Em luôn cho rằng mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt, là một “nhân vật phụ” trong cuộc đời này. Sau một lần bị thương nặng, em đã có cơ hội trải lòng với Zayne và biết được cách anh luôn nhìn nhận về em thế nào.
Zayne x Reader (MC)
✿ Tags: lãng mạn, hurt/comfort, ngọt – đắng, light angst, đời thường.
✿ Độ dài: 2109w
✿ Dệt theo request của Pomm.

Em thức dậy trong phòng bệnh quen thuộc tại Bệnh viện Akso. Tiếng bíp bíp từ màn hình chiếc máy theo dõi nhịp tim là âm thanh duy nhất trong căn phòng vắng lặng. Thế rồi, sự yên tĩnh đó chấm dứt khi cánh cửa mở ra, và gương mặt dấu yêu của người em thương xuất hiện.
Thấy em đã thức, anh tiến đến bên cạnh để kiểm tra các chỉ số của em được hiện rõ trên loạt máy móc theo dõi gần đó. Một tay em chi chít nào là dây rợ, cánh tay còn lại được quấn trong lớp băng gạc trắng tinh. Cơn đau từ đó như kéo ký ức ngày hôm qua trở về với em.
Em đã liều lĩnh một mình đương đầu với Quái Lang Thang trước khi nhận được lệnh, trước khi đội hỗ trợ em đến nơi. Em cho rằng mình đã làm đúng trong trường hợp đó, kể cả khi cánh tay em rách toạc, em vẫn tiếp tục nhiệm vụ với một chút sơ cứu tại chỗ thật vụng về. Mà việc em tỉnh dậy ở Bệnh viện Akso đã đủ cho thấy kết quả của sự liều lĩnh đó.
Em sẽ chẳng biết được biểu cảm của Zayne ra sao khi nhìn thấy em được đưa đến đây trong tình trạng như vậy. Người trước mặt em là một vị bác sĩ điềm tĩnh của mọi ngày, như thể anh chưa hề thức trắng đêm tại đây chỉ vì lo lắng cho em. Sau khi tạm yên tâm với các chỉ số hiện tại của em, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi anh lên tiếng:
“Em đói chưa? Hôm nay ở bệnh viện có món cháo bào ngư ngon lắm.”
Em cảm thấy có chút bất ngờ vì Zayne cư xử như thế. “Bác sĩ Zayne…” Môi em mấp máy gọi tên anh, nhưng lại bỏ dở câu nói.
“Anh đây. Sao thế?”
Vẫn là dáng vẻ ân cần và những cử chỉ hết sức dịu dàng đó, nhưng chúng làm tim em nhói đau hơn cả vết thương ở tay. Anh chưa bao giờ gượng ép em điều gì, những chuyện em thấy khó nói thì anh lại càng kiên nhẫn đợi em tự mở lời.
Chẳng hạn như chuyện liều lĩnh đến mức bị thương thế này của em, anh chẳng hề quở trách mà nhẫn nại đợi em tìm lời giải thích. Nhưng sao em có thể nói với anh rằng em làm như thế chỉ vì muốn chứng tỏ mình đủ bản lĩnh? Kết quả là vừa mang thương tích, vừa làm ảnh hưởng đến người khác.
Có lẽ em vốn dĩ không được cuộc đời này ưu ái. Em chẳng có gì đặc biệt, ngoại hình bình thường, lại không có tài năng gì nổi trội. Ở Hiệp Hội Thợ Săn, thành tích của em cũng chỉ dừng ở mức xoàng xĩnh. Nhưng em luôn muốn làm nhiều hơn, muốn giỏi hơn nữa, để được xứng đáng với vị trí cạnh bên Bác sĩ Zayne mà em hằng ngưỡng mộ.
Từ khi còn bé, Zayne đã là một thần đồng hiếm có. Thành công đến với anh từ rất sớm. Anh có một cuộc đời mà biết bao người mơ ước. Ở anh có một loại hào quang đặc biệt khiến người ta luôn muốn được ở gần. Em chẳng phải là ngoại lệ. Nhưng bên cạnh anh vẫn còn biết bao nhiêu người tài giỏi khác. Họ có cùng một dạng hào quang như anh, điều mà em chẳng bao giờ có được.
Em đã luôn xem mình là một nhân vật phụ, kẻ chỉ đứng bên rìa quan sát tất cả mọi người chìm đắm trong cuộc đời của họ. Em cứ sống như thế mà chẳng cố trở nên nổi bật. Được Zayne chú ý đến, được anh yêu thương, điều đó như một giấc mơ vô cùng hoàn mỹ của em. Chính vì muốn đây không chỉ là một cơn mơ mà em mới tự nhủ bản thân phải giỏi giang hơn nữa thì mới xứng đáng với anh.
Đã hơn một năm rồi mà em vẫn chưa làm được gì. Ngay cả nhiệm vụ lần này cũng là một thất bại lớn. Em chẳng hề muốn anh bắt gặp tình trạng tồi tệ của mình như thế chút nào.
Dường như biết em chưa sẵn sàng, Zayne chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay em. “Nghỉ ngơi đi,” anh nói. “Chuyện khác cứ đợi em bình phục đã. Chúng ta sẽ giải quyết cùng nhau.”
Em nhắm mắt. Cùng nhau là điều mà em chẳng dám nghĩ mình có thể làm.
*
* *
Sau khi tình hình của em ổn định hơn, Zayne cho phép em xuất viện. Anh đưa em về tận nơi, chỉ khi thấy em thoải mái ngồi trên sofa và liệt kê ra những món mình đang thèm ăn, anh mới thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút.
“Tay em vẫn chưa khỏi hẳn đâu đấy.” Zayne xoa nhẹ đầu em. “Em còn phải kiêng cữ nhiều lắm.”
Vừa dứt lời thì chuông điện thoại anh reo. Zayne nhanh chóng nhìn qua cái tên trên màn hình rồi nói: “Đợi anh chút nhé.”
Zayne bắt máy. Vừa nghe điện thoại, anh vừa vào bếp rót cho em một ly nước lọc. Nhìn theo bóng anh, em lại thầm nghĩ hẳn đó là cuộc gọi từ một nhân vật xuất sắc khác trong đời anh. Việc phải chia sẻ Zayne với người khác khiến em có chút không thoải mái, đặc biệt là khi họ tài giỏi hơn em nhiều lần. Đúng là em ganh tị, nhưng khi nghĩ đến bản thân quá đỗi tầm thường của mình, em lại thấy tự ti nhiều hơn.
Em không muốn chỉ là cái bóng mờ nhạt theo đuôi Bác sĩ Zayne.
Em thu mình lại trên ghế, vờ như không để tâm. Đã bao nhiêu lần rồi em như thế này? Đã bao nhiêu lần em tự nhủ phải đè nén cảm xúc tiêu cực này lại? Nhưng càng lúc em càng chẳng giữ nổi nó nữa. Có thể em sẽ nổ tung bất cứ lúc nào và hành xử liều lĩnh như nhiệm vụ vừa rồi mất thôi.
Khi em còn đang loay hoay với dòng suy nghĩ của mình thì Zayne đã nghe điện xong. Anh đặt ly nước vào tay em, còn em thì cố nở nụ cười gượng gạo.
“Bác sĩ Zayne có việc rồi ạ?”
“Ừm.” Anh đáp. “Ở bệnh viện tổ chức tiệc mừng một dự án thành công. Greyson gọi để hỏi anh đang ở đâu ấy mà.”
“Ra vậy…” Em cố giữ cho giọng nói bình thường nhất có thể, nhưng dường như Zayne đã nhận thấy rõ rằng em không vui. Em đang bị thương thế này thì không thể đi cùng anh dự tiệc được rồi.
“Anh cứ đi đi,” em nói thêm mà không nhìn anh. “Em sẽ gọi đồ ăn đến.”
Trái với điều em nghĩ, Zayne lại đáp: “Anh bảo với Greyson rằng anh đang có một bệnh nhân quan trọng cần chăm sóc rồi.”
Em tròn mắt nhìn anh. Bệnh nhân ấy không phải chính là em đó sao?
Zayne hạ người xuống vừa tầm trước mắt em. “Tất nhiên anh đâu thể để cô bệnh nhân này một mình. Ai mà biết cô ấy sẽ làm điều gì đó liều lĩnh trong khi đang đói bụng chứ?”
Không nhịn được, em phì cười. Zayne xoa xoa hai bàn tay em trong tay mình, lại còn hôn nhẹ lên đầu ngón tay.
“Vả lại,” anh nói thêm. “Cô ấy vẫn chưa nói với anh chuyện khiến cô ấy phiền lòng gần đây. Anh không thể điều trị tận gốc nếu cô ấy cứ giấu anh như vậy.”
Làm sao mà Zayne không để ý đến từng thay đổi nhỏ nhặt nhất của người anh yêu kia chứ? Những ngày qua thật sự quá vất vả với em. Cô gái ngày thường luôn nói cười bên anh gần đây dường như có nhiều tâm sự lắm. Dù chẳng có kinh nghiệm hẹn hò hay nắm bắt tâm lý người yêu, nhưng Zayne dường như đã đoán ra được em nghĩ ngợi chuyện gì. Hay như cách cư xử lạ lùng của em cũng chẳng qua nổi mắt anh. Điều anh chờ đợi là em tự mở lòng nói với anh điều đó.
Sau cùng, em chịu thua và nói với Zayne những suy nghĩ tiêu cực trong lòng.
“Em xin lỗi…”
Nói được ra hết những điều mà em đã đè nén suốt hơn một năm nay chẳng phải dễ dàng, nhưng lại làm em nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể em vừa xử lý được một con Quái Lang Thang chuẩn bị phát nổ vậy. Zayne vẫn bên em, lắng nghe tất cả. Khi em đã bình tĩnh hơn rồi, anh mới đứng dậy tiến về phía tủ sách.
Em ngạc nhiên lắm. Một lát sau, Zayne quay trở lại bên em, tay cầm chiếc kalimba em đã mua tặng anh từ năm ngoái.
“Bác sĩ Zayne, sao anh lại lấy đàn ra vậy?”
Nghe em trải lòng, lẽ nào anh lại có hứng thú đàn một bản? Anh ngồi xuống cạnh em trên sofa, ngón tay chạm vào từng phím đàn, khiến âm thanh thánh thót của nó vang lên.
“Anh chỉ đang nghĩ anh có thể chứng minh cho em rằng mình không hoàn hảo như em nói bằng cách nào.” Zayne đáp. Anh giơ nhẹ chiếc đàn lên.
Dường như đã hiểu ý anh, em bật cười. Chơi đàn kalimba có lẽ là thứ duy nhất mà Zayne không giỏi. Em còn nhớ dáng vẻ tập tễnh gảy từng phím hệt như một đứa trẻ của anh khi mới nhận đàn. Nhưng so với thành tựu của anh thì chuyện anh chơi sai vài nốt nhạc đâu có đáng kể là mấy.
Biết rằng chỉ thế thôi là chưa đủ thuyết phục với em, Zayne bắt đầu gảy những nốt đầu tiên của bản nhạc mà em thích. Giọng anh chầm chậm vang lên cùng với tiếng đàn:
“Còn nhớ khi em tặng anh chiếc đàn này, anh không thể đánh được bản nhạc nào cả. Nhưng nhờ có em luyện tập cùng anh mà bây giờ anh đã có thể gảy được bài mà em thích.”
Em không đáp gì, chỉ lắng nghe Zayne chơi hết bản nhạc. Rồi em bình phẩm:
“Anh chơi sai tận chín nốt đấy.”
Khoé môi Zayne cong nhẹ, ngay cả người chẳng biết anh mặt lạnh đã thành nếp cũng đều thấy rõ anh đang cười.
“Nếu không có em, anh đã chẳng biết chơi điệu nhạc này. Em nói rằng mình chỉ như một nhân vật mờ nhạt mà thôi, nhưng em lại không thấy bản thân mình đã ghi dấu trong cuộc đời người khác thế nào. Những điều em làm, dù là nhỏ nhặt nhất đều có ảnh hưởng đến thế giới xung quanh. Chơi đàn chỉ là một trong vô số những điều em đã thay đổi trong đời anh.”
Nhất thời chẳng biết nói gì hơn, em chỉ biết nhìn Zayne trong cơn nghẹn ngào. Anh đặt cây đàn xuống để nắm lấy tay em.
“Em chẳng cố làm cho mình thật nổi bật, nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt anh luôn dõi về phía em. Có lẽ anh không biết nói sao để em hiểu, nhưng anh ước rằng em có thể thấy được mình tuyệt vời thế nào trong mắt anh.”
Em thấy Zayne trước mặt mình đang nhoè dần đi. Sống mũi em lại cay cay. Em cố không khóc nhưng cuối cùng lại vỡ oà ra như một đứa trẻ trong vòng tay anh. Zayne đặt lên tóc em những nụ hôn như đang vỗ về, khiến em thấy được bảo bọc và được yêu thương. Dù em chẳng phải nhân vật tầm cỡ, dù em chẳng có gì nổi trội, nhưng giờ em đã có thêm tự tin để tiếp tục sống cuộc sống của mình. Vì em đã biết sự tồn tại mà em cho rằng mờ nhạt của mình lại có ý nghĩa thế nào với anh. Vì em biết rằng có một người sẽ luôn công nhận cố gắng của em. Có một người sẽ luôn bao dung và kiên nhẫn với em, luôn sẵn sàng đưa tay đón em sánh vai cùng mình.
Vị trí bên cạnh Zayne vốn đã thuộc về em từ rất lâu rồi.
-Hết-

09.09.2025
Cốt truyện được dệt theo ý tưởng sơ bộ của Pomm.
Để lại một bình luận