Mỗi mùa xuân, Kanna đều trở lại tòa lâu đài ấy để gặp ngài Mori. Và cứ thế, tình cảm của họ cũng dần nảy nở như những đóa hoa mùa xuân.
Giấc mơ được dệt cho Triệu Dương.
Fandom: Bungou Stray Dogs
Ship: Mori Ougai x Yuzuki Kanna (OC)
Thể loại: Gói gacha, ngọt, age gap, BG
Số từ: 4324w
Thông tin gói gacha
Vòng quay mộng đẹp (fluff)
Ma cà rồng x Chiến binh
Lâu đài
Mùa xuân
Trope: bạn bè – người yêu

Nếu có một thứ mà Kanna thích về mùa xuân, thì đó chẳng phải là tiết trời ấm dần lên, hay cỏ cây bắt đầu khoe áo mới, cũng chẳng là những tiếng chim bắt đầu véo von trở lại trên cành. Điều mà nàng thích nhất về mùa xuân chính là vũ hội ở lâu đài của ngài Mori.
Cứ mỗi năm, vào thời điểm xuân phân, toà lâu đài ấy sẽ mở cửa đón tiếp khách quý của chủ nhân nó, ngài Mori. Hành tung của ngài cực kỳ bí ẩn, chẳng ai biết được tuổi thật của ngài, song áng chừng rằng ngài đã sống đến hàng trăm năm. Và như mọi ma cà rồng khác, ngài thích dạo chơi ngoài lâu đài vào đêm muộn, cái giờ khi không còn bóng người nào còn ma quỷ thì lại thức giấc.
Ngài Mori sống một mình trong tòa lâu đài kiên cố, cổ xưa mà gia đình để lại. Thông thường, nó chỉ là một khối đá xám xịt ở phía chân trời mà ai cũng thấy rợn gáy khi nhìn về đó. Nhưng cứ vào dịp xuân phân, nơi đó bỗng trở nên có sức sống hẳn. Ngài Mori tổ chức hội xuân dài ngày tại lâu đài, mời khách khứa từ phương xa tới. Người ta thấy lạ vì sao người như ngài lại mở tiệc thường niên; chẳng lẽ ngài chưa chán ngấy những bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu và thành phố ngầm mà ngài điều khiển đó sao? Nhưng ít ai hiểu rằng, với ngài Mori, việc tổ chức tiệc xuân phân vốn là thứ mà gia tộc ngài thường làm, trước khi chỉ còn mỗi mình ngài trên đời.
Còn đối với Kanna, đó là thời điểm duy nhất mà nàng có đủ mọi lý do để đến gặp ngài Mori. Nàng chẳng phải ma cà rồng, cũng không phải đối tác làm ăn, nhưng ngài Mori luôn giữ một chỗ đặc biệt cho nàng trong danh sách khách mời. Nàng là đứa con của người bạn cũ mà ngài quý mến. Nàng từng chạy nhảy trong lâu đài ngày qua ngày khi còn bé. Nàng từng dành hàng tuần đến hàng tháng gây phiền phức cho ngài khi chẳng chịu quay về. Nàng thích ở đây, bên cạnh ngài Mori, dù nàng không nói ra thì ai ai cũng biết điều đó.
Kanna là bạn của ngài Mori, chí ít thì nàng thấy như vậy. Ngài ấy không có bạn, nhưng đối tác hay thuộc hạ thì nhiều vô kể. Người quý mến ngài Mori thì ít, mà kẻ thù ghét ngài thì nhiều. Còn Kanna thì từ lâu đã xem ngài như một người bạn của mình, dù đôi lúc nàng từng cảm thấy bị thôi thúc phải vượt qua cái ranh giới ấy với ngài.
Ngay từ khi còn nhỏ, Kanna đã được bố mình cho đi cùng đến lâu đài của ngài Mori. Sự tráng lệ của nó vào mùa xuân thu hút bước chân nàng qua những bụi cây, len lỏi trong mê cung bằng lá xanh. Thế rồi, nàng nhận ra mình đang ở trong khu vườn đầy ắp hoa thơm do chính tay ngài Mori vun xới.
Khi ấy nàng còn chưa biết người đứng trước mặt mình là ai. Vốn dĩ nàng định âm thầm quay trở lại lối vừa vào, vậy mà ngài Mori đã lên tiếng trước:
“Ai?”
Kanna bé nhỏ có chút giật mình. Bố nàng đã căn dặn đôi chân như sẻ non của nàng đừng chạy nhảy khắp lâu đài. Nhưng, vì bị thu hút bởi khu vườn, nàng đã đánh rơi mất lời của bố đâu đó trên những bậc thang cũ kỹ phủ rêu.
Không có tiếng đáp lời, ngài Mori chầm chậm xoay người. Từ chỗ đứng của mình, ngài đã nghe được nhịp tim loạn xạ đập trong lồng ngực nhỏ bé của đứa trẻ. Đôi mày đang chau lại của ngài giãn ra.
“Ta chưa từng thấy nhóc ở đây bao giờ.”
Kanna ngập ngừng đứng ở cổng vòm được tạo nên bởi những dây thường xuân vấn vít. Đôi chân nàng lùi lại một bước trong vô thức. Nàng cố giải thích:
“X-Xin thứ lỗi, thưa ngài… Em… bị lạc…”
Đó là sự thật, song dưới ánh nhìn đăm đăm như thể đang ngầm đánh giá nàng từ phía người lạ kia, Kanna vừa ngượng ngùng vừa nhận thấy bản thân hơi vô lễ. Nàng đã quấy rầy sự yên tĩnh của ngài ấy.
“Em sẽ đi ngay bây giờ.” Nàng vội nói kèm theo một cái nhún gối thật lễ độ như đã được dạy. Thế mà ngài Mori lại nhoẻn miệng cười với nàng:
“Em có thể tự tìm đường ra khỏi mê cung này chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Kanna, ngài thêm vào: “Nếu em không sợ, ta có thể dẫn đường cho em.”
Kanna ngước nhìn ngài rất nhanh. Ngài ấy trông đã trạc tứ tuần, mái tóc đen hơi dài với phần mái được chải ngược ra sau và đôi mắt sắc lạnh như tô điểm thêm cho nước da tái nhợt. Từ trang phục và phong thái, Kanna đã ngờ ngợ đoán được rằng ngài là một ma cà rồng.
Các ma cà rồng xưa nay vốn ít giao thiệp với loài người, và họ thường mang đủ điều tiếng không hay cho lắm. Nhưng Kanna cho rằng chẳng phải ma cà rồng nào cũng xấu xa. Chẳng hạn như người chủ toà lâu đài này, cũng là bạn của bố nàng, ngài ấy đã làm bạn với gia đình nàng lâu năm như thế. Dù chưa từng gặp mặt, song nàng luôn dành cho ngài Mori sự kính nể cũng như tò mò muốn biết thêm về ngài. Đó là nguồn cơn cho mọi sự háo hức mà nàng đã có suốt quãng đường đến đây.
Trở lại khu vườn, quý ông ma cà rồng lạ mặt mà Kanna chưa biết danh tính đó bỗng dưng xuất hiện ngay cạnh nàng, chỉ cách một bước chân. Gió nhẹ quét qua khu vườn mang theo hương hoa dìu dịu. Trong lúc nàng còn sửng sốt thì ngài đã nói:
“Theo ta.”
Ngài Mori quay người bước đi. Sải chân của ngài ban đầu rất rộng, thế rồi khi nhận ra Kanna bé nhỏ trong bộ váy dạ hội không theo kịp, ngài cố tình bước chậm lại. Còn nàng thì luôn cố gắng để đi nhanh hơn mà không đến quá gần ngài ấy. Mê cung của lâu đài quả thật khôn lường. Ngay cả khi Kanna tự cho rằng mình đã nhớ lối vừa đi ban nãy, dường như những bụi cây đã thay đổi đôi chút nhằm đánh lừa nàng. Thật may khi có người dẫn đường ở đây.
Kanna cũng bắt đầu tò mò về người đã giúp mình, chí ít phải biết được quý danh của ngài để còn cảm ơn. Nàng hỏi:
“Thưa ngài, nếu ngài không phiền thì em muốn biết tại sao ngài lại ở trong vườn một mình thay vì dự tiệc?”
Ngài Mori vẫn bước tiếp mà không quay đầu lại, tuy nhiên, Kanna nghe tiếng ngài hỏi ngược lại mình:
“Thế còn vị tiểu thư không dự tiệc mà lại chạy ra khu vườn của ta thì sao? Ta cũng muốn biết lý do của nàng ấy.”
“Em thật sự đi lạc…” Kanna đáp. Họ vừa rẽ qua bờ giậu cuối cùng bao quanh mê cung. Trước mắt là một bãi cỏ lớn, có tiếng nhạc, tiếng ca hát và cười nói vang vọng từ đằng xa.
“Lâu đài này có những bí mật mà nếu để cho một quý cô tuổi nhỏ tìm thấy trong lúc đi lung tung thì không hay cho chủ nhân của nó lắm.” Ngài Mori nói. Bước chân của ngài đã dừng, Kanna cũng thế.
“Vâng.” Nàng nhã nhặn đáp. “Cảm ơn ngài đã đưa em ra ngoài, ngài…?”
Kanna ngước lên, chờ đợi cái tên được thốt ra. Nhưng ngài Mori chỉ quay người đi và tiếp tục sải bước trên lối nhỏ lót sỏi băng qua bãi cỏ.
“Thưa ngài?” Kanna vội đi theo. “Ngài chưa nói cho em biết quý danh của ngài. Và ngài cũng chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của em.”
“Quý cô có nhiều thứ muốn hỏi thật đấy. Em không lo sợ việc mà em muốn biết sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Nếu ngài muốn làm hại đến em, ngài đã có rất nhiều cơ hội suốt đường đi.” Kanna nói. Với suy nghĩ của một đứa trẻ, nàng cho rằng điều một ma cà rồng có thể muốn ở nàng là những giọt máu nóng hổi chảy trong người. Tuy vậy, ngài Mori lại lắc đầu và đáp lời bằng một câu hỏi khác:
“Vậy em không sợ ta sao? Em không sợ ma cà rồng?”
Họ đã đến bậc thềm dẫn vào sảnh tiệc. Cánh cửa trước mặt ngài Mori đóng kín. Ngài xoay lưng lại với nó và nhìn vào mắt Kanna. Dường như đôi má của nàng ửng hồng đôi chút.
“Ngài cần phải đáng sợ hơn nữa thì mới doạ được em.”
Câu trả lời của Kanna khiến ngài nở nụ cười đầu tiên trong suốt nhiều năm trời. Mãi đến khi nàng bước vào sảnh lớn và tìm thấy bố, nàng mới biết người đã hộ tống mình chính là chủ nhân của toà lâu đài này – ngài Mori mà nàng luôn muốn biết mặt. Lúc ấy, ngài đã biến mất trong đám đông.
Kể từ đó, hàng năm cứ vào dịp xuân phân, Kanna sẽ theo bố đến lâu đài của ngài Mori. Và như một thói quen, nơi nàng tìm đến đầu tiên luôn là khu vườn ấy.
Đôi lúc, nàng sẽ lại không nhịn được tò mò mà hỏi:
“Ngài Mori, tại sao em luôn tìm thấy ngài ở đây một mình vậy?”
Và ngài ấy sẽ đáp cùng một nụ cười: “Đó là vì em không chịu đến sảnh tiệc mà cứ tự chạy vào đây.”
“Không phải thế.” Kanna lắc đầu, rồi nàng nói thêm: “Phép tắc xã giao cơ bản buộc em phải đến chào hỏi ngài trước. Nhưng em dường như chẳng khi nào thấy ngài ở buổi tiệc dù sự kiện này là do chính tay ngài tổ chức.”
Ngài Mori không nói gì khi cả hai dạo quanh khu vườn mùa xuân. Mỗi năm, khoảng cách giữa họ ngày một gần lại. Giờ đây, Kanna đã có thể đi bên cạnh ngài mà không còn ở phía sau nữa.
“Tiểu thư Kanna.” Ngài Mori gọi tên nàng. “Không phải tất cả khách mời đều chào đón chủ tiệc. Nếu vị khách nào cũng chạy đi tìm ta như em trước tiên thì có lẽ khu vườn này đã bị giẫm nát rồi.”
Tông giọng ngài Mori có chút trêu đùa, nhưng ánh mắt ngài lại nói lên sự cô đơn. Một ma cà rồng có thể đơn độc đến vĩnh hằng như thế.
“Có phải ngài Mori ám chỉ rằng ngài không có nhiều bạn bè ở đó?”
Ngay cả khi danh sách khách mời dài hết từ lâu đài ra đến cổng, ngài Mori vẫn tìm kiếm sự bầu bạn trong thiên nhiên tĩnh lặng. Kanna khi đó đã lớn hơn lúc gặp ngài lần đầu tiên vài tuổi, và hiển nhiên cũng đủ chững chạc để nhìn thấu những thứ ngài không nói ra. Với thế giới bên ngoài lâu đài, ngài Mori là một kẻ vô cùng đáng sợ. Họ đồn đoán đủ điều về ngài, nửa là sự thật, nửa là thêu dệt. Khách khứa được mời đến dự tiệc phần lớn đều là mối làm ăn của ngài hoặc quan hệ xã giao. Gia đình của Kanna được xem là số ít mà ngài Mori có thể gọi hai tiếng “bạn bè”.
Bố của Kanna kể lại rằng ông từng giúp đỡ ngài Mori khi ngài gặp nạn. Họ trở thành bạn từ lúc đó. Giờ thì đến lượt Kanna.
“Ngài Mori?” Nàng lên tiếng sau một quãng lặng dài chỉ có tiếng chân hai người trên lối đi lót sỏi. “Ngài nghĩ thế nào về em?”
Với câu hỏi đó của nàng, ngài Mori chỉ hơi bất ngờ một chút và điều đó được thể hiện qua nhịp bước vừa khựng lại của ngài. Kanna nói thêm: “Em có thể trở thành bạn của ngài Mori chứ?”
Ngài không cho em một câu xác thực nào cả, chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay thoảng giá lạnh của mình lên đỉnh đầu nàng rồi mỉm cười.
Từ hôm ấy, Kanna đã cho mình là một người bạn của ngài Mori, cũng như bố nàng vậy. Cứ mỗi độ xuân đến, nàng luôn háo hức vô cùng và nán lại lâu đài để cùng ngài ấy chuyện trò, chăm sóc cây trong vườn, chơi cờ, đọc sách,… Ngài Mori còn giúp nàng luyện tập kỹ năng bắn cung vào ban ngày, khi ngài ngồi trong lều và hoàn toàn không bị mặt trời làm cho mỏi mệt. Đêm đến, ngài đọc sách hoặc thi thoảng sẽ chơi đàn để dỗ nàng ngủ.
Những ngày xuân tươi đẹp chẳng kéo dài, bố của Kanna qua đời vào năm nàng hai mươi tuổi. Ngài Mori đến dự tang lễ trong một ngày âm u. Đó là lần cuối cùng họ gặp mặt.
Vì Kanna đã quyết định trở thành một chiến binh. Nàng rời quê nhà để trải qua thử thách ở những vùng đất xa xôi. Nàng muốn trở thành một chiến binh để bảo vệ gia tộc của mình, che chở cho người mình yêu thương. Khi trở về, nàng đã hai mươi lăm.
Nhưng ngài Mori thì vẫn thế, hệt như ngày đầu nàng gặp ngài trong vườn hoa.
“Tiểu thư Kanna, em đã về rồi.” Ngài Mori cất tiếng.
Kanna nhẹ nhàng bước tới bên cạnh ngài. Những đoá hồng ngát hương nở rộ xung quanh họ. Tóc nàng đã dài hơn trước, vẻ ngây ngô của một tiểu thư ngày nào giờ đã nhường chỗ cho sự chững chạc và điềm đạm. Song đó là bộ mặt mà nàng để cho ngài Mori được thấy. Với người khác, nàng chọn vỏ bọc của một cô tiểu thư kiêu kỳ có chút ngây thơ, cốt để thăm dò nông sâu lòng người.
“Ngài Mori vẫn ở đây.” Kanna đáp. Ngài luôn ở trong vườn khi nàng đến vào dịp xuân phân. Họ vẫn thư từ qua lại suốt những năm tháng rèn luyện của Kanna. Đôi lúc, khi nàng thấy mình rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo, nàng như đã bắt được dáng hình của ngài Mori đâu đó âm thầm nâng đỡ nàng. Nhưng ngài tuyệt nhiên chưa bao giờ lộ diện.
So với sự thay đổi rõ rệt của Kanna về ngoại hình, ngài Mori vẫn như trước. Thời gian đã bỏ quên các ma cà rồng, chẳng biết điều đó là một phước lành hay lời nguyền nữa.
“Tất nhiên rồi.” Ngài Mori đáp. Bàn tay ngài vươn ra trước, chạm nhẹ vào lọn tóc hồng phủ xuống bên má Kanna. Nàng cảm nhận hơi lạnh từ tay ngài, thứ mà nàng đã nhung nhớ trong những tháng năm xa cách.
Kanna như nín thở. Ánh mắt ngài Mori chỉ lướt qua đôi môi mọng đỏ như cánh hồng trong sương của nàng. Rất nhanh. Thế rồi ngài quay người, và họ lại bắt đầu cuộc đi dạo quen thuộc trước khi đến sảnh tiệc.
Không còn là một cô bé như trước, Kanna có thể thoải mái trò chuyện, nhảy múa và cả thưởng thức rượu trong buổi tiệc nữa. Nhưng liệu trong mắt ngài Mori, nàng có khác xưa không nhỉ? Liệu mối quan hệ của họ có thể tiến triển hơn không? Những câu hỏi đó cứ xoay vần trong đầu Kanna. Khi nhận ra mình đã hơi quá chén, nàng đã ngã vào vòng tay ngài Mori từ khi nào.
“Em chưa bao giờ uống say thế này.” Ngài Mori bình phẩm. Tất nhiên, một quý cô như nàng sẽ không uống rượu đến mức gọi là say. Nhưng hôm đó thật đặc biệt. Nàng muốn ăn mừng ngày được gặp lại ngài Mori, và cũng mượn rượu để tìm kiếm chút dũng khí trong mình.
Nàng là một chiến binh, tất nhiên nàng có thừa can đảm. Nhưng đứng trước ngài Mori, nàng bỗng trở lại là cô bé như thuở đầu, bối rối và lo âu ngài sẽ không thích nàng như cái cách nàng muốn. Nàng có thể đòi hỏi điều gì hơn là tình bạn từ ngài?
Tất cả mọi người ở đây, các thân tín phục vụ cho ngài Mori trong lâu đài qua nhiều thế hệ, ai nấy đều cho rằng Kanna và ngài Mori thật xứng đôi. Cái cách ngài đối xử với nàng cũng thật đặc biệt. Trước khi nàng đến, trong quãng đời dài không hồi kết của ngài, có lẽ ngài đã từng có vài nhân tình. Nhưng chẳng ai nhận được sự đối đãi mà ngài dành riêng cho Kanna. Chẳng ai được phép tự do đi lại trong lâu đài ngay cả khi yến hội đã kết thúc. Chẳng ai có được đặc ân tháp tùng ngài Mori; hoặc được ngài tháp tùng từ vườn đến thư viện, ra hồ và vào rừng. Chẳng ai đáng để ngài nhìn chăm chú và bất giác mỉm cười đầy yêu chiều như cái cách Kanna từng ngày bóc tách lớp mặt nạ của ngài vậy.
Sau tất cả, họ chỉ là bạn bè mà thôi. Giữa họ là một lằn ranh vô hình mà chỉ cần một người vượt qua trước, họ sẽ tìm thấy hạnh phúc của cả đời mình. Hoặc địa ngục.
“Ngài Mori…” Kanna thì thầm. “Em không say…”
Ngài Mori nói gì đó với gia nhân mà nàng không nghe rõ. Rồi ngài chầm chậm dìu nàng ra khỏi sảnh tiệc. Kanna phản đối: “Không! Em không say mà!… Em vẫn có thể uống thêm… một ly nữa… và nhảy thêm một bản nữa!…”
“Yên nào.” Giọng ngài Mori chẳng chút giận dữ, trái lại vô cùng dịu dàng. Ngài vòng tay đỡ lấy vai của Kanna, tay còn lại nắm lấy tay nàng.
“Ngài Mori chẳng chịu khiêu vũ với em…” Kanna thở dài. “Em đã… mong đợi… được nhảy cùng ngài…”
Kanna thấy đầu óc mình quay cuồng. Nàng nghe tiếng ngài Mori trầm trầm bên tai:
“Ta cứ nghĩ rằng em thích nhảy với những thanh niên trạc tuổi mình hơn đấy chứ. Xét cho cùng, danh sách người muốn khiêu vũ cùng em tối nay kéo dài đến tận cổng lâu đài cơ mà.”
Kanna siết chặt bàn tay của ngài. Nàng ngước lên và hỏi: “Còn ngài thì sao?”
Trong khoảnh khắc đó, Kanna như đã thấy được cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt ngài Mori. Nhưng ngài không nói cho nàng biết điều nàng tha thiết. Ngài đưa nàng vào gian phòng nghỉ và dìu nàng đến chiếc ghế dài đặt ở trung tâm.
“Ngài không trả lời em… Lại như thế nữa…” Kanna nói với sự thất vọng thấy rõ. “Ngài luôn phớt lờ điều em muốn nhất…”
Ngài Mori vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, rồi đặt nàng nằm tạm xuống ghế dài. Ngài nói:
“Nghỉ ngơi đi. Ta sẽ gọi gia nhân mang một chút đồ giải rượu đến cho em.”
Khi ngài ấy toan bỏ đi, nàng vội nắm lấy vạt áo của ngài và kéo mạnh. Hoàn toàn bị bất ngờ, ngài Mori ngã xuống ghế cùng nàng. Một tay ngài chống lên thành ghế để không mạo phạm đến Kanna.
“Ngài không được đi…” Nàng kiên quyết. “Ngài sẽ không thể rời khỏi đây chừng nào ngài còn chưa trả lời em.”
Ngài Mori cười nhẹ. Những ngón tay gầy gầy của ngài quấn vào những lọn tóc của Kanna. Ngài nâng niu chúng gần mũi, chìm đắm trong làn hương tựa hoa hồng.
“Nếu em thật sự muốn biết vì sao ta không mời em khiêu vũ…” Ngài Mori thì thầm với nàng. “Thì đó là vì ta rất sợ.”
“Ngài Mori sợ điều gì?”
Kanna nhìn vào đôi mắt sâu hoắm của ngài. Khoảng cách thật gần như thế này khiến nàng chếnh choáng còn hơn bất cứ loại rượu nào trên thế gian. Nàng thở, rất khẽ, những nhịp đều đều và chầm chậm mang hơi say. Chúng nhảy nhót và trêu đùa trên gương mặt ngài Mori.
Ngài nhíu mày rồi lùi xa ra khỏi nàng. Một đầu gối ngài chạm xuống tấm thảm lót sàn và hai tay ngài rút về, đan vào nhau đặt bên cạnh Kanna trên chiếc ghế. Sự rối bời hiện rõ trên gương mặt khi ngài bắt đầu thú nhận:
“Ta sợ sẽ để bản thân rơi vào sức cuốn hút của em. Phải, ta bị em cuốn hút. Ta cố tình lảng tránh em để điều đó không thể hiện ra bên ngoài. Nhưng, Kanna, đôi mắt ta đã luôn dõi theo em từ rất lâu rồi. Và ta chỉ nhận ra lâu đài này trống vắng dường nào; ta trống vắng dường nào khi em không còn đến đây nữa.”
Kanna đã ngồi dậy, lưng nàng tựa vào đệm. Ở tư thế đó nàng có thể nhìn xuống ngài Mori đang phủ phục bên ghế, cạnh nàng. Phải chăng nàng đã say khướt đến nỗi mắt thấy ảo ảnh, tai nghe những lời không thật? Lâng lâng như một giấc mơ, nàng vội níu lấy bàn tay của ngài Mori để không phải tỉnh giấc.
“Thưa ngài… Ngài có biết điều ngài vừa nói với em có ý nghĩa như thế nào chứ?”
“Ta biết, Kanna. Ta biết. Nhưng có lẽ em sẽ quên ngay thôi, khi bình minh ló dạng. Và chúng ta sẽ trở lại là hai người bạn đơn thuần.”
Điều gì đó trong Kanna đã vụn vỡ. Nàng cúi mặt. Sống mũi nàng cay cay và đầu óc nàng quay cuồng.
“Là bạn…” Đôi môi nàng hé mở, run run. “Ngài bày tỏ với em điều trong lòng ngài, cũng chính là điều em mong mỏi… Sau đó ngài lại muốn em quên đi. Ngài muốn chúng ta chỉ là bạn… Thật bất công!”
Ngài Mori ngước nhìn Kanna. Ngài có thể chết thêm hàng vạn lần nữa chỉ để cất đi sự dày vò cho nàng. Ngài chấp nhận nếm trải mọi đau khổ một mình. Trong những đêm dài dằng dặc không có nàng, ngài đã tha thiết được thấy nụ cười của nàng. Nhưng những đêm khi có nàng ở đây, ngài lại ghê sợ chính bản thân mình vì ý nghĩ thôi thúc được chạm vào nàng, được luồn tay qua mái tóc nàng và hôn lên chiếc cổ yêu kiều đó, được chạm vào trái tim đang thổn thức vì ngài của nàng. Chẳng phải ngài chưa bao giờ thấy được ánh mắt khát khao của nàng, ngài chỉ không tin đó là sự thật. Kanna kiều diễm đến thế sao lại để mắt đến một gã ma cà rồng đã mang ô danh từ lâu?
Nàng là vầng trăng sáng, còn ngài mãi mãi là bóng tối. Ngài chỉ có thể ngắm nhìn nàng từ đằng xa, sợ rằng nếu đến gần nàng dù chỉ một chút, ngài sẽ vô tình kéo nàng đắm chìm vào sự tối tăm của mình. Ngài chẳng bao giờ muốn tước đi thứ ánh sáng của nàng mà ngài yêu dấu đó. Trong thâm tâm ngài hiểu rõ, Kanna sẽ đổi thay theo thời gian còn ngài thì vẫn mãi bị nguyền rủa trong hình dáng này. Rồi sẽ đến một ngày, nàng rời khỏi thế giới này và bỏ lại một mình ngài, loay hoay đi tìm lại ánh sáng của đời mình trong vô tận.
Thế nên ngài luôn làm rõ ranh giới với nàng. Ngài chỉ có thể làm bạn của nàng. Nhưng đêm đó, khi thấy nàng vui vẻ xoay tròn trong lòng những chàng trai trạc tuổi mình, ngài đã gần như phát điên. Ngài còn có thể chịu đựng điều này bao lâu nữa đây, khi sự ghen tuông và tham lam trong mình thúc giục ngài phải giành lấy nàng?
Kanna, người vừa vùi mặt vào lòng bàn tay giờ đây nhìn ngài chăm chú. Trông nàng đã tỉnh táo hơn đôi chút tuy hai má vẫn còn ửng lên. Nàng cất tiếng:
“Nếu em có thể nói ra suy nghĩ thật của lòng mình, chỉ đêm nay thôi, em không muốn làm bạn với ngài Mori…”
Ngài sững sờ. Gương mặt của Kanna chầm chậm cúi xuống thật gần ngài. Đôi môi nàng chỉ cách ngài một đoá hồng. Nàng thầm thì rất khẽ:
“Hãy cứ cho rằng em đang say và sẽ quên hết chuyện này vào bình minh. Được chứ?”
Bàn tay nàng dịu dàng mơn trớn gò má ngài Mori. Nàng chờ đợi. Nàng khát khao. Trong phút chốc, đôi mắt ngài nhắm chặt, cơ thể run rẩy trước cái chạm của nàng và trước sự vui sướng trào dâng trong lòng.
Ngài đã thắng, hay đúng hơn là trái tim không còn đập trong ngài đã thắng. Ngón tay ngài chạm vào má Kanna, luồn vào mái tóc nàng và giữ lấy cổ nàng trong khi ngài vươn mình lên, để đôi môi ngấu nghiến nàng như ngài đã ao ước bấy lâu.
-Hết-

02.08.2024
OC thuộc về Triệu Dương.
Cốt truyện thuộc về Kỳ Kỳ – Tiệm Dệt Mộng.
Ảnh: Canva.
Để lại một bình luận