Ở vương quốc Philos, phù thủy chính là tai ương cần phải bị diệt trừ.
Nhiều năm trôi qua kể từ khi sắc lệnh săn lùng phù thủy được ban bố, phép thuật đã chọn ẩn mình trong những cánh rừng u ám.
Sâu thẳm ở trung tâm của khu rừng nọ, có đồng hoa salem rợp sắc xanh kể lại câu chuyện của một Hiệp Sĩ trẻ và Phù Thủy mà chàng đã nhận mệnh lệnh truy bắt…
Xavier x MC
❀˖° Tags: AU, oneshot, cổ tích, angst, hurt/comfort, ngược, ngọt, lãng mạn, HE.
❀˖° Độ dài: 4744w
Truyện được viết theo ngôi thứ nhất, góc nhìn của Xavier.
Fic được request bởi bạn ChloeVN.

Máu.
Cái thứ chất lỏng tanh tưởi ấy đang nhuộm lên những cánh hoa xanh một màu đỏ sẫm, chết chóc. Bàn tay của tôi cũng đẫm thứ màu đó khi tôi ấn mạnh nó vào vết thương rách toạc ra ở bụng mình. Loạng choạng, với mỗi bước chân là một khóm hoa xanh bị máu của tôi vấy bẩn. Đồng hoa trước mắt tôi ánh lên một sắc xanh kỳ ảo, như thể tôi đang lạc vào trong một giấc chiêm bao. Tôi đã đi qua nhiều vùng đất, khám phá vô vàn bí mật của chúng, nhưng chưa lần nào tôi đặt chân đến nơi này. Khu rừng tối bao quanh một đồng hoa salem, ở giữa nơi ấy còn có một căn nhà tranh, nơi dây thường xuân quấn quanh các bức tường, khói nhả qua ống khói cao cao, và ánh đèn ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ để mở. Ai đó đang ngâm nga một bài hát ru khiến đôi mắt tôi trĩu nặng. Mọi thứ trước mắt chao đảo rồi mờ hẳn đi. Đám hoa salem đón tôi vào trong vòng tay chúng, ôm lấy cơ thể rệu rã của tôi và bảo rằng:
“Ngủ đi, ngủ đi,
Hỡi chàng Hiệp Sĩ phương xa.
Những giấc mộng đẹp
Sẽ chữa lành mọi vết thương,
Và lau đi nước mắt của chàng.
Ngủ đi, ngủ đi…”
*
* *
Cánh rừng ở tận cùng phía Đông vương quốc luôn là một bí ẩn. Rất ít người bén mảng đến đó mà còn sống quay về kể chuyện. Phần lớn người ta e ngại thú dữ bên trong khu rừng, phần còn lại thì lan truyền những tin đồn về các phù thuỷ trú ngụ ở đó.
Phù thuỷ vốn là đề tài cấm kị ở Philos. Hoàng gia đã hạ lệnh truy bắt và xử tử bất cứ ai thực hành bùa phép từ nhiều năm trước. Đến nay, chẳng ai dám đả động gì đến phép thuật ở nơi công cộng nữa nếu không muốn bị gô cổ vào tù. Nhưng các phù thuỷ vẫn còn tồn tại, đâu đó trong những cánh rừng tối, ẩn thân giữa loài người. Và dù có e sợ hay căm ghét phù thuỷ đến đâu, hoàng gia vẫn thèm khát sở hữu quyền năng của họ.
Đó là lý do mà tôi, một hiệp sĩ của Philos, đảm nhận nhiệm vụ đi tìm phương thuốc cải tử hoàn sinh cho Đức Vua đang gần đất xa trời kia.
Tôi chưa bao giờ căm ghét phù thuỷ. Với tôi, chẳng có ai sinh ra đã là tốt hoặc xấu. Nhưng lời thề trung thành với hoàng gia của gia tộc đã ép buộc tôi phải lên đường đi về phía Đông, chiến đấu với bọn quái vật và tìm kiếm một phù thuỷ có năng lực cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết. Tôi cứ đi, đi mãi, đến khi đôi chân không còn bước được nữa.
Và rồi, tôi thức dậy trong một căn phòng nhỏ đầy ắp mùi thảo mộc. Trên người tôi là những cánh hoa salem màu xanh nhạt. Chúng rơi xuống giường khi tôi bật dậy.
Giọng hát thánh thót tôi đã nghe suốt từ lúc lấy lại được ý thức bỗng im bặt. Vài giây sau, một cô gái xuất hiện ở cửa phòng.
“Anh thấy trong người thế nào rồi?”
Tôi hơi bất ngờ. Tôi không biết nàng là ai; nếu tôi đã từng gặp một thiếu nữ xinh đẹp đến nhường này, ắt hẳn tôi sẽ không quên được. Nàng đẹp đẽ như những bông hoa màu xanh bên ngoài ngôi nhà vậy, bình dị tỏa sáng mà chẳng hề kiêu kỳ. Vẻ dịu dàng của nàng khiến tôi biết mình được an toàn, và tôi có thể thả lỏng dù không rõ mình đang ở đâu hay phải đối mặt với điều gì khi không còn thanh gươm trong tay.
“Nè, anh Hiệp Sĩ ơi!” Nàng đột nhiên đến gần, cúi người xuống thật gần với tôi. Tôi ngửi được mùi hoa salem từ nàng lan tỏa. “Anh có nghe tôi nói không vậy?!”
Những ngón tay bé nhỏ của nàng quơ quơ trước mắt tôi. Khi tôi còn đang bần thần thì nàng lại thì thầm với chính bản thân mình:
“Ôi, có phải mình đã điều chế sai phương thuốc chữa trị không nhỉ?… Mình… Mình làm hỏng anh ta rồi sao?…”
Nàng cuống quýt lên chạy ra khỏi phòng. Rất nhanh sau đó, nàng quay trở lại với một chén thuốc bốc khói nghi ngút trong tay. Nàng đưa nó cho tôi.
“Uống thêm cái này đi.”
Tôi đón lấy nó. Thứ thuốc kỳ lạ có màu xanh sẫm và mùi của nó khiến tôi buồn nôn. Tôi ngước lên nhìn nàng.
“Tôi không uống được không?”
Nàng có chút hốt hoảng khi nghe thấy lời tôi. Nàng đáp: “Hoá ra anh nói chuyện được à?! Làm tôi cứ tưởng… Đưa thuốc cho tôi đi.”
Tôi mừng vì nàng đã đem chén thuốc đó ra xa khỏi tôi. Thế rồi, nàng lại tiến sát về phía tôi, còn gần hơn lúc nãy, khiến tôi hơi ngả người ra sau với một tay chống lên giường.
“Vậy anh thấy khỏe hơn chưa? Có còn đau chỗ nào không?” Nàng hỏi. Ánh mắt nàng nhìn tôi từ đầu đến bụng. “Để tôi kiểm tra vết thương nhé!”
Không đợi tôi đồng ý, ngón tay của nàng đã len lỏi vào trong lớp áo của tôi. Tôi giật mình vội chụp lấy cổ tay nàng.
“Em… Em định làm gì vậy?”
“Kiểm tra vết thương. Tôi vừa nói rồi mà!”
Nàng gạt tay tôi rồi vén áo tôi lên, để lộ phần bụng nơi vết cắt sâu hoắm của con quái vật đã lành lặn hoàn toàn. Chẳng còn dấu vết gì ở đó cho thấy tôi đã suýt đi qua cửa Tử Thần. Chính tôi cũng vô cùng ngạc nhiên trước điều này.
“Lành hẳn rồi nè. Anh phục hồi tốt thật đấy!”
Người con gái đó mỉm cười. Ngón tay man mát của nàng chạm vào da thịt tôi khiến tôi ngượng chín cả mặt. Tôi vội kéo áo mình xuống.
“Là em. Em đã trị thương cho tôi, đúng chứ?”
Nàng không đáp ngay mà nở một nụ cười bí ẩn trước. “Nếu tôi nói tôi đã có ý định đem xác anh làm phân bón cho đám hoa của tôi thì anh có tin không?”
Tôi hơi bất ngờ khi nghe nàng nói thế. Còn nàng chỉ bật cười.
“Yên tâm đi, hiện tại tôi vẫn chưa cần làm thế. Chỉ cần anh không đưa tôi lên giàn thiêu thì tôi sẽ không làm hại đến anh.”
Ánh mắt nàng hướng về góc bàn, nơi có thanh gươm của tôi đang yên vị. Nàng đã biết thân phận của tôi, và có lẽ nàng nghĩ rằng tôi đến đây để săn lùng nàng.
“Nói vậy thì em… là một phù thuỷ?”
Nàng đưa mắt nhìn tôi. Có chút buồn bã thoáng qua trên gương mặt nàng, nhưng ngay sau đó, nàng vội mỉm cười tinh quái.
“Tôi là một phù thuỷ, lại còn là phù thuỷ độc ác nhất trên đời đấy. Tôi cứu anh không phải vì lòng thương xót gì cả đâu. Chẳng qua tôi đang cần người thử mấy món thuốc tự bào chế thôi ấy mà.”
Tôi nhìn chén thuốc kinh khủng đã vơi khói ở kia. Dù vết thương đã lành hẳn, song cơ thể của tôi vẫn còn đau nhức và mất sức nhiều. Đối mặt với một phù thuỷ, có lẽ tôi sẽ không chạy được tới bìa rừng đâu. Chưa kể còn đám thú dữ đang chực chờ tôi bên ngoài nữa. Và lại, tôi còn phải báo đáp người đã cứu mạng tôi chứ.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi bảo với nàng:
“Nếu em cần tôi, tôi sẵn lòng. Tôi muốn đền ơn em.”
Phù Thuỷ mỉm cười. “Trước tiên, anh hãy trồng lại đám hoa yêu quý của tôi mà anh đã làm hư hại ngoài kia đi đã.”
*
* *
Kể từ hôm ấy, tôi ở lại ngôi nhà tranh cùng Phù Thuỷ. Thuốc của nàng giúp tôi thanh lọc chất độc từ quái vật ra khỏi cơ thể. Ngày qua ngày, tôi đã phục hồi khá nhiều. Tuy vậy, tôi vẫn lấy cớ chưa khoẻ hẳn để được nấn ná lại đây. Tôi thường giúp nàng những việc vặt như sửa chữa lại căn nhà, vào rừng đốn củi hoặc săn bắt thú. Nàng nấu nướng rất khéo, lại còn nhường cho tôi một chỗ ngủ ấm êm ở phòng khách. Tôi chợt nhận ra rằng đã quá lâu rồi mình không còn nhớ được cuộc sống bình dị là thế nào nữa.
Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã được huấn luyện để trở thành một hiệp sĩ. Đời tôi xoay quanh mệnh lệnh và sự kỳ vọng của gia tộc. Nhưng ở đây, giữa nơi hoang vu này, gánh nặng trên vai tôi như được trút bỏ theo bộ áo giáp sáng bóng mà nặng nề kia. Và trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, tôi đã yêu quý cuộc sống bình dị ở nơi này biết bao.
Tôi cũng đã đem lòng mến thương người con gái chăm sóc cho tôi mỗi ngày. Sao có thể không chứ, khi mà đằng sau vẻ bí ẩn đó là một người vô cùng dịu dàng? Tuy nàng cứ luôn miệng nói rằng sẽ đem tôi đi thử thuốc, nhưng thứ mà nàng cho tôi dùng đều toàn là đồ bổ. Nàng bảo tôi là chân chạy vặt cho nàng, nhưng mỗi lần nấu món gì nàng đều cho tôi thử trước tiên. Nàng đối đãi với tôi, một hiệp sĩ – kẻ vốn dĩ được lệnh săn lùng nàng, bằng tất cả sự chân thành và ân cần của mình.
Nếu không có sắc lệnh xử tử phù thuỷ, có lẽ nàng đã không phải chạy trốn đến nơi tận cùng vương quốc thế này.
“Xavier? Anh đang ngẩn ngơ gì đó? Mau đem thuốc ra đây đi.”
Giọng nàng vang lên ở cánh đồng salem. Nàng đang ngồi bệt dưới đất, để con vật trông như kỳ lân non nớt gối lên đùi mình. Nàng không chỉ chăm sóc một mình tôi, mà còn đám thú hoang hay cả quái vật trong rừng nữa. Thỉnh thoảng, chúng đến nhà trong bộ dạng tả tơi, và nàng chữa trị cho chúng. Bất giác, tôi có suy nghĩ rằng, liệu lúc nàng nhặt tôi về, nàng có xem tôi như một trong số những con thú hoang kia hay không.
Tôi đem chén thuốc đến cho Phù Thuỷ. Nàng rót vào miệng con kỳ lân một ít nước màu xanh kia. Nó nhăn nhó, vùng vẫy một hồi, rồi thiếp đi trong yên bình.
“Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng đi quá xa khỏi rừng. Con người sẽ bắt được ngươi, lột da và làm thịt ngươi đấy!”
Con vật nhỏ trở mình trong lòng nàng. Nàng vỗ về lên chiếc đầu mọc một sừng của nó, rồi nhìn nó bằng ánh mắt đầy tình thương. Cũng như nàng, những sinh vật sống trong khu rừng này đều chưa từng làm hại người nào trước đây, nhưng chúng hay bị thương do con người đuổi bắt hoặc đặt bẫy gần bìa rừng.
Nghĩ thế nào mà tôi lại nói với nàng: “Không phải con người nào cũng đều ác độc như thế đâu.”
Nàng nhìn tôi. Những đóa salem nhảy múa trong ánh nắng ấm áp xung quanh chúng tôi. Ước gì tôi có thể đem đến cho nàng một cuộc sống không ưu tư, không lo sợ về việc bị săn đuổi nữa. Ước gì tôi có thể trao cho nàng cả trái tim mình, nhưng tôi không có tư cách làm điều đó. Tôi không xứng với nàng.
“Ừ nhỉ,” nàng đáp. “Xavier là con người, nhưng anh ấy sẽ không làm hại chúng ta đâu nhỉ!” Nàng lại vỗ về chú kỳ lân non trong lòng.
“Ối!” Tôi ôm lấy đầu, giả vờ cảm thấy đau. “Bỗng dưng tôi cảm thấy hơi choáng váng…”
Nàng nhìn tôi, mỉm cười. Nàng để tôi tựa vào vai mình, sau đó áp má của nàng lên tóc tôi.
“Sao anh lại yếu ớt thế nhỉ? Anh có chắc anh là hiệp sĩ không vậy, Xavier?”
Tôi không đáp, chỉ tiếp tục giả vờ. Tôi chưa dám nói với nàng rằng tôi đến đây để tìm một phương thuốc cải tử hoàn sinh, mà nàng chính là phù thuỷ có quyền năng đó. Bấy lâu nay, tôi đã âm thầm quan sát nàng và đã đi đến kết luận rằng nàng là người mà tôi cần tìm. Nàng có khả năng chữa trị mọi bệnh tật, thậm chí khiến kẻ đang hấp hối sống lại như trong truyền thuyết. Nhưng đâu đó trong tôi từ chối tin vào điều đó. Tôi chẳng muốn là người đem cái chết đến cho nàng.
Khúc hát ru của nàng lại vang lên. Giữa đồng hoa salem nở rộ nhảy múa trong gió, tôi đã mơ về một viễn cảnh bình yên khi tôi mãi mãi ở lại nơi này, với nàng.
*
* *
Những thứ đẹp đẽ thường chóng tàn. Giấc mộng xanh của tôi ở đây cũng thế.
Bằng cách nào đó mà các hiệp sĩ khác đã lần được theo dấu vết của tôi. Khu rừng truyền lời cảnh báo đến Phù Thuỷ, và tôi hiểu rằng đã đến lúc mình phải từ biệt nàng.
Chúng tôi ngồi dưới trời sao rơi. Đám hoa salem tắm mình trong ánh sáng từ trên cao vẫn chầm chậm sống cuộc đời bình yên của chúng mà chẳng hay biết gì về tai nạn sắp sửa ập tới. Tôi cũng thầm nguyện cầu thời gian có thể ngưng đọng tại giây phút này đây, khi Phù Thuỷ tựa đầu nàng lên vai tôi mà ngắm sao băng.
“Xavier, anh đã quyết định rồi sao?”
Nàng hỏi, và tôi gật đầu. Sau đó nàng ngồi thẳng dậy để nhìn vào mắt tôi. Phía sau nàng là một dải bạc của ngôi sao vừa chia cắt trời đêm thành hai mảnh. Vỡ vụn.
“Anh không giả vờ còn đau yếu nữa sao?”
Phù Thuỷ biết, suốt thời gian qua, tôi vẫn luôn vờ vịt để được nàng chăm sóc. Tôi nhoẻn miệng cười.
“Nếu có thể, tôi muốn được ở mãi nơi này, cùng em. Nhưng tôi phải rời đi và đánh lạc hướng các hiệp sĩ khác, để họ không tìm ra em.”
Thinh lặng rơi giữa hai người chúng tôi. Cơn mưa sao trên đầu đã thưa dần. Một lát sau, Phù Thuỷ lên tiếng:
“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”
Tôi không dám hứa hẹn với nàng điều gì. Có lẽ tôi chẳng khác gì ngọn sao kia, bay vụt qua đồng hoa yên ả của nàng trong thoáng chốc rồi mãi mãi rơi vào màn đêm bất tận. Tôi nắm lấy tay nàng, dịu dàng đặt một chiếc hôn lên đó.
“Chỉ cần tôi còn hơi thở, tôi sẽ luôn tìm kiếm em.”
Phù Thuỷ nghiêng người về phía tôi, thật gần. Trái tim tôi loạn nhịp. Ngay khi tôi nghĩ rằng nàng chuẩn bị hôn tôi, nàng bỗng bật cười khúc khích và cài lên tóc tôi một nhành salem.
“Đừng lo. Tôi có thể tự bảo vệ mình. Tôi đã lẩn trốn khỏi sự truy lùng bấy lâu nay rồi đó thôi.”
“Tôi biết em không nỡ rời xa khu rừng này. Em càng không muốn cả đời phải sống trong lo sợ, trốn chạy.”
Nơi này đã luôn là thánh địa của nàng, của tôi. Không ai trong chúng tôi nỡ bỏ lại nó.
“Chỉ cần anh giữ lời và đi tìm tôi là được.”
Hai ngón út của chúng tôi đan vào nhau như một nghi thức thiêng liêng dưới sự chúc phúc của sao băng cùng hoa xanh. Sau đó, nàng lại ngả người về phía tôi và ban tặng cho tôi một nụ hôn thật sự.
*
* *
“Tôi không thể chịu được nữa. Tôi phải cho cậu biết chuyện này!”
Giọng nói của Jeremiah, một hiệp sĩ khác trong đội đánh thức tôi khỏi giấc ngủ trưa. Chúng tôi đã lên đường được vài ngày, xa khỏi khu rừng nơi có Phù Thuỷ của tôi.
“Cậu bị đánh lạc hướng rồi!” Jeremiah bất bình ngồi xuống cạnh tôi dưới gốc cây.
“Cậu lảm nhảm gì vậy?” Tôi dụi mắt. Jeremiah quan sát xung quanh để chắc chắn rằng chúng tôi không bị nghe lén, rồi hạ giọng nói với tôi:
“Ông ấy biết rồi. Thầy của chúng ta đã lần ra dấu vết của một phù thuỷ trong khu rừng đó từ lâu. Sau khi cậu mất tích, ông ấy đã cử người đến dò la khu vực xung quanh đây. Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra với cậu ở đó, Xavier. Nhưng ông ấy cho rằng cậu đã bị… bỏ bùa! Thế nên ông ấy cố tình đưa chúng tôi đến đây để dụ cậu ra khỏi rừng. Còn một mình ông ấy sẽ xử lý cô phù thuỷ kia.”
“Cậu nói gì?!” Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Tôi nói điều này với cậu vì cậu là bạn tốt của tôi. Cậu cũng luôn miệng kể cho tôi nghe về cô phù thuỷ ấy suốt mấy ngày qua. Tôi không thể cứ trơ mắt nhìn cậu hối hận suốt cả đời.”
Tôi vội bật dậy và đi tìm ngựa của mình. Tôi phóng như bay qua những rặng cây, và giọng của Jeremiah cổ vũ ở phía sau:
“Đi đi, Xavier! Cầu gió ban phước cho cậu đến với cô ấy!”
Nhưng tôi vẫn đến chậm một bước.
Đồng hoa salem trước mắt bốc cháy, cả căn nhà tranh nơi tôi và Phù Thuỷ đã sớm tối bên nhau cũng chìm trong ngọn lửa. Tôi nghe thấy tiếng thét của nàng hoà lẫn vào tiếng gầm rú của những sinh vật đáng thương vừa hy sinh dưới lưỡi kiếm sắc lạnh để bảo vệ Phù Thuỷ.
Tôi nắm chặt chuôi gươm và chĩa nó về phía kẻ đó. Thầy của tôi.
“Xavier. Ta đã nói với con bao nhiêu lần về việc bùa phép của lũ phù thuỷ khiến đầu óc con người mê muội rồi?”
Qua vai của thầy mình, Đại Hiệp Sĩ lẫy lừng của Philos, tôi có thể thấy được Phù Thuỷ. Hai tay nàng bị trói bằng loại xích đặc biệt dành cho các cuộc săn. Máu nhỏ trên gương mặt trắng bệch của nàng đến từ những sinh vật đã chết vì nàng, thứ chất lỏng đỏ au ấy lại nhuộm lên đám hoa xanh.
Đôi mắt Phù Thuỷ không chứa nỗi sợ, mà là sự căm phẫn cùng cực. Nhưng khi nàng nhìn thấy tôi, nàng gần như bật khóc.
“Cô ấy chưa bao giờ làm hại người khác,” tôi lên tiếng. “Xin thầy hãy để cô ấy đi.”
“Để ả đi?” Đại Hiệp Sĩ lặp lại lời tôi. Ông cười lớn. Cơ thể già nua nhưng vẫn còn rắn chắc của ông rung lên dưới lớp áo giáp sáng bóng. “Ả chính là người mà chúng ta cần tìm. Ả là kẻ có thể cứu sống Đức Vua!”
“Với cái giá là gì?” Tôi chất vấn. “Mạng sống của cô ấy? Thầy từng dạy con rằng hãy để thanh gươm của mình chiến đấu vì lý tưởng và bảo vệ những gì mình trân quý. Nhưng tất cả con đang chứng kiến đây là người thầy kính yêu của mình làm hại những sinh vật vô tội vì mệnh lệnh của một kẻ gần đất xa trời!”
Đại Hiệp Sĩ quay người lại để nhìn thẳng vào tôi.
“Mệnh lệnh chính là lý tưởng của đời ta! Xavier, con là học trò mà ta tâm đắc nhất, cũng là đứa khiến ta vô cùng thất vọng! Chỉ trong một thời gian ngắn mà con đã bị ả phù thuỷ kia làm cho mê muội đến mức không phân biệt được phải trái!”
Lưỡi gươm của tôi càng vững vàng hơn khi chĩa về phía thầy mình. Tôi đáp:
“Còn người, thầy của con, người đã ngủ quên trong danh dự và mệnh lệnh được ban cho suốt bấy lâu nay. Người đã quên mất gươm của mình đã từng bảo vệ điều gì!”
Tôi lao về phía Đại Hiệp Sĩ, ông ấy không hề nao núng đỡ đòn của tôi. Tất cả những gì tôi biết, mọi kỹ năng chiến đấu mà tôi học được đều do một tay người đàn ông này truyền dạy. Tôi nhớ những buổi rèn luyện chỉ có hai chúng tôi, khi tôi còn rất nhỏ. Thầy đã nói với tôi rằng chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được người mình thương yêu. Vì vậy, đứa trẻ đó đã luyện tập đến nỗi máu chảy mỗi ngày, chỉ để được thầy công nhận, và để bảo vệ gia tộc mình.
Khi ấy, sắc lệnh săn lùng phù thuỷ vẫn còn chưa được ban bố. Vài năm sau, khi tôi chính thức trở thành một hiệp sĩ, Đức Vua vì muốn tìm ra loại thuốc bất tử đã không ngừng bắt bớ các phù thuỷ, dùng vũ lực để đàn áp họ. Chuyện phù thuỷ dùng bùa phép hãm hại dân lành chỉ là cái cớ để hoàng gia có thể đường đường chính chính xử tử họ, dùng máu của họ để điều chế thuốc. Nhưng đó nào phải là cách mà phép thuật vận hành. Đức Vua lâm bệnh nặng và đang hấp hối, trong khi biết bao phù thuỷ vô hại phải hy sinh vì giấc mơ bất tử của ngài.
“Hãy để ông ta chết đi!” Tôi quát lên trong lúc tiếp tục tấn công Đại Hiệp Sĩ. “Để ông ta và sự bất tử hão huyền đó chết đi!”
Trong lúc tôi giao chiến với thầy mình, Phù Thuỷ đã biến mất. Nàng cứ trốn chạy, cứ biến mất khỏi nơi này. Chỉ cần nàng được an toàn, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.
Kể cả mạng sống của mình.
Lưỡi gươm đã từng là ánh sáng soi lối cho tôi xuyên qua kẽ hở trên lớp áo giáp và đâm thẳng vào lồng ngực tôi. Nhưng tôi cũng đã cắm phập thanh gươm vào phần trọng yếu nơi cổ của Đại Hiệp Sĩ. Ông nhìn tôi. Sự thất vọng xen lẫn tiếc nuối hiện rõ trên đôi mắt dần trở nên đục màu của ông. Trong giây phút đó, tôi đã lựa chọn Phù Thủy và lẽ phải mà trái tim mách bảo tôi nghe theo. Tôi nói lời xin lỗi và từ biệt với người thầy của mình. Trận chiến này vốn dĩ chẳng có kẻ thắng. Đại Hiệp Sĩ gọi tên tôi một lần cuối. Rồi ông ngã gục xuống mảnh đất đã bị giày xéo, vương vãi cánh hoa xanh.
Tôi ôm lấy ngực mình. Hai chân khuỵu hẳn xuống đất. Máu rỉ ra lớp giáp sắt mà tôi khó khăn lắm mới gỡ ra được. Thảm hoa xanh đang đón lấy tôi một lần cuối cùng, hệt như cái ngày tôi vừa đặt chân đến đây. Nhưng tôi vẫn còn một trăn trở sau cuối.
“Xavier! Xavier!!!”
Tôi nghe nàng gọi tên. Phù Thuỷ của tôi. Nàng xuất hiện bên cạnh và kéo tôi vào lòng. Đôi tay nàng vẫn bị trói. Tôi dùng lưỡi gươm của mình cắt bỏ xiềng xích cho nàng.
“Em… Em tự do rồi… Đi mau đi…”
Nhưng nàng ôm tôi. Nàng khóc. Nước mắt nàng như những ngôi sao sà xuống mặt đất vậy. Ngón tay run rẩy của tôi lau chúng đi, chỉ để tạo ra một vệt màu đỏ trên mặt nàng.
“Xin lỗi… Tôi lại làm hỏng đồng hoa của em… Chắc đây sẽ là… lần cuối cùng nhỉ…”
Cả cơ thể của tôi đổ ập vào lòng nàng. Nàng đặt tôi nằm ngửa lên, để tôi có thể thấy mặt trời đang chết dần ở xa xa, và nước mắt nàng tưới lên gò má tôi.
“Xavier… Anh không được phép chết…” Nàng nấc lên từng hồi. “Tôi là người đã cứu mạng anh… Anh nợ tôi một mạng đấy! Tôi không cho phép anh chết như thế này…”
Tôi chỉ có thể xin lỗi nàng. Nhưng mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi thì thào với nàng:
“Em có thể… hát cho tôi… không?…”
Nàng cúi người xuống và hôn lên trán tôi.
“Xavier… Tôi sẽ hát… Anh ngủ đi nhé. Khi thức dậy, mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi…”
Tôi chắc chắn mình không thể thức dậy được nữa rồi. Nhưng nếu nàng ban cho tôi một giấc mơ đẹp, vậy thì không tỉnh lại nữa cũng có sao?
Phù Thuỷ bắt đầu hát. Đó là bài ca quen thuộc mà tôi đã nghe khi lần đầu đến đây. Nó là dành riêng cho tôi.
Cánh đồng hoa salem xung quanh bỗng rực lên một vầng hào quang khi đôi mắt tôi từ từ khép lại. Có một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ và thuần khiết ập đến với tôi, đưa tôi vào một giấc ngủ thật yên bình trong tiếng hát của nàng.
“Ngủ đi, ngủ đi,
Hỡi chàng Hiệp Sĩ phương xa.
Những giấc mộng đẹp
Sẽ chữa lành mọi vết thương,
Và lau đi nước mắt của chàng.
Ngủ đi, ngủ đi…”
*
* *
Tôi thức dậy bên bìa rừng. Nước mắt lã chã rơi mà trái tim thì trống rỗng, như thể tôi đã đánh mất một điều vô cùng quan trọng bên trong khu rừng u tối.
Tôi nghĩ mình vừa có một giấc mơ lạ lùng, về một cô gái mang quyền năng chữa lành và đồng hoa salem. Tôi không nhìn rõ mặt nàng, cũng chẳng nhớ đã có chuyện gì xảy ra. Giống như mọi giấc mơ vỡ vụn ngay khi ta tỉnh thức, mắt tôi ráo hoảnh và tôi quay lưng ra khỏi đó.
Jeremiah là người đầu tiên tìm thấy tôi. Cậu hỏi tôi về Đại Hiệp Sĩ và Phù Thuỷ, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về bất cứ chuyện gì mà cậu nói. Hôm sau, người ta báo tin đã tìm thấy xác thầy tôi giữa một đồng hoa héo rũ, bốc cháy. Dấu vết của phù thuỷ cũng không được tìm thấy nữa.
Ít lâu sau, Đức Vua băng hà. Hoàng tử trẻ tuổi lên ngôi và sắc lệnh săn lùng phù thuỷ cũng bị gỡ bỏ. Các hiệp sĩ như tôi trở về với công việc tuần tra thường ngày. Nhiều năm trôi qua, không còn bi kịch nào ập lên các phù thuỷ, nhưng dường như họ cũng chẳng còn muốn xuất hiện giữa loài người chúng tôi nữa rồi.
Một chiều, khi tôi vừa kết thúc nhiệm vụ và quay trở về nhà, tôi tình cờ thấy được sắc xanh của hoa salem phủ kín một ô cửa. Tôi đứng trước tiệm hoa nhỏ, lưỡng lự một lúc rồi bước vào bên trong.
“Tôi muốn mua hoa salem.” Tôi lên tiếng. Người chủ cửa hàng xuất hiện ngay sau đó, với một giỏ hoa xanh mà tôi đang muốn mua trong vòng tay.
Tôi chưa bao giờ gặp nàng, tôi chắc chắn như thế. Ấy vậy mà khi nàng mỉm cười chào tôi, những giấc mơ về một phù thuỷ và đồng hoa xanh đổ về với tôi.
Nhờ những kỹ năng chuyên biệt được rèn giũa nhiều năm, tôi có thể nhận ra các phù thuỷ khi họ ở gần. Người đứng trước mặt tôi đây chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường. Nhưng vì sao trái tim tôi như thắt lại khi bước vào nơi này? Vì sao tôi như vừa được tái sinh ngay khi nàng nhìn tôi?
Tôi chẳng nhớ được dáng hình người trong giấc mơ ấy, người đã chờ tôi giữa đồng hoa salem. Nhưng dù nàng mang thân phận nào đi chăng nữa, tôi sẽ luôn nhận ra nàng, Phù Thuỷ của tôi.
-Hết-

18.12.2024
Cốt truyện được tác giả xây dựng theo ý tưởng sơ bộ của bạn ChloeVN.
Ảnh minh họa: LittleBunnyCC
Để lại một bình luận