấy ánh mắt tò mò của Casper. Trên tay anh ta là mớ rau củ tươi và vài thớ thịt đông lạnh.
Kể từ lúc biết về các hộ vệ ma cà rồng, trong đầu Casper luôn hiện hữu những câu hỏi xoay quanh cuộc sống của họ. Nhất là khi nó muốn trở thành hộ vệ của Mirabelle. Còn cơ hội nào tốt hơn để tìm hiểu bằng cách trực tiếp hỏi thăm một hộ vệ chứ?
Thế rồi, nó đi theo Kai qua dãy đồ hộp, định bụng hỏi chuyện. Nhưng anh ta di chuyển rất nhanh, loáng một cái đã không thấy đâu nữa. Rồi anh ta bất thình lình xuất hiện phía sau Casper khiến nó giật thót.
“Đừng có theo tôi nữa.”
“Xin lỗi…” Casper lúng túng. “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút…”
Trông Kai không mấy hào hứng, nhưng anh ta cũng đủ lịch sự không từ chối Casper ngay. Anh siết hai tay lại quanh xe đẩy hàng của mình.
“Chúng tôi không biết tung tích của cô bạn nhóc đâu. Đừng mất công hỏi làm gì.”
“Tôi không muốn hỏi về Mirabelle… Tôi muốn hỏi về anh.”
Kai nhướn một bên mày. Rồi anh ta phản ứng như thể sắp bật cười thành tiếng.
“Ừm… Nhóc cũng dễ thương đấy. Nhưng tôi không có hứng thú.”
Mất một lúc Casper mới hiểu được ý anh ta. Mặt nó đỏ lên vì xấu hổ, và cũng hơi tức giận nữa.
“Không! Anh hiểu lầm rồi!” Giọng nó hơi to, khiến một bé gái đang đứng ở kệ nước đóng chai phải ngoái lại nhìn.
“Tôi không có ý… như thế với anh đâu.” Casper phân trần. “Tôi chỉ muốn hỏi về các hộ vệ…”
Kai không phật ý trước việc hiểu lầm vừa rồi, trái lại anh ta còn nhoẻn miệng cười.
“Ồ? Nói đi. Từ đâu mà nhóc biết về hộ vệ?”
“Tôi đọc được trong thư viện.” Casper đáp ngắn gọn. Chẳng việc gì phải nói với người lạ về quyển sổ tay nó tìm thấy. Lời của nó cũng đâu có sai sự thật. “Anh là hộ vệ của chị ấy, đúng không?”
Kai đứng thẳng người dậy, hai tay khoanh trước ngực và đáp:
“Vậy thì sao?”
“Tôi muốn anh chỉ cho tôi cách trở thành một hộ vệ.”
Kai nhìn nó, âm thầm đánh giá vóc dáng và sức lực. Cả hai đều cao ngang nhau, nhưng có lẽ nó nhỉnh hơn Kai một chút. Casper cũng vạm vỡ hơn anh ta. Nhưng nó vẫn vô thức rụt người lại trong khi ánh mắt sắc lạnh của Kai quét qua nó từ đầu đến chân.
“Cậu nên bỏ cuộc thì hơn.” Kai nói sau một lúc.
“Tại sao?”
“Trở thành hộ vệ không phải trò đùa đâu nhóc.”
“Tôi không đùa! Và tôi cũng không còn là một đứa nhóc nữa.” Casper nói đầy nghiêm túc. “Tôi cũng rất khỏe và dẻo dai. Tại sao tôi không thể trở thành một hộ vệ?”
“Cậu nghĩ sức mạnh làm nên một hộ vệ à?” Gương mặt Kai đanh lại. “Vả lại, tôi không giúp cậu được. Nếu cậu đã tìm hiểu thì nên biết, chỉ có ma cà rồng mới biến cậu thành hộ vệ được thôi. Cậu nên đi tìm người bạn nhỏ của mình thì hơn.”
Kai đặt tay lên xe đẩy, nhưng Casper đã chặn nó lại.
“Làm ơn…” Nó nài nỉ. “Tôi cần phải bảo vệ Mirabelle…”
“Mirabelle sẽ được bảo vệ tốt nhất ở Thánh Địa, cùng với các chị em của cô ấy. Đương nhiên là sau khi chúng tôi tìm thấy cô ấy. Còn bây giờ thì, đến lúc tôi phải đi rồi.”
Cái liếc mắt của Kai ném thẳng vào bàn tay Casper đang đặt trên xe đẩy hàng của anh ta. Nó buông tay một cách miễn cưỡng.
Khi đã đi đến cuối dãy kệ thực phẩm, Kai ngoảnh lại và nói:
“Hộ vệ đi trên lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối. Họ sống và chết cho chủ nhân của mình. Cậu đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống hiện tại để bước vào con đường của chúng tôi?”
Nói rồi, anh ta đi mất dạng.
Đêm giao thừa đến, cũng là lúc các tụ điểm ăn chơi mở cửa suốt đêm. Cùng với đó là hàng loạt nhóm khách lạ từ nơi khác đến thị trấn trong chuyến ăn mừng xuyên đêm của mình. Sẽ có một buổi trình diễn pháo hoa “xịn nhất từ trước tới giờ” – theo lời thằng Joe. Casper chẳng mấy hào hứng lắm, vì trong tâm trí nó giờ đây chỉ có suy nghĩ về Mirabelle. Nó cũng bắt đầu trở nên cáu kỉnh, không cảm thấy an toàn với những vị khách lạ mặt. Vậy nên khi cùng gia đình đến cạnh bờ hồ để dự tiệc và ngắm pháo hoa, Casper lỉnh ngay ra một góc xa bên rìa các lều lớn được dựng bên hồ nhằm phục vụ cho buổi tiệc. Nó chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Nó nốc một ngụm rượu, rồi hai, rồi ba… Chưa bao giờ nó thấy lạc lõng đến vậy. Casper từng nghĩ về tương lai, nó sẽ trở thành một cầu thủ xuất sắc, có một gia đình ấm êm như gia đình nó đang có hiện tại đây. Nhưng giờ thì nó lại cảm thấy giấc mơ đó quá xa vời. Nó lạc lõng ngay chính trong gia đình của mình, vì nó có những tâm sự không biết giãi bày cùng ai.
Casey tài năng và luôn được yêu mến. Mọi thứ quá dễ dàng đối với chị, và chị cũng thích một cuộc sống trong tầm kiểm soát. Nhưng Casper thì lại khác. Đâu đó trong sâu thẳm con người nó là một con mãnh thú yêu thích sự phiêu lưu chỉ mới thức tỉnh gần đây. Có lẽ máu liều đã luôn tồn tại trong nó, khi nó gõ cửa nhà Mirabelle, khi nó xông vào để cứu con bé, khi nó nói rằng nó muốn trở thành một hộ vệ… Casper tự hỏi nếu là người khác đang trong vị trí của nó, thằng Joe chẳng hạn, nó sẽ thế nào? Chắc hẳn nó sẽ chạy đi và không quay đầu lại.
Thế mà Casper lại càng muốn đâm đầu vào mối nguy hiểm trước mặt. Nó đã suýt chết. Nhưng thay vì lo cho cái mạng của nó, nó lại thấy một luồng cảm xúc khác dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Nó muốn chiến đấu.
Casper uống thêm một ly rượu nữa. Nó bỗng thấy Isabelle Salvatore và hộ vệ của cô đang nhìn nó, từ bàn buffet cách đó khá xa. Vẻ xinh đẹp của cô lại càng được bộ váy ngắn phong cách gothic, màu xanh lục bảo, điểm xuyết voan đen phô bày. Trông cô như một nàng công chúa cổ tích đen tối, đẹp và rùng rợn. Có nét gì đó ở cô khiến Casper nhớ đến Mirabelle. Nó ngờ rằng vì cái tên của hai người, hoặc là vì bọn họ đều là ma cà rồng.
Isabelle trở thành tâm điểm của buổi tiệc suốt một khoảng thời gian dài. Nếu không có Kai, chàng hộ vệ luôn đứng ngay sau lưng mình, có lẽ cô đã được mời khiêu vũ và khiến cả thị trấn trầm trồ, còn hơn cái cách họ khen ngợi điệu nhảy của Casey. Quá nửa số đàn ông dự tiệc đều ngắm Isabelle một cách công khai, số còn lại trong âm thầm. Còn phái nữ thì không thể rời mắt khỏi Kai. Thế nhưng bọn họ chỉ chọn một góc ít người qua lại, từ chối tất cả lời mời. Isabelle thì thầm gì đó với Kai. Anh ta gật đầu và biến mất trong đám đông.
Lúc đó, Casper mới để ý rằng có một người đàn ông đứng cách nó chừng chục mét. Nó không rõ hắn xuất hiện từ khi nào, nhưng hắn bắt đầu di chuyển về hướng Isabelle ngay sau khi Kai bỏ đi. Isabelle cũng bắt đầu lùi lại một chút. Casper vẫy phục vụ thêm một ly rượu nữa, vì nó chẳng quan tâm ai đang bị Isabelle quyến rũ. Trong mắt nó, cô ma cà rồng này có vẻ còn đáng sợ hơn ả tóc vàng suýt giết nó hôm nào.
Nhưng nó không thể bỏ qua được ánh sáng lóe lên từ trong tay áo người đàn ông. Một con dao găm rất mảnh và sáng lóa trượt dài xuống bàn tay đang mở sẵn. Hắn nắm lấy chuôi con dao tiến về phía Isabelle.
Casper định la lên cảnh báo. Dù hắn có ý định hại Isabelle hay bất kỳ ai đi nữa thì cũng thật nguy hiểm. Thế mà chỉ trong chớp mắt, Isabelle đã biến mất không một dấu vết.
Gã cầm dao khựng lại giữa chừng. Rõ ràng hắn không rời mắt khỏi Isabelle một giây nào, nhưng cô lại biến mất ngay trước mặt. Tức tối, hắn nhìn quanh. Casper khi ấy cũng đã bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nó thấy hắn lôi từ trong túi ra một cái bình nhỏ như chai rượu. Hắn tu một mạch thứ chất lỏng mà nó không rõ là gì. Chỉ thấy ngay sau đó, cổ họng hắn lóe lên một tia sáng rồi tắt lịm.
Casper nhìn xung quanh để xem có ai khác chứng kiến cảnh vừa rồi không. Nhưng ai nấy đều bận rộn ca hát nhảy múa. Gã đàn ông kia hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu đảo mắt qua khách dự tiệc. Hắn đi một vòng quanh hồ, từ chỗ đông đúc hướng dần đến rừng, và Casper đi theo hắn với một khoảng cách an toàn.
Chợt, Casper nhớ ra một số thứ nó đã đọc từ trong quyển sổ tay đang bị nó nhét một cách đáng thương trong túi áo khoác.Dao găm bạc và độc dược. Gã kia có thể là mộtthợ săn. Trong sổ có ghi chú một thứ độc dược gì đó mà Casper không nhớ nổi, khi uống vào có thể làm gia tăng khướu, thính và thị giác của thợ săn, khiến họ dễ dàng lần ra dấu vết của ma cà rồng. Thứ lúc nãy hắn uống có lẽ chính là nó.
Gã thợ săn đang lần theo dấu vết của Isabelle, và nó dẫn vào trong rừng. Casper ái ngại nhìn nơi tiệc tùng đang diễn ra xa dần. Pháo hoa sẽ nổ trong một thời gian ngắn nữa thôi. Dù không mong đợi màn trình diễn này lắm, ý tưởng đi vào rừng giữa đêm với một thợ săn và ma cà rồng không phải ý hay. Nó muốn quay đầu lại, đắm chìm trong ánh sáng ấm áp và sự an toàn khi nãy, vờ như không hay biết gì về tất cả những chuyện này.
Thế rồi, trong đầu nó vang lên lời nói của Kai:
“Cậu đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống hiện tại để bước vào con đường của chúng tôi?”
Những lời ấy như viên đạn găm vào tâm trí nó, là giọt nước tràn ly khiến nó bước thêm một bước nữa vào rừng sâu.
Casper vào rừng vì muốn chứng tỏ nó đã sẵn sàng. Và nó cũng muốn biết được thêm về thế giới của Mirabelle. Nó biết trước mặt có hiểm nguy, nhưng nó cũng mong rằng cả gã thợ săn lẫn Isabelle đều không chú ý gì đến nó. Chính bản thân nó phải đối mặt với những thứ này, nếu nó muốn trở thành hộ vệ một ngày nào đó.
Trong rừng không có ánh đèn. May thay hôm ấy lại là một đêm quang đãng. Mặt trăng to tròn lơ lửng trên cao trong sự yên bình của trời mây, tách hẳn khỏi mối nguy đang rình rập trong khu rừng. Đã năm năm rồi Casper không đến đây, nó chỉ mơ hồ nhớ đường đi và thầm cầu mong sao cho khu rừng không thay đổi quá nhiều.
Tim nó đập to mỗi lúc tiếng hò reo vui vẻ nhỏ dần. Cuối cùng, chỉ còn nó với hơi thở buổi đêm của rừng. Dáo dác xung quanh, sương phủ mỗi lúc một dày đặc hơn khiến nó phải sử dụng đèn pin từ điện thoại cầm tay. Đó có lẽ là một ý tồi và dễ làm lộ vị trí, nhưng nó nghĩ rằng ma cà rồng và kể cả gã thợ săn đều không cần ánh sáng để tìm ra nó.
Nó đã mất bóng gã thợ săn, cũng chẳng thấy Isabelle đâu. Nhưng vẫn còn dấu chân trên nền tuyết chưa bị vùi lấp. Casper đi theo. Trong rừng càng ngày càng tối và lạnh. Nó kéo chặt hai mép áo khoác ngoài. Tuyết phủ dày hơn trong rừng khiến việc đi lại khá khó khăn. Đi được một lúc, các dấu chân biến mất vào lùm cây.
Giờ đây, việc lần dấu lại đi vào ngõ cụt. Casper dáo dác nhìn quanh. Một mình nó trong rừng đi tìm rắc rối. Nó nghe tiếng sột soạt gần đó và nhanh chóng nhận ra một con vật nhỏ, có thể là thỏ, vừa phóng ngang qua.
Sự yên tĩnh của khu rừng bị khuấy động bởi tiếng súng. Nó chắc chắn đã nghe thấy tiếng súng trước khi một quả pháo hoa vút bay lên và nổ ra trên đầu. Tiếp theo đó là một loạt pháo khác. Dù đang ở xa nhưng Casper vẫn nghe rất rõ. Điều đó có nghĩa là trong rừng không chỉ có tiếng pháo nổ.
Casper chạy đi theo sự thôi thúc của bước chân. Nó không rõ vì sao trong đầu nó lại hiện lên cảnh tượng của năm năm trước, khi nó cũng chạy như thế này giữa rừng tuyết. Nó chỉ biết đến sự hối hả đang dâng trào trong lòng nó, kêu gọi nó bước nhanh hơn theo hướng nó còn không hề nhìn rõ. Nó cứ chạy. Giống như tồn tại một thứ gì đó sâu trong rừng đang hút nó về.
Đó là Mirabelle.
Nó biết như vậy vì nó nghe tiếng con bé la lên một cách đau đớn. Casper vứt chiếc điện thoại trong tay khi nó chạy tới khoảng trống trong rừng, đủ rộng để ánh trăng soi xuống. Những vệt sáng từ pháo hoa như một cơn mưa màu sắc rơi xuống. Đôi mắt Casper bắt gặp Mirabelle đang bị ghim lên thân cổ thụ ở bên kia. Hai cánh tay con bé dang ra, bị cố định bởi sáu chiếc dao găm bạc sắc lẹm. Đôi chân trần còn tự do của con bé liên tục quẫy đạp, nhưng chỉ khiến cho máu rỉ xuống thân cây nhiều hơn. Đôi mắt con bé rực đỏ sự hoảng loạn.
Casper ngã nhào xuống bên rìa khoảng đất trống. Nó vớ được một cây súng trước mặt và cầm ngay lên, chĩa thẳng về phía gã thợ săn đang tiến về phía Mirabelle. Nó bóp cò nhưng chẳng có viên đạn nào bay ra. Nó giận giữ quăng cây súng đi và vực mình đứng dậy.
Không kịp rồi! Nó sẽ không đến kịp mất! Gã thợ săn đã rút ra một thanh đao và lao về phía Mirabelle. Casper hét lên thật lớn, cảm nhận sức mạnh từ buồng phổi nó trào ra ngoài. Như một con thú hoang, nó lao về phía gã thợ săn.
“CASPER!”
Hai tay Casper chộp lấy cổ tay gã thợ săn, cố gắng bẻ quặp nó. Sức mạnh của cú va chạm khiến cả hai ngã nhào ra nền đất. Thanh đao bạc văng ra một đoạn. Nhưng gã đàn ông cao lớn cùng với sự giúp đỡ của độc dược nhanh chóng kiểm soát được tình thế. Gã lật Casper lại, đấm vào mặt nó túi bụi. Máu phun ra từ mũi và miệng nó. Casper cố tránh những cú đấm trời giáng nhưng không nhanh bằng. Nó cũng không thể phản kháng trong tư thế bị đè hẳn lên người. Nó chỉ đành nằm im chịu trận, trong lúc tiếng hét của Mirabelle lại vang lên, xen lẫn tiếng khóc.
Một lúc sau, khi thấy Casper nằm trong vũng máu be bét của chính nó, hay tay bất lực buông thõng, gã thợ săn mới lồm cồm bò dậy, tay nắm lấy cán đao. Đầu óc Casper quay cuồng, choáng váng trước trận đòn vừa rồi. Nó có thể thấy những bông hoa bằng lửa thiêu đốt màn đêm rồi vụt tắt. Màn trình diễn sắp đến hồi kết.
Nhưng Casper không cam tâm với kết cục này. Nó hơi nghiêng đầu, mơ hồ thấy Mirabelle đang khóc. Con bé liên tục kêu tên nó, nhưng nó chỉ nghe chữ được chữ mất. Nó chẳng bao giờ muốn thấy Mirabelle buồn. Thế mà nó không thể bảo vệ được con bé và luôn khiến cho cả hai rơi vào tình cảnh hiểm nghèo.
Có lẽ nó sẽ chết trước khi quả pháo hoa cuối cùng vút lên. Đằng nào thì cuộc đời ngắn ngủi của con người cũng sẽ đi đến kết thúc mà thôi. Nó chỉ mong rằng Mirabelle sẽ mãi nhớ đến nó, như một tia sáng vụt qua trong cuộc đời bất tử đầy bóng tối của con bé.
Casper dùng hết sức lực còn lại túm lấy chân gã thợ săn. Nó xoay người và ôm chặt chân hắn trong hai cánh tay. Như thế sẽ làm hắn chậm lại, và Mirabelle có thể tìm cách thoát thân, dù trong tình cảnh như thế cơ hội của con bé quá mong manh. Casper càng siết chặt hơn. Gã thợ săn bắt đầu chửi thề và cố rũ nó ra khỏi mình, trong khi vẫn từng bước lê đến bên Mirabelle.
“Casper!” Mirabelle hét lên. “BUÔNG RA ĐI! CHẠY MAU ĐI!”
Con bé nên biết những lời đó là vô dụng. Casper đã hạ quyết tâm phải bảo vệ con bé đến cùng. Nó sẽ không đi đâu cả, cho đến khi Mirabelle chấp nhận nó.
“Casper! Không! KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGG!”
Nó chỉ nghe tiếng con bé gào thét và một tiếng “đoàng” rất lớn vọng lại từ xa như thể bầu trời sụp đổ dưới chân. Khi ngước lên cao, nó thấy một quả pháo hoa vô cùng rực rỡ bung ra trên nền trời. Độ rộng của nó bao phủ cả một vùng, lớn hơn và sáng hơn tất cả những quả pháo khác. Đó ắt hẳn là quả pháo đẹp nhất mà nó từng thấy. Màn trình diễn quả thật đúng như lời thằng Joe nói.
Cũng chính lúc ấy, Casper thấy lưỡi đao vung lên cao. Gương mặt gã thợ săn không chút nhân từ khi hắn cắm phập thanh đao xuống, xuyên qua lồng ngực của Casper.
Thế là hết. Nó không còn nghe được hay cảm nhận được gì ngoài lưỡi bạc lạnh lẽo đang được rút ra khỏi cơ thể mình. Không khí cũng như sự sống từ từ rời bỏ Casper. Bàn tay nó run run, yếu ớt bám vào chân gã thợ săn. Nhưng gã chẳng đi thêm được một bước nào nữa.
Một tiếng vút nhẹ vang lên, Casper thấy đầu gã thợ săn rơi xuống cách nó vài mét. Cơ thể đồ sộ của gã đổ xuống ngay cạnh nó. Máu gã bắn lên người nó và gương mặt của người đứng sau gã.
Kai Hallow thu về thanh katana mảnh nhưng sắc lẹm của mình. Anh nhìn xuống Casper đang bám víu lấy từng sự sống. Tay anh đỡ lấy một phần cơ thể nó và miệng nói gì đó nhưng nó chỉ nghe lùng bùng. Nó cố gắng nhìn về phía Mirabelle trước khi bóng tối ập lên người nó.
Isabelle đã gỡ những lưỡi dao găm bằng bạc và đang đỡ lấy con bé.
“M… Mirabelle…”
Casper lờ mờ thấy được gương mặt con bé đang nhìn mình. Con bé đã an toàn, tạm thời. Nhưng như thế là đủ.

Để lại một bình luận