Nơi thế giới úa tàn

Ở thành phố Linkon chìm trong tội lỗi và diệt vong, hắn đã gặp nàng.

Nàng là gia đình mà hắn đã thề hứa sẽ bảo vệ bằng cả tính mạng mình. Nhưng hắn lại để lạc mất nàng.

Nhiều năm sau, khi nàng xuất hiện trở lại trước mặt hắn, nàng đã là một người hoàn toàn khác. Nàng chẳng nhớ gì về hắn ngoài cái tên, và cũng quên mất những kỷ niệm trước kia của họ.

Bé con năm xưa của hắn đã chết. Người ở bên hắn giờ đây là một kẻ săn mồi cấp SSS.

Nhưng cho dù nàng trở thành bộ dạng gì đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng, mãi mãi…

Một chính trị gia tay nhúng chàm. Một kẻ săn mồi mang vỏ bọc của điều tra viên. Thế giới này còn nơi nào cho họ náu nương?

Caleb x MC

♡ Tags: AU, dystopia, ngược với một chút ngọt, angst, bạo lực, kết mở.

Rating: 16+

♡ Độ dài: 6626w

♡ Đôi lời chia sẻ:

Mình chọn cái tên Asteria (mà Caleb đặt cho MC) là vì mình muốn thử viết khác đi một chút so với các fic reader-insert mà mình hay làm, trong đó MC không có tên gọi cụ thể. Ngoài ra, cái tên này được đặt theo titan Asteria, vợ của Perses trong thần thoại, mà Perses là mật danh của Caleb trong event lần này.

Đây là fanfic dự thi contest của L&D – Desire Savage, Embrace Tomorrow. Hãy ủng hộ mình bằng cách tương tác trên X nhen!

I.

…Theo tin báo mới nhất, các vụ tấn công gần đây ở Linkon đều nhắm vào phía giới cầm quyền…

…Xác của một điều tra viên của LCBI đã tìm thấy ở nhà kho bỏ hoang gần Quận Nam vào tuần trước. Một điều tra viên khác đã được báo cáo mất tích…

…Hydra, một kẻ săn mồi cấp SSS được cho là kẻ đứng sau các vụ tấn công này. Danh tính thật sự của Hydra hiện vẫn là một bí ẩn. Tuy nhiên, nhiều nhân chứng mới cho rằng Hydra là nữ, không phải nam như thông tin trước đây đã được báo cáo…

…Về phía chính phủ, người chấp chính hiện tại của Quận Bắc vẫn chưa đưa ra bất cứ hành động nào cụ thể trước những cáo buộc và sức ép từ các bên liên quan…

Màn hình trong phòng bị tắt phụt. Tiếng rè rè từ chiếc vô tuyến đời cũ cũng theo đó mà biến mất. Mọi thứ trở nên thinh lặng. Xa bên ngoài ô cửa kính, thành phố Linkon lấp lánh ánh đèn như những ngôi sao, yếu ớt trong màn đêm dày đặc, đầy rẫy hiểm nguy.

Hắn sải bước quanh phòng. Chẳng có một nếp nhăn hay bất cứ vết bẩn nào trên bộ quân phục trắng phau mà hắn đang khoác trên người. Nó không thuộc về nơi này. Nhưng hắn cần nó, như một cái khiên để che chắn cho tháp canh đã cũ này, cho người mà hắn yêu thương.

Hắn đi qua cánh cửa cũ kỹ thông đến một căn phòng khác, âm u hơn, lạnh lẽo hơn. Ở đó, yên vị trên tường là hơn chục chiếc vô tuyến cũ kỹ khác đã được hắn kết nối lại thành một mạng lưới, mà cái chấm đỏ duy nhất hắn quan tâm đang ở giữa trung tâm, ở tại căn phòng này.

Đôi mắt hắn tìm đến nơi góc phòng. Một chiếc giường nhỏ được kê ở đó, bị ghim chặt vào sàn bởi các sợi xích. Trên tấm nệm trắng tinh là một thiên thần nhỏ bé ngủ say, tựa hồ như nàng không hề thấy đau đớn khi bị bẻ gãy đôi cánh và phải chịu sự giam cầm ở nơi này. 

Hắn đến gần nàng, khẽ khàng như chẳng muốn đánh thức. Hắn ngồi xuống bên mép giường, gỡ chiếc găng tay của mình ra và chạm nhẹ lên gương mặt nàng. Những lọn tóc còn ẩm mồ hôi của nàng được vén lên, gương mặt đã in hằn trong mọi giấc mơ của hắn hiện ra. Cái chạm khiến nàng tỉnh giấc. Khi nàng trở mình, những sợi xích trói buộc nàng bắt đầu kêu lên. 

“Caleb?…” Nàng gọi hắn, mơ mơ màng màng. Chỉ cần nàng gọi, hắn sẽ luôn ở đó. 

“Em thấy sao rồi, bé con?”

Nàng không trả lời ngay. Đôi mắt nàng mở dần. Khi căn phòng u ám xuất hiện trước mắt nàng, và mớ xích nặng trĩu đè lên người, nàng như sực tỉnh.

“Caleb? Sao em lại ở đây?” 

Nàng vùng vẫy cố thoát ra khỏi trói buộc quanh mình. Nhưng càng cử động thì nàng lại càng đau đớn hơn. Hắn giữ tay nàng lại, dịu dàng vuốt ve. 

“Yên nào, bé con. Em sẽ ổn thôi.” 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Caleb? Có phải em… Có phải em đã lên cơn cuồng loạn nữa không?”

Đôi mắt hắn nhìn nàng trong phút chốc, rồi hắn cố gắng lảng tránh bằng cách ủi an nàng thêm nữa.

“Em có muốn ăn gì không? Cánh gà om nhé? Anh sẽ làm ngay cho em đây.”

Nhưng nàng không hài lòng. Tông giọng nàng hơi cao khi gọi tên hắn:

“Caleb! Nói em nghe đi! Đã có chuyện gì? Em đã ở đây bao lâu rồi?”

“Không lâu đâu, bé con,” hắn nói dối. “Em còn không nhận ra rằng anh đã quay về trung tâm thành phố nữa mà.”

“Em có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi…” Nàng lại nói. “Em có thể ra ngoài không?”

Bàn tay hắn chạm nhẹ lên gương mặt nóng ran của nàng. Cả cơ thể nàng như đang bốc cháy vậy. 

“Một chút nữa nhé. Khi em đã khoẻ hơn, anh sẽ đưa em ra ngoài.”

Trông nàng có vẻ phật lòng. Nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt nàng trở nên vô cùng rầu rĩ, đến mức trái tim hắn như bị cứa vào, từng nhát từng nhát theo lời nàng nói:

“Làm ơn đi, Caleb… Em không thích căn phòng này… Lạnh lắm… Và cô độc nữa… Cho em ra ngoài, được không anh?… Cho em ở căn phòng cũ của mình… Anh có thể xích em lại ở đó nếu muốn…”

Nàng biết rất rõ, rằng nàng nắm trọn hắn trong lòng bàn tay. Chỉ cần nàng cất tiếng, hắn sẽ không từ chối nàng điều gì. Nhưng vào lúc an nguy của nàng phụ thuộc vào hắn, hắn phải giữ nàng thật chặt, kể cả khi điều đó khiến nàng giận hắn. 

Caleb quay mặt đi để tránh nhìn vào dáng vẻ đáng thương đó của nàng. 

“Ở đây một vài giờ nữa thôi nhé, bé con.” 

Như ngọn lửa âm ỉ chờ đợi cơn gió thổi bùng lên, nàng giận giữ gào lên thật lớn. Đồng tử nàng giãn ra, và nàng cười khùng khục trong một cơn điên loạn mới.

“EM KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY!” 

Nàng nhanh hơn hắn, mạnh hơn hắn trong trạng thái này. Nàng nhoài người về phía hắn và đẩy mạnh hắn xuống giường. Cơ thể nàng, nhỏ bé hơn hắn dường bao, nhưng giờ đây hoàn toàn thắng thế. Nàng lặp đi lặp lại lời vừa nãy:

“Thả em ra ngoài! Caleb! Em muốn ra ngoài!”

Bàn tay nàng siết chặt thành nắm, làm nhàu nhĩ lớp quân phục của hắn. Như đứa trẻ đòi kẹo ngọt, nàng trút cơn giận của mình lên ngực hắn. Từng cú một. Nàng có thể bóp nghẹt hắn nếu nàng muốn thế. Hắn chẳng chống cự, chỉ lặng lẽ vòng tay qua eo nàng, giữ nàng yên vị trên cơ thể hắn. Đợi đến khi cơn giận của nàng qua đi, nàng sẽ gục trên ngực hắn, và hắn sẽ ôm trọn cả thế giới của mình trong tay. 

Nhưng cơn cuồng nộ của nàng mỗi lúc càng vượt quá giới hạn. Nàng đã giật phăng sợi xích cũ vài hôm trước và chạy ra ngoài. Mất nhiều huyết thanh hơn để khống chế nàng. Ngay cả chiếc giường này sớm muộn gì cũng bị nàng phá tan tành mất thôi. 

Cầu mong rằng trước khi nàng làm được điều đó, hắn đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả.

“Caleb ghét em, đúng không?” Nàng vẫn đánh vào người hắn, nhưng một giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi xuống trên môi hắn. Mặn chát. “Caleb ghét bộ dạng em thế này, đúng không?”

“Anh không ghét em đâu, bé con à.” Hắn nói. Ngón tay hắn tìm thấy gương mặt nàng và lau đi những giọt nước mắt như châu báu đó. “Anh đã hứa rằng sẽ luôn bảo vệ em mà.”

Hắn đã hứa như vậy từ khi cả hai còn rất nhỏ. Chuyện nàng là kẻ săn mồi cũng chẳng thể thay đổi điều đó. 

II.

Lần đầu tiên hắn gặp nàng là khi cả hai tranh nhau một quả táo thối. Ở Quận Nam, nơi chìm trong tội lỗi và loạn lạc, những đứa trẻ lang thang như họ chỉ biết sống bằng thứ người khác bỏ đi. Thấy nàng đói đến mức gần như ngất xỉu, hắn mới thôi không giành nữa mà cắt cho nàng phần còn ngon của quả táo ấy.

Từ đó, nàng cứ lẽo đẽo theo hắn như cái bóng nhỏ. Nàng chẳng nhớ mình là ai, từ đâu đến. Có lẽ gia đình nàng đã bỏ mạng cả rồi. Chẳng ai đi tìm nàng, mà có tìm thì nàng cũng không nhớ. Thứ duy nhất nàng biết đó là đi theo hắn sẽ được an toàn và có đồ ăn ngon.

“Anh là Caleb. Nhóc tên gì?”

“Không biết.”

“Tên của mình mà nhóc cũng không nhớ à? Vậy sau này anh gọi nhóc thế nào đây?”

“Gọi là gì cũng được.” 

Hắn ngẩng đầu lên. Qua lỗ thủng của mái che hoang tàn trên đầu, hắn đã nhìn thấy những ngôi sao nhảy múa cùng nhau. Có lẽ nàng cũng như những vì sao đó, đẹp đẽ và xa tầm với của hắn. Nàng không thuộc về cái thế giới mục ruỗng này.

“Hay gọi nhóc là Asteria đi,” hắn lên tiếng sau một hồi lâu. “Giáo viên cũ của anh nói nó có nghĩa là ngôi sao.”

Nàng không nói gì. Nhưng có lẽ so với cái tên ấy, nàng thích được hắn gọi là bé con hơn, mà cái biệt danh này hắn chỉ nghĩ ra sau khi cả hai được một người đàn ông tốt bụng cho nương nhờ.

Họ ở cùng nhau trong một tháp canh cũ. Khu vực này đã trải qua thời hoàng kim của nó trước khi Quận Nam trở thành một đống đổ nát. Ít ra thì bây giờ, cả hai đã có một mái nhà che mưa che nắng. 

Caleb từng có một gia đình, nhưng chẳng còn gì nhiều để mà hồi tưởng. Thứ khắc sâu trong tâm trí hắn chỉ có những trận đòn roi thừa sống thiếu chết từ những người lớn lợi dụng Evol của hắn mà làm việc phi pháp. Hắn có thể điều khiển trọng lực. Nhờ đó mà hắn đã trốn thoát ra được cuộc tấn công của kẻ săn mồi năm đó. Hắn quay đầu đi, mãi mãi chẳng ngoảnh lại nhìn gia đình của hắn kêu gào. 

Giờ thì hắn đã có một gia đình mới. Tạm bợ, nhưng là một gia đình. 

Hắn dạy cho Asteria cách đọc và viết. Nàng học rất nhanh. Nàng cũng thích leo lên tầng cao nhất của tháp canh để ngắm hoàng hôn. Nhưng khi nàng còn nhỏ, nàng cứ phải đợi hắn dùng Evol nhấc bổng nàng lên trên đó. Hắn thích được nàng dựa dẫm, được nàng lẽo đẽo theo sau. Hắn thích cảm giác sắm vai một đứa anh trai luôn bảo bọc nàng. 

Nhưng hắn đâu thể bảo vệ nàng mãi mãi. 

Hôm đó, trời mưa xối xả như muốn gột rửa mọi sự nhơ nhuốc của Quận Nam này. Asteria, ngôi sao của hắn, đã phát điên và chạy ra ngoài. Bóng dáng nhỏ bé của nàng mất dạng trong tấm màn trắng mà bầu trời phủ xuống.

Nhiều tiếng đồng hồ sau đó, mưa tạnh, hắn mới tìm thấy nàng trong một xó xỉnh của khu ổ chuột bên rìa quận. Nàng nằm trong một vũng máu không phải của mình. Hắn đã gần như phát điên.

“Con bé sẽ ổn thôi,” người đàn ông già nua nói. Ông ấy là chủ của tháp canh này, cũng là người chăm sóc cả hai thời gian qua. “Kẻ mà nó đã tấn công mới đáng phải lo đấy.”

“Tấn công ạ?” Caleb hỏi lại. Khi đó, hắn vẫn chưa biết được nàng là thứ gì.

“Cháu không biết sao? Em gái của cháu là một kẻ săn mồi.”

Trời đã quang nhưng hắn đứng ngây ra đó như thể một tia sét vừa giáng xuống mình vậy. Hắn nhìn nàng đang say giấc trên giường, rất lâu, rất lâu. Và hắn tự thuyết phục bản thân rằng sự thuần khiết của nàng nào phải giả dối, đó chẳng phải là vỏ bọc che giấu đi con ác quỷ bên trong nàng. Tất cả chỉ là trò đùa của số phận mà thôi.

Nàng thức giấc vào bình minh tiếp theo, hoàn toàn ngây thơ và không nhớ bất cứ điều gì về chuyện đã xảy ra từ khi nàng biến mất trong mưa.

“Em chỉ bị ốm thôi. Ngủ thêm một chút nữa, em sẽ bình phục rất nhanh.” 

Hắn nói dối nàng. Hắn tự lừa gạt bản thân. Nàng ngoan ngoãn cuộn mình vào vòng tay hắn.

“Caleb… Anh ở lại đây nhé?” 

Tay nàng đan vào với hắn. 

“Ở lại đây, và đừng bỏ em một mình nhé?”

Hắn đã hứa sẽ luôn bảo vệ nàng. Mãi mãi là như vậy.

III.

Người giữ tháp sống cùng với họ ra đi ít lâu sau đó. Ông để lại cả tháp canh, một ít tiền của và đồ dùng cho hai người không phải máu mủ của mình. Chỉ còn lại Caleb và Asteria, cứ thế nương tựa lẫn nhau. 

Khi nàng lớn hơn một chút, nàng đã ý thức được việc mình là một kẻ săn mồi. Những khi nàng lên cơn cuồng loạn, nàng tự nhốt mình trong phòng và ném chìa khoá cho hắn. Nàng càng xua đuổi hắn thì hắn lại càng muốn đến gần, muốn dùng đôi tay này che chở cho nàng như hắn đã hứa. Hắn sẵn sàng trở thành nạn nhân của nàng. Còn nàng, dù có kích động đến mức nào, dù có đánh đấm hay tổn thương hắn đến nhường nào đi nữa cũng vẫn không hề cắn hắn, dù chỉ một lần.

Evol của hắn khá hữu dụng trong việc giữ nàng ở yên một chỗ. Khi cơn cuồng loạn đã qua đi, nàng lịm dần trong vòng tay hắn. Tỉnh giấc rồi, nàng sẽ chẳng còn nhớ về nó nữa. Nhưng những vết thương trên cơ thể Caleb không nói dối. Dù hắn đã cố che đậy chúng bằng mọi cách có thể, nàng vẫn nhận ra.

“Em là một con quái vật…” 

“Đừng nói vớ vẩn như thế nữa. Em đâu có chọn điều này.”

“So với việc trở thành một kẻ săn mồi, cái chết trông có vẻ hạnh phúc hơn nhiều…”

Gió thổi trên đỉnh tháp canh. Họ ngồi bên nhau, nhìn thành phố Linkon ở nơi chân trời nhuộm trong một màu đỏ au của ngày tàn. Hắn quay sang nhìn nàng, nói:

“Anh mừng vì em đã không chết. Như thế thì chúng ta mới gặp nhau được.”

Nàng nhìn hắn một lúc, rồi nhoẻn miệng cười. Có lẽ điều tốt đẹp nhất mà nàng biết đến kể từ sau khi bị biến đổi là hắn. 

“Caleb, cúi đầu xuống một chút đi.” Nàng nói với hắn. Hắn hơi bất ngờ và tò mò, chẳng biết nàng định bày trò gì nữa đây. Thế rồi hắn làm theo và cúi đầu về phía nàng. 

Asteria đeo cho hắn một sợi dây chuyền bằng kim loại. Mặt dây chuyền là một chiếc thẻ quân nhân hằn vài dấu móng vuốt bên trên. Hắn nhìn nó, rồi lại nhìn nàng.

“Tặng anh,” nàng cười. “Em đã dành dụm tiền tiêu vặt mà anh cho em để mua được nó đấy.”

Hắn mân mê sợi dây, bất giác lại cười toe toét.

“Anh đưa tiền đi làm thêm của mình cho em để mua đồ ăn và những thứ em cần dùng, đâu phải để mua quà cho anh.”

Nàng chìa tay về phía hắn, đáp: “Nếu anh không thích thì trả lại cho em.”

“Còn lâu nhé.” Hắn tóm sợi dây và luồn nó vào trong lớp áo ngoài của mình. “Giờ nó đã thuộc về anh.”

Hoàng hôn cũng tắt. Ánh đèn bao bọc xung quanh họ như những vì sao. Chẳng ai nói ra nhưng cả hai đều ngầm ao ước, rằng sự bình yên này sẽ kéo dài thêm một chút, một chút nữa.

Thế rồi, màn đêm tàn nhẫn đã chia cắt họ trong một cuộc tấn công của những kẻ săn mồi.

IV.

Hắn không thể tìm thấy nàng được nữa. Sự thật rằng hắn đã lạc mất nàng, có thể là mãi mãi, đã khiến Caleb trở nên một kẻ mất trí. Hắn lang thang khắp nơi và gọi tên nàng. Hắn lật từng cái xác đã nguội lạnh chỉ để tìm kiếm chút nhẹ nhõm khi người nằm đó chẳng phải là nàng. Hắn theo dõi tin tức cập nhật từng giờ, không dám bỏ sót bất kỳ thông báo nào về số người thương vong lẫn từng kẻ săn mồi được điểm tên. Nhưng nàng bỗng dưng biến mất.

Thế rồi, hắn đi đến kết luận rằng hắn phải có quyền lực trong tay để bảo vệ nàng. Hắn là một thiếu niên sáng dạ, và hắn thật sự có tài trong việc khiến người ta mở lòng chào đón hắn. Ít lâu sau cuộc tấn công, hắn được một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu ở Quận Bắc nhận về làm con nuôi. Và kể từ đó, hắn bắt đầu leo từng nấc thang chính trị đến cái chức chấp chính sau này. 

Hắn phải làm thế. Hắn phải có quyền lực, có địa vị, có tất cả mọi phương tiện để tìm ra nàng. Và hắn đã làm được. Ngày nọ, nàng xuất hiện trước mặt hắn với tư cách là một điều tra viên của lực lượng LCBI. Nàng nhận ra hắn trong đám đông, nhưng nàng không còn nhớ bất cứ kỷ niệm gì mà cả hai đã từng có nữa, kể cả sợi dây chuyền nàng đã đeo vào cổ hắn đây.

Hắn không hỏi nàng về chuyện đã xảy ra kể từ lúc lạc nhau. Nàng cũng không nói về quãng thời gian ấy. Nhưng hắn đã xâu chuỗi lại sự việc, từ những lời nàng kể cho hắn và từ việc điều tra bí mật của hắn.

Asteria đã bị một tổ chức tên Ever tóm được trong khi chạy loạn. Chúng giam cầm nàng ở một phòng thí nghiệm rất xa Linkon. Hẳn chúng đã biết về thân phận của nàng. Trong những cuộc thử nghiệm tàn khốc, vô nhân đạo của chúng, nàng đã chết. Nàng đã chết không dưới mười lần.

Và chúng đã tìm ra được bí mật của nàng, một kẻ săn mồi có khả năng cải tử hoàn sinh. Mỗi lần nàng trở về từ địa ngục là một lần năng lực của nàng vượt trội hơn. Cho đến một ngày, nàng đã đủ mạnh để phá vỡ mọi xiềng xích và mang Tử Thần đến với những kẻ đã giết nàng nhiều lần. Không một ai sống sót ở căn cứ bí mật đó của Ever. Không một ai, dù là người hay là kẻ săn mồi.

Cơn cuồng loạn của nàng qua đi, và nàng tìm thấy hồ sơ về chính bản thân mình trong vũng máu. Nàng lạ lẫm với tất cả, trừ tấm ảnh chụp đã cũ được kẹp bên trong tập tài liệu. Hẳn nàng đã mang nó theo bên mình lúc bị đưa đến đây. Trong ảnh là nàng, đứng cạnh một chàng trai với nụ cười như nắng ấm. Cảm giác thân thuộc ấy như khách không mời cứ thế xông thẳng vào trái tim nàng. Nàng bật khóc mà chẳng hiểu vì sao. Nước mắt nàng làm nhòe đi dòng chữ trên tấm ảnh: Asteria và Caleb, mãi mãi bên nhau.

Lang thang với đôi chân trần, nàng đi tìm hắn. Nàng không nhớ được gì, chỉ biết rằng mình cần phải đi tìm hắn, cần phải đến bên hắn. Nàng tham gia vào một dòng người tị nạn chạy vào trung tâm thành phố Linkon. Có một cuộc tấn công khác vừa nổ ra, và nàng đã không ngần ngại tẩn cho kẻ săn mồi ngáng chân mình một trận ra trò. Sự việc đó đã khiến nàng lọt vào tầm mắt của LCBI. Họ đến tìm nàng và nàng nhận lời tham gia chương trình huấn luyện của họ.

Thật khó để che giấu bí mật của mình ngay trước mũi của các nhân viên điều tra. Tuy nhiên, nàng đã thành công đánh lạc hướng LCBI nhiều lần trong khi họ vất vả đuổi theo danh tính khác của nàng – Hydra – kẻ săn mồi cấp SSS. Nàng khiến họ nghi ngờ Hydra là một người đàn ông ở Quận Bắc. Bí mật của nàng có lẽ chỉ duy nhất một người biết rõ: Caleb.

Kể từ khi đoàn tụ, hắn đã luôn dõi theo nàng. Khi nàng là Asteria của Phòng điều tra thuộc LCBI, hay khi nàng là kẻ săn mồi Hydra; mọi nơi nàng đến, mọi người nàng giao thiệp đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn từ tháp canh này.

Việc đầu tiên mà hắn làm khi đã có quyền và tiền trong tay chính là âm thầm tu sửa lại ngôi nhà cũ của họ. Đó không chỉ là chỗ trú ẩn, mà còn là nơi hắn nhìn ngắm nàng kể từ lúc nàng quay trở lại. Hắn kết nối hàng tá màn hình với nhau, mỗi cái là một chiếc camera quan sát được gắn ở mọi ngóc ngách mà hắn nghĩ nàng sẽ lui đến. Là khu phố nàng ở, là văn phòng nàng làm việc, còn cả khu rừng nơi nàng lang thang trong trạng thái cuồng loạn… Với nàng, gặp lại hắn là một sự may mắn. Còn với hắn, đó là một nước đi trên bàn cờ đã được hắn tính toán vô cùng kỹ lưỡng.

Hắn cho mình cái quyền dõi theo và bảo vệ nàng từ xa. Mỗi lần Hydra gây chuyện, chính hắn là kẻ đã dọn dẹp phía sau. Asteria cứ nghĩ rằng mình đã cẩn thận xóa mọi dấu vết. Nhưng vì nàng chẳng nhớ gì, mà chỉ phụ thuộc vào định vị trên điện thoại để lần lại những nơi nàng đã đến trong cơn cuồng loạn, nàng đã để sót không ít chứng cứ. Đó là khi hắn nhúng tay vào.

Ván cờ của hắn xem chừng rất hoàn hảo. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi, cả chính phủ ở Linkon sẽ bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Hắn sẽ tạo dựng cho nàng một thành phố an toàn, nơi mà những kẻ săn mồi sẽ có cộng đồng riêng của họ, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của đảng phái chính trị mà hắn cầm đầu. Hydra sẽ được tuyên bố là đã chết và không còn ai đào bới thân phận của nàng nữa. 

Để đạt được mục đích của mình, Caleb đã không ngần ngại xử lý một thành viên của đảng phái đối lập. Cái chết của chính trị gia ấy được cho là có liên quan đến kẻ săn mồi. Trớ trêu thay, người được LCBI cử đến điều tra lại là Asteria. Đi cùng với nàng còn có một đồng nghiệp khác. Quá trình điều tra diễn ra nhiều tháng trời, cùng với đó là nhiều vụ tấn công khác của kẻ săn mồi trên khắp thành phố. Trong lúc bất cẩn, Asteria đã để đồng nghiệp đánh hơi ra được thân phận của nàng. Anh ta chất vấn nàng, và nàng đã phát điên.

“Cô… Cô thật sự là một kẻ săn mồi! Cô đã che mắt cả LCBI, che mắt tất cả chúng tôi!”

Trên tay anh ta là loại thuốc xịt khiến cho mọi kẻ săn mồi đều lộ diện khi hít phải. 

“Không… Tôi không muốn… Tôi không muốn chuyện này xảy ra…” Nàng run rẩy, cố chống cự cơn điên loạn đang dần xâm chiếm lý trí của mình.

“Tôi đã âm thầm thu thập bằng chứng về cô suốt nhiều tháng nay… Hydra! Giờ thì cô sẽ không thoát được nữa!”

Điều tra viên lao về phía nàng. Nhưng nàng đã quá quen thuộc với mọi thiết bị của LCBI, cả cách chiến đấu của các đồng nghiệp nữa. Nàng không dễ chịu trói như vậy. Giằng co một lúc, nàng đã khiến anh ta ngất đi.

“Về nhà đi, bé con. Anh sẽ thay em xử lý chuyện này.”

Caleb từ đâu xuất hiện, như ánh sáng cứu rỗi mà nàng vội vã đưa tay ra đón. Hắn đưa nàng về tháp canh cũ. Khi nàng tỉnh giấc, nàng không còn nhớ chuyện đó nữa, còn đồng nghiệp của nàng đã được báo tử.

“Có phải em… Có phải em đã làm chuyện đó không anh?… Em chỉ nhớ mình đã đến chỗ hẹn vì người đồng nghiệp đó muốn gặp em… Sau đó thì em không còn biết gì nữa… Có phải em đã…” 

Nước mắt nàng lã chã rơi. Nàng vùi mặt trong hai bàn tay, miệng luôn bảo rằng: “Em là một con quái vật!”

“Không phải đâu,” hắn ủi an. Hắn kéo nàng vào lòng và vỗ về tấm lưng run lên với từng cơn xúc động của nàng. “Em không làm chuyện đó đâu bé con. Em không phải là kẻ sát nhân.”

Vì hung thủ là hắn. Bất cứ ai biết được bí mật của nàng chỉ có thể kể lại dưới nấm mồ.

Asteria hoàn toàn suy sụp. Những cơn cuồng loạn lại liên tục kéo đến, phá vỡ chu kỳ trước giờ vẫn thế. Nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời Caleb và ở lại tháp canh, trong khi tất cả mọi người đều cho rằng nàng đang mất tích. 

“Anh sẽ giải quyết chuyện này.”

Chỉ cần nàng dựa dẫm vào hắn mà thôi.

“Bé con, hãy tin vào anh…”

Trở lại căn phòng u ám mà hắn đã thuyết phục nàng ở lại, hắn hôn lên tóc nàng khi nàng gục đầu vào ngực hắn. Cơn cuồng loạn của nàng đã qua đi, giờ chỉ còn một Asteria kiệt sức ngất đi trên người hắn. Những ngón tay của nàng còn đang nắm chặt thẻ quân nhân trên cổ hắn – thứ khiến nàng luôn thấy da diết nhớ về cuộc đời mà mình đã từng quên. Chầm chậm, hắn ngồi dậy, mở các sợi xích đang níu giữ nàng lại và bế nàng lên. Hắn đưa nàng vào phòng bên cạnh, nơi chiếc giường ấm êm của nàng đang đợi. 

Nàng tin tưởng hắn, vô điều kiện, dù nàng chẳng nhớ được quá khứ của họ. Nàng luôn biết rằng hắn sẽ làm tất cả vì nàng, và nàng an toàn ở nơi này. 

Hắn chăm sóc từng vết thương mà nàng vô tình gây ra trong lúc giằng co với những sợi xích. Nàng khẽ trở mình. Đôi tay nàng tìm thấy hắn, rồi kéo hắn lại gần hơn.

“Ở lại đi… Caleb… Đừng bỏ em lại một mình nhé…”

Hắn hôn lên bàn tay rươm rướm máu của nàng. 

“Anh luôn luôn ở bên em.”

V.

Trong cơn mơ, nàng đã chứng kiến một Linkon không hề có kẻ săn mồi. Ở nơi đó, nàng và Caleb dành cả cuộc đời bên nhau, chưa bao giờ chia ly. Ở nơi đó, nàng chỉ là một cô gái bình thường bên cạnh người mình luôn dấu yêu.

Khi mở mắt ra, hiện thực lùa vào theo cơn gió từ cửa sổ hé mở, mang theo thứ mùi tanh tưởi đã quen thuộc ở nơi này, cùng tiếng còi báo động rền vang.

Nàng bước xuống giường, đưa mắt quan sát con phố vốn dĩ luôn vắng người bên dưới tháp canh. Có một nhóm người dân đang chạy loạn ngang qua. Còi báo động lóe đỏ cả một khu phố. Một cuộc tấn công khác đang xảy ra ở rất gần tháp canh.

Asteria có thể ngửi thấy mùi máu, và mùi của cơn cuồng loạn không đến từ bên trong nàng. Tiếng đập phá, tiếng thét gào đã rất gần nơi này. Ngay tức khắc, nàng biết mình phải hành động. Các phương tiện liên lạc của nàng đã bị Caleb lấy đi, nhưng vũ khí và một số vật dụng từ LCBI vẫn còn trong tháp. Khi đã trang bị đầy đủ, nàng bước ra khỏi tháp canh.

Chuyện nàng đang làm có thể gây nguy hiểm cho chính bản thân nàng, khiến tung tích nàng bị bại lộ và rất có thể sẽ liên lụy đến Caleb nữa. Nhưng nàng không thể bỏ mặc hàng xóm của mình đối mặt với những kẻ săn mồi hung hăng vừa đến quấy phá được. Nàng nhẩm tính thời gian mà quân đội và LCBI cử người đến đây, có lẽ đã hơi muộn. Nàng quyết định hành động một mình.

Trên đường, nàng giải cứu được một bé gái bị một kẻ săn mồi tóm được. Con bé ôm lấy cổ nàng, liên tục đòi về cùng gia đình mình.

“Chị đưa em về với anh trai em, được không chị?… Chị giúp em với… Em không thấy anh trai ở đâu nữa…”

Và thế là nàng lại dắt tay con bé tìm đường quay về ngôi nhà của nó. May mắn thay, anh trai nó đã thấy họ. Thằng bé lao đến ôm em mình, cảm ơn nàng rối rít rồi cả hai nắm tay nhau chạy đi trốn.

Nếu lúc trước, nàng và Caleb cũng có thể tìm thấy nhau nhanh chóng như vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.

Nàng có thể không trở thành Hydra. Mỗi khi nàng phát rồ, hắn sẽ canh chừng cho nàng. Họ sẽ chỉ sống một cuộc đời bình dị, chỉ có hai người ở tháp canh. Hắn cũng sẽ không phải vì nàng mà vấy bẩn đôi tay mình bằng máu.

Nếu không có Hydra thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn biết mấy.

Nếu nàng không bị tách ra khỏi hắn, nếu nàng không phải trải qua vô vàn thí nghiệm, nếu nàng không phải chết đi để rồi sống lại quá nhiều lần…

Những suy nghĩ ấy bủa vây lấy Asteria, khiến bước chân nàng trĩu nặng. Đầu nàng đau như búa bổ. Từng thước phim ký ức nhuộm một màu đỏ chết chóc quay trở về tâm trí nàng. Chúng không rõ ràng, nhưng cảm xúc chân thực đến mức cả người nàng run lên, chờ đón một cơn cuồng loạn sắp đến.

“Không… Không phải lúc này…” Nàng thì thầm. Có tiếng bước chân đến rất gần nàng. Asteria nắm chặt khẩu súng trong tay đầy cảnh giác.

“Lạc đường rồi à, em gái xinh đẹp?” 

Gã đàn ông vừa xuất hiện trong bóng tối nói. Hắn là một kẻ săn mồi. 

“Điều tra viên à? Nhưng sao không mặc đồng phục của LCBI nhỉ? Cô em từ đâu đến vậy?” 

Asteria không trả lời gã. Nàng chĩa súng vào gã, nhưng mọi thứ trước mắt bỗng chao đảo.

“Không phải điều tra viên à… Chờ đã… Cô em là…” 

Nàng nghe hắn nói. Từng chữ một. Kẻ săn mồi.

“Tôi không… Không phải…” 

Nàng muốn chối bỏ nó. Nàng chỉ là một con người bình thường. Nàng là điều tra viên. Nàng là bé con của Caleb.

“Ra là đồng loại à? Bọn anh đang dạo quanh Quận Nam chơi bời một chút. Có muốn nhập bọn không?”

Kẻ săn mồi tiến về phía nàng. Một lát sau, rất nhanh thôi, nàng bước ra khỏi ngõ vắng với cái xác bị bỏ lại đằng sau, nụ cười trên môi gã còn chưa kịp tắt.

Nàng là một con quái vật. Mọi nỗ lực chối bỏ điều đó của nàng sẽ chỉ gây ra chuyện còn tồi tệ hơn.

Asteria rời khỏi Quận Nam ngay khi lực lượng LCBI vừa đến. Nàng để lại sau lưng thành phố Linkon, nơi mà Caleb đã từng hứa hẹn sẽ dựng cho nàng một mái nhà. Hướng về phía bóng tối, nàng chọn đi vào rừng. 

Trong hình dạng của một kẻ săn mồi, nàng chạy rất nhanh, nàng bỏ xa tất cả. Càng chạy, nàng như càng thấy mình tỉnh táo. Có lẽ đây mới thật sự là nàng, một con quái vật, một kẻ tội lỗi. 

Caleb sẽ quay về tháp canh và nhận ra không còn nàng ở đó nữa. Hắn sẽ đau khổ. Hắn sẽ vỡ vụn. Rồi hắn sẽ lại nhặt nhạnh từng mảnh trái tim mình và bước tiếp, hệt như cách hắn đã vượt qua sau khi lạc mất nàng. Nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn thêm một lần nữa, lần này là mãi mãi. 

Nhưng nàng đâu biết rằng, hắn chưa bao giờ thôi tan vỡ.

Kể cả khi hắn tìm thấy nàng, kể cả khi nàng ở trong vòng tay hắn, chưa bao giờ hắn được hoàn toàn chữa lành. Vì nàng đã quên mất hắn. Ngày qua ngày, hắn ôm hy vọng rằng những kỷ niệm mới hắn có với nàng sẽ nhiều hơn quá khứ, sẽ lấp đầy được chỗ trống trong lòng hắn. Nhưng mỗi khi nàng nhìn hắn và không thấy được đứa con trai đã lớn lên bên nàng như hình với bóng, hắn lại tiếp tục vụn vỡ. Điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng là giữ nàng khỏi tất cả những kẻ muốn làm hại nàng; là LCBI, Ever, hay bất cứ người nào khác.

Thế rồi nàng cứ tuột khỏi tầm tay hắn, như ngôi sao trên trời cao mà hắn không bao giờ chạm vào được.

Hắn dõi theo chấm đỏ trên màn hình điện thoại. Hắn bỏ cuộc họp khẩn cấp. Nghe đâu ai đó đã bới móc ra được kha khá bằng chứng chống lại hắn. Nhưng hắn chẳng bận tâm chuyện tự bào chữa cho mình trong lúc này. Asteria luôn là ưu tiên hàng đầu của hắn.

Hắn phóng xe lần theo dấu vết nàng hiện hữu trên màn hình. Tín hiệu màu đỏ nhấp nháy ở khu vực rừng sâu rồi tắt lịm. Bộ định vị hắn cài trên người nàng đã bị gỡ bỏ. 

Hắn sẽ mất tất cả. Mất nàng. Vượt lên trên mọi cảm xúc và sự sợ hãi, hắn tiếp tục đi tìm, và hắn đã đến được bên nàng trước bất cứ ai khác.

“Bé con… Về nhà thôi.”

Nàng đang ngồi trên bờ vực, nơi con thác lớn gần đó đổ xuống cái hố sâu bên dưới làn nước óng ánh sắc bạc của trăng. Nàng xoay người nhìn hắn, mỉm cười.

“Anh luôn tìm thấy em, kể cả khi em đã quẳng thiết bị định vị của anh đi.”

“Tất nhiên rồi.” Hắn tiến từng bước về phía nàng, chìa một bàn tay ra. “Anh luôn tìm được em, dù em chạy đi đâu chăng nữa. Về thôi,” hắn lặp lại. “Về nơi trú ẩn của chúng ta…”

“Nơi trú ẩn? Chẳng có nơi đâu là an toàn cả. Chỉ cần em còn là một kẻ săn mồi thì sẽ không có chỗ nào cho em nương thân…”

“Em còn có anh mà, bé con. Em luôn có anh!” 

Mọi cảm xúc dồn nén bao năm qua chực trào. Hắn muốn ôm nàng, muốn vỗ về nàng đến khi mọi chuyện ổn thỏa trở lại. Nếu nàng không hài lòng với tháp canh cũ nữa, hắn sẽ xây cho nàng một nơi trú ẩn mới. Lần này, hắn sẽ đảm bảo không còn ai tìm ra nàng nữa.

Nàng từ từ đứng dậy, đối diện với hắn. Nàng cười:

“Lẽ ra anh nên để em chết đi, Caleb. Lẽ ra chúng ta không nên gặp lại nhau.”

Tội lỗi của nàng sẽ không biến mất, vì nàng không thể thật sự chết đi. Có lẽ vòng lặp của sống chết này là lời nguyền kinh khủng nhất dành cho kẻ như nàng. Và nàng không hề muốn lôi kéo hắn vào cùng.

Giá mà hắn đã xem như nàng không còn tồn tại trên đời này nữa thì tốt biết mấy.

Có tiếng trực thăng bay về phía họ mỗi lúc một gần. Là đội của LCBI. Không lâu nữa, bọn họ sẽ bao vây toàn bộ khu vực. 

Ngay cả lúc đứng bên bờ vực thế này, hắn vẫn điềm tĩnh đưa tay về phía nàng. Trong đầu hắn đã tính toán cách để lật ngược thế cờ, chuỗi lời nói dối để che đậy sự thật. Với quyền lực của hắn hiện tại, hắn hoàn toàn có thể để Asteria bốc hơi khỏi Linkon để đến với cuộc sống mới hoàn toàn vô ưu vô lo. Nhưng nàng không hề nhìn theo hướng mà hắn mong đợi.

“Em đã định không từ mà biệt,” nàng lên tiếng. “Em đã định lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng gặp lại anh một lần cuối trước khi biến mất cũng thật tốt. Em… Em đã rất muốn được gặp anh…”

Tiếng chân đạp trên lá khô đã rất gần với họ. Có khoảng hơn chục người đang chạy về hướng này. Caleb lại đưa tay về phía Asteria, dịu dàng nói:

“Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ giúp em. Thậm chí nếu em muốn đi một mình, anh cũng sẽ không theo em nữa. Em vẫn luôn tin anh mà. Lần này cũng hãy như vậy. Để anh giải quyết chuyện này đi.”

Chính vì tin hắn sẽ làm mọi thứ vì nàng mà nàng mới muốn rời xa hắn mãi mãi. Asteria nở một nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn anh vì đã luôn chăm sóc em…”

Tiếng chân dồn dập hơn về phía họ. Tiếng loa và còi báo động trộn lẫn vào nhau. Không kịp nữa rồi. Hắn vươn tay về phía nàng. Nhưng hắn không nắm được tay nàng nữa. 

“Vĩnh biệt, Caleb của em.”

Nàng quay bước, thả mình xuống theo con thác lớn.

Đừng đi… Đừng để anh lại một mình…

Hắn nhìn theo nàng. Và hắn nhảy.

“Caleb! Dùng Evol của anh đưa em lên cao đi!”

“Có ngay! Hôm nay em muốn bay xa đến đâu nào?”

“Lên đỉnh tháp canh được không?”

“Được chứ! Nhưng bé con cẩn thận kẻo ngã đó!” 

“Không ngã đâu! Em hoàn toàn tin tưởng Caleb mà. Nếu em ngã, anh sẽ đỡ em ngay thôi.”

Nàng rơi. Trước mặt hắn. Như thuở thơ bé, hắn dùng Evol để giữ nàng lơ lửng trên không trung, trước khi cả cơ thể đang rơi của hắn ôm chầm lấy nàng. Nàng kinh ngạc, nhưng bám chặt vào hắn như nàng từng làm năm xưa.

Nếu Asteria không còn ở đây nữa thì cái thế giới mà hắn cố xây dựng cho nàng còn nghĩa lý gì?

Không thể quay đầu được nữa. Hắn cũng sẽ bỏ lại tất cả ở đằng sau, để cả hai rơi vào dòng nước lạnh cóng chảy xiết đang dang tay chào đón.

*

* *

Sáng hôm sau, cả thành phố Linkon được đánh thức bởi loạt tin tức chấn động trên báo đài:

…Lệnh truy bắt khẩn cấp hai đối tượng đã được ban hành vào đêm qua. 

…Kẻ săn mồi cấp SSS Hydra đã lộ diện là cựu điều tra viên LCBI mang tên Asteria. Đây cũng là người vừa được báo cáo mất tích trong quá trình điều tra tuần trước…

…Chính trị gia Caleb, người chấp chính Quận Bắc có liên quan đến các vụ án xảy ra gần đây. Theo nguồn tin mới nhất chúng tôi nhận được, hắn là đồng phạm với Hydra.

Cả hai đã được nhìn thấy lần cuối cùng ở thác Sao Rơi vào nửa đêm hôm qua. Đến hiện tại, cuộc điều tra vẫn chưa có tiến triển thêm.

Vì sự an toàn của chính bạn và thành phố Linkon, hãy báo tin vào đường dây nóng LCBI ngay khi có bất cứ thông tin nào về hai đối tượng trên…

-Hết-

21.02.2025

2 bình luận cho “Nơi thế giới úa tàn”

  1. Ảnh đại diện Pearlia Foster
    Pearlia Foster

    Vừa buồn vừa rén.
    Em thấy cái shot này nên cho vào series Limerence á chị…

    1. Ảnh đại diện Kỳ Kỳ

      Chào em :3

      Limerence nó là một cái series có chủ đề hoàn toàn khác nên chị không gộp chung vào ấy. Chị vẫn đang tìm cảm hứng viết tiếp phần 2 Limerence cho các ML sau này.

      Cảm ơn em đã ghé đọc 💛

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mình là Kỳ Kỳ,

Ghé thăm những thế giới kỳ ảo mình dệt qua từng con chữ nhé.

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ