Từ thế giới ảo đến ngoài đời thực, Chan luôn muốn được ở cạnh Jo.
Giấc mơ được dệt cho Minh Phương.
Fandom: Bakugan
Ship: Chan x Jo
Thể loại: Gói gacha, ngọt, ảo – thực
Thông tin gói gacha
Vòng quay mộng đẹp (fluff)
Người sói x Phù thủy
Thế giới ảo – thực
Thiên tai
Trope: Ám ảnh

Thế giới có cậu và tớ
Ngọn lửa từ giữa lòng bàn tay Chan bùng lên, vụt ra phía trước như một con phượng hoàng sải cánh, sau đó lan rộng ra khắp xung quanh thành hình vòng cung, bao lấy cô phù thuỷ nhỏ nhắn với ánh mắt sắc bén. Đám quái vật đen đúa gần đó rú lên khi bắt lửa rồi tan biến. Lũ khác sợ hãi lùi ra phía sau, tru tréo những âm thanh ghê rợn.
Chan biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Khu vực này là rừng cây âm u như một mê cung, với vô vàn thử thách và bẫy được giăng sẵn. Chưa từng có ai vượt qua được trước đây. Và Chan dự tính sẽ trở thành người đầu tiên làm điều đó.
Chan tiếp tục sử dụng bùa phép của mình, biến ra những đốm lửa rực rỡ rơi từ trời xuống. Cô có thể thiêu rụi cả chốn này, nếu điều đó giúp cô mở đường về phía trước. Thế nhưng, trong lúc Chan đang thừa thắng lao lên, cô đã bất cẩn để lộ sơ hở từ phía sau. Con quái vật to lớn nhất đám xông tới, đâm mũi thương thô sơ của nó vào lưng cô.
“Ối!…” Đau đớn, Chan mất đà ngã xuống mặt đất thô cứng. Cô vội xoay người lại để đối diện với tên quái vật hung tợn. Một tia lửa nữa vụt ra từ tay của Chan, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn. Tên quái vật thét lên rồi ngã gục xuống, vài giây sau đó đã nhanh chóng tan ra thành hàng ngàn mảnh vụn rồi biến mất, chỉ để lại một vật sáng lấp lánh.
Trong khi Chan vẫn chưa kịp nhặt nhạnh những thứ rơi lại sau khi bọn quái vật đầu tiên đã bị tiêu diệt, cô phải đối mặt với một toán khác đang kéo đến. Chúng đông và hung hãn, nhanh chóng bao vây cô tứ bề. Chan nhíu mày. Cô vừa sử dụng nhiều phép thuật bậc cao, và phải đợi một lúc nữa mới có thể tiếp tục triệu hồi lửa. Cô với tay ra sau lưng, chiếc áo choàng đã bị đâm thủng và máu đẫm các lớp áo trên người cô. Nhưng phía trước, trong đám sương mù là ánh sáng hứa hẹn với cô ở phía bên kia khu rừng. Nghĩ đến đó, Chan tự vực bản thân phải đứng dậy.
Lũ quái vật từ đâu kéo tới đông hơn hẳn dự tính. Bùa phép cơ bản của Chan chỉ có thể làm chúng lùi lại một chút, chừa cho cô khoảng vài mét để vùng vẫy chứ không tiêu diệt được tận gốc. Chan đã thấm mệt, lại còn mất quá nhiều máu. Bồ hóng từ lửa theo gió thổi bám đầy vào tóc và mặt cô. Chẳng lẽ đây là kết thúc? Chẳng lẽ cô phải buông bỏ khi đã đến quá gần như thế này sao?
Bóng đám quái vật lao đến từ mọi hướng mà Chan có thể nhìn tới. Cô nhắm chặt mắt, không chấp nhận thua cuộc nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Đúng lúc đó, tiếng sói tru vang rền từ phương xa truyền tới. Ở phía bên kia rừng, đang lao nhanh trên con đường mòn mà Chan vừa đi qua là một sinh vật to lớn. Một con sói với bộ lông màu nâu quen thuộc xuất hiện.
“Jo!” Chan kêu lớn tiếng. Đôi mắt xám của sói nhìn cô trong một khoảnh khắc, và phải chăng cô đã nhìn thấy sự trìu mến trong đó, trước khi cậu bạn rú lên một tiếng nữa và lao vào đám quái vật? Chúng bị đánh úp không kịp trở tay, chẳng mấy chốc mà tản ra như ong vỡ tổ khắp khu rừng. Nhưng một vài con cầm đầu vẫn chưa chịu rút lui. Chúng nhăm nhe vào Chan đang ở dưới đất.
Jo lao về phía Chan. Cậu dùng cơ thể khổng lồ của mình chắn trước mặt cô và lãnh trọn đòn của lũ quái. Nhiêu đó vẫn chưa thấm vào đâu so với cậu. Chỉ với vài cú đánh trả, Jo đã thành công đánh đuổi toàn bộ lũ quái vật còn sót lại.
Trận chiến đã kết thúc, Jo quay về phía Chan. Lớp lông lá trên người cậu thưa dần nhưng không biến mất hẳn khi cậu trở về lốt người. Có vài vết thương nhỏ trên người nhưng cậu không bận tâm lắm. Lúc này, cậu thấy lo cho Chan hơn.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Jo hỏi.
Chan gật nhẹ đầu. “Ừm. Sao cậu lại ở đây?”
Jo sải bước xung quanh khu vực đã cháy đen gần hết nhờ công của Chan. Cậu nhặt một chiếc bình chứa thứ chất lỏng màu đỏ và đưa cho cô.
“Nếu tớ không đến, cậu thật sự định sẽ dọn dẹp chỗ này một mình à?”
Chan mím môi nhưng không trả lời. Jo nói tiếp: “Thứ hạng cậu cao không có nghĩa rằng cậu có thể vượt qua thử thách này, nhất là khi chỉ có cậu. Ít nhất thì cũng nên gọi tớ một tiếng chứ?”
“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.” Chan đáp. “Nhưng vì mấy hôm nay không thấy cậu xuất hiện nữa nên tớ mới thử sức một mình.”
Jo thở dài. Cậu đã phát hiện vết thương nơi lưng Chan. Cậu nói:
“Xoay người lại đi.”
Chan tròn mắt, nhưng cũng làm theo lời cậu nói. Jo vòng hai tay qua cổ cô để gỡ bỏ chiếc áo choàng đã rách. Cậu xem xét vết thương trên phần lưng bị hở của cô sau nhát chém ban nãy. Rồi cậu chìa tay trước mặt cô.
“Đưa cho tớ.”
Chan đặt một bình thuốc lỏng màu đỏ lên tay Jo, khẽ run rẩy khi ngón tay của cậu chạm vào vết thương của mình. Cậu nhỏ thuốc lên lưng cô và chỉ vài giây sau, đau đớn biến mất. Da thịt cô lành lại và cô nhận được thông báo số máu của mình đã được phục hồi đến mức tối đa.
“Cảm ơn cậu.” Chan quay người lại và nói với Jo. Đã vài ngày họ không gặp mặt trong thế giới này, và cô không dám nói với cậu rằng cô đã lo lắng phát sốt, đến nỗi cô đã lục tung toàn bộ Vestoria lên chỉ để tìm thấy dấu vết của cậu. Chỉ có mỗi khu vực này là chưa ai vượt qua được, vì thế cô mới quyết định đến đây với hy vọng sẽ gặp được cậu.
Cuối cùng thì Chan cũng được toại nguyện. Cô lén nhìn Jo suốt quãng đường được cậu tháp tùng ra đến bìa rừng. Đôi lúc, tay cô sẽ vô thức sượt qua tay cậu. Cả hai chỉ cách nhau một chiếc màn hình. Sự lặng thinh của cậu càng làm cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô lên tiếng hỏi:
“Cậu đã đi đâu suốt mấy ngày qua vậy, Jo?”
“À… Tớ có chút việc riêng thôi.” Jo đáp sau một lúc ngập ngừng. Trong lòng Chan bộn bề suy nghĩ. Cô hỏi thêm:
“Vậy… Còn cuộc hẹn gặp mặt của chúng ta thì thế nào?”
Bước chân của Jo dừng lại. Cậu quay sang nhìn Chan rồi đáp: “Vẫn như cũ nhé?”
Nghe đến đó, cô mới có thể buông lỏng hai vai trong nhẹ nhõm. Cô và Jo có một cuộc hẹn vào cuối tuần này, không phải ở Vestoria, mà là ở thế giới thực.
Vestoria là thế giới ảo được tạo ra trong trò chơi cùng tên. Ở đây, người chơi được lựa chọn giữa rất nhiều tộc, sức mạnh, ngoại hình,… khác nhau. Chan xây dựng cho mình một thân phận pháp sư hệ lửa, trong khi Jo chọn lốt sói với năng lượng ánh sáng. Tuy vậy, Chan biết được rằng Jo không chỉ chơi để giải khuây mà cậu còn có thể làm nhiều hơn thế, vì cậu cực kỳ giỏi công nghệ.
Chan biết nhiều thứ về Jo hơn là cậu biết về cô. Có thể nói, kể từ khi gặp gỡ và bắt đầu chuyện trò cùng cậu trong thế giới này, cô đã không thể ngừng tò mò về cậu. Về con người thật sự của cậu đằng sau lớp sói kia. Cô đã dành hàng giờ lần theo tài khoản của cậu và biết được nơi ở của cậu không quá xa so với chỗ của cô. Bên cạnh đó, cô còn nắm được sơ bộ tình hình sức khoẻ của cậu dạo gần đây.
Địa chỉ của tài khoản mà Jo sử dụng là ở một bệnh viện. Chan từng tới đó nhưng chưa thật sự gặp được cậu. Đương nhiên cô chẳng thể nào cứ thế mà đến hỏi cậu, cô định sau khi gặp mặt cậu chính thức, có lẽ cô sẽ nắm được tình hình sức khoẻ của cậu hơn. Cuộc hẹn của họ cũng là một nơi thuộc khuôn viên bệnh viện, càng khiến cô tin rằng Jo có vấn đề sức khỏe.
Chan mừng vì cuộc hẹn giữa hai người vẫn tiếp tục như kế hoạch. Cô đã chờ đợi ngày ấy từ rất lâu rồi. Sự hồi hộp và mong chờ hẳn đã hiện rõ trên gương mặt rạng rỡ của cô khi nhóm bạn chơi cùng tìm thấy hai người họ bên bìa rừng.
“Jo! Chan!”
Cậu bạn tên Dan đang vẫy tay về phía họ. Đứng bên cạnh là những người bạn đã quen thuộc với cả hai.
“Hai người đánh lẻ nhé! Có phải đang giấu bọn này đi hẹn hò không?”
“H-Hẹn hò gì chứ…” Mặt Chan bỗng dưng đỏ bừng như thể năng lượng lửa trong người cô vừa bừng lên hai má vậy. Cô liếc trộm Jo một cái rồi vội quay mặt đi ngay.
“Tớ tìm thấy cậu ấy đang liều lĩnh một mình.” Jo giải thích. Dù vậy cũng chưa thể xua đi ánh mắt nghi ngờ của những người bạn. Họ cứ gạn hỏi mãi suốt cả buổi, khiến cho Chan ấp úng không nói được gì. Còn Jo thì chỉ cười hì hì, giải thích lại với từng người. Trông cậu vẫn như bình thường, chẳng có chút ngại ngùng gì như Chan cả. Chuyện cô thích cậu, có lẽ cả Vestoria đều biết, chỉ cậu là không.
Mọi thứ trước mắt Chan mờ dần rồi tối đen. Cô gỡ chiếc kính VR ra và đặt nó trở lại bàn. Trò chơi đã kết thúc. Chan trở về với thế giới thực. Một thế giới nơi mà cô và Jo vẫn còn là người xa lạ, ít nhất cho đến cuối tuần này.
Căn phòng nhỏ gọn gàng của Chan ngoài những vật dụng thiết yếu còn có rất nhiều tranh ảnh của Jo ở trong trò Vestoria. Dù chọn lốt người sói, vẫn có những lúc cậu ấy chuyển thành dạng người, và Chan đã bí mật lưu giữ lại từng khoảnh khắc đó. Cô bước đến gần bức ảnh toàn thân lớn bằng kích thước thật của cậu được treo gần bên giường ngủ. Những ngón tay run nhẹ khi chạm lên gương mặt đang mỉm cười thật rạng rỡ. Đôi mắt, sống mũi, và môi… Tất cả những thứ thuộc về cậu đã đeo bám Chan bấy lâu nay, trong mơ, trong thế giới ảo và cả thực tại. Chỉ vài hôm nữa thôi là cô có thể thật sự đứng trước mặt cậu, nhìn thấy hay thậm chí là chạm vào Jo bằng xương bằng thịt. Cô nhoẻn miệng cười, tựa đầu vào bức tranh.
“Sắp rồi, Jo. Chúng ta sắp được gặp nhau rồi…”
*
* *
Thiên tai xảy đến khi Chan còn chưa được sinh ra đã thay đổi phần lớn thế giới. Những người sống sót cùng nhau gầy dựng lại cuộc sống mới. Dù ban đầu còn khó khăn, bố mẹ vẫn luôn yêu thương và dành cho cô những thứ tốt nhất. Chan đã lớn lên mà không phải lo lắng điều gì.
Nhưng cô không thể nói rằng người khác cũng như vậy. Đặc biệt là Jo.
Hàng loạt thiên tai kéo theo nhiều thứ dịch bệnh kỳ lạ. Bệnh viện nơi Jo ở là một nơi chuyên nghiên cứu và điều trị những chứng bệnh lạ chưa có thuốc chữa. Cậu đã phải ở đó từ khi còn bé. Thế giới bên ngoài là nơi vô cùng lạ lẫm với cậu, còn lạ hơn cả Vestoria mà cậu dành hàng giờ ở đó. Nơi ấy là một trò chơi, một ảo ảnh, nhưng trong nơi ấy, cậu là một người sói dũng mãnh có thể đi đến bất cứ đâu, có thể kết bạn và thật sự được sống. Khi gỡ chiếc kính VR xuống, xung quanh cậu chỉ còn bốn bức tường ảm đạm.
Nhưng Jo cố gắng không biểu lộ điều gì khiến người khác lo lắng. Nhất là với mẹ, người thân duy nhất của cậu. Cậu chỉ xin phép mẹ ra quán cà phê nhỏ trong khuôn viên bệnh viện để gặp người bạn đầu tiên của mình ngày hôm đó.
Chan tới sau cậu chừng năm mười phút. Cô mặc chiếc áo màu đỏ rạng rỡ như phép thuật của nhân vật mà cô chọn ở Vestoria. Mái tóc cô được chải gọn gàng và cột lên bằng một dải ruy băng màu đỏ. Chan đã lựa trang phục rất lâu, ngắm nghía mình trước gương và nghĩ ra đủ mọi tình huống có thể xảy ra khi gặp mặt Jo hôm ấy. Lẽ ra cô đã đến từ sớm, nhưng vì cứ đi đi lại lại trước cổng bệnh viện và lẩm bẩm những lời sẽ nói với Jo mãi, cuối cùng cô lại đến sau cậu.
“Chào cậu, Jo!” Chan nói. Một đường màu đỏ hồng ửng lên cắt ngang khuôn mặt yêu kiều của cô.
“Cậu là… Chan?” Jo ngước lên nhìn cô. Cô xinh xắn hệt như nàng phù thuỷ lửa trong trò chơi ấy. Dù được tạo thành từ những đường nét giống gương mặt Chan, song nhân vật trong trò chơi lại có cách trang điểm, ăn mặc khác khiến cho Jo ngơ ra một lúc.
Ánh mắt cậu nhìn vào cô, ở khoảng cách gần thế này thật sự khiến Chan vừa phấn khích vừa ngượng ngùng. Biết bao lần cô đã mơ được ở cạnh cậu như vậy rồi. Thế mà khi điều này thật sự xảy ra, cô lại ngập ngừng, chẳng biết cư xử sao cho tự nhiên. Cô đáp:
“Là tớ… Cậu… Cậu đang chờ người nào khác à?…”
“Hả? Tất nhiên là không rồi…” Jo gãi đầu. “Tớ chỉ có mỗi một người bạn ở đây thôi…”
Jo chỉ nói một câu đúng với sự thật, nhưng nó lại làm trống ngực Chan rộ lên. Cô ngồi xuống vị trí đối diện cậu. Suốt ba mươi phút đầu, cả hai đều ở trong trạng thái ngượng ngùng chẳng biết nói gì. Bạn bè thường nói gì với nhau nhỉ? Jo không rõ vì cậu đã từng có người bạn nào đâu. Cậu ngước nhìn Chan đang ngồi trước mặt, chỉ để bắt gặp cô cũng đang nhìn mình chằm chằm. Gương mặt cô lại càng ửng đỏ hơn nữa, như thể nó đang ganh đua với trang phục của cô vậy.
“À…” Chan ngập ngừng hồi lâu. “Thật ra tớ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ trong trò Vestoria…”
Mừng rỡ như bắt được vàng vì Chan đã gợi ý chủ đề để mà nói chuyện, Jo vui vẻ đáp:
“Không có gì đâu. Cậu cũng rất giỏi mà. Tớ chẳng giúp được là bao.”
“Sao lại không chứ? Cậu… Cậu quan trọng hơn những gì cậu biết đấy…”
Những từ cuối được Chan cố tình nói nhỏ đi, song Jo vẫn nghe được. Cậu mỉm cười mà không đáp gì. Cuộc trò chuyện sau đó cũng trở nên thoải mái hơn. Họ chỉ nói về những việc đã cùng nhau trải qua ở Vestoria, còn nhắc đến hội bạn bè mà họ quen được ở đó nữa.
Khi trời bắt đầu tối cũng là lúc Jo phải trở lại phòng bệnh. Chan cũng không thể ở lâu. Cậu tiễn cô một đoạn ra đến cổng bệnh viện. Còn cô thì cố bước thật chậm, không muốn giờ phút này qua nhanh.
“Jo này…” Cô nói. Bước chân của cô vẫn chậm hơn cậu một nhịp. Cô thích ngắm nhìn Jo từ phía sau.
“Sao thế?” Cậu hỏi.
“Tớ… có thể đến đây thêm lần nữa được không?”
Jo có vẻ hơi ngạc nhiên. Cậu dừng bước và xoay người về phía cô. Chan lại nói thêm:
“Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu và… được ở cạnh cậu nhiều hơn… Chúng ta có thể gặp nhau ở đây, hoặc đi đâu đó xung quanh khu vực này. Tớ biết vài chỗ rất thú vị.”
Jo lặng thinh một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều hệ trọng lắm. Như thế lại càng làm Chan lo lắng cậu chẳng hề muốn gặp cô chút nào. Cuối cùng, cậu cũng lên tiếng:
“Mình không thể ra khỏi đây, Chan…”
Chỉ thế thôi, rồi Jo không nói thêm gì nữa dù Jo có hỏi han. Cậu chỉ đưa cô ra đến cổng lớn và chào tạm biệt. Một mình cô đứng nhìn bóng lưng cậu xa dần, xa dần. Trong lòng nặng trĩu tâm sự.
Nhưng Chan không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Cô vẫn tiếp tục hẹn gặp Jo vào tuần sau đó. Vậy mà cô chỉ nhận được lời từ chối của cậu. Tài khoản của Jo lại hiển thị offline nhiều ngày liền khiến cô càng thêm lo lắng. Hỏi han bạn bè cũng không ai thấy cậu xuất hiện ở Vestoria nữa.
Hẳn là Jo đã gặp chuyện gì đó. Chan bí mật đến bệnh viện mà không báo trước với cậu. Cô hỏi thăm y tá và người chủ quán cà phê. Có vài người biết Jo qua cách cô mô tả. Nhưng chi tiết bệnh tình của cậu thì họ không nói cho cô biết được.
Dường như Jo đã gặp chuyện gì đó. Sức khoẻ của cậu ấy trở nên tệ hơn, và do đó, cậu chẳng thể nào đến gặp Chan được. Cậu từ chối cô cũng có lẽ vì lý do này.
Chan không bỏ cuộc như thế được. Cô tiếp tục tìm kiếm và hỏi thăm. Cuối cùng, cô cũng biết được phòng bệnh của Jo ở đâu. Nhưng cô không đến đó, vì cô không muốn làm cậu sợ hãi hay ghét cô trong khi cậu đã chẳng muốn nói cho cô biết tình trạng của mình. Cô dành những ngày rảnh rỗi và cuối tuần lang thang trong khuôn viên bệnh viện, ngồi lại trong quán cà phê. Cô chờ đợi sức khỏe của Jo khá lên, và cậu cũng mở lòng hơn với cô.
Có lẽ sự kiên trì của cô đã được đền đáp. Một hôm, Jo đã thật sự xuất hiện ở quán cà phê.
Trông sắc mặt cậu đã tốt lên hẳn. Vừa thấy bóng dáng cô ngồi trong quán, Jo khựng lại ở lối vào.
“Jo?” Chan đứng lên chào cậu, nhưng cậu vờ như không thấy cô mà đi một mạch khỏi đó.
“Jo ơi?” Cô chẳng hiểu thái độ của cậu như thế là vì lý do gì. Cô vội đuổi theo cậu đến khu vườn lớn ở bệnh viện. Vừa đi, Chan vừa gọi: “Đợi đã! Jo!”
Chan đi như chạy. Với sức khỏe hiện tại của cậu, dù đã tốt hơn nhiều cũng không thể nhanh hơn cô được. Cô đứng chắn trước mặt cậu với hai tay dang rộng.
“Cậu không muốn gặp mình đến vậy sao?”
Jo nhìn cô một lúc, rồi lắc đầu. “Không phải thế đâu… Chỉ là tớ…”
Cậu không nói được hết câu, vì cậu chưa biết mình nên nói gì để không phải thú nhận chuyện đau bệnh của mình và cũng không làm cô buồn.
Chan lên tiếng thay cậu: “Tớ nghe mọi người ở bệnh viện nói rồi. Cậu bị bệnh bẩm sinh và chưa có thuốc chữa. Chính vì vậy mà cậu mới không thể ra khỏi bệnh viện, đúng không?”
Quen biết Jo đã lâu, chưa lần nào Chan dò được địa chỉ IP của cậu ở một nơi khác ngoài nơi này. Ở Vestoria, cậu luôn là người hỗ trợ nhóm, luôn là ánh mặt trời ấm áp của Chan. Thế mà đâu có ai hay, đằng sau nụ cười rạng rỡ đó của cậu là đau đớn và cô độc ở đây. Nghĩ đến đó, Chan khó có thể mà kìm nén cảm xúc của mình lại được.
“Có phải cậu… không muốn làm bạn với tớ vì lý do này không?”
Jo vội vã lắc đầu. “Không phải vậy đâu… Cậu cũng đừng lo lắng. Tớ chỉ vừa mới nhập viện gần đây thôi. Tớ không đi chơi được với cậu vì còn phải điều trị thêm…”
Chan biết rõ đó là một lời nói dối. Phải làm sao thì cậu ấy mới mở lòng với cô đây? Bất giác, bàn tay cô vươn ra và chạm đến Jo. Cậu hơi bất ngờ, nhưng chẳng đẩy cô ra.
“Chúng ta chỉ mới gặp mặt chính thức gần đây, tuy vậy cũng đã làm bạn một thời gian rồi nhỉ? Nói điều này có lẽ hơi đường đột… Nhưng tớ mong cậu biết rằng tớ rất… rất muốn được gặp cậu nhiều hơn… Tớ rất…” Chan ngập ngừng một chút. Gương mặt cô nóng bừng lên và nhịp tim thì đập mỗi lúc một nhanh. Phải nói cho cậu ấy biết. Mình phải nói thôi!
“Tớ rất thích cậu…”
Sự ngượng ngùng hiện rõ trên gương mặt Chan và cô chỉ muốn đào một cái lỗ trong khu vườn này mà chui xuống. Sau những lời với tất cả chân thành và dũng cảm của cô, Jo nhất thời cảm động đến mức chưa biết nói gì. Cậu cứ đứng ngây ra đó, nhìn vào mắt của cô bạn mình chỉ vừa gặp nhưng thấu hiểu nhau như đã quen biết cả đời mình.
Chan đã dõi theo Jo quá lâu, chỉ dám đứng từ đằng xa quan sát cậu trong ánh hào quang hư ảo. Giờ đây, ở thế giới thực tại này, cô sẽ làm hơn như thế. Cô sẽ mạnh dạn tiến lên đứng cạnh Jo. Như người sói đã bảo vệ cô phù thuỷ nhỏ ở Vestoria, Chan sẽ che chở cho Jo ở đây.
Bàn tay Jo khẽ siết nhẹ tay Chan. Ánh mắt cậu chất chứa sự cảm kích và vui mừng. Khi Chan đề nghị gặp mặt, cậu đã băn khoăn mãi không thôi. Cậu lo sợ rằng cô ấy sẽ biết tình trạng bệnh tật của cậu, và thất vọng vì cậu không hề dũng mãnh như người sói ở Vestoria. Nhiều lần cậu tự hỏi liệu mình có xứng đáng làm bạn với Chan hay bất cứ ai khác hay không. Nhưng cậu chẳng thể phủ nhận việc mình thích ở cạnh cô. Trò chuyện với Chan càng nhiều, cậu càng thấy cô như cánh cửa giúp cậu nhìn ra thế giới thực ở bên ngoài bệnh viện. Và cậu vô cùng vui mừng khi cô nói thích cậu, dù với Jo lúc ấy, điều Chan nói chỉ có nghĩa rằng cô muốn làm bạn lâu dài với cậu chứ không phải hơn thế.
“Cảm ơn cậu, Chan…” Jo đáp. “Tớ cũng thích được làm bạn với cậu.”
Chan ngây người ra một lúc. Cái cậu ngốc này chẳng hiểu ý tứ của cô gì cả! Nhưng dẫu sao đây cũng là một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người. Cô mỉm cười và gật đầu. Có lẽ ở thời điểm này, Jo chỉ xem cô như một người bạn bên cạnh mình, nhưng cô tự tin rằng một ngày nào đó, cậu sẽ cảm nhận được điều mà trái tim cô muốn nói.
“Có tớ ở đây rồi. Từ giờ cậu sẽ không phải chịu đựng chuyện gì một mình nữa, được không?”
Cả hai đan tay bước trong khu vườn. Nhịp đập trái tim Chan tung cánh như những con bướm rập rờn xung quanh họ.
-Hết-

Đan tay
(ficlet)
Một buổi sáng ngày thường, Chan dừng lại ở cửa hàng hoa trong khu vực. Cô muốn tự tay lựa những bông hoa tươi tắn nhất để tặng cho người cô thầm mến mộ. Thế mà cả nửa tiếng trôi qua, dường như Chan vẫn chưa hài lòng lắm với bó hoa của mình.
Cô không rõ Jo thích loài hoa gì. Tất nhiên, Chan sẽ không hỏi thẳng thừng sở thích của cậu như vậy. Cô luôn âm thầm quan sát, thu thập mọi thông tin về cậu nhiều nhất có thể. Đó là cách mà cô quan tâm đến Jo, dù cho cậu chẳng hề hay biết.
Sau cùng, Chan quyết định sẽ mua một chậu sen đá nhiều loại. Chúng thật đẹp, thật xanh tốt ngay cả trong môi trường khắc nghiệt và bao quanh bởi sỏi đá. Khi nhìn thấy chúng, Chan đã nghĩ ngay đến cậu, người vẫn đang chống chọi với bệnh tật hàng ngày.
Khi Chan đến bệnh viện, cô gặp mẹ của Jo ngoài hành lang. Bà ấy nói rằng có lẽ giờ này cậu đã thức dậy rồi, cô có thể vào thăm. Tuy vậy, khi Chan vào đến phòng bệnh, rèm vẫn chưa được kéo lên và đương nhiên, Jo vẫn say ngủ.
Rón rén, Chan nhẹ nhàng đặt chậu sen đá xuống bàn. Có lẽ lát nữa cô sẽ quay lại sau. Nhưng đây chẳng phải là cơ hội hiếm có khó tìm đó sao? Nghĩ thế, cô di chuyển lại gần giường bệnh của cậu bạn.
Đôi mắt cậu nhắm nghiền. Đầu hơi nghiêng về phía Chan đang đứng. Nhịp thở của cậu đều đặn. Nếu thiên sứ mang dáng hình con người thì họ sẽ trông hệt như Jo. Chỉ một ý nghĩ vẩn vơ thế thôi đã khiến Chan mỉm cười. Cô hơi cúi người về phía cậu và sau cùng quyết định quỳ xuống bên cạnh giường để được ngắm gương mặt cậu kỹ hơn.
Một ngón tay Chan đưa về phía trước, định chạm vào Jo, đồng thời cũng chẳng muốn làm cậu thức giấc. Cô tựa cằm vào mép giường, cảm nhận hơi thở dìu dịu của cậu phớt nhẹ lên gò má mình. Hạnh phúc giản đơn như thế đổ đầy nắng ấm vào trái chim Chan. Bàn tay cô tìm thấy những khớp gầy gò của cậu đặt trên lớp chăn, và cô nắm nhẹ.
Jo không tỉnh dậy mà chỉ vùi sâu hơn vào lớp gối. Sợ rằng mình sẽ đánh thức cậu mất, Chan cẩn thận rút tay về. Thế nhưng vừa nới lỏng tay ra một chút, cô giật mình khi cảm nhận cái siết chặt của Jo.
“Đừng đi…” Đôi môi cậu mấp máy vài lời đứt quãng. Chẳng rõ là mơ hay đã tỉnh. “Đừng đi…”
Chan bất ngờ lắm. Cậu có biết mình đang làm gì không nhỉ? Cậu có biết rằng mình đang trao cho cô cả thế giới? Chan mỉm cười. Bàn tay cô hoàn toàn đan khít với Jo, và cô nói:
“Mình sẽ không đi đâu hết.”
-Hết-

06.07.2024
Ý tưởng, cốt truyện thuộc về Kỳ Kỳ – Tiệm Dệt Mộng.
Ảnh: Canva
Để lại một bình luận