Ngày thứ sáu: Chở che

Em vội vã chạy đến văn phòng hiệu trưởng ngay sau khi nhận được thông báo. Ở đó, em gặp được Caleb đang ngồi ở ghế chờ phía bên ngoài. Bộ đồng phục trắng lấm lem bùn đất, khắp người anh là những vết bầm dập, một bên mặt anh sưng nhẹ và nơi khóe miệng là vết thương đang rỉ máu. 

“Caleb? Anh bị làm sao vậy?” 

Em ngồi xuống cạnh anh, rụt rè nắm lấy tay anh vì sợ sẽ làm anh đau. Caleb không nhìn em mà quay mặt đi chỗ khác.

“Anh ơi?” Em kéo tay anh, nhưng Caleb vẫn không chịu quay lại với em. Thế là em bèn choàng tay ôm lấy anh. “Đau lắm, phải không anh?”

Caleb ngồi yên để em ôm một lúc nữa. Dù anh không trả lời, em cũng đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra trên đường đến đây. Em nghe các học sinh khác kháo nhau rằng đã có ẩu đả giữa Caleb và một bạn học lớp Năm khác, em chỉ không biết tại sao.

Một lúc sau, dường như Caleb đã bình tĩnh hơn, anh gỡ tay em ra và bắt đầu nói với em:

“Anh không sao. Bà đang nói chuyện với cô hiệu trưởng bên trong.”

“Sao anh không đến phòng y tế?”

“Anh không sao mà.”

Vừa đáp, Caleb vừa khua tay múa chân để cho em thấy anh vẫn còn khoẻ chán, đâu có như đám nhóc kia bù lu bù loa chạy vào phòng y tế chứ. Nhưng em chỉ nhíu mày nhìn anh.

“Có chuyện gì vậy anh?” Em hỏi. Caleb chưa bao giờ gây chuyện ở trường. Anh luôn là đứa trẻ có thành tích tốt, lại còn được thầy cô lẫn bạn bè yêu mến. Sự hiếu động của anh đều dành cho các môn thể thao và hoạt động ngoại khoá. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày thấy anh trong bộ dạng thế này. 

Caleb không muốn kể cho em, nhưng sau một hồi nài nỉ, cuối cùng anh cũng lên tiếng:

“Bọn nó nói xấu em.”

“Hả?” Em ngây người. Caleb chỉ giải thích ngắn gọn rằng không phải tất cả mọi người trong trường đều yêu quý em. Họ tự đặt điều và nói những thứ không hay về em chỉ vì ganh tỵ. Những lời đó lọt đến tai Caleb khiến anh vô cùng tức giận. Kết quả là anh đã cho cả bọn một chuyến đến phòng y tế.

Nghe xong, em nắm nhẹ tay anh. Cảnh tượng anh dùng Evol treo vài đứa nhóc lủng lẳng trên cây hẳn rất buồn cười đây. Em rất biết ơn việc anh đã bảo vệ mình như thế. Tuy vậy, em đâu có muốn chính anh lại vướng vào rắc rối thay mình.

“Em không quan tâm họ nghĩ về em thế nào,” em nói. “Vì họ đâu phải là người quan trọng với em. Em chỉ quan tâm chuyện Caleb nghĩ gì về em thôi…”

“Em là người tuyệt vời nhất trong mắt anh!” Caleb đáp ngay mà không cần nghĩ suy. “Nếu có đứa nào dám nói điều gì không tốt về em, anh sẽ cho chúng nó lên cây tiếp—Ui…”

Caleb khẽ chạm vào vết thương trên mặt, nhăn nhó. Em kéo tay anh ra, nói:

“Lúc em té ngã hay bị đau, anh hay thổi cho em nhỉ?” Em phồng má lên và thổi nhẹ vào vết thương trên mặt Caleb. Anh hơi bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên. “Còn nữa…” 

Em nhích lại gần anh hơn một chút, rồi hôn nhẹ lên chiếc má đang sưng phồng của anh, hệt như khi anh hôn lên vết xước trên tay em lúc em không cẩn thận vậy.

“Cái này là để chúc anh mau lành…”

*

* *

Mở cánh cửa phòng hiệu trưởng, em bắt gặp đứa nhóc ngồi một mình trên ghế bên ngoài. Một bên má nó bị sưng tấy, đồng phục thì xộc xệch và đầy bùn đất. Nó ngước nhìn lên em bằng đôi mắt đầy kiên định, xen lẫn một chút tội lỗi.

“Con sẽ bị phạt, đúng không mẹ?”

Trong đứa trẻ đó, em thấy được bóng dáng của cậu bé năm nào đã ở bên em.

“Tất nhiên là con sẽ bị phạt. Bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề. Mẹ đã dạy con nhiều hơn thế mà.” 

Đứa trẻ tiu nghỉu cúi đầu xuống. Gương mặt đanh lại của em dần giãn ra, rồi em xoa nhẹ đầu nó. “Mẹ cũng muốn con biết rằng việc con đứng lên bảo vệ bạn là đúng đắn.”

Nó ngước lên nhìn em với gương mặt rạng rỡ. Em nói thêm: “Tuy vậy, lần sau nhớ dùng não, đừng có hở tí là động tay động chân đấy. Hai bố con hệt như nhau thôi.”

Thằng nhóc cười rồi nắm chặt tay em. Trên đường về, có một chiếc tàu bay lướt qua bầu trời từ phía Skyhaven. Đứa nhỏ vẫy tay lên cao và nói:

“Chắc là bố sẽ về nhà sớm đó mẹ!”

“Vậy thì nhanh chân lên nào. Mẹ con mình sẽ tổ chức tiệc mừng bố về nhé?”

7 Days the mini-series

Dành riêng cho Caleb – Hạ Dĩ Trú.

21.01.2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ