Quay về Hogwarts với tư cách một giáo sư, Jae tìm thấy niềm vui và sự bầu bạn từ đồng nghiệp và cũng là bạn học cũ, Snape, dù anh tỏ ra cực kỳ khó gần.

Giấc mơ được dệt cho Trần Nguyễn Kim Ngân.

Fandom: Harry Potter.

Ship: Snape x Jade (OC)

Thể loại: ngọt, hài hước, lãng mạn.

Số từ: 2070.

Tòa lâu đài chìm trong cái tĩnh lặng của buổi chiều. Nhưng chỉ ít hôm nữa thôi, nơi đây sẽ ngập tràn tiếng cười nói của học sinh. Năm học mới đã chạm đến bậc thềm nơi Jae vừa bước lên. Cô hít thở một ngụm đầy ắp không khí trong lành. Thật tuyệt khi được trở lại nơi này.

Đã khá lâu rồi Jae mới thực sự đắm chìm vào không gian ma thuật. Hogwarts từng là nhà của cô suốt quãng thời niên thiếu. Và giờ đây, sau nhiều năm làm việc và học tập ở thế giới Muggle, cô lại đứng đây, trước sảnh đường rộng mở. Lá thư cú của thầy Dumbledore chính là tấm vé đưa cô ra khỏi đời sống bình dị có phần chán chường mà cô hằng chờ mong. 

Đón chào cô là Giáo sư Dumbledore và Giáo sư McGonagall kính mến. Hai vị tại nhiệm khi cô còn là cô học trò nhỏ, và giờ đây vẫn tiếp tục chức vụ của mình. Việc được trở thành đồng nghiệp của những người cô kính trọng thật sự tuyệt vời hết sức nói. Jae luôn giỏi các môn liên quan đến ngôn ngữ và chữ số, đặc biệt là môn Số Học Huyền Bí. Thế nên khi được đề nghị một công việc dạy học liên quan đến bộ môn yêu thích của mình ở đây, Jae đã không ngần ngại mà đồng ý ngay. Suy cho cùng, cô đã hoàn thành tốt điều mà bố mẹ mình hằng mong muốn, đó là tốt nghiệp ngành kế toán ở thế giới Muggle. Giờ là lúc cô sống cho riêng bản thân mình.

Sự xuất hiện của Jae cắt ngang một cuộc họp nhỏ. Gọi là cuộc họp nhưng trên bàn của các giáo sư đều có rất nhiều đồ ăn và rượu trái cây. Ắt hẳn đây là cuộc hội họp thân tình trước khi năm học mới bắt đầu đây mà. Jae nhìn quanh một lượt, cô nhận ra mình biết hầu hết các giáo sư, và họ cũng vẫn còn nhớ cô. Thầy giám thị Filch và con mèo của thầy trên tay khẽ rừ rừ khi cô mỉm cười chào. Giáo sư Flitwick của nhà Ravenclaw đang ngồi trên một chồng sách to, nhâm nhi rượu trái cây. Thầy vẫy tay với Jae. Cô Sprout của nhà Hufflepuff đang say sưa nói về cây khoai ma với bác Hagrid, rồi khi thấy cô, cả hai đều vẫy chào. Riêng bác Hagrid thì gọi lớn một tiếng “Jae” khiến cho các vị giáo sư xung quanh giật mình.

Cụ Dumbledore giới thiệu sơ về giáo viên mới dạy môn Số học tại trường, và mọi người đều dành cho Jae tràng vỗ tay nồng hậu. Jae phổng mũi. Cảm giác thân thuộc hệt như ngày đầu cô đứng tại đây, đội trên đầu chiếc Mũ Phân Loại và được nhà Gryffindor chào đón. Mọi thứ vẫn vậy, các giáo sư vẫn đảm nhiệm nhà và môn học cũ, không có thay đổi nhiều về mặt nhân sự. Chỉ trừ một người.

Ánh mắt Jae vô tình lướt qua góc cuối cùng của chiếc bàn ăn dài. Ngồi đó là một vị giáo sư trẻ tuổi, có lẽ cùng thế hệ với Jae. Gương mặt anh bị mái tóc đen hơi rối che đi nhiều, nhưng cô vẫn bắt kịp đôi mắt sáng và sắc lạnh. Người này tỏa ra một cảm giác quen thuộc, dường như cô đã chạm mặt đâu đó rồi. Mãi một lúc sau, khi đã yên vị và buổi tiệc tiếp diễn như thường, Jae mới nghe Giáo sư McGonagall giới thiệu về người đó; Severus Snape – giáo sư môn Độc dược kiêm chủ nhiệm nhà Slytherin. 

Thảo nào mà quen đến thế! Jae nhớ rằng Snape cũng từng học ở Hogwarts, là đàn anh hơn cô ba tuổi. Cô chẳng có ấn tượng gì về anh, ngoại trừ việc các học sinh trong trường đồn đoán anh rất giỏi Độc dược, và tốt nhất tránh đụng mặt anh thì hơn. Chắc hẳn Snape đã quay lại trường làm giáo viên trong thời gian Jae vẫn còn ở thế giới Muggle.

Jae chẳng có thời gian mà suy tư, vì cô nhận được rất nhiều lời hỏi han đến từ các giáo sư. Cả buổi, họ đều trò chuyện rất vui vẻ và hăng say. Chỉ có Snape là im lặng dùng bữa từ đầu đến cuối. Một lúc sau, vì quá vui vẻ khi được tiếp đón, Jae đề nghị kể một câu chuyện cười.

“Quý vị giáo sư có biết vì sao giáo viên môn xác suất là người chấm bài không đáng tin cậy nhất không?”

Mọi cặp mắt trên bàn tiệc đều đổ dồn về Jae. Cô lại càng phấn khởi hơn nữa.

“Là vì họ chỉ ước lượng điểm thôi!”

Jae nín thở, nhịn cười. Cô đang đợi mọi người vỡ òa ra và tán thưởng câu chuyện cười của cô. Nhưng vài phút trôi qua mà không có ai phản ứng gì. Jae bắt đầu thấy nôn nao.

Chẳng ai hiểu nổi chuyện cười của cô cả. Trước kia là vậy. Bây giờ vẫn thế.

Rồi, ở đầu bên kia bàn tiệc có tiếng cười khùng khục phát ra. Ai đó đang cố kìm lại nhưng không thể. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía đó. 

Snape, rũ rượi trên bàn, gương mặt hoàn toàn bị tóc che phủ. Anh đang nén lại tiếng cười bằng một tay che miệng, tay còn lại nắm thành đấm đập nhẹ trên bàn. Vài phút ngượng ngập trôi qua, rồi anh cũng nhận ra ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn về phía mình. Snape ngưng cười, ngồi thẳng dậy và hất phần tóc lòa xòa qua một bên. Anh không nói gì, chỉ nhìn Jae một cách lạ lùng. 

Các giáo sư cũng quay trở lại cuộc trò chuyện như chưa có gì xảy ra. Jae nâng ly rượu trái cây của mình, nhấp một ngụm. Cô cảm thấy rất vui vẻ, như thể vừa uống một giọt Phúc Lạc Dược, vì cô đã tìm thấy người có thể hiểu được chuyện cười của cô.

Kể từ hôm đó, Jae bắt đầu chú ý đến Snape nhiều hơn. Cô thường xuyên tạo ra những “tình cờ” để chạm mặt anh, ở hành lang, ở sân trường, ở các phòng học… Mỗi lần như thế, Jae đều mang đến một câu chuyện cười.

“Này, Giáo sư Snape! Anh có biết loài động vật nào thích làm thí nghiệm nhất không?”

Rồi chẳng đợi Snape đáp lời, cô nói ngay: “Hà mã! Bởi vì thí nghiệm phải thử hippo-thesis đó!”

Snape gấp mạnh quyển vở bài tập của học trò trên tay và quay đi chỗ khác. Tuy không thấy được vẻ mặt anh nhưng Jae biết anh đang cười. Bằng chứng là bờ vai sau lớp áo chùng rung lên.

Đôi lúc, thật ra là rất nhiều lần, Snape nhấn mạnh rằng Jae đang làm phiền anh. Thế mà những nỗ lực thất bại của anh trong việc che giấu cơn tức cười sau khi Jae kể chuyện đã bán đứng vị giáo sư nổi tiếng khó tính nhất trường.

“Nếu anh không cười nữa thì tôi sẽ ngưng kể.” Jae nói vậy khi Snape tỏ ra nhăn nhó, mặc dù cô biết thừa rằng anh không thể nhịn cười.

Snape chẳng nói gì, chỉ đưa ra bộ mặt khó chịu. Chẳng biết đã là lần thứ mấy anh bị đeo bám thế này rồi. Cả lũ học trò nhà Slytherin cũng đang rì rầm bàn tán chuyện chủ nhiệm của họ và giáo sư môn Số học có đang hẹn hò hay không. Chúng không dám nói ra vì sẽ bị phạt, nhưng ai có mắt cũng thấy sự thật rành rành ra đó: Snape – người chẳng bao giờ cười – luôn nhoẻn miệng khi ở cạnh Jae.

Dần dà, việc Jae xuất hiện thường xuyên bên cạnh Snape chẳng còn xa lạ nữa. Anh cũng đã quen với sự phiền phức mà cô mang lại. Thay vì tỏ thái độ khó chịu, anh đã thoải mái hơn và cười to hơn một chút. Đối với Jae, đó là một bước tiến lớn.

Thời điểm Giáng Sinh đã gần kề. Nhiều học trò và cả các giáo sư trở về với gia đình để nghỉ lễ. Jae không định quay về năm nay. Cô dành phần lớn thời gian đọc sách trong lâu đài, hoặc đến thăm làng Hogsmeade.

Snape cũng ở lại trong lâu đài. Từ lâu Hogwarts đã là nhà của anh rồi. Dù đang dịp lễ, anh cũng ít khi nào ra khỏi phòng. Jae phải rủ rê mãi đến phiền phức thì anh mới chịu đi theo cô đến làng Hogsmeade một chuyến.

Tuyết rơi khi hai người họ dùng xong cốc bia bơ. Quả là thứ thức uống thần kỳ khiến người ta ấm áp và hạnh phúc trong thời tiết thế này. Có vẻ Jae uống hơi nhiều, hai má cô ửng đỏ và cô cười khúc khích. Snape lấy làm lạ, bia bơ chỉ chứa một ít nồng độ cồn. Jae cũng không uống nhiều đến mức say. Ấy thế mà cô đang tỏ ra rất kỳ lạ.

Đi được vài bước, Jae loạng choạng suýt té vì nền tuyết trơn trượt. Snape nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy cánh tay cô, và vai cô tựa vào phần ngực vững chãi của anh.

“Ừm… Cảm ơn anh nhé, Snape…”

Jae nói, khói phả ra từ khuôn miệng xinh xắn.

“Không có chi.”

Snape đáp cụt ngủn. Anh đỡ Jae đứng thẳng lên, không quên dặn dò cô đi đứng phải cẩn thận. Họ đã thân thiết hơn rất nhiều, đến mức Snape cũng ngạc nhiên khi đã để Jae tiến dần vào cuộc đời mình như vậy.

“Vì sao xác suất thống kê là môn dễ bị OCD nhất nhỉ?”

Đột nhiên, Jae hỏi vậy. Snape cũng buột miệng trả lời nhanh:

“Vì trong xác suất thống kê, đến độ lệch cũng phải chuẩn.”

Một khoảnh khắc im lặng giữa hai người, thế rồi không hẹn trước, cả hai cùng phá lên cười thật to.

“Ôi, Snape! Cuối cùng thì anh có thể trở thành đồng phạm (*) với tôi rồi đấy!”

Ánh mắt Snape như thể đang hỏi “Thật ư?”

Jae không cười nữa. Cô đứng thẳng và nhìn vào mắt anh, nói một cách thẳng thắn:

“Thế anh nghĩ sao, về việc làm cộng sự (*) của tôi… trong một mối quan hệ nghiêm túc?…”

Tuyết rơi khắp xung quanh và phủ lên người cả hai. Snape bất ngờ. Anh lặng im thật lâu, lâu đến mức Jae thấy nôn nao, có phần hối hận khi đã nói ra điều vừa rồi. Liệu anh có hiểu điều cô muốn nói? Liệu anh có thấy cái cách cô phải lòng anh mỗi khi anh phản ứng lại với chuyện cười của cô?

Jae đã sẵn sàng cho việc bị từ chối. Cùng lắm cô sẽ nói rằng cô đang đùa mà thôi. Thế rồi, sau một hồi tưởng chừng như vô tận, Snape nhoẻn miệng cười và đáp:

“Tôi muốn biết hết tất cả những chuyện cười của em.”

Jae thở mạnh. “Anh… Anh nói thật đấy à?”

Snape chỉ gật đầu. Nụ cười của anh không giống như bao lần khác, mà nó lại mang vẻ vô cùng dịu dàng. Snape trước mặt Jae giờ đây như một cậu thanh niên có chút ngờ nghệch, nhưng đầy yêu thương trong ánh mắt.

“Nhưng… có lẽ cả đời tôi cũng chưa hết chuyện cười đâu…”

Jae thì thầm. Cô đã chuẩn bị đủ mọi kịch bản khi bị từ chối, cô phải tránh mặt anh ít nhất cho đến năm mới, hoặc tệ hơn là phải tạm biệt Hogwarts mà chuyển đi. Nào ngờ, câu trả lời của anh lại khiến cô vui đến mức không nói nên lời.

Snape bỗng tiến lại gần Jae, ở cái khoảng cách gần hơn chưa từng có. Anh đáp:

“Thế thì tôi sẽ phải nghe cả đời vậy.”

———————-

(*) partner-in-crime : tác giả dùng cụm này cho câu trên và partner cho câu dưới, ngụ ý Jae muốn làm người yêu của Snape.

-Hết-

24.10.2022

OC và cốt truyện thuộc về Trần Nguyễn Kim Ngân.

Ảnh: Canva.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: ฅ^•ﻌ•^ฅ