Nàng vũ công bé nhỏ

Em nhận được sự chăm sóc dành riêng cho một công chúa từ Rafayel sau khi em vô ý làm trật mắt cá chân mình.

ೀ Tags: ngọt, fluff, chăm sóc, chữa lành

ೀ Độ dài: ~1k3

Khi đến đón em ở bệnh viện, gương mặt Rafayel đã tái mét lắm rồi.

Chuyện là, anh vừa nhận được tin nhắn của em báo rằng em đang ở bệnh viện gần nhà và cần một chuyến quá giang. Em vô tình bị ngã trong lúc thực hiện một cú pirouette đơn giản, và kết quả là em bị trật chân. Nhìn em ngồi một chỗ với cái mắt cá chân sưng vù, Rafayel khoanh tay, biểu cảm trên mặt anh hết sức phức tạp.

“Anh có thể la mắng em sau khi đưa em về, được chứ?” Em nói. Nhưng trông anh chẳng có tí nào là vui vẻ hơn cả. Em biết anh rất lo lắng cho em, đặc biệt sau khi anh đã dặn đi dặn lại chuyện em vừa ốm dậy, chưa thể luyện tập ba lê ngay.

Anh gặp em lần đầu tiên trong vở kịch của em. Khi ai nấy đều tán dương sự duyên dáng của em thì Rafayel là người duy nhất nói rằng cổ chân em có vấn đề.

Với một Lemurian mà nói, việc nhìn em chịu đau đớn khi nhảy múa khiến anh nhớ về sự hành hạ mà một nhân ngư phải chịu đựng khi vứt bỏ chiếc đuôi để tập đi trên đất liền. 

Vì vậy, em hoàn toàn hiểu được phản ứng của anh khi thấy em liên tiếp bị thương trên sàn tập. Em chẳng cãi lời Rafayel, mà bản thân lại càng thấy áy náy vì lại khiến anh lo lắng đến như vậy.

“Em chỉ nghe lời anh khi em gặp chuyện thôi, phải không?”

Mặc dù càm ràm hết lời, song Rafayel vẫn dìu em đứng dậy, một vai thì đeo túi đồ cùng đôi giày mũi cứng của em. Khi thấy em đi được vài bước là đã nhăn mặt, anh cúi người xuống và nhấc bổng em lên. 

“Ơ? Rafayel?! Bỏ em xuống đi.”

Gương mặt em ửng đỏ. Tuy vậy, Rafayel vẫn bế em trong tay và bước đi. Anh nói:

“Em nghe bác sĩ nói rồi đấy, từ giờ em phải nghỉ ngơi và để anh chăm sóc. Điều đó cũng có nghĩa là anh sẽ trở thành đôi chân của em.”

“Nhưng mà… Có nhất thiết phải bế em lên như vầy không? Anh có thể cõng em mà?…”

Rafayel lắc đầu: “Anh không làm thế đâu. Cõng em thì trông anh như một con rùa ấy!”

Em thở dài, chịu thua. Em để Rafayel bế em ra cổng bệnh viện, dưới ánh mắt của rất nhiều người. Em thấy xấu hổ quá chừng, còn anh thì vẫn vẻ mặt nghiêm túc đó. 

Những tưởng ra khỏi bệnh viện thì anh sẽ không bế em nữa, thế mà Rafayel không gọi taxi mà cứ thế đưa em về nhà. Em tròn mắt:

“Anh định bế em hết quãng đường về nhà đó hả?”

Rafayel nhìn em rất nhanh rồi quay lại tập trung vào con đường phía trước. “Chỗ em ở gần đây. Chúng ta có thể đi bộ về.”

Em cử động cơ thể một cách hơi khó chịu. Rafayel lại càng siết vòng tay anh quanh em hơn. Em nép mình vào cổ anh và thì thầm: “Người ta nhìn kìa…”

Đúng lúc đó, một đứa trẻ vừa đi ra từ cửa hàng bánh kẹo nhìn thấy em và Rafayel. Nó lên tiếng hỏi:

“Chị là công chúa ạ?”

Nhịp chân Rafayel có chậm lại một chút để đứa con gái theo kịp. Lúc đó em mới nhận ra mình vẫn còn mặc trên người bộ trang phục múa ba lê với phần váy xoè. Em được người ở studio đưa đến bệnh viện, sau đó vì họ có việc bận, cũng như biết được Rafayel sắp đến, họ mới đi ngay sau đó. 

“Có phải chị là công chúa nên mới được anh ấy bế như vậy không?” Bé gái lại ngây thơ hỏi. 

Rafayel dừng hẳn lại. Anh nhìn nó và nở một nụ cười thật tươi:

“Đúng vậy. Chị ấy là một nàng công chúa.” 

Em dùng tay đánh yêu vào vai anh một cái rồi nói với đứa bé:

“Không phải đâu. Chị không phải là công chúa đâu…”

Nhưng có vẻ đứa trẻ bỏ ngoài tai những lời đó. Nó nhìn thấy mắt cá chân bị trẹo của em và hỏi:

“Chị công chúa bị thương rồi ạ?” 

“Đúng vậy.” Rafayel đáp thay em. “Chị ấy vừa mới chiến đấu với một con quái vật khủng khiếp, và nó làm chân chị ấy bị thương.”

Đôi mắt đứa nhỏ sáng rỡ như thể nó tin sái cổ câu chuyện của Rafayel. Nó lại nói:

“Thương quá! Vậy anh đến cứu công chúa sao? Anh là hoàng tử của chị ấy sao?”

Em thấy hai má mình nóng bừng lên. Có lẽ là do mặt trời đang rọi về hướng này chăng? Em định bảo Rafayel đừng trêu đứa nhỏ nữa, nhưng có lẽ chính anh cũng đang bị cuốn vào câu chuyện bịa đặt này. 

“Anh ấy à? Anh không phải là một hoàng tử đâu.”

“Thế anh là ai?”

Rafayel nhếch mép, anh vừa nói vừa nhìn em, như thể lời ấy là dành cho riêng em vậy:

“Anh là Hải Thần. Anh là Hải Thần riêng của chị ấy thôi.”

“Whoaaaaaa!” Đứa trẻ reo lên, còn em thì như nín thở nhìn Rafayel mỉm cười với mình. Ánh nắng như rải hào quang lên người anh vậy. Em chỉ biết lặng người chiêm ngưỡng, sợ rằng một hơi thở nhỏ thôi cũng có thể làm anh biến mất. 

Lúc đó, mẹ của bé gái đã gọi nó nó quay về. Nó bẽn lẽn đặt một túi kẹo nhỏ lên lòng em, trên lớp váy phồng và nói:

“Tặng chị nè. Có lẽ chị đang cần chúng hơn em. Chúc công chúa mau khỏe nhé!”

Nói rồi nó chạy ù đi, em chỉ vừa kịp nói lời cảm ơn như hét về phía sau nó. 

Rafayel tủm tỉm cười suốt quãng đường về sau đó, mà em cũng thấy vui vẻ hơn chỉ với một túi kẹo ngọt. Em chọt vào má anh một cái.

“Xem anh vui chưa kìa. Con bé tặng kẹo cho em, anh sẽ không có phần đâu đấy!”

“Bất công quá!” Rafayel la toáng lên khi anh tiếp tục bước đi trên vỉa hè với em trong lòng. “Anh đang rất vất vả đưa em về nhà đấy, em có thấy không?”

“Ai bảo anh không chịu bắt xe mà cứ đòi đi bộ về?” Em véo nhẹ vào má anh và xem cái cách anh phụng phịu.

“Anh vừa mệt, vừa mất nước nữa đấy. Thế mà em không nhẹ tay với anh một chút nào!”

Em cười khúc khích, đáp: “Anh vừa bảo với đứa nhỏ kia rằng em là một công chúa. Vậy em có thể sai bảo anh trong vài ngày sắp tới không?”

Rafayel không đáp. Em đoán rằng anh không muốn thừa nhận rằng bản thân bị em nắm trong lòng bàn tay, dù chuyện này cũng đâu phải mới xảy ra.

“Anh mà im lặng tức là đồng ý đấy.” Em vui vẻ nói. “Nào, Hải Thần của ta! Ta muốn về nhà và ăn hải sản cho bữa tối!” 

Rafayel thở dài. “Em đang được voi đòi tiên đấy.” Thế nhưng, anh vẫn mỉm cười thật dịu dàng. Nắng chiều in dáng cả hai trên đường, và chiếc bóng của em vừa hôn lên bóng anh một cái vào má. 

29.07.2024

Request ẩn danh.

Ảnh minh họa từ game và mood board Pinterest.

5 bình luận cho “Nàng vũ công bé nhỏ”

  1. Ảnh đại diện Pearlia Foster
    Pearlia Foster

    Aw…thường ngày em chỉ thấy một con Cá nóc với tính hay hờn, sợ mèo, cáu kỉnh…
    Thế mà, ảnh luôn có mặt vào những lúc em phiền lòng hay đau ốm (fic Trong mắt anh cũng có chi tiết đấy á), anh luôn đem lại cho em niềm vui ~_~
    Em cảm ơn chị nhìu nắm, chị đã tạo nên những khoảnh khắc đẹp nhất cho độc giả và nhất là các phu nhân nhà Cá như tụi iem ^3^

    1. Ảnh đại diện Kỳ Kỳ

      Cảm ơn em đã luôn ủng hộ fic của chị nhen <3 Chúc em những ngày thật ngọt như Rafayel và fic :>

  2. Ảnh đại diện Pé yêu của Hải Thần
    Pé yêu của Hải Thần

    Awwwww Dễ thương quaaá 🤌✨💖

  3. Ảnh đại diện Pé yêu của Hải Thần
    Pé yêu của Hải Thần

    Cảm ơn sốp 💐💖

    1. Ảnh đại diện Kỳ Kỳ

      Cảm ơn bồ đã ghé đọc truyện nhen <3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mình là Kỳ Kỳ,

Ghé thăm những thế giới kỳ ảo mình dệt qua từng con chữ nhé.

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ