Mùa xuân năm cuối cấp, Miyuki gặp gỡ Niran – một nhân viên làm việc bán thời gian tại nhà ăn ký túc xá trường. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi dần trở thành nỗi nhớ miên man…

Giấc mơ được dệt cho An Huỳnh.

Fandom: Diamond no Ace

Ship: Miyuki Kazuya x Hain Niran (OC)

Thể loại: ngọt, học đường, tình trai, Character x OC

Số từ: 3056.

Trường cao trung Seidou những ngày đầu năm học nhộn nhịp và tràn trề sức sống hơn hẳn nhờ các cô cậu học trò đã quay trở lại. Hơi thở mùa xuân phảng phất trên những cành cây chớm mầm mới. Cảnh sắc dìu dịu, tươi mới cũng phần nào khiến cho tâm trạng của Niran phấn khởi hơn.

Đó là ngày đầu tiên anh đến ký túc xá Seishin nhận việc. Tuy đây chỉ là công việc tạm thời, được người quen giới thiệu trong lúc anh đang tìm công ty để xin phỏng vấn, Niran vẫn muốn làm thật nghiêm túc, chỉn chu. 

Do người cấp dưỡng khi ấy đổ bệnh, Niran phụ trách việc chuẩn bị ba bữa một ngày cho mọi người ở ký túc xá. Ấn tượng đầu tiên khá quan trọng, anh cũng tò mò muốn biết phản ứng của những cậu học sinh thế nào. 

Bữa sáng trôi qua khá trôi chảy; ít ra thì Niran không lẫn lộn tên các món ăn với nhau và cũng không làm đổ bể thứ gì. Anh vốn hơi vụng về. Bù lại, sự chăm chỉ và hiền lành của anh luôn được đánh giá cao. Có lẽ vì vẻ ngoài giản dị, trông có vẻ thấp bé hơn cả những cậu học trò cao trung chơi bóng rổ trong ký túc xá kia mà Niran lại được chú ý nhiều hơn.

Chẳng hạn như vào giờ ăn trưa, một cậu học trò với mái tóc vàng nhạt cùng gương mặt lạnh tanh có đôi chút đáng sợ đến trước mặt anh. Anh nhận ra cậu ngay. Đó là Okumura, cậu hàng xóm cũng là học trò mà Niran từng dạy kèm năm cấp hai. Thấy anh ở đó, ban đầu cậu bất ngờ lắm. Rồi cậu cũng đến chào hỏi vài câu. Biết được tính cách Okumura ngày thường vốn lạnh lùng ít nói, thấy khóe miệng cậu hơi giãn ra một chút, Niran bèn cho đó là một nụ cười. Anh cũng đáp lại cậu:

“Cần gì thêm thì cứ bảo anh nhé. Chúc Okumura ngon miệng.”

Dường như trong nụ cười của một người rất đỗi giản dị như Niran lại có thứ gì đó vô cùng thu hút, khiến cậu nhóc tóc vàng vui vẻ hẳn lên. Thấy thế, bạn bè xung quanh tỏ ra hết sức kinh ngạc. Các cậu học trò lại truyền tai nhau rằng Okumura bỗng trở nên tươi tắn hơn ngày thường nhờ có Niran. Có lẽ đó là ấn tượng tốt đầu tiên mà anh có được ở trường Seidou.

Còn Miyuki, ban đầu cậu cũng chỉ biết trong ký túc xá có cấp dưỡng mới đến làm thay thôi. Cậu cũng tiếp xúc, chào hỏi lễ phép khi cần lấy đồ ăn. Ấn tượng của cậu với Niran không nhiều, chủ yếu chỉ là về ngoại hình nhỏ con của anh. Miyuki thích sự sạch sẽ, ngăn nắp của anh. Và mỗi khi anh trao khay đồ ăn được sắp xếp cẩn thận, đẹp mắt cho cậu, anh đều cười rất tươi.

Thế mà, vào mấy ngày đầu tiên, Miyuki còn chẳng để ý đến tên anh. Cậu nhắc đến anh như là “cái anh nhỏ con, trông mềm mềm”. Đợi bạn bè nhắc nhở rằng gọi như thế không hay lắm đâu, cậu mới lật đật hỏi lại tên người ta, còn giới thiệu bản thân lại cho đàng hoàng. 

Cậu chẳng ngờ được cả hai dần được kết nối qua những đoạn băng thu lại các trận đấu bóng chày.

Nhà ăn của ký túc xá không chỉ là nơi ăn uống, mà còn là nơi họp hành thường xuyên của cả đội. Hầu hết những buổi gặp mặt đều tổ chức ở đó. Vì thế mà máy chiếu cùng màn hình cũng được đem vào, kèm theo các video thu lại những trận đấu đã qua. Khi rảnh rỗi Miyuki thường xuyên lui tới đó, xem đi xem lại các đoạn băng để phân tích chiến thuật. Có hôm, đang mải xem thì cậu thấy một bóng người nhỏ thó tiến lại gần mình.

“Miyuki lại đến xem video à?” 

Đó là Niran. Trông anh giản dị, hết sức bình thường như thế, vậy mà khi cười, ngũ quan như được sắp đặt một cách hoàn hảo, để tạo ra ánh hào quang không chói loá mà đem ấm áp đến người đối diện. Thoạt đầu, Miyuki chẳng nghĩ nhiều, nhưng cậu rất thích nụ cười ấy của Nira.

“Vâng.” Cậu đáp ngắn gọn. 

“À. Thấy Miyuki hay đến đây xem các trận đấu cũ, anh cũng tò mò quá. Cho anh xem với, được không?” 

Miyuki hơi bất ngờ một chút. Đâu ngờ được Niran lại thích xem bóng chày chứ? Cậu hơi xích người qua đầu bên kia của băng ghế, nhường chỗ cho Niran. 

“Anh cũng chơi bóng chày à?” Miyuki buột miệng hỏi. Ngay sau đó, cậu tự vấn lại mình xem vừa rồi hỏi thế có vô duyên quá không; tại sao một người có vóc dáng như Niran lại không thể chơi bóng chày chứ?

Ngó qua Niran, trông anh chẳng có thái độ phật lòng gì cả. Anh chỉ mỉm nhẹ môi và đáp:

“À, không nhiều lắm. Anh thường xem các đội chơi thôi.”

“Ra vậy.” 

Miyuki gật gù. Bóng chày đúng là có sức cuốn hút riêng của nó. Niran tuy không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lại có đôi mắt sắc bén. Anh quan sát rất kỹ và đưa ra nhiều bình luận khiến Miyuki bất ngờ vì cậu chưa từng nghĩ đến. Dần dà, tần suất cậu đến nhà ăn ngày một nhiều hơn. Nhưng việc xem lại các video là cái cớ, vì toàn những đoạn băng cũ cậu đã thuộc nằm lòng. Còn lý do khác chẳng đâu xa mà chính là vì Niran.

Có thêm một người cùng xem và phân tích các trận đấu thì còn gì bằng? Xung quanh Miyuki lúc nào cũng có đồng đội, nhưng nếu nói là bạn bè thật sự thì cậu chẳng đếm được mấy ai. Vì cậu không giỏi đoán ý người khác, thỉnh thoảng lại nói vài câu khiến người ta khó chịu trong lòng mà trở nên xa cách cậu hơn. Nhưng Niran lại khác. Với anh, cậu có thể vô tư nói chuyện bóng chày, hay chuyện trường lớp mà không sợ anh sẽ phiền lòng. Thật tình mà nói, Niran dường như luôn toả ra cảm giác ấm áp, đáng tin, và anh cũng không phải tuýp người dễ nổi quạu vì những điều nhỏ nhặt.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà họ đã trở nên thân thiết hơn hẳn. Đến mức Okumura cảm thấy cần phải can thiệp. Cậu nhóc tình cờ bắt gặp Miyuki và Niran ngồi cạnh nhau xem bóng chày vào một chiều, thế là cậu quyết định xông vào ngay.

“Okumura đấy à? Vào xem trận đấu cùng bọn anh không?” Niran đon đả gọi, nhưng Okumura lại trưng ra bộ mặt còn lầm lì hơn ngày thường. Cậu nhóc phóng ánh mắt xẹt ra điện về phía Miyuki.

“Sao anh lại ở đây?” Cậu cất tiếng hỏi. 

“Thì còn sao nữa? Nhóc không thấy à?” Miyuki lơ đễnh đáp, đầu hất nhẹ về phía màn hình. 

Okumura hừ lạnh một tiếng. Cậu quan sát cả Niran lẫn Miyuki, trong lòng thầm đánh giá mức độ thân thiết của họ. Phải nói rằng, cậu chẳng ưa gì Miyuki. Chắc chắn đàn anh đang có mưu đồ gì đó với Niran.

“Okumura. Lại đây cùng xem đi.” Giọng của Niran lại vang lên. Trông anh ấy chẳng hề đề phòng một chút nào. Nhìn thấy khoảng cách giữa anh và Miyuki khá gần như vậy, Okumura đành phải tiến đến, chen vào giữa mà ngồi.

“Ơ?” Miyuki có hơi nhăn nhó một chút. Có thể là do cậu vừa bị chiếc cặp của Okumura vô tình đụng vào người.

Miyuki chỉnh lại cặp kính trên sống mũi. Suốt quãng thời gian còn lại của trận đấu được chiếu lại kia, cậu chẳng tập trung được là mấy. Thỉnh thoảng, Okumura có quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức ngờ vực, còn thì thầm những câu hỏi đại loại như:

“Anh đang có âm mưu gì vậy?”

“Gì chứ? Thằng nhóc này!” Miyuki nhíu mày. Okumura chẳng buông tha mà cứ quan sát cậu bằng ánh mắt đó, kể cả vào những ngày tiếp theo, hay những lúc họ không có mặt ở nhà ăn.

Miyuki cho rằng cậu nhóc ấy vốn đã không ưa gì mình. Thế nhưng, cái cách cậu ta hành xử khi có Niran ở gần thì kỳ cục lắm. Cứ như thể cậu ta cố hết sức để xem vào giữa cuộc trò chuyện của Miyuki và Niran, hay ngăn cản Miyuki tiếp cận anh vậy. Lẽ nào ngoài bóng chày ra, cậu ta còn muốn ganh đua với Miyuki về mặt kết bạn nữa hay sao?

Trái lại, về phía Niran, anh chẳng hay biết gì về sự cạnh tranh ngấm ngầm đó cả. Anh chỉ biết Okumura và Miyuki cùng cạnh tranh nhau vị trí catcher trong đội. Thái độ không tốt họ dành cho nhau có lẽ cũng từ đó mà ra. Tuy vậy, quan sát một chút, anh thấy được rằng ngoài sự cạnh tranh, Okumura vẫn dành cho Miyuki nhiều phần nể phục, ngưỡng mộ nữa. Còn Miyuki thì vẫn hết lòng chỉ bảo cho đàn em. Chỉ có điều, cách thể hiện của cả hai khiến người ta dễ hiểu lầm là sự ganh ghét mà thôi.

Vào những khi rỗi việc, Niran thường tản bộ quanh khu vực ký túc xá. Anh còn ghé sang sân luyện tập của đội hình chính quy, vì cũng có đôi phần tò mò cách họ luyện tập thế nào. Nhìn những thiếu niên mười mấy tuổi tập trung cao độ, chuyên cần và thực hiện những bài tập nặng nhọc như thế khiến Niran có hơi bất ngờ. Trước đây, anh chỉ xem các trận bóng là chính. Hiếm khi mới có dịp tận mắt xem một đội luyện tập thế này. 

Niran bắt được khoảnh khắc khi Miyuki đứng vào vạch đánh bóng. Cú đánh của cậu thật mạnh và chuẩn xác, khiến anh ngạc nhiên lắm. Trước đây, vào vài dịp khi được rủ rê, anh có chơi bắt bóng đơn giản. Thế nên, với cú đánh đầy tính toán của Miyuki, có lẽ anh sẽ đành bó tay chịu thua.

Niran tặng cho Miyuki một tràng pháo tay từ bên ngoài sân. Tiếng tán thưởng của anh khiến cậu như bừng tỉnh khỏi sự tập trung tuyệt đối. Gương mặt cứng lại đầy nghiêm túc của cậu hơi giãn ra một chút, và dường như trở thành một nụ cười khi cậu tìm thấy anh. 

Miyuki sải bước dài đến bên hàng rào chắn giữa sân bóng và phía ngoài, chắn giữa cậu và Niran. 

“Anh Hain đến xem đội tập luyện à?” Cậu hỏi.

“Anh tình cờ đi dạo gần đây nên tiện đường ghé qua xem mọi người ra sao. Thật không ngờ rằng ai nấy đều chuyên tâm tập luyện cao độ đến vậy.” 

Miyuki mỉm cười. Mồ hôi lấm tấm trên trán và ướt đẫm lưng áo cậu. Đôi mắt cậu sáng lên bên dưới lớp kính cận bảo hộ. Cậu trò chuyện thêm với Niran một lúc nữa, phần lớn là về cách luyện tập riêng của đội. Mỗi khi cậu nói gì đó mà Niran chưa biết, sự kinh ngạc lại lộ rõ trên gương mặt anh, với đôi mắt mở to, miệng hơi mấp máy vài câu cảm thán. Trông anh như thể rất muốn đăng ký ngay vào đội rồi. Nhìn biểu cảm đó, Miyuki lại thấy anh khá đáng yêu.

Cậu rủ anh đến xem đội luyện tập vào những ngày tới. Niran vui vẻ đồng ý ngay. Nhưng thời gian làm thay người cấp dưỡng chính thức của ký túc đã gần kết thúc. Thế mà đã hai tuần trôi qua. Niran cảm thấy chút luyến tiếc cuộn lên trong lòng khi phải nói lời tạm biệt với ký túc trường, nhất là khu nhà ăn, nơi có những đoạn video bóng chày cũ mà anh và Miyuki, còn cả Okumura nữa thường hay đến xem.

Ngày làm việc cuối cùng của Niran ở ký túc xá, đội tuyển của trường có trận đấu tập với trường khác. Rời đi từ sớm, khi cả đội trở về thì trời đã tối, quá bảy giờ. Vừa về đến, Miyuki tức tốc chạy tới nhà ăn tìm Niran ngay. Vốn dĩ cậu định xin số điện thoại của anh để tiện liên lạc sau khi anh đi. Thế mà vì cứ chần chừ mà cậu lại chậm mất một bước. 

Tiếc nuối, nhưng đành vậy. Miyuki đem những nụ cười ngọt ngào của Niran tạm cất vào góc nào đó trong tâm trí. Trước mắt, cậu phải tập trung cho trận đấu giao hữu lớn với các học sinh từ Mỹ đến vào tháng năm. Cậu đã được chọn làm đại diện Tokyo, là một trong mười ba đại diện từ các trường. Đó là một vinh hạnh lớn. Và, cậu bất giác lại nghĩ đến phản ứng của Niran khi nghe tin này. Chắc hẳn anh sẽ mừng cho cậu lắm. Chẳng biết ở  đâu đó ngoài kia, anh có còn theo dõi những trận bóng chày không, nhất là những trận đấu của trường Seidou?

Trận đấu giao hữu diễn ra ở sân nhà cao trung Inashiro, cách trường Seidou khá xa nên Miyuki phải đi tàu điện. Ngày thi đấu cuối cùng kết thúc, lúc lên tàu điện để trở về ký túc, Miyuki bất chợt bắt gặp bóng hình quen thuộc.

Kỳ lạ thật; giữa bao người như thế, dường như anh lại nổi bật hơn hẳn, như thể nắng chiều cố tình ưu ái đổ vào tấm lưng anh sắc màu ấm áp của nó. Miyuki nhận ra Niran gần như ngay tức khắc. Nhưng giữa họ là dòng người đông đúc, chẳng thể xích lại gần ngay. Mà dường như Niran cũng chưa nhận ra sự hiện diện của cậu.

Trạm dừng của Niran đã đến. Thấy anh xuống tàu, Miyuki cũng tức tốc lao theo, dù vẫn chưa đến trạm của mình. Trong lòng cậu đầy nôn nao khó tả. Gặp lại Niran thế này, cậu bỗng quên bẵng đi mất mình nên chào hỏi ra sao. Trong đầu cậu chỉ còn một mục tiêu duy nhất, đó là xin cách thức liên lạc với Niran.

Sử dụng lợi thế là ngoại hình cao lớn của mình, Miyuki dễ dàng vượt qua hàng người đông đúc và bắt kịp Niran. Anh bất ngờ lắm khi gặp lại cậu, nhưng nụ cười chân thành của anh không giấu nổi sự vui mừng. 

“Xin lỗi vì đã không kịp chào tạm biệt em.” Anh nói, và Miyuki xua tay.

“Hôm đó cả đội về muộn mà. Là em không chủ động… ừm… xin cách liên lạc với anh trước…”

Nhận thấy lời nói của mình sao mà lủng củng quá, Miyuki vội vã tìm cách chữa ngượng. 

“À, ý em là… nếu được thì em rất mong anh Hain có thể ghé qua sân tập để xem cả đội tập luyện… Mọi người cũng hay nhắc đến anh.”

“Thật à?” Nắng hắt trên gương mặt Niran lại thêm phần rực rỡ. Miyuki hơi ngẩn ra một chút, rồi cậu gật đầu lia lịa. Họ trao đổi số điện thoại. Trong lúc đó, Miyuki lại nói:

“Sẵn tiện, có lẽ anh Hain cần cho vài đứa thêm lời khuyên dinh dưỡng. Trong đội cũng có vài nhóc kén ăn. Như Okumura đấy.”

“Nhóc Okumura vẫn ăn kém, nhỉ?” Niran đáp lời. Đương nhiên anh sẽ vui vẻ đồng ý đến thăm, vì anh cũng nhớ Seidou và những học trò ở đó. 

“Nếu anh Hain đến, hay là làm cố vấn bán thời gian cho đội đi?” Miyuki nói nửa đùa, nửa lại như thật khi cả hai sải bước bên nhau ra ngoài sảnh lớn.

“Nghe được đó chứ!” Niran đáp với một nụ cười tươi tắn. Thế rồi, anh sực nhớ ra điều gì. “Cơ mà này, ký túc trường Seidou đâu có ở trạm này nhỉ.”

Như vừa bị bắt quả tang tại trận, Miyuki trở nên bối rối hơn hẳn. Cậu lảng tránh ánh nhìn của Niran, chỉ bâng quơ đáp. 

“À… ừm… Chắc là em đi nhầm trạm mất rồi…”

Niran như đã đoán được điều gì đó từ phản ứng của Miyuki. Anh nhoẻn miệng thật khẽ, rồi mới bảo:

“Cũng gần tối rồi. Em nên về sớm để còn kịp giờ ăn tối.”

Miyuki gật đầu. Nhưng cậu chưa muốn tạm biệt ngay. Vả lại, cậu không chắc liệu Niran sẽ thật sự ghé qua ký túc một lần nữa không, hay anh chỉ nói thế vì phép lịch sự mà thôi. Vậy là cậu nghĩ ra một “kế”.

“Anh Hain này… Ngại quá, em… không đem theo ví hôm nay. Em vội đi thi đấu nên không để ý… Trong túi còn một ít tiền lẻ em đã dùng hết vào chiếc vé ban nãy rồi…”

Nghe thế, Niran đề nghị giúp đỡ ngay: “Thế để anh mua cho nhé!”

Miyuki đi theo Niran đến máy bán vé tự động. Lấy xong vé, anh dúi nó vào tay cậu. 

“Của em đây.”

“Cảm ơn anh, Hain. Em sẽ trả lại anh lần tới.” 

Niran xua tay bảo không thành vấn đề đâu. Nhưng nhất định Miyuki phải trả chứ, đó là cái cớ để cậu được gặp anh lần nữa cơ mà.

“Dù sao thì em cũng thấy ngại. Anh nhất định phải đến ký túc để em có thể trả lại cho anh đấy.”

“Được.” Niran đồng ý. 

Cả hai tạm biệt nhau trong ánh chiều tà. Với chiếc vé trên tay, Miyuki mừng thầm khi nghĩ đến việc có thể gặp lại Niran sớm thôi. 

-Hết-

04.05.2024

OC và cốt truyện thuộc về An Huỳnh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ