Người con gái được lựa chọn trở thành Keeper mới – chủ nhân của Lâu đài Luminescence – lại là một cô gái trẻ. Quá trẻ. Quá ngây thơ. Chính vì thế mà rất nhiều thế lực đều muốn giành lấy sự chú ý của nàng, chi phối nàng bằng thứ cảm xúc họ gọi tên là sự yêu mến.

Giữa những kẻ theo đuổi nàng, Luna đã chọn bắt đầu một giao kèo với Cyrus – chàng nhân ngư có phần xa cách nhưng lại đầy cuốn hút.

Đây là phần tiếp nối câu chuyện Hoa nở trong gương – ủy thác của Uyen Le.

Fandom: Keeper of the Sun and Moon.

Ship: Cyrus x Luna (OC).

Thể loại: gacha, AU, BG, ngọt, giả vờ yêu.

Số từ: 5531.

I

“Hai người đang đùa tụi này đó hả?” 

Giọng của Leon vang lên giữa mảnh vườn. Tiệc trà trên thảm cỏ chỉ vừa mới bắt đầu, thế mà dường như chẳng ai hứng thú với trà hay bánh gì nữa. Mọi sự chú ý đang đổ dồn về cặp đôi ngồi giữa tấm thảm dã ngoại khổng lồ màu trắng: Luna—thiếu nữ với tách trà còn đầy ắp trong tay, và Cyrus—người vừa trịnh trọng tuyên bố rằng mình không thể rời mắt khỏi công chúa điện hạ một phút giây nào nữa.

“Kìa, Leon. Đây là một chuyện tốt mà, phải không?” Người vừa lên tiếng là Altair. Anh chuyền cho em gái mình là Astrid đĩa bánh ngọt mới vì cô nàng vừa lỡ tay đánh rơi đĩa của mình sau cái tin động trời kia. 

Leon, với ánh mắt đầy nghi hoặc hết nhìn Altair rồi lại ném về phía Cyrus. “Cậu và công chúa… Hai người bắt đầu từ khi nào vậy chứ?”

Gương mặt Luna ửng lên khi nhớ lại buổi chiều hôm ấy, khi mà Cyrus đề nghị chuyện hẹn hò. Tất nhiên, chỉ có hai người mới biết độ chân thật của tình yêu này. Nhưng bí mật ấy đến nay vẫn chưa bị phát giác, và người hầu trong Lâu đài Luminescence lại tích cực tiếp sức đồn thổi cho chuyện tình này bay xa hơn nữa kể từ khi họ bắt gặp Cyrus nắm tay Luna trở về từ thị trấn bên ngoài. 

Hệt như Cyrus nói, họ không cần vội công khai hẹn hò ngay lập tức mà cứ để người khác đoán già đoán non. Đợi đến khi người ta không chịu nổi nữa, tức là tại buổi tiệc trà hôm đó, họ sẽ chính thức tuyên bố rằng mình là một cặp. 

Vì chẳng có chút kinh nghiệm hẹn hò gì trước đây nên Luna giao phó mọi thứ cho Cyrus. Nàng chỉ việc ngồi yên, đắm đuối nhìn anh như thể anh là mặt trời duy nhất của nàng. Chuyện này không khó, vì vốn dĩ Cyrus đã thừa hưởng những đường nét nịnh mắt người nhìn rồi. Chỉ là Luna có chút không thoải mái lắm khi phải nói dối mọi người, đặc biệt là cô bạn thân thiết của mình. 

Astrid cắm phập chiếc nĩa bạc lên miếng bánh vừa được anh trai đưa cho. Cô liếc nhìn Cyrus trước khi chuyển sự chú ý sang Luna và dành cho nàng ánh mắt trìu mến hơn. 

“Ừm, nếu hai người thật sự hẹn hò thì… Chúc mừng nhé!” 

Có lẽ chỉ Altair mới nhìn ra được rằng em gái mình không thật sự vui vẻ như cô đang tỏ ra đâu. Cô vừa mới ngỏ lời với Luna trước khi tin này chính thức

“Vậy tôi cũng chúc mừng cả hai,” Kol vừa cúi mặt tiu nghỉu vừa nói. Tuy đã bày tỏ sự mến mộ với Luna và bị từ chối khéo, song anh thấy việc nàng chọn Cyrus là đúng đắn. Người yêu mến động vật không thể là người xấu được. 

Seraphina và Yakov cũng gửi lời chúc mừng, dù họ thật lòng không để tâm đến chuyện ái tình ở lâu đài là mấy. Riêng Thalia thì vừa ăn bánh ngọt vừa lẩm nhẩm những lời đại loại như: “Nếu mình nhai luôn cậu ta thì hẳn Luna sẽ phải chọn lại một người khác để hẹn hò nhỉ?” 

Người duy nhất lặng thinh suốt từ ban nãy là Cressida. Cô âm thầm quan sát Luna, sau đó lại dồn sự chú ý về đứa em trai mình. Khi mọi người đã bớt tiếng bàn tán, cô mới nói:

“Chuyện này có chút bất ngờ, nhưng cũng là điều đáng để ăn mừng. Phải chăng cuối cùng Cyrus cũng tìm được tình yêu của đời mình ư?”

Nghe như một lời trêu ghẹo, nhưng Cyrus biết chị gái có thể nhìn thấu tâm tư của anh. Không đời nào mà Cressida chẳng nhìn ra được chuyện hẹn hò này là giả. Trước mắt, Luna đã chọn Cyrus và điều này tốt cho cả tộc nhân ngư của họ, cô chẳng việc gì phải phanh phui nó ra cả. 

“Em đã tìm thấy rồi,” Cyrus đối mắt với chị mình, rồi quay sang cầm lấy tay Luna khiến nàng có chút giật mình vì sự đụng chạm đột ngột ấy. “Cô ấy ở ngay đây này.”

Đôi mắt nâu của Cyrus lại càng ấm hơn trong nắng chiều. Chúng khoá Luna lại trong không gian riêng tư của cả hai, khiến nàng hoàn toàn lờ đi những tiếng xì xầm đầy ngượng ngùng từ phía người khác. Ngón tay anh đan lại với nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng tựa hồ như đó là thứ anh vô cùng trân quý. 

Sau màn thể hiện tình cảm, Cyrus quay sang những người khác và tuyên bố:

“Nhân tiện thì từ hôm nay, tôi sẽ chính thức dọn về tháp chính để được gần Luna hơn.” 

*

* *

Tối hôm đó, khi Luna đang chuẩn bị đi ngủ thì nàng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Astrid xuất hiện ở lối vào ít lâu sau đó. Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa lấp la lấp lánh như để đồng bộ với gu thời trang ban ngày. 

“Tớ vào được chứ?” Astrid hỏi.

“Ừm.”

Sau các sự kiện liên tục diễn ra gần đây, đặc biệt là buổi trà chiều hôm nay thì Luna chưa thấy buồn ngủ lắm. Nàng đang chải lại tóc bên bàn trang điểm. Một vài lọn tóc của nàng hãy còn rối. Thấy thế, Astrid đến gần và chìa tay ra trước mặt nàng.

“Để tớ giúp cho.”

Luna đặt chiếc lược vào tay Astrid, rồi nhìn vào gương. Cô bạn thân của nàng có phần im lặng đến mức kỳ quặc kể từ sau khi biết tin nàng đã chọn Cyrus. 

“Asta này, chuyện chiều nay…”

Nàng muốn nói với Astrid rằng chẳng phải nàng cố tình phớt lờ lời ngỏ của cô, nhưng nàng vẫn luôn xem cô là người bạn thân thiết nhất của mình. Sẽ thật lạ lùng nếu như họ bắt đầu hẹn hò với nhau. 

“Chuyện đó à?” Astrid mỉm cười nhẹ khi đôi tay tỉ mẩn gỡ tóc rối cho Luna. “Tớ ổn, thật đấy. Tớ chỉ không hiểu vì sao lại là Cyrus? Cyrus đấy! Trong khi cậu có nhiều người theo đuổi đến thế?”

Luna ngập ngừng. Đôi tay nàng đặt trên đùi đan vào nhau trong sự bối rối. “Tớ… Thật ra tớ…”

Tại sao lại là Cyrus nhỉ? Vì nàng bị anh cuốn hút ngay từ cái đêm chiếc hồ kính khổng lồ đưa anh và Cressida đến trước mặt nàng? Vì nàng thích cái cách anh thẳng thừng đến gần như thô lỗ trong từng lời nói, nhưng cử chỉ với nàng thì vô cùng dịu dàng? Vì nàng thích lắng nghe bài hát của riêng anh và mong rằng một ngày nào đó, anh sẽ chỉ hát cho mình nàng?

“Moony?” Astrid cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Chỉ khi đó nàng mới nhận ra hai má đã nóng bừng lên từ bao giờ.

“Cậu cứ như người mất hồn ấy.” Astrid thở dài, đặt chiếc lược trở về bàn trang điểm sau khi đã xong với mái tóc của Luna. Cô kéo một chiếc ghế khác lại đó để ngồi cạnh nàng. “Kể cho tớ nghe đi. Cậu và Cyrus đã thân mật đến mức nào rồi?”

“Hả?” 

Luna hơi ngạc nhiên vì Astrid muốn biết tường tận. Cô bạn cứ luôn miệng bảo nàng phải kể chi tiết. Mà sự thật thì ngoài những gì mà tất cả mọi người đều đã thấy, Cyrus và nàng đâu có cử chỉ thân mật nào khi chỉ có hai người chứ.

Thế là Luna phải bịa ra vài thứ, như việc nắm tay, ôm nhau, và cái hôn mà nàng luôn mơ đến. Sau khi nghe xong, Astrid chẳng nói gì khiến Luna bắt đầu lo sợ cô bạn đã nhìn thấu được lời nói dối của mình. 

Mãi một lúc sau, Astrid mới lên tiếng: “Cyrus không phải là người đơn giản đâu. Cậu không hiểu gì về anh ta cả, Moony ạ. Khuyên thật lòng nhé? Cậu đừng nên đặt quá nhiều tình cảm vào Cyrus. Mà dù sao thì tớ cũng sẵn sàng đấm vỡ cái mặt điển trai của anh ta nếu như anh ta làm cậu buồn.”

Cả hai bật cười khúc khích. Luna thầm biết ơn Astrid và những người khác nữa đã luôn đứng về phía mình. Tất nhiên, nàng biết mình cần cẩn thận với trái tim pha lê của mình khi ở cạnh Cyrus. Thế mà lời Astrid vừa nói lại khiến nàng muốn tiến tới trước, chủ động tìm hiểu anh nhiều hơn.

Nếu nàng làm thế, nếu nàng hiểu được đằng sau vẻ xa cách khó ai chạm tới được của anh, liệu có cơ hội nào để họ thật sự ở bên nhau không?

II

Ban mai êm đềm trôi qua tại Lâu đài Luminescence. Thông thường, lịch học của Luna đều sẽ kín mít kể cả vào những ngày cuối tuần. Thế nhưng hôm đó, nàng đã đặc biệt căn dặn quản gia chừa cho nàng một ít thời gian trống vào buổi sáng. Với nàng thì chuyện học bơi cũng cấp thiết như những môn khác vậy. 

Luna đến bên bờ hồ, nơi Cyrus chọn làm chốn nghỉ ngơi khi anh mới đến lâu đài, và cũng là nơi cuộc trò chuyện chính thức đầu tiên của họ diễn ra. Chỉ nghĩ đến đêm đó thôi, nàng đã thấy tim đập liên hồi. Chẳng thấy bóng dáng Cyrus đâu nên nàng ôm tạm chiếc phao nhỏ vào lòng, ngồi bên mép hồ trong tư thế quỳ và cúi mặt nhìn xuống nước.

Vừa lúc đó, vài chiếc bong bóng nhỏ nổi lên và tan vỡ. Gương mặt của Cyrus đột ngột xuất hiện dưới làn nước, và đôi mắt nâu của anh khoá vào Luna. 

“Ối!” Giật mình, Luna ngã ngửa ra phía sau. Cyrus nhướn người lên hẳn và chống tay mình tựa vào thành hồ. 

“Sao em lại đến đây vậy?” Anh hỏi, giọng điệu lại dễ khiến Luna hiểu nhầm rằng anh không chào đón mình, trong khi anh chỉ bất ngờ vì nàng đến mà chưa báo trước.

“À…” Luna ngồi thẳng dậy, đôi mắt dồn hết về phần ngực trên của Cyrus đang phơi ra dưới nắng, từng hạt nước ở đó như có chứa ma thuật và rõ ràng đang tỏa sáng. 

“Đừng nói là em đột nhiên muốn đi bơi vào ngày trời nóng bức thế này đấy?” Cyrus nhướng mày, tay chỉ vào chiếc phao nhỏ trong lòng Luna đang ở ngang tầm mắt anh. 

Nàng như bừng tỉnh, vội chìa phao ra và nói: “Thật ra thì em muốn học bơi… Được chứ ạ?” 

Cyrus ngước lên nhìn nàng, trong đáy mắt ẩn chứa sự tò mò cùng hứng thú. “Vì sao công chúa điện hạ lại muốn học bơi thế?” 

Luna nắm chặt chiếc phao hình tròn khiến nó bị phồng lên ở bên còn lại. Nàng đâu thể cứ thế mà thú nhận chuyện học bơi là vì muốn biết thêm về thế giới của các nhân ngư, của Cyrus cơ chứ? 

“Học thêm một kỹ năng mới cũng là điều tốt mà, nhỉ?” Nàng có chút ngập ngừng. “Thế nên em nghĩ mình có thể nhờ anh giúp.”

Khóe miệng Cyrus giãn ra. Anh đang cười nhưng lại chẳng để Luna thấy mình vui vẻ được quá lâu. Anh đáp: “Em nên hỏi Cressida. Chị ấy hợp với vai trò giáo viên hơn tôi đấy.”

Trước lời anh nói như vậy, Luna chỉ biết ngây ra một lúc. Đôi môi hồng mấp máy mãi, nhưng chẳng lời nào được thốt ra cả. Sau cùng, nàng nói:

“Em biết trả lời thế nào với Cressida đây nếu chị ấy hỏi vì sao em không nhờ anh chuyện này?”

Chiếc đuôi cá của Cyrus quẫy nhẹ trong nước khi anh quan sát vẻ bối rối của nàng, tựa hồ anh đang tận hưởng nó vậy. Suy nghĩ một lúc, anh lại đáp:

“Được rồi, tôi sẽ dạy em bơi. Nhưng chúng ta cần làm nhiều hơn nữa nếu muốn Cressy thôi nghi ngờ. Vả lại, em không cần cái phao màu hồng ngớ ngẩn này đâu.”

Nói rồi, Cyrus cầm chiếc phao và quẳng nó ra mảnh đất gần đó. Những ngón tay lạnh và ướt anh sượt qua da của Luna khi anh nắm lấy cổ tay nàng, gửi một cơn rùng mình đến với nàng.

*

* *

Những giờ học bơi cùng Cyrus bỗng chốc trở thành thời gian yêu thích nhất của Luna kể từ khi nàng đến Lâu đài Luminescence. Nàng sớm nhận ra một điều rằng, chỉ khi được thả mình trong dòng nước mát cùng Cyrus, nàng mới tạm quên đi bao nhiêu công vụ và nhiều chuyện vặt vãnh khác để thật sự cười nói thật to. 

Điều khiến Luna ngạc nhiên có lẽ là thái độ cực kỳ nghiêm túc với chuyện này của Cyrus. Thoạt đầu, chính anh còn muốn nhường cho Cressida, thế mà bây giờ lại tận tình hướng dẫn Luna từng bước. Chưa hết, anh còn cất công đi tìm loại rong biển đặc biệt của các nhân ngư có công dụng giúp người ta thở được dưới nước trong thời gian ngắn. 

Nhưng vị của rong biển khiến Luna rùng mình. Nàng mím môi, nhăn mặt nhíu mày trong sự cố gắng kìm nén cơn buồn nôn. Sau hôm đó, cứ trước giờ tập bơi, Cyrus sẽ mang đến cho nàng một món ăn vặt do chính tay anh làm cùng với loại rong biển kia. 

“Ăn cái này đi.” 

Với tài nấu nướng đã vang xa khỏi bức tường lâu đài của anh, tất nhiên Luna không chần chừ gì mà ăn sạch những món Cyrus mang đến. Để đáp lại anh, nàng thường xuyên mang tới vài món đồ mà tự tay nàng làm; đôi khi là phụ kiện đan bằng len, các mô hình trang trí nhỏ, hoặc vỏ sò được xâu thành chuỗi,… Dường như mỗi món đồ Luna tặng đều kèm theo một câu chuyện mà Cyrus luôn chăm chú lắng nghe. 

“Cái này em mua được ở chợ bên ngoài lâu đài đấy. Tuy không giống hệt như cái em từng có ở nhà cũ, nhưng cũng hợp với phòng của Cyrus lắm!”

Cyrus nhìn vật mà Luna gọi là chuông gió trong tay mình. Trông nó nhỏ bé quá; nàng tặng toàn những món tí hon và đẹp đẽ hệt như nàng vậy. Anh giữ chân thang cho Luna khi nàng nằng nặc phải giúp anh treo món đồ trang trí ấy lên trên cửa sổ phòng.

“Nhìn nè! Đẹp không anh?” Luna cúi xuống nhìn anh, đôi môi chúm chím nở ra nụ cười tựa đóa hoa. Mấy ai thấy thế mà không vui vẻ cho được? Khi chợt nhận ra bản thân đã vô tình cười toe toét với nàng từ khi nào, Cyrus mới điều chỉnh lại biểu cảm và đáp:

“Cảm ơn em, Luna. Giờ thì cho phép tôi đỡ em xuống nhé? Nếu không Astrid sẽ mắng tôi một trận vì để em lỡ giờ dùng bữa trưa nữa đấy.”

Luna bật cười. Khi nàng trao cho Cyrus bàn tay của mình, anh ngập ngừng một lúc khi nhận ra nó nhỏ bé đến nhường nào. Ngón cái của nhân ngư mân mê cổ tay nàng một lúc, làm cho Luna hồi hộp đến nỗi nàng đánh mất thăng bằng trên chiếc thang và ngã nhào vào vòng tay của Cyrus. 

“Ối… Em xin lỗi!” 

Luna lí nhí nói khi Cyrus ôm lấy nàng. Hơi thở của anh lướt qua phần vai trần không được bộ váy hôm đó che kín. Bối rối, nàng vội bước ra sau, nhưng cánh tay Cyrus lại giữ chặt lấy eo nàng. 

Gió nổi, đưa chiếc chuông gió kết từ vỏ sò trắng ngà và thuỷ tinh đung đưa, ngân lên thứ âm thanh dịu dàng.

“Đợi chút,” Cyrus thì thầm vào tai nàng, chất giọng thô ráp nhưng lại có phần dịu dàng. “Mùi hương này của em… không giống ngày thường nhỉ?”

Luna chẳng biết mình nên đỏ mặt vì cái chạm rất vô tình này, hay là vì chuyện Cyrus thật sự để ý đến hương thơm trên người nàng mỗi ngày? Có lẽ là cả hai. Nàng rất muốn nhìn anh, nhưng sợ chỉ một cử động rất khẽ của mình thôi cũng sẽ khiến sự tương tác thân mật này tan vỡ.

“V-Vâng…” Nàng nhỏ nhẹ. “Hôm ra ngoài lâu đài mua sắm cùng Astrid, em tìm thấy được một loại nước hoa hương biển…”

Nàng đã cố ý chọn nó khi nghĩ đến chàng nhân ngư của mình. Của nàng, chỉ trên danh nghĩa thôi, nhưng nàng vẫn thích sở hữu những thứ liên quan đến anh hay gợi nàng nhớ về anh. 

Gió đưa hương biển mằn mặn và cát, pha lẫn mùi hoa sứ trắng đến với Cyrus. Trong thoáng chốc, anh nhớ về quê hương với bãi biển bất tận, những rặng san hô đầy sắc màu và tòa thành kiên cố dưới lòng nước. Chẳng biết là thợ điều hương nào đã gom cả biển cùng bờ cát lại, chắt lọc trong thứ nước thần kỳ được phủ lên người Luna, để rồi khiến Cyrus phải ngẩn ngơ? 

“Cyrus?…” Lúc này, Luna mới len lén ngước nhìn lên. Cyrus cao lớn hơn nàng, nhưng vì anh đang cúi đầu, nàng có thể chạm được ánh mắt của anh. “Anh thích mùi hương này chứ?”

Không có lời đáp từ Cyrus. Đôi mắt nâu nhìn nàng dịu dàng quá đỗi, nhưng nàng không dám cho phép mình huyễn hoặc bản thân rằng anh thích mùi hương của nàng.

“Nếu anh không ưng, em sẽ ngừng dùng nó…”

Vòng tay Cyrus đang ôm lấy nàng có phần siết chặt hơn một chút. Anh ôn tồn nói:

“Công chúa điện hạ không phải nhọc lòng đến thế này vì chuyện hẹn hò giả giữa chúng ta đâu. Em cứ việc dùng mùi hương nào mà em thích.”

Anh lại nhắc nhở nàng rằng chuyện giữa họ chỉ là giả, rằng nàng không cần phải tỏ ra quá quan tâm đến anh như vậy. Nhưng vì sao lúc chẳng còn ai khác nhìn vào như thế này, anh vẫn ôm lấy nàng, cử chỉ lại còn thân mật hơn cả ở chốn đông người?

Cứ thế, hy vọng lại nhen nhóm trong tim Luna mỗi khi nàng ở cạnh anh. Từng ngày từng ngày, nàng sẽ để lại dấu ấn của mình trong tâm trí Cyrus như vậy. 

“Em thích mùi hương này,” Luna nhỏ nhẹ đáp. Nàng kiễng chân một chút để Cyrus có thể ngửi kỹ hương biển trên người nàng hơn. Anh bất ngờ lắm, nhưng cũng không từ chối mà đặt cằm mình lên vai nàng.  

Đừng đến quá gần. Đừng quá quan tâm tôi. Cứ thế, tôi sẽ phải lòng em mất. 

Gió đưa chiếc chuông gió xoay vần phía trên đầu họ, leng keng như nhịp trái tim rối bời khi ở bên nhau.

III

Con mèo trắng muốt với cơ thể tựa như ảo ảnh mang tên Blanche của Luna liếm láp móng vuốt của mình sau khi đánh chén món cá ngừ mà Cyrus mang đến. Nó còn chẳng buồn nhìn anh. Mấy khi nó chịu đến gần anh thế này; nếu không có Luna cùng ở đó thì con mèo sẽ chỉ ngó lơ anh thôi. 

Vậy mà vừa thấy bóng dáng Leon xuất hiện, Blanche đã ngay lập tức di chuyển về phía anh. Nó dụi vào chân anh một lúc trước khi quyết định đi nghỉ ngơi và biến mất trong một bụi hoa hồng. 

“Thật là một con mèo vô ơn,” Cyrus than thở. “Rõ ràng người cho nó ăn là tớ, nhưng nó lại tỏ vẻ biết ơn cậu.”

Leon bật cười rồi tiến đến ngồi cùng Cyrus trên bậc thang dẫn đến sảnh lớn của lâu đài. Trước mặt họ là bãi đất trống mà ngày thường cả bọn vẫn hay luyện tập chiến đấu ở đó. 

Kể từ khi Cyrus và Luna bắt đầu hẹn hò, dường như đã có một bức tường vô hình dựng lên giữa anh và Leon. Ban đầu, anh cũng như người khác nghĩ rằng Leon chỉ ngỏ lời với Luna vì lợi ích của gia tộc mà thôi, nhưng rồi sự quan tâm của cậu bạn với nàng công chúa vẫn không vơi đi chút nào sau khi nàng đã chọn Cyrus, trái lại còn có phần tăng thêm.

Điều đó làm Cyrus phải nghĩ ngợi. 

“Có lẽ Blanche sẽ thích cậu hơn khi cậu đối xử với chủ của nó thành thật hơn nữa,” Leon nói.

“Vì sao cậu và những người khác đều nghĩ rằng tớ không nghiêm túc với Luna vậy?”

Một khoảng lặng rơi giữa hai người. Rồi Leon chậm rãi giải thích:

“Tớ đã chứng kiến cậu làm tan vỡ biết bao trái tim thiếu nữ rồi hả Cy? Nhưng Luna lại hoàn toàn khác. Cô ấy quá ngây thơ so với cậu.”

Những điều đó Cressida và cả Astrid đều đã nói với Cyrus. Anh hiểu vì sao họ lại lo lắng cho Luna như thế; thật lòng mà nói thì anh còn thấy mừng vì nàng công chúa được yêu mến như vậy. 

Anh đáp:

“Luna không mong manh như vẻ bề ngoài đâu. Đúng thật là cô ấy còn ngây thơ lắm, nhưng cô ấy còn khéo léo và tinh tế nữa. Cô ấy quan tâm đến tất cả chúng ta không chỉ vì địa vị hay quyền lực. Luna thuần khiết, tình cảm của cô ấy cũng thế.” 

Leon không nói gì thêm mà chỉ lắng nghe Cyrus trải lòng. Bất ngờ thay, anh chưa bao giờ nghĩ cậu bạn chí cốt của mình lại có thể nói những điều đẹp đẽ đến thế về bất cứ ai khác, về tình yêu. 

“Tớ thích cách cô ấy đỏ mặt mỗi khi cả hai chạm vào nhau. Tớ thích vẻ bối rối của cô ấy khi bất chợt nhận ra tớ đang nhìn cô ấy chăm chăm. Hoặc khi cô ấy ngân nga theo giai điệu nhân ngư của tớ, dù nó chưa hoàn chỉnh, tớ nghĩ giọng hát của cô ấy thật trong trẻo và cứ muốn được nghe thêm nữa…”

Chợt, Cyrus nhận ra mình đã nói quá nhiều về Luna. Anh vội quay đi để Leon không thấy được vết đỏ trên hai má mình, dù rất khó nhận ra. Cậu bạn vỗ nhẹ lên vai anh mà nói:

“Thú thật là khi cậu tuyên bố chuyện hẹn hò với Luna, tớ đã nghĩ nếu cậu không chân thành với công chúa, tớ sẽ dùng nắm đấm giúp cậu tỉnh ngộ. Giờ thì tớ đã có thể tạm yên tâm, Cy ạ. Vì cậu đã phải lòng Luna rồi.”

*

* *

Cyrus nhận ra mình đã luôn nghĩ về Luna thật nhiều. Nàng chiếm lấy tâm trí anh cả ngày lẫn đêm, hương thơm của nàng khiến anh nhung nhớ, và trước cả khi Leon nói cho anh biết điều anh vẫn cố phớt lờ đó, Cyrus biết mình đã luôn mong ngóng từng giờ để được gặp lại Luna bên hồ nước. 

Chết tiệt!

Cyrus vừa tự chửi thề vừa vò nát mảnh giấy viết lời nhạc trong tay. Mấy hôm nay, vì Luna ngỏ ý muốn được nghe khúc ca nhân ngư của anh mà anh đã cật lực chỉnh lại giai điệu, còn viết thêm lời cho nàng nữa. Kể cả khi chuyện hẹn hò này chẳng đi đến đâu, anh vẫn muốn tặng cho nàng bài hát ấy. Nhưng càng viết, càng sửa, Cyrus lại càng nhận ra rằng Leon đã nói đúng.

Rằng anh đã phải lòng nàng. 

Những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy không đủ để bày tỏ tâm tư của Cyrus. Anh lại làm nhàu nát một trang khác, rồi quẳng nó xuống sàn bên cạnh mớ nháp đã bị bỏ đi. Lãng mạn không phải là thứ dành cho anh, chỉ có cảm xúc vô cùng ngô nghê, thô sơ và mãnh liệt như dòng nước cuồn cuộn chảy. Nó không xứng với một công chúa thuần khiết như Luna, anh biết chứ. Thế nên điều duy nhất anh có thể làm lúc ấy hẳn là kéo dài chuyện hẹn hò giả này càng lâu càng tốt.

Trước mắt, Cyrus lại có thêm một thử thách mới. Ngài Fallon Monroe, cha của anh và Cressida quyết định làm một chuyến viếng thăm Lâu đài Luminescence. Dường như Cressida đã đoán ra được lý do thật sự mà cha mình đến. Mặt khác, khi Cyrus biết được âm mưu của cha mình thì đã quá muộn. 

Trong buổi tiệc chào mừng phái đoàn từ tộc nhân ngư do chính Cressida và Astrid tổ chức, vài người hầu đã bắt gặp cha con ngài Monroe to tiếng với nhau trong thư phòng gần đó. Cái tên Luna được họ nhắc đến nhiều lần, và khi nàng thực sự xuất hiện, nàng đã tan vỡ.

“Con sẽ không vạch trần cha trước mặt người khác về chuyện cố ý thực hiện ma thuật điều khiển tâm trí Luna. Nhưng nếu cha còn muốn động đến cô ấy nữa, chắc chắn con sẽ không để yên!”

Vậy ra điều mà Leon đã cố cảnh báo với nàng là thật, rằng ngài Monroe đang ra sức khiến nàng nghe lời bằng một giai điệu cổ xưa của nhân ngư. Ông ta muốn nàng dùng sức ảnh hưởng của một Keeper để lôi kéo bè phái cho ông ta trên chính trường. Nhưng điều khiến nàng đau đớn nhất không chỉ có chuyện đó, mà là cái cách Cyrus sẵn sàng giúp cha mình che giấu nàng chuyện này.

Thất vọng, vụn vỡ, Luna xoay người bước ra khỏi đó. Bất cẩn thế nào mà nàng lại làm rơi bình hoa sứ, đánh động đến Cyrus và ngài Monroe trong phòng. Tuy chỉ thấy được một phần tà váy mang màu ánh sao nhưng anh đã biết người nào vừa mới rời đi.

“Luna?”

Cyrus vội vã chạy theo bóng thiếu nữ tiến ra vườn. Nước mắt nàng lã chã rơi với từng bước chân. Anh bắt kịp nàng mà không mất thời gian. Bàn tay như màn đêm của anh chạm vào cổ tay trắng nõn của nàng công chúa đang thổn thức. 

“Luna! Đợi đã! Anh muốn nói chuyện với em…”

“Chúng ta còn chuyện gì để nói với nhau sao?” Đôi mắt nàng đã đỏ hoe, nhưng mỗi lời nói ra lại trở nên đanh thép chưa từng thấy, khác hẳn với một Luna nhỏ nhẹ ôn tồn thường ngày.

Bất ngờ trước phản ứng của nàng, song Cyrus hiểu nàng có mọi quyền để tức giận với anh. Anh nói:

“Tôi không muốn em phải biết chuyện theo cách này…”

Luna cố vùng vẫy đến nỗi cổ tay nàng đỏ tấy cả lên. Cyrus thấy thế mà đau xót, rồi lại sợ rằng chỉ cần nới lỏng hơn một chút, nàng sẽ lại chạy đi mất. Nàng nấc lên một tiếng, nước mắt cứ thế rơi khiến anh không đành lòng mà buông tay nàng. 

“Vậy ra anh định sẽ che giấu tôi mãi, đúng không?”

Mọi từ ngữ trong đầu Cyrus cứ thế bay biến đi kể từ khi anh phát hiện ra Luna ở bên ngoài căn phòng. Anh có thể nói gì khiến nàng ngừng khóc đây? Anh có thể làm gì để nàng thôi nhìn anh với ánh mắt thất vọng vô cùng đó?

Sau khi nhận được sự im lặng của anh, nàng chỉ nói:

“Chúng ta chấm dứt đi… Chấm dứt chuyện hẹn hò này đi…”

“Luna…”

Làm ơn…

Luna lùi lại, đến khi phần lan can cẩm thạch phân đôi khu vườn bằng một lối đi lót đá nhỏ ngợp ánh trăng chạm vào mình. Trước nàng là Cyrus đang nhoè đi trong nước mắt. Anh từng là giấc mơ của nàng, ấm áp như mặt trời, êm đềm tựa làn nước. Giờ, nàng nghĩ, đã đến lúc từ bỏ rồi. 

“Ban đầu là tự tôi đồng ý chuyện giả vờ hẹn hò này… Nhìn lại thì mình cứ như con ngốc ấy. Trong suốt thời gian qua tôi đã nghĩ rằng nếu mình thật tâm đối đãi với anh, một lúc nào đó anh sẽ mở lòng với tôi… Hay thậm chí…”

Thiếu nữ ngừng một chút để lấy lại nhịp thở. “Thậm chí tôi đã mong đợi một tấm chân tình cơ đấy…”

Lời Cyrus nói với cha mình trong căn phòng kia bỗng vang vọng về bên nàng. Con đã nắm được trái tim công chúa trong lòng bàn tay. Lâu nay chỉ có nàng hy vọng rằng anh cũng trao gửi cho nàng trái tim của anh như thế.

“Tôi biết chuyện hẹn hò này chỉ là giả… Nhưng tôi vẫn… Tôi đã thật sự… rất muốn ở bên anh, Cyrus…” 

“Luna,” Cyrus gọi tên nàng. Anh tiến về phía nàng một bước. Có thứ gì đó đang đâm thật sâu vào lồng ngực anh. Là nước mắt của nàng.

“Có vẻ các nhân ngư không hài lòng với mỗi trái tim tôi, mà còn muốn cả tâm trí tôi nữa nhỉ?…”

Luna đưa tay gạt nước mắt. Nàng đứng thẳng người để nhìn Cyrus. Đằng sau vẻ cứng đờ như tượng đá của anh là sự hoảng loạn là cơn bão giữa biển khơi mà nàng không hề hay biết. 

“Đủ rồi đấy…” Nàng thì thầm. “Tôi không muốn mình bị cha anh, hay anh lợi dụng nữa đâu.”

Nàng xoay người rời đi. Một bước. Nàng lướt qua anh. Hai bước. Rồi ba bước. Khoảng cách giữa họ lớn dần, và rồi, anh sẽ đánh mất nàng mãi mãi. 

“Luna!” 

Thiếu nữ bất ngờ bị Cyrus ôm lấy từ phía sau. Hương biển trên người nàng như đánh thức sự nhung nhớ trong anh. 

“Đừng đi, Luna…” Anh thầm thì bên tai nàng. Luna không thể cử động trong tư thế này. Từng làn sóng cảm xúc trong tim như đang muốn nhấn chìm nàng ngay tại khu vườn đẫm ánh trăng.

“Giao kèo hẹn hò là do hai người chúng ta ký kết. Vậy nên tôi sẽ không đồng ý chuyện em huỷ bỏ nó như vậy.”

Cyrus buông Luna ra, chầm chậm xoay người nàng lại để đối mặt với nhau. 

“Nghe cho kỹ này, Luna. Tôi không giỏi bày tỏ cảm xúc bằng lời lẽ, nhưng tôi nhất định phải nói với em điều này.” 

Luna như nín thở, chờ đợi từng câu chữ của anh.

“Tôi xin lỗi vì đã che giấu em chuyện cha tôi làm. Tôi sẽ không biện minh gì cho mình hay cho cha tôi cả. Em có thể tức giận và trừng phạt tôi như ý em muốn. Nhưng… xin em đấy, đừng bỏ đi như vậy. Nếu em muốn chấm dứt việc hẹn hò giả tạo này, tôi sẽ không ngăn em lại. Vì tôi muốn được thật sự yêu đương với em…”

Luna tưởng mình đã nghe lầm. Như bị choáng trước mọi chuyện dồn dập đổ lên mình, nàng chẳng đứng vững được nữa. Cyrus giữ lấy hai vai nàng, lại nói: 

“Em vẫn luôn tò mò về khúc hát của tôi, đúng chứ? Lý do duy nhất tôi chưa hoàn thiện được nó là vì… tôi không biết thật sự rung động với người khác là thế nào… Nhưng rồi, em đến. Em là người duy nhất có thể giúp tôi viết tiếp bản nhạc này…”

Cyrus rút ngắn khoảng cách giữa họ. Anh cúi người, đến khi chóp mũi của họ chạm vào nhau. 

“Em là người duy nhất điều khiển tâm trí tôi… mà em còn chẳng cần đến bất cứ loại phép thuật nào để làm được việc đó…”

“C-Cyrus?…” Luna ấp úng. Cyrus giữ hai bàn tay nàng và đặt chúng lên ngực anh, nơi trái tim vừa vỡ vụn đập từng nhịp thật mạnh mẽ, tựa hồ như đang thổ lộ với nàng tình cảm của chủ nhân nó. 

“Vì thế, Luna, nếu mọi lời em vừa nói đều là thật…”

Đôi môi Luna khẽ mở, vừa kịp lúc Cyrus nghiêng đầu để đặt lên đó nụ hôn dưới trăng mà nàng đã từng mơ đến từ rất lâu rồi. 

“Vậy thì chúng ta kết thúc chuyện hẹn hò giả ở đây đi.”

-Hết-

25.06.2025

OC thuộc về Uyen Le.

Cốt truyện được xây dựng bởi Kỳ Kỳ (Tiệm Dệt Mộng).

Ảnh: Cloud 9 吉 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ