Cuộc gặp gỡ diệu kỳ giữa một lập trình viên và vị thần bé nhỏ trong đêm Giáng Sinh.
Giấc mơ được dệt cho Mas Nguyen.
Thể loại: OCs, non-couple, kỳ ảo giữa đời thường.
Độ dài: 3593w

Sương giá, như một món quà quý giá trời ban, thả mình theo gió xuống mặt đất, gửi đến những sinh linh bên dưới một lời chào. Mặt đất đáp lại, bằng những khúc hát hân hoan, hay từng ánh đèn nhấp nháy trên các cây thông khoác lên mình nhiều món trang trí sặc sỡ. Khung cảnh ấy lọt vào tầm mắt của Tiểu Mộng Thần.
Nàng vốn chỉ đang dạo chơi qua những con phố rợp đèn. Ai mà lại không thích ngày lễ đầy sắc màu và sự ấm áp này chứ? Nhưng nàng đã được dặn dò kỹ càng, rằng không nên để bản thân bị cuốn vào bất cứ chuyện gì xảy ra ở mặt đất. Suy cho cùng, nàng đâu có thuộc về thế giới loài người, và tốt hơn cả là không nên can thiệp vào số mệnh của họ. Đêm nay, Tiểu Mộng Thần chỉ là một giấc mơ nhỏ bé, đầy niềm vui và hơi thở Giáng Sinh.
Thế mà, khi bay ngang qua tòa nhà nọ, nàng bỗng khựng lại. Nàng ngạc nhiên biết bao khi thấy đèn từ một văn phòng vẫn sáng, bên trong vẫn còn có người đang làm việc. Vào đêm lễ hội này, sao họ không trở về cùng với người thân yêu mà lại cặm cụi gõ phím một mình, chốc chốc lại vùi mặt vào hai tay và thở dài? Chính điều ấy khiến Tiểu Mộng Thần tò mò. Nàng đến bên cửa sổ và nhìn vào bên trong.
Văn phòng tối chỉ có mỗi ánh đèn từ trên trần nhà rọi xuống chỗ chàng Lập Trình Viên đang ngồi và ánh sáng từ màn hình máy tính hắt thẳng lên gương mặt hốc hác của anh. Dường như hơi thở của đêm Giáng Sinh đã quên mất anh, một con người gầy gộc, nhợt nhạt và hết sức mệt mỏi. Tiểu Mộng Thần có thể nhìn thấy được tinh thần lễ hội trong mọi người nàng đã gặp, chỉ trừ người này. Và anh ta đang gục đầu xuống bàn sau một tiếng “huỵch” lớn, cơ mặt giần giật còn trái tim nảy mạnh một cái rồi từng nhịp cứ thế yếu dần đi.
Thế là hết. Có lẽ đây là sự kết thúc với sinh mệnh tội nghiệp ấy, nếu và chỉ nếu như anh ta không bắt đầu mơ một giấc mơ. Lẽ ra Tiểu Mộng Thần nên nghe lời dặn dò mà rời khỏi nơi ấy mới phải. Nhưng nàng lại nghĩ, nhiệm vụ của mình có liên quan đến giấc mơ của con người và vì thế, việc nàng can thiệp vào giấc mơ này là đúng đắn. Nàng càng tò mò thì lại càng thấy mình đã xuyên qua tấm kính dày đặc để đi vào bên trong tự lúc nào. Nàng đến gần con người đáng thương chỉ còn chút hơi tàn, rồi ghé mắt nhìn xem giấc mơ của anh.
Thoạt đầu, giấc mơ là một nơi hỗn độn được tạo thành từ vô vàn chữ số 0 và 1. Dần dần, chúng thu nhỏ lại, trở thành những dòng chữ màu trắng, thỉnh thoảng chêm vào màu xanh và đỏ. Thế rồi tất cả biến mất sau một tiếng rè rè rất khẽ. Và kìa, một thế giới khác mở ra trước mắt Tiểu Mộng Thần. Nơi đó tựa hồ tiên cảnh mà nàng đã quen thuộc ở thế giới của các vị thần. Phủ một sắc xanh của sự sống và những gam màu tươi sáng, nơi đây mang lại cho người ta thứ cảm giác như đã tìm thấy chốn thiên đường vậy. Từng nhành cây, ngọn cỏ được tạo ra từ ngôn ngữ máy tính của con người trông thật sống động. Phải chăng trong chúng cũng là linh hồn chẳng khác gì vật sống thật sự?
Tiểu Mộng Thần cũng bị thu hút bởi thế giới ấy. Chầm chậm bước chân nàng đến bên anh Lập Trình Viên. Hơi bất ngờ, anh xoay người lại.
“Nàng là ai?”
Tiểu Mộng Thần chớp mắt nhưng chẳng đáp ngay. Nhìn vào con người đối diện, nàng thấy được những hoài bão, mơ ước, và cả những gian khổ của anh. Suy cho cùng, trong thế giới giấc mơ, người ta luôn dễ bộc lộ bản chất thật sự, hay điều mà mình hằng khao khát nhất.
“Hẳn nàng là tiên nữ, một trong những sinh vật ở thế giới này sao?”
Tiểu Mộng Thần cũng không đáp. Nàng chọn cách phối hợp với suy nghĩ của anh Lập Trình Viên để giấc mơ diễn ra suôn sẻ. Anh cùng nàng đi dạo quanh thế giới trong mộng tưởng của anh, còn chỉ cho nàng những điều đặc biệt mà anh đã gửi gắm vào bản thiết kế của nó. Một lát sau, họ dừng chân dưới gốc cổ thụ, nơi có một chiếc ghế được làm từ thân gỗ, xung quanh lại có hoa dại đầy sắc màu mọc lên.
“Nàng nghĩ gì về thế giới này? Có đẹp không?” Chàng Lập Trình Viên hỏi khi thả mình xuống ghế. Tiểu Mộng Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, lặng im như suốt quãng đường vừa rồi.
Thấy nàng không đáp, anh Lập Trình Viên lại nói thêm: “Dù còn nhiều thiếu sót, tôi vẫn mong nàng thích nơi này. Suy cho cùng, đây vẫn là tâm huyết của mọi người và tôi…”
Tiểu Mộng Thần nghiêng đầu, ngẫm nghĩ đôi chút. Nàng xòe một bàn tay trắng muốt của mình ra về phía người đối diện. Ngay tức khắc, những ánh sáng li ti như hạt bụi lấp lánh bao quanh anh. Mà cũng chẳng phải. Đúng hơn thì chúng đến từ anh. Chúng tạo thành những dải sáng kỳ ảo bao phủ lấy họ, rồi rơi vào tay Tiểu Mộng Thần. Chớp mắt, ba viên kẹo sắc màu đã được thành hình trong tay nàng. Chúng có kích cỡ như những viên kẹo ngậm cho trẻ con bình thường, nhưng được trang trí bằng những sọc kẻ đủ màu và đang phát sáng bên trong lớp đường.
“Đây là gì vậy?…”
Lập Trình Viên hỏi, và lần đầu tiên, Tiểu Mộng Thần lên tiếng:
“Dành cho anh. Hãy thử một viên đi.”
Anh Lập Trình Viên tỏ vẻ lưỡng lự. Nhưng chẳng sao cả; đến thời điểm này chẳng còn điều gì quan trọng với anh hơn thế giới mà anh đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt vào. Anh chọn đại một viên từ tay Tiểu Mộng Thần, đưa nó lên ngang tầm mắt để quan sát một lúc. Rồi, anh nuốt nó vào miệng.
Viên kẹo mang vị ngọt dìu dịu nơi đầu lưỡi. Khung cảnh trước mắt anh Lập Trình Viên mờ dần đi, rồi chớp mắt một cái, anh đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn khác. Nơi ấy rất quen thuộc với anh, là đại sảnh của một công ty sản xuất trò chơi điện tử lớn. Anh thấy phiên bản trẻ tuổi của mình đang ngồi một mình trên băng ghế chờ, quần áo giản đơn nhưng sự tự tin là món trang sức đắt tiền nhất mà anh có thể phô ra.
Lúc đó là nhiều năm về trước. Cửa phòng phỏng vấn mở ra như một tương lai xán lạn đang chờ đón anh Lập Trình Viên vừa mới ra trường. Buổi phỏng vấn kéo dài chừng một giờ đồng hồ, và kết thúc bằng câu hỏi của các tiền bối trong công ty dành cho anh:
“Trong năm năm tới, em thấy mình đang ở đâu?”
Chẳng phải mất thời gian đắn đo suy nghĩ, chàng Lập Trình Viên dõng dạc nói ngay điều mình đã chuẩn bị từ trước, cũng chính là ước mơ của mình khi chọn ngành này:
“Năm năm tiếp theo, em sẽ phát triển một trò chơi có thể khiến ngành công nghiệm làm game của chúng ta sánh ngang với các cường quốc khác!”
Một hoặc hai nhân viên kỳ cựu trong phòng đã cười, nhưng trước sự tự tin của chàng Lập Trình Viên này, họ đều đồng ý nhận anh vào làm.
Chàng Lập Trình Viên của hiện tại nhìn bản thân mình trong căn phòng ấy mà không nói gì. Trong lòng anh bộn bề những suy nghĩ về những gì mình đã tuyên bố ngày hôm đó. Anh muốn ra khỏi nơi này.
Vừa nghĩ đến việc rời đi, anh đã được quay trở lại thế giới thần tiên và đối diện với Tiểu Mộng Thần. Trên tay nàng còn hai viên kẹo nữa.
“Hãy thử một viên khác.” Nàng lên tiếng. “Biết đâu anh sẽ được như ý muốn.”
“Thật à?” Chàng Lập Trình Viên nghi ngờ. Anh không chắc điều anh muốn bây giờ là gì nữa. Nhưng anh vẫn cầm lên viên kẹo thứ hai và đưa nó vào trong miệng.
Viên kẹo ở nguyên trên lưỡi như một quả cầu lửa. Nó mang theo vị gắt và nóng ran như thể anh vừa nuốt một viên sô cô la chứa rượu mạnh bên trong. Anh muốn nhả nó ra nhưng không thể. Trong chớp mắt, nó lại đưa anh đến một khung cảnh quen thuộc khác. Căn phòng làm việc tại căn hộ cho thuê nhỏ nhưng chất đầy máy móc. Đèn sáng trưng trưng trong phòng, rọi lên vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn chán nản của những người ngồi trong đó.
Một nhóm khoảng năm, sáu người quây quanh chiếc bàn cà phê tròn. Anh Lập Trình Viên trẻ tuổi cũng có mặt. Lúc ấy là khoảng năm năm sau buổi phỏng vấn ở công ty lớn nọ. Sau một thời gian ngắn làm việc ở đó, anh đã đủ khả năng bắt đầu dự án riêng của mình. Cùng với một nhóm bạn, anh đã thực hiện được nguyện vọng ấp ủ bấy lâu, đó là tạo ra một trò chơi có thể xứng với tầm cỡ quốc tế.
Thoạt đầu, mọi chuyện rất thuận lợi. Lập Trình Viên thật sự tự hào với thành quả này. Anh đếm ngược từng ngày đến lúc trò chơi được ra mắt. Anh lướt qua toàn bộ các trang mạng xã hội, forum hay những kênh thông tin khác để đọc từng nhận xét của người chơi. Doanh thu tăng dần trong tháng đầu tiên. Quãng thời gian đó như một giấc mộng đẹp với anh vậy; được làm trò chơi mình muốn và có khả năng nuôi sống bản thân nhờ nó.
Thế rồi, mọi việc dần xuống dốc. Bắt đầu bằng một lỗi nhỏ trong bản cập nhật mới của họ. Vì chủ quan mà anh Lập Trình Viên lẫn đội của mình chọn cách bỏ qua. Người chơi đã nhiều lần đề nghị chỉnh sửa, nhưng với anh, lỗi ấy chẳng đáng kể lắm. Anh có nhiều bản cập nhật khác phải tập trung phát triển hơn. Chẳng ngờ rằng một lỗi nhỏ ấy có thể gây ra hàng loạt sự cố trong hệ thống. Khi anh Lập Trình Viên bắt đầu sửa chữa thì đã quá muộn.
Trò chơi đầu tiên của anh, giấc mơ huy hoàng của anh vụt tắt sau hàng loạt đánh giá thấp và phản ứng giận dữ của cộng đồng. Có lẽ anh đã quá chủ quan, quá tự tin vào sản phẩm của mình. Nhóm bạn cùng đội phát triển với anh bắt đầu cãi vã, đổ tội cho nhau. Lỗi cũ chưa sửa hết, phiên bản mới chưa kịp ra mắt thì họ đã phải chịu thua trước hàng loạt trò chơi mới thu hút người chơi hơn. Sau vài tháng cố gắng gượng, vì không đủ lợi nhuận duy trì mà trò chơi của họ đã phải ngừng hoạt động. Đội phát triển cũng vì thế mà tan rã.
Họ ngồi lại với nhau lần cuối trước khi chia tay. Chẳng còn tiếng cười rôm rả, chẳng còn tranh luận với nhau về đứa con tinh thần của họ nữa. Thứ duy nhất đọng lại là tiếc nuối. Rồi từng người, từng người đứng dậy ra về. Cánh cửa khép lại, để mỗi anh Lập Trình Viên cô độc gặm nhấm cô đơn. Đôi mắt vô hồn của anh nhìn về phía góc phòng như thể nhìn thấy được chính bản thân mình của rất nhiều năm sau đang ghé thăm trong một cơn mơ.
Anh Lập Trình Viên nhắm mắt, nuốt ực viên kẹo đắng chát xuống cổ họng. Anh chẳng muốn nấn ná thêm làm gì nữa.
*
* *
Tiểu Mộng Thần vẫn chờ đợi ở đó như anh chưa bao giờ rời khỏi băng ghế từ thân cây. Nàng nâng viên kẹo cuối cùng lên.
“Tôi không chắc chắn về chuyện này… Tôi không muốn thử nữa…” Lập Trình Viên nói.
“Thế thì tiếc quá!” Nàng đáp.
“Tiếc chuyện gì?”
Tiểu Mộng Thần nở một nụ cười bí hiểm. “Tôi đang đánh cược với bản thân mình. Liệu một nhà phát triển trò chơi như anh sẽ đi đến cuối cùng, làm tất cả các nhiệm vụ và hoàn thành chuyến phiêu lưu của mình chứ?”
Lập Trình Viên cảm thấy khó hiểu. Anh không đáp ngay mà nhìn vào viên kẹo cuối cùng trong tay Tiểu Mộng Thần. Phải rồi, anh đã nhớ ra trong thế giới trò chơi của mình, đôi lúc sẽ có những nhiệm vụ ngoài lề mà người chơi cần hoàn thành. Độ khó dễ tùy thuộc vào từng nhiệm vụ, và phần thưởng luôn xứng đáng. Lẽ nào ba viên kẹo này cũng là một nhiệm vụ dành cho anh?
Nụ cười và cái gật đầu nhẹ của Tiểu Mộng Thần như hàm ý rằng anh đã suy nghĩ đúng hướng. Chàng Lập Trình Viên không băn khoăn nữa. Anh cầm lấy viên kẹo, sẵn sàng cho điều đang chờ đón mình như một vị anh hùng trong trò chơi.
Viên kẹo cuối cùng cho anh thấy chính bản thân ở hiện tại. Ngày ngày, anh làm việc tại một công ty khác. Anh rời nhà từ sáng sớm và có khi không về. Công ty trở thành nơi anh ở nhiều hơn nhà mình, anh chạm mặt đồng nghiệp còn nhiều hơn cả người thân. Những ngày tẻ nhạt cứ thế trôi qua. Khác với những công việc trước đó, anh được giao nhiệm vụ thiết kế môi trường trong trò chơi sắp phát hành. Chẳng có gì đáng tự hào ở một sản phẩm mì ăn liền, bối cảnh hay nhân vật đều ăn theo các tác phẩm truyện tranh đình đám, cốt truyện lỏng lẻo thiếu logic. Thế mà anh vẫn tỉ mẩn vẽ từng bụi cây, từng ngọn cỏ, từng cánh hoa… Anh làm tất cả trong khả năng của mình để mang lại sinh khí cho thế giới này, thế giới mà anh đang mơ đến.
Chàng Lập Trình Viên lặng thinh nhìn bản thân mình cặm cụi trong văn phòng tối đèn, bên ngoài là không khí Giáng Sinh nô nức. Bao lâu nay, anh đã cố gắng vì cái gì chứ? Sự tự tin của chàng sinh viên vừa ra trường với bao hoài bão lớn lao đã bay biến, chỉ để lại cái xác sức cùng lực kiệt của sự nhiệt huyết bị vắt sạch. Tạo ra một trò chơi nào có dễ dàng? Khiến nó phát triển và trụ vững lại còn khó hơn bội phần. Những gì anh làm được vỏn vẹn có thế. Hàng năm trời loay hoay chưa tìm được chỗ đứng trong giới, mà cuộc sống cứ thế bỏ qua anh mà trôi tuột đi.
Anh nuốt viên kẹo thứ ba. Nó mang vị nhàn nhạt pha lẫn chua chát.
*
* *
“Sao nàng lại đưa cho tôi những viên kẹo đó?” Anh Lập Trình Viên chất vấn Tiểu Mộng Thần.
Nàng trả lời anh bằng một câu hỏi khác:
“Anh có muốn được quay về quá khứ và chọn một mục tiêu khác không?”
Lập Trình Viên ngẫm nghĩ hồi lâu. Nếu thật sự có chuyện quay trở về quá khứ được, anh sẽ thay đổi điều gì đây? Anh sẽ không đặt mục tiêu quá xa vời để rồi thất vọng? Anh sẽ sửa tất cả mọi lỗi trong trò chơi của mình dù nhỏ đến đâu? Anh sẽ chọn không phát triển trò chơi nữa mà làm một công việc khác? Có quá nhiều cơ hội đã bỏ lỡ, quá nhiều sự lựa chọn sai lầm không thể vãn hồi.
Ngập ngừng một lúc, anh quyết định hỏi:
“Liệu… có viên kẹo nào có thể ban cho tôi cuộc sống như ý không?”
Tiểu Mộng Thần nhìn sâu vào mắt anh, đáp:
“Anh đã có viên kẹo ấy trong tay rồi đấy thôi.”
Anh Lập Trình Viên nhìn xuống hai bàn tay mình. Chẳng có gì ở đó cả. Thế rồi, Tiểu Mộng Thần nắm lấy bàn tay anh và trong phút chốc, anh thấy cả cơ thể mình lơ lửng trên không bên cạnh nàng.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Cứ nhìn rồi anh sẽ biết!”
Tiểu Mộng Thần đưa anh bay qua những con phố trong đêm lễ hội. Họ dừng lại bên căn nhà nhỏ của gia đình anh, nơi có bố mẹ già đang đứng đợi ngoài cửa.
“Thằng này, thật tình! Đã bảo sẽ về nhà đón Giáng Sinh mà lại…” Mẹ anh nói, và bố an ủi:
“Thôi, bà cũng biết nó nhiều việc mà. Giáng Sinh không về thì Tết về. Đừng có trách nó, tội nghiệp.”
“Tôi bắt nó về vì lo nó làm quên ăn quên ngủ đấy! Ông chả biết cái gì cả…”
Tiếng bố mẹ ríu rít trò chuyện trong khi đợi anh về phai dần đi. Anh Lập Trình Viên còn chưa kịp cất tiếng đã bị Tiểu Mộng Thần kéo đi đến nơi khác. Một nhóm bạn đang tụ tập ở quán ốc ven đường. Anh nhận ra họ ngay tức thì, những đồng đội trong dự án trò chơi đầu tiên.
“Này, ông Lập Trình Viên ấy giờ không biết sống thế nào nhỉ? Lâu rồi không thấy tăm hơi.”
“Ờ, hôm trước tôi có mời đi ăn mà chưa thấy trả lời gì luôn á!”
“Nghe đâu đang làm cho công ty khác rồi. Nhưng mà phải tăng ca dữ lắm.”
“Nghĩ lại hồi xưa tụi mình làm game chung cũng vui ghê á! Giờ mà họp nhau lại làm thêm một cái chơi chơi nữa là tuyệt!”
“Được đó! Làm vì sở thích thôi thì không phải áp lực gì! Được cùng bạn bè phát triển game thì với tôi đã là thành tựu rồi!”
“Nếu mà làm lại game thì phải gọi ông Lập Trình Viên tới gấp thôi! Tính ra trong đám bọn mình ổng là người có nhiều ý tưởng nhất, lại chăm chỉ nhất nữa!”
Đám bạn cùng nâng ly. Tiếng cười giòn tan khắp cả khu phố. Trong lòng anh Lập Trình Viên dâng lên nỗi niềm khó tả. Anh không ngờ sau tất cả họ vẫn muốn cùng anh phát triển trò chơi mới. Ngay cả khi đã thất bại, ngay cả khi họ từng nói những lời khó nghe với nhau, giờ đây những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Lúc ấy, anh muốn nói với họ rằng mình đang hiện diện ở đó với họ, và anh sẵn sàng cùng họ tạo dựng một thế giới mới biết bao.
Nhưng chưa dừng ở đó, Tiểu Mộng Thần đưa anh đến nơi khác. Khu phố nhỏ này là nơi anh chưa từng đặt chân đến bao giờ. Qua khung cửa sổ để mở của một phòng trọ chật hẹp, anh nhìn thấy đứa trẻ đang hí hoáy vẽ gì đó vào vở của mình. Lại gần hơn, anh nhận ra đó chính là nhân vật anh đã thiết kế trong trò chơi đã phát hành của mình.
Từ khi buộc phải tạm ngừng trò chơi, đây là lần đầu tiên anh thấy lại hình ảnh của nó ở nơi khác ngoài thư mục rác trong máy cũ của mình.
Thằng nhỏ vẽ rất chi tiết và chân thực. Nó khiến anh Lập Trình Viên nhớ về bản thân của mình hồi còn bé. Anh đã từng mê vẽ lại các nhân vật trong trò chơi điện tử, truyện tranh, phim ảnh… Anh đã từng mơ ước một ngày nào đó sản phẩm mình tạo ra sẽ truyền cảm hứng cho những đứa trẻ khác. Giây phút đó, khi đứng bên ngoài ô cửa, anh đã hiểu ra một điều. Thứ mà anh luôn khao khát hoá ra đã có trong tay tự bao giờ. Anh chưa nhìn thấy điều đó đâu có nghĩa là nó không tồn tại. Nếu anh buông bỏ lý tưởng của mình, nếu anh ngừng thực hiện điều mình khát khao chỉ vì một vài thất bại hay chán nản trước mắt, khi đó cuộc đời của anh mới thật sự là không đáng sống.
Anh nhìn sang Tiểu Mộng Thần đang đứng cạnh mình. Nàng nâng hai bàn tay đang nắm của họ lên và khi nàng buông, một viên kẹo màu trắng mang ánh hào quang dìu dịu xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Đó là viên kẹo cuối cùng thật sự. Nàng trao cho anh một nụ cười dịu dàng rồi biến mất vào màn sương đêm.
-Hết-

12.2023
Cốt truyện và nhân vật thuộc về Mas Nguyen (Mas Mộng Mơ).
Ảnh: Canva
Để lại một bình luận