Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến Casper nhớ lại những ngày nó phải nằm viện vì ngộ độc quả dại. Nó thấp thỏm ngồi đợi cho đến khi y tá thông báo rằng gia đình nó đã có thể vào trong phòng bệnh, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy Casey bình an vô sự. Không hẳn là “vô sự” khi mà chị phải khâu hai mũi ở tay, và đeo một miếng gạc to đùng trên trán. Ít nhất thì nó sẽ không để lại thẹo trên gương mặt yêu kiều của chị, nếu chị chăm thoa thuốc đúng giờ.
Casper ngồi im lặng bên giường bệnh khi bố mẹ nó liên tiếp hỏi han Casey, kiểm tra tay chân chị cứ như thể các bác sĩ và y tá đã để sót một vết thương nào đó. Casey đã dần phục hồi sau cú sốc, thậm chí trông chị bình tĩnh hơn cả Casper. Mặt nó vẫn còn tái mét. Dù vậy, Joe và mọi người đã phải giữ nó lại trước khi nó kịp lao vào thằng Tyler. Thằng đấy cũng phải đến bệnh viện, vì nó đã bị đấm đến sưng hàm.
Tất cả những đứa tham gia vào cuộc ẩu đả hay đứng gần đó đều thất kinh trước sự việc vừa rồi. Vụ việc được đẩy lên cao trào vì Casey được yêu mến khắp thị trấn. Bọn nó bị cấm đến chơi ở hồ băng trong suốt mùa lễ hội, và ai cũng đều đổ lỗi cho thằng Tyler. Nghe đâu nó đã bị cấm túc cho đến qua năm mới.
Trở về bệnh viện, Casey nằng nặc chị đã khỏe và đòi về nhà. Nhưng chị vẫn phải ở lại bệnh viện ít nhất một đêm để theo dõi. Casper cũng muốn chị về. Nó ngồi bên chị rõ lâu, nhưng khi thấy nó không nói gì cả thì Casey mới lên tiếng:
“Sao im lặng thế, Cas? Em ổn chứ?”
Lẽ ra nó nên hỏi thăm chị nó mới phải. Trong hoàn cảnh này mà chị nó còn lo lắng cho nó đến vậy. Casper khịt mũi.
“Em không sao. Chị còn đau không?”
“Không đau lắm, chắc là do thuốc tê.”
Rồi sự im lặng lại kéo đến. Bố mẹ hai đứa đã ra ngoài để nói chuyện với bác sĩ và tìm chút gì đó cho Casey ăn.
Sau một hồi, Casey có vẻ buồn ngủ. Mi mắt chị nặng trĩu, nhưng chị vẫn chưa ngủ hẳn. Casey thì thầm:
“Mọi chuyện hỗn loạn quá… Em có biết ai đã cứu chị không?”
Trong đầu Casper bỗng hiện lên hình ảnh trên hồ băng, khi nó bị ngã và nó thấy một cái bóng đen lao lên trước trong cơn hỗn loạn, rồi gương mặt của Mirabelle xuất hiện từ dưới cái hố nứt, sau đó là Casey. Nó bỗng rùng mình. Nó đã quên rằng Mirabelle là người vớt chị nó lên, rồi sau đó biến mất mà chẳng một ai nhìn thấy con bé đi đâu.
“Cas?”
Casey hỏi lại. Lúc này, Casper như người mất hồn, còn nhợt nhạt hơn lúc nãy. Nó cố giữ giọng bình tĩnh và đáp:
“Ừm… Em nghĩ là Mirabelle…”
Đôi mắt Casey mở to hơn một chút. Chị cũng không thể tin được một đứa ốm yếu như Mirabelle có thể cứu mình. Chị còn chưa gặp con bé lần nào, chưa hề trò chuyện với nó. Thế nên việc nó nhảy xuống cái hồ băng lạnh giá khi chưa ai khác đến kịp để cứu Casey thật là một nghĩa cử cao cả, có phần anh hùng.
Nhưng nét mặt Casey thay đổi. Chị có vẻ bồn chồn.
“Chị sao vậy?” Casper hỏi. “Chị khó chịu à? Em kêu y tá nhé?”
Casey cản nó. “Không cần đâu. Em ngồi yên đó đi. Chị… Chị đang suy nghĩ một chút thôi.”
Hiểu chị mình, Casper nhận ra ngay được trong lời của Casey có gì đó không ổn. Nó gặng hỏi thêm:
“Chị suy nghĩ chuyện gì? Bộ… Bộ Mirabelle kỳ lạ lắm à?”
Casey nhìn nó một chút rồi lắc đầu.
“Chị không biết nữa. Có thể là do thuốc đang khiến đầu óc chị không được tỉnh táo… Nhưng mà…” Giọng Casey bỗng nhỏ lại. “Chị không nghĩ… Chị không chắc người mà chị thấy dưới hồ là Mirabelle đâu…”
“Ý chị là sao?”
Casper như chồm hẳn người về phía trước. Nó quan sát kỹ nét mặt của Casey, và chị cũng đang nhìn nó.
“Em không tin được đâu, Cas ạ… Chị đã thấy một con quái vật với đôi mắt đỏ rực và hàm răng nanh nhọn hoắt.”
*
* *
Một tuần sau đó, Casey đã phục hồi nhanh chóng và quay trở lại với cuộc sống thường ngày. Dù chị chẳng nhắc gì về chuyện đã nói vào đêm ở bệnh viện nữa, Casper vẫn thấy khó chịu không thôi. Nó luôn nghĩ về những lời chị nó nói, và mỗi lần như thế nó lại thấy cảnh Mirabelle quỳ bên cơ thể chị nó trên hồ băng, tay chạm vào vết thương của chị. Lạ là dường như chỉ có mình nó thấy hành động kỳ quái của con bé. Cũng chẳng ai thắc mắc vì sao Mirabelle lại chạy đến cái hố để cứu người nhanh như chớp, trong khi Casper cam đoan rằng con bé ở cách xa nó một đoạn khi cuộc ẩu đả diễn ra.
Điều kỳ lạ hơn nữa là nó đã không gặp được Mirabelle suốt một tuần. Con bé quay trở lại với cuộc sống khép kín trong bốn bức tường và khuất khỏi ánh mặt trời như trước. Mỗi lần Casper đến thăm, nó đều bị bà Leah đuổi về. Mỗi lần nó gõ gõ vào ô cửa sổ phòng Mirabelle và chờ đợi, nó chỉ thấy càng tuyệt vọng thêm. Mirabelle từ chối bất cứ lời đề nghị khám bệnh, hay lời mời dùng bữa để cảm ơn từ gia đình Casper. Cứ như… tụi nó không còn làm bạn với nhau nữa.
Casper không rõ nó đã làm gì sai, hay Mirabelle lại trở bệnh nặng hơn? Những câu hỏi chẳng có lời giải thích, những hình ảnh nó đã thấy cộng thêm lời kể của chị nó trong bệnh viện… Casper càng lúc càng rối bời. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Nó muốn gặp Mirabelle để hỏi, và cũng để cảm ơn, vậy mà con bé lại không chịu gặp nó. Cứ thế, đêm Giáng Sinh đến, nó lủi thủi đặt một gói quà nhỏ trước cửa nhà Mirabelle. Căn nhà của con bé vẫn tối tăm và thiếu sinh khí, chẳng hề có một dây đèn trang trí nào, trái ngược hẳn với căn nhà đầy màu sắc và không khí ấm áp của nó.
Mặc cho trời rét, Casper vẫn chăm chỉ chạy bộ và luyện tập bóng đá mỗi ngày. Nó muốn mạnh mẽ hơn, phòng khi gia đình hay bạn bè nó xảy ra chuyện, nó có thể che chở hay giúp đỡ họ. Bố nó vì công việc bận rộn nên không đi cùng, và Casey thì vẫn cần nghỉ ngơi. Chỉ còn mỗi Casper và con Bánh Quy đồng hành cùng nhau hàng sáng.
Tin đồn có thú dữ bắt đầu lan tỏa khắp thị trấn, Casper cũng được dặn dò đừng chạy vào rừng. Nó chỉ loanh quanh ngoài bìa rừng vì nơi đó khá yên tĩnh, trong lành. Nhưng sáng hôm ấy, con Bánh Quy lạ lắm. Nó cứ đứng sủa vào một cái gì đó trong rừng mà không chịu đi tiếp. Casper khom xuống cạnh nó, vỗ về.
“Mày lại sao thế, Bánh Quy? Có gì trong đó à?”
Con Bánh Quy tiếp tục sủa rất to. Nó vốn hiền lành và chưa bao giờ Casper nghe nó sủa nhiều như vậy. Ắt hẳn có cái gì trong rừng khiến nó bận tâm.
Casper đưa mắt nhìn. Chẳng có gì ngoài cây cối và một lối mòn phủ đầy tuyết. Khi nó vừa định đứng lên tiếp tục cuộc chạy bộ, nó chợt nghe tiếng sột soạt trong đám lá. Con Bánh Quy lại sủa và đi lại một cách bồn chồn khiến cho sợi dây trong tay của Casper bị kéo chặt.
“Ngoan nào!” Nó nói, cùng lúc đó cảm nhận được sự nguy hiểm đang hình thành xung quanh.
Casper không phải là đứa chết nhát, và sau khi chứng kiến chị nó rớt xuống hồ băng mà mình lại không làm gì được, nó lại càng cố ép bản thân mạnh mẽ trong mọi trường hợp. Nó biết đi vào rừng lúc này là một ý tồi; có thể một con hổ đói đang chực chờ bên trong. Nhưng sự mạo hiểm lại ra sức cám dỗ, thôi thúc bước chân nó.
Con Bánh Quy chần chừ không chịu đi, chỉ nhích được vài bước nó lại ra sức kéo Casper về hướng ngược lại.
“Yên nào, Bánh Quy! Tao chỉ đi xem một chút thôi rồi sẽ về nhà ngay.”
Con vật nghe thế cũng ngoan ngoãn được một chút. Nó theo sát bên Casper. Cả hai tiến vào trong rừng. Chừng năm phút trôi qua mà Casper chưa thấy có gì khác thường. Nó nới lỏng các cơ và sợi xích của Bánh Quy, nhưng con chó vẫn còn rất bồn chồn.
Tiếng xào xạc lại vang lên, rất rõ và rất nhiều, ở một tần suất khiến người ta liên tưởng đến gió bão. Rồi hàng loạt tiếng “rắc” lớn vang lên, như cây đổ chồng lên nhau. Con Bánh Quy từ chối đi tiếp, Casper đành phải để nó lại và căn dặn:
“Ở đâu đợi tao nhé! Tao sẽ quay trở lại ngay.”
Bánh Quy rất nghe lời. Tuy nó giương mắt cầu xin Casper hãy quay về cùng nó, nó vẫn ở lại đó cho đến khi bóng cậu chủ khuất sau những thân cây đen sì trong tuyết.
Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn khi Casper tiến vào sâu trong rừng. Trời chưa sáng hẳn. Nó mơ hồ cảm thấy có cái gì đó rất to lớn đang di chuyển trong những tán cây. Tự trấn an tinh thần, Casper hít một hơi thật sâu. Nếu có chuyện không hay xảy ra, nó có thể gọi về nhà bất cứ lúc nào bằng chiếc điện thoại cầm tay nhỏ xíu với hàng nút bấm đã hơi sờn của bố nó.
Nó đi thêm một lúc nữa, cho đến khi tiếng động lớn dừng lại. Không gian chìm trong tĩnh lặng một lúc, rồi có tiếng bước chạy trong tuyết đến rất gần. Casper giật mình quay lại.
“Cô Leah?…” Nó hỏi khi thấy bóng người phụ nữ xuất hiện đằng sau thân đại thụ. Trông bà hốc hác, tệ hơn rất nhiều so với lần cuối bà đóng sầm cánh cửa trước mặt nó chừng mới tuần trước đây thôi.
“Mirabelle…” Giọng bà thều thào. “Cháu có thấy…. Mirabelle không…”
Casper ngạc nhiên. “Mirabelle ạ? Bạn ấy làm gì ở đây?”
Nó cũng muốn thấy con bé lắm, nhưng mãi mà con bé có chịu xuất hiện đâu. Giờ hay tin con bé vào rừng, dù là vào buổi sáng sớm tinh mơ chưa có ánh nắng, Casper cũng lấy làm lạ.
“Không… Không có gì…” Trên mặt bà Leah hiện rõ vẻ hoảng hốt, thay vì thất vọng. Bà quay người đi mà quên tạm biệt nó.
“Khoan đã.” Casper gọi. “Cô Leah ơi?”
Bà quay lại nhưng không đáp. Trông bà như một con ma nhợt nhạt trong tuyết, còn tái hơn cả Mirabelle khi lần đầu Casper thấy con bé. Nhưng ở Mirabelle vẫn có một dạng sức sống nào đó, khiến con bé tươi tỉnh hơn, còn bà Leah thì không như vậy. Có vẻ bà còn gầy hơn trước.
“Mirabelle ở trong rừng ạ?”
Bà Leah không đáp ngay mà để cho Casper sốt ruột suốt một lúc rồi mới nói:
“Không phải chuyện của cháu… Mau về đi.”
Nói rồi bà đi mất. Có thể là đi tìm Mirabelle. Casper lại càng chắc chắn con bé đang ở đây. Nếu không thì tại sao bà Leah lại hớt ha hớt hải đi tìm nó, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ và khoác qua loa một cái áo len như thế chứ!
Casper lại càng quyết tâm đi sâu vào trong rừng tìm Mirabelle. Con bé sẽ không an toàn khi ở sâu trong rừng như thế này, nhất là khi những tiếng động ban nãy có thể do một con thú dữ gây ra.
Lại có tiếng xào xạc vang lên. Casper dáo dác nhìn quanh và huy động hết mọi giác quan để cảm nhận nguy hiểm. Ngay khi nó định nấp vào sau một gốc cây, nó bỗng thấy một dáng người nhỏ nhắn đi tới từ hướng mà bà Leah đã đi.
“Mirabelle?”
Nó không tin vào mắt mình. Quả thật là con bé. Trên người con bé vẫn mặc bộ váy ngủ đen tuyền dài đến mắt cá. Đôi chân trần của con bé dính đầy đất và tuyết.
“Casper?”
Đây có lẽ là lần hiếm hoi mà Casper thấy Mirabelle ngạc nhiên. Rồi gương mặt con bé nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.
“Bồ đang làm gì ở đây?” Mirabelle hỏi.
“Ờ… Mình… Mình đi chạy bộ thôi. Còn bồ?”
Một lần nữa. Mirabelle lại lờ đi câu hỏi của nó. “Bồ nên về đi.”
Casper cảm thấy tổn thương. Nó đã mong chờ được gặp Mirabelle suốt mấy tuần nay. Nhưng con bé lại đuổi nó về khi nó còn biết bao nhiêu điều muốn nói.
“Tại sao bồ tránh mặt mình?” Không vòng vo, nó hỏi thẳng con bé.
Mirabelle nhắm mắt như đang lắng nghe tiếng gì đó. Casper cũng cố nhưng không nghe được gì ngoài tiếng gió lùa qua lá cây.
“Bồ không nên đến đây nữa…” Mirabelle đáp. Đôi mắt con bé đượm buồn. “Từ giờ trở đi, đừng bao giờ vào khu rừng này nữa…”
“Tại sao chứ? Bồ đâu có quyền yêu cầu mình phải làm gì.”
Vừa dứt lời, Casper đã thấy hối hận vì nói năng như thế với con bé. Tuy nhiên, Mirabelle dường như mặc kệ lời nó nói và tiến đến gần nó. Rồi bỗng dưng, con bé siết chặt lấy hai cánh tay nó và đó là lần đầu tiên kể từ tai nạn hôm ấy ở hồ băng, Casper đã hiểu con bé thật sự đủ mạnh để lôi chị nó từ dưới nước lên.
“Hứa với mình đi, Casper! Bồ không bao giờ được quay lại cánh rừng này nữa!”
Hai cánh tay Casper bị siết bằng một lực rất mạnh. Nó cảm thấy cái lạnh lan tỏa ra xung quanh và hơi thở của nó tạo thành màn khói mỏng, khiến cho gương mặt của Mirabelle càng mờ nhạt và bí ẩn hơn. Trong tích tắc nó thấy một ánh đỏ lóe lên trong mắt con bé, nhưng rồi con bé nhanh chóng quay đi và buông nó ra.
“Mình… Mình không hiểu…” Casper cố lấy lại hơi sau khoảnh khắc căng thẳng vừa rồi. “Bồ sẽ về cùng mình chứ?”
Mirabelle nhìn nó nhưng không nói gì. Đúng lúc ấy, Casper nghe tiếng con Bánh Quy sủa dữ dội và nhanh chóng nhìn về hướng đã để con chó lại.
“Nhớ lời mình. Đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
Giọng Mirabelle vang lên như tiếng thì thầm trong gió. Casper quay đầu lại chỉ để nhận ra con bé đã biến mất không một dấu vết từ lúc nào. Không một dấu chân. Chẳng dừng lại để thắc mắc thêm gì nữa, thằng bé tức tốc lao về hướng con Bánh Quy đang sủa như thể nó gặp nguy hiểm đến nơi.
Con Bánh Quy đứng ở cách chỗ cũ vài mét, tái nhợt và run cầm cập. Casper ôm con chó vào lòng vỗ về một lúc lâu rồi quyết định quay trở về. Nó chẳng tìm thấy Mirabelle hay bà Leah nữa, và ngày hôm sau, trên trang nhất của tờ báo địa phương là tin tức một thi thể đã được tìm thấy với phần cổ rách toạc, cách chỗ Casper đã gặp Mirabelle một đoạn không xa.

Để lại một bình luận