[Commission] Kỳ nghỉ lễ tại Hang Sóc

Khi Cedric Diggory đến Hang Sóc vào kỳ nghỉ lễ của mình, rất nhiều thứ đã thay đổi trong mối quan hệ giữa anh và Ron Weasley.

Giấc mơ dành cho Yu Li Quỳnh.

Fandom: Harry Potter

Ship: Cedric x Ron

Thể loại: fluff, friends to lovers, BL

Độ dài: 3621w

Mặt trời ló dạng sau nhiều tuần liền, chỉ để ban phát một chút xíu nắng ấm xuống khoảng sân đầy tuyết, rồi lại biến mất đằng sau những dải mây xám ngoét. Đám học trò năm nhất còn đang hào hứng tán phét về đủ thứ hay ho chúng nghe kể về Lễ Giáng Sinh ở Hogwarts, còn đám đàn anh đàn chị thì cố tô vẽ thêm một chút kinh dị vào đấy hòng dọa chúng nó. 

Fred và George cũng góp phần với một câu chuyện về hồn ma đêm Giáng Sinh, kẻ sẽ làm nghẹt tất cả mọi ống khói và biến toàn bộ quà cáp thành bồ hóng. Sau khi hài lòng với vài cái há hốc mồm của đám đàn em cả tin, hai đứa sinh đôi cười hả hê tiến vào hành lang dẫn đến thư viện. Ở đó, chúng bắt gặp chỏm tóc đỏ của thằng em nhà mình lấp ló.

“Chú mày làm gì ở đây vậy, Ron?”

“Ối!” 

Nghe thấy Fred gọi, Ron giật bắn mình. Nó đang ôm trong tay một mớ sách vở. 

“Quỷ thần thiên địa ơi! Cứ tưởng hai anh là Hermione chứ!”

George nói: “Chú mày thập thò ở đây là vì trốn con nhỏ hả?” 

Ron gật đầu lia lịa. “Con nhỏ bắt tụi em tới thư viện học với nó. Mà sắp nghỉ lễ rồi, ai còn hứng thú với chuyện học nữa đâu? Tội nghiệp Harry. Nó chậm chân quá.”

Thấy bộ dạng Ron khổ sở, cặp sinh đôi mừng ra mặt. Đúng lúc đó, có nhiều tiếng chân và tiếng người nói chuyện vang lên từ đầu bên kia hành lang, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba anh em.

“Cedric. Anh định làm gì vào kỳ nghỉ lễ vậy?”

“Anh có ở lại Hogwarts năm nay không?”

Cặp sinh đôi và Ron đưa mắt nhìn. Nổi bật trong đám ba bốn nữ sinh nhà Hufflepuff là một chàng trai cao ráo với mái tóc màu đồng hơi rối. Anh cười, và chỉ thế thôi cũng làm đám con gái xuýt xoa. 

Anh định đáp gì đó, song bắt gặp ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình từ phía bên kia, anh tìm cớ:

“Anh có chút chuyện. Xin phép.”

Nói rồi anh để lại nhóm nữ sinh tiu nghỉu quay về, còn mình thì sải bước dài về phía ba anh em nhà Weasley. 

“Ê. Tại sao Diggory đi về phía tụi mình vậy?” George đặt câu hỏi.

Fred nhún vai. Ron không nói gì mà nhìn theo bóng đàn anh năm sáu khác nhà mỗi lúc một gần. Rồi anh dừng hẳn trước mặt cậu.

“Chào Ron. Fred. George.” Anh lên tiếng với một nụ cười thật tươi.

“Nhầm rồi. Tôi là George.” Một trong hai đứa sinh đôi nói.

“Còn tôi mới là Fred.” Và đứa còn lại tiếp lời.

Có chút bối rối hiện lên trên gương mặt Cedric. Anh giấu nó đi bằng một nụ cười khác. 

“Xin lỗi nhé. George. Fred.”

Cặp sinh đôi nhìn nhau rồi cùng nhún vai. Suy cho cùng thì chính Ron cũng thỉnh thoảng nhầm lẫn giữa hai anh em, dù nó đang ngờ rằng bọn họ chỉ nói vậy để bày trò chọc ghẹo Cedric.

“Chào anh.” Ron lên tiếng.

Ngay sau đó là một khoảng im lặng mà chính Fred lẫn George cũng cảm nhận được sự kỳ quặc ở đó. Hai anh em trao đổi với nhau những cái nhìn mà chỉ họ mới hiểu được người kia đang nghĩ cái gì. 

Cedric hắng giọng, cố xua đi sự ngượng ngập không cần thiết. Anh nói:

“Ừm, tôi có thể… nói với Ron vài câu được không?” 

Cặp sinh đôi lại nhìn nhau, rồi nói cùng một lúc:

“Được thôi.” 

Họ tách nhau ra để đi về hai bên với Ron cùng Cedric đứng giữa, không quên nở một nụ cười đầy bí hiểm về phía Ron. Tất nhiên, cậu chả hiểu gì sất. Còn Cedric thì có lẽ đã nhận ra ẩn ý gì đó ở đây. Hoặc anh chỉ đang vui vì cuối cùng cũng được như ý.

“Ron này.” Anh lên tiếng. “Chiều nay em không có tiết hả?”

Ron đáp bằng cách lắc đầu, rồi nói thêm. “Nhưng nếu anh định mách lẻo với Hermione thì em sẽ tìm chỗ khác trốn đấy.”

Cedric cười thành tiếng, “Không. Tôi không phải là kẻ ba hoa. Tôi chỉ đang thắc mắc liệu em có muốn ghé làng Hogsmeade một chút không. Em biết đấy…” Giọng của Cedric hơi giảm âm lượng, ngập ngừng. “Cùng tôi?…”

Ron nhún vai, chả hiểu sao Cedric lại phải nhỏ giọng như thế để mà làm gì. Đằng nào thì cậu cũng đâu có muốn đứng xớ rớ ở cái xó xỉnh này hoài. Hogsmeade lúc này được xem như một sự lựa chọn tuyệt vời.

“Cũng được. Chúng ta đi thôi.”

Tuyết bắt đầu rơi trên đường. Cedric không sánh vai cạnh Ron, mà cố tình bước chậm một nhịp, để trông như anh vừa đi cạnh mà cũng vừa đi ở phía sau cậu. Anh để ý thấy những hạt tuyết bé xíu rơi xuống vai và tóc Ron, bất chợt muốn đưa tay ra phủi chúng đi, cũng là vì muốn được gần cậu hơn một chút.

Đột nhiên, Ron trượt chân khi họ đã đến cổng làng Hogsmeade. Cedric nhanh chóng chụp lấy cánh tay Ron mà đỡ cậu. Anh áp sát vào cậu từ phía sau, để cơ thể của cậu gần như ngả vào phần ngực vững chãi của anh. 

“Quỷ thần ơi—” Ron thốt lên, rồi bất chợt im bặt. Cậu quay lại nhìn Cedric với biểu cảm hết sức áy náy. Cậu nói: “Ờm… Em xin lỗi… Đàn anh không sao chứ?”

Cedric nhoẻn miệng cười. “Không sao. Em cẩn thận một chút.” 

Ron gật đầu. Cũng may có đàn anh đỡ mình, nếu không thì chắc lỗ mũi cậu ăn trầu mất rồi. 

Làng Hogsmeade khoảng thời gian đó ngập tràn trong không khí lễ hội nhộn nhịp. Những con đường sầm uất nhất đầy rẫy cơ man đồ trang trí Giáng Sinh. Các ống khói thì luôn phì phò ra những cột đục màu. Hương thơm của bánh mì và bia bơ cứ phảng phất trong không khí. Mấy ai cưỡng lại được sự hấp dẫn đang toả ra từ quán Ba Cây Chổi? Cedric và Ron cũng vậy. 

Anh chọn một cái bàn ở trong góc. Chỗ này vừa đủ yên tĩnh, vừa đủ riêng tư nhưng không quá cách biệt với thế giới bên ngoài qua ô cửa sổ hờ hững nửa mở nửa không. Ron gọi một cốc bia bơ thật to, và khi thức uống vừa mới được bưng ra thôi, cậu chàng đã nốc một hơn gần nửa. 

“Uống từ từ thôi.” Cedric bật cười. Anh cũng nhấm nháp một chút bia bơ của mình trong khi Ron đặt cái cốc xuống bàn, tạo nên một tiếng “cộc”.

“Tuyệt cú mèo!” Ron cảm thán. Cedric không tài nào bỏ qua lớp bọt bia trắng xoá còn đang vương trên mép của cậu, trông chẳng khác nào một bộ ria thơm phưng phức mùi bơ. Và phải thú thật, ở nó tỏa ra một sự quyến rũ nhất định.

Ron chẳng hề hay biết gì đến sự hiện diện của bộ ria mép đó. Cậu tiếp tục huyên thuyên về việc Hermione giờ này chắc mẩm đang “truy lùng” mình quanh khu vực sân trường cho mà coi. Nhưng Cedric chẳng để lọt tai lời nào. Anh đăm đăm nhìn đôi môi mấp máy của Ron. Bàn tay anh đặt trên bàn lại ngứa ngáy, ngón trỏ cứ liên tục vẽ những đường tròn trên mặt gỗ không thôi. Cuối cùng, anh quyết định vươn tay ra phía trước.

“Ơ…” Ron hơi bất ngờ với hành động đó của anh. Cậu ngả về phía sau một chút. 

“Em có…” Cedric cố gắng giải thích với ngón tay quơ quơ trước mặt Ron. “Ở trên mặt em đấy… Để anh giúp cho.”

Ron còn đang đơ người chưa biết phản ứng thế nào thì đã cảm nhận ngón tay lành lạnh, mềm mại của đàn anh đặt lên mép mình. Thấy anh lau vết bia bơ cho mình, cậu cảm ơn rối rít, chứ chẳng hề chú ý gì đến cái cách Cedric cố tình chạm vào môi cậu và giữ tay mình ở đó lâu hơn mức bình thường cho phép.

Lúc Cedric rút tay về, anh nở một nụ cười bí ẩn rồi nhanh chóng giấu đi bằng cách nâng cốc bia bơ của mình lên. 

Họ dành gần một tiếng đồng hồ nữa để nói chuyện vẩn vơ về trường lớp, các bài thi vừa xong và cả kế hoạch nghỉ lễ của mình nữa. Khi biết Ron sẽ về Hang Sóc, Cedric bỗng chớp thời cơ đưa ra đề nghị:

“Đợt nghỉ lễ này gia đình anh đều có việc riêng. Ở nhà đón lễ một mình cũng chán. Hay là anh ghé thăm em nhỉ?”

“Anh muốn đến Hang Sóc hả?” 

“Có được không?”

Trong phút chốc, Cedric có hơi sợ rằng Ron sẽ từ chối. Thế mà cậu chỉ ngây ngô đáp:

“Tất nhiên. Đằng nào thì Harry cũng định ghé đó nghỉ lễ cùng gia đình em. Càng đông càng vui mà.”

Mặc dù ý đồ của Cedric khi đòi đến Hang Sóc cùng Ron đâu có đơn thuần chỉ là bạn bè ghé thăm, nhưng anh tạm chấp nhận phản ứng của cậu lúc đó. Đây là bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người, khi mà anh được “ra mắt” và tìm hiểu gia đình lẫn nơi cậu lớn lên. Việc này cực kỳ hệ trọng với Cedric, còn đối với Ron, cậu chàng rõ ràng chẳng suy nghĩ gì sâu xa.

Cái này Cedric Diggory xuất hiện ở Hang Sóc đã gây chấn động cho cả gia đình.

Mặc dù đã được nghe phong thanh về chuyện con trai út ở Hogwarts, nhưng khi tận mắt thấy anh đến, cả nhà mới chính thức xác định chuyện giữa Ron và đàn anh của mình. Cái cảm giác bán tín bán nghi ban đầu giờ đây đã được làm rõ, tuy rằng kẻ trong cuộc là Ron vẫn còn rất ngây thơ. 

Cedric, với mái tóc nâu sẫm hơi rối, vừa như bị vùi lấp lại vừa nổi bật hẳn trong hàng tóc đỏ của gia đình Weasley. Trong phòng khách nhỏ nơi mọi người đang tụ tập, ông Arthur và bà Molly trao cho nhau một ánh nhìn đầy dấu hỏi và chấm than. Cùng làm việc ở bộ với ông Diggory, bố của Cedric, cả hai đã sớm nghe được vài lời đồn về hai thằng con trai nhà họ. Nhưng vì tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ, việc dồn nhau vào góc tường mà tra hỏi có vẻ không mấy thông minh là bao. Thế là ông Arthur dạo này đi làm trong tâm thái như muốn khui ra chuyện gì đó mà lại không thể. Nhìn mặt ông Diggory mà lại không biết mở lời từ đâu. Cứ đà này thì việc chạm trán ông Malfoy xem chừng còn vui vẻ hơn.

Bà Molly thì đã nghe vài ba chuyện xung quanh hai đứa từ đám nhỏ. Với trực giác của người mẹ, bà chắc chắn rằng giữa hai đứa có gì đó. Nhưng về phần thằng Ron nhà bà, bà cũng cam đoan rằng nó quá ngu ngốc để nhận ra những thay đổi trong mối quan hệ của chính mình với đàn anh. 

Thế là, cả nhà Weasley đón tiếp Cedric đến chơi với tâm thế vô cùng bình tĩnh, hay cố gắng hết sức mà tỏ ra như vậy. Thú thật thì họ đã nhận cú của Ron về việc có bạn đến chơi mùa lễ này, nhưng họ lại cho rằng đó là Harry hoặc Hermione đấy chứ. Vậy nên khi đứa con trai nhà Diggory xuất hiện ở cửa nhà, chào hỏi ông bà Weasley đầy lễ phép, họ đã thật sự rất sốc. 

Dù thế nào cũng phải đón tiếp khách tới Hang Sóc cho ra trò, nhưng bà Molly đã bí mật ném cho Ron một cái nhìn giận dữ, thầm trách móc thằng nhỏ không chịu nói rõ trong thư.

“Chào cháu, Diggory. Đi đường mệt chứ hả? Bố mẹ ở nhà có khoẻ không?” Bà Molly đon đả tiếp đón, khiến cả nhà tiếp tục trao đổi loạt ánh mắt kỳ lạ.  Hai người trao đổi vài lời. Thông thường bà đâu có khách sáo dữ như vầy. Cứ như Harry và Hermione, khi chúng nó đến chơi, điều đầu tiên bà làm sẽ là dẫn chúng nó vào bếp, bày ra cơ man đồ ăn và bắt chúng nó ăn hết mới thôi.

Dường như Ron cũng cảm thấy có gì đó bí mật khủng khiếp lắm đang diễn ra ở đây, mà cậu lại không hay biết gì hết. Sau một hồi hết nhìn người này đến người kia, cậu quyết định rằng cả nhà tỏ ra lạ lùng như vậy là vì ngoài Harry với Hermione ra, Cedric là người bạn khác được cậu dẫn về Hang Sóc. Mà mọi người lại chưa tiếp xúc nhiều với đàn anh, thế nên có thấy hơi kỳ cục cũng là chuyện dễ hiểu.

Vì vậy, cậu cũng cố mà không nghĩ nhiều khi bàn tay to lớn của Cedric đặt nhẹ lên đầu cậu, xoa một phát và khiến mớ tóc đỏ rối um lên. 

“Hành lý của Ron hơi nhiều, chắc là cần mang lên trên trước nhỉ?”

“Ồ!” 

Ron la lên. Cedric chỉ nở một nụ cười rạng rỡ, như thường lệ, và gợi ý cậu nên dỡ hành lý trước. Hẳn là anh muốn nói chuyện riêng để tìm hiểu người nhà cậu và để người nhà cậu biết thêm về anh đây mà. Quả nhiên, đàn anh vẫn là chu đáo nhất.

Nghĩ vậy, Ron tức tốc chạy lên cầu thang, không quên ló đầu ra từ cầu thang và hét xuống thật to:

“Con sẽ giải thích mọi chuyện sau!”

“Cái thằng này!” Bà Molly càm ràm khi đứa con trai mình chẳng biết ý tứ gì trước mặt khách khứa. Nhưng rất nhanh sau đó, bà quay sang mời Cedric vào bếp dùng trà và bánh đã chuẩn bị sẵn. Cặp sinh đôi tóc đỏ cười bí hiểm với nhau rồi nhanh chân đi theo sau, chỉ để bị mẹ mình chặn ở cửa bếp.

“Hai đứa bây không phải dọn đồ à?”

Fred và George nhún vai, trả lời gần như đồng thanh: “Được thôi. Nhưng hẳn mẹ sẽ muốn biết tất tần tật những chuyện đã xảy ra khiến Cedric Diggory tới nhà mình đó.”

Bà Molly vừa định nói gì đó thì hai đứa sinh đôi đã nhảy phóc lên cầu thang rồi. Bà thở dài và quay vào bếp, nơi Cedric đang ngượng ngùng đứng ở một góc. Anh cao tới nỗi đỉnh đầu đụng hẳn vào đám nồi và thảo mộc khô đang lủng lẳng thả mình xuống từ trên trần.

Ông Arthur, mặc dù không bước vào trong, húng hắng ho ở bên ngoài như nhắc nhở bà Molly điều gì. Bà lại đẩy bánh và trà về phía Cedric, mời cậu ngồi xuống rồi hỏi bâng quơ:

“Cháu với thằng Ron nhà bác quan hệ thân thiết nhỉ?”

Cedric cầm miếng bánh quy thơm ngon trên tay, mặt hơi cúi xuống, lặng lẽ đáp:

“Cháu xem Ron như… người thân thôi ạ.”

Bóng dáng ông Arthur lấp ló bên ngoài, tưởng chừng như chuẩn bị nói nhà Weasley mới là người thân của Ron chứ. Nhưng ông lại bắt gặp đôi mắt xám của Cedric khi anh vừa ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ. Hẳn anh đang muốn nói đến một kiểu người thân khác. Ngôn ngữ của đám trẻ mà, có khi ông Arthur cần phải cập nhật thêm.

Trong lúc Ron đang dốc hết đống quần áo của mình từ trong rương xuống giường, cậu phát hiện có hai bức thư đã được đặt sẵn trên gối mình. Lần lượt giở ra đọc, cậu nhận được những lời quan tâm hết sức chân thành từ anh Bill và anh Charlie, hai người dù đang ở xa vẫn chăm chỉ cập nhật tình hình ở quê nhà.

Mà thư lần này lại kỳ lạ lắm. Các anh chỉ nhắc đến Cedric là nhiều thôi, cứ như thể họ đã biết trước đàn anh nhà Hufflepuff sẽ tới nghỉ lễ cùng nhà Weasley vậy. Họ căn dặn Ron phải cư xử đúng mực, đừng bày trò quậy phá mà doạ Cedric bỏ chạy.

Ron ngồi thẫn thờ trên giường, nghĩ mãi chẳng biết từ đâu mà hai ông anh lại biết được nhiều chuyện giữa mình và đàn anh như vậy. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng Fred và George đùa nhau ở tầng dưới. Đã có câu trả lời, Ron bật dậy, nhảy tót xuống chỗ cặp sinh đôi ngay.

“Ồ, xem ai là kẻ liều lĩnh nhất nhà Weasley nào?” Fred vừa nói vừa cười lớn, rồi quay sang George. Cả hai đồng thanh la lên: “Là đứa con trai út của họ chứ ai!”

Ron khịt mũi. Chưa kịp nói gì đã bị cặp sinh đôi trêu chọc trước rồi. Cậu tỏ vẻ khó chịu. “Hai anh đã nói gì với anh Bill và anh Charlie vậy?”

“Để coi. Nhiều lắm.” George nói.

“Những chuyện kiểu như lão Nick-Suýt-Mất-Đầu tìm bọn anh mà xin một loại keo ma thuật để dán cái đầu lão lại.” Fred tiếp lời. “Hay chuyện ở nhà như bố và mẹ có một cuộc cãi vã nho nhỏ sau khi mẹ tìm ra cái kho bí mật chứa đầy đồ Muggle của ổng trong phòng ngủ…”

“Không phải mấy chuyện đó!” Ron hậm hực. “Là chuyện… của em và Cedric.”

Nói tới đó, chẳng hiểu sao mà Ron thấy hơi đỏ mặt. Cặp sinh đôi nhoẻn miệng cười tinh quái cùng một lúc khiến cậu thấy hơi rờn rợn.

Fred nói:

“Vì chú mày là một đứa đầu đất nên bọn anh đành moi tin tức từ Diggory thôi.”

“Như vậy nghĩa là sao chứ?”

Ron bực bội muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng cặp sinh đôi cứ úp úp mở mở khiến cậu tức điên lên. Mất cả buổi chiều chẳng được tích sự gì, cậu quyết định đi xuống cầu thang thật mạnh để vào bếp vào giờ ăn tối. 

Mọi người đã có mặt khá đông đủ, chỉ còn chờ Ron và cặp song sinh. Bầu không khí trong nhà có vẻ khác hẳn lúc chiều sớm, đã thông thoáng và thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng Ron chẳng hiểu tại sao mà vẻ mặt ông Arthur lẫn bà Molly đều hiện rõ mồn một “Bố mẹ đã biết hết rồi”.

Bà Molly vừa dùng phép thuật đặt một nồi khoai tây nghiền thơm phức ra giữa bàn ăn. Bà tiến về phía Ron và nói kiểu trách móc:

“Cái thằng này! Có vậy mà không thèm thành thật khai báo với bố mẹ!”

“Ơ… Khai báo gì ạ?…” Ron ngơ ngác. Cậu nhìn theo cái hất đầu của mẹ mình và bắt gặp Cedric đang nhìn cậu, hai tay anh khoanh và đặt trên bàn, lại còn vẫy nhẹ về phía cậu một cái. 

“Cậu ấy đã nói hết với bố mẹ rồi.”

“Ai nói gì cơ? Cedric á?” Môi Ron chỉ kịp mấp máy trước khi bà Molly bảo cậu ngồi vào bàn ăn để cả nhà còn dùng bữa.

Cedric vẫn vẫy tay về phía Ron, tỏ ý muốn cậu ngồi cạnh mình. Ron ngoan ngoãn bước tới, tò mò hỏi:

“Anh đã nói gì với họ vậy?”

Đợi Ron ngồi vào chỗ, Cedric mới hơi nghiêng đầu về phía cậu, thì thầm:

“Tôi chỉ nói rằng mình đã xin phép để được đến Hang Sóc cùng em. Đằng nào thì sang năm, tôi cũng chẳng còn thời gian mà chơi bời nhiều…”

Nghe đàn anh nói thế, Ron cũng chỉ biết vậy thôi. Cậu nào có để ý đến sắc mặt của những thành viên khác trong nhà Weasley; họ đang quan sát nhất cử nhất động của đôi trẻ trong sự ngọt ngào đến đau cả răng. Chỉ có cặp sinh đôi Fred và George ngồi phía đối diện thì trợn trừng bốn mắt. Ngoài hai nhân vật chính là Ron và Cedric ra, chỉ có cặp song sinh là hiểu rõ nhất tình hình khi mà hai người này thực chất chưa có chính thức hẹn hò. Nhưng nhìn họ lúc này, có lẽ Fred và George cần phải đánh giá lại tình hình. 

Bữa tối ở Hang Sóc diễn ra với rất nhiều tiếng cười, mùi thức ăn nức mũi và hơi ấm toả ra từ bếp lò, hay từ chính sự thân tình của nhà Weasley và vị khách mới của họ. Riêng Ron, cậu chàng vẫn giữ sự ngây ngô đó mãi về sau, cho đến khi Cedric quỳ xuống một chân trước cậu. Chỉ khi đó, cậu mới ý thức được rằng mình đã ở trong mối quan hệ yêu đương với Cedric từ khi nào. 

-Hết-

05.2024 (Xem thêm chi tiết)

Truyện được viết dựa theo một câu chuyện chưa rõ tên trên Wattpad (đã bị ẩn).

Ý tưởng truyện thuộc về Yu Li Quỳnh.

Ảnh: Canva

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mình là Kỳ Kỳ,

Ghé thăm những thế giới kỳ ảo mình dệt qua từng con chữ nhé.

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ