Chuyến dạo chơi giữa đêm đông trước Lễ Hội Đông Chí của Milan tựa như một giấc mơ mà bất cứ đứa trẻ nào ở Alora cũng đều ao ước.

Giấc mơ được dệt cho Uyen Le.

Thể loại: gia đình, thiếu nhi, cổ tích, kỳ ảo, OCs

Số từ: 2625.

Những hạt tuyết trắng ngần chao liệng từ trên cao, ban phát ân điển của mùa đông lên những con người đang rục rịch chuẩn bị cho Lễ Hội Đông Chí. Hai đứa trẻ nhà Morozov cũng không ngoại lệ. Thậm chí, một đứa còn háo hức hơn bao giờ hết. 

“Mang cái hộp đó lại đây đi, Milan!” Đứa lớn lên tiếng. Cậu chỉ tay về phía hộp các-tông đựng đầy các món trang trí lấp lánh ở bên cạnh đứa nhóc nhỏ hơn, em trai của cậu. Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu rồi đem chiếc hộp đến. 

“Làm theo anh nhé! Trước hết, ta phải quấn dải kim tuyến dọc theo cây. Sau đó là đến đèn. Những trái cầu thì treo xen lẫn với các món trang trí khác. Ngôi sao to nhất thì phải ở trên đỉnh cây…” Đứa anh lên tiếng như thể một ông cụ non đang lẩm bẩm một mình, vì Milan chẳng đáp gì mà chỉ đứng đó nghe thôi. Nó không có ấn tượng gì về cây thông hay cả Lễ Hội Đông Chí cả. Những ký ức trước đây của nó như đã bị hút hết vào cái lỗ sâu giữa hồ băng và trôi đi mất vậy. Nhưng anh trai nuôi của nó, Adrik Morozov thì vô cùng hào hứng và đã kể cho nó nghe mọi thứ về ngày lễ này suốt mấy hôm nay.

Milan làm theo lời anh mình hướng dẫn. Chẳng mấy chốc, cây thông nhà họ đã trĩu nặng bởi hàng tá đồ trang trí, và đương nhiên nó cũng rợp trong ánh đèn đủ màu. Adrik lấy một cái thang kê ở sát cây thông và hỏi:

“Em có muốn đảm nhận nhiệm vụ cao cả năm nay không, em trai?”

Milan gãi đầu. Khi thằng bé chưa hiểu lắm mình cần phải làm gì với cái thang thì Adrik đã dúi vào tay nó ngôi sao to và sáng nhất. 

“Đây. Em đặt nó lên đỉnh cây thông nhé!”

Milan gật đầu rồi làm theo. Nó đâu có biết tại sao việc đặt ngôi sao lên đỉnh cây lại là “nhiệm vụ cao cả”, thế nhưng khi ngó xuống và thấy Adrik vừa vỗ tay vừa hò reo bên dưới, nó nghĩ mình đã hiểu được phần nào ý nghĩa của việc này rồi.

“Giỏi lắm, Milan!” Adrik nói. Cậu chìa tay ra đỡ lấy em mình khi thằng bé trèo xuống thang. Milan siết chặt tay cậu một cái. Nó luôn thích sự ấm áp tỏa ra từ người anh nuôi mà nó may mắn có được. 

Khâu chuẩn bị cho Lễ Hội Đông Chí đã hoàn tất, điều duy nhất còn thiếu là những món quà. Adrik chỉ vào gốc cây thông và nói:

“Đây là chỗ mà Ded Moroz và Snegurochka sẽ để quà của chúng ta lại đó! Chỉ cần ngủ một giấc thật sâu đêm nay, sáng mai thức dậy là hai anh em mình bóc quà được rồi!”

“Quà ư?” Milan nói khẽ. “Em… Em cũng có quà ư?” 

Suốt mấy hôm nay khi nghe Adrik kể về lễ hội và chuyện trẻ con được tặng quà, nó đã nghĩ rằng không có phần cho mình đâu. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một đứa trẻ lạ hoắc lạ huơ mới đến nơi này và trở thành con trai của nhà Morozov gần đây. Nếu họ không cất công chuẩn bị quà cho nó thì Milan hoàn toàn có thể hiểu được.

“Hử?” Adrik tròn mắt nhìn em trai mình. “Tất nhiên rồi! Sao em lại không có chứ? Chẳng những thế, chúng ta sẽ là hai đứa trẻ đầu tiên được nhận quà đấy! Hì hì! Vì cha mẹ chúng ta là Ded Moroz và Snegurochka mà.”

Cha mẹ của Adrik, hai vợ chồng tốt bụng đã nhận nuôi Milan, thừa hưởng dòng máu của Ded Moroz và Snegurochka huyền thoại. Hàng năm cứ vào dịp lễ Đông Chí, họ đều hoá trang thành hai nhân vật kể trên và phân phát quà cho trẻ con, tiếp nối truyền thống gia đình. Họ còn là chủ nhà máy sản xuất đồ chơi lớn nhất ở Ruthenia, còn hay chủ trì những lễ hội vào mùa đông nữa. Chắc hẳn họ sẽ không quên phần quà cho đứa con trai nuôi của mình. 

Đêm hôm đó, hai đứa trẻ đi ngủ từ rất sớm. Milan được dặn rằng phải ngủ sớm thì cha mẹ mới mau chóng mang quà đến được. Thế mà chừng nửa đêm, Milan tỉnh giấc vì muốn đi vệ sinh. Lơ mơ thế nào mà lúc trở về phòng ngủ của mình, nó đã nghe thấy những tiếng động khác thường bên cây thông vừa được hai anh em trang trí tối đó. 

Hai bóng người hắt ra từ ánh lửa nơi lò sưởi. Sữa trên chiếc bàn nhỏ mà Milan đã giúp Adrik chuẩn bị lúc nãy đã gần cạn. Vụn bánh quy vương vãi khắp ra tấm thảm đắt tiền. Khi Milan ngước nhìn lên, nó thấy một người phụ nữ và một ông già với bộ râu trắng muốt dính đầy vụn bánh cũng đang cúi xuống nhìn nó.

Ánh mắt họ chạm nhau. Một khoảnh khắc thật dài trôi qua. Milan quan sát hai người họ. Trang phục mà họ khoác lên người có khác gì bộ đồ mà cha mẹ nuôi của nó sẽ mặc vào Lễ Hội Đông Chí đâu. Là Ded Moroz và Snegurochka do ông bà Morozov cải trang thành. Nhưng có gì đó là lạ ở hai người đang trao đổi với nhau ánh mắt vô cùng ngạc nhiên kia. 

“Nhà mình có thêm thằng cháu ở đâu ra vậy?” Ded Moroz thì thầm hỏi. Khi ông quay sang con gái mình, cô nhún vai đáp lời:

“Không rõ nữa. Lại còn lớn như thế này. Lần cuối chúng ta đến đây vẫn chỉ có một đứa nhỉ?”

Milan dụi dụi mắt. Rõ ràng ở phía trước là cha mẹ nuôi kia mà! Nó đã nhìn thấy cả hai chuẩn bị trang phục y hệt như vậy từ mấy hôm trước rồi. Nó tiến lại gần hơn và hỏi:

“Cha ơi? Mẹ ơi?”

Cả hai người giật thót khi bị thằng nhóc xen ngang trong lúc còn đang thầm thì gì đó với nhau. Thế rồi Snegurochka trả lời:

“Ừm… Là bọn ta đây…”

Nói xong, cô còn nhấc bổng thằng bé lên để ôm, còn không quên nhắc nhở Ded Moroz hùa theo mình bằng một cái lườm.

“Ờm… Bọn ta đến thăm con đây…” Ông nói một cách hết sức bối rối, trong miệng vẫn đầy bánh quy.

Snegurochka âm thầm quan sát Milan. Trông nó hơi lạ, chẳng có nét gì giống nhà Morozov cả. Chẳng những thế mà cơ thể nó còn lạnh lẽo một cách bất thường, kèm theo đó là nguồn lực thân thuộc. Thằng bé không có dòng máu của nhà Morozov, nhưng có khả năng thứ ma thuật trong người nó thuộc về Nữ thần Marena. Ký ức về việc mình đã từng được vị nữ thần ấy đón đến Âm giới khi trước quay trở về với Snegurochka. Marena đã dành cho cô sự tôn trọng lẫn quý mến mà chẳng có thần linh nào khác đem lại cho cô. Chính vì thế mà với đứa trẻ mang phước lành từ Nữ thần Mùa đông và Cái chết đang trong lòng mình, Snegurochka cảm thấy thân thiết đến lạ. 

Điều cô thắc mắc là vì sao con cháu của mình lại nhận nuôi một đứa trẻ thuộc gia tộc khác mà thôi. Trong khi Snegurochka đang băn khoăn thì Ded Moroz đã tình cờ phát hiện ánh mắt đượm buồn của Milan khi nó nhìn xuống dưới gốc cây thông, nơi có một hộp quà to đề tên Adrik.

“Ôi chao!” Ông bỗng nói to, lại còn đón Milan từ tay Snegurochka để ôm vào lòng nữa. “Con đang thắc mắc quà của mình ở đâu đấy à? Đừng lo! Món quà của con còn đặc biệt hơn anh trai nhiều đấy!”

Milan tròn mắt nhìn Ded Moroz, cả Snegurochka cũng thế. Cô biết rõ rằng cả hai đến đây với chỉ một món quà cho Adrik, vì họ đâu có biết rằng mình vừa có thêm một đứa cháu khác nữa chứ.

Ded Moroz hào hứng nói với Milan: 

“Chà, con sẽ được một chuyến đi chơi riêng cùng với bọn ta trên cỗ xe ngựa bay!” 

Snegurochka nghe thế thì giật mình. Họ đâu có tạm ngừng chiến đấu với đám Tàn Dư của Baba Yaga để về đây chở một đứa bé đi lòng vòng trong ngày Đông Chí kia chứ? Quả thực cô muốn huých cho Ded Moroz một cái thật mạnh vào chân để nhắc nhở. Thế mà khi thấy đôi mắt vô hồn của Milan rực sáng lên một chút, cô lại mủi lòng. Đúng là không nỡ nhìn thằng bé này tiu nghỉu được. 

“Thôi được rồi,” Snegurochka nói. “Chúng ta đi thôi.”

“Khoan đã…” Milan lên tiếng. “Cha mẹ không gọi anh Adrik dậy đi cùng sao?”

Snegurochka đành viện một cái cớ:

“À, anh trai con đã đi chơi cùng chúng ta rất nhiều mọi năm rồi. Đây là dịp đặc biệt dành riêng cho con, được chứ?”

Milan ngoái nhìn về hướng phòng ngủ của Adrik và cảm thấy hơi tiếc nuối một chút. Tuy nhiên, thằng bé cho rằng mình vẫn còn nhiều dịp đi chơi cùng anh nữa, thế nên nó vui vẻ trèo lên chiếc xe ba con ngựa kéo ở bên ngoài. 

Cùng với Snegurochka và Ded Moroz, Milan được bay vút lên không trung.  Ánh sáng từ ngôi nhà của gia đình Morozov nhỏ dần, nhỏ dần và hoà vào với vô vàn ngôi nhà khác, tạo thành một dải sao ấm áp dưới chiếc xe ngựa lơ lửng. Chưa bao giờ Milan được bay cao như thế. Tuy không lộ rõ ra mặt, nhưng đôi mắt nó sáng lên khi nhìn mọi thứ bên dưới đầy háo hức. Đôi lúc, miệng nó sẽ há hốc trong kinh ngạc và nó có thể nếm được từng bông tuyết như những viên kẹo ngọt tan ngay đầu lưỡi khi chúng bay về phía nó. Ded Moroz cố ý điều khiển cỗ xe không bay quá xa, để thằng bé có thể nhận biết từng khu vực bên dưới. Kia là quảng trường lớn nơi Lễ Hội Đông Chí sắp sửa diễn ra, kia là công xưởng làm đồ chơi của nhà Morozov, kia là trường của Adrik,… Milan vô cùng thích thú trong lúc bấu chặt vào tay áo của Snegurochka khi họ dạo khắp một vòng thành phố và sau cùng dừng chân ở công viên giải trí.

Snegurochka bảo thằng bé có thể chơi ở đó, dù hiện tại công viên đã đóng cửa và chẳng có một ai xung quanh. Milan vì quá phấn khích mà chẳng để ý việc hai người đi cùng mình đã bí mật dùng phép thuật để công viên hoạt động trở lại cho thằng bé thỏa thích vui đùa. Trong lúc ngắm Milan trên vòng quay ngựa gỗ, Snegurochka mới nói với Ded Moroz về suy luận của mình xoay quanh thân phận của thằng bé.

Ded Moroz cũng ngạc nhiên và tò mò lắm. Tuy nhiên, ông bảo với con gái rằng:

“Thằng bé đã đến với nhà Morozov thì nó sẽ là gia đình của chúng ta. Xuất thân không còn quan trọng nữa đâu.”

Snegurochka cũng đồng tình. Sau tất cả, có lẽ chính Nữ thần Marena đã đưa Milan đến với gia đình cô.

Khi Milan đã chơi đến mệt lả, thằng bé ngả đầu vào lòng Snegurochka và họ lại lên xe ngựa trở về nhà. Ded Moroz đặt nó lên giường và chúc ngủ ngon. Trước khi rời đi, ông và con gái Snegurochka không quên hôn lên trán nó thật dịu dàng cùng lời chúc mừng lễ Đông Chí.

Sáng hôm sau, Milan tỉnh dậy và đi xuống nhà như thường lệ. Cha mẹ cậu đang ở bếp chuẩn bị bữa sáng, còn Adrik thì đang reo hò to đến nỗi ai nấy cũng đều nghe thấy tiếng cậu.

Milan gặp anh mình bên dưới gốc cây thông. Adrik đang ôm hộp quà to đùng của mình đầy hào hứng. Thấy Milan bước tới, cậu nói ngay:

“Chúc mừng lễ Đông Chí, Milan! Em cũng có quà này!” 

Theo ngón tay đang chỉ của Adrik, Milan nhìn thấy một hộp quà khác bé hơn một chút đang lẫn vào những tán cây thông rũ thấp. Nó dụi mắt. Hộp quà đúng là đề tên nó bên trên. Nhưng rõ ràng đêm qua nó chỉ thấy có mỗi một phần dành cho Adrik kia mà? Có lẽ do lúc còn mơ ngủ, nó đã không nhìn kỹ chăng?

Bên trong hộp quà của Milan là bộ truyện cổ tích được cha mẹ sưu tầm đã lâu. Nó vô cùng thích món quà này, đến nỗi vẫn ôm khư khư trong tay kể cả lúc ăn sáng. Adrik vẫn đang hào hứng kể cho cha mẹ nghe về món quà mô hình lắp ráp của mình năm nay xịn hơn quà năm trước. Thế rồi, khi anh trai đã dứt lời, Milan mới hỏi: 

“Không phải chuyến đi chơi đêm qua đã là quà dành cho con rồi sao ạ?”

Cả ông và bà Morozov đều quay lại nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu. Rõ ràng họ chỉ có một món quà cho Milan, và giờ nó đang nằm trên đùi thằng bé.

“Con nói thế là sao? Chuyến đi chơi nào cơ?”

“Đi chơi á?” Adrik tiu nghỉu xen ngang. “Sao cha mẹ không đưa con đi cùng?” 

Milan nhìn thấy phản ứng của cha mẹ thì lấy làm lạ. Nó bắt đầu kể lại chuyện được cha mẹ hóa trang thành Snegurochka và Ded Moroz đưa đi khắp thành phố trên cỗ xe ngựa bay của họ đêm qua thế nào. Ông bà Morozov nghe mà cứ ngờ ngợ. Lẽ nào thằng bé đã thật sự gặp được Snegurochka và Ded Moroz bằng xương bằng thịt? 

Theo truyền thống hàng năm, hai nhân vật huyền thoại ấy vẫn bí mật về thăm và tặng quà cho con cháu. Chuyện này được người lớn trong nhà giữ bí mật. Cả Adrik cũng nghĩ rằng món quà cậu nhận được đến từ cha mẹ mình. Chưa rõ chuyện Milan trải nghiệm đêm hôm trước là thật hay không. Tuy nhiên, để tránh những câu hỏi thêm từ hai đứa trẻ, ông bà Morozov chỉ cười và xoa đầu thằng bé:

“Giấc mơ của con đẹp thật đấy, Milan. Giờ chúng ta đã là gia đình rồi, vậy thì sau này sẽ có rất nhiều dịp đi chơi cùng nhau. Con không cần phải mơ nữa mà điều đó sẽ trở thành hiện thực.”

Milan ngẫm nghĩ hồi lâu. Có thể tất cả chỉ là một giấc mơ của nó lắm. Thế nhưng sao nó vẫn còn cảm giác lâng lâng như đang bay giữa các đám mây, và đầu lưỡi vẫn còn dư vị lành lạnh của hoa tuyết tan chảy thế này nhỉ? Dù thế nào thì Milan cũng vui vẻ đón nhận phước lành của lễ Đông Chí, với lòng mong ước rằng mình sẽ còn được trải nghiệm chuyến đi đêm trước với cha mẹ và anh trai của mình trong tương lai nữa.

-Hết-

27.12.2024

Cốt truyện và nhân vật thuộc về Uyen Le.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ